Thân Hữu Tiếp Tay...
Giọt nước mắt của những Anh Thư Xứ Việt - Mai Tú Ân ( HNPD )
( HNPD ) Hỡi các nàng Anh Thư Đất Việt, những cô gái xinh đẹp mong manh
"Với những người phụ nữ đấu tranh thì giọt nước mắt họ cũng không bao giờ uổng phí..."
( HNPD )
Hỡi các nàng Anh Thư Đất Việt, những cô gái xinh đẹp mong manh, yểu
điệu thục nữ và là những người đã được tiền nhân kêu gọi, được thời cuộc
đẩy đưa và được đất nước gào thét gọi tên mình. Trong tiếng kèn gọi
trận, tiếng trống rung và lá cờ vẫy gọi cùng với những người đàn ông thì
những người phụ nữ anh thư đó đã sắp hàng thành đôi cánh đại bàng, sẵn
sàng cho cuộc đấu tranh một mất một còn. Họ như đã cùng những con người
dũng cảm khác đang mò mẫm trên những con đường gian nan, diệu vợi tìm tự
do về cho xứ sở. Hay cùng đồng hành với những tù nhân lương tâm, với
người dân oan, người dân bị áp bức. Mỗi nàng anh thư một vẻ như những
bông hoa trong vườn hoa đua sắc rực rỡ buổi chiều xuân.
Những
Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Thúy Nga, Huỳnh Thục Vy, Bùi Hằng, Nguyễn
Đỗ Mai Khôi, Cấn Thị Thêu, Hồng Thái Hoàng, Võ Hồng Ly, Đoan Trang,
Nguyễn Thúy Hạnh, Đặng Bích Phượng, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Kim Anh...
và nhiều người phụ nữ khác vẫn còn ở cái nơi họ đã bước những bước đi
vụng về nhưng đầy can đảm, để bước vào một trang sử mới của chính mình.
Giờ đây khi năm tháng chứng nhân khắc nghiệt đã trôi qua thì các cô vẫn
đứng nơi bão bùng ấy, kiên gan hơn và trọn vẹn thắm thiết hơn với những
gì các cô tin tưởng và yêu mến nhất. Bởi các Anh Thư đã thề không phản
bội quê hương.
Đã
bao nhiêu những đòn hèn xấu xa đã trút như mưa xuống đầu các cô gái
khi ấy vẫn còn ngây thơ lắm. Đã bao nhiêu những chiêu đòn nham hiểm của
chính quyền đã trút xuống thân thể các cô gái khi ấy vẫn còn vụng dại
làm sao. Và đã bao nhiêu những giọt nước mắt tức tưởi của các cô gái đã
phải tuôn rơi trong những đêm không ngủ để kéo dài cơn oan ức, hay nỗi
sợ cứ bám mãi trong đêm. Đó là những giọt nước mắt tuôn chảy ra từ trái
tim của những con người muốn được cống hiến.
Nhưng
giờ đây thì tất cả các cô gái ấy đã vượt qua tất cả như một trò vượt vũ
môn thử thách và giờ thì họ mỉm cười chiến thắng. Không phải chiến
thắng ai mà là tự chiến thắng bản thân mình và chưa có ai, chưa có điều
gì làm vấy bẩn đến tất cả những con người đấu tranh dân chủ. Những nhóm
phụ nữ nhỏ bé, không ở chung quê gần nhau nhưng giờ đã đứng bên nhau để
giương cao lá cờ.
Trên
con đường đấu tranh đòi dân chủ cho nước nhà, cho hạnh phúc của người
dân thì những người phụ nữ đó có xá chi những cảnh tù đày, hay hành hạ
trấn áp và không hề khiến họ rơi một giọt nước mắt sợ hãi nào. Nhưng đã
có những giọt nước mắt trong veo của những người phụ nữ can đảm này đã
đổ ra cho cuộc đấu tranh mới đáng quí biết nhường nào. Đó là những giọt
nước mắt mừng vui khi thấy kẻ thù run sợ, giọt nước mắt đồng hành và đưa
đón các người bạn từ ngục tù trở về và đó là những điều quí giá đã ra
đi không bao giờ trở lại. Những giọt nước mắt chảy ngược xuôi, hòa với
những dòng nước mắt chảy ngược vào trong, rồi lại cùng với những giọt
nước mắt đã giấu vội trong đêm. Để tất cả biến thành suối nguồn chảy mãi
thành sông, đổ ra biển lớn rồi cùng sóng vỗ giạt dào ghi nhớ mãi bước
chân dồn mang tên Anh Thư Đất Việt. Những người đã cùng nhìn mặt Trời
buổi sáng, cùng nhìn mặt Trăng buổi với những người đàn ông sống trên
mảnh đất này và một sự so sánh không hề nhẹ với tư cách đàn ông của
mình. Không biết có thừa không khi ta đưa lên đây một con số lạnh lùng
để so sánh, đáng tiếc là số đàn ông dấn thân đấu tranh đã có sự sự hèn
nhát hay buông rơi ngọn cờ thì bên nữ giới lại chưa hề có, tôi xin nhắc
lại là chưa hề có, dù chỉ một người...
Đã
bao nhiêu năm tháng trôi qua, bao giọt nước mắt rơi dài trên má rồi em
gái nhỉ ? Những giọt nước mắt long lanh nắng sớm như giọt sương tụ trên
cành lá đã phải đổ ra cho Formosa, cho các cuộc biểu tình chống Tàu
Cộng. Những giọt nước mắt như những hạt ngọc bích huyền như màu máu đã
đổ ra cho những lần xuống đường không thể nào quên. Cả những giọt nước
mắt quê hương, trong veo, mỗi lần nghĩ tới quê hương là một lần khóc để
mong được trả nợ cho quê hương. Rồi cả những giọt nước mắt sạm đen phải
tuôn đổ ra giữa cảnh tan hoang, khi quân cướp vào nhà bắt ta trả giá,
giọt nước mắt như giọt máu không ứa thành dòng để khóc chia ly với những
đứa con thơ đang ngằn ngặt khóc đòi vú mẹ. Giọt nước mắt khô cứng để
giã từ với mẹ già đã đổ tuôn ra khi mẹ khóc òa tiễn biệt. Và cả giọt
nước mắt ấm áp chảy ra từ trái tim yêu thương, tuôn trào ra để chia tay
người yêu dấu. Giọt nước mắt nóng hổi để chia ly với người đàn ông của
đời mình thay cho lời vĩnh biệt không thể thốt thành lời, nhưng nó vẫn
mang tính trẻ con của một Anh Thư Đất Việt vì giống như một lời thề
khẳng khái : Vì nghiệp lớn chưa thành, chuyện trăm năm của chúng mình
xin hẹn kiếp sau...
Hỡi
những Anh Thư Nước Việt, những Bà Trưng, Bà Triệu tiếp theo. Những giọt
nước mắt mà các bạn đã trả nợ cho quê hương sẽ không bao giờ uổng phí.
Nó sẽ đánh động sự vô cảm, khơi thông lại lòng yêu nước và sẽ bón cho
cây đồi tươi tốt mãi. Nước mắt hôm nay của các bạn sẽ là niềm vui và nụ
cười khi ngày mai đất nước đổi màu cờ...
Em ơi khóc đi và cứ khóc nữa đi...
Khóc cho biển kia cạn những dấu mòn.
Cho muôn người đã khóc khô dòng lệ,
Và cho quê hương, nước mắt chảy vào trong...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Mai Tú Ân ( HNPD )
Giọt nước mắt của những Anh Thư Xứ Việt - Mai Tú Ân ( HNPD )
( HNPD ) Hỡi các nàng Anh Thư Đất Việt, những cô gái xinh đẹp mong manh
"Với những người phụ nữ đấu tranh thì giọt nước mắt họ cũng không bao giờ uổng phí..."
( HNPD )
Hỡi các nàng Anh Thư Đất Việt, những cô gái xinh đẹp mong manh, yểu
điệu thục nữ và là những người đã được tiền nhân kêu gọi, được thời cuộc
đẩy đưa và được đất nước gào thét gọi tên mình. Trong tiếng kèn gọi
trận, tiếng trống rung và lá cờ vẫy gọi cùng với những người đàn ông thì
những người phụ nữ anh thư đó đã sắp hàng thành đôi cánh đại bàng, sẵn
sàng cho cuộc đấu tranh một mất một còn. Họ như đã cùng những con người
dũng cảm khác đang mò mẫm trên những con đường gian nan, diệu vợi tìm tự
do về cho xứ sở. Hay cùng đồng hành với những tù nhân lương tâm, với
người dân oan, người dân bị áp bức. Mỗi nàng anh thư một vẻ như những
bông hoa trong vườn hoa đua sắc rực rỡ buổi chiều xuân.
Những
Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Thúy Nga, Huỳnh Thục Vy, Bùi Hằng, Nguyễn
Đỗ Mai Khôi, Cấn Thị Thêu, Hồng Thái Hoàng, Võ Hồng Ly, Đoan Trang,
Nguyễn Thúy Hạnh, Đặng Bích Phượng, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Kim Anh...
và nhiều người phụ nữ khác vẫn còn ở cái nơi họ đã bước những bước đi
vụng về nhưng đầy can đảm, để bước vào một trang sử mới của chính mình.
Giờ đây khi năm tháng chứng nhân khắc nghiệt đã trôi qua thì các cô vẫn
đứng nơi bão bùng ấy, kiên gan hơn và trọn vẹn thắm thiết hơn với những
gì các cô tin tưởng và yêu mến nhất. Bởi các Anh Thư đã thề không phản
bội quê hương.
Đã
bao nhiêu những đòn hèn xấu xa đã trút như mưa xuống đầu các cô gái
khi ấy vẫn còn ngây thơ lắm. Đã bao nhiêu những chiêu đòn nham hiểm của
chính quyền đã trút xuống thân thể các cô gái khi ấy vẫn còn vụng dại
làm sao. Và đã bao nhiêu những giọt nước mắt tức tưởi của các cô gái đã
phải tuôn rơi trong những đêm không ngủ để kéo dài cơn oan ức, hay nỗi
sợ cứ bám mãi trong đêm. Đó là những giọt nước mắt tuôn chảy ra từ trái
tim của những con người muốn được cống hiến.
Nhưng
giờ đây thì tất cả các cô gái ấy đã vượt qua tất cả như một trò vượt vũ
môn thử thách và giờ thì họ mỉm cười chiến thắng. Không phải chiến
thắng ai mà là tự chiến thắng bản thân mình và chưa có ai, chưa có điều
gì làm vấy bẩn đến tất cả những con người đấu tranh dân chủ. Những nhóm
phụ nữ nhỏ bé, không ở chung quê gần nhau nhưng giờ đã đứng bên nhau để
giương cao lá cờ.
Trên
con đường đấu tranh đòi dân chủ cho nước nhà, cho hạnh phúc của người
dân thì những người phụ nữ đó có xá chi những cảnh tù đày, hay hành hạ
trấn áp và không hề khiến họ rơi một giọt nước mắt sợ hãi nào. Nhưng đã
có những giọt nước mắt trong veo của những người phụ nữ can đảm này đã
đổ ra cho cuộc đấu tranh mới đáng quí biết nhường nào. Đó là những giọt
nước mắt mừng vui khi thấy kẻ thù run sợ, giọt nước mắt đồng hành và đưa
đón các người bạn từ ngục tù trở về và đó là những điều quí giá đã ra
đi không bao giờ trở lại. Những giọt nước mắt chảy ngược xuôi, hòa với
những dòng nước mắt chảy ngược vào trong, rồi lại cùng với những giọt
nước mắt đã giấu vội trong đêm. Để tất cả biến thành suối nguồn chảy mãi
thành sông, đổ ra biển lớn rồi cùng sóng vỗ giạt dào ghi nhớ mãi bước
chân dồn mang tên Anh Thư Đất Việt. Những người đã cùng nhìn mặt Trời
buổi sáng, cùng nhìn mặt Trăng buổi với những người đàn ông sống trên
mảnh đất này và một sự so sánh không hề nhẹ với tư cách đàn ông của
mình. Không biết có thừa không khi ta đưa lên đây một con số lạnh lùng
để so sánh, đáng tiếc là số đàn ông dấn thân đấu tranh đã có sự sự hèn
nhát hay buông rơi ngọn cờ thì bên nữ giới lại chưa hề có, tôi xin nhắc
lại là chưa hề có, dù chỉ một người...
Đã
bao nhiêu năm tháng trôi qua, bao giọt nước mắt rơi dài trên má rồi em
gái nhỉ ? Những giọt nước mắt long lanh nắng sớm như giọt sương tụ trên
cành lá đã phải đổ ra cho Formosa, cho các cuộc biểu tình chống Tàu
Cộng. Những giọt nước mắt như những hạt ngọc bích huyền như màu máu đã
đổ ra cho những lần xuống đường không thể nào quên. Cả những giọt nước
mắt quê hương, trong veo, mỗi lần nghĩ tới quê hương là một lần khóc để
mong được trả nợ cho quê hương. Rồi cả những giọt nước mắt sạm đen phải
tuôn đổ ra giữa cảnh tan hoang, khi quân cướp vào nhà bắt ta trả giá,
giọt nước mắt như giọt máu không ứa thành dòng để khóc chia ly với những
đứa con thơ đang ngằn ngặt khóc đòi vú mẹ. Giọt nước mắt khô cứng để
giã từ với mẹ già đã đổ tuôn ra khi mẹ khóc òa tiễn biệt. Và cả giọt
nước mắt ấm áp chảy ra từ trái tim yêu thương, tuôn trào ra để chia tay
người yêu dấu. Giọt nước mắt nóng hổi để chia ly với người đàn ông của
đời mình thay cho lời vĩnh biệt không thể thốt thành lời, nhưng nó vẫn
mang tính trẻ con của một Anh Thư Đất Việt vì giống như một lời thề
khẳng khái : Vì nghiệp lớn chưa thành, chuyện trăm năm của chúng mình
xin hẹn kiếp sau...
Hỡi
những Anh Thư Nước Việt, những Bà Trưng, Bà Triệu tiếp theo. Những giọt
nước mắt mà các bạn đã trả nợ cho quê hương sẽ không bao giờ uổng phí.
Nó sẽ đánh động sự vô cảm, khơi thông lại lòng yêu nước và sẽ bón cho
cây đồi tươi tốt mãi. Nước mắt hôm nay của các bạn sẽ là niềm vui và nụ
cười khi ngày mai đất nước đổi màu cờ...
Em ơi khóc đi và cứ khóc nữa đi...
Khóc cho biển kia cạn những dấu mòn.
Cho muôn người đã khóc khô dòng lệ,
Và cho quê hương, nước mắt chảy vào trong...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Mai Tú Ân ( HNPD )