Thân Hữu Tiếp Tay...
KHI “LÍNH ĐÁNH THUÊ TRÊN MẠNG” HIỆN NGUYÊN HÌNH! _ LÃO MÓC
một bên là Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang và một bên là Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng VC và Tướng CA Nguyễn Văn Hưởng đang đấu đá nhau.
Đài phát thanh Á Châu Tự Do (RFA) hăm hở vào cuộc với mục đích tìm cách “giải mã” những kẻ đứng sau lưng trang mạng “Quan Làm Báo”. Trang mạng này bèn phản ứng bằng cách tố cáo “các trang mạng như Blog Kami, Blog Anh lái đò, Blog Tập viết báo, Blog Anh ba Dũng, RFA đều do thầy trò Nguyện Văn Hưởng điều khiển”.
Chúng tôi đã viết bài nêu thắc mắc: "TẠI SAO ĐÀI RFA VÀ TRANG MẠNG “QUANLÀM BÁO” TỐ KHỔ NHAU?” Chúng tôi xin đăng tải lại bài viết này để rộng đường dư luận. Và cũng để thấy rằng: “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra” và “Không ai có thể lấy tay che mặt trời!”
*
Cách đây khoảng 2 năm, tôi rất ngạc nhiên khi có tác giả ký tên Lê Nguyên Hồng (LNH) tự xưng là “người của Khối 8406” viết bài công kích tôi về những bài viết lên tiếng về những việc làm gây chia rẽ cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại và ca tụng Hồ Chí Minh có công “thống nhất đất nước” của đảng Việt Tân.
Chuyện đáng ngạc nhiên là ông LNH này lại lôi tên khai sinh của tôi ra để mà phê bình. Tôi viết bài trả lời là việc làm này không đúng vì khi viết bài tôi chỉ dùng các bút hiệu Lão Móc, Nguyễn Thiếu Nhẫn chứ tôi không có dùng tên trong khai sinh của tôi. Ông LNH này lại xấc láo bảo là “tôi không nhận tên do cha mẹ tôi đặt ra” thì thôi!
Chuyện khôi hài là cùng lúc có ông tự xưng là độc giả Báo Tổ Quốc ký tên Lê Hà Huy Quang viết bài yêu cầu Ban biên tập BTQ hãy ngưng đăng tải các bài viết của tôi (sic!).
Có nhiều độc giả vào phê bình góp ý về cái ý kiến quái đản của ông độc giả LHHQ.
Chuyện rất là “vô văn hóa” của “nhà tranh đấu dân chủ cỏ” Lê Nguyên Hồng là, sau đó, chính ông ta xác nhận ông ta là độc giả Lê Hà Huy Quang. Và ông ta “thề” sẽ không viết bài cho BTQ và sẽ không bao giờ trả lời cho tôi vì “việc làm của ông ta to như trái núi, còn việc của tôi thì chỉ là cọng cỏ!”
Do đó, ở đây tôi cũng xin không nói đến ông ta. Mà chỉ đề cập đến một nick khác là KAMI AJINOMOTO. Ông này là một “lính đánh thuê trên mạng vừa hiện nguyên hình” qua các bài viết bênh vực VC ngay sau khi cuộc Cách Mạng Hoa Lài xảy ra tại Trung Đông, Bắc Phi. Cùng với các ông “phản tỉnh giả, phản kháng vờ” Nguyễn Minh Cần, Tô Hải.
Nick Kami Ajinomoto này; trước đây 2 năm là người đã tiếp tay với LNH (qua việc ông này giả độc giả Lê Hà Huy Quang) để đánh phá, cà khịa tôi trên Báo Tổ Quốc.
Vì viết bài đánh phá người Việt hải ngoại về ngày 30 tháng Tư, ông này đã bị một blogger trong nước là ông Đinh Tấn Lực viết bài tố cáo ông này là “một Phạm Xuân Ẩn trên mạng” của đài phát thanh RFA.
Trong bài “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực kết luận bằng câu: "Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm nằm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa”.
Nhưng Phạm Xuân Ẩn là ai mà ông Đinh Tấn Lực đề cập đến khi viết về chuyện “quảng cáo viên hãng bột ngọt Nhật Bản” Kami Ajimoto viết trong blog của đài RFA bài viết về ngày 30 tháng 4 lần thứ 36 với giọng điệu xấc xược chê bai người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại với mục đích gây tranh cãi vô ích?
Phạm Xuân Ẩn là cựu nhân viên tuần báo Time theo lời ông ta xác nhận qua cuộc phỏng vấn của Morley Safer, phóng viên đài truyền hình CBS. Tờ tuần báo Newsweek ngày 19 tháng 3 năm 1992 có đăng lại cuộc phỏng vấn này.
Theo bài viết trên tờ Newsweek, năm 1992, Phạm Xuân Ẩn 62 tuổi, nhìn nhận đã làm gián điệp cho bộ đội cụ Hồ từ năm 1950, làm phóng viên nhiều năm cho hãng thông tấn Reuter và cuối cùng là cộng tác viên cho tờ Time trong suốt 10 năm từ 1965 cho tới ngày chiến thắng 1975.
Trong nguyệt san The National Geographic, số tháng 11 năm 1989, phụ tá chủ bút, Peter T. White có gặp Phạm Xuân Ẩn đang sống tại một dinh thự đồ sộ ở Sàigòn đang nuôi chó Đức và kiếm được lắm tiền với “nghề” này. Ông ta nói với ký giả này rằng ông ta đã về hưu. Nhưng Peter White viết là Ẩn còn được giao cho nhiệm vụ theo dõi báo chí ngoại quốc.
Điều này giải thích vì sao trong cuộc chiến Việt Nam Cộng Hoà đã thua về mặt uy tín đối với thế giới.
Đại Tá tình báo VC Phạm Xuân Ẩn, cộng sự viên của tờ Time trong suốt “10 năm chống Mỹ cứu nước”, mặc thường phục, ung dung sống giữa giới truyền thông Tây phương giữa thủ đô Sàigòn mà “bật mí” những bí mật của Chính phủ VNCH về cho Lê Duẫn, Lê Đức Thọ… ở Bộ Chính Trị VC, những bí mật hành quân của Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH về cho Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng… ở Hà Nội. Thảo nào miền Nam đã không bị bức tử.
*
Trong bài viết “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực viết về “quảng cáo viên hãng bột ngọt” có blog trên đài Á Châu Tự Do (mà đài này lại bảo đó chỉ là ý kiến riêng của “quảng cáo viên hãng bột ngọt”, chứ không phải quan điểm của đài) như sau:
“… Nếu không đồng điệu thì chẳng ai phí sức khuyên “phe ta” đừng “giận quá mất khôn” mà tần ngần đứng đó sau 36 năm cực đoan ôm lấy “con số không tròn trĩnh”.
Nếu chẳng tương lân/ tương cầu thì chẳng ai toi công phân tích khuyết điểm của “phe ta” ở hải ngoại là “những kẻ ít học” và “do hiểu biết chính trị chưa đủ”; trong lúc thành tích của “bọn nó” chỉ cần 15 năm là cướp xong chính quyền, thêm 20 năm nữa là đạp nát đường mòn dọc biên giới để đốt cháy Trường Sơn mà dứt điểm quân đội miền Nam, và liên tục hoàn thành biết bao “kỳ tích phi thường” đến trời long đất lở trên toàn quốc suốt 36 năm sau đó…”
Và đưa ra câu hỏi:
“Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa?”
Chắc chắn người trách nhiệm chương trình của đài Á Châu Tự Do sẽ không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
Và cả những người trách nhiệm đài VOA, và trang mạng Việt ngữ đài BBC cũng không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
Bởi chính họ biết rõ “những Phạm Xuân Ẩn” của thời chiến tranh Việt Nam nay lại nằm chình ình trên các trang mạng của họ với cái khiên che chắn: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của blog…, chứ không phải là quan điểm của đài (chúng tôi)”.
Có phải chăng đây là cái cách diễn biến hòa bình - cũng giống như khi xưa chương trình Việt ngữ của đài BBC trước tháng 4 năm 1975, đã góp phần loan tin VC đã “tiến chiếm” các tỉnh thành của miền Nam, trong khi “bộ đội của Bác Hồ” còn đang “mắc võng trên rừng Trường Sơn”?
*
Mới đây, Kami Ajinomoto đã hiện nguyên hình là “một lính đánh thuê trên mạng” khi viết bài “Đừng để chính trị hoá việc biểu tình chống Trung Quốc”.
Và nick này cũng đã đánh phá, kết tội vì linh mục Nguyễn Văn Lý và bác sĩ Nguyễn Đan Quế lên tiếng kêu gọi biểu tình; do đó, CSVN sẽ có cớ đàn áp. Anh này cũng láo lếu “thánh tướng trên bàn phím” - như “nhà tranh đấu cỏ” Lê Nguyên Hồng lên tiếng dạy dỗ những nhà tranh đấu, các tổ chức, đảng phái phải làm thế này, thế nọ.
Cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng phải lộ ra!
“Theo tôi, cách viết bài của Kami có ý đồ và âm mưu nằm trong đó vì anh ta không nhất quán về quan điểm và lập trường chính trị. Trang mạng Tin Tức Hàng Ngày cứ diễn ra cảnh “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” giữa hai người là XCN (Nguyễn Xuân Châu) ở Úc và Kami ở trong nước. Nếu XCN đôi lúc tỏ ra chống Cộng quyết liệt thì Kami không bao giờ dám thẳng thừng lên án VC mà chủ yếu chỉ a dua theo VC lên án người Việt hải ngoại! Đọc nhiều bài của Kami, tôi nghiệm ra là cứ 10 bài anh ta viết thì có đến 8 bài bênh vực VC một cách gián tiếp bằng cách đả kích, ngay cả những người ủng hộ dân chủ hoá VN từ trong ra ngoài nước. Người trong nước như Lê Công Định thì anh ta từng chê bai thậm tệ còn đối với cộng đồng VN ở hải ngoại thì anh ta tuyên truyền… kiểu nhát ma con nít nào là “bọn phản động lưu vong”, nào là “lực lượng diễn biến hòa bình” mà báo Nhân Dân hay Quân đội Nhân Dân thường hù dọa hàng ngày trên báo. Nhưng đối với kẻ thù CỤ THỂ thực sự trước mắt là Tầu cộng thì mấy tờ báo nói trên thường không hề viết lấy 1 dòng, nếu bất đắc dĩ phải viết thì nói kiểu vu vơ vớ vẩn… rằng thì là mà…tàu LẠ… nước LẠ…”
Đây là góp ý của nick D.Nhật Lệ về bài viết “Đừng để chính trị hoá việc biểu tình chống Trung Quốc” của “ông thần bột ngọt” Kami Ajinomoto trên trang điện báo Danchimviet.info.
Chuyện đáng lưu ý là tại sao đài phát thanh RFA phát sóng được là do tiền thuế của dân LẠI DUNG TÚNG MỘT TÊN LÍNH ĐÁNH THUÊ TRÊN MẠNG NHƯ KAMI AJINOMOTO?
Và một tờ điện báo tại hải ngoại lại liên tục phổ biến những bài viết đánh phá phong trào tranh đấu cho dân chủ của nick Kami Ajinomoto: TÊN LÍNH ĐÁNH THUÊ ĐÃ BỊ LỘ NGUYÊN HÌNH này?
Phải chăng đây là cái cách tranh đấu cho tự do, dân chủ cho đất nước Việt Nam mà quý vị đã dùng như một chiêu bài?!
Hãy nhớ “lợi dụng lòng yêu nước cũng là một tội ác” - như nhà báo Tản Đà đã từng nói!
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
KHI “LÍNH ĐÁNH THUÊ TRÊN MẠNG” HIỆN NGUYÊN HÌNH! _ LÃO MÓC
một bên là Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang và một bên là Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng VC và Tướng CA Nguyễn Văn Hưởng đang đấu đá nhau.
Đài phát thanh Á Châu Tự Do (RFA) hăm hở vào cuộc với mục đích tìm cách “giải mã” những kẻ đứng sau lưng trang mạng “Quan Làm Báo”. Trang mạng này bèn phản ứng bằng cách tố cáo “các trang mạng như Blog Kami, Blog Anh lái đò, Blog Tập viết báo, Blog Anh ba Dũng, RFA đều do thầy trò Nguyện Văn Hưởng điều khiển”.
Chúng tôi đã viết bài nêu thắc mắc: "TẠI SAO ĐÀI RFA VÀ TRANG MẠNG “QUANLÀM BÁO” TỐ KHỔ NHAU?” Chúng tôi xin đăng tải lại bài viết này để rộng đường dư luận. Và cũng để thấy rằng: “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra” và “Không ai có thể lấy tay che mặt trời!”
*
Cách đây khoảng 2 năm, tôi rất ngạc nhiên khi có tác giả ký tên Lê Nguyên Hồng (LNH) tự xưng là “người của Khối 8406” viết bài công kích tôi về những bài viết lên tiếng về những việc làm gây chia rẽ cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại và ca tụng Hồ Chí Minh có công “thống nhất đất nước” của đảng Việt Tân.
Chuyện đáng ngạc nhiên là ông LNH này lại lôi tên khai sinh của tôi ra để mà phê bình. Tôi viết bài trả lời là việc làm này không đúng vì khi viết bài tôi chỉ dùng các bút hiệu Lão Móc, Nguyễn Thiếu Nhẫn chứ tôi không có dùng tên trong khai sinh của tôi. Ông LNH này lại xấc láo bảo là “tôi không nhận tên do cha mẹ tôi đặt ra” thì thôi!
Chuyện khôi hài là cùng lúc có ông tự xưng là độc giả Báo Tổ Quốc ký tên Lê Hà Huy Quang viết bài yêu cầu Ban biên tập BTQ hãy ngưng đăng tải các bài viết của tôi (sic!).
Có nhiều độc giả vào phê bình góp ý về cái ý kiến quái đản của ông độc giả LHHQ.
Chuyện rất là “vô văn hóa” của “nhà tranh đấu dân chủ cỏ” Lê Nguyên Hồng là, sau đó, chính ông ta xác nhận ông ta là độc giả Lê Hà Huy Quang. Và ông ta “thề” sẽ không viết bài cho BTQ và sẽ không bao giờ trả lời cho tôi vì “việc làm của ông ta to như trái núi, còn việc của tôi thì chỉ là cọng cỏ!”
Do đó, ở đây tôi cũng xin không nói đến ông ta. Mà chỉ đề cập đến một nick khác là KAMI AJINOMOTO. Ông này là một “lính đánh thuê trên mạng vừa hiện nguyên hình” qua các bài viết bênh vực VC ngay sau khi cuộc Cách Mạng Hoa Lài xảy ra tại Trung Đông, Bắc Phi. Cùng với các ông “phản tỉnh giả, phản kháng vờ” Nguyễn Minh Cần, Tô Hải.
Nick Kami Ajinomoto này; trước đây 2 năm là người đã tiếp tay với LNH (qua việc ông này giả độc giả Lê Hà Huy Quang) để đánh phá, cà khịa tôi trên Báo Tổ Quốc.
Vì viết bài đánh phá người Việt hải ngoại về ngày 30 tháng Tư, ông này đã bị một blogger trong nước là ông Đinh Tấn Lực viết bài tố cáo ông này là “một Phạm Xuân Ẩn trên mạng” của đài phát thanh RFA.
Trong bài “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực kết luận bằng câu: "Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm nằm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa”.
Nhưng Phạm Xuân Ẩn là ai mà ông Đinh Tấn Lực đề cập đến khi viết về chuyện “quảng cáo viên hãng bột ngọt Nhật Bản” Kami Ajimoto viết trong blog của đài RFA bài viết về ngày 30 tháng 4 lần thứ 36 với giọng điệu xấc xược chê bai người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại với mục đích gây tranh cãi vô ích?
Phạm Xuân Ẩn là cựu nhân viên tuần báo Time theo lời ông ta xác nhận qua cuộc phỏng vấn của Morley Safer, phóng viên đài truyền hình CBS. Tờ tuần báo Newsweek ngày 19 tháng 3 năm 1992 có đăng lại cuộc phỏng vấn này.
Theo bài viết trên tờ Newsweek, năm 1992, Phạm Xuân Ẩn 62 tuổi, nhìn nhận đã làm gián điệp cho bộ đội cụ Hồ từ năm 1950, làm phóng viên nhiều năm cho hãng thông tấn Reuter và cuối cùng là cộng tác viên cho tờ Time trong suốt 10 năm từ 1965 cho tới ngày chiến thắng 1975.
Trong nguyệt san The National Geographic, số tháng 11 năm 1989, phụ tá chủ bút, Peter T. White có gặp Phạm Xuân Ẩn đang sống tại một dinh thự đồ sộ ở Sàigòn đang nuôi chó Đức và kiếm được lắm tiền với “nghề” này. Ông ta nói với ký giả này rằng ông ta đã về hưu. Nhưng Peter White viết là Ẩn còn được giao cho nhiệm vụ theo dõi báo chí ngoại quốc.
Điều này giải thích vì sao trong cuộc chiến Việt Nam Cộng Hoà đã thua về mặt uy tín đối với thế giới.
Đại Tá tình báo VC Phạm Xuân Ẩn, cộng sự viên của tờ Time trong suốt “10 năm chống Mỹ cứu nước”, mặc thường phục, ung dung sống giữa giới truyền thông Tây phương giữa thủ đô Sàigòn mà “bật mí” những bí mật của Chính phủ VNCH về cho Lê Duẫn, Lê Đức Thọ… ở Bộ Chính Trị VC, những bí mật hành quân của Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH về cho Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng… ở Hà Nội. Thảo nào miền Nam đã không bị bức tử.
*
Trong bài viết “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực viết về “quảng cáo viên hãng bột ngọt” có blog trên đài Á Châu Tự Do (mà đài này lại bảo đó chỉ là ý kiến riêng của “quảng cáo viên hãng bột ngọt”, chứ không phải quan điểm của đài) như sau:
“… Nếu không đồng điệu thì chẳng ai phí sức khuyên “phe ta” đừng “giận quá mất khôn” mà tần ngần đứng đó sau 36 năm cực đoan ôm lấy “con số không tròn trĩnh”.
Nếu chẳng tương lân/ tương cầu thì chẳng ai toi công phân tích khuyết điểm của “phe ta” ở hải ngoại là “những kẻ ít học” và “do hiểu biết chính trị chưa đủ”; trong lúc thành tích của “bọn nó” chỉ cần 15 năm là cướp xong chính quyền, thêm 20 năm nữa là đạp nát đường mòn dọc biên giới để đốt cháy Trường Sơn mà dứt điểm quân đội miền Nam, và liên tục hoàn thành biết bao “kỳ tích phi thường” đến trời long đất lở trên toàn quốc suốt 36 năm sau đó…”
Và đưa ra câu hỏi:
“Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa?”
Chắc chắn người trách nhiệm chương trình của đài Á Châu Tự Do sẽ không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
Và cả những người trách nhiệm đài VOA, và trang mạng Việt ngữ đài BBC cũng không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
Bởi chính họ biết rõ “những Phạm Xuân Ẩn” của thời chiến tranh Việt Nam nay lại nằm chình ình trên các trang mạng của họ với cái khiên che chắn: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của blog…, chứ không phải là quan điểm của đài (chúng tôi)”.
Có phải chăng đây là cái cách diễn biến hòa bình - cũng giống như khi xưa chương trình Việt ngữ của đài BBC trước tháng 4 năm 1975, đã góp phần loan tin VC đã “tiến chiếm” các tỉnh thành của miền Nam, trong khi “bộ đội của Bác Hồ” còn đang “mắc võng trên rừng Trường Sơn”?
*
Mới đây, Kami Ajinomoto đã hiện nguyên hình là “một lính đánh thuê trên mạng” khi viết bài “Đừng để chính trị hoá việc biểu tình chống Trung Quốc”.
Và nick này cũng đã đánh phá, kết tội vì linh mục Nguyễn Văn Lý và bác sĩ Nguyễn Đan Quế lên tiếng kêu gọi biểu tình; do đó, CSVN sẽ có cớ đàn áp. Anh này cũng láo lếu “thánh tướng trên bàn phím” - như “nhà tranh đấu cỏ” Lê Nguyên Hồng lên tiếng dạy dỗ những nhà tranh đấu, các tổ chức, đảng phái phải làm thế này, thế nọ.
Cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng phải lộ ra!
“Theo tôi, cách viết bài của Kami có ý đồ và âm mưu nằm trong đó vì anh ta không nhất quán về quan điểm và lập trường chính trị. Trang mạng Tin Tức Hàng Ngày cứ diễn ra cảnh “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” giữa hai người là XCN (Nguyễn Xuân Châu) ở Úc và Kami ở trong nước. Nếu XCN đôi lúc tỏ ra chống Cộng quyết liệt thì Kami không bao giờ dám thẳng thừng lên án VC mà chủ yếu chỉ a dua theo VC lên án người Việt hải ngoại! Đọc nhiều bài của Kami, tôi nghiệm ra là cứ 10 bài anh ta viết thì có đến 8 bài bênh vực VC một cách gián tiếp bằng cách đả kích, ngay cả những người ủng hộ dân chủ hoá VN từ trong ra ngoài nước. Người trong nước như Lê Công Định thì anh ta từng chê bai thậm tệ còn đối với cộng đồng VN ở hải ngoại thì anh ta tuyên truyền… kiểu nhát ma con nít nào là “bọn phản động lưu vong”, nào là “lực lượng diễn biến hòa bình” mà báo Nhân Dân hay Quân đội Nhân Dân thường hù dọa hàng ngày trên báo. Nhưng đối với kẻ thù CỤ THỂ thực sự trước mắt là Tầu cộng thì mấy tờ báo nói trên thường không hề viết lấy 1 dòng, nếu bất đắc dĩ phải viết thì nói kiểu vu vơ vớ vẩn… rằng thì là mà…tàu LẠ… nước LẠ…”
Đây là góp ý của nick D.Nhật Lệ về bài viết “Đừng để chính trị hoá việc biểu tình chống Trung Quốc” của “ông thần bột ngọt” Kami Ajinomoto trên trang điện báo Danchimviet.info.
Chuyện đáng lưu ý là tại sao đài phát thanh RFA phát sóng được là do tiền thuế của dân LẠI DUNG TÚNG MỘT TÊN LÍNH ĐÁNH THUÊ TRÊN MẠNG NHƯ KAMI AJINOMOTO?
Và một tờ điện báo tại hải ngoại lại liên tục phổ biến những bài viết đánh phá phong trào tranh đấu cho dân chủ của nick Kami Ajinomoto: TÊN LÍNH ĐÁNH THUÊ ĐÃ BỊ LỘ NGUYÊN HÌNH này?
Phải chăng đây là cái cách tranh đấu cho tự do, dân chủ cho đất nước Việt Nam mà quý vị đã dùng như một chiêu bài?!
Hãy nhớ “lợi dụng lòng yêu nước cũng là một tội ác” - như nhà báo Tản Đà đã từng nói!
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com