Đoạn Đường Chiến Binh
Gửi anh làm rất to đang ở "bộ phận không nhỏ"
nhiều con rận khủng mà nếu người bình thường có trí tưởng tượng phong phú mấy đi chăng nữa cũng không dám tin là thực. Ở cương vị hiện tại của mình, với cái nhìn khách quan, suy nghĩ sâu sắc, thái độ trầm tĩnh nhưng không kém phần quyết liệt, và trên hết là sự thẳng thắn, ý thức xây dựng, anh muốn đưa ra lời cảnh báo đối với những kẻ trong "bộ phận không nhỏ" đang ngày càng trượt sâu vào vũng bùn tội lỗi.
Dưới đây là bài của nhà báo Sỹ Văn. Xin cám ơn anh đã nói hộ tôi và rất nhiều người những bức xúc dồn nén lâu nay.
SỸ VĂN
Có thể bây giờ anh không nhớ ra em vì đã lâu anh em mình không gặp nhau. Biết anh mải mê công danh, tiền bạc, có địa vị cao trong hàng quan chức, chẳng còn thì giờ nghĩ đến cả mệnh thân, nên em nhớ câu “người quân tử thấy chết không thể không cứu”, với sự trân trọng tình xưa nghĩa cũ, em xin được gửi tới anh những lời chân thành.
Chắc anh còn nhớ khi xưa, lúc đi học anh cũng chẳng giỏi giang gì, thậm chí trên bảng điểm học lực tên anh thường gần cuối lớp. Sau này suốt quá trình công tác, anh chẳng bao giờ có tư duy, sáng kiến nào có ích cho đời. Bằng cấp của anh thôi thì đủ loại, và tất tật là bằng hệ tại chức… mua. Tuy vậy, nhờ có chí lớn (đúng ra là sự lì lợm ghê gớm), có rất nhiều thủ đoạn (để cướp công người khác) mà ngày nay anh đã vượt lên hơn nhiều bạn cùng lứa xưa. Giờ anh đã có địa vị cao trong hàng quan chức, có rất nhiều tài sản, của cải. Em biết anh rất tự đắc về những điều ấy (dù rằng tất nhiên, anh chẳng dám công khai thừa nhận đó là tài sản của mình do nguồn gốc bất minh); song em thấy rằng anh đang sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nếu không kịp thời tỉnh ngộ để thay đổi, anh sẽ mất hết tất cả.
Em hiểu rằng, lời khuyên về đạo đức của một dân thường như em với một người đang có chức quyền lớn, tiền bạc nhiều và… văn hóa thấp như anh thì sẽ không bao giờ được coi trọng. Vả lại, anh vẫn thường lên giọng giảng đạo đức cho bao nhiêu cấp dưới trong các hội nghị rồi. Vì thế, em chỉ muốn nói với anh một chút về lẽ thiệt hơn trong đời người mà thôi.
Thưa anh
Liệu có bao giờ anh bình tâm suy nghĩ một chút xem cuộc đời mình thật ra có ý nghĩa gì không? Em nhớ khi xưa, gia đình anh còn nghèo đói, anh muốn có thật nhiều tiền. Nhìn người ta quyền cao chức trọng, anh cũng ước muốn được như thế. Và dường như anh nghĩ rằng với cuộc đời anh, danh vọng, tiền tài là tất cả? Vì thế, anh đã không từ một thủ đoạn nào để có tiền và có quyền. Và giờ anh đã có những thứ đó. Song với anh, vẫn còn chưa đủ, anh đang tiếp tục “phấn đấu”.
Sẽ thật là tốt đẹp nếu những thứ ấy anh có được nhờ tài đức và công lao cống hiến của bản thân. Chỉ có điều, những người gần gũi và hiểu anh nhất, như vợ con anh, như anh em, bạn bè một thời của anh, như những đồng sự làm việc bên anh, đều biết rõ ràng không phải vậy. Và thực tế đáng buồn, những người hiểu anh nhất lại là những người coi khinh anh nhất, vì họ biết anh tuy bề ngoài danh giá nhưng thực ra anh đang thuộc “bộ phận không nhỏ” bị cả xã hội lên án, anh không dám thừa nhận.
Anh đã có rất nhiều tiền của, anh cho rằng nhờ đó mà anh được sung sướng hạnh phúc vì được hưởng thụ nhiều. Song do không được (hay không chịu) học hành tử tế, khiến anh không thấu hiểu rằng cuộc sống con người gồm cả vật chất và tinh thần, mà tinh thần thì không phải cứ có tiền thì mua được. Thế nên, tuy anh có thể mua cả rạp hát về nhà nhưng anh lại chẳng có một phút thực sự thảnh thơi để thưởng thức âm nhạc, dẫu có nghe cũng chẳng thấy thú vị gì. Nhà anh đầy những bức tranh và vật trang trí đắt tiền do đệ tử biếu tặng để xu nịnh, nhưng với tâm hồn khô cằn và tâm địa mờ ám, anh làm sao phân biệt được cái đẹp, cái nhảm nhí trong những thứ ấy. Anh cũng có một phòng đầy sách, thực ra để cho oai chứ trong đầu anh kiến thức chả bao nhiêu. Anh có nhiều biệt thự, đất đai (tất nhiên đứng tên người khác) song anh có tổ ấm nào đâu, vì vợ anh thì thừa tiền thiếu tình, con anh đứa nghiện hút, đứa mải đua xe, không đứa nào chịu học hành như con nhà gia giáo. Gia đình anh bề ngoài sang trọng nhưng nhiều người biết bên trong con khinh cha, vợ khinh chồng, mục nát từ lâu. Anh có bao nhiêu thuốc quý trong nhà, thế mà sức khỏe vẫn ngày càng suy giảm thậm tệ, bởi anh ăn quá nhiều nên hại tì vị, gái đẹp nhiều nên hại thận khí; chơi banh chơi gôn chỉ theo cách đua đòi nên hại gân cốt; bia rượu lắm nên hại tim gan... Cũng vì anh không biết nhớ câu người xưa dạy “ăn để sống chứ không phải sống để ăn” nên quanh năm suốt tháng cùng đệ tử tụ bạ ăn chơi sa đọa, hậu quả anh thì mang bệnh vào thân, còn chúng tha hồ đục khoét tiền bạc nhà nước nhờ chữ ký của anh. Anh có quyền lực trong tay, nói có người nghe, đe có kẻ sợ, nhưng liệu mấy khi anh được giấc ngủ ngon. Anh có chắc công an sẽ không biết những vụ làm ăn ma bùn phi pháp, sếp anh sẽ bao che được đến khi nào? Anh sống giữa bao kẻ xu nịnh, tung hô, song em biết anh đang cay đắng, bởi nỗi cô đơn, trống vắng vẫn luôn xâm chiếm tâm hồn, bởi anh quá lắm kẻ thù và không có ai thực sự là bạn.
Thưa anh, anh hiếm khi đọc sách nên em mách anh câu này người xưa dạy: “không có tài đức mà ngồi ngôi cao sẽ gây tai họa”. Có khi nào anh nghĩ câu ấy sẽ vận vào mình? Anh hãy xem bao kẻ hôm qua quyền to chức cao, tiền bạc như nước, quan hệ đủ tầm đủ hạng, tưởng vững như bàn thạch, nhưng giờ đây đang trốn chui trốn nhủi hòng thoát sự truy nã của pháp luật, chúng chỉ muốn làm người dân thường sống yên thân cũng chẳng được đó sao.
Cứ cho rằng anh sẽ thoát tội, thì thử hỏi cuộc đời anh sẽ còn gì? Nhiều nhà thế, anh có thể ở hai nơi một lúc được không? Nhiều xe thế, anh có đi hai chiếc một lúc được không? Ăn nhiều quá thì lắm bệnh, chơi trác táng quá thì chóng chết. Nhiều vàng, nhiều “đô” thế có mang theo xuống âm phủ được không? Để lại nhiều tiền cho con cái, nhưng không dạy được đạo đức và tình yêu lao động cho chúng, liệu có đứa con nào biết hiếu thảo khi anh hết chức hết quyền? Gương tày liếp về những bi kịch thế ấy chẳng thiếu đâu anh ạ.
Ngẫm cho cùng, về tiền bạc anh đã có quá nhiều, về ngôi vị anh cũng đã quá cao. Nhưng anh lại thiếu thứ quan trọng nhất, đó là sự tôn trọng thực sự của người đời, bởi lẽ anh không có lòng tự trọng thì làm sao ai có thể tôn trọng anh. Và anh cũng không có hạnh phúc, bởi anh giàu vật chất mà quá nghèo tinh thần. Nay mai hết chức hết quyền, liệu cái vốn kiến thức và văn hóa cằn cỗi có đủ hấp dẫn ai đến nhà chơi với anh? Anh sẽ chết trong cô đơn mà thôi.
Thế thì tại sao bây giờ anh vẫn còn mải mê vơ vét tiền bạc, hại dân hại nước? Chắc chắn không phải vì thiếu tiền, mà chỉ vì bệnh tham lam đã thành mạn tính. Vơ vét quen rồi, lâu không giành được gì, chắc cũng khó chịu như thằng nghiện thiếu thuốc, đúng không anh? Không những vậy, anh lại còn dạy con thói háo danh, cố dùng quyền thế ép tổ chức cho nó làm ông nọ bà kia dù nó bất tài, thiếu đức. Làm thế chỉ khiến hư nó thôi anh ạ, rồi nó sẽ làm bậy, phạm pháp, sau khi anh về, không ai che chắn để nó thoát tù được đâu, anh ạ.
Nhiều người biết anh đang thuộc “bộ phận không nhỏ”, còn anh thì vẫn cố leo lên cao hơn. Nhưng người ta chưa nói ra đó thôi. Anh thì tưởng không ai biết nên vẫn không ngượng ngùng giao giảng điều này điều nọ nơi này nơi khác. Nhưng người ta sẽ không im lặng mãi đâu.
Thương và giận anh quá, nên em viết thư này cho anh, giúp anh tỉnh ngộ, may ra còn kịp. Em mong anh dành thời gian cuối đời để sửa mình, làm người đàng hoàng, nhanh chóng thoát ra khỏi “bộ phận không nhỏ”. Biết tự trọng, tự kiểm soát lấy bản thân, đừng nghĩ việc mình làm không ai biết mà cứ làm xằng; hãy sống và làm việc cho thực chất, cố gắng làm lấy vài việc có ích cho đời. Dù rằng tài năng hạn chế, anh chẳng làm được gì to tát đâu, song nếu thực tâm muốn theo về chính đạo thì vẫn có thể làm được điều hữu ích. Suốt bao năm công ít tội nhiều mà hưởng thụ như thế, giờ này còn được sống như thế, tức là được hưởng lộc nước, phúc dân, được tổ tiên phù hộ độ trì nhiều lắm rồi, không thể lạm dụng mãi được đâu. Quá một bước nữa, chân sa xuống vực sâu là chết đó.
Nghe em anh nhé. Chúc anh sáng suốt.
Sỹ Văn
Bàn ra tán vào (0)
Gửi anh làm rất to đang ở "bộ phận không nhỏ"
nhiều con rận khủng mà nếu người bình thường có trí tưởng tượng phong phú mấy đi chăng nữa cũng không dám tin là thực. Ở cương vị hiện tại của mình, với cái nhìn khách quan, suy nghĩ sâu sắc, thái độ trầm tĩnh nhưng không kém phần quyết liệt, và trên hết là sự thẳng thắn, ý thức xây dựng, anh muốn đưa ra lời cảnh báo đối với những kẻ trong "bộ phận không nhỏ" đang ngày càng trượt sâu vào vũng bùn tội lỗi.
Dưới đây là bài của nhà báo Sỹ Văn. Xin cám ơn anh đã nói hộ tôi và rất nhiều người những bức xúc dồn nén lâu nay.
SỸ VĂN
Có thể bây giờ anh không nhớ ra em vì đã lâu anh em mình không gặp nhau. Biết anh mải mê công danh, tiền bạc, có địa vị cao trong hàng quan chức, chẳng còn thì giờ nghĩ đến cả mệnh thân, nên em nhớ câu “người quân tử thấy chết không thể không cứu”, với sự trân trọng tình xưa nghĩa cũ, em xin được gửi tới anh những lời chân thành.
Chắc anh còn nhớ khi xưa, lúc đi học anh cũng chẳng giỏi giang gì, thậm chí trên bảng điểm học lực tên anh thường gần cuối lớp. Sau này suốt quá trình công tác, anh chẳng bao giờ có tư duy, sáng kiến nào có ích cho đời. Bằng cấp của anh thôi thì đủ loại, và tất tật là bằng hệ tại chức… mua. Tuy vậy, nhờ có chí lớn (đúng ra là sự lì lợm ghê gớm), có rất nhiều thủ đoạn (để cướp công người khác) mà ngày nay anh đã vượt lên hơn nhiều bạn cùng lứa xưa. Giờ anh đã có địa vị cao trong hàng quan chức, có rất nhiều tài sản, của cải. Em biết anh rất tự đắc về những điều ấy (dù rằng tất nhiên, anh chẳng dám công khai thừa nhận đó là tài sản của mình do nguồn gốc bất minh); song em thấy rằng anh đang sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nếu không kịp thời tỉnh ngộ để thay đổi, anh sẽ mất hết tất cả.
Em hiểu rằng, lời khuyên về đạo đức của một dân thường như em với một người đang có chức quyền lớn, tiền bạc nhiều và… văn hóa thấp như anh thì sẽ không bao giờ được coi trọng. Vả lại, anh vẫn thường lên giọng giảng đạo đức cho bao nhiêu cấp dưới trong các hội nghị rồi. Vì thế, em chỉ muốn nói với anh một chút về lẽ thiệt hơn trong đời người mà thôi.
Thưa anh
Liệu có bao giờ anh bình tâm suy nghĩ một chút xem cuộc đời mình thật ra có ý nghĩa gì không? Em nhớ khi xưa, gia đình anh còn nghèo đói, anh muốn có thật nhiều tiền. Nhìn người ta quyền cao chức trọng, anh cũng ước muốn được như thế. Và dường như anh nghĩ rằng với cuộc đời anh, danh vọng, tiền tài là tất cả? Vì thế, anh đã không từ một thủ đoạn nào để có tiền và có quyền. Và giờ anh đã có những thứ đó. Song với anh, vẫn còn chưa đủ, anh đang tiếp tục “phấn đấu”.
Sẽ thật là tốt đẹp nếu những thứ ấy anh có được nhờ tài đức và công lao cống hiến của bản thân. Chỉ có điều, những người gần gũi và hiểu anh nhất, như vợ con anh, như anh em, bạn bè một thời của anh, như những đồng sự làm việc bên anh, đều biết rõ ràng không phải vậy. Và thực tế đáng buồn, những người hiểu anh nhất lại là những người coi khinh anh nhất, vì họ biết anh tuy bề ngoài danh giá nhưng thực ra anh đang thuộc “bộ phận không nhỏ” bị cả xã hội lên án, anh không dám thừa nhận.
Anh đã có rất nhiều tiền của, anh cho rằng nhờ đó mà anh được sung sướng hạnh phúc vì được hưởng thụ nhiều. Song do không được (hay không chịu) học hành tử tế, khiến anh không thấu hiểu rằng cuộc sống con người gồm cả vật chất và tinh thần, mà tinh thần thì không phải cứ có tiền thì mua được. Thế nên, tuy anh có thể mua cả rạp hát về nhà nhưng anh lại chẳng có một phút thực sự thảnh thơi để thưởng thức âm nhạc, dẫu có nghe cũng chẳng thấy thú vị gì. Nhà anh đầy những bức tranh và vật trang trí đắt tiền do đệ tử biếu tặng để xu nịnh, nhưng với tâm hồn khô cằn và tâm địa mờ ám, anh làm sao phân biệt được cái đẹp, cái nhảm nhí trong những thứ ấy. Anh cũng có một phòng đầy sách, thực ra để cho oai chứ trong đầu anh kiến thức chả bao nhiêu. Anh có nhiều biệt thự, đất đai (tất nhiên đứng tên người khác) song anh có tổ ấm nào đâu, vì vợ anh thì thừa tiền thiếu tình, con anh đứa nghiện hút, đứa mải đua xe, không đứa nào chịu học hành như con nhà gia giáo. Gia đình anh bề ngoài sang trọng nhưng nhiều người biết bên trong con khinh cha, vợ khinh chồng, mục nát từ lâu. Anh có bao nhiêu thuốc quý trong nhà, thế mà sức khỏe vẫn ngày càng suy giảm thậm tệ, bởi anh ăn quá nhiều nên hại tì vị, gái đẹp nhiều nên hại thận khí; chơi banh chơi gôn chỉ theo cách đua đòi nên hại gân cốt; bia rượu lắm nên hại tim gan... Cũng vì anh không biết nhớ câu người xưa dạy “ăn để sống chứ không phải sống để ăn” nên quanh năm suốt tháng cùng đệ tử tụ bạ ăn chơi sa đọa, hậu quả anh thì mang bệnh vào thân, còn chúng tha hồ đục khoét tiền bạc nhà nước nhờ chữ ký của anh. Anh có quyền lực trong tay, nói có người nghe, đe có kẻ sợ, nhưng liệu mấy khi anh được giấc ngủ ngon. Anh có chắc công an sẽ không biết những vụ làm ăn ma bùn phi pháp, sếp anh sẽ bao che được đến khi nào? Anh sống giữa bao kẻ xu nịnh, tung hô, song em biết anh đang cay đắng, bởi nỗi cô đơn, trống vắng vẫn luôn xâm chiếm tâm hồn, bởi anh quá lắm kẻ thù và không có ai thực sự là bạn.
Thưa anh, anh hiếm khi đọc sách nên em mách anh câu này người xưa dạy: “không có tài đức mà ngồi ngôi cao sẽ gây tai họa”. Có khi nào anh nghĩ câu ấy sẽ vận vào mình? Anh hãy xem bao kẻ hôm qua quyền to chức cao, tiền bạc như nước, quan hệ đủ tầm đủ hạng, tưởng vững như bàn thạch, nhưng giờ đây đang trốn chui trốn nhủi hòng thoát sự truy nã của pháp luật, chúng chỉ muốn làm người dân thường sống yên thân cũng chẳng được đó sao.
Cứ cho rằng anh sẽ thoát tội, thì thử hỏi cuộc đời anh sẽ còn gì? Nhiều nhà thế, anh có thể ở hai nơi một lúc được không? Nhiều xe thế, anh có đi hai chiếc một lúc được không? Ăn nhiều quá thì lắm bệnh, chơi trác táng quá thì chóng chết. Nhiều vàng, nhiều “đô” thế có mang theo xuống âm phủ được không? Để lại nhiều tiền cho con cái, nhưng không dạy được đạo đức và tình yêu lao động cho chúng, liệu có đứa con nào biết hiếu thảo khi anh hết chức hết quyền? Gương tày liếp về những bi kịch thế ấy chẳng thiếu đâu anh ạ.
Ngẫm cho cùng, về tiền bạc anh đã có quá nhiều, về ngôi vị anh cũng đã quá cao. Nhưng anh lại thiếu thứ quan trọng nhất, đó là sự tôn trọng thực sự của người đời, bởi lẽ anh không có lòng tự trọng thì làm sao ai có thể tôn trọng anh. Và anh cũng không có hạnh phúc, bởi anh giàu vật chất mà quá nghèo tinh thần. Nay mai hết chức hết quyền, liệu cái vốn kiến thức và văn hóa cằn cỗi có đủ hấp dẫn ai đến nhà chơi với anh? Anh sẽ chết trong cô đơn mà thôi.
Thế thì tại sao bây giờ anh vẫn còn mải mê vơ vét tiền bạc, hại dân hại nước? Chắc chắn không phải vì thiếu tiền, mà chỉ vì bệnh tham lam đã thành mạn tính. Vơ vét quen rồi, lâu không giành được gì, chắc cũng khó chịu như thằng nghiện thiếu thuốc, đúng không anh? Không những vậy, anh lại còn dạy con thói háo danh, cố dùng quyền thế ép tổ chức cho nó làm ông nọ bà kia dù nó bất tài, thiếu đức. Làm thế chỉ khiến hư nó thôi anh ạ, rồi nó sẽ làm bậy, phạm pháp, sau khi anh về, không ai che chắn để nó thoát tù được đâu, anh ạ.
Nhiều người biết anh đang thuộc “bộ phận không nhỏ”, còn anh thì vẫn cố leo lên cao hơn. Nhưng người ta chưa nói ra đó thôi. Anh thì tưởng không ai biết nên vẫn không ngượng ngùng giao giảng điều này điều nọ nơi này nơi khác. Nhưng người ta sẽ không im lặng mãi đâu.
Thương và giận anh quá, nên em viết thư này cho anh, giúp anh tỉnh ngộ, may ra còn kịp. Em mong anh dành thời gian cuối đời để sửa mình, làm người đàng hoàng, nhanh chóng thoát ra khỏi “bộ phận không nhỏ”. Biết tự trọng, tự kiểm soát lấy bản thân, đừng nghĩ việc mình làm không ai biết mà cứ làm xằng; hãy sống và làm việc cho thực chất, cố gắng làm lấy vài việc có ích cho đời. Dù rằng tài năng hạn chế, anh chẳng làm được gì to tát đâu, song nếu thực tâm muốn theo về chính đạo thì vẫn có thể làm được điều hữu ích. Suốt bao năm công ít tội nhiều mà hưởng thụ như thế, giờ này còn được sống như thế, tức là được hưởng lộc nước, phúc dân, được tổ tiên phù hộ độ trì nhiều lắm rồi, không thể lạm dụng mãi được đâu. Quá một bước nữa, chân sa xuống vực sâu là chết đó.
Nghe em anh nhé. Chúc anh sáng suốt.
Sỹ Văn