Kinh Đời

Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…

Người tu hành trên thế gian, quan trọng là ở tu tâm. Khi tâm người theo đuổi danh lợi, người ta đều vì đạt được lợi ích mới vui mừng thỏa mãn, cũng như khi bị mất đi lợi ích thì u sầu khổ não.

Tác giả: Vân Trung Quân | Dịch giả: Tâm Nguyễn
Ảnh: Theo Secretchina

Ảnh: Theo Secretchina

Người tu hành trên thế gian, quan trọng là ở tu tâm. Khi tâm người theo đuổi danh lợi, người ta đều vì đạt được lợi ích mới vui mừng thỏa mãn, cũng như khi bị mất đi lợi ích thì u sầu khổ não. Bởi vì đạo lý của thế gian là “Hữu đắc tất hữu thất”, tức có được ắt có mất, được cái này thì mất cái kia, cho nên khi đang được hưởng thụ khoái lạc thì đồng thời cũng phải bị mất đi một lượng thống khổ tương đương bù lại.

Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…

Trong dòng đời mưu sinh, con người ta ngàn năm trôi nổi trên thế gian này, bất quá chẳng qua cũng chỉ như một vở kịch lớn. Ngoảnh đầu nhìn lại bỗng thấy thành hay bại cũng chỉ là hư vô. Công danh lợi lộc của một đời người trên thế gian chớp mắt cũng thành quá khứ dần tan biến như khói mây, một khi đã qua đi là không quay trở lại. Không cần biết là ai, cho dù có là đế vương, bậc tướng, hay kẻ thương phu tẩu tốt, dù là anh hùng hay kẻ hèn nhát, cuối cùng âu cũng chỉ là một nắm đất vàng. Cho dù có là những dấu tích huy hoàng, tráng lệ hay oanh liệt, phi phàm, lưu danh hậu thế đi nữa thì ngay tại dòng chảy lịch sử của sông trường hà này cũng không chống lại được sự biến hóa của tự nhiên, cuối cùng rồi cũng trở thành tro bụi trần ai.

Vạn vật ban đầu khi hình thành vốn mỹ lệ, nước trong thanh, trăng sáng, mưa thuận gió hòa. Tuy nhiên, nhân loại trong suốt chiều dài của lịch sử dưới dòng chảy trường hà này, sống chỉ vì chút quan niệm tư lợi cá nhân, muốn đạt cho nhiều lợi ích về mình. Khiến người trong nhân thế không ngừng phân tranh mãi không thôi. Dần dần hình thành tự mình tương tàn, sát hại lẫn nhau, yếu thua – mạnh thắng, kẻ mạnh lấn áp kẻ yếu, hình thành cá lớn nuốt cá bé trên cục bộ. Tác động khiến cho vũ trụ cũng thay đổi biến hóa tương ứng, nào là gió bão mưa lũ, động đất, tai họa. Thật đúng là tâm con người quyết định hành vi phương thức của con người, hành vi phương thức lại quyết định phương hướng tiến hóa của nhân sinh con người.

Qu

Tâm linh tự tại, chân tính nhẹ nhàng, trí óc an nhiên thảnh thơi, và khí chất siêu việt, mới là con người chân chính. Để đạt được cảnh giới này con người cần phải dụng tâm tu luyện, tu tâm luyện tính. Bảo trì tâm thái hiền hòa từ bi, mới có được tâm cảnh khoáng đạt và một tấm lòng vui vẻ sảng khoái của khoan dung đại lượng. Tự tin lạc quan mỉm cười khi đối diện trước mọi khó khăn nghịch cảnh của cuộc đời, để khoan thai đại lượng và khoát đạt bao dung nhẫn nhịn người khác, ấy cũng chính là nạp thêm bao dung cho chính mình.

Trưởng Tôn hoàng hậu đời Đường là người biết vì toàn cuộc, quên tư lợi

Thật rất tâm đắc câu nói: “Được mà thờ ơ, mất mà an nhiên”

Gần đây đọc lịch sử thời nhà Đường, tôi rất ấn tượng một vài đoạn trong đó nói tới một nhân vật lịch sử với tâm thái khoáng đạt. Căn cứ sách cổ ghi chép trong cuốn “Cựu Đường thư”. Trinh Quán năm thứ 8. Đương triều Trưởng Tôn hoàng hậu mắc bệnh nặng, Thái tử Lý Thừa Càn trong lúc chăm sóc mẫu thân đã lo lắng trình thưa: “Dược y đều đã dùng mọi cách mà bệnh tình của mẫu thân vẫn chưa chuyển biến thuyên giảm, cho phép con trình tấu Hoàng thượng xin miễn xá tù nhân, độ nhân nhập đạo (dẫn dắt giúp người vào đường đạo), hy vọng cách làm như vậy có thể tăng thêm phúc thọ cho mẫu thân. Hoàng hậu khước từ đáp lại: “Nếu như tu phúc có thể kéo dài thêm thọ mệnh, thì từ trước tới giờ ta đều không gây ác, các việc thiện đều cũng đã làm hết rồi, giả như có hành thiện thêm nữa cũng không xoay chuyển được, vậy ta còn cầu thêm phúc nào nữa đây? Sống chết có mệnh, không phải chuyện sức người có thể cải biến được. Miễn xá là việc đại sự của quốc gia, làm sao lại có thể chỉ vì một người đàn bà như ta mà làm hỗn loạn phép tắc và pháp định của thiên hạ?

Lý Thừa Càn không dám tấu xin hoàng thượng nữa, liền đem việc này nói với Tả Thừa tướng Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh đưa sự việc bẩm báo cho Đường Thái Tông biết, Thái Tông cùng các thần tử trong ngoài đều hết mực cảm động khôn nguôi. Các quan đại thần trong triều đình đều thỉnh cầu vua miễn xá, Đường Thái Tông chỉ còn cách nghe theo. Ngay sau khi trưởng tôn hoàng hậu biết được sự việc này, đã kiên định không thể vì nguyên nhân này mà miễn xá, Thái Tông cũng đành không làm như thế nữa.

Từ câu chuyện này có thể thấy rằng, trưởng tôn hoàng hậu đứng trước sinh tử vẫn an nhiên bảo trì tâm thái của người thung dung không sợ hãi, quyết không vì một quyền lợi của riêng mình mà cải biến pháp định của quốc gia.

Thành tín và uy đức của con người, nguyên từ phẩm đức cao thượng biết vì thành toàn đại cục, quên tư lợi. Đức hạnh và hiền đức của trưởng tôn hoàng hậu, vẫn mãi cùng bà cho đến khi chết cũng quyết không vì mưu đồ tư lợi cho bản thân và gia tộc.

Khi biết bệnh tình nguy trọng trưởng tôn hoàng hậu đã cùng Thái Tông nói lời từ biệt, lúc này Phòng Huyền Linh vì bị hoàng thượng trách mắng mà đã trở về nhà, hoàng hậu nói: “Phòng Huyền Linh theo hầu bệ hạ thời gian dài nhất, cẩn thận từng li từng tý, lại là người kiệt xuất, biết mưu hoạch liệu việc liệu ý, và có kế sách thư mật, mọi việc đều nắm bắt dự tính được nhưng đến một câu cũng không để lộ, vì thế thiếp chỉ xin bệ hạ đừng bỏ ông ấy. Tổ tông của thiếp may mắn có duyên kết làm bà con bên ngoại thân thích với bệ hạ, hễ có hành vi bán rẻ đạo đức mà cầu vinh, sau này sẽ dễ có lúc gặp phải nguy hiểm. Muốn bảo toàn cho họ, xin ngàn vạn lần đừng sắp xếp những chức vị quan trọng cho họ. Chỉ cần cho họ thân phận ngoại thích tuân phụng triều đình thì đã là may mắn cho họ rồi. Khi thiếp sống đã không có ích nhiều đối với triều đình, hiện tại chết đi rồi cũng không thể hậu táng long trọng, mà còn thỉnh xin hậu táng trong âm thầm, không muốn để người khác nhìn thấy. Từ cổ tới nay những bậc thánh hiền đều coi trọng việc mai táng giản tiện, chỉ có thời loạn thế vô đạo mới khởi lên những sơn lăng (lăng mộ) to lớn, hao phí sức người trong thiên hạ, bị những người có hiểu biết chê cười. Chỉ thỉnh cầu hậu táng thiếp vào núi, không cần mộ cao, không cần áo quan, tất cả các sức khí vật phục tất yếu đều dùng gỗ, ngói, tiễn đưa giản tiện, đây chính là bệ hạ đã không quên thiếp”.

Đời người được mất qua đi như khói mây

711082250421734

Ngày 21 tháng 6 năm thứ 10 Trinh Quán, hoàng hậu qua đời tại điện Lập Chính, khi đó mới 36 tuổi. Cung nữ trong cung trình lên Thái Tông một cuốn sách tên “Nữ tắc” do hoàng hậu đã biên soạn và nói: “Hoàng hậu khi còn sống đã mang những câu chuyện được mất về nữ nhân tham chính (tham gia việc triều chính) trong các triều đại của lịch sử mà biên soạn thành quyển sách này, tự cảm thấy văn từ còn chưa được tinh luyện không dám trình dâng. Không ngờ hoàng hậu vẫn chưa kịp tu sửa xong thì….” Thái tông mở quyển sách xem, bất giác không cầm lòng được bật khóc trong đau đớn nghẹn ngào đến lạc cả tiếng. Sách sử còn ghi lại  “vua khóc bi thương”. Thái tông đặt quyển sách trên tay, chỉ thị cho cận thần: “Quyển sách này của hoàng hậu đủ để đưa vào thùy phạm bách thế” (lưu lại làm gương cho trăm đời sau). Thái Tông còn nói, “Tự ta không phải không biết đây là mệnh trời, quá đau thương cũng vô sự vô bổ không giải quyết được gì; nhưng ta sau này vào nội đình không còn được nghe thấy những lời khuyên can của hoàng hậu, cũng chính là mất đi một vị phụ tá hiền lương vậy, cảm thấy vô cùng đau lòng”.

Lợi ích vật chất của con người trên nhân thế rồi cũng qua đi như mây khói, giành được cũng không cần phải đáng để vui mừng, cũng không cần để phải dương dương tự đắc, mất cũng không cần phải quá bi ai, sầu khổ, để rồi suy nhược chán nản, hao tâm hoại khí. Tâm thái khoáng đạt, xả bỏ tự ngã mới khiến người đời mãi khắc ghi. Phẩm đức cao quý và tinh thần kiên trinh bất khuất sẽ lưu danh muôn phương ngàn năm bách thế, người người tôn kính ngưỡng mộ. Tâm thái khiêm nhường khoan hậu khiến tâm hồn thanh tĩnh, vạn sự thuận tự nhiên không cần đuổi bắt mong cầu cưỡng ép, mới có thể đạt được cảnh giới tinh thần thung dung tự tại.

Con người cứ mãi không chịu buông bỏ truy cầu, những thứ đó đều chỉ là vật ngoại thân; mục tiêu cứ khổ công theo đuổi ấy cũng lại không phải là nguồn dinh dưỡng tinh thần tất yếu cho sinh mệnh. Vận may không thể mãi cứ từ trên trời chiếu xuống mỗi người, ngược lại các dạng các loại khổ nạn thì thời thường trực bủa vây.

Mỗi khi ngước nhìn về ngọn núi cao, tôi thường ngưỡng mộ, thán phục vẻ hùng vĩ nguy nga của nó, cho dù ngay cả dưới mưa to gió lớn, cường phong bạo vũ nó vẫn an nhiên bất động. Nhìn ra xa biển lớn, tôi cứ mãi không ngừng khâm phục sự bao dung ấy, hạo hãn khoan quảng (mênh mông bát ngát) có thể dung nạp đón nhận trăm sông trăm ngòi. Chỉ cần là tâm thái “được mà đạm nhiên, mất mà an nhiên” để đối diện với mọi khó khăn cũng đã cảm thấy không hổ thẹn với đất trời. Chào đón bình minh và hoàng hôn, không quản ngày mưa cũng như ngày nắng, không quản trời thanh trong hay âm u, cười ngay cả với hoa tàn hoa nở, thì nụ cười sẽ thường trực nở trên môi trong những hành trình muôn vạn lối của cuộc đời.

http://vietdaikynguyen.com/v3/95662-duoc-ma-dung-dung-tho-o-mat-van-nhien-tu-tai/


Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…

Người tu hành trên thế gian, quan trọng là ở tu tâm. Khi tâm người theo đuổi danh lợi, người ta đều vì đạt được lợi ích mới vui mừng thỏa mãn, cũng như khi bị mất đi lợi ích thì u sầu khổ não.

Tác giả: Vân Trung Quân | Dịch giả: Tâm Nguyễn
Ảnh: Theo Secretchina

Ảnh: Theo Secretchina

Người tu hành trên thế gian, quan trọng là ở tu tâm. Khi tâm người theo đuổi danh lợi, người ta đều vì đạt được lợi ích mới vui mừng thỏa mãn, cũng như khi bị mất đi lợi ích thì u sầu khổ não. Bởi vì đạo lý của thế gian là “Hữu đắc tất hữu thất”, tức có được ắt có mất, được cái này thì mất cái kia, cho nên khi đang được hưởng thụ khoái lạc thì đồng thời cũng phải bị mất đi một lượng thống khổ tương đương bù lại.

Được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…

Trong dòng đời mưu sinh, con người ta ngàn năm trôi nổi trên thế gian này, bất quá chẳng qua cũng chỉ như một vở kịch lớn. Ngoảnh đầu nhìn lại bỗng thấy thành hay bại cũng chỉ là hư vô. Công danh lợi lộc của một đời người trên thế gian chớp mắt cũng thành quá khứ dần tan biến như khói mây, một khi đã qua đi là không quay trở lại. Không cần biết là ai, cho dù có là đế vương, bậc tướng, hay kẻ thương phu tẩu tốt, dù là anh hùng hay kẻ hèn nhát, cuối cùng âu cũng chỉ là một nắm đất vàng. Cho dù có là những dấu tích huy hoàng, tráng lệ hay oanh liệt, phi phàm, lưu danh hậu thế đi nữa thì ngay tại dòng chảy lịch sử của sông trường hà này cũng không chống lại được sự biến hóa của tự nhiên, cuối cùng rồi cũng trở thành tro bụi trần ai.

Vạn vật ban đầu khi hình thành vốn mỹ lệ, nước trong thanh, trăng sáng, mưa thuận gió hòa. Tuy nhiên, nhân loại trong suốt chiều dài của lịch sử dưới dòng chảy trường hà này, sống chỉ vì chút quan niệm tư lợi cá nhân, muốn đạt cho nhiều lợi ích về mình. Khiến người trong nhân thế không ngừng phân tranh mãi không thôi. Dần dần hình thành tự mình tương tàn, sát hại lẫn nhau, yếu thua – mạnh thắng, kẻ mạnh lấn áp kẻ yếu, hình thành cá lớn nuốt cá bé trên cục bộ. Tác động khiến cho vũ trụ cũng thay đổi biến hóa tương ứng, nào là gió bão mưa lũ, động đất, tai họa. Thật đúng là tâm con người quyết định hành vi phương thức của con người, hành vi phương thức lại quyết định phương hướng tiến hóa của nhân sinh con người.

Qu

Tâm linh tự tại, chân tính nhẹ nhàng, trí óc an nhiên thảnh thơi, và khí chất siêu việt, mới là con người chân chính. Để đạt được cảnh giới này con người cần phải dụng tâm tu luyện, tu tâm luyện tính. Bảo trì tâm thái hiền hòa từ bi, mới có được tâm cảnh khoáng đạt và một tấm lòng vui vẻ sảng khoái của khoan dung đại lượng. Tự tin lạc quan mỉm cười khi đối diện trước mọi khó khăn nghịch cảnh của cuộc đời, để khoan thai đại lượng và khoát đạt bao dung nhẫn nhịn người khác, ấy cũng chính là nạp thêm bao dung cho chính mình.

Trưởng Tôn hoàng hậu đời Đường là người biết vì toàn cuộc, quên tư lợi

Thật rất tâm đắc câu nói: “Được mà thờ ơ, mất mà an nhiên”

Gần đây đọc lịch sử thời nhà Đường, tôi rất ấn tượng một vài đoạn trong đó nói tới một nhân vật lịch sử với tâm thái khoáng đạt. Căn cứ sách cổ ghi chép trong cuốn “Cựu Đường thư”. Trinh Quán năm thứ 8. Đương triều Trưởng Tôn hoàng hậu mắc bệnh nặng, Thái tử Lý Thừa Càn trong lúc chăm sóc mẫu thân đã lo lắng trình thưa: “Dược y đều đã dùng mọi cách mà bệnh tình của mẫu thân vẫn chưa chuyển biến thuyên giảm, cho phép con trình tấu Hoàng thượng xin miễn xá tù nhân, độ nhân nhập đạo (dẫn dắt giúp người vào đường đạo), hy vọng cách làm như vậy có thể tăng thêm phúc thọ cho mẫu thân. Hoàng hậu khước từ đáp lại: “Nếu như tu phúc có thể kéo dài thêm thọ mệnh, thì từ trước tới giờ ta đều không gây ác, các việc thiện đều cũng đã làm hết rồi, giả như có hành thiện thêm nữa cũng không xoay chuyển được, vậy ta còn cầu thêm phúc nào nữa đây? Sống chết có mệnh, không phải chuyện sức người có thể cải biến được. Miễn xá là việc đại sự của quốc gia, làm sao lại có thể chỉ vì một người đàn bà như ta mà làm hỗn loạn phép tắc và pháp định của thiên hạ?

Lý Thừa Càn không dám tấu xin hoàng thượng nữa, liền đem việc này nói với Tả Thừa tướng Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh đưa sự việc bẩm báo cho Đường Thái Tông biết, Thái Tông cùng các thần tử trong ngoài đều hết mực cảm động khôn nguôi. Các quan đại thần trong triều đình đều thỉnh cầu vua miễn xá, Đường Thái Tông chỉ còn cách nghe theo. Ngay sau khi trưởng tôn hoàng hậu biết được sự việc này, đã kiên định không thể vì nguyên nhân này mà miễn xá, Thái Tông cũng đành không làm như thế nữa.

Từ câu chuyện này có thể thấy rằng, trưởng tôn hoàng hậu đứng trước sinh tử vẫn an nhiên bảo trì tâm thái của người thung dung không sợ hãi, quyết không vì một quyền lợi của riêng mình mà cải biến pháp định của quốc gia.

Thành tín và uy đức của con người, nguyên từ phẩm đức cao thượng biết vì thành toàn đại cục, quên tư lợi. Đức hạnh và hiền đức của trưởng tôn hoàng hậu, vẫn mãi cùng bà cho đến khi chết cũng quyết không vì mưu đồ tư lợi cho bản thân và gia tộc.

Khi biết bệnh tình nguy trọng trưởng tôn hoàng hậu đã cùng Thái Tông nói lời từ biệt, lúc này Phòng Huyền Linh vì bị hoàng thượng trách mắng mà đã trở về nhà, hoàng hậu nói: “Phòng Huyền Linh theo hầu bệ hạ thời gian dài nhất, cẩn thận từng li từng tý, lại là người kiệt xuất, biết mưu hoạch liệu việc liệu ý, và có kế sách thư mật, mọi việc đều nắm bắt dự tính được nhưng đến một câu cũng không để lộ, vì thế thiếp chỉ xin bệ hạ đừng bỏ ông ấy. Tổ tông của thiếp may mắn có duyên kết làm bà con bên ngoại thân thích với bệ hạ, hễ có hành vi bán rẻ đạo đức mà cầu vinh, sau này sẽ dễ có lúc gặp phải nguy hiểm. Muốn bảo toàn cho họ, xin ngàn vạn lần đừng sắp xếp những chức vị quan trọng cho họ. Chỉ cần cho họ thân phận ngoại thích tuân phụng triều đình thì đã là may mắn cho họ rồi. Khi thiếp sống đã không có ích nhiều đối với triều đình, hiện tại chết đi rồi cũng không thể hậu táng long trọng, mà còn thỉnh xin hậu táng trong âm thầm, không muốn để người khác nhìn thấy. Từ cổ tới nay những bậc thánh hiền đều coi trọng việc mai táng giản tiện, chỉ có thời loạn thế vô đạo mới khởi lên những sơn lăng (lăng mộ) to lớn, hao phí sức người trong thiên hạ, bị những người có hiểu biết chê cười. Chỉ thỉnh cầu hậu táng thiếp vào núi, không cần mộ cao, không cần áo quan, tất cả các sức khí vật phục tất yếu đều dùng gỗ, ngói, tiễn đưa giản tiện, đây chính là bệ hạ đã không quên thiếp”.

Đời người được mất qua đi như khói mây

711082250421734

Ngày 21 tháng 6 năm thứ 10 Trinh Quán, hoàng hậu qua đời tại điện Lập Chính, khi đó mới 36 tuổi. Cung nữ trong cung trình lên Thái Tông một cuốn sách tên “Nữ tắc” do hoàng hậu đã biên soạn và nói: “Hoàng hậu khi còn sống đã mang những câu chuyện được mất về nữ nhân tham chính (tham gia việc triều chính) trong các triều đại của lịch sử mà biên soạn thành quyển sách này, tự cảm thấy văn từ còn chưa được tinh luyện không dám trình dâng. Không ngờ hoàng hậu vẫn chưa kịp tu sửa xong thì….” Thái tông mở quyển sách xem, bất giác không cầm lòng được bật khóc trong đau đớn nghẹn ngào đến lạc cả tiếng. Sách sử còn ghi lại  “vua khóc bi thương”. Thái tông đặt quyển sách trên tay, chỉ thị cho cận thần: “Quyển sách này của hoàng hậu đủ để đưa vào thùy phạm bách thế” (lưu lại làm gương cho trăm đời sau). Thái Tông còn nói, “Tự ta không phải không biết đây là mệnh trời, quá đau thương cũng vô sự vô bổ không giải quyết được gì; nhưng ta sau này vào nội đình không còn được nghe thấy những lời khuyên can của hoàng hậu, cũng chính là mất đi một vị phụ tá hiền lương vậy, cảm thấy vô cùng đau lòng”.

Lợi ích vật chất của con người trên nhân thế rồi cũng qua đi như mây khói, giành được cũng không cần phải đáng để vui mừng, cũng không cần để phải dương dương tự đắc, mất cũng không cần phải quá bi ai, sầu khổ, để rồi suy nhược chán nản, hao tâm hoại khí. Tâm thái khoáng đạt, xả bỏ tự ngã mới khiến người đời mãi khắc ghi. Phẩm đức cao quý và tinh thần kiên trinh bất khuất sẽ lưu danh muôn phương ngàn năm bách thế, người người tôn kính ngưỡng mộ. Tâm thái khiêm nhường khoan hậu khiến tâm hồn thanh tĩnh, vạn sự thuận tự nhiên không cần đuổi bắt mong cầu cưỡng ép, mới có thể đạt được cảnh giới tinh thần thung dung tự tại.

Con người cứ mãi không chịu buông bỏ truy cầu, những thứ đó đều chỉ là vật ngoại thân; mục tiêu cứ khổ công theo đuổi ấy cũng lại không phải là nguồn dinh dưỡng tinh thần tất yếu cho sinh mệnh. Vận may không thể mãi cứ từ trên trời chiếu xuống mỗi người, ngược lại các dạng các loại khổ nạn thì thời thường trực bủa vây.

Mỗi khi ngước nhìn về ngọn núi cao, tôi thường ngưỡng mộ, thán phục vẻ hùng vĩ nguy nga của nó, cho dù ngay cả dưới mưa to gió lớn, cường phong bạo vũ nó vẫn an nhiên bất động. Nhìn ra xa biển lớn, tôi cứ mãi không ngừng khâm phục sự bao dung ấy, hạo hãn khoan quảng (mênh mông bát ngát) có thể dung nạp đón nhận trăm sông trăm ngòi. Chỉ cần là tâm thái “được mà đạm nhiên, mất mà an nhiên” để đối diện với mọi khó khăn cũng đã cảm thấy không hổ thẹn với đất trời. Chào đón bình minh và hoàng hôn, không quản ngày mưa cũng như ngày nắng, không quản trời thanh trong hay âm u, cười ngay cả với hoa tàn hoa nở, thì nụ cười sẽ thường trực nở trên môi trong những hành trình muôn vạn lối của cuộc đời.

http://vietdaikynguyen.com/v3/95662-duoc-ma-dung-dung-tho-o-mat-van-nhien-tu-tai/


BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm