Thân Hữu Tiếp Tay...
ĐÔI DÒNG VỀ TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM * - NGUYỄN NHƠN
Đây là Huy hiệu của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
( HNPD ) Con đường từ tuổi thơ đến ý thức Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm thiệt là xa.
Vừa mới lọt lòng mẹ, hơi thở tự do đầu đời nơi thôn làng không khí trong lành, mát mẻ.
Tiếng ru hờ của ngoại trên nhịp võng đưa: Bầu ơi! Thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Trước khi vào trường làng, ở nhà nghe lời mẹ dạy: Một là không được dối trá. Hai là sống cho có Nghĩa, có Nhân.
Ngày cắp cặp đệm vào học lớp chót trường làng, cậu kêu lại dạy: Quốc là Nước. Gia là Nhà. Ơn tấc đất ngọn rau. Phải ráng lo học, mai sau báo đền.
Chưa đọc thông mặt chữ, thầy dạy thuộc lòng Quốc văn Giáo Khoa Thư: Thấy người hoạn nạn thì thương. Thấy người tàn tật lại càng trông nom...
Lên trường tỉnh, mỗi năm hè đến, xem các chị diễn kịch Hai Bà Trưng, cởi voi đành đuổi giặc Tô Định chạy về tàu. Các anh diễn Hội nghị Diên Hồng, “ Toàn dân nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
Vào trung học, đọc Bình Ngô Đại cáo: “ Việc Nhân – Nghĩa cốt ở yên dân. Quân điếu phạt trước vì khử bạo.”
Khi Đất nước bị giặc xâm lăng cọng sản uy hiếp, lên đường nhập ngủ, tòng chinh:
“ Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc binh đao. Giả nhà đeo bức chiến bào. Thét roi cầu Vị ào ào vó câu.”
Nơi Quân trường cất cao lời hát: “ Thanh niên ơi! Hồn thiêng Núi Sông đợi chờ. Nơi tay ta toàn dân ngóng trông từng giờ. Mang máu anh hùng ta đừng làm nhơ máu anh hùng. Trai Đất Việt thề làm đèn sáng thế giới soi chung.”
Ngày mãn khóa, tân sĩ quan giương cung xạ tiển bốn phương, trang trọng đội lên mủ sĩ quan với huy hiệu Quân lực VNCH: Tổ Quốc – Danh dự – Trách nhiệm.
Thề nguyền trung thành với Tổ Quốc – Gìn giữ Danh dự người chiến binh và hết lòng hoàn thành trách nhiệm.
Tình yêu nước, yêu đồng bào đâu phải tự nhiên mà có được. Phải chắt chiu, vun bồi từ thuở bé thơ. Giáo dục và nung đúc, rèn luyện cần mẫn mới có được. Mới sâu rễ, bền gốc vững vàng trước thử thách gian nan.
Ngày nay, bảy mươi năm dưới chế độ cọng sản hung tàn, duy vật, vô thần, vô Tổ quốc, vừa mở mắt chào đời thì đã nghe: “Tiếng đầu đời con gọi xì ta lin.” Lớn lên ngâm thơ Tu Hú: “ Bên nây biên giới là nhà. Bên kia biên giới cũng là quê hương.”
Nhồi nhét vào đầu óc trẻ thơ tên râu rìa Nga la tư thay cho tiếng gọi cha, ông. Giáo dục cho thanh niên ý niệm vô tổ quốc.Không biết có Nước thì lấy gì mà yêu?!
Danh dự chỉ là ý niệm tư sản phô trương không thực chất, mắc mớ gì phải giữ cho nhọc xác. Trách nhiệm chỉ có đối với “đảng và lãnh đạo” chớ không có với dân với nước gì hết trơn.
Chừng nào còn đảng cướp cọng sản còn đè đầu, không có Tổ Quốc – Danh Dự – Trách nhiệm gì sất!
Nguyễn Nhơn
( HNPĐ )
* Nhân đọc: Danh Dự và Trách Nhiệm của Huỳnh Thục Vy
ĐÔI DÒNG VỀ TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM * - NGUYỄN NHƠN
Đây là Huy hiệu của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
( HNPD ) Con đường từ tuổi thơ đến ý thức Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm thiệt là xa.
Vừa mới lọt lòng mẹ, hơi thở tự do đầu đời nơi thôn làng không khí trong lành, mát mẻ.
Tiếng ru hờ của ngoại trên nhịp võng đưa: Bầu ơi! Thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Trước khi vào trường làng, ở nhà nghe lời mẹ dạy: Một là không được dối trá. Hai là sống cho có Nghĩa, có Nhân.
Ngày cắp cặp đệm vào học lớp chót trường làng, cậu kêu lại dạy: Quốc là Nước. Gia là Nhà. Ơn tấc đất ngọn rau. Phải ráng lo học, mai sau báo đền.
Chưa đọc thông mặt chữ, thầy dạy thuộc lòng Quốc văn Giáo Khoa Thư: Thấy người hoạn nạn thì thương. Thấy người tàn tật lại càng trông nom...
Lên trường tỉnh, mỗi năm hè đến, xem các chị diễn kịch Hai Bà Trưng, cởi voi đành đuổi giặc Tô Định chạy về tàu. Các anh diễn Hội nghị Diên Hồng, “ Toàn dân nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
Vào trung học, đọc Bình Ngô Đại cáo: “ Việc Nhân – Nghĩa cốt ở yên dân. Quân điếu phạt trước vì khử bạo.”
Khi Đất nước bị giặc xâm lăng cọng sản uy hiếp, lên đường nhập ngủ, tòng chinh:
“ Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc binh đao. Giả nhà đeo bức chiến bào. Thét roi cầu Vị ào ào vó câu.”
Nơi Quân trường cất cao lời hát: “ Thanh niên ơi! Hồn thiêng Núi Sông đợi chờ. Nơi tay ta toàn dân ngóng trông từng giờ. Mang máu anh hùng ta đừng làm nhơ máu anh hùng. Trai Đất Việt thề làm đèn sáng thế giới soi chung.”
Ngày mãn khóa, tân sĩ quan giương cung xạ tiển bốn phương, trang trọng đội lên mủ sĩ quan với huy hiệu Quân lực VNCH: Tổ Quốc – Danh dự – Trách nhiệm.
Thề nguyền trung thành với Tổ Quốc – Gìn giữ Danh dự người chiến binh và hết lòng hoàn thành trách nhiệm.
Tình yêu nước, yêu đồng bào đâu phải tự nhiên mà có được. Phải chắt chiu, vun bồi từ thuở bé thơ. Giáo dục và nung đúc, rèn luyện cần mẫn mới có được. Mới sâu rễ, bền gốc vững vàng trước thử thách gian nan.
Ngày nay, bảy mươi năm dưới chế độ cọng sản hung tàn, duy vật, vô thần, vô Tổ quốc, vừa mở mắt chào đời thì đã nghe: “Tiếng đầu đời con gọi xì ta lin.” Lớn lên ngâm thơ Tu Hú: “ Bên nây biên giới là nhà. Bên kia biên giới cũng là quê hương.”
Nhồi nhét vào đầu óc trẻ thơ tên râu rìa Nga la tư thay cho tiếng gọi cha, ông. Giáo dục cho thanh niên ý niệm vô tổ quốc.Không biết có Nước thì lấy gì mà yêu?!
Danh dự chỉ là ý niệm tư sản phô trương không thực chất, mắc mớ gì phải giữ cho nhọc xác. Trách nhiệm chỉ có đối với “đảng và lãnh đạo” chớ không có với dân với nước gì hết trơn.
Chừng nào còn đảng cướp cọng sản còn đè đầu, không có Tổ Quốc – Danh Dự – Trách nhiệm gì sất!
Nguyễn Nhơn
( HNPĐ )
* Nhân đọc: Danh Dự và Trách Nhiệm của Huỳnh Thục Vy