Trang lá cải
Hãy mạnh mẽ như cô gái này, mặc chiếc váy người yêu cũ mua bằng tháng lương đầu tiên tới dự đám cưới... anh ấy
Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số, có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau".
Chắc hẳn một lần trong đời, bạn đã từng nghe ai đó nói: "Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số. Có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau". Nghe thì buồn thật nhỉ, nhưng số phận mà. Đâu ai biết trước được. Tình yêu thì lại càng khó dự đoán. Nhưng có lẽ, cô gái trong câu chuyện dưới đây - người đã có hơn 4 năm yêu đương mặn nồng - lại không thể ngờ, rồi sẽ có một ngày, câu nói đó lại vận vào chuyện tình của mình đau khổ đến vậy.
Dòng tâm sự rất dài này của nữ sinh K52 trên trang confession của NEU đã nhận được hơn 16 nghìn lượt thích, và rất nhiều sự đồng cảm từ cộng đồng mạng. Câu chuyện bắt đầu bằng câu hỏi "Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà...?" mà cô dành cho người yêu trong ngày cưới của anh với một người khác, không phải cô, sau khi 2 người đã từng có tận hơn 4 năm yêu thương nhau. Chỉ vì ngăn cách gia đình, chỉ vì ba chữ "cháu đích tôn", mà mối tình ấy đã không thành. Nhưng cô gái, vốn dĩ rất mạnh mẽ, đã không ngại ngần mặc bộ váy mà người yêu từng mua cho bằng tháng lương đầu tiên đến đám cưới. Trong đám cưới, anh khóc, nhưng cô cười.
Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà...
Tôi K52, anh là K50, chúng tôi gặp nhau lần đầu khi tôi nhập học, anh là người đứng đó, mặc áo xanh, hướng dẫn tôi các thủ tục... Nhớ ngày nhập học ấy, đi đâu cũng thấy màu áo xanh tình nguyện cả. Hôm đó tôi hỏi anh, tôi nói rằng:
- Anh ơi em chẳng biết đi đâu, anh chỉ cho em với.
Sau 1 hồi giải thích, anh lắc đầu, có lẽ anh bó tay với 1 con bé ngây thơ như tôi.
- Thôi được, đi theo anh.
Tôi đi theo anh như 1 đứa trẻ, anh dẫn tôi đi làm từng thủ tục 1, xong thủ tục ra tôi cứ ngỡ anh đi mất rồi nhưng anh vẫn đứng đó, tay còn cầm chai nước.
- Em có khát nước không, uống đi này.
Đó, chính cách anh quan tâm người khác, quan tâm tôi, quan tâm tới mọi người xung quanh là điểm tôi thích anh. Làm xong thủ tục nhập học, tôi xin số điện thoại của anh để cảm ơn anh sau, nhưng thực tế rằng, tôi thích anh ngay từ lần gặp anh đầu tiên.
Từ lúc ấy, tôi rất hay nhắn tin hỏi thăm anh, hỏi thăm về cuộc sống sinh viên, hỏi thăm về hoạt động, hỏi về cách học... Tôi hỏi về mọi thứ liên quan đến anh, và tất nhiên anh lúc nào cũng nhiệt tình với tôi. Sau 3 tháng, chỉ 3 tháng thôi, người tỏ tình với anh là tôi và anh đồng ý. Chúng tôi yêu nhau từ ấy.
Anh là người tốt, thực sự tốt, anh luôn giúp đỡ tôi mọi thứ. Anh chỉ cho tôi nhà trọ nào tốt, nên ở nhà trọ như nào, anh nói rồi anh tự đi tìm cho tôi nữa. Anh hướng dẫn tôi học các môn nữa, tôi còn nhớ những kỉ niệm hồi ngồi căng tin nhà 1, tôi không hiểu bài, anh vò đầu bứt tóc "Anh đến phi đầu xuống đất vì em, không hiểu sao em có thể học chuyên toán, thi đại học đc 24 25 điểm mà dạy mãi toán cao cấp em không hiểu"... Rồi những ngày tôi đòi anh đưa đi chơi phố, đến phố nào cũng hỏi "Đây là đường nào, nhìn lạ hoắc", "Anh ơi, món kia nhìn ngon thế", "Em nhé, béo như vậy mà còn đòi ăn à?"...
Có hôm tôi ốm, anh mua đủ hoa quả, thuốc, chạy sang giữa đêm lúc gần 12h đêm "Anh đã bảo rồi trời lạnh thì em mặc ấm vào, giờ bị cảm lạnh thì làm thế nào?" rồi anh cho tôi uống thuốc, vừa làu bàu vừa gọt táo, vắt nước cam cho tôi ăn, cho tôi uống. Tôi uống xong, ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Giữa đêm tôi tỉnh dậy, vẫn thấy anh ở đấy, anh nằm khoanh tay, ở trong góc, tôi bất ngờ hỏi đứa bạn cùng phòng "Sao anh ấy không về" - "Anh ấy bảo tao là muốn ở lại chăm mày khi nào mày khỏe thì thôi, anh ấy tốt mà".
Nhớ có hôm năm 2, anh đi thực tập, tôi làm cơm rồi mang cho anh, trời hôm đó trời đổ mưa to, tôi có mặc áo mưa giấy nhưng vẫn ướt hết, đến nơi anh nhìn tôi mặc áo mưa, tay vẫn cầm hộp cơm quen thuộc hay mang cho anh, anh đứng đó 1 tay sẵn 1 chiếc khăn to, anh đập tay vào trán, rồi kéo tôi ngồi vào ghế chờ của công ty, anh lấy khăn lau đầu, lau tay chân cho tôi... Những ngày kỉ niệm, anh đều nhớ hết, đôi khi là 1 bông hoa, đôi khi là 1 đôi giày xinh xắn, có khi lại chỉ là 1 chiếc bút, với tôi, dù anh có tặng món quà gì, chỉ cần anh nhớ những ngày ấy là được rồi mà.
Tôi bước sang năm 4, khi ấy, anh cũng đã đi làm được hơn 1 năm. Lần đầu tiên anh về ra mắt gia đình tôi, ông bà, cũng như bố mẹ, ai cũng quý anh. Rồi từ ấy, cứ 3,4 tháng, anh tranh thủ lại về nhà tôi chơi, mỗi lần anh về nhà tôi lại vui như Tết, anh luôn biết cách kể cho mọi người nghe cậu chuyện của anh, anh luôn biết cách làm cho mọi người cười. Tôi còn nhớ vào 1 đợt cuối năm 4, bà nắm tay anh vào nói "Con chờ nó ra trường, đi làm 1,2 năm, 2 đứa ổn định rồi lấy nó nhé, con bé nó cũng ngoan lắm", anh cười rất tươi "Vâng con biết ạ".
Kể lại kỉ niệm 2 đứa, từ lúc mới yêu nhau đến lúc ra trường đi làm, bao nhiêu cho đủ... Anh là 1 người tốt, thực sự là 1 người tốt, ai cũng công nhận điều này, ngay cả tôi, người có lẽ gần anh nhất ở trên này cũng phải công nhận điều ấy.
Rồi bỗng dưng 1 ngày lạnh vào tháng 1 năm nay, anh tự dưng nói với tôi rằng:
- Anh có chuyện này muốn nói với em...
- Anh có chuyện gì vậy, sao hôm nay anh nghiêm túc thế...
Anh tự dưng bật khóc, anh chưa kịp nói gì, lần đầu tôi thấy anh khóc.
- Anh sao vậy, sao anh lại khóc.
- Bố mẹ anh, ông bà anh đã 3 tháng nay, ngăn cản tình yêu của anh với em, anh không thể giấu chuyện này nữa, anh mệt lắm, anh đi làm rồi đi học, anh mệt lắm rồi nhưng bố mẹ ông bà lúc nào cũng tạo sức ép với anh... Anh mệt, anh rất mệt. 1 bên nghĩa, 1 bên tình, anh phải làm sao? Anh thất bại rồi, anh mệt lắm...
Hôm đó anh ôm tôi, tôi cũng khóc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ như sụp đổ... tại sao 1 người con trai như vậy lại yếu đuối trước gia đình mình. Tôi không hiểu. Rồi dần dần, tôi và anh không còn tình cảm mặn nồng như trước. Tôi lúc đầu cũng không tin, tôi nghĩ anh thích người khác nhưng bạn bè anh đều nói, bố mẹ anh ấy rất gia trưởng, anh ấy là cháu đích tôn, anh ấy gánh trên vai nhiều trọng trách gia đình. Anh đã từng có lúc nghĩ bỏ gia đình nhưng anh không làm được, 1 bên là tình yêu, còn 1 bên là tình cảm gia đình, bố mẹ, ông bà, người đã nuôi anh lớn, chăm sóc anh, dạy anh từ những bước đi đầu tiên.
1 ngày tháng 3, chúng tôi chia tay, 1 lần nữa, tôi lại thấy anh khóc, nhưng lần này tôi không khóc, anh quỳ xuống, ôm tôi "Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì tất cả"...
Từ ấy đến nay, tôi cũng ít quan tâm về cuộc sống của anh, anh cũng không còn liên lạc nhiều với tôi, thỉnh thoảng, 2 đứa chỉ hỏi nhau mấy câu xã giao "Em dạo này thế nào, có người yêu chưa, em làm việc có ổn không, có vất vả không"... và rồi chúng tôi lại như 2 người bạn mà thôi.
Rồi 1 ngày tháng 10, anh gọi cho tôi:
- Em à.
- Vâng.
- Anh sắp lấy vợ, thứ 7 tuần này, em đến chung vui cùng anh nhé.
- Vâng, để em sắp xếp công việc.
Tôi lúc đầu cũng lưỡng lự vì giờ cũng chỉ là bạn thôi, rồi tự dưng bạn anh gọi cho tôi nói với tôi rằng "Nó chỉ muốn nhìn em lần cuối thôi, em phải thật xinh đẹp trước mặt nó đấy không nó buồn lắm". Tôi cũng đắn đo lắm, có lẽ anh ấy muốn nhìn thấy tôi luôn xinh đẹp và vui vẻ khi anh ấy không ở bên. Hôm đó tôi đến, tôi mặc chiếc váy mà tháng lương đầu tiên anh ấy tặng cho tôi.
Khi tôi đến, mặt anh có vẻ buồn, khi đôi bên 2 nhà phát biểu, tôi thấy anh nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên má anh, MC cũng khó hiểu tại sao anh lại khóc, rồi anh và vợ anh cầm ly rượu, đi chúc từng bàn một, đến bàn của tôi, anh tiến tới 1 mình có cả bạn thân anh, những người đã biết tôi, cũng chơi với tôi và anh 1 thời. Anh nhìn tôi, mắt anh lại đỏ hoe, tôi hỏi anh rằng:
- Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà..., anh phải vui lên, anh nhớ phải hạnh phúc đấy.
- Cảm ơn em, em cũng phải hạnh phúc...
Anh uống xong ly rượu, rồi anh quay đi. Bạn anh quay sang nói với tôi rằng:
- Thời gian qua, nó dằn vặt bản thân lắm. Nó vẫn yêu thương em nhiều lắm...
- Vâng, đâu phải cứ yêu nhau là cùng nhau đi đến cuối con đường đâu anh nhỉ.
Sau đám cưới, tôi với anh không còn liên lạc với nhau nữa, cuộc sống của tôi không còn có anh và có lẽ anh cũng vậy. Tôi lại nhớ 1 câu nói của ai đó rằng "Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số, có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau".
Những năm tháng ấy, tôi và anh đã từng yêu nhau rất chân thành...
Chắc hẳn, ai đọc xong confession này đều cảm thấy xúc động trong lòng, bởi nỗi đau của cô gái trong câu chuyện. Rất nhiều người đã lên tiếng đồng cảm, vì họ cũng từng có những mối tình dài bỗng nhiên tan vỡ chóng vánh như vậy. Nhưng cũng có nhiều người cho rằng, chàng trai này quá nhu nhược mới dễ dàng buông tay tình yêu hơn 4 năm trời của mình. Bởi nếu chúng ta yêu ai thật lòng, và đủ mạnh mẽ, thì những khó khăn cũng chỉ là thử thách mà thôi...
Bàn ra tán vào (0)
Hãy mạnh mẽ như cô gái này, mặc chiếc váy người yêu cũ mua bằng tháng lương đầu tiên tới dự đám cưới... anh ấy
Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số, có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau".
Chắc hẳn một lần trong đời, bạn đã từng nghe ai đó nói: "Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số. Có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau". Nghe thì buồn thật nhỉ, nhưng số phận mà. Đâu ai biết trước được. Tình yêu thì lại càng khó dự đoán. Nhưng có lẽ, cô gái trong câu chuyện dưới đây - người đã có hơn 4 năm yêu đương mặn nồng - lại không thể ngờ, rồi sẽ có một ngày, câu nói đó lại vận vào chuyện tình của mình đau khổ đến vậy.
Dòng tâm sự rất dài này của nữ sinh K52 trên trang confession của NEU đã nhận được hơn 16 nghìn lượt thích, và rất nhiều sự đồng cảm từ cộng đồng mạng. Câu chuyện bắt đầu bằng câu hỏi "Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà...?" mà cô dành cho người yêu trong ngày cưới của anh với một người khác, không phải cô, sau khi 2 người đã từng có tận hơn 4 năm yêu thương nhau. Chỉ vì ngăn cách gia đình, chỉ vì ba chữ "cháu đích tôn", mà mối tình ấy đã không thành. Nhưng cô gái, vốn dĩ rất mạnh mẽ, đã không ngại ngần mặc bộ váy mà người yêu từng mua cho bằng tháng lương đầu tiên đến đám cưới. Trong đám cưới, anh khóc, nhưng cô cười.
Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà...
Tôi K52, anh là K50, chúng tôi gặp nhau lần đầu khi tôi nhập học, anh là người đứng đó, mặc áo xanh, hướng dẫn tôi các thủ tục... Nhớ ngày nhập học ấy, đi đâu cũng thấy màu áo xanh tình nguyện cả. Hôm đó tôi hỏi anh, tôi nói rằng:
- Anh ơi em chẳng biết đi đâu, anh chỉ cho em với.
Sau 1 hồi giải thích, anh lắc đầu, có lẽ anh bó tay với 1 con bé ngây thơ như tôi.
- Thôi được, đi theo anh.
Tôi đi theo anh như 1 đứa trẻ, anh dẫn tôi đi làm từng thủ tục 1, xong thủ tục ra tôi cứ ngỡ anh đi mất rồi nhưng anh vẫn đứng đó, tay còn cầm chai nước.
- Em có khát nước không, uống đi này.
Đó, chính cách anh quan tâm người khác, quan tâm tôi, quan tâm tới mọi người xung quanh là điểm tôi thích anh. Làm xong thủ tục nhập học, tôi xin số điện thoại của anh để cảm ơn anh sau, nhưng thực tế rằng, tôi thích anh ngay từ lần gặp anh đầu tiên.
Từ lúc ấy, tôi rất hay nhắn tin hỏi thăm anh, hỏi thăm về cuộc sống sinh viên, hỏi thăm về hoạt động, hỏi về cách học... Tôi hỏi về mọi thứ liên quan đến anh, và tất nhiên anh lúc nào cũng nhiệt tình với tôi. Sau 3 tháng, chỉ 3 tháng thôi, người tỏ tình với anh là tôi và anh đồng ý. Chúng tôi yêu nhau từ ấy.
Anh là người tốt, thực sự tốt, anh luôn giúp đỡ tôi mọi thứ. Anh chỉ cho tôi nhà trọ nào tốt, nên ở nhà trọ như nào, anh nói rồi anh tự đi tìm cho tôi nữa. Anh hướng dẫn tôi học các môn nữa, tôi còn nhớ những kỉ niệm hồi ngồi căng tin nhà 1, tôi không hiểu bài, anh vò đầu bứt tóc "Anh đến phi đầu xuống đất vì em, không hiểu sao em có thể học chuyên toán, thi đại học đc 24 25 điểm mà dạy mãi toán cao cấp em không hiểu"... Rồi những ngày tôi đòi anh đưa đi chơi phố, đến phố nào cũng hỏi "Đây là đường nào, nhìn lạ hoắc", "Anh ơi, món kia nhìn ngon thế", "Em nhé, béo như vậy mà còn đòi ăn à?"...
Có hôm tôi ốm, anh mua đủ hoa quả, thuốc, chạy sang giữa đêm lúc gần 12h đêm "Anh đã bảo rồi trời lạnh thì em mặc ấm vào, giờ bị cảm lạnh thì làm thế nào?" rồi anh cho tôi uống thuốc, vừa làu bàu vừa gọt táo, vắt nước cam cho tôi ăn, cho tôi uống. Tôi uống xong, ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Giữa đêm tôi tỉnh dậy, vẫn thấy anh ở đấy, anh nằm khoanh tay, ở trong góc, tôi bất ngờ hỏi đứa bạn cùng phòng "Sao anh ấy không về" - "Anh ấy bảo tao là muốn ở lại chăm mày khi nào mày khỏe thì thôi, anh ấy tốt mà".
Nhớ có hôm năm 2, anh đi thực tập, tôi làm cơm rồi mang cho anh, trời hôm đó trời đổ mưa to, tôi có mặc áo mưa giấy nhưng vẫn ướt hết, đến nơi anh nhìn tôi mặc áo mưa, tay vẫn cầm hộp cơm quen thuộc hay mang cho anh, anh đứng đó 1 tay sẵn 1 chiếc khăn to, anh đập tay vào trán, rồi kéo tôi ngồi vào ghế chờ của công ty, anh lấy khăn lau đầu, lau tay chân cho tôi... Những ngày kỉ niệm, anh đều nhớ hết, đôi khi là 1 bông hoa, đôi khi là 1 đôi giày xinh xắn, có khi lại chỉ là 1 chiếc bút, với tôi, dù anh có tặng món quà gì, chỉ cần anh nhớ những ngày ấy là được rồi mà.
Tôi bước sang năm 4, khi ấy, anh cũng đã đi làm được hơn 1 năm. Lần đầu tiên anh về ra mắt gia đình tôi, ông bà, cũng như bố mẹ, ai cũng quý anh. Rồi từ ấy, cứ 3,4 tháng, anh tranh thủ lại về nhà tôi chơi, mỗi lần anh về nhà tôi lại vui như Tết, anh luôn biết cách kể cho mọi người nghe cậu chuyện của anh, anh luôn biết cách làm cho mọi người cười. Tôi còn nhớ vào 1 đợt cuối năm 4, bà nắm tay anh vào nói "Con chờ nó ra trường, đi làm 1,2 năm, 2 đứa ổn định rồi lấy nó nhé, con bé nó cũng ngoan lắm", anh cười rất tươi "Vâng con biết ạ".
Kể lại kỉ niệm 2 đứa, từ lúc mới yêu nhau đến lúc ra trường đi làm, bao nhiêu cho đủ... Anh là 1 người tốt, thực sự là 1 người tốt, ai cũng công nhận điều này, ngay cả tôi, người có lẽ gần anh nhất ở trên này cũng phải công nhận điều ấy.
Rồi bỗng dưng 1 ngày lạnh vào tháng 1 năm nay, anh tự dưng nói với tôi rằng:
- Anh có chuyện này muốn nói với em...
- Anh có chuyện gì vậy, sao hôm nay anh nghiêm túc thế...
Anh tự dưng bật khóc, anh chưa kịp nói gì, lần đầu tôi thấy anh khóc.
- Anh sao vậy, sao anh lại khóc.
- Bố mẹ anh, ông bà anh đã 3 tháng nay, ngăn cản tình yêu của anh với em, anh không thể giấu chuyện này nữa, anh mệt lắm, anh đi làm rồi đi học, anh mệt lắm rồi nhưng bố mẹ ông bà lúc nào cũng tạo sức ép với anh... Anh mệt, anh rất mệt. 1 bên nghĩa, 1 bên tình, anh phải làm sao? Anh thất bại rồi, anh mệt lắm...
Hôm đó anh ôm tôi, tôi cũng khóc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ như sụp đổ... tại sao 1 người con trai như vậy lại yếu đuối trước gia đình mình. Tôi không hiểu. Rồi dần dần, tôi và anh không còn tình cảm mặn nồng như trước. Tôi lúc đầu cũng không tin, tôi nghĩ anh thích người khác nhưng bạn bè anh đều nói, bố mẹ anh ấy rất gia trưởng, anh ấy là cháu đích tôn, anh ấy gánh trên vai nhiều trọng trách gia đình. Anh đã từng có lúc nghĩ bỏ gia đình nhưng anh không làm được, 1 bên là tình yêu, còn 1 bên là tình cảm gia đình, bố mẹ, ông bà, người đã nuôi anh lớn, chăm sóc anh, dạy anh từ những bước đi đầu tiên.
1 ngày tháng 3, chúng tôi chia tay, 1 lần nữa, tôi lại thấy anh khóc, nhưng lần này tôi không khóc, anh quỳ xuống, ôm tôi "Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì tất cả"...
Từ ấy đến nay, tôi cũng ít quan tâm về cuộc sống của anh, anh cũng không còn liên lạc nhiều với tôi, thỉnh thoảng, 2 đứa chỉ hỏi nhau mấy câu xã giao "Em dạo này thế nào, có người yêu chưa, em làm việc có ổn không, có vất vả không"... và rồi chúng tôi lại như 2 người bạn mà thôi.
Rồi 1 ngày tháng 10, anh gọi cho tôi:
- Em à.
- Vâng.
- Anh sắp lấy vợ, thứ 7 tuần này, em đến chung vui cùng anh nhé.
- Vâng, để em sắp xếp công việc.
Tôi lúc đầu cũng lưỡng lự vì giờ cũng chỉ là bạn thôi, rồi tự dưng bạn anh gọi cho tôi nói với tôi rằng "Nó chỉ muốn nhìn em lần cuối thôi, em phải thật xinh đẹp trước mặt nó đấy không nó buồn lắm". Tôi cũng đắn đo lắm, có lẽ anh ấy muốn nhìn thấy tôi luôn xinh đẹp và vui vẻ khi anh ấy không ở bên. Hôm đó tôi đến, tôi mặc chiếc váy mà tháng lương đầu tiên anh ấy tặng cho tôi.
Khi tôi đến, mặt anh có vẻ buồn, khi đôi bên 2 nhà phát biểu, tôi thấy anh nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên má anh, MC cũng khó hiểu tại sao anh lại khóc, rồi anh và vợ anh cầm ly rượu, đi chúc từng bàn một, đến bàn của tôi, anh tiến tới 1 mình có cả bạn thân anh, những người đã biết tôi, cũng chơi với tôi và anh 1 thời. Anh nhìn tôi, mắt anh lại đỏ hoe, tôi hỏi anh rằng:
- Tại sao anh khóc, hôm nay đám cưới anh mà..., anh phải vui lên, anh nhớ phải hạnh phúc đấy.
- Cảm ơn em, em cũng phải hạnh phúc...
Anh uống xong ly rượu, rồi anh quay đi. Bạn anh quay sang nói với tôi rằng:
- Thời gian qua, nó dằn vặt bản thân lắm. Nó vẫn yêu thương em nhiều lắm...
- Vâng, đâu phải cứ yêu nhau là cùng nhau đi đến cuối con đường đâu anh nhỉ.
Sau đám cưới, tôi với anh không còn liên lạc với nhau nữa, cuộc sống của tôi không còn có anh và có lẽ anh cũng vậy. Tôi lại nhớ 1 câu nói của ai đó rằng "Người ta nói yêu nhau là một chuyện, đến được với nhau hay không lại do duyên số, có những đôi yêu nhau thắm thiết, tưởng chỉ có cái chết mới có thể chia lìa, cuối cùng vẫn rời xa nhau".
Những năm tháng ấy, tôi và anh đã từng yêu nhau rất chân thành...
Chắc hẳn, ai đọc xong confession này đều cảm thấy xúc động trong lòng, bởi nỗi đau của cô gái trong câu chuyện. Rất nhiều người đã lên tiếng đồng cảm, vì họ cũng từng có những mối tình dài bỗng nhiên tan vỡ chóng vánh như vậy. Nhưng cũng có nhiều người cho rằng, chàng trai này quá nhu nhược mới dễ dàng buông tay tình yêu hơn 4 năm trời của mình. Bởi nếu chúng ta yêu ai thật lòng, và đủ mạnh mẽ, thì những khó khăn cũng chỉ là thử thách mà thôi...