Di Sản Hồ Chí Minh
Chuyện quanh việc bị công an đánh. - Người Buôn Gió
Hồi mình còn ở nhà, mấy lần thấy chuyện anh em bị đánh. Lần thứ nhất là ông JB Nguyễn Hữu Vinh bị đánh ở Đồng Chiêm.
Hồi mình còn ở nhà, mấy lần thấy chuyện anh em bị đánh. Lần thứ nhất là ông JB Nguyễn Hữu Vinh bị đánh ở Đồng Chiêm.
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2010/01/100108_dong_chiem_updates.shtml
Chính quyền huyện Mỹ Đức đập cây thánh giá trên núi do bà con giáo dân xây dựng, hôm ấy có hàng trăm công an cơ động ở thành phố về bao vây giáo xứ Đồng Chiêm , phong toả không cho bà con ra khỏi làng, đồng thời đập tan tành cây thánh giá trên núi.
Đập thánh giá tan tành, công an chính quy rút về, để lại lá chắn vỡ, vỏ lựu đạn hơi cay, còng số 8 vương đầy giáo xứ. Mình cả ông Jb Vinh đi vào còn nhặt được cả một đống.
Sau đó mọi người giáo dân nơi khác kéo về Đồng Chiêm cầu nguyện, chính quyền xã An Phú cho một xe ben đổ đất đá chặn đường độc đạo vào làng. Mọi xe cộ phải dừng từ xa để người giáo dân đi bộ lội ruộng vào giáo xứ. Trên đoạn đường vào như thế, chính quyền cho dân phòng, công an mặc thường phục cà khịa và đánh đập bất cứ ai họ nghi là có ảnh hưởng.
Ông Jb Vinh vác máy ảnh ra đống đất chụp, bị cả bọn công an lẫn dân phòng xúm lại đánh ngất bất tỉnh. Mình chạy đến vực ông ấy dậy đưa vào nhà thờ cho các xơ chữa trị.
http://www.gxvn-stuttgart.de/?p=570
Lúc ấy bọn công an, dân phòng vẫn đứng đầy đó, mình cố chụp được mấy cái ảnh mới đưa ông ấy đi về nhà thờ. Chả biết lúc đó chúng nó xông đến đánh mình thì sao.? Lúc vực ông Vinh đi trong đầu vẫn còn câu hỏi vậy.
Lần thứ hai là ông Guse Lê Quốc Quân, tức luật sư Lê Quốc Quân bị đánh ngay tại chân nhà riêng. Mình chạy đến đưa đi viện, ông Quân bảo gọi điện báo công an đến viện làm chứng. Mình bảo gọi làm đéo gì, cứ để bệnh viện nó khám làm hồ sơ đâu đó mình hãy gọi. Gọi vào chúng nó bảo bác sĩ sửa hồ sơ đi thì sao. Ông Quân vốn học luật nên thích rành rẽ, ông gọi điện cho công an đến. Y rằng bọn công an vào lôi bác sĩ sang phòng bên dặn gì một lúc. Bọn bác sĩ ra khám kêu không sao, thương nhẹ, chẳng cấp giấy tờ gì cả.
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/ls-le-quoc-quan-bi-anh-vao-ngay-1982012.html
Hai câu chuyện này cũng được các trang mạng và các hãng truyền thông nhắc đến nhiều, nhắc lại chút để dẫn chuyện sau đây thôi.
Số là mình thấy anh em thân thiết bị đánh, cũng lo không biết khi mình bị đánh sẽ thế nào. Mình mới đem lo ngại đó hỏi một người từng trải. Anh ta bảo.
- Mày vớ được cái gì xiên chết mẹ chúng nó đi, không thì cố nhớ mặt thằng nào phục mà xiên cho nó một nhát, nhớ là phải xiên chết luôn, hoặc cho nó tàn phế suốt đời. Đừng có xiên xướt da rồi mày tù mọt gông.
Mình không đồng ý, mình nói mình là người viết, phải đấu tranh ôn hoà, bất bạo động, kể cả bị đánh cũng ngồi im. Tính mình hiền lành, từ bé đến giờ không dám đánh ai cả. Nhìn thấy máu gà còn sợ muốn ngất, huống chi là máu người.
Anh kia chửi.
- Đm mày mà nghĩ thế, chúng nó biết chúng nó càng đánh cho. Vì nó biết mày không dám làm gì.
Mình nói.
- Làm sao mình làm thế, làm thế nó chết mình tử hình, mạng mình sao đổi mạng nó được.
Anh kia lại chửi.
- Đấy, chính mày nghĩ thế nó mới làm. Mày quý mạng mày, nó không quý mạng nó à. Chơi với bọn này cứ phải chơi tới bến nó mới ngại. Mày so thế mà không nghĩ là cũng so sao ?. Nó cũng nghĩ mạng mày bằng thế đéo nào mạng nó. Mày chỉ là thằng lưu manh, vô học, đéo có tiền đồ gì ở cái xã hội này. Trong khi nó học hành mấy năm, gia đình chạy chọt hàng trăm triệu có chỗ làm ở Hà Nội. Tương lai, tiền đồ nó hơn mày, vốn liếng bỏ ra cuộc đời nó cũng hơn mày. Giờ nó mà biết mày sẵn sàng đổi mạng với nó, thì bố thằng an ninh nào dám đánh mày. Kể cả thằng lính quèn an ninh mới ra trường mạng nó cũng gấp mầy lần cái mạng bèo bọt của mày.
Mình bảo cách như anh nghĩ không được, như thế thì em sợ lắm. Anh ấy bảo.
- Thế thì tao bảo mày cách này nhé, khi nào mày bị đánh. Mày tìm xem quê cái thằng chỉ huy bọn đánh mày ở đâu. Lân la về đó tìm mộ tổ họ nhà nó, hay mộ bố, mẹ nó cũng được. Rồi mày thuê mấy thằng đầu trọc, mặc áo cà sa, mày mang lễ ra mộ bố mẹ nó tế. Cần thì làm cái cọc dâu như trong phim trừ quỷ, đóng mẹ xung quanh mộ nhà nó hai ba cái cho có . Rồi quay clip tung lên mạng, cho cả làng xã họ mạc nhà nó phải chịu tiếng là có thằng làm quan trên Hà Nội không biết hại người ta ra sao. Để người ta oán kéo về tận mộ tổ mà tế. Đm ở quê họ đồn kinh lắm, mà đồn thế thì thằng đó về quê cắm mặt không dám ngẩng đầu, cả họ nhà nó chịu tiếng thay cho nó. Ở quê ai người ta canh mộ đâu, rình lúc nào đồng vắng người làm chớp nhoáng dăm ba phút là đâu vào đó, hình ảnh , âm thanh ngon lành. Mày cứ khấn tthật to là không biết mồ mả ông bà có động gì không mà con cháu làm quan ác thế, nay cháu có chút lễ mong ông bà khuyên bảo con cháu, và xin đóng mấy cái cọc để giữ yên long mạch không bị động....cứ thế là ngon rồi.
Mình nói.
- Làm thế ác quá, ai lại đi lôi mồ mả nhà người ta ra thế.
Ông anh xã hội tức mình bảo.
- Thôi, thế thì kệ mẹ mày, đừng hỏi tao. Chúng nó biết mày sợ cái gì, nó làm cái đó. Còn mày biết nó sợ cái gì, mà không dám làm. Tao còn vài chiêu nữa, nhưng kiểu của mày thì nói cũng bằng thừa.
Mình nài nỉ.
- Anh có cách nào nhân văn, ôn hoà, được mọi người đồng cảm thì bảo em., chứ hai cách kia thì em không dám làm.
Ông anh nể tình, nói.
- Hai cách kia mày không dám làm, còn cách thứ ba này đúng như mày yêu cầu. Mày biết về cái gọi là nghệ thuật trình diễn, sắp đặt...cái con mẹ gì đó chứ.?
Mình đáp.
- Vâng, em cũng biết, bọn nó bày quang gánh, rổ rá, treo dây rợ, gào hú kiểu thằng Đào An Khánh chứ gì.?
Ông anh.
- Đúng, đúng cái bọn đó, cái bọn có lúc nó sơn vẽ lên người, nó băng bó bột, nó dán băng leo trên miệng....linh tinh đấy. Mày biết không, thế giới họ rất thích cái kiểu như mình gọi là nhố nhăng ấy, đm cái gọi là sắp đặt, hậu hiện đại, đường phố đó đó. Giờ mày mà bị đánh nhé, làm mẹ luôn cái triển lãm nghệ thuật sắp đặt, tượng hình, siêu tưởng kết hợp thực tế. Mày giữ nguyên băng bó nằm làm vật triển lãm, cho treo tranh ảnh, hình vẽ những người bị đánh khác, nếu được gọi những người từng bị đánh trước đó lại, tái tạo lại hình ảnh họ lúc bị đánh trước đó bằng bông băng, mực đỏ...ghi chú ngày tháng, tên tuổi nơi xảy ra.... biến thành một cuộc triển lãm nghệ thuật như vây quốc tế họ mới ấn tượng. Họ mới can thiệp mạnh may ra bớt được nạn đánh người về sau.
Mình nghe xong lắc đầu.
- Làm thế kỳ quá anh ạ.
Mình nói dứt câu, ông anh xã hội đứng dậy chỉ tay ra cửa.
- Biến, từ giờ đừng hỏi tao về chuyện này nữa.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/07/chuyen-quanh-viec-bi-cong-anh.html
Chuyện quanh việc bị công an đánh.
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2010/01/100108_dong_chiem_updates.shtml
Chính quyền huyện Mỹ Đức đập cây thánh giá trên núi do bà con giáo dân xây dựng, hôm ấy có hàng trăm công an cơ động ở thành phố về bao vây giáo xứ Đồng Chiêm , phong toả không cho bà con ra khỏi làng, đồng thời đập tan tành cây thánh giá trên núi.
Đập thánh giá tan tành, công an chính quy rút về, để lại lá chắn vỡ, vỏ lựu đạn hơi cay, còng số 8 vương đầy giáo xứ. Mình cả ông Jb Vinh đi vào còn nhặt được cả một đống.
Sau đó mọi người giáo dân nơi khác kéo về Đồng Chiêm cầu nguyện, chính quyền xã An Phú cho một xe ben đổ đất đá chặn đường độc đạo vào làng. Mọi xe cộ phải dừng từ xa để người giáo dân đi bộ lội ruộng vào giáo xứ. Trên đoạn đường vào như thế, chính quyền cho dân phòng, công an mặc thường phục cà khịa và đánh đập bất cứ ai họ nghi là có ảnh hưởng.
Ông Jb Vinh vác máy ảnh ra đống đất chụp, bị cả bọn công an lẫn dân phòng xúm lại đánh ngất bất tỉnh. Mình chạy đến vực ông ấy dậy đưa vào nhà thờ cho các xơ chữa trị.
http://www.gxvn-stuttgart.de/?p=570
Lúc ấy bọn công an, dân phòng vẫn đứng đầy đó, mình cố chụp được mấy cái ảnh mới đưa ông ấy đi về nhà thờ. Chả biết lúc đó chúng nó xông đến đánh mình thì sao.? Lúc vực ông Vinh đi trong đầu vẫn còn câu hỏi vậy.
Lần thứ hai là ông Guse Lê Quốc Quân, tức luật sư Lê Quốc Quân bị đánh ngay tại chân nhà riêng. Mình chạy đến đưa đi viện, ông Quân bảo gọi điện báo công an đến viện làm chứng. Mình bảo gọi làm đéo gì, cứ để bệnh viện nó khám làm hồ sơ đâu đó mình hãy gọi. Gọi vào chúng nó bảo bác sĩ sửa hồ sơ đi thì sao. Ông Quân vốn học luật nên thích rành rẽ, ông gọi điện cho công an đến. Y rằng bọn công an vào lôi bác sĩ sang phòng bên dặn gì một lúc. Bọn bác sĩ ra khám kêu không sao, thương nhẹ, chẳng cấp giấy tờ gì cả.
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/ls-le-quoc-quan-bi-anh-vao-ngay-1982012.html
Hai câu chuyện này cũng được các trang mạng và các hãng truyền thông nhắc đến nhiều, nhắc lại chút để dẫn chuyện sau đây thôi.
Số là mình thấy anh em thân thiết bị đánh, cũng lo không biết khi mình bị đánh sẽ thế nào. Mình mới đem lo ngại đó hỏi một người từng trải. Anh ta bảo.
- Mày vớ được cái gì xiên chết mẹ chúng nó đi, không thì cố nhớ mặt thằng nào phục mà xiên cho nó một nhát, nhớ là phải xiên chết luôn, hoặc cho nó tàn phế suốt đời. Đừng có xiên xướt da rồi mày tù mọt gông.
Mình không đồng ý, mình nói mình là người viết, phải đấu tranh ôn hoà, bất bạo động, kể cả bị đánh cũng ngồi im. Tính mình hiền lành, từ bé đến giờ không dám đánh ai cả. Nhìn thấy máu gà còn sợ muốn ngất, huống chi là máu người.
Anh kia chửi.
- Đm mày mà nghĩ thế, chúng nó biết chúng nó càng đánh cho. Vì nó biết mày không dám làm gì.
Mình nói.
- Làm sao mình làm thế, làm thế nó chết mình tử hình, mạng mình sao đổi mạng nó được.
Anh kia lại chửi.
- Đấy, chính mày nghĩ thế nó mới làm. Mày quý mạng mày, nó không quý mạng nó à. Chơi với bọn này cứ phải chơi tới bến nó mới ngại. Mày so thế mà không nghĩ là cũng so sao ?. Nó cũng nghĩ mạng mày bằng thế đéo nào mạng nó. Mày chỉ là thằng lưu manh, vô học, đéo có tiền đồ gì ở cái xã hội này. Trong khi nó học hành mấy năm, gia đình chạy chọt hàng trăm triệu có chỗ làm ở Hà Nội. Tương lai, tiền đồ nó hơn mày, vốn liếng bỏ ra cuộc đời nó cũng hơn mày. Giờ nó mà biết mày sẵn sàng đổi mạng với nó, thì bố thằng an ninh nào dám đánh mày. Kể cả thằng lính quèn an ninh mới ra trường mạng nó cũng gấp mầy lần cái mạng bèo bọt của mày.
Mình bảo cách như anh nghĩ không được, như thế thì em sợ lắm. Anh ấy bảo.
- Thế thì tao bảo mày cách này nhé, khi nào mày bị đánh. Mày tìm xem quê cái thằng chỉ huy bọn đánh mày ở đâu. Lân la về đó tìm mộ tổ họ nhà nó, hay mộ bố, mẹ nó cũng được. Rồi mày thuê mấy thằng đầu trọc, mặc áo cà sa, mày mang lễ ra mộ bố mẹ nó tế. Cần thì làm cái cọc dâu như trong phim trừ quỷ, đóng mẹ xung quanh mộ nhà nó hai ba cái cho có . Rồi quay clip tung lên mạng, cho cả làng xã họ mạc nhà nó phải chịu tiếng là có thằng làm quan trên Hà Nội không biết hại người ta ra sao. Để người ta oán kéo về tận mộ tổ mà tế. Đm ở quê họ đồn kinh lắm, mà đồn thế thì thằng đó về quê cắm mặt không dám ngẩng đầu, cả họ nhà nó chịu tiếng thay cho nó. Ở quê ai người ta canh mộ đâu, rình lúc nào đồng vắng người làm chớp nhoáng dăm ba phút là đâu vào đó, hình ảnh , âm thanh ngon lành. Mày cứ khấn tthật to là không biết mồ mả ông bà có động gì không mà con cháu làm quan ác thế, nay cháu có chút lễ mong ông bà khuyên bảo con cháu, và xin đóng mấy cái cọc để giữ yên long mạch không bị động....cứ thế là ngon rồi.
Mình nói.
- Làm thế ác quá, ai lại đi lôi mồ mả nhà người ta ra thế.
Ông anh xã hội tức mình bảo.
- Thôi, thế thì kệ mẹ mày, đừng hỏi tao. Chúng nó biết mày sợ cái gì, nó làm cái đó. Còn mày biết nó sợ cái gì, mà không dám làm. Tao còn vài chiêu nữa, nhưng kiểu của mày thì nói cũng bằng thừa.
Mình nài nỉ.
- Anh có cách nào nhân văn, ôn hoà, được mọi người đồng cảm thì bảo em., chứ hai cách kia thì em không dám làm.
Ông anh nể tình, nói.
- Hai cách kia mày không dám làm, còn cách thứ ba này đúng như mày yêu cầu. Mày biết về cái gọi là nghệ thuật trình diễn, sắp đặt...cái con mẹ gì đó chứ.?
Mình đáp.
- Vâng, em cũng biết, bọn nó bày quang gánh, rổ rá, treo dây rợ, gào hú kiểu thằng Đào An Khánh chứ gì.?
Ông anh.
- Đúng, đúng cái bọn đó, cái bọn có lúc nó sơn vẽ lên người, nó băng bó bột, nó dán băng leo trên miệng....linh tinh đấy. Mày biết không, thế giới họ rất thích cái kiểu như mình gọi là nhố nhăng ấy, đm cái gọi là sắp đặt, hậu hiện đại, đường phố đó đó. Giờ mày mà bị đánh nhé, làm mẹ luôn cái triển lãm nghệ thuật sắp đặt, tượng hình, siêu tưởng kết hợp thực tế. Mày giữ nguyên băng bó nằm làm vật triển lãm, cho treo tranh ảnh, hình vẽ những người bị đánh khác, nếu được gọi những người từng bị đánh trước đó lại, tái tạo lại hình ảnh họ lúc bị đánh trước đó bằng bông băng, mực đỏ...ghi chú ngày tháng, tên tuổi nơi xảy ra.... biến thành một cuộc triển lãm nghệ thuật như vây quốc tế họ mới ấn tượng. Họ mới can thiệp mạnh may ra bớt được nạn đánh người về sau.
Mình nghe xong lắc đầu.
- Làm thế kỳ quá anh ạ.
Mình nói dứt câu, ông anh xã hội đứng dậy chỉ tay ra cửa.
- Biến, từ giờ đừng hỏi tao về chuyện này nữa.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/07/chuyen-quanh-viec-bi-cong-anh.html
Bàn ra tán vào (1)
Dân tỉnh
Trong các cuộc tuần hành phản đối Trung quốc xâm lược ,chính quyền trấn áp ,đánh đập dân chúng một cách dã man côn đồ , trong khi Trung quốc lấn áp ,khủng bố ở Biển Đông thì chính quyền cứ lập đi lập lại 'Quan ngại ...vô cùng quan ngại '...... Rồi lại tiếp tục dùng bạo lực hết sức thô bạo với nhân dân mình , tại sao không làm ngược lại là quan ngại với với dân ,và dùng bạo lực với bọn cướp nước . Hèn , vô cùng hèn .
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
Chuyện quanh việc bị công an đánh. - Người Buôn Gió
Hồi mình còn ở nhà, mấy lần thấy chuyện anh em bị đánh. Lần thứ nhất là ông JB Nguyễn Hữu Vinh bị đánh ở Đồng Chiêm.
Chuyện quanh việc bị công an đánh.
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2010/01/100108_dong_chiem_updates.shtml
Chính quyền huyện Mỹ Đức đập cây thánh giá trên núi do bà con giáo dân xây dựng, hôm ấy có hàng trăm công an cơ động ở thành phố về bao vây giáo xứ Đồng Chiêm , phong toả không cho bà con ra khỏi làng, đồng thời đập tan tành cây thánh giá trên núi.
Đập thánh giá tan tành, công an chính quy rút về, để lại lá chắn vỡ, vỏ lựu đạn hơi cay, còng số 8 vương đầy giáo xứ. Mình cả ông Jb Vinh đi vào còn nhặt được cả một đống.
Sau đó mọi người giáo dân nơi khác kéo về Đồng Chiêm cầu nguyện, chính quyền xã An Phú cho một xe ben đổ đất đá chặn đường độc đạo vào làng. Mọi xe cộ phải dừng từ xa để người giáo dân đi bộ lội ruộng vào giáo xứ. Trên đoạn đường vào như thế, chính quyền cho dân phòng, công an mặc thường phục cà khịa và đánh đập bất cứ ai họ nghi là có ảnh hưởng.
Ông Jb Vinh vác máy ảnh ra đống đất chụp, bị cả bọn công an lẫn dân phòng xúm lại đánh ngất bất tỉnh. Mình chạy đến vực ông ấy dậy đưa vào nhà thờ cho các xơ chữa trị.
http://www.gxvn-stuttgart.de/?p=570
Lúc ấy bọn công an, dân phòng vẫn đứng đầy đó, mình cố chụp được mấy cái ảnh mới đưa ông ấy đi về nhà thờ. Chả biết lúc đó chúng nó xông đến đánh mình thì sao.? Lúc vực ông Vinh đi trong đầu vẫn còn câu hỏi vậy.
Lần thứ hai là ông Guse Lê Quốc Quân, tức luật sư Lê Quốc Quân bị đánh ngay tại chân nhà riêng. Mình chạy đến đưa đi viện, ông Quân bảo gọi điện báo công an đến viện làm chứng. Mình bảo gọi làm đéo gì, cứ để bệnh viện nó khám làm hồ sơ đâu đó mình hãy gọi. Gọi vào chúng nó bảo bác sĩ sửa hồ sơ đi thì sao. Ông Quân vốn học luật nên thích rành rẽ, ông gọi điện cho công an đến. Y rằng bọn công an vào lôi bác sĩ sang phòng bên dặn gì một lúc. Bọn bác sĩ ra khám kêu không sao, thương nhẹ, chẳng cấp giấy tờ gì cả.
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/ls-le-quoc-quan-bi-anh-vao-ngay-1982012.html
Hai câu chuyện này cũng được các trang mạng và các hãng truyền thông nhắc đến nhiều, nhắc lại chút để dẫn chuyện sau đây thôi.
Số là mình thấy anh em thân thiết bị đánh, cũng lo không biết khi mình bị đánh sẽ thế nào. Mình mới đem lo ngại đó hỏi một người từng trải. Anh ta bảo.
- Mày vớ được cái gì xiên chết mẹ chúng nó đi, không thì cố nhớ mặt thằng nào phục mà xiên cho nó một nhát, nhớ là phải xiên chết luôn, hoặc cho nó tàn phế suốt đời. Đừng có xiên xướt da rồi mày tù mọt gông.
Mình không đồng ý, mình nói mình là người viết, phải đấu tranh ôn hoà, bất bạo động, kể cả bị đánh cũng ngồi im. Tính mình hiền lành, từ bé đến giờ không dám đánh ai cả. Nhìn thấy máu gà còn sợ muốn ngất, huống chi là máu người.
Anh kia chửi.
- Đm mày mà nghĩ thế, chúng nó biết chúng nó càng đánh cho. Vì nó biết mày không dám làm gì.
Mình nói.
- Làm sao mình làm thế, làm thế nó chết mình tử hình, mạng mình sao đổi mạng nó được.
Anh kia lại chửi.
- Đấy, chính mày nghĩ thế nó mới làm. Mày quý mạng mày, nó không quý mạng nó à. Chơi với bọn này cứ phải chơi tới bến nó mới ngại. Mày so thế mà không nghĩ là cũng so sao ?. Nó cũng nghĩ mạng mày bằng thế đéo nào mạng nó. Mày chỉ là thằng lưu manh, vô học, đéo có tiền đồ gì ở cái xã hội này. Trong khi nó học hành mấy năm, gia đình chạy chọt hàng trăm triệu có chỗ làm ở Hà Nội. Tương lai, tiền đồ nó hơn mày, vốn liếng bỏ ra cuộc đời nó cũng hơn mày. Giờ nó mà biết mày sẵn sàng đổi mạng với nó, thì bố thằng an ninh nào dám đánh mày. Kể cả thằng lính quèn an ninh mới ra trường mạng nó cũng gấp mầy lần cái mạng bèo bọt của mày.
Mình bảo cách như anh nghĩ không được, như thế thì em sợ lắm. Anh ấy bảo.
- Thế thì tao bảo mày cách này nhé, khi nào mày bị đánh. Mày tìm xem quê cái thằng chỉ huy bọn đánh mày ở đâu. Lân la về đó tìm mộ tổ họ nhà nó, hay mộ bố, mẹ nó cũng được. Rồi mày thuê mấy thằng đầu trọc, mặc áo cà sa, mày mang lễ ra mộ bố mẹ nó tế. Cần thì làm cái cọc dâu như trong phim trừ quỷ, đóng mẹ xung quanh mộ nhà nó hai ba cái cho có . Rồi quay clip tung lên mạng, cho cả làng xã họ mạc nhà nó phải chịu tiếng là có thằng làm quan trên Hà Nội không biết hại người ta ra sao. Để người ta oán kéo về tận mộ tổ mà tế. Đm ở quê họ đồn kinh lắm, mà đồn thế thì thằng đó về quê cắm mặt không dám ngẩng đầu, cả họ nhà nó chịu tiếng thay cho nó. Ở quê ai người ta canh mộ đâu, rình lúc nào đồng vắng người làm chớp nhoáng dăm ba phút là đâu vào đó, hình ảnh , âm thanh ngon lành. Mày cứ khấn tthật to là không biết mồ mả ông bà có động gì không mà con cháu làm quan ác thế, nay cháu có chút lễ mong ông bà khuyên bảo con cháu, và xin đóng mấy cái cọc để giữ yên long mạch không bị động....cứ thế là ngon rồi.
Mình nói.
- Làm thế ác quá, ai lại đi lôi mồ mả nhà người ta ra thế.
Ông anh xã hội tức mình bảo.
- Thôi, thế thì kệ mẹ mày, đừng hỏi tao. Chúng nó biết mày sợ cái gì, nó làm cái đó. Còn mày biết nó sợ cái gì, mà không dám làm. Tao còn vài chiêu nữa, nhưng kiểu của mày thì nói cũng bằng thừa.
Mình nài nỉ.
- Anh có cách nào nhân văn, ôn hoà, được mọi người đồng cảm thì bảo em., chứ hai cách kia thì em không dám làm.
Ông anh nể tình, nói.
- Hai cách kia mày không dám làm, còn cách thứ ba này đúng như mày yêu cầu. Mày biết về cái gọi là nghệ thuật trình diễn, sắp đặt...cái con mẹ gì đó chứ.?
Mình đáp.
- Vâng, em cũng biết, bọn nó bày quang gánh, rổ rá, treo dây rợ, gào hú kiểu thằng Đào An Khánh chứ gì.?
Ông anh.
- Đúng, đúng cái bọn đó, cái bọn có lúc nó sơn vẽ lên người, nó băng bó bột, nó dán băng leo trên miệng....linh tinh đấy. Mày biết không, thế giới họ rất thích cái kiểu như mình gọi là nhố nhăng ấy, đm cái gọi là sắp đặt, hậu hiện đại, đường phố đó đó. Giờ mày mà bị đánh nhé, làm mẹ luôn cái triển lãm nghệ thuật sắp đặt, tượng hình, siêu tưởng kết hợp thực tế. Mày giữ nguyên băng bó nằm làm vật triển lãm, cho treo tranh ảnh, hình vẽ những người bị đánh khác, nếu được gọi những người từng bị đánh trước đó lại, tái tạo lại hình ảnh họ lúc bị đánh trước đó bằng bông băng, mực đỏ...ghi chú ngày tháng, tên tuổi nơi xảy ra.... biến thành một cuộc triển lãm nghệ thuật như vây quốc tế họ mới ấn tượng. Họ mới can thiệp mạnh may ra bớt được nạn đánh người về sau.
Mình nghe xong lắc đầu.
- Làm thế kỳ quá anh ạ.
Mình nói dứt câu, ông anh xã hội đứng dậy chỉ tay ra cửa.
- Biến, từ giờ đừng hỏi tao về chuyện này nữa.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/07/chuyen-quanh-viec-bi-cong-anh.html