Kinh Đời
Góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc
Trần Thảo
Nhà thơ Bùi Minh Quốc là một gương mặt nổi tiếng, vì thi tài của ông, và cũng vì khí phách của ông khi từng lên tiếng dõng dạc về thực trạng đen tối của xã hội Việt Nam trong đêm dài cộng sản, không hề sợ hãi trước những áp bức bất công mà cơ chế CSVN đã dành cho ông và những người cùng chí hướng.
Tôi cũng là người ngưỡng mộ ông. Vì thế bài viết hôm nay, tôi chỉ mong góp ý với ông, chứ không đi về hướng tranh luận, bởi tôi nghĩ tranh luận về đề tài này chả có ích lợi gì.
Tôi muốn góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc về vụ gì?
Đó là trang Ba Sàm có đăng một bài viết của nhà thơ Bùi Minh Quốc, có tựa đề Người Cộng sản chống Cộng, trong đó ông nêu lên ý chính rằng, đã một thời có những con người cộng sản chân chính, tinh chất, sẵn sàng vì tổ quốc, vì đồng bào mà hy sinh bản thân của mình, không sợ cường quyền, không tham phú quý. Những con người “Cộng sản chân chính” đó trong giai đoạn đấu tranh hiện tại, theo lời nhà thơ BMQ, là một lực lượng đáng kể, họ có thể đảm nhiệm những vai trò mà những người khác không thể làm được. Vì thế mà ông BMQ đã chọn tiêu đề NGƯỜI CỘNG SẢN CHỐNG CỘNG.
Tôi không góp ý với ông BMQ về việc người nào có thể làm gì trong công cuộc đấu tranh hiện tại, vì theo tôi, trong mỗi hoàn cảnh, tùy theo vị trí của mỗi con người trong xã hội, đóng góp nào cũng đáng quý, miễn sao giúp cho mọi người dân có thể nhìn rõ thực tại của đất nước trong chế độ cộng sản, và hiểu rằng sự thờ ơ vô cảm của mình hôm nay sẽ là nhân tố khiến thế hệ con cháu tàn mạt trong tương lai, từ đó mới có thể khai mở ý thức yêu nước, yêu dân tộc trước hiểm họa xâm lược của Tàu Cộng, trước thái độ nô lệ của cơ chế CSVN hiện nay.
Tôi chỉ xin góp với ông BMQ về cái mà ông gọi là “Người Cộng Sản Chân Chính”.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, cá nhân ông đã có những mất mát quá đau thương. Những người thân thiết nhất của ông như Bà Dương Thị Xuân Quý, hiền thê của ông, như Ông Chu Cẩm Phong, người bạn thân, đồng chí của ông, và bao nhiêu người nữa đã hy sinh một cách dũng cảm nơi chiến trường máu lửa, mà có lẽ khi còn chút sinh khí cuối cùng, họ vẫn tâm niệm là mình đã chết cho dân tộc, cho đồng bào, xứng đáng là một người đảng viên cộng sản trung kiên, vì tổ quốc quyết sinh.
Đối với những người đã hy sinh mà
ông BMQ nêu lên trong bài viết, thật sự khi tôi đọc được, tôi đã
sinh ra lòng kính trọng vô cùng. Nhưng tiếc là niềm kính trọng
của tôi không phải dành cho
cái danh xưng “NGƯỜI CỘNG SẢN CHÂN
CHÍNH” như ông nói, bởi lý do đơn giản là cái danh xưng đó không
hề tồn tại trên cõi đời này.
Tôi không có khả năng lý luận triết học để dài dòng về Chủ Nghĩa Cộng Sản. Tôi chỉ hiểu biết với trình độ ABC là cái quan hệ sản xuất “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” chỉ là cái bánh vẽ mà mấy thằng thiên tài khốn nạn đã đưa ra để lôi kéo người đi theo, để được những thằng cuồng tín thực hiện, dù chả tới đâu, nhưng khi xã hội bát nháo, đảo điên vì những trò hề thì thiếu gì thằng láu cá thừa nước đục thả câu. Nói gọn lại, CNCS là láo khoét, là ảo tưởng (Chính ông cũng nói vậy), thế thì người cộng sản chân chính ở đâu mà có?
Trong thâm tâm tôi nghĩ, nếu thực sự khi nhắm mắt đi vào thế giới bên kia mà chúng ta có thể thông hiểu mọi điều lúc sinh thời chúng ta mãi mù mịt, thì tôi tin rằng hương linh của hiền thê ông, Bà Dương Thị Xuân Quý, và những hương linh khác hẳn cảm thấy hổ thẹn khi ông gọi họ là những người cộng sản chân chính. Bởi vì sao? Bởi vì chẳng khác gì ông nhắc cho họ về một lầm lạc quá lớn mà họ đã vướng phải trong cuộc đời, đó là tin tưởng và nghe theo những lời đường mật của lũ quỷ đội lớp người.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Bà Dương Thị Xuân Quý, Ông Chu Cẩm Phong và hàng hàng lớp lớp thế hệ thanh niên trước đây, họ không phải là người cộng sản gì cả thưa ông, dù là ngay giây phút họ được quỳ trước cờ đỏ sao vàng, tuyên thệ trung thành với đảng, trung thành với ông Hồ, được chính thức chấp nhận là đảng viên cộng sản. Dĩ nhiên có những người cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vào đảng chỉ với động cơ đầu tư chính trị kiếm lợi riêng. Thật là mỉa mai, xin ông thứ lỗi nhé, những đứa đó mới là những thằng cộng sản chân chính, bởi định nghĩa của cộng sản chân chính là gì? Nếu không là xảo quyệt, gian ác, máu lạnh, là tất cả những gì mà ông BMQ gọi là “Nghe đến là muốn ói”.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Hiền thê của ông, Bà Dương Thị Xuân Quý, và bao nhiêu người nữa, trong cuộc chiến vừa qua, chính là những người mà nhà thơ Hoàng Cầm đã diễn tả ngắn gọn trong hai câu thơ:
Người sau kẻ trước lao vào giặc
Giữ vững ngàn thu một giống nòi.
(Trích “Bên Kia Sông Đuống”)
Họ chính là người ôm bầu máu nóng, muốn hiến thân mình để cứu vớt giang sơn, gấm vóc, mà trong cái nhìn hạn hẹp của họ, đang bị dày xéo vì ngoại bang, muốn giải phóng đồng bào, mà trong những tuyên truyền của đảng, đang bị gông xiềng, đang bị máy chém của chế độ Ngô Đình Diệm giết chóc hàng ngày.
Ông BMQ đã từng ở trong chế độ CS, hẳn ông biết cái tác hại ghê gớm của bộ máy tuyên truyền CS. Nó đã khiến bao nhiêu triệu thanh niên miền bắc VN phải bỏ xác Trường Sơn, sinh bắc tử nam, bao nhiêu máu lệ đã đổ ra để thực hiện cho kỳ được cái tham vọng xâm lăng miền nam VN. Hãy nghe lại lời tuyên bố của Lê Duẩn phát biểu: “Tôi gặp ông Mao, tôi nói thẳng rằng Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hy sinh thấp hơn; còn như Trung Quốc không chi viện, thì chúng tôi sẽ phải hy sinh thêm một đến hai triệu người, chúng tôi không sợ, và cuối cùng chúng tôi vẫn thắng”. Đây là những lời nguyên văn của Lê Duẩn khi chủ trương phải “Cứ húc tiếp, húc tiếp thêm nữa” vào giai đoạn từ năm 1968 – 1971, khi lực lượng bắc phương bị tổn thất nghiêm trọng sau những đợt phản công của quân đội Miền Nam Việt Nam và Hoa Kỳ.
Chúng ta thấy gì từ những lời tuyên bố của Lê Duẩn? Một kẻ khát máu, một con quỷ, coi mạng người như cỏ rác, miễn sao những hy sinh đó thuộc về người khác, không phải của mình.
Trong suy nghĩ của ông Bùi Minh Quốc, người cộng sản hiện thời và người cộng sản thời thập niên 30, 40, 50, 60 … rất khác nhau. Người cộng sản bây giờ, theo ông BMQ, đã bị tha hóa vì quyền lực, thay vì dùng quyền lực được ủy nhiệm bởi người dân để sinh phúc cho dân, làm cho dân giàu nước mạnh, thì lại dùng quyền lực đó để áp bức dân, ăn trên đầu trên cổ dân v.v… còn những người cộng sản thời trước là chân chính, là sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa dân tộc.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Ông đã thực sự không thấy được, hay ông muốn giữ một vòng hoa cho người đã ngã xuống trên mảnh đất chữ S khốn khổ này?
Theo tôi, người cộng sản gọi là chân chính không thay đổi trong bản chất. Dù đó là Hồ Chí Minh, hay Lê Duẩn của những thập niên trước, hay Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng thời nay không khác gì nhau, có khác chăng là do môi trường sống thay đổi, do những phát minh kỹ thuật hiện đại, thế giới quan của họ, nhân sinh quan của họ đã khác lớp người trước, nhưng bản chất khốn nạn, thâm độc, xảo trá, coi dân như cỏ rác cũng như cũ và còn được nâng cấp cao tầng hơn mà thôi.
Còn những người mà ông BMQ gọi là những “Cộng Sản Chân Chính” thực ra là những người yêu nước chân thành, nhưng trong một hoàn cảnh éo le, họ đã bị bưng mắt, bưng tai, không nhìn ra được trong nụ cười của những lãnh đạo mà họ luôn coi là những đồng chí tối cao kia chứa đầy gươm giáo, chứa đầy dục vọng thấp hèn, chỉ muốn lật đổ Vua để được làm Vua. Như tôi đã nói ở phần trên, có lẽ ngay ở phút giã từ chút sinh khí cuối cùng, hiền thê của ông, những đồng chí của ông, vẫn đinh ninh là mình đã hy sinh cho tiền đồ của dân tộc, cho giang sơn gấm vóc này có thể ngẩng mặt cùng thế giới năm châu. Nhưng tiếc là họ đã lầm rồi.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Sinh mệnh của đất nước và dân tộc Việt Nam đang chênh vênh nơi bờ vực, mà một cá nhân ông hay cá nhân tôi, dù có lo lắng thế nào cũng không thay đổi được gì, TRỪ PHI, cả dân tộc này ý thức được cái nguy hại trước mắt và dài lâu cho gia đình họ, con cháu họ nếu chế độ CSVN mãi nắm quyền lực trên đất nước này.
Ngày nào mà người dân ý thức được như thế, để không còn vô cảm, không còn phó mặc, không còn sợ hãi trước bạo quyền, thì lúc đó đất nước này còn có hy vọng. Tôi góp ý với ông về danh xưng “Người Cộng Sản Chân Chính” hoàn toàn không có ý đả kích, tôi chỉ mong ông suy nghĩ lại để kết nên một vòng hoa CHÂN THẬT và Ý NGHĨA cho những con người chân chính yêu nước, nhưng bị giới hạn vì tầm nhìn, bị lợi dụng xương máu cho những dục vọng thấp hèn của một lũ sói.
Vị trí địa lý của đất nước ta nằm ở tâm bão của những tranh chấp ý thức hệ, số phận nhược tiểu nhiều khi lực bất tòng tâm. Ông Ngô Đình Nhu từng nói: “Nếu Miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng sản Miền Bắc, thì sẽ không thể nào tránh khỏi việc cả nước lệ thuộc vào Trung Cộng”. Ông Nhu nhìn xa như thế, nhưng rồi ông cũng không thể làm gì. Thế nên với những người yêu nước chân chính như hiền thê của ông hay như ông Chu Cẩm Phong, tôi không hề trách móc họ hay đổ thừa chính họ đã góp phần đưa đất nước vào tình trạng ngày nay.
Nói cho cùng, họ cũng là nạn nhân
của một thời đại nhiễu nhương, tấm lòng yêu nước của họ đáng
được trân trọng và kính phục. Nhưng tôi chân thành khuyên ông,
đừng gọi họ là những
“Người Cộng Sản Chân Chính”, đó là một nhắc nhở thật buồn, thưa ông.
Kính,
Trần Thảo
( Ba Sàm )
Bàn ra tán vào (2)
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc
Trần Thảo
Nhà thơ Bùi Minh Quốc là một gương mặt nổi tiếng, vì thi tài của ông, và cũng vì khí phách của ông khi từng lên tiếng dõng dạc về thực trạng đen tối của xã hội Việt Nam trong đêm dài cộng sản, không hề sợ hãi trước những áp bức bất công mà cơ chế CSVN đã dành cho ông và những người cùng chí hướng.
Tôi cũng là người ngưỡng mộ ông. Vì thế bài viết hôm nay, tôi chỉ mong góp ý với ông, chứ không đi về hướng tranh luận, bởi tôi nghĩ tranh luận về đề tài này chả có ích lợi gì.
Tôi muốn góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc về vụ gì?
Đó là trang Ba Sàm có đăng một bài viết của nhà thơ Bùi Minh Quốc, có tựa đề Người Cộng sản chống Cộng, trong đó ông nêu lên ý chính rằng, đã một thời có những con người cộng sản chân chính, tinh chất, sẵn sàng vì tổ quốc, vì đồng bào mà hy sinh bản thân của mình, không sợ cường quyền, không tham phú quý. Những con người “Cộng sản chân chính” đó trong giai đoạn đấu tranh hiện tại, theo lời nhà thơ BMQ, là một lực lượng đáng kể, họ có thể đảm nhiệm những vai trò mà những người khác không thể làm được. Vì thế mà ông BMQ đã chọn tiêu đề NGƯỜI CỘNG SẢN CHỐNG CỘNG.
Tôi không góp ý với ông BMQ về việc người nào có thể làm gì trong công cuộc đấu tranh hiện tại, vì theo tôi, trong mỗi hoàn cảnh, tùy theo vị trí của mỗi con người trong xã hội, đóng góp nào cũng đáng quý, miễn sao giúp cho mọi người dân có thể nhìn rõ thực tại của đất nước trong chế độ cộng sản, và hiểu rằng sự thờ ơ vô cảm của mình hôm nay sẽ là nhân tố khiến thế hệ con cháu tàn mạt trong tương lai, từ đó mới có thể khai mở ý thức yêu nước, yêu dân tộc trước hiểm họa xâm lược của Tàu Cộng, trước thái độ nô lệ của cơ chế CSVN hiện nay.
Tôi chỉ xin góp với ông BMQ về cái mà ông gọi là “Người Cộng Sản Chân Chính”.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, cá nhân ông đã có những mất mát quá đau thương. Những người thân thiết nhất của ông như Bà Dương Thị Xuân Quý, hiền thê của ông, như Ông Chu Cẩm Phong, người bạn thân, đồng chí của ông, và bao nhiêu người nữa đã hy sinh một cách dũng cảm nơi chiến trường máu lửa, mà có lẽ khi còn chút sinh khí cuối cùng, họ vẫn tâm niệm là mình đã chết cho dân tộc, cho đồng bào, xứng đáng là một người đảng viên cộng sản trung kiên, vì tổ quốc quyết sinh.
Đối với những người đã hy sinh mà
ông BMQ nêu lên trong bài viết, thật sự khi tôi đọc được, tôi đã
sinh ra lòng kính trọng vô cùng. Nhưng tiếc là niềm kính trọng
của tôi không phải dành cho
cái danh xưng “NGƯỜI CỘNG SẢN CHÂN
CHÍNH” như ông nói, bởi lý do đơn giản là cái danh xưng đó không
hề tồn tại trên cõi đời này.
Tôi không có khả năng lý luận triết học để dài dòng về Chủ Nghĩa Cộng Sản. Tôi chỉ hiểu biết với trình độ ABC là cái quan hệ sản xuất “Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” chỉ là cái bánh vẽ mà mấy thằng thiên tài khốn nạn đã đưa ra để lôi kéo người đi theo, để được những thằng cuồng tín thực hiện, dù chả tới đâu, nhưng khi xã hội bát nháo, đảo điên vì những trò hề thì thiếu gì thằng láu cá thừa nước đục thả câu. Nói gọn lại, CNCS là láo khoét, là ảo tưởng (Chính ông cũng nói vậy), thế thì người cộng sản chân chính ở đâu mà có?
Trong thâm tâm tôi nghĩ, nếu thực sự khi nhắm mắt đi vào thế giới bên kia mà chúng ta có thể thông hiểu mọi điều lúc sinh thời chúng ta mãi mù mịt, thì tôi tin rằng hương linh của hiền thê ông, Bà Dương Thị Xuân Quý, và những hương linh khác hẳn cảm thấy hổ thẹn khi ông gọi họ là những người cộng sản chân chính. Bởi vì sao? Bởi vì chẳng khác gì ông nhắc cho họ về một lầm lạc quá lớn mà họ đã vướng phải trong cuộc đời, đó là tin tưởng và nghe theo những lời đường mật của lũ quỷ đội lớp người.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Bà Dương Thị Xuân Quý, Ông Chu Cẩm Phong và hàng hàng lớp lớp thế hệ thanh niên trước đây, họ không phải là người cộng sản gì cả thưa ông, dù là ngay giây phút họ được quỳ trước cờ đỏ sao vàng, tuyên thệ trung thành với đảng, trung thành với ông Hồ, được chính thức chấp nhận là đảng viên cộng sản. Dĩ nhiên có những người cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vào đảng chỉ với động cơ đầu tư chính trị kiếm lợi riêng. Thật là mỉa mai, xin ông thứ lỗi nhé, những đứa đó mới là những thằng cộng sản chân chính, bởi định nghĩa của cộng sản chân chính là gì? Nếu không là xảo quyệt, gian ác, máu lạnh, là tất cả những gì mà ông BMQ gọi là “Nghe đến là muốn ói”.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Hiền thê của ông, Bà Dương Thị Xuân Quý, và bao nhiêu người nữa, trong cuộc chiến vừa qua, chính là những người mà nhà thơ Hoàng Cầm đã diễn tả ngắn gọn trong hai câu thơ:
Người sau kẻ trước lao vào giặc
Giữ vững ngàn thu một giống nòi.
(Trích “Bên Kia Sông Đuống”)
Họ chính là người ôm bầu máu nóng, muốn hiến thân mình để cứu vớt giang sơn, gấm vóc, mà trong cái nhìn hạn hẹp của họ, đang bị dày xéo vì ngoại bang, muốn giải phóng đồng bào, mà trong những tuyên truyền của đảng, đang bị gông xiềng, đang bị máy chém của chế độ Ngô Đình Diệm giết chóc hàng ngày.
Ông BMQ đã từng ở trong chế độ CS, hẳn ông biết cái tác hại ghê gớm của bộ máy tuyên truyền CS. Nó đã khiến bao nhiêu triệu thanh niên miền bắc VN phải bỏ xác Trường Sơn, sinh bắc tử nam, bao nhiêu máu lệ đã đổ ra để thực hiện cho kỳ được cái tham vọng xâm lăng miền nam VN. Hãy nghe lại lời tuyên bố của Lê Duẩn phát biểu: “Tôi gặp ông Mao, tôi nói thẳng rằng Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hy sinh thấp hơn; còn như Trung Quốc không chi viện, thì chúng tôi sẽ phải hy sinh thêm một đến hai triệu người, chúng tôi không sợ, và cuối cùng chúng tôi vẫn thắng”. Đây là những lời nguyên văn của Lê Duẩn khi chủ trương phải “Cứ húc tiếp, húc tiếp thêm nữa” vào giai đoạn từ năm 1968 – 1971, khi lực lượng bắc phương bị tổn thất nghiêm trọng sau những đợt phản công của quân đội Miền Nam Việt Nam và Hoa Kỳ.
Chúng ta thấy gì từ những lời tuyên bố của Lê Duẩn? Một kẻ khát máu, một con quỷ, coi mạng người như cỏ rác, miễn sao những hy sinh đó thuộc về người khác, không phải của mình.
Trong suy nghĩ của ông Bùi Minh Quốc, người cộng sản hiện thời và người cộng sản thời thập niên 30, 40, 50, 60 … rất khác nhau. Người cộng sản bây giờ, theo ông BMQ, đã bị tha hóa vì quyền lực, thay vì dùng quyền lực được ủy nhiệm bởi người dân để sinh phúc cho dân, làm cho dân giàu nước mạnh, thì lại dùng quyền lực đó để áp bức dân, ăn trên đầu trên cổ dân v.v… còn những người cộng sản thời trước là chân chính, là sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa dân tộc.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Ông đã thực sự không thấy được, hay ông muốn giữ một vòng hoa cho người đã ngã xuống trên mảnh đất chữ S khốn khổ này?
Theo tôi, người cộng sản gọi là chân chính không thay đổi trong bản chất. Dù đó là Hồ Chí Minh, hay Lê Duẩn của những thập niên trước, hay Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng thời nay không khác gì nhau, có khác chăng là do môi trường sống thay đổi, do những phát minh kỹ thuật hiện đại, thế giới quan của họ, nhân sinh quan của họ đã khác lớp người trước, nhưng bản chất khốn nạn, thâm độc, xảo trá, coi dân như cỏ rác cũng như cũ và còn được nâng cấp cao tầng hơn mà thôi.
Còn những người mà ông BMQ gọi là những “Cộng Sản Chân Chính” thực ra là những người yêu nước chân thành, nhưng trong một hoàn cảnh éo le, họ đã bị bưng mắt, bưng tai, không nhìn ra được trong nụ cười của những lãnh đạo mà họ luôn coi là những đồng chí tối cao kia chứa đầy gươm giáo, chứa đầy dục vọng thấp hèn, chỉ muốn lật đổ Vua để được làm Vua. Như tôi đã nói ở phần trên, có lẽ ngay ở phút giã từ chút sinh khí cuối cùng, hiền thê của ông, những đồng chí của ông, vẫn đinh ninh là mình đã hy sinh cho tiền đồ của dân tộc, cho giang sơn gấm vóc này có thể ngẩng mặt cùng thế giới năm châu. Nhưng tiếc là họ đã lầm rồi.
Ông Bùi Minh Quốc kính mến,
Sinh mệnh của đất nước và dân tộc Việt Nam đang chênh vênh nơi bờ vực, mà một cá nhân ông hay cá nhân tôi, dù có lo lắng thế nào cũng không thay đổi được gì, TRỪ PHI, cả dân tộc này ý thức được cái nguy hại trước mắt và dài lâu cho gia đình họ, con cháu họ nếu chế độ CSVN mãi nắm quyền lực trên đất nước này.
Ngày nào mà người dân ý thức được như thế, để không còn vô cảm, không còn phó mặc, không còn sợ hãi trước bạo quyền, thì lúc đó đất nước này còn có hy vọng. Tôi góp ý với ông về danh xưng “Người Cộng Sản Chân Chính” hoàn toàn không có ý đả kích, tôi chỉ mong ông suy nghĩ lại để kết nên một vòng hoa CHÂN THẬT và Ý NGHĨA cho những con người chân chính yêu nước, nhưng bị giới hạn vì tầm nhìn, bị lợi dụng xương máu cho những dục vọng thấp hèn của một lũ sói.
Vị trí địa lý của đất nước ta nằm ở tâm bão của những tranh chấp ý thức hệ, số phận nhược tiểu nhiều khi lực bất tòng tâm. Ông Ngô Đình Nhu từng nói: “Nếu Miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng sản Miền Bắc, thì sẽ không thể nào tránh khỏi việc cả nước lệ thuộc vào Trung Cộng”. Ông Nhu nhìn xa như thế, nhưng rồi ông cũng không thể làm gì. Thế nên với những người yêu nước chân chính như hiền thê của ông hay như ông Chu Cẩm Phong, tôi không hề trách móc họ hay đổ thừa chính họ đã góp phần đưa đất nước vào tình trạng ngày nay.
Nói cho cùng, họ cũng là nạn nhân
của một thời đại nhiễu nhương, tấm lòng yêu nước của họ đáng
được trân trọng và kính phục. Nhưng tôi chân thành khuyên ông,
đừng gọi họ là những
“Người Cộng Sản Chân Chính”, đó là một nhắc nhở thật buồn, thưa ông.
Kính,
Trần Thảo
( Ba Sàm )