Văn Học & Nghệ Thuật
Đừng như cơn mưa bóng mây, chưa đủ ướt mái tóc phong trần…
Bình yên là gì giữa cuộc sống muôn vàn biến động, giữa những lo toan bề bộn, tranh đấu ngược xuôi? Giờ thì tôi không còn vẩn vơ kiếm tìm câu trả lời cho sự bình yên nữa, bởi tôi đã thấy sự bình yên luôn hiện diện trong từng điều giản đơn của cuộc sống, trong mỗi phút giây ta đang có…
Nếu như không thấy nó, thì hẳn là vì một lý do nào đó mà nó đã và đang vô tình bị quên…
Tôi đã từng sống trong cảm giác thật bình yên khi được lang thang trong một khu thành cổ, ở độ cao 3000m, thấy những nét xưa cứ quấn quít hiện về trên hàng kênh quen thuộc, cối nước quen thuộc, những ngôi nhà quen thuộc, những hàng dương liễu thơ mộng rủ bóng trên thềm đá quen thuộc.
Bình yên lại đến với tôi trong một buổi sáng đẹp trời, đá vút tầng mây, trong ánh sáng chói lóa. Thả bước rất chậm ở độ cao gần 5 ngàn mét, thấy mình đang bước đi trên mây, giữa cõi hư thực.
Chợt thẫn thờ, nhớ lắm một cái tên đang vọng về từ thẳm sâu miền kí ức khi bình yên đứng trước những con thác tuyệt mỹ, trong một trưa nắng an hòa. Khung cảnh đẹp như mơ, tĩnh tại và an nhiên, hệt như cảnh tượng ở trên thiên thượng.
Thấy thân thương lắm tiếng thì thầm của nước, tiếng rì rầm của lá, tiếng lao xao của đám dê núi chỉ sống ở độ cao trên 3000m. Thấy rằng, mình đã từng ở đây, trong một kiếp nhân duyên, với những người cao lớn bên bờ suối, với những cô gái có cặp mắt phượng đẹp như vẽ và những chàng trai có nụ cười hiền hòa tuyệt hảo.
Thấy mình biết chơi cổ cầm và biết hát lời ca của một tộc người nào đó, trong một miền không gian nào đó, bình yên và xa xưa lắm.
Ngồi một mình. Đằm sâu trong chiều bình yên. Bâng khuâng trước đẫm ướt mùi hoa dại. Chợt thấy thương quá cái cảm giác ngu ngơ khi bàn tay giơ ra, khẽ khàng hứng một giọt nước rơi, thấy cái man mát lành lạnh của chiều Thu đã chắp duyên qua khung cửa sổ.
Thấy yêu quá cái dịu dàng thanh thoát khi khẽ chạm vào một giọt nắng hồn nhiên đến từ hoàng hôn. Thấy nhớ lắm tiếng cười khe khẽ ở phía sau lưng, trong khung trời bình yên sau cơn mưa dông bất chợt.
Cái cảm giác bình yên lại cận kề khi được hít hà thật sâu mùi ngai ngái của đám cỏ non rối mềm đang níu giữ bước chân. Biết được rằng, trong bóng chiều nghiêng nghiêng, nắng gió cứ nhẹ nhàng bay theo cánh cò đi về nẻo hoàng hôn xa thật xa, tít tận phía sau đường chân trời tím lịm.
Thấy đậm đầy trong Thu những vị, hương, sắc, hình thân thiết. Thấy đậm đầy những cảm xúc khó tả nơi sóng sánh những dòng trăng thơ dại. Đã thấy mùa Thu đang vướng vất nỗi ly tao, để cái hanh hao khởi sắc vàng lên lá. Đã thấy Hoa Sen cuối vụ thương về nơi gió cả, để cọng lá nào, cành khô nào lại hờn dỗi ngọn heo may.
Là cảm giác thật bình yên, thật thân thương khi cùng nhau đằm sâu trong hương vị ngọt dịu của trái ổi chín, thấy ngọt ngào yêu thương tê dại trên bờ môi, tan trong ánh mắt, lan tỏa rồi thấm sâu vào từng kẽ tay, làn da, sợi tóc. Cả không gian ngan ngát mùi ổi chín, cái mùi hương đã ngấm sâu vào tâm trí mình, theo mình suốt cả khoảng thời gian ấu thơ được sống trong khu vườn Chùa Cả.
Muốn được luồn tay vào mái tóc phong trần ấy, muốn được đắm vào sóng mắt trong veo của chiều Thu ấy. Để biết được niềm yêu thương đến tự nẻo nào trong vũ trụ mênh mông bao la. Để đến khi xa rồi, lại thấy nhớ lắm, yêu lắm, thương lắm hơi thở ấy, ánh mắt ấy, làn da ấy, bờ môi ấy, dường như kề bên, dường như quấn quít, dường như mời gọi, theo về, như tâm sự của nhà thơ Minh Ngọc:
Tay sen mềm hương cốm thanh tao
Hoa sữa thơm đợi em về ngõ vắng
Mùi ổi chín chênh chao chiều thu nắng
Khát ta về thời bỏng dại xa xưa.
Bình yên là cảm giác được ngồi tĩnh lặng ngắm nhìn cảnh chiều Thu đang tím lịm đường mây. Để nghe lời yêu thương xưa cũ lại thắm trên bờ môi mới. Thấy được nỗi buồn tan đi nơi dông bão thôi đi về. Vẫn biết còn yêu là còn hờn ghen, là còn mong đợi, là không muốn rời xa nhau.
Sao cứ mong Thu đừng hững hờ, để tấc lòng Hè luôn thắm sắc xuân ngời, thơi thới từng cánh hoa, từng búp lá. Cứ mong rằng Thu bình yên mãi mãi như bài thơ “Thu đến rồi ngân khúc bình yên” của Minh Huyền :
Thu đến rồi, lòng tạnh nỗi héo hon
Nắng dịu dàng ươm Thu vào óng ả
Ngâu tiễn khúc Ly tao đi cùng Hạ
Để mùa về trong vắt khúc Thu an…
Bình yên là cảm giác được sống với cảm giác làm một giọt nước tĩnh lặng, trong veo dưới chân núi yên bình, sau một cơn mưa xối xả, như trong bài “Núi và Mưa” của Minh Huyền.
Núi ơi!
Cho mưa dựa đầu vào vai núi
Mưa vừa thoát khỏi vùng mây lạnh, tối
Nên chỉ mong chờ một bờ vai êm.
Mưa không biết rằng núi rất an nhiên
Nhưng vách đá chênh vênh, gồ ghề, thô ráp
Mưa ngu ngơ,
mưa nhiệt thành,
khao khát,
Mưa vỡ tan tành
trước ghềnh đá…
đớn đau.
Một khối ân tình
núi trước mưa sau.
Nghiêng vai đón mưa,
núi khom mình che chắn
Mưa dẫu vỡ
vẫn một dòng khơi nắn
Dưới chân núi yên bình
một hồ nước lặng trong…
Đọc thơ, có thể tưởng tượng được cái “khối ân tình” to lớn của hai sinh mạng này. Chắc Mưa vừa trải qua chuyện gì đó nặng nề lắm, vất vả lắm. Cái vùng mây lạnh và tối đã cướp hết sinh lực của nó. Nó mệt mỏi. Nó muốn dựa vào Núi. Nó mong chờ được dựa vào một bờ vai êm, để quên đi cái cảm giác bải hoải rã rời.
Nhưng cái nó không biết trước được là vai của Núi rất thô, rất ráp – các vách đá thì bao giờ mà chả thế. Nhìn thì lành mà có khi lại dữ. Ai cũng hiểu, chỉ có Mưa không hiểu. Nên cuối cùng, nó bị vỡ tan tành, bị đớn đau. Tổn thương rồi đấy.
Nhưng rồi, đã có một cái kết có hậu. Núi an nhiên đúng như lời bàn của Khổng Tử. Biết là mình không thể mang lại cho Mưa một bờ vai êm như mong đợi, nó vẫn khom mình che chắn cho Mưa, làm mọi việc có thể để Mưa tụ lại thành một dòng, chảy xuôi xuống, cho Mưa trở về đúng cái thế tự tại của Nước.
Qua bao ghềnh thác chơi vơi, cuối cùng, những giọt nước mưa đã tụ lại dưới chân núi thành một hồ nước lặng trong. Cảm giác thật bình yên. Yêu lắm những hạt Mưa. Yêu lắm cái gồ ghề nhưng chân tình của Núi.
Lại nhớ Khổng Tử. Lại nhớ lời nhận xét của một người bạn:
Muốn cảm được cái hay của thơ, cái thâm sâu của từng lời từng ý, muốn hiểu được ý của tác giả, cần phải đọc chậm thôi. Đọc nhanh quá thì như cơn mưa bóng mây, chưa đủ ướt mái tóc phong trần.
Thêm cảm phục những người sống chậm, luôn bình yên tĩnh tại với những trải nghiệm cuộc sống. Họ là những người đã chiêm nghiệm cái an nhiên của Núi, cái tự tại bao dung của Nước, họ đã tìm thấy sâu thẳm bình yên.
Tâm Huyền
Bàn ra tán vào (0)
Đừng như cơn mưa bóng mây, chưa đủ ướt mái tóc phong trần…
Bình yên là gì giữa cuộc sống muôn vàn biến động, giữa những lo toan bề bộn, tranh đấu ngược xuôi? Giờ thì tôi không còn vẩn vơ kiếm tìm câu trả lời cho sự bình yên nữa, bởi tôi đã thấy sự bình yên luôn hiện diện trong từng điều giản đơn của cuộc sống, trong mỗi phút giây ta đang có…
Nếu như không thấy nó, thì hẳn là vì một lý do nào đó mà nó đã và đang vô tình bị quên…
Tôi đã từng sống trong cảm giác thật bình yên khi được lang thang trong một khu thành cổ, ở độ cao 3000m, thấy những nét xưa cứ quấn quít hiện về trên hàng kênh quen thuộc, cối nước quen thuộc, những ngôi nhà quen thuộc, những hàng dương liễu thơ mộng rủ bóng trên thềm đá quen thuộc.
Bình yên lại đến với tôi trong một buổi sáng đẹp trời, đá vút tầng mây, trong ánh sáng chói lóa. Thả bước rất chậm ở độ cao gần 5 ngàn mét, thấy mình đang bước đi trên mây, giữa cõi hư thực.
Chợt thẫn thờ, nhớ lắm một cái tên đang vọng về từ thẳm sâu miền kí ức khi bình yên đứng trước những con thác tuyệt mỹ, trong một trưa nắng an hòa. Khung cảnh đẹp như mơ, tĩnh tại và an nhiên, hệt như cảnh tượng ở trên thiên thượng.
Thấy thân thương lắm tiếng thì thầm của nước, tiếng rì rầm của lá, tiếng lao xao của đám dê núi chỉ sống ở độ cao trên 3000m. Thấy rằng, mình đã từng ở đây, trong một kiếp nhân duyên, với những người cao lớn bên bờ suối, với những cô gái có cặp mắt phượng đẹp như vẽ và những chàng trai có nụ cười hiền hòa tuyệt hảo.
Thấy mình biết chơi cổ cầm và biết hát lời ca của một tộc người nào đó, trong một miền không gian nào đó, bình yên và xa xưa lắm.
Ngồi một mình. Đằm sâu trong chiều bình yên. Bâng khuâng trước đẫm ướt mùi hoa dại. Chợt thấy thương quá cái cảm giác ngu ngơ khi bàn tay giơ ra, khẽ khàng hứng một giọt nước rơi, thấy cái man mát lành lạnh của chiều Thu đã chắp duyên qua khung cửa sổ.
Thấy yêu quá cái dịu dàng thanh thoát khi khẽ chạm vào một giọt nắng hồn nhiên đến từ hoàng hôn. Thấy nhớ lắm tiếng cười khe khẽ ở phía sau lưng, trong khung trời bình yên sau cơn mưa dông bất chợt.
Cái cảm giác bình yên lại cận kề khi được hít hà thật sâu mùi ngai ngái của đám cỏ non rối mềm đang níu giữ bước chân. Biết được rằng, trong bóng chiều nghiêng nghiêng, nắng gió cứ nhẹ nhàng bay theo cánh cò đi về nẻo hoàng hôn xa thật xa, tít tận phía sau đường chân trời tím lịm.
Thấy đậm đầy trong Thu những vị, hương, sắc, hình thân thiết. Thấy đậm đầy những cảm xúc khó tả nơi sóng sánh những dòng trăng thơ dại. Đã thấy mùa Thu đang vướng vất nỗi ly tao, để cái hanh hao khởi sắc vàng lên lá. Đã thấy Hoa Sen cuối vụ thương về nơi gió cả, để cọng lá nào, cành khô nào lại hờn dỗi ngọn heo may.
Là cảm giác thật bình yên, thật thân thương khi cùng nhau đằm sâu trong hương vị ngọt dịu của trái ổi chín, thấy ngọt ngào yêu thương tê dại trên bờ môi, tan trong ánh mắt, lan tỏa rồi thấm sâu vào từng kẽ tay, làn da, sợi tóc. Cả không gian ngan ngát mùi ổi chín, cái mùi hương đã ngấm sâu vào tâm trí mình, theo mình suốt cả khoảng thời gian ấu thơ được sống trong khu vườn Chùa Cả.
Muốn được luồn tay vào mái tóc phong trần ấy, muốn được đắm vào sóng mắt trong veo của chiều Thu ấy. Để biết được niềm yêu thương đến tự nẻo nào trong vũ trụ mênh mông bao la. Để đến khi xa rồi, lại thấy nhớ lắm, yêu lắm, thương lắm hơi thở ấy, ánh mắt ấy, làn da ấy, bờ môi ấy, dường như kề bên, dường như quấn quít, dường như mời gọi, theo về, như tâm sự của nhà thơ Minh Ngọc:
Tay sen mềm hương cốm thanh tao
Hoa sữa thơm đợi em về ngõ vắng
Mùi ổi chín chênh chao chiều thu nắng
Khát ta về thời bỏng dại xa xưa.
Bình yên là cảm giác được ngồi tĩnh lặng ngắm nhìn cảnh chiều Thu đang tím lịm đường mây. Để nghe lời yêu thương xưa cũ lại thắm trên bờ môi mới. Thấy được nỗi buồn tan đi nơi dông bão thôi đi về. Vẫn biết còn yêu là còn hờn ghen, là còn mong đợi, là không muốn rời xa nhau.
Sao cứ mong Thu đừng hững hờ, để tấc lòng Hè luôn thắm sắc xuân ngời, thơi thới từng cánh hoa, từng búp lá. Cứ mong rằng Thu bình yên mãi mãi như bài thơ “Thu đến rồi ngân khúc bình yên” của Minh Huyền :
Thu đến rồi, lòng tạnh nỗi héo hon
Nắng dịu dàng ươm Thu vào óng ả
Ngâu tiễn khúc Ly tao đi cùng Hạ
Để mùa về trong vắt khúc Thu an…
Bình yên là cảm giác được sống với cảm giác làm một giọt nước tĩnh lặng, trong veo dưới chân núi yên bình, sau một cơn mưa xối xả, như trong bài “Núi và Mưa” của Minh Huyền.
Núi ơi!
Cho mưa dựa đầu vào vai núi
Mưa vừa thoát khỏi vùng mây lạnh, tối
Nên chỉ mong chờ một bờ vai êm.
Mưa không biết rằng núi rất an nhiên
Nhưng vách đá chênh vênh, gồ ghề, thô ráp
Mưa ngu ngơ,
mưa nhiệt thành,
khao khát,
Mưa vỡ tan tành
trước ghềnh đá…
đớn đau.
Một khối ân tình
núi trước mưa sau.
Nghiêng vai đón mưa,
núi khom mình che chắn
Mưa dẫu vỡ
vẫn một dòng khơi nắn
Dưới chân núi yên bình
một hồ nước lặng trong…
Đọc thơ, có thể tưởng tượng được cái “khối ân tình” to lớn của hai sinh mạng này. Chắc Mưa vừa trải qua chuyện gì đó nặng nề lắm, vất vả lắm. Cái vùng mây lạnh và tối đã cướp hết sinh lực của nó. Nó mệt mỏi. Nó muốn dựa vào Núi. Nó mong chờ được dựa vào một bờ vai êm, để quên đi cái cảm giác bải hoải rã rời.
Nhưng cái nó không biết trước được là vai của Núi rất thô, rất ráp – các vách đá thì bao giờ mà chả thế. Nhìn thì lành mà có khi lại dữ. Ai cũng hiểu, chỉ có Mưa không hiểu. Nên cuối cùng, nó bị vỡ tan tành, bị đớn đau. Tổn thương rồi đấy.
Nhưng rồi, đã có một cái kết có hậu. Núi an nhiên đúng như lời bàn của Khổng Tử. Biết là mình không thể mang lại cho Mưa một bờ vai êm như mong đợi, nó vẫn khom mình che chắn cho Mưa, làm mọi việc có thể để Mưa tụ lại thành một dòng, chảy xuôi xuống, cho Mưa trở về đúng cái thế tự tại của Nước.
Qua bao ghềnh thác chơi vơi, cuối cùng, những giọt nước mưa đã tụ lại dưới chân núi thành một hồ nước lặng trong. Cảm giác thật bình yên. Yêu lắm những hạt Mưa. Yêu lắm cái gồ ghề nhưng chân tình của Núi.
Lại nhớ Khổng Tử. Lại nhớ lời nhận xét của một người bạn:
Muốn cảm được cái hay của thơ, cái thâm sâu của từng lời từng ý, muốn hiểu được ý của tác giả, cần phải đọc chậm thôi. Đọc nhanh quá thì như cơn mưa bóng mây, chưa đủ ướt mái tóc phong trần.
Thêm cảm phục những người sống chậm, luôn bình yên tĩnh tại với những trải nghiệm cuộc sống. Họ là những người đã chiêm nghiệm cái an nhiên của Núi, cái tự tại bao dung của Nước, họ đã tìm thấy sâu thẳm bình yên.
Tâm Huyền