Cõi Người Ta
ĐÀN NHẠN
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tớ
Trời ngày càng lạnh giá, công viên đã đóng cửa. Cả đàn nhạn không tìm được thức ăn, gió lạnh khiến bộ lông của chúng xơ xác. Cả đàn con nào cũng bị đói. Chúng nằm nhớ về những mùa đông đã qua.
(Truyện ngụ ngôn - dịch)
Đàn nhạn đang kiếm ăn bên bờ hồ
trong công viên, chúng rất thích cuộc sống nơi đây và chờ đợi tới hết mùa thu
sẽ trở lại phương nam tránh cái rét mùa đông.
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tới. Chúng phải đợi khi khách đã về hết, mới thận trọng đến chỗ có thức ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành mà chúng ưa thích.
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tới. Chúng phải đợi khi khách đã về hết, mới thận trọng đến chỗ có thức ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành mà chúng ưa thích.
Dần dần, đàn nhạn biết du khách
ném thức ăn cho mình nên không còn sợ hãi nữa, mỗi khi du khách tới là chúng
đua nhau bám theo. Ngày tháng qua đi, được nuôi bằng những thức ăn đầy đủ, đàn
nhạn ngày càng béo lên.
Mùa thu đã đến, cuộc sống của đàn nhạn vẫn ngày ngày no đủ. Chúng không hề nghĩ
tới việc trở về phương nam, vì bay một quãng đường xa, thật mệt mỏi.
Mùa đông tới, tuyết không ngừng
rơi, du khách ngày càng vắng. Cả đàn nhạn nằm trong tổ buồn rầu, chúng vừa lạnh
vừa đói. Có mấy con thử sức bay về phương nam, nhưng cơ thể nặng nề và khí trời
lạnh cóng khiến chúng không thể cất mình lên được.
Trời ngày càng lạnh giá, công viên đã đóng cửa. Cả đàn nhạn không tìm được thức ăn, gió lạnh khiến bộ lông của chúng xơ xác. Cả đàn con nào cũng bị đói. Chúng nằm nhớ về những mùa đông đã qua.
https://www.facebook.com/duong.dinhgiao?fref=nf
Lời bình của một bạn đọc:
"Thế giới vận hành theo những quy
luật của nó, đàn nhạn đã lầm khi chạy theo những gì trước mắt và cho đó là quy
luật bất biến, chúng chết đói vì không biết nghĩ xa hơn"
Tôi thì nghĩ, hình như đây không chỉ là chuyện của loài vật. Con người
trong xã hội ta cũng đang sống như thế. Các bạn cứ ngẫm mà xem.
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.com/2014/04/an-nhan.html
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.com/2014/04/an-nhan.html
Bàn ra tán vào (0)
ĐÀN NHẠN
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tớ
(Truyện ngụ ngôn - dịch)
Đàn nhạn đang kiếm ăn bên bờ hồ
trong công viên, chúng rất thích cuộc sống nơi đây và chờ đợi tới hết mùa thu
sẽ trở lại phương nam tránh cái rét mùa đông.
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tới. Chúng phải đợi khi khách đã về hết, mới thận trọng đến chỗ có thức ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành mà chúng ưa thích.
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tới. Chúng phải đợi khi khách đã về hết, mới thận trọng đến chỗ có thức ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành mà chúng ưa thích.
Dần dần, đàn nhạn biết du khách
ném thức ăn cho mình nên không còn sợ hãi nữa, mỗi khi du khách tới là chúng
đua nhau bám theo. Ngày tháng qua đi, được nuôi bằng những thức ăn đầy đủ, đàn
nhạn ngày càng béo lên.
Mùa thu đã đến, cuộc sống của đàn nhạn vẫn ngày ngày no đủ. Chúng không hề nghĩ
tới việc trở về phương nam, vì bay một quãng đường xa, thật mệt mỏi.
Mùa đông tới, tuyết không ngừng
rơi, du khách ngày càng vắng. Cả đàn nhạn nằm trong tổ buồn rầu, chúng vừa lạnh
vừa đói. Có mấy con thử sức bay về phương nam, nhưng cơ thể nặng nề và khí trời
lạnh cóng khiến chúng không thể cất mình lên được.
Trời ngày càng lạnh giá, công viên đã đóng cửa. Cả đàn nhạn không tìm được thức ăn, gió lạnh khiến bộ lông của chúng xơ xác. Cả đàn con nào cũng bị đói. Chúng nằm nhớ về những mùa đông đã qua.
https://www.facebook.com/duong.dinhgiao?fref=nf
Lời bình của một bạn đọc:
"Thế giới vận hành theo những quy
luật của nó, đàn nhạn đã lầm khi chạy theo những gì trước mắt và cho đó là quy
luật bất biến, chúng chết đói vì không biết nghĩ xa hơn"
Tôi thì nghĩ, hình như đây không chỉ là chuyện của loài vật. Con người
trong xã hội ta cũng đang sống như thế. Các bạn cứ ngẫm mà xem.
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.com/2014/04/an-nhan.html
Phương Bích
http://chimkiwi.blogspot.com/2014/04/an-nhan.html