Cõi Người Ta
HƯƠNG NGỌC LAN - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Hỡi anh thân kính vô cùng, cái bịnh Tim trưởng giả này, nó chỉ khiến những người trong cuộc tình lỡ đam mê ...hương ngọc lan khổ luỵ thôi ...
Nhưng trên tay anh đang có một bông ngọc lan, mà ở chốn xa xăm quá, nên hương thơm ngào ngạt đó, đã tan vào cõi mơ hồ ...
Trưa nay mình lại nghe lần thứ bao nhiêu khúc trường ca "hòn vọng phu", bỗng khám phá ra một điều nhạc sĩ Lê Thương viết: "sống trong mơ hồ ..."
Có thể nào suốt đời mình "sống trong mơ hồ" nhỉ.
Nhưng mình đang sống trong mơ hồ thực đấy. Không mơ hồ sao có thể viết tình thơ chứ?
Lại đổ hô cho thơ rồi ...
Chao ôi sống với thơ làm chi cho khổ lụy chứa chan suốt đời này.
Mình chưa lần nào nói với anh về tâm hồn của những người đam mê nghệ thuật
và thẩm mỹ, mà trong đó có anh đang muốn tặng mình đoá ngọc lan quý giá đầy âm thanh, sắc màu . ..hoang tưởng.
Như anh cùng quý vị nghệ sĩ khác nơi cõi người ta, mà điển hình là cố nhạc sĩ Lê Thương, tác giả trường ca Hòn Vọng Phu, mình đã gặp hơn một lần vào mấy năm cuối thập niên 80 thế kỷ trước ở Saigon xưa.
Những dịp đó là những buổi sinh hoạt văn nghệ của câu lạc bộ Dưỡng Sinh, viện Y Dược học dân tộc, do mình phụ trách, chỉ là giúp người già và người bịnh thư giãn, sau các buổi tập thể dục dưỡng sinh trong tuần.
Nhạc sĩ viết trường ca danh tiếng Hòn Vọng Phu đã xuất hiện như một người khách ...dân gian, trang phục thật bình thường, hoà đồng cùng các bạn già,
Nhạc sĩ Lê Thương đến tìm một người bạn kháng chiến miền Nam từ thủa
"tầm vông vạt nhọn", toàn nhắc về bài hát tả dòng sông An Phú Đông thời chống Pháp.
Anh sẽ ngạc nhiên sao mình đang thực sự buồn, đang muốn anh tặng một đoá hoa vì mùa xuân sắp hết, mà lại đưa hình ảnh đời thường ra nói với anh, vị thần xúc cảm, có mơ hồ lắm không?
Hình như đúng vậy quá chứ. Bởi mình định nói với anh: xúc cảm mà mình tôn phong anh như một vị thần, cũng chỉ là "sống trong mơ hồ" như câu chuyện hòn vọng phu của nhạc sĩ lão thành mình gặp thủa đó.
Thế nên, "Hoa thơ buổi tối" hôm nay, đã nở ra sắc nhớ từ hiện thực vươn qua cõi mơ hồ.
Hương ngọc lan kỳ diệu làm mê đắm tâm hồn, như muốn huyễn hoặc tháng năm còn lại của một đời người ...sống mãi với hư vô, mộng mị, ảo huyền ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )
Click vào để nghe Thái Thanh
HƯƠNG NGỌC LAN - CAO MỴ NHÂN
Ở một ngôi chùa thật xa xôi trong ký ức, tôi như nghe được bước chân ai thật mơ hồ, phải anh đấy không, sao lại thế ...
Sao lại thế? Sự thực đây nè đừng tưởng tượng, chính là anh...
Ô, chính là anh thật sao, anh im lặng trước bóng đêm, trên bàn tay anh đang giữ một đoá hoa ngọc lan thơm ngát, mang đến cho ...mình, còn thì thầm: chứ không phải trong thơ sáng nay, có lời yêu...cầu xin một đoá hoa, vì mùa xuân sắp hết đó ư?
Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Tại sao cứ làm thơ giữa lúc Tim đau thế, thì tại anh mang nguồn thơ đến cho mình, bất kỳ khi nào, ở đâu ...cho dẫu Tim tạm ngừng tích tắc.
Mình cũng đau một bịnh trầm kha đấy chứ, có lẽ giống như một người bạn của anh, thao thức từng ngày, nhưng bịnh của mình giống bịnh ...giả đò.
Ở một ngôi chùa thật xa xôi trong ký ức, tôi như nghe được bước chân ai thật mơ hồ, phải anh đấy không, sao lại thế ...
Sao lại thế? Sự thực đây nè đừng tưởng tượng, chính là anh...
Ô, chính là anh thật sao, anh im lặng trước bóng đêm, trên bàn tay anh đang giữ một đoá hoa ngọc lan thơm ngát, mang đến cho ...mình, còn thì thầm: chứ không phải trong thơ sáng nay, có lời yêu...cầu xin một đoá hoa, vì mùa xuân sắp hết đó ư?
Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Tại sao cứ làm thơ giữa lúc Tim đau thế, thì tại anh mang nguồn thơ đến cho mình, bất kỳ khi nào, ở đâu ...cho dẫu Tim tạm ngừng tích tắc.
Mình cũng đau một bịnh trầm kha đấy chứ, có lẽ giống như một người bạn của anh, thao thức từng ngày, nhưng bịnh của mình giống bịnh ...giả đò.
Hỡi anh thân kính vô cùng, cái bịnh Tim trưởng giả này, nó chỉ khiến những người trong cuộc tình lỡ đam mê ...hương ngọc lan khổ luỵ thôi ...
Nhưng trên tay anh đang có một bông ngọc lan, mà ở chốn xa xăm quá, nên hương thơm ngào ngạt đó, đã tan vào cõi mơ hồ ...
Trưa nay mình lại nghe lần thứ bao nhiêu khúc trường ca "hòn vọng phu", bỗng khám phá ra một điều nhạc sĩ Lê Thương viết: "sống trong mơ hồ ..."
Có thể nào suốt đời mình "sống trong mơ hồ" nhỉ.
Nhưng mình đang sống trong mơ hồ thực đấy. Không mơ hồ sao có thể viết tình thơ chứ?
Lại đổ hô cho thơ rồi ...
Chao ôi sống với thơ làm chi cho khổ lụy chứa chan suốt đời này.
Mình chưa lần nào nói với anh về tâm hồn của những người đam mê nghệ thuật
và thẩm mỹ, mà trong đó có anh đang muốn tặng mình đoá ngọc lan quý giá đầy âm thanh, sắc màu . ..hoang tưởng.
Như anh cùng quý vị nghệ sĩ khác nơi cõi người ta, mà điển hình là cố nhạc sĩ Lê Thương, tác giả trường ca Hòn Vọng Phu, mình đã gặp hơn một lần vào mấy năm cuối thập niên 80 thế kỷ trước ở Saigon xưa.
Những dịp đó là những buổi sinh hoạt văn nghệ của câu lạc bộ Dưỡng Sinh, viện Y Dược học dân tộc, do mình phụ trách, chỉ là giúp người già và người bịnh thư giãn, sau các buổi tập thể dục dưỡng sinh trong tuần.
Nhạc sĩ viết trường ca danh tiếng Hòn Vọng Phu đã xuất hiện như một người khách ...dân gian, trang phục thật bình thường, hoà đồng cùng các bạn già,
Nhạc sĩ Lê Thương đến tìm một người bạn kháng chiến miền Nam từ thủa
"tầm vông vạt nhọn", toàn nhắc về bài hát tả dòng sông An Phú Đông thời chống Pháp.
Anh sẽ ngạc nhiên sao mình đang thực sự buồn, đang muốn anh tặng một đoá hoa vì mùa xuân sắp hết, mà lại đưa hình ảnh đời thường ra nói với anh, vị thần xúc cảm, có mơ hồ lắm không?
Hình như đúng vậy quá chứ. Bởi mình định nói với anh: xúc cảm mà mình tôn phong anh như một vị thần, cũng chỉ là "sống trong mơ hồ" như câu chuyện hòn vọng phu của nhạc sĩ lão thành mình gặp thủa đó.
Thế nên, "Hoa thơ buổi tối" hôm nay, đã nở ra sắc nhớ từ hiện thực vươn qua cõi mơ hồ.
Hương ngọc lan kỳ diệu làm mê đắm tâm hồn, như muốn huyễn hoặc tháng năm còn lại của một đời người ...sống mãi với hư vô, mộng mị, ảo huyền ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )
Bàn ra tán vào (0)
HƯƠNG NGỌC LAN - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Click vào để nghe Thái Thanh
HƯƠNG NGỌC LAN - CAO MỴ NHÂN
Ở một ngôi chùa thật xa xôi trong ký ức, tôi như nghe được bước chân ai thật mơ hồ, phải anh đấy không, sao lại thế ...
Sao lại thế? Sự thực đây nè đừng tưởng tượng, chính là anh...
Ô, chính là anh thật sao, anh im lặng trước bóng đêm, trên bàn tay anh đang giữ một đoá hoa ngọc lan thơm ngát, mang đến cho ...mình, còn thì thầm: chứ không phải trong thơ sáng nay, có lời yêu...cầu xin một đoá hoa, vì mùa xuân sắp hết đó ư?
Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Tại sao cứ làm thơ giữa lúc Tim đau thế, thì tại anh mang nguồn thơ đến cho mình, bất kỳ khi nào, ở đâu ...cho dẫu Tim tạm ngừng tích tắc.
Mình cũng đau một bịnh trầm kha đấy chứ, có lẽ giống như một người bạn của anh, thao thức từng ngày, nhưng bịnh của mình giống bịnh ...giả đò.
Ở một ngôi chùa thật xa xôi trong ký ức, tôi như nghe được bước chân ai thật mơ hồ, phải anh đấy không, sao lại thế ...
Sao lại thế? Sự thực đây nè đừng tưởng tượng, chính là anh...
Ô, chính là anh thật sao, anh im lặng trước bóng đêm, trên bàn tay anh đang giữ một đoá hoa ngọc lan thơm ngát, mang đến cho ...mình, còn thì thầm: chứ không phải trong thơ sáng nay, có lời yêu...cầu xin một đoá hoa, vì mùa xuân sắp hết đó ư?
Đúng rồi, đúng như thế, sáng nay khi ngoài trời vẫn chưa tan hết sương đêm, mình bị thức giấc bởi trái tim bỗng thẫn thờ, và ý thơ chợt đến, thế là tức khắc có bài thơ gởi tặng anh Hoa thơ buổi sáng!
Tại sao cứ làm thơ giữa lúc Tim đau thế, thì tại anh mang nguồn thơ đến cho mình, bất kỳ khi nào, ở đâu ...cho dẫu Tim tạm ngừng tích tắc.
Mình cũng đau một bịnh trầm kha đấy chứ, có lẽ giống như một người bạn của anh, thao thức từng ngày, nhưng bịnh của mình giống bịnh ...giả đò.
Hỡi anh thân kính vô cùng, cái bịnh Tim trưởng giả này, nó chỉ khiến những người trong cuộc tình lỡ đam mê ...hương ngọc lan khổ luỵ thôi ...
Nhưng trên tay anh đang có một bông ngọc lan, mà ở chốn xa xăm quá, nên hương thơm ngào ngạt đó, đã tan vào cõi mơ hồ ...
Trưa nay mình lại nghe lần thứ bao nhiêu khúc trường ca "hòn vọng phu", bỗng khám phá ra một điều nhạc sĩ Lê Thương viết: "sống trong mơ hồ ..."
Có thể nào suốt đời mình "sống trong mơ hồ" nhỉ.
Nhưng mình đang sống trong mơ hồ thực đấy. Không mơ hồ sao có thể viết tình thơ chứ?
Lại đổ hô cho thơ rồi ...
Chao ôi sống với thơ làm chi cho khổ lụy chứa chan suốt đời này.
Mình chưa lần nào nói với anh về tâm hồn của những người đam mê nghệ thuật
và thẩm mỹ, mà trong đó có anh đang muốn tặng mình đoá ngọc lan quý giá đầy âm thanh, sắc màu . ..hoang tưởng.
Như anh cùng quý vị nghệ sĩ khác nơi cõi người ta, mà điển hình là cố nhạc sĩ Lê Thương, tác giả trường ca Hòn Vọng Phu, mình đã gặp hơn một lần vào mấy năm cuối thập niên 80 thế kỷ trước ở Saigon xưa.
Những dịp đó là những buổi sinh hoạt văn nghệ của câu lạc bộ Dưỡng Sinh, viện Y Dược học dân tộc, do mình phụ trách, chỉ là giúp người già và người bịnh thư giãn, sau các buổi tập thể dục dưỡng sinh trong tuần.
Nhạc sĩ viết trường ca danh tiếng Hòn Vọng Phu đã xuất hiện như một người khách ...dân gian, trang phục thật bình thường, hoà đồng cùng các bạn già,
Nhạc sĩ Lê Thương đến tìm một người bạn kháng chiến miền Nam từ thủa
"tầm vông vạt nhọn", toàn nhắc về bài hát tả dòng sông An Phú Đông thời chống Pháp.
Anh sẽ ngạc nhiên sao mình đang thực sự buồn, đang muốn anh tặng một đoá hoa vì mùa xuân sắp hết, mà lại đưa hình ảnh đời thường ra nói với anh, vị thần xúc cảm, có mơ hồ lắm không?
Hình như đúng vậy quá chứ. Bởi mình định nói với anh: xúc cảm mà mình tôn phong anh như một vị thần, cũng chỉ là "sống trong mơ hồ" như câu chuyện hòn vọng phu của nhạc sĩ lão thành mình gặp thủa đó.
Thế nên, "Hoa thơ buổi tối" hôm nay, đã nở ra sắc nhớ từ hiện thực vươn qua cõi mơ hồ.
Hương ngọc lan kỳ diệu làm mê đắm tâm hồn, như muốn huyễn hoặc tháng năm còn lại của một đời người ...sống mãi với hư vô, mộng mị, ảo huyền ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )