Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Khỉ cái ! - Việt Nhân
( HNPD ) Kẻ vô nhân thì độc ác, quân vô nghĩa là thứ bội bạc, người không có trí là đứa ngu, bọn vô tín là phường gian dối, còn không lễ là lũ mất dạy…
(HNPĐ) Phải thú thật mỗ tôi không thích, khi phải thưa chuyện về những nhân vật như Thị Ngân chủ tịt cái gọi là cuốc hội xã nghĩa, đã không thích thì không làm, vả lạì cái gì mà phải bắt buộc làm thì chán lắm, dù rằng chỉ để chửi, để ném vô mặt thị vài câu nặng lời như đã từng làm với Tôn Nữ Thị Ngọ… Vì thấy thị không đáng, hơi đâu phí thời gian vì những người như thị!
Hôm 23/07 thị có ngôn một câu loại học được của Thị Ngọ coi dân như con, kiểu gia trưởng khi so sánh quan chức nhà nước đối với nhân dân như cha mẹ với con cái, lại còn lên mặt dạy dỗ những tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào bảo vệ chủ quyền, theo thị: “không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền… hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó đã làm gì cho đất nước?” Dư luận cũng đã ném đá: Vậy thị đã làm được gì?
Lần này mỗ tôi không dừng được, vì thị bốc thơm bác, ai mà nói bác thơm tức là khiêu chiến cùng mỗ tôi, đành phải vả vào mặt thị để từ rày khép cha nó cái cửa miệng thối của thị lại, kẻo viêm tai người khác. Thị xả hơi thối: “Thanh niên cả nước cần nhận thức ngày càng sâu sắc những giá trị to lớn của tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh, coi đây là nền tảng tinh thần vững chắc, xây dựng giá trị văn hóa và chuẩn mực của thanh niên thời đại mới...”
Theo Wikipedia, thị sinh năm 1954, tức 1975 lúc cộng ba ke đạp đất Saigon thị 21 tuổi, không được như Thị Ngọ bên Paris trước đó có cái hân hạnh nắm quai dép lốp ăn theo cắt mạng. Thị Ngân bắt đầu có thể là thứ băng đỏ 30/04, với thời gian chỉ vỏn vẹn 41 năm, leo lên tới cái chức chủ tịt cuốc hội nhà nước, thì chỉ có hai trường hợp, một là thị nhân vật giỏi kiệt xuất, điều này không thể có được vì óc thị là loại óc khỉ… Hai thị là thứ có gốc gác (mật) ba đời cộng nô!
Thị là khỉ, người ta gọi vậy thì mỗ tôi cũng vậy để gọi, chứ thật tình mỗ tôi thấy trong mười hai con giáp, gọi thị là con gì cũng tội cho con vật đó, vì thấy rõ chúng hơn đứt thị về cái khôn, dù chỉ là cái khôn của con vật. Người ta gọi thị là khỉ, là từ khi thấy thị cầm cái xô thức ăn cá, hất xuống ao khi tiếp TT Obama, tấm hình mỗ tôi còn giữ đây làm tài liệu, trên đó có ghi: “Người ta có thể đem con khỉ ra khỏi rừng, chứ không thể lấy khu rừng ra khỏi con khỉ”.
Có người còn phang câu nặng hơn, “cho khỉ mặc gấm ngồi ghế chủ tịt cuốc hội, khỉ vẫn huờn khỉ”, nhận xét vậy đúng tới 98%, còn vớt vát được 2% là bởi cái sắc gợi tình của thị mà một số các bạn trẻ (sung) động tâm nhẹ tay cho điểm. Còn gốc gác bí mật ba đời cộng nô, thì chỉ thị biết, không có cha thì mẹ biết, và đảng của thị biết… Cái khoảng trống lý lịch về người cha nói lên nhiều điều, tông tích cắt mạng bí mật cũng có nghĩa là loại năm cha ba mẹ, vẫn nghe quen!
Chuyện thiên hạ bàn tán dày mỏng, nói nhiêu đó đủ rồi (ít hiểu nhiều), cho phép mỗ tôi trở về ý chính câu chuyện hôm nay là câu nói của thị, được cho là ‘hot’ với thời điểm mừng đám giỗ bác mà cũng là mừng cái gọi là ngày đất nước độc lập 02/09. Khỏi lập lại chi cho rườm, ý của thị có thể tóm lại một câu là đám trẻ thời nay, phải cần bắt trước bác của thị, về tư tưởng, phong cách để tạo cho mình thứ giá trị văn hóa thời đại mới, thời đại mới của thị là thời đại xã nghĩa.
Đây là cái đáng nói… Thị biết cái khỉ mốc gì về bác mà đi xúi kẻ khác noi gương, lý lịch thị khai sống trong vùng quốc gia đến tháng 04/75, thì những gì thị biết chỉ là học nơi đảng cộng Ba Đình nói láo… Nào là cha già dân tộc thương dân như con, một thánh bác ‘trai tân’ không vợ, hy sinh đời mình cho đất nước, bôn ba ra nước ngoài để kíu cuốc, là dzanh nhân thế giái tôn kính, là bồ tát đáng đem vô chùa ngồi chung với Phật… Sách tuyên giáo dạy thị những câu như vậy!
Thực tế thị thấy bác có gì tốt để noi theo? Nhân của bác để đâu khi đi xin ngoại bang (Stalin) duyệt kế sách (ccrđ) giết dân, nhân ở đâu bỏ con không nhìn… Nghĩa ở đâu cái thứ giết vợ, nghĩa ở đâu giết cả người ơn… Trí ở đâu đi cấu kết cùng kẻ thù truyền kiếp, trí ở đâu khi tôn thờ giặc “bác có thể sai chứ bác Mao không bao giờ sai…” Tín ở đâu bán Cụ Phan cho Pháp lấy tiền, tín ở đâu chôm cả tên tuổi người khác… Lễ ở đâu xưng tôi tôi bác bác với Đức thánh Trần…
Kẻ vô nhân thì độc ác, quân vô nghĩa là thứ bội bạc, người không có trí là đứa ngu, bọn vô tín là phường gian dối, còn không lễ là lũ mất dạy… Những thứ này có thừa nơi con người hồ chí minh, vậy xin hỏi loại tư tưởng phong cách gì nơi hạng người như vậy để học? Ba triệu người dân Việt đã chết, để nay đất nước kề bên họa Bắc thuộc, đảng An Nam cộng chúng muốn sống còn, mà tô lục chuốc hồng cho một tay tội đồ dân tộc, có ngu cũng phải thấy được điều đó chứ.
Biết rằng nói chuyện bằng cấp của bọn xã nghĩa là thiếu hiểu biết về chúng, nhưng nghe bực thì phải chửi, để chúng đừng tưởng lòe được thiên hạ, bằng cấp tiến sĩ thạc sĩ như giấy toilet nên mở miệng ra là nói ngu, không sao bằng được học sinh trung học thời Ngụy. Thị cũng một thứ, thời buổi internet, tài liệu đầy rẫy trên mạng mở con mắt ra mà đọc, bốc cứt bác hửi khen thơm trong khi mà đồng bào trong nước và quốc tế ai củng biết rõ sự thật bẩn thỉu con người bác.
Thế giới người ta không nói chỉ vì ngoại giao lịch sự, đừng tưởng bở mà cho là họ nghĩ bác vĩ đại, chỉ có những cái đầu tôm không có trí để phân biệt cái đúng cái sai mới nghe mà tin,. Nay thị mở miệng đem kẻ bán nước bất lương, tội đồ dân tộc ra khuyên đám trẻ học, có khác chi tự vả vào mặt mình… Không ngờ nhìn mặt thị coi đâu đến đổi nào mà lại là thứ vô sĩ, xin nhớ làm con người, sống cần phải biết giữ phẩm giá và nhân cách của mình!
Lần đầu viết về thị xem như thế là đủ! Bực thì chửi vì thấy loại như thị chỉ dùng cái lổ miệng nói hùa theo để sướng thân, dù chỉ vậy thì cũng phải xếp thị là hạng bất nhân, vì xúi trẻ làm phường vô loại… Nhưng xét lại cũng thấy thương hại cho thị, tuy là chủ tịt cái cuốc hội xã nghĩa nhưng đầu óc không hơn lũ dư lợn viên đầu tôm là mấy.
Hôm nay là ngày 02/09, mỗ tôi repost lại bài “BỊP” cũng là bài post nhân ngày mừng bác chết năm 2013… Xin mời Quý đọc giả HNPĐ:
(HNPĐ Sep02, 2013) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước ngày chúng gọi là độc lập.
Ngày nghỉ như chủ nhật là tù không phải làm gì cả, nhưng với ngày chúng gọi là lễ kể cả tết ta mình, chúng không chừa thói đầy đọa tù bằng cách lùa tất cả lên hội trường, ngồi đồng đôi ba tiếng để nghe chúng phét lác về bác về đảng, và luôn nhơi lại cái gọi là cách mạng long trời lở đất do bác của chúng khởi xướng. Nay cắt mạng đã thành công, nhớ bác thì hát bài ca dâng boác, thế là đám tù rách rưới đang ngồi bẹp dưới nền đất phải vổ tay ca, nhưng có ai đó cùng ngồi chung sẽ được nghe tù hát, “như có con chồn trong ngày vui đại náo...”
Đúng là một lũ bợm, sự thật lúc nào chả là sự thật, có tài thánh cũng không lấy giấy gói được lửa, càng phét lác để lấp liếm thì cái bẽ bàng lại càng lớn, cho mãi đến năm năm đầu thập niên 80, để giữ cái hoang tưởng chiến thắng 75, khiến chúng xóa biến hết mọi sự thật. Mặc dù ngay ngày tháng Tư, khi đám bộ đội đạp đất Saigon đã thấy giữa hai chế độ, cái nào là cái hơn hẳn, nhìn ngay chính bản thân chúng cùng sự nghèo khổ cùng cực của miền Bắc, so với một miền Nam chúng vừa chiếm.
Nên cái vinh quang chiến thắng càng nói nhiều, càng phơi bày bản chất cố nói lấy được của những con người thiếu hiểu biết, chỉ lập lại một chiều theo sự đòi hỏi của tuyên truyền, và người dân bị nghe cũng đã nhận ra con đường bác đi là con đường bi đát. Sự tất thắng của ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm, lại được đảng ứng dụng tài tình, nên đang từng giờ đưa đất nước xuống hố xã nghĩa, đó là lúc người dân lẫn tù đều đang nhá bo bo, do nhà nước ta sáng tạo đi xin những nước tư bản giãy chết đem về chăn nuôi người.
Cái đám bọn cá tra lúc ấy chúng biết thừa để giữ lấy vật quí vừa cướp được không gì tốt hơn là rào tất cả lại, và dân miền nam quen tự do dân chủ nay đã biết thế nào là cắt mạng. Ngụy quân lẫn Ngụy quyền cất tất vào trại cải tạo, chơi trò tiểu nhân trí trá với người quân tử đâu khó, thế là quân dân cán chính miền Nam xách gạo đi học mươi ngày một tháng, có biết đâu rằng đã mắc lừa thằng điếm.
Ngay bọn vịt cộng mặt trận miền Nam, cũng bị phỏng giái sau tháng Tư, cái hồ hởi phấn khởi chưa kịp vui sau bao năm tháng nằm mùng chống muỗi, đã bị bọn ba ke xóa tên cho tiện bề sổ sách, đồng đảng nhưng không đồng miền đã phải chịu đắng cay với các đồng chóe miền ngoài cũng đâu phải ít. Bao ông bao bà trí thức nai tơ, bác sĩ, luật sư, đã phải đắng cay khi biết mình giao duyên lầm thằng bựa, không biết có phải vì ôm cái ấm ức công thần (!) bị xử tệ, mà có tay nay đòi tính sổ cùng đảng.
Nhưng tận cùng nhất vẫn là thằng dân, làm công dân của nhà nước xã nghĩa luôn sống trong sợ hãi, luôn sợ bị khép là là kẻ thù của chế độ, lúc nào cũng thấy quanh mình những con mắt cú vọ lườm lườm của các côn an nhà nước. Thế đấy, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, một chế độ lấy cái ác để cai trị dân, thì người dân đi với ma phải mặc áo giấy, trong một xã hội như thế chuyện gian dối là sự tự nhiên và cần thiết nếu muốn sống còn.
Có người tiếc cho nền văn hóa của một dân tộc trên 4000 năm, mà đạo đức con người nay đã bị tha hóa, sống với nhau bằng lừa đảo dối gian, nhìn đâu cũng thấy người ta đưa nhau vào xiếc. Người dân với người dân dối nhau để tranh phần lợi, ông nhà nước với năm bảy trăm báo đảng báo đoàn là cơ quan bịp của nhà nước để tranh phần phải, rồi lại đài phát thanh truyền hình tiếp tay để biến cái dối thành thật – Vậy ra với vẹm không có cái gì là thật sao, có ai đưa ra được chỉ một cái thật chúng nói về chúng?
Ngày 02-09 một quả lừa to! Hôm qua báo mạng báo giấy, đều dùng tấm ảnh được xem là lịch sử, tấm ảnh lễ đài ngày 02-09-1945 để làm ảnh minh họa cho các bài viết về cái ngày này, với mỗ tôi cũng thế, câu chuyện ‘bịp’ hôm nay cũng dùng đến tấm ảnh quen thuộc này. Nơi nó có hai điều mà nhiều người đã đề cập, nhưng cho tới nay vẫn chưa nghe cái đảng và cái nhà nước bịp lên tiếng và làm sáng tỏ, đó là lá cờ của nước VNDCCH và con người đứng trên lễ đài hôm đó, HCM là ai?
Lá cờ thì quá rõ nó là của tỉnh Phúc Kiến (1933), nền đỏ sao vàng cánh bầu, vậy ý gì khi khai sinh cho một nước (1945) mà lại dùng đến một lá cờ đã của người khác, mà không có được một biểu tượng cho riêng mình, kẻ làm việc này xin hỏi là ai với ý gì? Còn nhân vật Nguyễn Sinh Coong tức Nguyễn Tất Thành đâu có phải là Nguyễn Ái Quốc, cái tên này là tên chung của nhóm cụ Phan Châu Trinh bên Pháp ai cũng đều biết.
Lại càng không phải là Hồ Chí Minh, đây là tên gọi của cụ Hồ Học Lãm (Wikipedia)… Và ngay cả tên tắt ‘Việt Minh’ của tổ chức không cộng sản VNCMDMH là cũng của cụ Lãm, đã bị Nguyễn Sinh Coong tiếm danh, đây là chúng ta nói đến Nguyễn Tất Thành, nếu thật là Hồ Chí Minh sau này làm chủ tịch nước VNDCCH (02-09-1945) kẻ được cho là đọc bản tuyên ngôn độc lập. Nhưng nay ai cũng đã rõ vấn đề đang được dư luận nói đến, HCM của An Nam cộng đảng lại là Hồ Tập Chương, người được biết là thuộc họ Hồ sinh quán ở Miêu Lật, Đồng La Đài Loan.
Từ chuyện lá cờ đến tông tích thật của Hồ, và hiện trạng đất nước ta đang bên bờ vực Bắc thuộc, nhiều người liên kết chúng vào với nhau không phải là không có lý của họ, sống với bọn chuyên giở trò bịp, luôn lừa dối mọi người thì người dân mang tâm trạng đó là điều dễ hiểu. Và nay đã xa rồi không còn là 1945 ngày nào, với lối tuyên truyền mồm mép, rồi tạo nên làn sương khói mù mờ, để gọi đó là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc mà bắt mọi người phải tin theo.
Hàng năm cứ đến ngày là chúng lại đóng trò bịp, không lẽ toàn dân cứ để chúng cứ thế làm mãi, mong rằng hiện nay kỹ thuật truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, mỗi người góp một tay trả lại cho đất nước dân tộc, những gì là lịch sử thật của nó.
Việt Nhân (HNPĐ)
(HNPĐ) Phải thú thật mỗ tôi không thích, khi phải thưa chuyện về những nhân vật như Thị Ngân chủ tịt cái gọi là cuốc hội xã nghĩa, đã không thích thì không làm, vả lạì cái gì mà phải bắt buộc làm thì chán lắm, dù rằng chỉ để chửi, để ném vô mặt thị vài câu nặng lời như đã từng làm với Tôn Nữ Thị Ngọ… Vì thấy thị không đáng, hơi đâu phí thời gian vì những người như thị!
Hôm 23/07 thị có ngôn một câu loại học được của Thị Ngọ coi dân như con, kiểu gia trưởng khi so sánh quan chức nhà nước đối với nhân dân như cha mẹ với con cái, lại còn lên mặt dạy dỗ những tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào bảo vệ chủ quyền, theo thị: “không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền… hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó đã làm gì cho đất nước?” Dư luận cũng đã ném đá: Vậy thị đã làm được gì?
Lần này mỗ tôi không dừng được, vì thị bốc thơm bác, ai mà nói bác thơm tức là khiêu chiến cùng mỗ tôi, đành phải vả vào mặt thị để từ rày khép cha nó cái cửa miệng thối của thị lại, kẻo viêm tai người khác. Thị xả hơi thối: “Thanh niên cả nước cần nhận thức ngày càng sâu sắc những giá trị to lớn của tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh, coi đây là nền tảng tinh thần vững chắc, xây dựng giá trị văn hóa và chuẩn mực của thanh niên thời đại mới...”
Theo Wikipedia, thị sinh năm 1954, tức 1975 lúc cộng ba ke đạp đất Saigon thị 21 tuổi, không được như Thị Ngọ bên Paris trước đó có cái hân hạnh nắm quai dép lốp ăn theo cắt mạng. Thị Ngân bắt đầu có thể là thứ băng đỏ 30/04, với thời gian chỉ vỏn vẹn 41 năm, leo lên tới cái chức chủ tịt cuốc hội nhà nước, thì chỉ có hai trường hợp, một là thị nhân vật giỏi kiệt xuất, điều này không thể có được vì óc thị là loại óc khỉ… Hai thị là thứ có gốc gác (mật) ba đời cộng nô!
Thị là khỉ, người ta gọi vậy thì mỗ tôi cũng vậy để gọi, chứ thật tình mỗ tôi thấy trong mười hai con giáp, gọi thị là con gì cũng tội cho con vật đó, vì thấy rõ chúng hơn đứt thị về cái khôn, dù chỉ là cái khôn của con vật. Người ta gọi thị là khỉ, là từ khi thấy thị cầm cái xô thức ăn cá, hất xuống ao khi tiếp TT Obama, tấm hình mỗ tôi còn giữ đây làm tài liệu, trên đó có ghi: “Người ta có thể đem con khỉ ra khỏi rừng, chứ không thể lấy khu rừng ra khỏi con khỉ”.
Có người còn phang câu nặng hơn, “cho khỉ mặc gấm ngồi ghế chủ tịt cuốc hội, khỉ vẫn huờn khỉ”, nhận xét vậy đúng tới 98%, còn vớt vát được 2% là bởi cái sắc gợi tình của thị mà một số các bạn trẻ (sung) động tâm nhẹ tay cho điểm. Còn gốc gác bí mật ba đời cộng nô, thì chỉ thị biết, không có cha thì mẹ biết, và đảng của thị biết… Cái khoảng trống lý lịch về người cha nói lên nhiều điều, tông tích cắt mạng bí mật cũng có nghĩa là loại năm cha ba mẹ, vẫn nghe quen!
Chuyện thiên hạ bàn tán dày mỏng, nói nhiêu đó đủ rồi (ít hiểu nhiều), cho phép mỗ tôi trở về ý chính câu chuyện hôm nay là câu nói của thị, được cho là ‘hot’ với thời điểm mừng đám giỗ bác mà cũng là mừng cái gọi là ngày đất nước độc lập 02/09. Khỏi lập lại chi cho rườm, ý của thị có thể tóm lại một câu là đám trẻ thời nay, phải cần bắt trước bác của thị, về tư tưởng, phong cách để tạo cho mình thứ giá trị văn hóa thời đại mới, thời đại mới của thị là thời đại xã nghĩa.
Đây là cái đáng nói… Thị biết cái khỉ mốc gì về bác mà đi xúi kẻ khác noi gương, lý lịch thị khai sống trong vùng quốc gia đến tháng 04/75, thì những gì thị biết chỉ là học nơi đảng cộng Ba Đình nói láo… Nào là cha già dân tộc thương dân như con, một thánh bác ‘trai tân’ không vợ, hy sinh đời mình cho đất nước, bôn ba ra nước ngoài để kíu cuốc, là dzanh nhân thế giái tôn kính, là bồ tát đáng đem vô chùa ngồi chung với Phật… Sách tuyên giáo dạy thị những câu như vậy!
Thực tế thị thấy bác có gì tốt để noi theo? Nhân của bác để đâu khi đi xin ngoại bang (Stalin) duyệt kế sách (ccrđ) giết dân, nhân ở đâu bỏ con không nhìn… Nghĩa ở đâu cái thứ giết vợ, nghĩa ở đâu giết cả người ơn… Trí ở đâu đi cấu kết cùng kẻ thù truyền kiếp, trí ở đâu khi tôn thờ giặc “bác có thể sai chứ bác Mao không bao giờ sai…” Tín ở đâu bán Cụ Phan cho Pháp lấy tiền, tín ở đâu chôm cả tên tuổi người khác… Lễ ở đâu xưng tôi tôi bác bác với Đức thánh Trần…
Kẻ vô nhân thì độc ác, quân vô nghĩa là thứ bội bạc, người không có trí là đứa ngu, bọn vô tín là phường gian dối, còn không lễ là lũ mất dạy… Những thứ này có thừa nơi con người hồ chí minh, vậy xin hỏi loại tư tưởng phong cách gì nơi hạng người như vậy để học? Ba triệu người dân Việt đã chết, để nay đất nước kề bên họa Bắc thuộc, đảng An Nam cộng chúng muốn sống còn, mà tô lục chuốc hồng cho một tay tội đồ dân tộc, có ngu cũng phải thấy được điều đó chứ.
Biết rằng nói chuyện bằng cấp của bọn xã nghĩa là thiếu hiểu biết về chúng, nhưng nghe bực thì phải chửi, để chúng đừng tưởng lòe được thiên hạ, bằng cấp tiến sĩ thạc sĩ như giấy toilet nên mở miệng ra là nói ngu, không sao bằng được học sinh trung học thời Ngụy. Thị cũng một thứ, thời buổi internet, tài liệu đầy rẫy trên mạng mở con mắt ra mà đọc, bốc cứt bác hửi khen thơm trong khi mà đồng bào trong nước và quốc tế ai củng biết rõ sự thật bẩn thỉu con người bác.
Thế giới người ta không nói chỉ vì ngoại giao lịch sự, đừng tưởng bở mà cho là họ nghĩ bác vĩ đại, chỉ có những cái đầu tôm không có trí để phân biệt cái đúng cái sai mới nghe mà tin,. Nay thị mở miệng đem kẻ bán nước bất lương, tội đồ dân tộc ra khuyên đám trẻ học, có khác chi tự vả vào mặt mình… Không ngờ nhìn mặt thị coi đâu đến đổi nào mà lại là thứ vô sĩ, xin nhớ làm con người, sống cần phải biết giữ phẩm giá và nhân cách của mình!
Lần đầu viết về thị xem như thế là đủ! Bực thì chửi vì thấy loại như thị chỉ dùng cái lổ miệng nói hùa theo để sướng thân, dù chỉ vậy thì cũng phải xếp thị là hạng bất nhân, vì xúi trẻ làm phường vô loại… Nhưng xét lại cũng thấy thương hại cho thị, tuy là chủ tịt cái cuốc hội xã nghĩa nhưng đầu óc không hơn lũ dư lợn viên đầu tôm là mấy.
Hôm nay là ngày 02/09, mỗ tôi repost lại bài “BỊP” cũng là bài post nhân ngày mừng bác chết năm 2013… Xin mời Quý đọc giả HNPĐ:
(HNPĐ Sep02, 2013) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước ngày chúng gọi là độc lập.
Ngày nghỉ như chủ nhật là tù không phải làm gì cả, nhưng với ngày chúng gọi là lễ kể cả tết ta mình, chúng không chừa thói đầy đọa tù bằng cách lùa tất cả lên hội trường, ngồi đồng đôi ba tiếng để nghe chúng phét lác về bác về đảng, và luôn nhơi lại cái gọi là cách mạng long trời lở đất do bác của chúng khởi xướng. Nay cắt mạng đã thành công, nhớ bác thì hát bài ca dâng boác, thế là đám tù rách rưới đang ngồi bẹp dưới nền đất phải vổ tay ca, nhưng có ai đó cùng ngồi chung sẽ được nghe tù hát, “như có con chồn trong ngày vui đại náo...”
Đúng là một lũ bợm, sự thật lúc nào chả là sự thật, có tài thánh cũng không lấy giấy gói được lửa, càng phét lác để lấp liếm thì cái bẽ bàng lại càng lớn, cho mãi đến năm năm đầu thập niên 80, để giữ cái hoang tưởng chiến thắng 75, khiến chúng xóa biến hết mọi sự thật. Mặc dù ngay ngày tháng Tư, khi đám bộ đội đạp đất Saigon đã thấy giữa hai chế độ, cái nào là cái hơn hẳn, nhìn ngay chính bản thân chúng cùng sự nghèo khổ cùng cực của miền Bắc, so với một miền Nam chúng vừa chiếm.
Nên cái vinh quang chiến thắng càng nói nhiều, càng phơi bày bản chất cố nói lấy được của những con người thiếu hiểu biết, chỉ lập lại một chiều theo sự đòi hỏi của tuyên truyền, và người dân bị nghe cũng đã nhận ra con đường bác đi là con đường bi đát. Sự tất thắng của ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm, lại được đảng ứng dụng tài tình, nên đang từng giờ đưa đất nước xuống hố xã nghĩa, đó là lúc người dân lẫn tù đều đang nhá bo bo, do nhà nước ta sáng tạo đi xin những nước tư bản giãy chết đem về chăn nuôi người.
Cái đám bọn cá tra lúc ấy chúng biết thừa để giữ lấy vật quí vừa cướp được không gì tốt hơn là rào tất cả lại, và dân miền nam quen tự do dân chủ nay đã biết thế nào là cắt mạng. Ngụy quân lẫn Ngụy quyền cất tất vào trại cải tạo, chơi trò tiểu nhân trí trá với người quân tử đâu khó, thế là quân dân cán chính miền Nam xách gạo đi học mươi ngày một tháng, có biết đâu rằng đã mắc lừa thằng điếm.
Ngay bọn vịt cộng mặt trận miền Nam, cũng bị phỏng giái sau tháng Tư, cái hồ hởi phấn khởi chưa kịp vui sau bao năm tháng nằm mùng chống muỗi, đã bị bọn ba ke xóa tên cho tiện bề sổ sách, đồng đảng nhưng không đồng miền đã phải chịu đắng cay với các đồng chóe miền ngoài cũng đâu phải ít. Bao ông bao bà trí thức nai tơ, bác sĩ, luật sư, đã phải đắng cay khi biết mình giao duyên lầm thằng bựa, không biết có phải vì ôm cái ấm ức công thần (!) bị xử tệ, mà có tay nay đòi tính sổ cùng đảng.
Nhưng tận cùng nhất vẫn là thằng dân, làm công dân của nhà nước xã nghĩa luôn sống trong sợ hãi, luôn sợ bị khép là là kẻ thù của chế độ, lúc nào cũng thấy quanh mình những con mắt cú vọ lườm lườm của các côn an nhà nước. Thế đấy, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, một chế độ lấy cái ác để cai trị dân, thì người dân đi với ma phải mặc áo giấy, trong một xã hội như thế chuyện gian dối là sự tự nhiên và cần thiết nếu muốn sống còn.
Có người tiếc cho nền văn hóa của một dân tộc trên 4000 năm, mà đạo đức con người nay đã bị tha hóa, sống với nhau bằng lừa đảo dối gian, nhìn đâu cũng thấy người ta đưa nhau vào xiếc. Người dân với người dân dối nhau để tranh phần lợi, ông nhà nước với năm bảy trăm báo đảng báo đoàn là cơ quan bịp của nhà nước để tranh phần phải, rồi lại đài phát thanh truyền hình tiếp tay để biến cái dối thành thật – Vậy ra với vẹm không có cái gì là thật sao, có ai đưa ra được chỉ một cái thật chúng nói về chúng?
Ngày 02-09 một quả lừa to! Hôm qua báo mạng báo giấy, đều dùng tấm ảnh được xem là lịch sử, tấm ảnh lễ đài ngày 02-09-1945 để làm ảnh minh họa cho các bài viết về cái ngày này, với mỗ tôi cũng thế, câu chuyện ‘bịp’ hôm nay cũng dùng đến tấm ảnh quen thuộc này. Nơi nó có hai điều mà nhiều người đã đề cập, nhưng cho tới nay vẫn chưa nghe cái đảng và cái nhà nước bịp lên tiếng và làm sáng tỏ, đó là lá cờ của nước VNDCCH và con người đứng trên lễ đài hôm đó, HCM là ai?
Lá cờ thì quá rõ nó là của tỉnh Phúc Kiến (1933), nền đỏ sao vàng cánh bầu, vậy ý gì khi khai sinh cho một nước (1945) mà lại dùng đến một lá cờ đã của người khác, mà không có được một biểu tượng cho riêng mình, kẻ làm việc này xin hỏi là ai với ý gì? Còn nhân vật Nguyễn Sinh Coong tức Nguyễn Tất Thành đâu có phải là Nguyễn Ái Quốc, cái tên này là tên chung của nhóm cụ Phan Châu Trinh bên Pháp ai cũng đều biết.
Lại càng không phải là Hồ Chí Minh, đây là tên gọi của cụ Hồ Học Lãm (Wikipedia)… Và ngay cả tên tắt ‘Việt Minh’ của tổ chức không cộng sản VNCMDMH là cũng của cụ Lãm, đã bị Nguyễn Sinh Coong tiếm danh, đây là chúng ta nói đến Nguyễn Tất Thành, nếu thật là Hồ Chí Minh sau này làm chủ tịch nước VNDCCH (02-09-1945) kẻ được cho là đọc bản tuyên ngôn độc lập. Nhưng nay ai cũng đã rõ vấn đề đang được dư luận nói đến, HCM của An Nam cộng đảng lại là Hồ Tập Chương, người được biết là thuộc họ Hồ sinh quán ở Miêu Lật, Đồng La Đài Loan.
Từ chuyện lá cờ đến tông tích thật của Hồ, và hiện trạng đất nước ta đang bên bờ vực Bắc thuộc, nhiều người liên kết chúng vào với nhau không phải là không có lý của họ, sống với bọn chuyên giở trò bịp, luôn lừa dối mọi người thì người dân mang tâm trạng đó là điều dễ hiểu. Và nay đã xa rồi không còn là 1945 ngày nào, với lối tuyên truyền mồm mép, rồi tạo nên làn sương khói mù mờ, để gọi đó là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc mà bắt mọi người phải tin theo.
Hàng năm cứ đến ngày là chúng lại đóng trò bịp, không lẽ toàn dân cứ để chúng cứ thế làm mãi, mong rằng hiện nay kỹ thuật truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, mỗi người góp một tay trả lại cho đất nước dân tộc, những gì là lịch sử thật của nó.
Việt Nhân (HNPĐ)
Khỉ cái ! - Việt Nhân
( HNPD ) Kẻ vô nhân thì độc ác, quân vô nghĩa là thứ bội bạc, người không có trí là đứa ngu, bọn vô tín là phường gian dối, còn không lễ là lũ mất dạy…
(HNPĐ) Phải thú thật mỗ tôi không thích, khi phải thưa chuyện về những nhân vật như Thị Ngân chủ tịt cái gọi là cuốc hội xã nghĩa, đã không thích thì không làm, vả lạì cái gì mà phải bắt buộc làm thì chán lắm, dù rằng chỉ để chửi, để ném vô mặt thị vài câu nặng lời như đã từng làm với Tôn Nữ Thị Ngọ… Vì thấy thị không đáng, hơi đâu phí thời gian vì những người như thị!
Hôm 23/07 thị có ngôn một câu loại học được của Thị Ngọ coi dân như con, kiểu gia trưởng khi so sánh quan chức nhà nước đối với nhân dân như cha mẹ với con cái, lại còn lên mặt dạy dỗ những tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào bảo vệ chủ quyền, theo thị: “không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền… hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó đã làm gì cho đất nước?” Dư luận cũng đã ném đá: Vậy thị đã làm được gì?
Lần này mỗ tôi không dừng được, vì thị bốc thơm bác, ai mà nói bác thơm tức là khiêu chiến cùng mỗ tôi, đành phải vả vào mặt thị để từ rày khép cha nó cái cửa miệng thối của thị lại, kẻo viêm tai người khác. Thị xả hơi thối: “Thanh niên cả nước cần nhận thức ngày càng sâu sắc những giá trị to lớn của tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh, coi đây là nền tảng tinh thần vững chắc, xây dựng giá trị văn hóa và chuẩn mực của thanh niên thời đại mới...”
Theo Wikipedia, thị sinh năm 1954, tức 1975 lúc cộng ba ke đạp đất Saigon thị 21 tuổi, không được như Thị Ngọ bên Paris trước đó có cái hân hạnh nắm quai dép lốp ăn theo cắt mạng. Thị Ngân bắt đầu có thể là thứ băng đỏ 30/04, với thời gian chỉ vỏn vẹn 41 năm, leo lên tới cái chức chủ tịt cuốc hội nhà nước, thì chỉ có hai trường hợp, một là thị nhân vật giỏi kiệt xuất, điều này không thể có được vì óc thị là loại óc khỉ… Hai thị là thứ có gốc gác (mật) ba đời cộng nô!
Thị là khỉ, người ta gọi vậy thì mỗ tôi cũng vậy để gọi, chứ thật tình mỗ tôi thấy trong mười hai con giáp, gọi thị là con gì cũng tội cho con vật đó, vì thấy rõ chúng hơn đứt thị về cái khôn, dù chỉ là cái khôn của con vật. Người ta gọi thị là khỉ, là từ khi thấy thị cầm cái xô thức ăn cá, hất xuống ao khi tiếp TT Obama, tấm hình mỗ tôi còn giữ đây làm tài liệu, trên đó có ghi: “Người ta có thể đem con khỉ ra khỏi rừng, chứ không thể lấy khu rừng ra khỏi con khỉ”.
Có người còn phang câu nặng hơn, “cho khỉ mặc gấm ngồi ghế chủ tịt cuốc hội, khỉ vẫn huờn khỉ”, nhận xét vậy đúng tới 98%, còn vớt vát được 2% là bởi cái sắc gợi tình của thị mà một số các bạn trẻ (sung) động tâm nhẹ tay cho điểm. Còn gốc gác bí mật ba đời cộng nô, thì chỉ thị biết, không có cha thì mẹ biết, và đảng của thị biết… Cái khoảng trống lý lịch về người cha nói lên nhiều điều, tông tích cắt mạng bí mật cũng có nghĩa là loại năm cha ba mẹ, vẫn nghe quen!
Chuyện thiên hạ bàn tán dày mỏng, nói nhiêu đó đủ rồi (ít hiểu nhiều), cho phép mỗ tôi trở về ý chính câu chuyện hôm nay là câu nói của thị, được cho là ‘hot’ với thời điểm mừng đám giỗ bác mà cũng là mừng cái gọi là ngày đất nước độc lập 02/09. Khỏi lập lại chi cho rườm, ý của thị có thể tóm lại một câu là đám trẻ thời nay, phải cần bắt trước bác của thị, về tư tưởng, phong cách để tạo cho mình thứ giá trị văn hóa thời đại mới, thời đại mới của thị là thời đại xã nghĩa.
Đây là cái đáng nói… Thị biết cái khỉ mốc gì về bác mà đi xúi kẻ khác noi gương, lý lịch thị khai sống trong vùng quốc gia đến tháng 04/75, thì những gì thị biết chỉ là học nơi đảng cộng Ba Đình nói láo… Nào là cha già dân tộc thương dân như con, một thánh bác ‘trai tân’ không vợ, hy sinh đời mình cho đất nước, bôn ba ra nước ngoài để kíu cuốc, là dzanh nhân thế giái tôn kính, là bồ tát đáng đem vô chùa ngồi chung với Phật… Sách tuyên giáo dạy thị những câu như vậy!
Thực tế thị thấy bác có gì tốt để noi theo? Nhân của bác để đâu khi đi xin ngoại bang (Stalin) duyệt kế sách (ccrđ) giết dân, nhân ở đâu bỏ con không nhìn… Nghĩa ở đâu cái thứ giết vợ, nghĩa ở đâu giết cả người ơn… Trí ở đâu đi cấu kết cùng kẻ thù truyền kiếp, trí ở đâu khi tôn thờ giặc “bác có thể sai chứ bác Mao không bao giờ sai…” Tín ở đâu bán Cụ Phan cho Pháp lấy tiền, tín ở đâu chôm cả tên tuổi người khác… Lễ ở đâu xưng tôi tôi bác bác với Đức thánh Trần…
Kẻ vô nhân thì độc ác, quân vô nghĩa là thứ bội bạc, người không có trí là đứa ngu, bọn vô tín là phường gian dối, còn không lễ là lũ mất dạy… Những thứ này có thừa nơi con người hồ chí minh, vậy xin hỏi loại tư tưởng phong cách gì nơi hạng người như vậy để học? Ba triệu người dân Việt đã chết, để nay đất nước kề bên họa Bắc thuộc, đảng An Nam cộng chúng muốn sống còn, mà tô lục chuốc hồng cho một tay tội đồ dân tộc, có ngu cũng phải thấy được điều đó chứ.
Biết rằng nói chuyện bằng cấp của bọn xã nghĩa là thiếu hiểu biết về chúng, nhưng nghe bực thì phải chửi, để chúng đừng tưởng lòe được thiên hạ, bằng cấp tiến sĩ thạc sĩ như giấy toilet nên mở miệng ra là nói ngu, không sao bằng được học sinh trung học thời Ngụy. Thị cũng một thứ, thời buổi internet, tài liệu đầy rẫy trên mạng mở con mắt ra mà đọc, bốc cứt bác hửi khen thơm trong khi mà đồng bào trong nước và quốc tế ai củng biết rõ sự thật bẩn thỉu con người bác.
Thế giới người ta không nói chỉ vì ngoại giao lịch sự, đừng tưởng bở mà cho là họ nghĩ bác vĩ đại, chỉ có những cái đầu tôm không có trí để phân biệt cái đúng cái sai mới nghe mà tin,. Nay thị mở miệng đem kẻ bán nước bất lương, tội đồ dân tộc ra khuyên đám trẻ học, có khác chi tự vả vào mặt mình… Không ngờ nhìn mặt thị coi đâu đến đổi nào mà lại là thứ vô sĩ, xin nhớ làm con người, sống cần phải biết giữ phẩm giá và nhân cách của mình!
Lần đầu viết về thị xem như thế là đủ! Bực thì chửi vì thấy loại như thị chỉ dùng cái lổ miệng nói hùa theo để sướng thân, dù chỉ vậy thì cũng phải xếp thị là hạng bất nhân, vì xúi trẻ làm phường vô loại… Nhưng xét lại cũng thấy thương hại cho thị, tuy là chủ tịt cái cuốc hội xã nghĩa nhưng đầu óc không hơn lũ dư lợn viên đầu tôm là mấy.
Hôm nay là ngày 02/09, mỗ tôi repost lại bài “BỊP” cũng là bài post nhân ngày mừng bác chết năm 2013… Xin mời Quý đọc giả HNPĐ:
(HNPĐ Sep02, 2013) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước ngày chúng gọi là độc lập.
Ngày nghỉ như chủ nhật là tù không phải làm gì cả, nhưng với ngày chúng gọi là lễ kể cả tết ta mình, chúng không chừa thói đầy đọa tù bằng cách lùa tất cả lên hội trường, ngồi đồng đôi ba tiếng để nghe chúng phét lác về bác về đảng, và luôn nhơi lại cái gọi là cách mạng long trời lở đất do bác của chúng khởi xướng. Nay cắt mạng đã thành công, nhớ bác thì hát bài ca dâng boác, thế là đám tù rách rưới đang ngồi bẹp dưới nền đất phải vổ tay ca, nhưng có ai đó cùng ngồi chung sẽ được nghe tù hát, “như có con chồn trong ngày vui đại náo...”
Đúng là một lũ bợm, sự thật lúc nào chả là sự thật, có tài thánh cũng không lấy giấy gói được lửa, càng phét lác để lấp liếm thì cái bẽ bàng lại càng lớn, cho mãi đến năm năm đầu thập niên 80, để giữ cái hoang tưởng chiến thắng 75, khiến chúng xóa biến hết mọi sự thật. Mặc dù ngay ngày tháng Tư, khi đám bộ đội đạp đất Saigon đã thấy giữa hai chế độ, cái nào là cái hơn hẳn, nhìn ngay chính bản thân chúng cùng sự nghèo khổ cùng cực của miền Bắc, so với một miền Nam chúng vừa chiếm.
Nên cái vinh quang chiến thắng càng nói nhiều, càng phơi bày bản chất cố nói lấy được của những con người thiếu hiểu biết, chỉ lập lại một chiều theo sự đòi hỏi của tuyên truyền, và người dân bị nghe cũng đã nhận ra con đường bác đi là con đường bi đát. Sự tất thắng của ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm, lại được đảng ứng dụng tài tình, nên đang từng giờ đưa đất nước xuống hố xã nghĩa, đó là lúc người dân lẫn tù đều đang nhá bo bo, do nhà nước ta sáng tạo đi xin những nước tư bản giãy chết đem về chăn nuôi người.
Cái đám bọn cá tra lúc ấy chúng biết thừa để giữ lấy vật quí vừa cướp được không gì tốt hơn là rào tất cả lại, và dân miền nam quen tự do dân chủ nay đã biết thế nào là cắt mạng. Ngụy quân lẫn Ngụy quyền cất tất vào trại cải tạo, chơi trò tiểu nhân trí trá với người quân tử đâu khó, thế là quân dân cán chính miền Nam xách gạo đi học mươi ngày một tháng, có biết đâu rằng đã mắc lừa thằng điếm.
Ngay bọn vịt cộng mặt trận miền Nam, cũng bị phỏng giái sau tháng Tư, cái hồ hởi phấn khởi chưa kịp vui sau bao năm tháng nằm mùng chống muỗi, đã bị bọn ba ke xóa tên cho tiện bề sổ sách, đồng đảng nhưng không đồng miền đã phải chịu đắng cay với các đồng chóe miền ngoài cũng đâu phải ít. Bao ông bao bà trí thức nai tơ, bác sĩ, luật sư, đã phải đắng cay khi biết mình giao duyên lầm thằng bựa, không biết có phải vì ôm cái ấm ức công thần (!) bị xử tệ, mà có tay nay đòi tính sổ cùng đảng.
Nhưng tận cùng nhất vẫn là thằng dân, làm công dân của nhà nước xã nghĩa luôn sống trong sợ hãi, luôn sợ bị khép là là kẻ thù của chế độ, lúc nào cũng thấy quanh mình những con mắt cú vọ lườm lườm của các côn an nhà nước. Thế đấy, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, một chế độ lấy cái ác để cai trị dân, thì người dân đi với ma phải mặc áo giấy, trong một xã hội như thế chuyện gian dối là sự tự nhiên và cần thiết nếu muốn sống còn.
Có người tiếc cho nền văn hóa của một dân tộc trên 4000 năm, mà đạo đức con người nay đã bị tha hóa, sống với nhau bằng lừa đảo dối gian, nhìn đâu cũng thấy người ta đưa nhau vào xiếc. Người dân với người dân dối nhau để tranh phần lợi, ông nhà nước với năm bảy trăm báo đảng báo đoàn là cơ quan bịp của nhà nước để tranh phần phải, rồi lại đài phát thanh truyền hình tiếp tay để biến cái dối thành thật – Vậy ra với vẹm không có cái gì là thật sao, có ai đưa ra được chỉ một cái thật chúng nói về chúng?
Ngày 02-09 một quả lừa to! Hôm qua báo mạng báo giấy, đều dùng tấm ảnh được xem là lịch sử, tấm ảnh lễ đài ngày 02-09-1945 để làm ảnh minh họa cho các bài viết về cái ngày này, với mỗ tôi cũng thế, câu chuyện ‘bịp’ hôm nay cũng dùng đến tấm ảnh quen thuộc này. Nơi nó có hai điều mà nhiều người đã đề cập, nhưng cho tới nay vẫn chưa nghe cái đảng và cái nhà nước bịp lên tiếng và làm sáng tỏ, đó là lá cờ của nước VNDCCH và con người đứng trên lễ đài hôm đó, HCM là ai?
Lá cờ thì quá rõ nó là của tỉnh Phúc Kiến (1933), nền đỏ sao vàng cánh bầu, vậy ý gì khi khai sinh cho một nước (1945) mà lại dùng đến một lá cờ đã của người khác, mà không có được một biểu tượng cho riêng mình, kẻ làm việc này xin hỏi là ai với ý gì? Còn nhân vật Nguyễn Sinh Coong tức Nguyễn Tất Thành đâu có phải là Nguyễn Ái Quốc, cái tên này là tên chung của nhóm cụ Phan Châu Trinh bên Pháp ai cũng đều biết.
Lại càng không phải là Hồ Chí Minh, đây là tên gọi của cụ Hồ Học Lãm (Wikipedia)… Và ngay cả tên tắt ‘Việt Minh’ của tổ chức không cộng sản VNCMDMH là cũng của cụ Lãm, đã bị Nguyễn Sinh Coong tiếm danh, đây là chúng ta nói đến Nguyễn Tất Thành, nếu thật là Hồ Chí Minh sau này làm chủ tịch nước VNDCCH (02-09-1945) kẻ được cho là đọc bản tuyên ngôn độc lập. Nhưng nay ai cũng đã rõ vấn đề đang được dư luận nói đến, HCM của An Nam cộng đảng lại là Hồ Tập Chương, người được biết là thuộc họ Hồ sinh quán ở Miêu Lật, Đồng La Đài Loan.
Từ chuyện lá cờ đến tông tích thật của Hồ, và hiện trạng đất nước ta đang bên bờ vực Bắc thuộc, nhiều người liên kết chúng vào với nhau không phải là không có lý của họ, sống với bọn chuyên giở trò bịp, luôn lừa dối mọi người thì người dân mang tâm trạng đó là điều dễ hiểu. Và nay đã xa rồi không còn là 1945 ngày nào, với lối tuyên truyền mồm mép, rồi tạo nên làn sương khói mù mờ, để gọi đó là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc mà bắt mọi người phải tin theo.
Hàng năm cứ đến ngày là chúng lại đóng trò bịp, không lẽ toàn dân cứ để chúng cứ thế làm mãi, mong rằng hiện nay kỹ thuật truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, mỗi người góp một tay trả lại cho đất nước dân tộc, những gì là lịch sử thật của nó.
Việt Nhân (HNPĐ)