Thân Hữu Tiếp Tay...
Điếu cầy - Lỗ trí Thâm
TLC.Bùi-trọng-nghĩa k18 /TĐ.
“Mình dài,lỗ nhỏ,lại lỗ
Trông thấy ai,ai cũng muốn mò..
Tay ôm,miệng bú,rên sòng sọc
Mắt mờ,chân ruỗi,thở phì phò..”
Đó là cái điếu của anh thợ cầy,cái vật dụng đơn giản,một phương tiện nghiện hút, làm bằng một đoạn nứa rừng,trông bần tiện..
Nghỉ mệt,cầm nó lên,nạp một viên“đạn”,bật lửa,đốt cái đóm nứa,kéo một hơi,vứt nó vào gốc cây,ngửa mặt lên trời, mắt lim dim,nhả khói.Đánh một giấc.Quên cái điếu cầy hôi sặc..
Cái điếu cầy trong tay anh thợ cầy thì nó đơn giản như thế đó,vậy mà vô tay những người Việt chữ nghĩa.Những người,bốn mươi năm trước đã kinh hoàng,hoảng hốt bỏ của chạy lấy người sau tháng tư đen .Hiện đang sống lưu vong nơi quê hương người thì lại vô cùng qúy gía..lắm chuyện..Tôi thực sự không hiểu nổi ?!.Hơn bốn mươi năm trôi qua,thời gian của gần nửa thế kỷ,mọi người cùng ôm một nỗi đau thương giống nhau,nỗi đau tan cửa,nát nhà,nỗi đau của tù đầy,chết chóc.Vậy mà chỉ “một cái pháo ném vào chuồng,bầy ngưạ đá nhau loạn xạ”.Lạ…cái pháo đó lại là cái” Điếu cầy”..tầm thường.
Cái pháo “điếu cầy”này, của bọn CS Hà-Nội ném ra nó đã nổ tung ,vang dội trong những người Việt mất nước lưu vong, làm nghiêng ngả bức tường phân định gianh giới Quốc,Cộng.Kết quả ngoài ước tính của chúng...Mặt khác,lũ bắc kỳ 2 nút (1975) đang sống ẩn ở giữa cái thủ đô của người Việt tị nạn này nói riêng,và trên toàn nước Mỹ nói chung,cũng đang khoái chí,cười đểu..
Hóa ra cái “điếu cầy” nó có cái hấp lực tới độ:”trông thấy ai,ai cũng muốn mò..” đến thế sao??...Hậu quả ,chỉ mới vài ngày qua,người ta chửi nhau loạn xạ, giành giật cho được cái “điếu cầy” kia,bất kể cả tình đồng hương,chiến hữu,một thứ tình cảm đậm đà ,thân thương,tha thiết đáng yêu trước kia ,đã có với nhau của những người miền Nam sau cái vĩ tuyến 17 thanh bình !!.
Chửi nhau loạn xạ,vung vít,bừa bãi ,chóng mặt..Chửi tới độ:”mắt mờ,chân ruỗi thở phì phò”!!..vẫn chưa chịu ngừng..
Tôi có mười năm tù đầy biệt xứ,mười năm “miệng ăn măng trúc,măng mai,hữu thân hữu khổ phàn nàn cùng ai”,ở nơi rừng thiêng,nước độc Hoàng-liên-Sơn miền Bắc.Tôi đã làm,đã có nhiều cái điếu cầy và,tôi cũng đã vứt đi nhiều cái cũ hôi mùi nước thuốc..Một lần cảm hứng tôi cũng đã vịnh cái điếu cầy như tôi viết ở phần đầu bài này..Nhưng,với tôi,cái điếu cầy này chỉ là giai đoạn,giai đoạn bất đắc dĩ,giai đoạn tù đầy mà thôi..Ra khỏi nhà tù,tôi hút lại những điếu thuốc trong bao, thanh nhã và lịch sự. Những điếu thuốc mà nó đã từng cho tôi có những hơi khói sảng khoái quên đau của viên đạn xé thịt.Những khi đối đầu kẻ địch gay go tính toán..hoặc những lúc hành quân mệt nhoài,rét mướt truyền nhau hơi ấm..
Tôi đã vứt trả lại cái điếu cho anh thợ cầy miền Bắc ,anh thợ cầy cư ngụ ở phía trước con sông Bến-Hải,bên kia cầu Hiền Lương..Một đất nuớc nghèo nàn,lạc hậu.Một dân tộc ti tiện,giả dối.!!Tôi chỉ phải dùng nó trong hoàn cảnh chẳng đặng đừng, hoàn cảnh đói rét,tù đầy,khổ sai,biệt xứ,hoàn cảnh dùng nó để quên đói !!.
.Người miền Nam trước kia không hút điếu cầy ..Ngày nay người Việt chạy giặc tỵ nạn lưu vong,đặc biệt là thế hệ con,cháu của họ không biết,và cũng chưa hề thấy cái điếu cầy bao giờ..Có chăng là con,cháu của bọn CS Hà-Nội ,bọn bộ đội “sinh bắc,tử nam” biết mà thôi..Vậy thì tại sao ta không vứt cái điếu cầy này vào xọt rác, vì nó cũng chỉ là biểu tượng như lời của anh “điếu cầy” phát biểu về lá cờ của miền nam VNCH trước kia và,của người Việt tị nạn bây giờ rằng:” lá cờ này cũng chỉ là biểu tượng,là biểu tượng thì có thể thay đổi,lá cờ nào mà được 90 triệu người dân trong nước hiện nay thừa nhận,thì lá cờ đó là chính thức “!.!..(làm sao có đủ con số 90 triệu?!).
Lá cờ ?!.Ngày 29/6/1976,sau hai đêm,ba ngày,bị nhồi nhét dưới sàn tàu như thú vật,những người lính bên “thua cuộc”vừa mừng rỡ thấy ánh mặt trời trên bến Hạ Lý Hải-Phòng,thì cũng là lúc uất nghẹn phải chứng kiến một tên bộ đội cố ý làm nhục họ bằng hành vi vô cùng đểu cáng là dùng lá cờ của miền Nam lau cái xe vespa.Chiến lợi phẩm mà hắn vừa cướp được nhờ vào “giải phóng “ Sài-Gòn.Hắn chậm chạp , đú đởn lau cái xe.Khi lau tới cái yên xe,vừa lau,hắn vừa nhìn họ,cười đểu..
Những ánh mắt đổ lửa,những nét mặt giận dữ uất nghẹn,Hàm răng nghiến chặt đè nén lòng căm thù sôi sục của những người lính VNCH” thua cuộc “..Hình ảnh đó,ngày hôm nay,hơn bốn mươi năm sau còn đọng đầy,chưa phai nhòa trong ký ức cay đắng của tôi..
Năm 1954 hơn một triệu người miền Bắc đã bỏ nhà,bỏ của,bỏ họ,bỏ hàng,bỏ cả bàn thờ tổ tiên để chạy xa bọn CS Hà-Nội!!..Năm 1975,gần ba triệu người Việt miền Nam bỏ chạy khỏi nước,chết trên đường tìm tới tự do hơn một nửa..
Phát xuất từ những đau thương,mất mát,chia lìa,đầy đọa,cướp bóc mà giặc Cộng gây ra cho họ,có ai đâu,người từ bên kia chiến tuyến mà họ cần thay họ chống lại kẻ thù ?..
Tôi trộm nghĩ,một “điếu cầy”,mười “điếu cầy”, một trăm “điếu cầy”,hay nhiều hơn nữa,nếu có thật lòng,cũng chẳng chống Cộng quyết liệt hơn họ.Thôi thì hãy quẳng cái “điếu cầy”. này vào một xó góc như anh thợ cầy kia đã quẳng nó vào gốc cây,đánh một giấc khò..
Lỗ trí Thâm ( HNPD )
Viết ở Quận Cam
Điếu cầy - Lỗ trí Thâm
TLC.Bùi-trọng-nghĩa k18 /TĐ.
“Mình dài,lỗ nhỏ,lại lỗ
Trông thấy ai,ai cũng muốn mò..
Tay ôm,miệng bú,rên sòng sọc
Mắt mờ,chân ruỗi,thở phì phò..”
Đó là cái điếu của anh thợ cầy,cái vật dụng đơn giản,một phương tiện nghiện hút, làm bằng một đoạn nứa rừng,trông bần tiện..
Nghỉ mệt,cầm nó lên,nạp một viên“đạn”,bật lửa,đốt cái đóm nứa,kéo một hơi,vứt nó vào gốc cây,ngửa mặt lên trời, mắt lim dim,nhả khói.Đánh một giấc.Quên cái điếu cầy hôi sặc..
Cái điếu cầy trong tay anh thợ cầy thì nó đơn giản như thế đó,vậy mà vô tay những người Việt chữ nghĩa.Những người,bốn mươi năm trước đã kinh hoàng,hoảng hốt bỏ của chạy lấy người sau tháng tư đen .Hiện đang sống lưu vong nơi quê hương người thì lại vô cùng qúy gía..lắm chuyện..Tôi thực sự không hiểu nổi ?!.Hơn bốn mươi năm trôi qua,thời gian của gần nửa thế kỷ,mọi người cùng ôm một nỗi đau thương giống nhau,nỗi đau tan cửa,nát nhà,nỗi đau của tù đầy,chết chóc.Vậy mà chỉ “một cái pháo ném vào chuồng,bầy ngưạ đá nhau loạn xạ”.Lạ…cái pháo đó lại là cái” Điếu cầy”..tầm thường.
Cái pháo “điếu cầy”này, của bọn CS Hà-Nội ném ra nó đã nổ tung ,vang dội trong những người Việt mất nước lưu vong, làm nghiêng ngả bức tường phân định gianh giới Quốc,Cộng.Kết quả ngoài ước tính của chúng...Mặt khác,lũ bắc kỳ 2 nút (1975) đang sống ẩn ở giữa cái thủ đô của người Việt tị nạn này nói riêng,và trên toàn nước Mỹ nói chung,cũng đang khoái chí,cười đểu..
Hóa ra cái “điếu cầy” nó có cái hấp lực tới độ:”trông thấy ai,ai cũng muốn mò..” đến thế sao??...Hậu quả ,chỉ mới vài ngày qua,người ta chửi nhau loạn xạ, giành giật cho được cái “điếu cầy” kia,bất kể cả tình đồng hương,chiến hữu,một thứ tình cảm đậm đà ,thân thương,tha thiết đáng yêu trước kia ,đã có với nhau của những người miền Nam sau cái vĩ tuyến 17 thanh bình !!.
Chửi nhau loạn xạ,vung vít,bừa bãi ,chóng mặt..Chửi tới độ:”mắt mờ,chân ruỗi thở phì phò”!!..vẫn chưa chịu ngừng..
Tôi có mười năm tù đầy biệt xứ,mười năm “miệng ăn măng trúc,măng mai,hữu thân hữu khổ phàn nàn cùng ai”,ở nơi rừng thiêng,nước độc Hoàng-liên-Sơn miền Bắc.Tôi đã làm,đã có nhiều cái điếu cầy và,tôi cũng đã vứt đi nhiều cái cũ hôi mùi nước thuốc..Một lần cảm hứng tôi cũng đã vịnh cái điếu cầy như tôi viết ở phần đầu bài này..Nhưng,với tôi,cái điếu cầy này chỉ là giai đoạn,giai đoạn bất đắc dĩ,giai đoạn tù đầy mà thôi..Ra khỏi nhà tù,tôi hút lại những điếu thuốc trong bao, thanh nhã và lịch sự. Những điếu thuốc mà nó đã từng cho tôi có những hơi khói sảng khoái quên đau của viên đạn xé thịt.Những khi đối đầu kẻ địch gay go tính toán..hoặc những lúc hành quân mệt nhoài,rét mướt truyền nhau hơi ấm..
Tôi đã vứt trả lại cái điếu cho anh thợ cầy miền Bắc ,anh thợ cầy cư ngụ ở phía trước con sông Bến-Hải,bên kia cầu Hiền Lương..Một đất nuớc nghèo nàn,lạc hậu.Một dân tộc ti tiện,giả dối.!!Tôi chỉ phải dùng nó trong hoàn cảnh chẳng đặng đừng, hoàn cảnh đói rét,tù đầy,khổ sai,biệt xứ,hoàn cảnh dùng nó để quên đói !!.
.Người miền Nam trước kia không hút điếu cầy ..Ngày nay người Việt chạy giặc tỵ nạn lưu vong,đặc biệt là thế hệ con,cháu của họ không biết,và cũng chưa hề thấy cái điếu cầy bao giờ..Có chăng là con,cháu của bọn CS Hà-Nội ,bọn bộ đội “sinh bắc,tử nam” biết mà thôi..Vậy thì tại sao ta không vứt cái điếu cầy này vào xọt rác, vì nó cũng chỉ là biểu tượng như lời của anh “điếu cầy” phát biểu về lá cờ của miền nam VNCH trước kia và,của người Việt tị nạn bây giờ rằng:” lá cờ này cũng chỉ là biểu tượng,là biểu tượng thì có thể thay đổi,lá cờ nào mà được 90 triệu người dân trong nước hiện nay thừa nhận,thì lá cờ đó là chính thức “!.!..(làm sao có đủ con số 90 triệu?!).
Lá cờ ?!.Ngày 29/6/1976,sau hai đêm,ba ngày,bị nhồi nhét dưới sàn tàu như thú vật,những người lính bên “thua cuộc”vừa mừng rỡ thấy ánh mặt trời trên bến Hạ Lý Hải-Phòng,thì cũng là lúc uất nghẹn phải chứng kiến một tên bộ đội cố ý làm nhục họ bằng hành vi vô cùng đểu cáng là dùng lá cờ của miền Nam lau cái xe vespa.Chiến lợi phẩm mà hắn vừa cướp được nhờ vào “giải phóng “ Sài-Gòn.Hắn chậm chạp , đú đởn lau cái xe.Khi lau tới cái yên xe,vừa lau,hắn vừa nhìn họ,cười đểu..
Những ánh mắt đổ lửa,những nét mặt giận dữ uất nghẹn,Hàm răng nghiến chặt đè nén lòng căm thù sôi sục của những người lính VNCH” thua cuộc “..Hình ảnh đó,ngày hôm nay,hơn bốn mươi năm sau còn đọng đầy,chưa phai nhòa trong ký ức cay đắng của tôi..
Năm 1954 hơn một triệu người miền Bắc đã bỏ nhà,bỏ của,bỏ họ,bỏ hàng,bỏ cả bàn thờ tổ tiên để chạy xa bọn CS Hà-Nội!!..Năm 1975,gần ba triệu người Việt miền Nam bỏ chạy khỏi nước,chết trên đường tìm tới tự do hơn một nửa..
Phát xuất từ những đau thương,mất mát,chia lìa,đầy đọa,cướp bóc mà giặc Cộng gây ra cho họ,có ai đâu,người từ bên kia chiến tuyến mà họ cần thay họ chống lại kẻ thù ?..
Tôi trộm nghĩ,một “điếu cầy”,mười “điếu cầy”, một trăm “điếu cầy”,hay nhiều hơn nữa,nếu có thật lòng,cũng chẳng chống Cộng quyết liệt hơn họ.Thôi thì hãy quẳng cái “điếu cầy”. này vào một xó góc như anh thợ cầy kia đã quẳng nó vào gốc cây,đánh một giấc khò..
Lỗ trí Thâm ( HNPD )
Viết ở Quận Cam