Thân Hữu Tiếp Tay...
Dianna - nguoiviettudo
( HNPD )Hồi gặp tôi, bà xã tôi mới khoảng hơn hai mươi, còn tôi thì vừa giáp mí bốn chục. Nghĩ cũng lạ hai người ở hai nơi khác xa cùng chuyển lên trại lớn từ hai khu tạm trú cách biệt nhau lại gặp gỡ và trở thành vợ chồng. Vợ tôi đi một mình theo đường bộ băng qua Cam Pu Chia , còn tôi trốn dưới tàu dạt vào bờ biển giáp giới giữa Thái Lan và Mã Lai. Chút xíu nữa lên đất Mã Lai là hết đường ăn thịt heo.
Tôi thấy vợ tôi đang ngồi dựa trên bao quần áo ngủ gục. Tôi bước tới làm quen :
- Cô có biết tiếng Anh không mà dám đi vượt biên?
- Có chứ
- Nói thử một câu xem
- Ai gô hia bì cau si ai not like VC
Trời đất ơi, tôi đâu có ngờ vợ tôi một bụng tiếng Anh như vậy. Sau này tôi hay chọc :
- Lúc đó mà em nói chừng một chục chữ Bì cau sì nữa là anh từ chối đi Mỹ luôn. Tiếng Mỹ gốc Ấn Độ khó học quá!
Nàng là một cô gái đẹp, dù lớp da mặt bị cháy nắng vì thời tiết Thái Lan . Nghe những câu hỏi vớ vẫn của tôi nàng cười. Nụ cười thật trẻ trung cởi mở khoe hàm răng khỏe mạnh , đều đặn và trắng bóng. Tôi thú thật khi hai đứa thành vợ chồng là hàm răng nàng đã làm tôi “ hồn lỡ sa vào đôi mắt em.”
Thoạt đầu mới gặp nhau nàng giữ kẽ nên nói chuyện rất lịch sự và nhẹ nhàng . Giọng con gái xứ Huế pha năm mươi phần trăm Nam kỳ nghe dễ thương chi lạ . Biết nàng đẹp tôi cứ hay thắc mắc
- Thiếu gì người săn đón sao em lại chọn anh vậy?
Nàng bẽn lẽn :
- Nhìn thấy cái đầu bạc của anh em tội nghiệp quá
Vậy là tình yêu của nàng đối với tôi không khởi đi từ trái tim mà bởi cái đầu. Tóc tôi bạc rất sớm cộng thêm mấy năm tù khiến tôi trông giống Đoàn Châu Mậu – tài tử nổi tiếng phim ảnh miền Nam- Tụi bạn tị nạn vẫn gọi tôi là Đoàn Châu Mậu vừa tới tuổi dậy thì.
Về với nhau rồi cả hai đứa tụi tôi bật ngửa. Đằng sau cái đầu bạc Đoàn Châu Mậu, gương mặt khắc khổ rất đàn ông ( thực ra là vì ốm đói sau mấy năm được VC âu yếm ) và đẹp trai theo kiểu phong trần ( vì bị VC quản chế không có việc làm phải du thủ du thực kiếm sống) là một thằng cha vừa ở dơ vừa làm biếng. Phần tôi phát giác ra vợ tôi không biết nấu ăn ( bởi vì ở nhà bà già hoặc mấy chị gái làm hết, vợ tôi không phải vào bếp ).
Đã vậy nàng lại rất sạch sẽ. Tôi không biết bà ngoại của con tôi , má của vợ tôi và là má vợ của tôi đã đầu độc nàng thế nào mà nàng đánh răng mỗi ngày tới bốn lần. Sáng dậy ( thì đã đành) trưa ăn cơm xong cũng xách bàn chải di , chiều thêm một lần sau bữa tối , trước khi đi ngủ lại dứt thêm một bận nữa. Nước trong trại tị nạn rất trần ai khoai củ mới dành được vì quá đông người , nhưng ngày nào vợ tôi cũng phải tắm rửa kĩ lưỡng , nhịn ăn không sao nhưng nhất định phải để dành tiền mua nước tắm.
Hồi mới về với nhau bà xã tôi khủng bố tôi tối ngày sáng đêm . Trước khi đi ngủ bả đã sắm sẵn hai bàn chải, không đánh răng không cho nằm chung. Tôi đã phân trần biết bao nhiêu lần “ Em ơi hồi ở tù có khi cả tuần lễ anh đâu đánh răng mà cũng sống vậy “ nàng đốp chát liền “ ở tù khác , ở đây khác!”
Cũng nhờ vậy mà thằng con trai tôi sau này lớn lên giống mẹ ở hàm răng đều đặn và đẹp. Mẹ nó thỉnh thoảng nhìn nó lắc đầu chép miệng “ càng lớn càng giống ba, mà toàn giống chuyện xấu không! (ý bả nói về cái tật làm biếng-)
Tôi đâu có biết bả không giỏi nội trợ. Một hôm tôi nói “ Em ơi sao anh thèm bánh xèo quá, thấy gia đình tị nạn căn kế bên người ta đổ Ì xèo coi ngon lành chảy nước miếng “. Nàng bĩu môi “ Chời ,vụ gì chứ vụ đó anh khỏi lo”
Thế là hai đứa đi mua đồ về đổ bánh xèo ( ở chợ người Thái bán cho dân ti nạn trong trại ). Cũng pha bột, cũng tôm tép ,giá đậu xanh nhưng chẳng cái bánh nào nguyên lành. Khi nghe tôi hỏi “ Lần đầu hả bạn hiền ? “ nàng mỉm cười chống chế “ thấy người ta làm dễ ợt mà, ai dè khó vậy “
Không phải vợ tôi con nhà quyền quí cao sang gì, bởi vì bả rất xăng xái, làm đủ mọi thứ phụ giúp bà già ( ngoại trừ bếp núc ). Nhà đông chị em gái nên chuyện đó không đến phần bả, bù lại bả sẵn sàng bương chãi mua bán để nuôi gia đình và chuyện này thì rất giỏi “ Xay lúa thì khỏi bồng em” vậy thôi.
Nàng lại có một cái đam mê khác là tập thể dục. Ở trại tị nạn chẳng có việc gì làm ngoại trừ chờ Cao Uỷ phát gạo , cá, gà để nấu ăn, nhưng khí trời Thái lan rất nóng nực ít ai chịu khó tập thể dục trừ vợ tôi. Sáng mới bốn năm giờ nàng đã thức dậy, chạy vòng vòng cho tới khi mặt trời lên mình mẩy ướt đẫm mồ hôi mới ngừng. Tôi cũng bắt chước được mấy ngày bởi vì đàn bà con gái còn làm được huống gì mình đàn ông con trai. Khi tôi đuối sức vợ tôi vẫn còn tiếp tục chạy , riết rồi tôi chịu thua.
Một lần hai đứa cãi lộn vợ tôi bỏ ra ngoài mùng ngồi. Tôi nhắm mắt định ngủ chợt thấy có cái gì ngọ nguậy trên mặt , cộng thêm với mùi hôi nồng nặc. Tôi hết hồn ngồi bật dậy miệng la bài hãi nhảy tưng tưng. Hóa ra là một con gián ( gián Thái lan bự gần bằng con bò) đang chạy tới chạy lui trong mùng. Tôi rất ghét và sợ gián, vợ tôi biết điều đó ( vì một phút yếu lòng tôi đã lỡ bộc lộ yếu điểm của mình ). Lợi dụng lúc tôi nhắm mắt, nàng lén bắt một con liệng vào người tôi rồi ngồi ngoài mùng…. cười !!. Thiệt tình lúc đó tôi muốn nổi điên nhưng nhìn cái mặt bả hả hê tôi đành nuốt hận. Không khôn hồn mà chịu thua bả sẽ còn liệng gián vào người tôi dài dài.
Người ta nói gái Huế ghen dữ lắm. Tôi đoán là vợ tôi trong nhóm nầy bởi vì bả ghen cả với những người xấu hơn bả nhiều. Chuyện xảy ra như vầy:
Hồi ở trại tị nạn tôi có mở lớp dạy tiếng Anh để kiếm thêm thu nhập. Học trò đủ mọi tầng lớp, tuổi tác. Nhiều người là đàn bà quê có thân nhân ở nước ngoài muốn học thêm chút ít để hy vọng sẽ dễ hội nhập vào đất nước định cư. Thấy ông thầy coi trí thức nhiều bà ghi tên học , “ thầy “ cũng không chặt đẹp, giá cả phải chăng. Có vậy thôi mà bà xã tôi cứ dứt khoát bắt tôi phải “ dẹp hết !! dẹp hết!! Không dạy dỗ gì nữa!!” . Dù biết trong mắt tôi chỉ có mình bả và tôi cũng không phải là thằng thích lộn xộn, nhưng máu ghen của gái Huế tôi đành phải chịu thua!
Hồi chưa gặp nhà tôi lúc còn trai trẻ tôi từng biết đến một câu nói đùa mà lúc đó tôi cho là có duyên “ Đời thằng đàn ông được hai lần vui : lần lấy vợ và lần chôn vợ!!” . Chỉ khi biết vợ tôi rồi tôi mới thấy câu này thật mất dậy ! có thể tác giả đã gặp một người không xứng đáng, không chung thủy một đời sống vợ chồng thiếu vắng hạnh phúc. Hoặc chỉ là một câu nói đùa vô ý thức lúc trà dư tửu hậu.
Dĩ nhiên đời sống vợ chồng không phải lúc nào cũng êm ả, cũng toàn màu hồng. Tụi tôi cãi lộn nhau hoài , ông nói gà bà nói vịt. Có lần hai đứa lớn tiếng với nhau chỉ vì tôi kể chuyện ở miền Nam có món khổ qua chấm mắm nêm mà vợ tôi nhất định cho rằng tôi nói sạo, thức ăn gì mà kỳ cục vậy. Cuối cùng hai đứa tụi tôi phải đưa câu chuyện tới một thằng bạn để xác nhận. Thằng nầy Nam Kỳ rặc mà hại bạn , nó nhìn tôi lắc đầu “ Tao đâu thấy ai nấu món đó đâu? “ báo hại vợ tôi cười đắc thằng còn tôi mặt đỏ ké vì tức giận. Rõ ràng má tôi luộc khổ qua rồi làm mắm nêm cho cả nhà ăn bao nhiêu lần. Sau nầy thằng bạn thú nhận riêng với tôi “ Tao biết! Nhưng mà mày ngu quá, một câu nhịn là chín câu lành, hơn nữa mày nhịn vợ mày chứ ai? Má tao cũng làm món nầy hoài chứ gì?”
Rút kinh nghiệm từ đó trở đi bất cứ vợ tôi nói gì tôi cũng gật đầu. Qua tới Mỹ nhiều lúc tức giận tôi lủi ra sau nhà chui vào hộc cây vừa ôm đầu vừa tự nhủ với mình “ vụ này mình đúng, vụ nầy vợ mình sai” rồi cứ thế tôi lặp đi lặp lại cho tới khi thấy cái đầu mình dịu xuống. Tôi trở vào nhà đến trước mặt vợ tôi nói nhỏ “ Anh xin lỗi em, anh sai rồi!!”
Chuyện vợ chồng như vậy đó, nhưng vợ (hoặc ) chồng là phân nữa của nhau. Cắn đắng giận hờn, gây gổ chỉ là mắm muối đường tiêu tỏi bột ngọt gia vị cho cuộc đời. Theo một thống kê của Mỹ đến gần tám mươi lăm phần trăm những cặp vợ chồng đã li dị vẫn muốn tái hôn với nhau.
Phần tôi tôi biết một điều là tôi không thể sống thiếu người chung chăn chung gối với mình. Nhiều lần tôi thở dài nói với đứa con trai đã hai mươi một tuổi “ Không biết sao mà ba thương mẹ quá! “ “ Nữa! Ba nói nữa! Ba có thể nói cái gì khác hơn được không ba?” nó chọc.
Tôi cũng đã từng tưởng tượng tới cảnh người đi trước người đi sau, và tôi cảm thấy mình hụt hẫng. Nếu được tôi sẽ xung phong xin đi trước để khỏi phải đương đầu với việc mình sẽ thiếu vắng giọng nói tiếng cười của mẹ đứa con trai tôi. Tôi đã thấy lần ba tôi khóc má tôi đến gần đứt mạch máu não và tôi không muốn việc đó xảy ra với mình
Bởi
vì tôi yêu vợ tôi quá sức tưởng tượng !!
Nguoiviettudo ( HNPD )
Dianna - nguoiviettudo
( HNPD )Hồi gặp tôi, bà xã tôi mới khoảng hơn hai mươi, còn tôi thì vừa giáp mí bốn chục. Nghĩ cũng lạ hai người ở hai nơi khác xa cùng chuyển lên trại lớn từ hai khu tạm trú cách biệt nhau lại gặp gỡ và trở thành vợ chồng. Vợ tôi đi một mình theo đường bộ băng qua Cam Pu Chia , còn tôi trốn dưới tàu dạt vào bờ biển giáp giới giữa Thái Lan và Mã Lai. Chút xíu nữa lên đất Mã Lai là hết đường ăn thịt heo.
Tôi thấy vợ tôi đang ngồi dựa trên bao quần áo ngủ gục. Tôi bước tới làm quen :
- Cô có biết tiếng Anh không mà dám đi vượt biên?
- Có chứ
- Nói thử một câu xem
- Ai gô hia bì cau si ai not like VC
Trời đất ơi, tôi đâu có ngờ vợ tôi một bụng tiếng Anh như vậy. Sau này tôi hay chọc :
- Lúc đó mà em nói chừng một chục chữ Bì cau sì nữa là anh từ chối đi Mỹ luôn. Tiếng Mỹ gốc Ấn Độ khó học quá!
Nàng là một cô gái đẹp, dù lớp da mặt bị cháy nắng vì thời tiết Thái Lan . Nghe những câu hỏi vớ vẫn của tôi nàng cười. Nụ cười thật trẻ trung cởi mở khoe hàm răng khỏe mạnh , đều đặn và trắng bóng. Tôi thú thật khi hai đứa thành vợ chồng là hàm răng nàng đã làm tôi “ hồn lỡ sa vào đôi mắt em.”
Thoạt đầu mới gặp nhau nàng giữ kẽ nên nói chuyện rất lịch sự và nhẹ nhàng . Giọng con gái xứ Huế pha năm mươi phần trăm Nam kỳ nghe dễ thương chi lạ . Biết nàng đẹp tôi cứ hay thắc mắc
- Thiếu gì người săn đón sao em lại chọn anh vậy?
Nàng bẽn lẽn :
- Nhìn thấy cái đầu bạc của anh em tội nghiệp quá
Vậy là tình yêu của nàng đối với tôi không khởi đi từ trái tim mà bởi cái đầu. Tóc tôi bạc rất sớm cộng thêm mấy năm tù khiến tôi trông giống Đoàn Châu Mậu – tài tử nổi tiếng phim ảnh miền Nam- Tụi bạn tị nạn vẫn gọi tôi là Đoàn Châu Mậu vừa tới tuổi dậy thì.
Về với nhau rồi cả hai đứa tụi tôi bật ngửa. Đằng sau cái đầu bạc Đoàn Châu Mậu, gương mặt khắc khổ rất đàn ông ( thực ra là vì ốm đói sau mấy năm được VC âu yếm ) và đẹp trai theo kiểu phong trần ( vì bị VC quản chế không có việc làm phải du thủ du thực kiếm sống) là một thằng cha vừa ở dơ vừa làm biếng. Phần tôi phát giác ra vợ tôi không biết nấu ăn ( bởi vì ở nhà bà già hoặc mấy chị gái làm hết, vợ tôi không phải vào bếp ).
Đã vậy nàng lại rất sạch sẽ. Tôi không biết bà ngoại của con tôi , má của vợ tôi và là má vợ của tôi đã đầu độc nàng thế nào mà nàng đánh răng mỗi ngày tới bốn lần. Sáng dậy ( thì đã đành) trưa ăn cơm xong cũng xách bàn chải di , chiều thêm một lần sau bữa tối , trước khi đi ngủ lại dứt thêm một bận nữa. Nước trong trại tị nạn rất trần ai khoai củ mới dành được vì quá đông người , nhưng ngày nào vợ tôi cũng phải tắm rửa kĩ lưỡng , nhịn ăn không sao nhưng nhất định phải để dành tiền mua nước tắm.
Hồi mới về với nhau bà xã tôi khủng bố tôi tối ngày sáng đêm . Trước khi đi ngủ bả đã sắm sẵn hai bàn chải, không đánh răng không cho nằm chung. Tôi đã phân trần biết bao nhiêu lần “ Em ơi hồi ở tù có khi cả tuần lễ anh đâu đánh răng mà cũng sống vậy “ nàng đốp chát liền “ ở tù khác , ở đây khác!”
Cũng nhờ vậy mà thằng con trai tôi sau này lớn lên giống mẹ ở hàm răng đều đặn và đẹp. Mẹ nó thỉnh thoảng nhìn nó lắc đầu chép miệng “ càng lớn càng giống ba, mà toàn giống chuyện xấu không! (ý bả nói về cái tật làm biếng-)
Tôi đâu có biết bả không giỏi nội trợ. Một hôm tôi nói “ Em ơi sao anh thèm bánh xèo quá, thấy gia đình tị nạn căn kế bên người ta đổ Ì xèo coi ngon lành chảy nước miếng “. Nàng bĩu môi “ Chời ,vụ gì chứ vụ đó anh khỏi lo”
Thế là hai đứa đi mua đồ về đổ bánh xèo ( ở chợ người Thái bán cho dân ti nạn trong trại ). Cũng pha bột, cũng tôm tép ,giá đậu xanh nhưng chẳng cái bánh nào nguyên lành. Khi nghe tôi hỏi “ Lần đầu hả bạn hiền ? “ nàng mỉm cười chống chế “ thấy người ta làm dễ ợt mà, ai dè khó vậy “
Không phải vợ tôi con nhà quyền quí cao sang gì, bởi vì bả rất xăng xái, làm đủ mọi thứ phụ giúp bà già ( ngoại trừ bếp núc ). Nhà đông chị em gái nên chuyện đó không đến phần bả, bù lại bả sẵn sàng bương chãi mua bán để nuôi gia đình và chuyện này thì rất giỏi “ Xay lúa thì khỏi bồng em” vậy thôi.
Nàng lại có một cái đam mê khác là tập thể dục. Ở trại tị nạn chẳng có việc gì làm ngoại trừ chờ Cao Uỷ phát gạo , cá, gà để nấu ăn, nhưng khí trời Thái lan rất nóng nực ít ai chịu khó tập thể dục trừ vợ tôi. Sáng mới bốn năm giờ nàng đã thức dậy, chạy vòng vòng cho tới khi mặt trời lên mình mẩy ướt đẫm mồ hôi mới ngừng. Tôi cũng bắt chước được mấy ngày bởi vì đàn bà con gái còn làm được huống gì mình đàn ông con trai. Khi tôi đuối sức vợ tôi vẫn còn tiếp tục chạy , riết rồi tôi chịu thua.
Một lần hai đứa cãi lộn vợ tôi bỏ ra ngoài mùng ngồi. Tôi nhắm mắt định ngủ chợt thấy có cái gì ngọ nguậy trên mặt , cộng thêm với mùi hôi nồng nặc. Tôi hết hồn ngồi bật dậy miệng la bài hãi nhảy tưng tưng. Hóa ra là một con gián ( gián Thái lan bự gần bằng con bò) đang chạy tới chạy lui trong mùng. Tôi rất ghét và sợ gián, vợ tôi biết điều đó ( vì một phút yếu lòng tôi đã lỡ bộc lộ yếu điểm của mình ). Lợi dụng lúc tôi nhắm mắt, nàng lén bắt một con liệng vào người tôi rồi ngồi ngoài mùng…. cười !!. Thiệt tình lúc đó tôi muốn nổi điên nhưng nhìn cái mặt bả hả hê tôi đành nuốt hận. Không khôn hồn mà chịu thua bả sẽ còn liệng gián vào người tôi dài dài.
Người ta nói gái Huế ghen dữ lắm. Tôi đoán là vợ tôi trong nhóm nầy bởi vì bả ghen cả với những người xấu hơn bả nhiều. Chuyện xảy ra như vầy:
Hồi ở trại tị nạn tôi có mở lớp dạy tiếng Anh để kiếm thêm thu nhập. Học trò đủ mọi tầng lớp, tuổi tác. Nhiều người là đàn bà quê có thân nhân ở nước ngoài muốn học thêm chút ít để hy vọng sẽ dễ hội nhập vào đất nước định cư. Thấy ông thầy coi trí thức nhiều bà ghi tên học , “ thầy “ cũng không chặt đẹp, giá cả phải chăng. Có vậy thôi mà bà xã tôi cứ dứt khoát bắt tôi phải “ dẹp hết !! dẹp hết!! Không dạy dỗ gì nữa!!” . Dù biết trong mắt tôi chỉ có mình bả và tôi cũng không phải là thằng thích lộn xộn, nhưng máu ghen của gái Huế tôi đành phải chịu thua!
Hồi chưa gặp nhà tôi lúc còn trai trẻ tôi từng biết đến một câu nói đùa mà lúc đó tôi cho là có duyên “ Đời thằng đàn ông được hai lần vui : lần lấy vợ và lần chôn vợ!!” . Chỉ khi biết vợ tôi rồi tôi mới thấy câu này thật mất dậy ! có thể tác giả đã gặp một người không xứng đáng, không chung thủy một đời sống vợ chồng thiếu vắng hạnh phúc. Hoặc chỉ là một câu nói đùa vô ý thức lúc trà dư tửu hậu.
Dĩ nhiên đời sống vợ chồng không phải lúc nào cũng êm ả, cũng toàn màu hồng. Tụi tôi cãi lộn nhau hoài , ông nói gà bà nói vịt. Có lần hai đứa lớn tiếng với nhau chỉ vì tôi kể chuyện ở miền Nam có món khổ qua chấm mắm nêm mà vợ tôi nhất định cho rằng tôi nói sạo, thức ăn gì mà kỳ cục vậy. Cuối cùng hai đứa tụi tôi phải đưa câu chuyện tới một thằng bạn để xác nhận. Thằng nầy Nam Kỳ rặc mà hại bạn , nó nhìn tôi lắc đầu “ Tao đâu thấy ai nấu món đó đâu? “ báo hại vợ tôi cười đắc thằng còn tôi mặt đỏ ké vì tức giận. Rõ ràng má tôi luộc khổ qua rồi làm mắm nêm cho cả nhà ăn bao nhiêu lần. Sau nầy thằng bạn thú nhận riêng với tôi “ Tao biết! Nhưng mà mày ngu quá, một câu nhịn là chín câu lành, hơn nữa mày nhịn vợ mày chứ ai? Má tao cũng làm món nầy hoài chứ gì?”
Rút kinh nghiệm từ đó trở đi bất cứ vợ tôi nói gì tôi cũng gật đầu. Qua tới Mỹ nhiều lúc tức giận tôi lủi ra sau nhà chui vào hộc cây vừa ôm đầu vừa tự nhủ với mình “ vụ này mình đúng, vụ nầy vợ mình sai” rồi cứ thế tôi lặp đi lặp lại cho tới khi thấy cái đầu mình dịu xuống. Tôi trở vào nhà đến trước mặt vợ tôi nói nhỏ “ Anh xin lỗi em, anh sai rồi!!”
Chuyện vợ chồng như vậy đó, nhưng vợ (hoặc ) chồng là phân nữa của nhau. Cắn đắng giận hờn, gây gổ chỉ là mắm muối đường tiêu tỏi bột ngọt gia vị cho cuộc đời. Theo một thống kê của Mỹ đến gần tám mươi lăm phần trăm những cặp vợ chồng đã li dị vẫn muốn tái hôn với nhau.
Phần tôi tôi biết một điều là tôi không thể sống thiếu người chung chăn chung gối với mình. Nhiều lần tôi thở dài nói với đứa con trai đã hai mươi một tuổi “ Không biết sao mà ba thương mẹ quá! “ “ Nữa! Ba nói nữa! Ba có thể nói cái gì khác hơn được không ba?” nó chọc.
Tôi cũng đã từng tưởng tượng tới cảnh người đi trước người đi sau, và tôi cảm thấy mình hụt hẫng. Nếu được tôi sẽ xung phong xin đi trước để khỏi phải đương đầu với việc mình sẽ thiếu vắng giọng nói tiếng cười của mẹ đứa con trai tôi. Tôi đã thấy lần ba tôi khóc má tôi đến gần đứt mạch máu não và tôi không muốn việc đó xảy ra với mình
Bởi
vì tôi yêu vợ tôi quá sức tưởng tượng !!
Nguoiviettudo ( HNPD )