Cõi Người Ta
Kẻ địch trong nhà bếp
Có những người đàn ông rất hào phóng, thấy bạn bè nghèo không có chỗ ở liền mời về nhà ở chung, vô quán nhậu nhớ bạn hiền cũng bấm phone rủ
(Blog Đào Hiếu)
Có những người đàn ông rất hào phóng, thấy bạn bè nghèo không có chỗ ở
liền mời về nhà ở chung, vô quán nhậu nhớ bạn hiền cũng bấm phone rủ đến
lai rai ba sợi, có cái xe hơi, bạn muốn mượn, cứ lấy đi thoải mái. Loại
đàn ông ấy trên đời này không phải là hiếm.
Nhưng có một thứ mà người đàn ông không bao giờ chịu chia sẻ với ai, đó
là vợ mình. Chỉ cần một câu nói, một cái liếc mắt là anh chồng đã “xù
lông” lên, sẵn sàng chiến đấu.
Vậy mà có một gã từ nhiều năm nay đã phải chia sẻ bà vợ duy nhất của
mình cho một người đàn ông khác mà không hề than thở. Gã này là một quan
chức nhà trời, có quyền gặp trực tiếp Ngọc Hoàng để báo cáo tình hình
dưới trần gian mỗi năm.
Đó chính là ông Táo.
*
Dân Việt Nam ta, hễ cứ đến ngày 23 Tết là cúng ông Táo, đốt vàng mã, lưu
luyến tiễn ngài về trời mà không hề xét lý lịch xem ông ta là ai, có
đáng để cho ta tin cậy và tôn kính đến như thế không?
Trước hết, ông ta là một thằng bất tài vì trên thế gian này dù sang hay
hèn, dù giàu hay nghèo, dù quân tử hay tiểu nhân… ai ai cũng có một bà
vợ, chỉ riêng ông Táo là không thể có. Ông ta phải chia sẻ vợ với một
táo quân khác trong nhiều ngàn năm nay. Và như thế thực chất ông ta chỉ
có nửa bà vợ.
Táo quân còn là một thằng hèn vì đã không đủ dũng khí để giành vợ mình
khỏi tay người khác. Đêm nào ông cũng nghiến răng nhìn vợ mình “quằn
quại” dưới ách xâm lược của người đàn ông khác mà không dám hé nửa lời.
Bất tài, hèn lại còn khiêu dâm nữa! Có lần Táo quân từ nhà bếp ra chợ để
mua một con cá chép làm phương tiện bay về trời, ông ta bị quần chúng
phát hiện đang … ở truồng! Lũ con nít chạy theo tốc áo lên coi, Táo quân
giận quá rút đôi hia ra ném, tụi nhỏ vừa bỏ chạy vừa cười nhạo.
Nhưng chúng ta hãy bỏ qua cái chuyện Táo quân ở truồng ra phố đi, vì dẫu
sao cái mốt “đội mũ mang hia chẳng mặc quần” cũng là đồng phục của nhà
Táo.
Hãy sang một vấn đề khác.
Xưa nay ai ai cũng kính trọng Táo quân vì nghĩ rằng ông ta đứng về phía
lẽ phải, hàng năm đều có dâng sớ lên Ngọc Hoàng Thượng Đế để tố cáo tham
nhũng và những tệ nạn khác dưới trần gian, nhưng sự thật là Táo quân
chỉ báo cáo những vụ bê bối lặt vặt ở trong…bếp như anh chồng ăn vụng
với cô sen, bà chủ tò te với anh tài xế, còn những vụ tham nhũng lớn tầm
cỡ quốc gia, trị giá hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng thì ông ta đếch dám
động tới. Kết quả là tham nhũng và tệ nạn ngày càng nhiều, lộng hành
trên khắp Việt Nam, vô phương cứu chữa.
Còn nữa, Táo quân là một kẻ tham quyền cố vị vào loại nhất thế giới. Quý
vị chỉ cần điểm mặt một số kẻ tham quyền cố vị nổi tiếng của nhân loại
thì sẽ rõ ngay: Này nhé, Fidel Castro làm vua xứ Cu Ba nghèo đói suốt 49
năm trời không chịu nhường cho ai, cuối cùng già quá, tay chân run rẩy,
hết xíu oách đành phải nhường ngôi cho…em trai mình. Kim Nhật Thành làm
vua xứ Triều Tiên 46 năm và tự phong là “chủ tịch vĩnh cửu”, cuối cùng
trao ngai vàng cho con trai minh là Kim Jong-il, anh này còn chơi ngoạn
mục hơn: đưa một thằng con nít miệng còn hôi sữa tên là Kim Jong-un lên
làm đại tướng, ngồi chờ sẵn khi nào bố ra hiệu thì đặt mông vô ngai
vàng liền, đố người nào tranh cướp được! Người thứ ba là Mao Xếnh Xáng,
ngồi trên ngai vàng 33 năm, cuối đời dùng mọi thủ đoạn trong Cách Mạng
Văn Hóa để loại bỏ đồng chí mình, âm mưu đưa… bà xã Giang Thanh lên
ngai, tiếc thay đã thất bại. Tóm lại, xưa nay “bám ghế” lâu nhất cũng
bốn năm chục năm, chưa có ai bám ghế kỷ lục như Táo quân nhà ta. Từ khi
có dân tộc Việt Nam, cứ tạm cho là đời Hùng Vương tới giờ, ông ta cứ giữ
rịt lấy cái ghế Táo quân ấy suốt hơn bốn ngàn năm nay “một tấc không
đi, một ly không rời”. Và chắc chắn ngày nào còn dân Việt, có lẽ ông ta
vẫn còn giữ chặt cái ghế đó.
Và vì suốt nhiều ngàn năm nay ông ta không chịu về hưu cho nên cứ được
hưởng lương trăm phần trăm dài dài, chưa kể các khoảng “lộc” khác như
nhà, đất, đi du lịch nước ngoài… Và có thể nói Táo quân là anh cán bộ
duy nhất trên đời này không bao giờ nghỉ hưu.
Nhưng ông ta làm công tác gì mà quan trọng đến nỗi không ai có thể thay thế được?
Chẳng qua ông ta chỉ là một tên chỉ điểm, tối ngày lẩn quẩn trong xó bếp
rình rập nhà dân xem có ai phát ngôn bừa bãi, bôi xấu chế độ, xúc phạm
lãnh tụ, xúc phạm lãnh đạo, xem có trang web nào phản động, có blog cá
nhân nào chống Đảng, chống tham nhũng, độc tài, tay sai ngoại bang … để
lập báo cáo mật chờ đến cuối năm cưỡi cá chép về trời, chạy thẳng vô đồn
công an tâng công lấy điểm.
Như vậy, xét về tư cách thì Táo quân chỉ được không điểm, xét về đạo
đức, người dễ tính cũng cho nửa điểm là cùng. Còn xét về trình độ văn
hóa thì một thằng cha tối ngày chỉ biết “đội” đít nồi, chưa hề thấy hắn
đi học bao giờ, thì chỉ có thể làm một tên chỉ điểm hạng bét mà thôi.
Đào Hiếu
Bàn ra tán vào (0)
Kẻ địch trong nhà bếp
Có những người đàn ông rất hào phóng, thấy bạn bè nghèo không có chỗ ở liền mời về nhà ở chung, vô quán nhậu nhớ bạn hiền cũng bấm phone rủ
Có những người đàn ông rất hào phóng, thấy bạn bè nghèo không có chỗ ở
liền mời về nhà ở chung, vô quán nhậu nhớ bạn hiền cũng bấm phone rủ đến
lai rai ba sợi, có cái xe hơi, bạn muốn mượn, cứ lấy đi thoải mái. Loại
đàn ông ấy trên đời này không phải là hiếm.
Nhưng có một thứ mà người đàn ông không bao giờ chịu chia sẻ với ai, đó
là vợ mình. Chỉ cần một câu nói, một cái liếc mắt là anh chồng đã “xù
lông” lên, sẵn sàng chiến đấu.
Vậy mà có một gã từ nhiều năm nay đã phải chia sẻ bà vợ duy nhất của
mình cho một người đàn ông khác mà không hề than thở. Gã này là một quan
chức nhà trời, có quyền gặp trực tiếp Ngọc Hoàng để báo cáo tình hình
dưới trần gian mỗi năm.
Đó chính là ông Táo.
*
Dân Việt Nam ta, hễ cứ đến ngày 23 Tết là cúng ông Táo, đốt vàng mã, lưu
luyến tiễn ngài về trời mà không hề xét lý lịch xem ông ta là ai, có
đáng để cho ta tin cậy và tôn kính đến như thế không?
Trước hết, ông ta là một thằng bất tài vì trên thế gian này dù sang hay
hèn, dù giàu hay nghèo, dù quân tử hay tiểu nhân… ai ai cũng có một bà
vợ, chỉ riêng ông Táo là không thể có. Ông ta phải chia sẻ vợ với một
táo quân khác trong nhiều ngàn năm nay. Và như thế thực chất ông ta chỉ
có nửa bà vợ.
Táo quân còn là một thằng hèn vì đã không đủ dũng khí để giành vợ mình
khỏi tay người khác. Đêm nào ông cũng nghiến răng nhìn vợ mình “quằn
quại” dưới ách xâm lược của người đàn ông khác mà không dám hé nửa lời.
Bất tài, hèn lại còn khiêu dâm nữa! Có lần Táo quân từ nhà bếp ra chợ để
mua một con cá chép làm phương tiện bay về trời, ông ta bị quần chúng
phát hiện đang … ở truồng! Lũ con nít chạy theo tốc áo lên coi, Táo quân
giận quá rút đôi hia ra ném, tụi nhỏ vừa bỏ chạy vừa cười nhạo.
Nhưng chúng ta hãy bỏ qua cái chuyện Táo quân ở truồng ra phố đi, vì dẫu
sao cái mốt “đội mũ mang hia chẳng mặc quần” cũng là đồng phục của nhà
Táo.
Hãy sang một vấn đề khác.
Xưa nay ai ai cũng kính trọng Táo quân vì nghĩ rằng ông ta đứng về phía
lẽ phải, hàng năm đều có dâng sớ lên Ngọc Hoàng Thượng Đế để tố cáo tham
nhũng và những tệ nạn khác dưới trần gian, nhưng sự thật là Táo quân
chỉ báo cáo những vụ bê bối lặt vặt ở trong…bếp như anh chồng ăn vụng
với cô sen, bà chủ tò te với anh tài xế, còn những vụ tham nhũng lớn tầm
cỡ quốc gia, trị giá hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng thì ông ta đếch dám
động tới. Kết quả là tham nhũng và tệ nạn ngày càng nhiều, lộng hành
trên khắp Việt Nam, vô phương cứu chữa.
Còn nữa, Táo quân là một kẻ tham quyền cố vị vào loại nhất thế giới. Quý
vị chỉ cần điểm mặt một số kẻ tham quyền cố vị nổi tiếng của nhân loại
thì sẽ rõ ngay: Này nhé, Fidel Castro làm vua xứ Cu Ba nghèo đói suốt 49
năm trời không chịu nhường cho ai, cuối cùng già quá, tay chân run rẩy,
hết xíu oách đành phải nhường ngôi cho…em trai mình. Kim Nhật Thành làm
vua xứ Triều Tiên 46 năm và tự phong là “chủ tịch vĩnh cửu”, cuối cùng
trao ngai vàng cho con trai minh là Kim Jong-il, anh này còn chơi ngoạn
mục hơn: đưa một thằng con nít miệng còn hôi sữa tên là Kim Jong-un lên
làm đại tướng, ngồi chờ sẵn khi nào bố ra hiệu thì đặt mông vô ngai
vàng liền, đố người nào tranh cướp được! Người thứ ba là Mao Xếnh Xáng,
ngồi trên ngai vàng 33 năm, cuối đời dùng mọi thủ đoạn trong Cách Mạng
Văn Hóa để loại bỏ đồng chí mình, âm mưu đưa… bà xã Giang Thanh lên
ngai, tiếc thay đã thất bại. Tóm lại, xưa nay “bám ghế” lâu nhất cũng
bốn năm chục năm, chưa có ai bám ghế kỷ lục như Táo quân nhà ta. Từ khi
có dân tộc Việt Nam, cứ tạm cho là đời Hùng Vương tới giờ, ông ta cứ giữ
rịt lấy cái ghế Táo quân ấy suốt hơn bốn ngàn năm nay “một tấc không
đi, một ly không rời”. Và chắc chắn ngày nào còn dân Việt, có lẽ ông ta
vẫn còn giữ chặt cái ghế đó.
Và vì suốt nhiều ngàn năm nay ông ta không chịu về hưu cho nên cứ được
hưởng lương trăm phần trăm dài dài, chưa kể các khoảng “lộc” khác như
nhà, đất, đi du lịch nước ngoài… Và có thể nói Táo quân là anh cán bộ
duy nhất trên đời này không bao giờ nghỉ hưu.
Nhưng ông ta làm công tác gì mà quan trọng đến nỗi không ai có thể thay thế được?
Chẳng qua ông ta chỉ là một tên chỉ điểm, tối ngày lẩn quẩn trong xó bếp
rình rập nhà dân xem có ai phát ngôn bừa bãi, bôi xấu chế độ, xúc phạm
lãnh tụ, xúc phạm lãnh đạo, xem có trang web nào phản động, có blog cá
nhân nào chống Đảng, chống tham nhũng, độc tài, tay sai ngoại bang … để
lập báo cáo mật chờ đến cuối năm cưỡi cá chép về trời, chạy thẳng vô đồn
công an tâng công lấy điểm.
Như vậy, xét về tư cách thì Táo quân chỉ được không điểm, xét về đạo
đức, người dễ tính cũng cho nửa điểm là cùng. Còn xét về trình độ văn
hóa thì một thằng cha tối ngày chỉ biết “đội” đít nồi, chưa hề thấy hắn
đi học bao giờ, thì chỉ có thể làm một tên chỉ điểm hạng bét mà thôi.
Đào Hiếu