Kinh Đời
Chuyện Lạ Việt Nam – Hết “Ngụy” Vượt Biển, Vượt Biên Tìm Tự Do, Giờ Đến Lượt “Đỏ” Cũng Bỏ Chạy Bằng “Quốc Tịch Và Dollars”!
Một số quốc gia muốn “cải thiện ngân khố của họ” bằng cách bán quyền công dân hay bán quốc tịch!
1. Ví dụ gần đây nhất của “cách lừa này có thể làm thành công”
được là đảo quốc Malta. Ai muốn có được tình trạng (Status) của một
công dân Maltese phải bỏ ra $1.280.000 (một triệu hai trăm tám chục ngàn
USD)! Rõ ràng, sự lựa chọn này chỉ có ý nghĩa đối với công dân ngoài
EU. Quá trình “ứng dụng cho việc mua bán” mất khoảng một năm, nhưng còn có thêm một lợi nhuận khác (Bonus) cho người mua: “Vì Malta có thỏa thuận thị thực với Hoa Kỳ, nên “công dân mới” cũng có thể dễ dàng bay sang Mỹ!”
2. Cộng hoà Síp (Zypern) nằm ở Địa Trung Hải và chỉ với một địa điểm này
đã có giá trị cho một lần ghé thăm. Ai không phải là công dân thuộc
khối EU và muốn ở lại đó lâu hơn, có thể có được quốc tịch Síp ngay lập
tức, với giá 2,8 triệu Mỹ kim.
3. Nhập cư đến Hoa Kỳ là sự liên kết với rất nhiều thủ tục hành chánh và
tiền bạc. Để có được một thông hành Mỹ, có thể phải vào đất nước này
bảy năm. Ngoài ra, cơ quan An ninh Nội địa đòi hỏi “lệ phí” 500.000$ cho các loại giấy tờ.
4. Trong thời gian Brexit thì Anh không thể là điểm đến đầu tiên cho
quốc tịch mới – nhưng cũng có thể mua được. Tuy nhiên, phải mất thời
gian khá dài: sáu năm. Để người sẵn sàng di dân trở thành công dân của
Vương quốc Anh họ phải đầu tư $250,000 (250 ngàn USD).
5. Úc cũng được cho là nơi mang đến nhiều niềm tin, đối với những người
hy vọng sẽ có lợi ích về thuế và lợi nhuận nhanh chóng. Chỉ cần chi phí
3.870.000$ (3,87 triệu $) để giải quyết chuyện vĩnh viễn được ở trên đất
Úc. Nhưng phải chờ tối đa gần 5 năm mới có thông hành.
6. Quốc gia với công nghệ cao Singapore thì có một cái gì đó vừa phải
hơn, nhưng vẫn còn đắt tiền: $1.840.000 (1,84 triệu $) đòi hỏi cơ quan
xuất nhập cảnh của Singapore cho việc mua “quốc tịch”. Quá trình xin mua quốc tịch kéo dài lên đến hai năm!
* Thay lời kết: Tình cờ đọc trên Internet thấy tin ở trên nên mạo muội
tóm lược, phóng dịch nhanh giới thiệu đồng hương chưa biết. Ngoài ra,
người viết cũng đưa ra vài nhận xét riêng dựa vào các dữ kiện kể trên:
* Tuy người viết không rành luật Hoa Kỳ nhưng nghe đâu chỉ cần bỏ 500
ngàn Mỹ Kim đầu tư là có ngay Thẻ Xanh (nếu không đúng xin tự hiệu đính
dùm, cám ơn).
Đề cập đến điều này để thấy rằng: “đúng là có tiền mua tiên cũng được”. Như tôi được biết, thời VNCH số tiền 500 ngàn $ đâu phải ai cũng có, mà nếu có cũng không bao nhiêu người giàu như vậy và quan trọng hơn chẳng có công dân VNCH bỏ tiền “đầu tư” để được Thẻ Xanh (hy vọng tôi không nhầm vào thời VNCH). Kế đến, nếu quan niệm đất lành chim đậu sao “mấy tư bản đỏ” tìm cách đầu tư ở Mỹ ngày càng nhiều, đầu tư vào xứ mà xưa đối với họ là kẻ thù! Rõ ràng có cái chi đó chưa ổn cho một sự giải thích logic! Ở đời ít ai “tìm đến sống với kẻ thù”.
* Qua Internet, chúng ta ai cũng biết cán bộ hay doanh nhân gộc nào đó (xin lỗi không nhớ tên)
mua quốc tịch Malta (sic). Dựa vào dữ liệu ở trên phải cần khoảng một năm. Qua đó thấy gì?:
– A ha, như vậy người mua quốc tịch Malte này đã chuẩn bị trước rồi!
– Giá quốc tịch 1,28 triệu Mỹ Kim! Đúng là tư bản đỏ mới có khác. Quý vị
ở khắp năm châu đi làm suốt đời (kỹ sư, nhân viên, công nhân …, kể cả
Gs, Bs …) làm ăn chơn chất ai có thể dành dụm được số tiền như vậy? Tiền
từ đâu mà có nếu chỉ là cán bộ nhà nước, cho dù là cao cấp nhưng lương
bỗng bao nhiêu mà dễ dàng mua quốc tịch trên 1 triệu USD? Chưa nói đến
chuyện mua nhà (chắc cũng loại sang) để ở nữa chứ. Xin nhường câu trả
lời cho độc giả.
– Có thể (tôi nhấn mạnh có thể) đương sự tính đường đi Mỹ trong đầu rồi
vì đã tìm hiểu biết được là Mỹ-Malta có thỏa hiệp Visa, không phải chờ
thủ tục rườm rà như muốn vào ngay đất Mỹ, mất thời gian khi cần phải “phóng lẹ”!
* Còn đi Anh quốc chỉ tốn 250 ngàn USD nhưng mất thời gian hay vài quốc gia rẻ hơn nữa tuy nhiên không hấp dẫn nên họ chọn Úc. Chừ nói đến Úc. Ai mua và có quốc tịch Úc tốn gần 4 triệu $, chưa nói đến thời gian. Quý vị nào ở Úc từ 1975 có tiền bỏ ra gần 4 triệu dễ dàng??
* Singapore khí hậu ấm áp như Úc và cũng mất gần hai năm với chi phí không ít: 1,84 triệu $.
Tóm lại, tôi nói riêng ngộp thở qua những số tiền ít nhất sáu số và
thậm chí đến bảy số, không phải tiền giấy (giá trị 1 Euro hay 1 USD tính
ra là 20 đến 30 ngàn tiền VN) của Xã Hội Chủ Nghĩa (XHCN) mà là Mỹ Kim
khi đọc được bản tin phổ biến trên Internet. Người viết nhìn lại chính
mình – may mắn được tị nạn rồi về sau nhận quốc tịch nước tạm dung – làm
“thợ khách hơn 30 năm”, cho dù có bức đầu bức hết tóc cũng
không bao giờ có được – (ví dụ nói sơ sơ cho vui nếu mua quốc tịch Anh) –
250 ngàn Mỹ Kim, đó là chưa nói đến chuyện tiền trung bình theo dữ liệu
thống kê thế giới công bố tháng Ba năm 2016 thì thu nhập trung bình mỗi
đầu người từng nước so sánh với thế giới tính theo phần bình quân đầu
người của BIP (Tổng sản phẩm trong nước) thì dân XHCN_VN chỉ kiếm được
6.100$ (6 ngàn một trăm Mỹ Kim), đứng hàng thứ 159 trong số 230 quốc gia
trên toàn thế giới, so với Mỹ là 56.300$ (năm mươi sáu ngàn ba trăm),
đứng thứ 19, kém hơn 9 lần thì làm gì “người VN hái ra Dollars” dễ dàng như vậy?!.
Còn nếu mua quốc tịch Malta, Singapore hay đặc biệt Úc với tiền bạc
triệu thì … ngoài sức tưởng tượng, chỉ mong trúng Lotto mới thực hiện
được. Mới mua quốc tịch để ở thôi đó, chưa nói đến tiền để sinh sống,
mua nhà cửa ở xứ người nữa, chuyện này – thì chỉ có đương sự hay trời
mới biết nhờ đâu / từ đâu mà “một số người” có tiền rừng bạc biển?.
Như đã từng nói “đất lành chim đậu”, nhưng vì lý do nào mà người “giàu, nói theo danh từ bây giờ tư bản đỏ” và ngay cả người nghèo nếu có cơ hội cũng tìm cách “trốn đi, quay lưng lại với quê hương” hoặc khi ai đó có “điều kiện” đến được một xứ “Tự Do” hầu như ít ai trở về …
Hãy nhìn sang Đông Đức (DDR), sau khi thống nhất – và khác hẵn với VN là cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và thắng miền Nam (VNCH) – thì Tây Đức (BRD) đã “chiến thắng DDR hầu như không đổ máu” xem có người dân nào của cộng sản DDR bỏ chạy??. Còn VN thì ngược lại. “Dân miền Nam và ngụy quân” chạy trốn cộng sản sau 30 tháng Tư năm 1975 để tìm đường sống đã đành, bây giờ “lắm kẻ từng khoác cái áo kẻ chiến thắng, hàng chục năm hét ra lửa, hành hạ tàn nhẫn những người thua cuộc” và ngay cả đảng viên cao cấp cũng cao giò … chạy trốn cái “thiên đường XHCN” luôn thì cần phải đặt ra một câu hỏi ngắn gọn:
TẠI SAO VẬY?. Xin quý độc giả tự suy ngẫm để tìm cho chính mình một câu trả lời!.
Lê-Ngọc Châu (Nam Đức, 28. September 2016)
Nguồn: Internet 27. September 2016
http://nguoivietboston.com/?p=34880
Bàn ra tán vào (1)
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Chuyện Lạ Việt Nam – Hết “Ngụy” Vượt Biển, Vượt Biên Tìm Tự Do, Giờ Đến Lượt “Đỏ” Cũng Bỏ Chạy Bằng “Quốc Tịch Và Dollars”!
Một số quốc gia muốn “cải thiện ngân khố của họ” bằng cách bán quyền công dân hay bán quốc tịch!
1. Ví dụ gần đây nhất của “cách lừa này có thể làm thành công”
được là đảo quốc Malta. Ai muốn có được tình trạng (Status) của một
công dân Maltese phải bỏ ra $1.280.000 (một triệu hai trăm tám chục ngàn
USD)! Rõ ràng, sự lựa chọn này chỉ có ý nghĩa đối với công dân ngoài
EU. Quá trình “ứng dụng cho việc mua bán” mất khoảng một năm, nhưng còn có thêm một lợi nhuận khác (Bonus) cho người mua: “Vì Malta có thỏa thuận thị thực với Hoa Kỳ, nên “công dân mới” cũng có thể dễ dàng bay sang Mỹ!”
2. Cộng hoà Síp (Zypern) nằm ở Địa Trung Hải và chỉ với một địa điểm này
đã có giá trị cho một lần ghé thăm. Ai không phải là công dân thuộc
khối EU và muốn ở lại đó lâu hơn, có thể có được quốc tịch Síp ngay lập
tức, với giá 2,8 triệu Mỹ kim.
3. Nhập cư đến Hoa Kỳ là sự liên kết với rất nhiều thủ tục hành chánh và
tiền bạc. Để có được một thông hành Mỹ, có thể phải vào đất nước này
bảy năm. Ngoài ra, cơ quan An ninh Nội địa đòi hỏi “lệ phí” 500.000$ cho các loại giấy tờ.
4. Trong thời gian Brexit thì Anh không thể là điểm đến đầu tiên cho
quốc tịch mới – nhưng cũng có thể mua được. Tuy nhiên, phải mất thời
gian khá dài: sáu năm. Để người sẵn sàng di dân trở thành công dân của
Vương quốc Anh họ phải đầu tư $250,000 (250 ngàn USD).
5. Úc cũng được cho là nơi mang đến nhiều niềm tin, đối với những người
hy vọng sẽ có lợi ích về thuế và lợi nhuận nhanh chóng. Chỉ cần chi phí
3.870.000$ (3,87 triệu $) để giải quyết chuyện vĩnh viễn được ở trên đất
Úc. Nhưng phải chờ tối đa gần 5 năm mới có thông hành.
6. Quốc gia với công nghệ cao Singapore thì có một cái gì đó vừa phải
hơn, nhưng vẫn còn đắt tiền: $1.840.000 (1,84 triệu $) đòi hỏi cơ quan
xuất nhập cảnh của Singapore cho việc mua “quốc tịch”. Quá trình xin mua quốc tịch kéo dài lên đến hai năm!
* Thay lời kết: Tình cờ đọc trên Internet thấy tin ở trên nên mạo muội
tóm lược, phóng dịch nhanh giới thiệu đồng hương chưa biết. Ngoài ra,
người viết cũng đưa ra vài nhận xét riêng dựa vào các dữ kiện kể trên:
* Tuy người viết không rành luật Hoa Kỳ nhưng nghe đâu chỉ cần bỏ 500
ngàn Mỹ Kim đầu tư là có ngay Thẻ Xanh (nếu không đúng xin tự hiệu đính
dùm, cám ơn).
Đề cập đến điều này để thấy rằng: “đúng là có tiền mua tiên cũng được”. Như tôi được biết, thời VNCH số tiền 500 ngàn $ đâu phải ai cũng có, mà nếu có cũng không bao nhiêu người giàu như vậy và quan trọng hơn chẳng có công dân VNCH bỏ tiền “đầu tư” để được Thẻ Xanh (hy vọng tôi không nhầm vào thời VNCH). Kế đến, nếu quan niệm đất lành chim đậu sao “mấy tư bản đỏ” tìm cách đầu tư ở Mỹ ngày càng nhiều, đầu tư vào xứ mà xưa đối với họ là kẻ thù! Rõ ràng có cái chi đó chưa ổn cho một sự giải thích logic! Ở đời ít ai “tìm đến sống với kẻ thù”.
* Qua Internet, chúng ta ai cũng biết cán bộ hay doanh nhân gộc nào đó (xin lỗi không nhớ tên)
mua quốc tịch Malta (sic). Dựa vào dữ liệu ở trên phải cần khoảng một năm. Qua đó thấy gì?:
– A ha, như vậy người mua quốc tịch Malte này đã chuẩn bị trước rồi!
– Giá quốc tịch 1,28 triệu Mỹ Kim! Đúng là tư bản đỏ mới có khác. Quý vị
ở khắp năm châu đi làm suốt đời (kỹ sư, nhân viên, công nhân …, kể cả
Gs, Bs …) làm ăn chơn chất ai có thể dành dụm được số tiền như vậy? Tiền
từ đâu mà có nếu chỉ là cán bộ nhà nước, cho dù là cao cấp nhưng lương
bỗng bao nhiêu mà dễ dàng mua quốc tịch trên 1 triệu USD? Chưa nói đến
chuyện mua nhà (chắc cũng loại sang) để ở nữa chứ. Xin nhường câu trả
lời cho độc giả.
– Có thể (tôi nhấn mạnh có thể) đương sự tính đường đi Mỹ trong đầu rồi
vì đã tìm hiểu biết được là Mỹ-Malta có thỏa hiệp Visa, không phải chờ
thủ tục rườm rà như muốn vào ngay đất Mỹ, mất thời gian khi cần phải “phóng lẹ”!
* Còn đi Anh quốc chỉ tốn 250 ngàn USD nhưng mất thời gian hay vài quốc gia rẻ hơn nữa tuy nhiên không hấp dẫn nên họ chọn Úc. Chừ nói đến Úc. Ai mua và có quốc tịch Úc tốn gần 4 triệu $, chưa nói đến thời gian. Quý vị nào ở Úc từ 1975 có tiền bỏ ra gần 4 triệu dễ dàng??
* Singapore khí hậu ấm áp như Úc và cũng mất gần hai năm với chi phí không ít: 1,84 triệu $.
Tóm lại, tôi nói riêng ngộp thở qua những số tiền ít nhất sáu số và
thậm chí đến bảy số, không phải tiền giấy (giá trị 1 Euro hay 1 USD tính
ra là 20 đến 30 ngàn tiền VN) của Xã Hội Chủ Nghĩa (XHCN) mà là Mỹ Kim
khi đọc được bản tin phổ biến trên Internet. Người viết nhìn lại chính
mình – may mắn được tị nạn rồi về sau nhận quốc tịch nước tạm dung – làm
“thợ khách hơn 30 năm”, cho dù có bức đầu bức hết tóc cũng
không bao giờ có được – (ví dụ nói sơ sơ cho vui nếu mua quốc tịch Anh) –
250 ngàn Mỹ Kim, đó là chưa nói đến chuyện tiền trung bình theo dữ liệu
thống kê thế giới công bố tháng Ba năm 2016 thì thu nhập trung bình mỗi
đầu người từng nước so sánh với thế giới tính theo phần bình quân đầu
người của BIP (Tổng sản phẩm trong nước) thì dân XHCN_VN chỉ kiếm được
6.100$ (6 ngàn một trăm Mỹ Kim), đứng hàng thứ 159 trong số 230 quốc gia
trên toàn thế giới, so với Mỹ là 56.300$ (năm mươi sáu ngàn ba trăm),
đứng thứ 19, kém hơn 9 lần thì làm gì “người VN hái ra Dollars” dễ dàng như vậy?!.
Còn nếu mua quốc tịch Malta, Singapore hay đặc biệt Úc với tiền bạc
triệu thì … ngoài sức tưởng tượng, chỉ mong trúng Lotto mới thực hiện
được. Mới mua quốc tịch để ở thôi đó, chưa nói đến tiền để sinh sống,
mua nhà cửa ở xứ người nữa, chuyện này – thì chỉ có đương sự hay trời
mới biết nhờ đâu / từ đâu mà “một số người” có tiền rừng bạc biển?.
Như đã từng nói “đất lành chim đậu”, nhưng vì lý do nào mà người “giàu, nói theo danh từ bây giờ tư bản đỏ” và ngay cả người nghèo nếu có cơ hội cũng tìm cách “trốn đi, quay lưng lại với quê hương” hoặc khi ai đó có “điều kiện” đến được một xứ “Tự Do” hầu như ít ai trở về …
Hãy nhìn sang Đông Đức (DDR), sau khi thống nhất – và khác hẵn với VN là cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm và thắng miền Nam (VNCH) – thì Tây Đức (BRD) đã “chiến thắng DDR hầu như không đổ máu” xem có người dân nào của cộng sản DDR bỏ chạy??. Còn VN thì ngược lại. “Dân miền Nam và ngụy quân” chạy trốn cộng sản sau 30 tháng Tư năm 1975 để tìm đường sống đã đành, bây giờ “lắm kẻ từng khoác cái áo kẻ chiến thắng, hàng chục năm hét ra lửa, hành hạ tàn nhẫn những người thua cuộc” và ngay cả đảng viên cao cấp cũng cao giò … chạy trốn cái “thiên đường XHCN” luôn thì cần phải đặt ra một câu hỏi ngắn gọn:
TẠI SAO VẬY?. Xin quý độc giả tự suy ngẫm để tìm cho chính mình một câu trả lời!.
Lê-Ngọc Châu (Nam Đức, 28. September 2016)
Nguồn: Internet 27. September 2016
http://nguoivietboston.com/?p=34880