Cõi Người Ta
DƯ HƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
DƯ
HƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Thi sĩ Giả
Đảo thời Trung Đường băn khoăn về 2 chữ "Thôi, Xao" để dùng
cho một
bài thơ, giữa một đêm trăng, bước khuya còn lấp lửng trở về lều
cỏ.
Cao Mỵ
Nhân bị một tác giả giỏi "Đường thi" thách đố 2 chữ "Thôi,
Xao" ấy.
Nên đành làm thơ nôm na, "Tặng người: Thân
Kính lâu nay"
Một người chưa nói đã "thôi"
Một người chưa hỏi, đã cười rằng "xao"
"Xao, thôi" ai biết thế nào
Mở đầu hay kết thúc câu tâm tình
Xin người lời nói mong manh
Tiếng êm như gió sáng danh thơ Đường
Thực tình cổ nguyệt đêm sương
Chưa hề biết chữ... "xao"
vương, "thôi" đành
Vả trong câu chuyện chúng mình
Bạch văn ngại đọc, mới thành viết thơ
Lỡ ra vườn mộng tàn hoa
Mai sau còn chút phấn hoà dư hương ...
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
DƯ HƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
DƯ
HƯƠNG - CAO MỴ NHÂN
Thi sĩ Giả
Đảo thời Trung Đường băn khoăn về 2 chữ "Thôi, Xao" để dùng
cho một
bài thơ, giữa một đêm trăng, bước khuya còn lấp lửng trở về lều
cỏ.
Cao Mỵ
Nhân bị một tác giả giỏi "Đường thi" thách đố 2 chữ "Thôi,
Xao" ấy.
Nên đành làm thơ nôm na, "Tặng người: Thân
Kính lâu nay"
Một người chưa nói đã "thôi"
Một người chưa hỏi, đã cười rằng "xao"
"Xao, thôi" ai biết thế nào
Mở đầu hay kết thúc câu tâm tình
Xin người lời nói mong manh
Tiếng êm như gió sáng danh thơ Đường
Thực tình cổ nguyệt đêm sương
Chưa hề biết chữ... "xao"
vương, "thôi" đành
Vả trong câu chuyện chúng mình
Bạch văn ngại đọc, mới thành viết thơ
Lỡ ra vườn mộng tàn hoa
Mai sau còn chút phấn hoà dư hương ...
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)