Cõi Người Ta
HƯƠNG THỊ - CAO MỴ NHÂN
HƯƠNG THỊ - CAO MỴ NHÂN
Sao bóng nắng trưa nay ở ngoài cửa sổ lại sậm xuống thế kia, anh đang làm gì thế, trời không có mây, mà chỉ có một mầu xám trắng như mầu giấy bạc bị cháy ...
Đó là một mầu " buồn ", mà hôm xưa mình đã viết trong bài thơ tặng cho anh : " mầu nơi Tây Trúc mơ hồ khói, sách ở Tràng An chất ngất thành ..."
Anh đọc thơ rồi, cũng chẳng cần biết tại sao mình viết thế, và nhất là mình có buồn không khi viết 2 câu này, nó có chất Tàu, anh vốn ghét Tàu, nên không muốn dính tên anh vào cái khung cảnh Tàu ấy.
Mình không dám đề tặng.
Anh có biết Tây Trúc được " giới thiệu " cho những vị sắp lên đường đi về hướng mặt trời lặn, là nơi chỉ có khói sương bao phủ mịt mờ không ?
Anh sẽ ngó mình thương hại, hay là sẽ quát lên cho mình thức tỉnh cái hồn thơ u trầm, uỷ mị đến không thể ...dung thứ được .
Thì đừng nhìn mây Tây Trúc nữa, mà hãy lấy sách ở Tràng An ra đọc, cả kho sách trong trời đất ...
Tràng An chỉ là một ví dụ .
Thư viện Quốc hội Mỹ kìa, sách đầy đến nỗi cuốn thơ in roneo, trên giấy vàng ố, của cơ sở xuất bản Đại Nam Văn Hiến ở Saigon năm 1961, mà cũng hiện diện ở đây.
Nghĩa là họ có cách giữ và cách tìm sao đó tên một cuốn sách, một tài liệu năm châu thế giới từ nảo nao .
Anh vốn là người thực tế, anh sẽ hỏi làm sao mình biết được điều đó .
Trời đất, mình có biết điều đó bao giờ đâu. Số là có ông nhà văn cũng chưa đến nỗi già lắm, muốn có một vài chi tiết về mấy tác giả VNCH giai đoạn 1954. - 1964, tức 10 năm việc xuất bản còn khó khăn về này nọ, trong đó có chút về phương tiện không rộng rãi lắm ở miền Nam.
Ổng đã tới cái thư viện nào đó ở miền đông Hoa Kỳ, và được giúp đỡ kiếm ra tài liệu .
Sau đó miền Nam khá hơn, sách truyện xuất bản từ 1965 - 1975 rất nhiều, đa số sách Đại Nam Văn Hiến trước in roneo đã in lại thành typo, bây giờ cũng đang có mặt ở thư viện Mỹ ( ? ) .
Đang chỉ muốn nói về sách ở Tràng An, như một địa danh ví von trong thơ ca, một hình thức thơ luật thất ngôn bát cú thời Đường Tống bên Tàu, mà mình lại kéo lê tư tưởng thuỷ mặc sang Hoa Kỳ làm gì.
Không biết ở Hoa Kỳ thực dụng đến nỗi tờ báo giấy danh tiếng cả thế kỷ ở New York đã có lần định dẹp...
Văn chương cũng như tình nghĩa, vừa thích đổi mới mà cũng vừa thích thói quen .
Mây trắng buổi chiều đã bắt đầu lên, da trời đã bắt đầu xanh lợt, hướng biển tây không còn sắc áo mầu khói hương...
Sự đứng lại của thời gian, khiến không gian ngại ngùng ...chiếc cửa sổ rộng chiếm 2/3 chiều dài của lưng phòng.
Mình không thích xuống bếp nữa, nơi có cái view để nhìn ra đường, mình ở lại phòng để đi từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác, ngay trong xã giao cũng có nhân quả, luân hồi...
Mình định gởi tặng anh một quả thị chưa chín lắm, nó còn xanh phía cái tai quả thị, nên không bị nhân viên soát đồ ở phi trường LAX ném vô thùng rác .
Ô hay, mình quý quả thị thế, cái hương đặc biệt chỉ có ở quả thị, nồng nàn hay nồng nặc chả biết, anh sẽ nhận và cũng ném ngay vào thùng rác, cũng bởi cái hương, hay cái mùi của quả thị mà thôi .
Bây giờ trước mặt mình là khung trời chiều hửng nắng từ bên kia đại dương chuyển sang, chiếc IPhone và quả thị .
Chỉ có vậy, nhưng sao nó gây phiền toái cho ...mấy người lận, không chỉ một mình mình .
Không lẽ thơ tình cũng có luân hồi, đúng cái giai đoạn sương giáng mùa thu này, nhưng năm đó không có quả thị.
Năm nay thì có tập " Nhịp Tim Thơ " đang vận hành , nó sẽ khiến mình vượt lên hay gạt thơ qua Tây Trúc ?
Mình sẽ vượt lên là điều chắc chắn, bởi mình không đầu hàng số phận bao giờ, cho dẫu ...
Cho dẫu làm sao ?
Cho dẫu bước lại một đoạn đường dài ở ngay trước mặt, nhưng có quả thị khổ hạnh trong thơ, hương thị nhắc cho nỗi nhớ : đó là mùi vị của trầm luân hoang tưởng, không thấy được ở thế gian này .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)
Bàn ra tán vào (0)
HƯƠNG THỊ - CAO MỴ NHÂN
HƯƠNG THỊ - CAO MỴ NHÂN
Sao bóng nắng trưa nay ở ngoài cửa sổ lại sậm xuống thế kia, anh đang làm gì thế, trời không có mây, mà chỉ có một mầu xám trắng như mầu giấy bạc bị cháy ...
Đó là một mầu " buồn ", mà hôm xưa mình đã viết trong bài thơ tặng cho anh : " mầu nơi Tây Trúc mơ hồ khói, sách ở Tràng An chất ngất thành ..."
Anh đọc thơ rồi, cũng chẳng cần biết tại sao mình viết thế, và nhất là mình có buồn không khi viết 2 câu này, nó có chất Tàu, anh vốn ghét Tàu, nên không muốn dính tên anh vào cái khung cảnh Tàu ấy.
Mình không dám đề tặng.
Anh có biết Tây Trúc được " giới thiệu " cho những vị sắp lên đường đi về hướng mặt trời lặn, là nơi chỉ có khói sương bao phủ mịt mờ không ?
Anh sẽ ngó mình thương hại, hay là sẽ quát lên cho mình thức tỉnh cái hồn thơ u trầm, uỷ mị đến không thể ...dung thứ được .
Thì đừng nhìn mây Tây Trúc nữa, mà hãy lấy sách ở Tràng An ra đọc, cả kho sách trong trời đất ...
Tràng An chỉ là một ví dụ .
Thư viện Quốc hội Mỹ kìa, sách đầy đến nỗi cuốn thơ in roneo, trên giấy vàng ố, của cơ sở xuất bản Đại Nam Văn Hiến ở Saigon năm 1961, mà cũng hiện diện ở đây.
Nghĩa là họ có cách giữ và cách tìm sao đó tên một cuốn sách, một tài liệu năm châu thế giới từ nảo nao .
Anh vốn là người thực tế, anh sẽ hỏi làm sao mình biết được điều đó .
Trời đất, mình có biết điều đó bao giờ đâu. Số là có ông nhà văn cũng chưa đến nỗi già lắm, muốn có một vài chi tiết về mấy tác giả VNCH giai đoạn 1954. - 1964, tức 10 năm việc xuất bản còn khó khăn về này nọ, trong đó có chút về phương tiện không rộng rãi lắm ở miền Nam.
Ổng đã tới cái thư viện nào đó ở miền đông Hoa Kỳ, và được giúp đỡ kiếm ra tài liệu .
Sau đó miền Nam khá hơn, sách truyện xuất bản từ 1965 - 1975 rất nhiều, đa số sách Đại Nam Văn Hiến trước in roneo đã in lại thành typo, bây giờ cũng đang có mặt ở thư viện Mỹ ( ? ) .
Đang chỉ muốn nói về sách ở Tràng An, như một địa danh ví von trong thơ ca, một hình thức thơ luật thất ngôn bát cú thời Đường Tống bên Tàu, mà mình lại kéo lê tư tưởng thuỷ mặc sang Hoa Kỳ làm gì.
Không biết ở Hoa Kỳ thực dụng đến nỗi tờ báo giấy danh tiếng cả thế kỷ ở New York đã có lần định dẹp...
Văn chương cũng như tình nghĩa, vừa thích đổi mới mà cũng vừa thích thói quen .
Mây trắng buổi chiều đã bắt đầu lên, da trời đã bắt đầu xanh lợt, hướng biển tây không còn sắc áo mầu khói hương...
Sự đứng lại của thời gian, khiến không gian ngại ngùng ...chiếc cửa sổ rộng chiếm 2/3 chiều dài của lưng phòng.
Mình không thích xuống bếp nữa, nơi có cái view để nhìn ra đường, mình ở lại phòng để đi từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác, ngay trong xã giao cũng có nhân quả, luân hồi...
Mình định gởi tặng anh một quả thị chưa chín lắm, nó còn xanh phía cái tai quả thị, nên không bị nhân viên soát đồ ở phi trường LAX ném vô thùng rác .
Ô hay, mình quý quả thị thế, cái hương đặc biệt chỉ có ở quả thị, nồng nàn hay nồng nặc chả biết, anh sẽ nhận và cũng ném ngay vào thùng rác, cũng bởi cái hương, hay cái mùi của quả thị mà thôi .
Bây giờ trước mặt mình là khung trời chiều hửng nắng từ bên kia đại dương chuyển sang, chiếc IPhone và quả thị .
Chỉ có vậy, nhưng sao nó gây phiền toái cho ...mấy người lận, không chỉ một mình mình .
Không lẽ thơ tình cũng có luân hồi, đúng cái giai đoạn sương giáng mùa thu này, nhưng năm đó không có quả thị.
Năm nay thì có tập " Nhịp Tim Thơ " đang vận hành , nó sẽ khiến mình vượt lên hay gạt thơ qua Tây Trúc ?
Mình sẽ vượt lên là điều chắc chắn, bởi mình không đầu hàng số phận bao giờ, cho dẫu ...
Cho dẫu làm sao ?
Cho dẫu bước lại một đoạn đường dài ở ngay trước mặt, nhưng có quả thị khổ hạnh trong thơ, hương thị nhắc cho nỗi nhớ : đó là mùi vị của trầm luân hoang tưởng, không thấy được ở thế gian này .
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)