Kinh Đời
Hãy hạ cánh an toàn, các ông trùm thuyết âm mưu. - Mai Tú Ân
( HNPD ) Có vẻ như chưa bao giờ người dân bình thường Việt Nam, có rất nhiều người vốn bất mãn với chế độ này lại được bay bổng như hiện nay.
( HNPD ) Có vẻ như chưa bao giờ người dân bình thường Việt Nam, có rất nhiều người vốn bất mãn với chế độ này lại được bay bổng như hiện nay. Vì theo các tay viết thuộc thuyết âm mưu hiện nay thì bức tranh toàn cảnh của nền chính trị CS VN quả là quá đen tối, và sẽ sụp đổ vào chủ nhật tuần này hay chủ nhật tuần sau...
Ta sẽ đọc được những bài viết của những tác giả nổi tiếng với các số liệu hoành tráng, cụ thể và không kém phần bí hiểm về nguồn cung, đã đưa các bài viết đến chỗ kết tội một cách không thể chối cãi một ông quan lớn đứng đầu một thành phố lớn. Hay những bài viết đậm tính văn chương bay bổng về những âm mưu cung đình, những nhận định lạnh lùng của các chuyên gia dự đoán về các cuộc thanh trừng phe nhóm. Rồi băng của TBT Nguyễn Phú Trọng đã hạ thủ băng của TTg Nguyễn Tấn Dũng và tiếp tục triệt nốt cái gai còn lại là Bí thư Đinh La Thăng..v..v... Rồi thì những tin tức của Người Buôn Gió, qua loạt bài :"Trịnh Xuân Thanh, con dê tế thần" đã lan tỏa nhanh chóng, được các báo đài uy tín đăng lại bài của Người Buôn Gió với sự trang trọng vốn có dành cho một cây viết xuất sắc. Cùng với việc chộp lấy đề tài khai thác rồi biến tấu theo ý mình của một số nhà đấu tranh dân chủ hàng đầu nhưng lại là những đồ đệ của thuyết âm mưu đã khiến cho hầu hết người đọc chúng ta thấy chết ngợp vì sung sướng khi thấy các chuyên gia của chúng ta nói vanh vách chuyện của đỉnh cao trí tuệ. Cứ y như họ là ma xó hay chính là những đỉnh cao trí tuệ ấy vậy.
Nhưng là một người cầm viết, tôi vẫn luôn giữ một sự bình tĩnh cần thiết, một khoảng lặng vừa phải để có thể lắng nghe được hết, và đa chiều các sự kiện xảy ra đúng như nó vốn có, và cố gắng không để nó bay bổng hoặc cuốn mình đi xa. Mọi chuyện có thể đúng, có thể sai nhưng tôi muốn nói với những người cầm bút chân chính rằng, người dân của chúng ta không phải là những con cừu mù quáng để tiếp nhận mọi thông tin không đúng sự thật nữa. Còn những người cầm bút cần nêu cao cái đạo của người cầm bút. Đó là phải đem sự thật về cho người dân chứ không phải chỉ đem niềm vui không có thật cho người dân của mình.
Mỗi câu chuyện chỉ có một, và không thể vì lý do là chúng ta viết báo lề dân thì chúng ta có thể chế biến vô tội vạ câu chuyện ấy theo ý ta được.
Như ông Trịnh Xuân Thanh chỉ vì sợ bị bắt vì tội thất thoát tiền lớn nên đã bỏ trốn ra nước ngoài. Vì tức giận, muốn trả thù hay muốn bào chữa mà qua Người Buôn Gió, ông ta đã phát tán những khẩu hiệu phản lại chủ cũ của mình. Những câu chuyện thân mật, những lời đe dọa nhắm đến TBT Đảng Nguyễn Phú Trọng như của hai người bạn cũ. Rồi cũng qua NBG, ông đưa ra những câu chuyện về tham nhũng như hai căn nhà đẳt tiền mà ông Trọng có được đã bán. Rồi bức tượng vàng 50 ký mà Formosa đã tặng cho ông Trọng và ông Trọng đã nấu chảy. Những câu chuyện rõ ràng là lượm lặt ở trên mạng và theo ông Trịnh đến với người dân như một tin chính thức. Và ta có thể thắng được ai nếu chúng ta cũng dối trá, đổi trắng thay đen như kẻ thù.
Nhưng đáng tiếc một số người viết có uy tín đã nâng cao quan điểm chính trị, mà hạ thấp đi các giá trị sự thật để tô vẽ những chuyện này thành những huyền thoại không có thực. Ông Trịnh Xuân Thanh được phong lên như một anh hùng, và được dựng lên như một đối trọng với ông Tổng Trọng một cách khiên cưỡng. Còn ông quan to của thành phố to vẫn ngồi yên như cũ. Bọn Cộng Sản không thấy bắn giết, thanh trừng nhau. Và người dân mới là kẻ thiệt thòi nhất.
Mặc dù thời thế đã thay đổi, các chính sách của người CS cũng đã thay đổi nhưng chỉ là thay đổi vẻ bên ngoài cho phù hợp với thời thế, và thay đổi đôi chút bên trong để có thể tồn tại ở một cái thế giới không có chỗ cho họ. Còn bản chất, suy nghĩ cùng các phương pháp tổ chức và hành động của họ thì cơ bản vẫn không đổi.
Thứ nhất là sự độc tài là điều không phải bàn cãi trong chế độ CS ở Việt Nam. Thứ hai là đảng viên CS phải đoàn kết tuyệt đối để bảo vệ Đảng và chế độ. Với sự dối trá, ấu trĩ họ tuyên truyền rằng mất Đảng là mất tất cả. Sự đoàn kết là nghĩa vụ sống chết của từng đảng viên. Tất cả phải gắn kết thành một khối thống nhất cho mục tiêu là bảo vệ sự tồn vong của Đảng. Tóm lại những người CS giờ đây chỉ sống chết với suy nghĩ bảo vệ Đảng của họ bằng bất cứ giá nào. Và dù bằng độc tài toàn trị thì Đảng CS vẫn là một đảng phái ít có sự tranh chấp bất đồng ý kiến nhất.
Vậy thì liệu họ có để cho các "phe nhóm chính trị" tồn tại và làm lũng đoạn sự thống trị của họ không ? Và với một hệ thống đào tạo giáo dục khép kín suốt 70 năm nay thì hệ thống sẽ cho ra lò những kẻ sẽ làm ngu trung giống hệt nhau. Và giờ đây những conp đó đang lãnh đạo tuyệt đối đất nước này theo một bài bản không thay đổi thì mâu thuẫn ở đâu ra mà băng với nhóm. Những viên chức chính quyền, Đảng đang nắm quyền hiện nay thì cũng chỉ là những người đi làm lâu năm lên lão, hoặc cắp cặp theo chân các thủ trưởng rồi lên. Sự nghiệp chính trị của họ thì cũng chỉ là chữ Trung làm đầu, Trung với cấp trên ngành dọc, và với ngành ngang là đảng ủy.
Không phải không có người tài năng trong bộ máy lãnh đạo nhưng với một hệ thống giáo dục bảo thủ giáo điều từ nhỏ, cùng con đường ra làm quan duy ý chí, một chiều đã khiến cho những người tài năng rơi rụng dần, hoặc hết còn tài năng mà chỉ còn lại đa phần là những kẻ chỉ biết thừa hành và ngu trung khi leo lên được những nấc thang quyền lực cao nhất. Không phải là tất cả, nhưng có thể nói hầu hết các quan chức trung cao cấp của Việt Nam đều là những con người cứng ngắc, vô cảm chỉ biết làm việc theo một bản năng chuyên môn nào đó được dựng sẵn. Đa phần trong số họ là những người suốt đời thừa hành với những cái mông chai sạn vì ngồi bàn giấy quá lâu, họ không có khả năng nắm bắt thời cuộc, không có khả năng độc lập làm việc và lại càng không có khả năng dẫn dắt các biến thiên của thời đại. Cũng như không có mấy người có khả năng làm anh hùng chọc trời khuấy nước, hoặc cơ mưu quyền biến tụ họp anh hùng mưu làm việc lớn. Tóm lại đỉnh cao trí tuệ của Việt Nam thì ngoài chuyên môn nào đó của họ ra, còn thì tất cả chỉ là một đàn gà mái chính trị, vô cảm trước mọi biến thiên của dân tộc. Và làm sao tìm kiếm được trong cái đám lao xao ấy một con người tầm cỡ như Boris Elsin hay Trần Xuân Bách để làm phe nhóm trong Đảng.
Nên ở Việt Nam này thì thưa các nhà đấu tranh thuộc thuyết âm mưu, thuyết phe nhóm và các nhà tưởng tượng ra các cuộc thanh trừng nội bộ, rồi thuyết ly khai cùng các âm mưu đen tối, các cuộc đảo chính cung đình... thì tìm đâu ra một Con Người. Do vậy rất mong các bạn hãy rời bỏ tháp ngà của tưởng tượng mà trở lại các vấn đề nóng bỏng hôm nay. Các bạn đều là những người viết tài năng, và hãy giúp cho chính người dân của mình, chứ không phải làm cho họ bay bổng không thực tế.
Là những người viết dù là lề trái, lề dân thì chúng ta cũng phải thượng tôn sự thật, và chỉ sự thật mà thôi. Cho dù báo lề phải bị bưng bít thông tin, bị buộc đưa các thông tin sai lệch thì báo chí lề trái chúng ta cũng phải cố gắng đưa được thông tin sự thật và không đưa các tin đồn thổi chưa kiểm chứng. Đó chính là một phần sức mạnh hiển nhiên của tự do thông tin và tự do báo chí mà những người làm báo chí chân chính chúng ta luôn mong ước.
Hãy hạ cánh đi, các ngài thuyết âm mưu...
Mai Tú Ân ( HNPD )
( HNPD ) Có vẻ như chưa bao giờ người dân bình thường Việt Nam, có rất nhiều người vốn bất mãn với chế độ này lại được bay bổng như hiện nay. Vì theo các tay viết thuộc thuyết âm mưu hiện nay thì bức tranh toàn cảnh của nền chính trị CS VN quả là quá đen tối, và sẽ sụp đổ vào chủ nhật tuần này hay chủ nhật tuần sau...
Ta sẽ đọc được những bài viết của những tác giả nổi tiếng với các số liệu hoành tráng, cụ thể và không kém phần bí hiểm về nguồn cung, đã đưa các bài viết đến chỗ kết tội một cách không thể chối cãi một ông quan lớn đứng đầu một thành phố lớn. Hay những bài viết đậm tính văn chương bay bổng về những âm mưu cung đình, những nhận định lạnh lùng của các chuyên gia dự đoán về các cuộc thanh trừng phe nhóm. Rồi băng của TBT Nguyễn Phú Trọng đã hạ thủ băng của TTg Nguyễn Tấn Dũng và tiếp tục triệt nốt cái gai còn lại là Bí thư Đinh La Thăng..v..v... Rồi thì những tin tức của Người Buôn Gió, qua loạt bài :"Trịnh Xuân Thanh, con dê tế thần" đã lan tỏa nhanh chóng, được các báo đài uy tín đăng lại bài của Người Buôn Gió với sự trang trọng vốn có dành cho một cây viết xuất sắc. Cùng với việc chộp lấy đề tài khai thác rồi biến tấu theo ý mình của một số nhà đấu tranh dân chủ hàng đầu nhưng lại là những đồ đệ của thuyết âm mưu đã khiến cho hầu hết người đọc chúng ta thấy chết ngợp vì sung sướng khi thấy các chuyên gia của chúng ta nói vanh vách chuyện của đỉnh cao trí tuệ. Cứ y như họ là ma xó hay chính là những đỉnh cao trí tuệ ấy vậy.
Nhưng là một người cầm viết, tôi vẫn luôn giữ một sự bình tĩnh cần thiết, một khoảng lặng vừa phải để có thể lắng nghe được hết, và đa chiều các sự kiện xảy ra đúng như nó vốn có, và cố gắng không để nó bay bổng hoặc cuốn mình đi xa. Mọi chuyện có thể đúng, có thể sai nhưng tôi muốn nói với những người cầm bút chân chính rằng, người dân của chúng ta không phải là những con cừu mù quáng để tiếp nhận mọi thông tin không đúng sự thật nữa. Còn những người cầm bút cần nêu cao cái đạo của người cầm bút. Đó là phải đem sự thật về cho người dân chứ không phải chỉ đem niềm vui không có thật cho người dân của mình.
Mỗi câu chuyện chỉ có một, và không thể vì lý do là chúng ta viết báo lề dân thì chúng ta có thể chế biến vô tội vạ câu chuyện ấy theo ý ta được.
Như ông Trịnh Xuân Thanh chỉ vì sợ bị bắt vì tội thất thoát tiền lớn nên đã bỏ trốn ra nước ngoài. Vì tức giận, muốn trả thù hay muốn bào chữa mà qua Người Buôn Gió, ông ta đã phát tán những khẩu hiệu phản lại chủ cũ của mình. Những câu chuyện thân mật, những lời đe dọa nhắm đến TBT Đảng Nguyễn Phú Trọng như của hai người bạn cũ. Rồi cũng qua NBG, ông đưa ra những câu chuyện về tham nhũng như hai căn nhà đẳt tiền mà ông Trọng có được đã bán. Rồi bức tượng vàng 50 ký mà Formosa đã tặng cho ông Trọng và ông Trọng đã nấu chảy. Những câu chuyện rõ ràng là lượm lặt ở trên mạng và theo ông Trịnh đến với người dân như một tin chính thức. Và ta có thể thắng được ai nếu chúng ta cũng dối trá, đổi trắng thay đen như kẻ thù.
Nhưng đáng tiếc một số người viết có uy tín đã nâng cao quan điểm chính trị, mà hạ thấp đi các giá trị sự thật để tô vẽ những chuyện này thành những huyền thoại không có thực. Ông Trịnh Xuân Thanh được phong lên như một anh hùng, và được dựng lên như một đối trọng với ông Tổng Trọng một cách khiên cưỡng. Còn ông quan to của thành phố to vẫn ngồi yên như cũ. Bọn Cộng Sản không thấy bắn giết, thanh trừng nhau. Và người dân mới là kẻ thiệt thòi nhất.
Mặc dù thời thế đã thay đổi, các chính sách của người CS cũng đã thay đổi nhưng chỉ là thay đổi vẻ bên ngoài cho phù hợp với thời thế, và thay đổi đôi chút bên trong để có thể tồn tại ở một cái thế giới không có chỗ cho họ. Còn bản chất, suy nghĩ cùng các phương pháp tổ chức và hành động của họ thì cơ bản vẫn không đổi.
Thứ nhất là sự độc tài là điều không phải bàn cãi trong chế độ CS ở Việt Nam. Thứ hai là đảng viên CS phải đoàn kết tuyệt đối để bảo vệ Đảng và chế độ. Với sự dối trá, ấu trĩ họ tuyên truyền rằng mất Đảng là mất tất cả. Sự đoàn kết là nghĩa vụ sống chết của từng đảng viên. Tất cả phải gắn kết thành một khối thống nhất cho mục tiêu là bảo vệ sự tồn vong của Đảng. Tóm lại những người CS giờ đây chỉ sống chết với suy nghĩ bảo vệ Đảng của họ bằng bất cứ giá nào. Và dù bằng độc tài toàn trị thì Đảng CS vẫn là một đảng phái ít có sự tranh chấp bất đồng ý kiến nhất.
Vậy thì liệu họ có để cho các "phe nhóm chính trị" tồn tại và làm lũng đoạn sự thống trị của họ không ? Và với một hệ thống đào tạo giáo dục khép kín suốt 70 năm nay thì hệ thống sẽ cho ra lò những kẻ sẽ làm ngu trung giống hệt nhau. Và giờ đây những conp đó đang lãnh đạo tuyệt đối đất nước này theo một bài bản không thay đổi thì mâu thuẫn ở đâu ra mà băng với nhóm. Những viên chức chính quyền, Đảng đang nắm quyền hiện nay thì cũng chỉ là những người đi làm lâu năm lên lão, hoặc cắp cặp theo chân các thủ trưởng rồi lên. Sự nghiệp chính trị của họ thì cũng chỉ là chữ Trung làm đầu, Trung với cấp trên ngành dọc, và với ngành ngang là đảng ủy.
Không phải không có người tài năng trong bộ máy lãnh đạo nhưng với một hệ thống giáo dục bảo thủ giáo điều từ nhỏ, cùng con đường ra làm quan duy ý chí, một chiều đã khiến cho những người tài năng rơi rụng dần, hoặc hết còn tài năng mà chỉ còn lại đa phần là những kẻ chỉ biết thừa hành và ngu trung khi leo lên được những nấc thang quyền lực cao nhất. Không phải là tất cả, nhưng có thể nói hầu hết các quan chức trung cao cấp của Việt Nam đều là những con người cứng ngắc, vô cảm chỉ biết làm việc theo một bản năng chuyên môn nào đó được dựng sẵn. Đa phần trong số họ là những người suốt đời thừa hành với những cái mông chai sạn vì ngồi bàn giấy quá lâu, họ không có khả năng nắm bắt thời cuộc, không có khả năng độc lập làm việc và lại càng không có khả năng dẫn dắt các biến thiên của thời đại. Cũng như không có mấy người có khả năng làm anh hùng chọc trời khuấy nước, hoặc cơ mưu quyền biến tụ họp anh hùng mưu làm việc lớn. Tóm lại đỉnh cao trí tuệ của Việt Nam thì ngoài chuyên môn nào đó của họ ra, còn thì tất cả chỉ là một đàn gà mái chính trị, vô cảm trước mọi biến thiên của dân tộc. Và làm sao tìm kiếm được trong cái đám lao xao ấy một con người tầm cỡ như Boris Elsin hay Trần Xuân Bách để làm phe nhóm trong Đảng.
Nên ở Việt Nam này thì thưa các nhà đấu tranh thuộc thuyết âm mưu, thuyết phe nhóm và các nhà tưởng tượng ra các cuộc thanh trừng nội bộ, rồi thuyết ly khai cùng các âm mưu đen tối, các cuộc đảo chính cung đình... thì tìm đâu ra một Con Người. Do vậy rất mong các bạn hãy rời bỏ tháp ngà của tưởng tượng mà trở lại các vấn đề nóng bỏng hôm nay. Các bạn đều là những người viết tài năng, và hãy giúp cho chính người dân của mình, chứ không phải làm cho họ bay bổng không thực tế.
Là những người viết dù là lề trái, lề dân thì chúng ta cũng phải thượng tôn sự thật, và chỉ sự thật mà thôi. Cho dù báo lề phải bị bưng bít thông tin, bị buộc đưa các thông tin sai lệch thì báo chí lề trái chúng ta cũng phải cố gắng đưa được thông tin sự thật và không đưa các tin đồn thổi chưa kiểm chứng. Đó chính là một phần sức mạnh hiển nhiên của tự do thông tin và tự do báo chí mà những người làm báo chí chân chính chúng ta luôn mong ước.
Hãy hạ cánh đi, các ngài thuyết âm mưu...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Bàn ra tán vào (1)
quang dinh
LÒ TÔN CƠI NỚI
*
Đánh tôn giáo đập đền đài hình tượng
Vẹm khơi mào tạo cách mạng lâm thời
Long trời lở đất chẳng chơi
Con trôi thằng trỏng ma trơi Nguyễn Tất Thành
*
Ngụy Văn Thà quỷ Cam Ranh hơn vua Tiên Lãng tiết canh cảng Hải Phòng
Hồ Quang cộng sản Mao Trạch Đông
Cũng không cầu tõm đại đồng phân bắc vương
Sông Gianh Bến Hải Hiền Lương hai dòng xanh đỏ chẳng nhường Trần Đại Quang
*
Kim Ngân Tòng Thị Phóng hôn lầm
Hun Sen hít tớ hửi Tô Lâm
Nguyễn Xuân Fuck niễng trong Vũng Áng
Bành Lệ Viện tuôn khúc nguyệt cầm
Suối vàng thảo khấu lục lâm hồn lang dạ sói dã tâm dựng Cổng Trời
Lò Tôn Nữ Thị Ninh cơi
Nới to phá rộng thiếp mời Các Chú xơi
Đặng Xuân Khu đĩ không lời bần khinh Phú Trọng lả lơi ôn Ké vào
*
TÂM THANH
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Hãy hạ cánh an toàn, các ông trùm thuyết âm mưu. - Mai Tú Ân
( HNPD ) Có vẻ như chưa bao giờ người dân bình thường Việt Nam, có rất nhiều người vốn bất mãn với chế độ này lại được bay bổng như hiện nay.
( HNPD ) Có vẻ như chưa bao giờ người dân bình thường Việt Nam, có rất nhiều người vốn bất mãn với chế độ này lại được bay bổng như hiện nay. Vì theo các tay viết thuộc thuyết âm mưu hiện nay thì bức tranh toàn cảnh của nền chính trị CS VN quả là quá đen tối, và sẽ sụp đổ vào chủ nhật tuần này hay chủ nhật tuần sau...
Ta sẽ đọc được những bài viết của những tác giả nổi tiếng với các số liệu hoành tráng, cụ thể và không kém phần bí hiểm về nguồn cung, đã đưa các bài viết đến chỗ kết tội một cách không thể chối cãi một ông quan lớn đứng đầu một thành phố lớn. Hay những bài viết đậm tính văn chương bay bổng về những âm mưu cung đình, những nhận định lạnh lùng của các chuyên gia dự đoán về các cuộc thanh trừng phe nhóm. Rồi băng của TBT Nguyễn Phú Trọng đã hạ thủ băng của TTg Nguyễn Tấn Dũng và tiếp tục triệt nốt cái gai còn lại là Bí thư Đinh La Thăng..v..v... Rồi thì những tin tức của Người Buôn Gió, qua loạt bài :"Trịnh Xuân Thanh, con dê tế thần" đã lan tỏa nhanh chóng, được các báo đài uy tín đăng lại bài của Người Buôn Gió với sự trang trọng vốn có dành cho một cây viết xuất sắc. Cùng với việc chộp lấy đề tài khai thác rồi biến tấu theo ý mình của một số nhà đấu tranh dân chủ hàng đầu nhưng lại là những đồ đệ của thuyết âm mưu đã khiến cho hầu hết người đọc chúng ta thấy chết ngợp vì sung sướng khi thấy các chuyên gia của chúng ta nói vanh vách chuyện của đỉnh cao trí tuệ. Cứ y như họ là ma xó hay chính là những đỉnh cao trí tuệ ấy vậy.
Nhưng là một người cầm viết, tôi vẫn luôn giữ một sự bình tĩnh cần thiết, một khoảng lặng vừa phải để có thể lắng nghe được hết, và đa chiều các sự kiện xảy ra đúng như nó vốn có, và cố gắng không để nó bay bổng hoặc cuốn mình đi xa. Mọi chuyện có thể đúng, có thể sai nhưng tôi muốn nói với những người cầm bút chân chính rằng, người dân của chúng ta không phải là những con cừu mù quáng để tiếp nhận mọi thông tin không đúng sự thật nữa. Còn những người cầm bút cần nêu cao cái đạo của người cầm bút. Đó là phải đem sự thật về cho người dân chứ không phải chỉ đem niềm vui không có thật cho người dân của mình.
Mỗi câu chuyện chỉ có một, và không thể vì lý do là chúng ta viết báo lề dân thì chúng ta có thể chế biến vô tội vạ câu chuyện ấy theo ý ta được.
Như ông Trịnh Xuân Thanh chỉ vì sợ bị bắt vì tội thất thoát tiền lớn nên đã bỏ trốn ra nước ngoài. Vì tức giận, muốn trả thù hay muốn bào chữa mà qua Người Buôn Gió, ông ta đã phát tán những khẩu hiệu phản lại chủ cũ của mình. Những câu chuyện thân mật, những lời đe dọa nhắm đến TBT Đảng Nguyễn Phú Trọng như của hai người bạn cũ. Rồi cũng qua NBG, ông đưa ra những câu chuyện về tham nhũng như hai căn nhà đẳt tiền mà ông Trọng có được đã bán. Rồi bức tượng vàng 50 ký mà Formosa đã tặng cho ông Trọng và ông Trọng đã nấu chảy. Những câu chuyện rõ ràng là lượm lặt ở trên mạng và theo ông Trịnh đến với người dân như một tin chính thức. Và ta có thể thắng được ai nếu chúng ta cũng dối trá, đổi trắng thay đen như kẻ thù.
Nhưng đáng tiếc một số người viết có uy tín đã nâng cao quan điểm chính trị, mà hạ thấp đi các giá trị sự thật để tô vẽ những chuyện này thành những huyền thoại không có thực. Ông Trịnh Xuân Thanh được phong lên như một anh hùng, và được dựng lên như một đối trọng với ông Tổng Trọng một cách khiên cưỡng. Còn ông quan to của thành phố to vẫn ngồi yên như cũ. Bọn Cộng Sản không thấy bắn giết, thanh trừng nhau. Và người dân mới là kẻ thiệt thòi nhất.
Mặc dù thời thế đã thay đổi, các chính sách của người CS cũng đã thay đổi nhưng chỉ là thay đổi vẻ bên ngoài cho phù hợp với thời thế, và thay đổi đôi chút bên trong để có thể tồn tại ở một cái thế giới không có chỗ cho họ. Còn bản chất, suy nghĩ cùng các phương pháp tổ chức và hành động của họ thì cơ bản vẫn không đổi.
Thứ nhất là sự độc tài là điều không phải bàn cãi trong chế độ CS ở Việt Nam. Thứ hai là đảng viên CS phải đoàn kết tuyệt đối để bảo vệ Đảng và chế độ. Với sự dối trá, ấu trĩ họ tuyên truyền rằng mất Đảng là mất tất cả. Sự đoàn kết là nghĩa vụ sống chết của từng đảng viên. Tất cả phải gắn kết thành một khối thống nhất cho mục tiêu là bảo vệ sự tồn vong của Đảng. Tóm lại những người CS giờ đây chỉ sống chết với suy nghĩ bảo vệ Đảng của họ bằng bất cứ giá nào. Và dù bằng độc tài toàn trị thì Đảng CS vẫn là một đảng phái ít có sự tranh chấp bất đồng ý kiến nhất.
Vậy thì liệu họ có để cho các "phe nhóm chính trị" tồn tại và làm lũng đoạn sự thống trị của họ không ? Và với một hệ thống đào tạo giáo dục khép kín suốt 70 năm nay thì hệ thống sẽ cho ra lò những kẻ sẽ làm ngu trung giống hệt nhau. Và giờ đây những conp đó đang lãnh đạo tuyệt đối đất nước này theo một bài bản không thay đổi thì mâu thuẫn ở đâu ra mà băng với nhóm. Những viên chức chính quyền, Đảng đang nắm quyền hiện nay thì cũng chỉ là những người đi làm lâu năm lên lão, hoặc cắp cặp theo chân các thủ trưởng rồi lên. Sự nghiệp chính trị của họ thì cũng chỉ là chữ Trung làm đầu, Trung với cấp trên ngành dọc, và với ngành ngang là đảng ủy.
Không phải không có người tài năng trong bộ máy lãnh đạo nhưng với một hệ thống giáo dục bảo thủ giáo điều từ nhỏ, cùng con đường ra làm quan duy ý chí, một chiều đã khiến cho những người tài năng rơi rụng dần, hoặc hết còn tài năng mà chỉ còn lại đa phần là những kẻ chỉ biết thừa hành và ngu trung khi leo lên được những nấc thang quyền lực cao nhất. Không phải là tất cả, nhưng có thể nói hầu hết các quan chức trung cao cấp của Việt Nam đều là những con người cứng ngắc, vô cảm chỉ biết làm việc theo một bản năng chuyên môn nào đó được dựng sẵn. Đa phần trong số họ là những người suốt đời thừa hành với những cái mông chai sạn vì ngồi bàn giấy quá lâu, họ không có khả năng nắm bắt thời cuộc, không có khả năng độc lập làm việc và lại càng không có khả năng dẫn dắt các biến thiên của thời đại. Cũng như không có mấy người có khả năng làm anh hùng chọc trời khuấy nước, hoặc cơ mưu quyền biến tụ họp anh hùng mưu làm việc lớn. Tóm lại đỉnh cao trí tuệ của Việt Nam thì ngoài chuyên môn nào đó của họ ra, còn thì tất cả chỉ là một đàn gà mái chính trị, vô cảm trước mọi biến thiên của dân tộc. Và làm sao tìm kiếm được trong cái đám lao xao ấy một con người tầm cỡ như Boris Elsin hay Trần Xuân Bách để làm phe nhóm trong Đảng.
Nên ở Việt Nam này thì thưa các nhà đấu tranh thuộc thuyết âm mưu, thuyết phe nhóm và các nhà tưởng tượng ra các cuộc thanh trừng nội bộ, rồi thuyết ly khai cùng các âm mưu đen tối, các cuộc đảo chính cung đình... thì tìm đâu ra một Con Người. Do vậy rất mong các bạn hãy rời bỏ tháp ngà của tưởng tượng mà trở lại các vấn đề nóng bỏng hôm nay. Các bạn đều là những người viết tài năng, và hãy giúp cho chính người dân của mình, chứ không phải làm cho họ bay bổng không thực tế.
Là những người viết dù là lề trái, lề dân thì chúng ta cũng phải thượng tôn sự thật, và chỉ sự thật mà thôi. Cho dù báo lề phải bị bưng bít thông tin, bị buộc đưa các thông tin sai lệch thì báo chí lề trái chúng ta cũng phải cố gắng đưa được thông tin sự thật và không đưa các tin đồn thổi chưa kiểm chứng. Đó chính là một phần sức mạnh hiển nhiên của tự do thông tin và tự do báo chí mà những người làm báo chí chân chính chúng ta luôn mong ước.
Hãy hạ cánh đi, các ngài thuyết âm mưu...
Mai Tú Ân ( HNPD )