Di Sản Hồ Chí Minh
Không còn chọn lựa nào khác
“…Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô
Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn mười tháng để tổ chức đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 nhưng chưa có dấu hiệu nào là đã có hay sắp có đồng thuận về giai đoạn sắp tới, dù là đường hướng, chính sách hay nhân sự lãnh đạo. Những tháng sắp tới sẽ rất khó khăn và nhức nhối.
Phân hóa và xung đột nội bộ đã quá rõ ràng. Những người cộng sản đang khám phá lại một sự thực của muôn đời: quyền lợi bất chính chỉ là nguyên nhân gây tranh giành chứ không bao giờ làm được điều mà chỉ có một lý tưởng mới làm được, đó là gắn bó những con người trong một cố gắng chung. Hy vọng có thể đoàn kết để tiếp tục cầm quyền và chia chác chỉ là ảo tưởng. Tình trạng của ĐCSVN càng tuyệt vọng vì người được ban chấp hành trung ương tín nhiệm nhất -vì có quyền thế nhất- cũng là người mà cả nước thù ghét và bộ chính trị đã từng muốn thanh trừng.
ĐCSVN, hơn nữa, còn đang phải đảm nhiệm hậu quả của suốt một quá trình cầm quyền bất tài và tham nhũng, nhất là mười năm gần đây. Kinh tế kiệt quệ, xã hội bế tắc, bất mãn chín muồi ngay cả trong khối đảng viên. Tình hình kinh tế xã hội tuy không bi đát như đầu thập niên 1980 khi ĐCSVN phải "đổi mới hay là chết" nhưng nguy ngập hơn. Sự khác biệt là sau hơn 30 năm người dân đã hiểu biết hơn, được thông tin đầy đủ hơn, có sức mạnh hơn và nhất là không còn sợ trong khi chính quyền lại rất phân hóa và mất uy tín.
Một điều cần được nhấn mạnh là trong suốt lịch sử của nó ĐCSVN luôn luôn dựa vào một thế lực bên ngoài để tồn tại. Nó chưa bao giờ là một đảng tự lập. Ra đời như một chi bộ của phong trào cộng sản Quốc Tế 3, nó đã liên tục được viện trợ và đỡ đầu bởi Liên Xô, hay Trung Quốc hay cả Liên Xô lẫn Trung Quốc. Từ thập niên 1970, khi hai đàn anh xung khắc với nhau nó theo hẳn Liên Xô và trở thành thù địch với Trung Quốc, với cao điểm là cuộc chiến biên giới phía Bắc bắt đầu từ tháng 2-1979. Đến khi Liên Xô suy yếu và sắp sụp đổ nó lại quay sang phục tùng Trung Quốc mà ngay trước đó nó đã mạt sát thậm tệ. Sự chuyển hướng 180 độ đột ngột đó chứng tỏ bản năng sinh tồn ghê gớm của những người lãnh đạo ĐCSVN. Họ có thể hy sinh tất cả - thể diện và liêm sỉ của chính họ cũng như danh dự và quyền lợi của đất nước - để giữ lấy quyền lực. Ai có thể ngờ những người từng được bộ máy tuyên truyền của đảng ca tụng như những gương bất khuất - Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đỗ Mười, v.v.- bỗng dưng lại có thể cúi đầu khúm núm như thế?
Các lãnh tụ cộng sản hiện nay cũng không khác những người tiền nhiệm, nhưng họ sẽ không còn quan thày nào để thần phục và nhờ cậy. Nước Nga của Putin mà họ đang cố tranh thủ để có thêm một đàn anh khác đang suy kiệt hoàn toàn. Trung Quốc đang ngày càng để lộ những dấu hiệu sắp khủng hoảng lớn. Nợ công và nợ xấu chồng chất, ngoại thương suy sụp, sản xuất đình đốn, môi trường sinh sống gần như đã bị hủy hoại. Mâu thuẫn trong nội bộ chính quyền và giữa các vùng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô đã từng bị bắt buộc phải buông Đông Âu trước đây.
ĐCSVN sẽ không có chọn lựa nào khác hơn là qui phục nhân dân Việt Nam, nghĩa là chấp nhận một chỗ đứng trong lòng dân tộc thay vì trên đầu dân tộc. Hoặc một kết thúc rất bi thảm.
Ban biên tập Tổ Quốc
Tác giả gửi trực tiếp đến VA News
“…Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô đã từng bị bắt buộc phải buông Đông Âu trước đây…”
Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn mười tháng để tổ chức đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 nhưng chưa có dấu hiệu nào là đã có hay sắp có đồng thuận về giai đoạn sắp tới, dù là đường hướng, chính sách hay nhân sự lãnh đạo. Những tháng sắp tới sẽ rất khó khăn và nhức nhối.
Phân hóa và xung đột nội bộ đã quá rõ ràng. Những người cộng sản đang khám phá lại một sự thực của muôn đời: quyền lợi bất chính chỉ là nguyên nhân gây tranh giành chứ không bao giờ làm được điều mà chỉ có một lý tưởng mới làm được, đó là gắn bó những con người trong một cố gắng chung. Hy vọng có thể đoàn kết để tiếp tục cầm quyền và chia chác chỉ là ảo tưởng. Tình trạng của ĐCSVN càng tuyệt vọng vì người được ban chấp hành trung ương tín nhiệm nhất -vì có quyền thế nhất- cũng là người mà cả nước thù ghét và bộ chính trị đã từng muốn thanh trừng.
ĐCSVN, hơn nữa, còn đang phải đảm nhiệm hậu quả của suốt một quá trình cầm quyền bất tài và tham nhũng, nhất là mười năm gần đây. Kinh tế kiệt quệ, xã hội bế tắc, bất mãn chín muồi ngay cả trong khối đảng viên. Tình hình kinh tế xã hội tuy không bi đát như đầu thập niên 1980 khi ĐCSVN phải "đổi mới hay là chết" nhưng nguy ngập hơn. Sự khác biệt là sau hơn 30 năm người dân đã hiểu biết hơn, được thông tin đầy đủ hơn, có sức mạnh hơn và nhất là không còn sợ trong khi chính quyền lại rất phân hóa và mất uy tín.
Một điều cần được nhấn mạnh là trong suốt lịch sử của nó ĐCSVN luôn luôn dựa vào một thế lực bên ngoài để tồn tại. Nó chưa bao giờ là một đảng tự lập. Ra đời như một chi bộ của phong trào cộng sản Quốc Tế 3, nó đã liên tục được viện trợ và đỡ đầu bởi Liên Xô, hay Trung Quốc hay cả Liên Xô lẫn Trung Quốc. Từ thập niên 1970, khi hai đàn anh xung khắc với nhau nó theo hẳn Liên Xô và trở thành thù địch với Trung Quốc, với cao điểm là cuộc chiến biên giới phía Bắc bắt đầu từ tháng 2-1979. Đến khi Liên Xô suy yếu và sắp sụp đổ nó lại quay sang phục tùng Trung Quốc mà ngay trước đó nó đã mạt sát thậm tệ. Sự chuyển hướng 180 độ đột ngột đó chứng tỏ bản năng sinh tồn ghê gớm của những người lãnh đạo ĐCSVN. Họ có thể hy sinh tất cả - thể diện và liêm sỉ của chính họ cũng như danh dự và quyền lợi của đất nước - để giữ lấy quyền lực. Ai có thể ngờ những người từng được bộ máy tuyên truyền của đảng ca tụng như những gương bất khuất - Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đỗ Mười, v.v.- bỗng dưng lại có thể cúi đầu khúm núm như thế?
Các lãnh tụ cộng sản hiện nay cũng không khác những người tiền nhiệm, nhưng họ sẽ không còn quan thày nào để thần phục và nhờ cậy. Nước Nga của Putin mà họ đang cố tranh thủ để có thêm một đàn anh khác đang suy kiệt hoàn toàn. Trung Quốc đang ngày càng để lộ những dấu hiệu sắp khủng hoảng lớn. Nợ công và nợ xấu chồng chất, ngoại thương suy sụp, sản xuất đình đốn, môi trường sinh sống gần như đã bị hủy hoại. Mâu thuẫn trong nội bộ chính quyền và giữa các vùng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô đã từng bị bắt buộc phải buông Đông Âu trước đây.
ĐCSVN sẽ không có chọn lựa nào khác hơn là qui phục nhân dân Việt Nam, nghĩa là chấp nhận một chỗ đứng trong lòng dân tộc thay vì trên đầu dân tộc. Hoặc một kết thúc rất bi thảm.
Ban biên tập Tổ Quốc
Tác giả gửi trực tiếp đến VA News
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
Không còn chọn lựa nào khác
“…Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô
“…Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô đã từng bị bắt buộc phải buông Đông Âu trước đây…”
Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn mười tháng để tổ chức đại hội đảng toàn quốc lần thứ 12 nhưng chưa có dấu hiệu nào là đã có hay sắp có đồng thuận về giai đoạn sắp tới, dù là đường hướng, chính sách hay nhân sự lãnh đạo. Những tháng sắp tới sẽ rất khó khăn và nhức nhối.
Phân hóa và xung đột nội bộ đã quá rõ ràng. Những người cộng sản đang khám phá lại một sự thực của muôn đời: quyền lợi bất chính chỉ là nguyên nhân gây tranh giành chứ không bao giờ làm được điều mà chỉ có một lý tưởng mới làm được, đó là gắn bó những con người trong một cố gắng chung. Hy vọng có thể đoàn kết để tiếp tục cầm quyền và chia chác chỉ là ảo tưởng. Tình trạng của ĐCSVN càng tuyệt vọng vì người được ban chấp hành trung ương tín nhiệm nhất -vì có quyền thế nhất- cũng là người mà cả nước thù ghét và bộ chính trị đã từng muốn thanh trừng.
ĐCSVN, hơn nữa, còn đang phải đảm nhiệm hậu quả của suốt một quá trình cầm quyền bất tài và tham nhũng, nhất là mười năm gần đây. Kinh tế kiệt quệ, xã hội bế tắc, bất mãn chín muồi ngay cả trong khối đảng viên. Tình hình kinh tế xã hội tuy không bi đát như đầu thập niên 1980 khi ĐCSVN phải "đổi mới hay là chết" nhưng nguy ngập hơn. Sự khác biệt là sau hơn 30 năm người dân đã hiểu biết hơn, được thông tin đầy đủ hơn, có sức mạnh hơn và nhất là không còn sợ trong khi chính quyền lại rất phân hóa và mất uy tín.
Một điều cần được nhấn mạnh là trong suốt lịch sử của nó ĐCSVN luôn luôn dựa vào một thế lực bên ngoài để tồn tại. Nó chưa bao giờ là một đảng tự lập. Ra đời như một chi bộ của phong trào cộng sản Quốc Tế 3, nó đã liên tục được viện trợ và đỡ đầu bởi Liên Xô, hay Trung Quốc hay cả Liên Xô lẫn Trung Quốc. Từ thập niên 1970, khi hai đàn anh xung khắc với nhau nó theo hẳn Liên Xô và trở thành thù địch với Trung Quốc, với cao điểm là cuộc chiến biên giới phía Bắc bắt đầu từ tháng 2-1979. Đến khi Liên Xô suy yếu và sắp sụp đổ nó lại quay sang phục tùng Trung Quốc mà ngay trước đó nó đã mạt sát thậm tệ. Sự chuyển hướng 180 độ đột ngột đó chứng tỏ bản năng sinh tồn ghê gớm của những người lãnh đạo ĐCSVN. Họ có thể hy sinh tất cả - thể diện và liêm sỉ của chính họ cũng như danh dự và quyền lợi của đất nước - để giữ lấy quyền lực. Ai có thể ngờ những người từng được bộ máy tuyên truyền của đảng ca tụng như những gương bất khuất - Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đỗ Mười, v.v.- bỗng dưng lại có thể cúi đầu khúm núm như thế?
Các lãnh tụ cộng sản hiện nay cũng không khác những người tiền nhiệm, nhưng họ sẽ không còn quan thày nào để thần phục và nhờ cậy. Nước Nga của Putin mà họ đang cố tranh thủ để có thêm một đàn anh khác đang suy kiệt hoàn toàn. Trung Quốc đang ngày càng để lộ những dấu hiệu sắp khủng hoảng lớn. Nợ công và nợ xấu chồng chất, ngoại thương suy sụp, sản xuất đình đốn, môi trường sinh sống gần như đã bị hủy hoại. Mâu thuẫn trong nội bộ chính quyền và giữa các vùng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đa số các đại gia đang tìm cách ra bỏ nước ngoài mang theo tài sản. Dù muốn hay không Trung Quốc cũng sẽ bắt buộc phải buông Việt Nam như Liên Xô đã từng bị bắt buộc phải buông Đông Âu trước đây.
ĐCSVN sẽ không có chọn lựa nào khác hơn là qui phục nhân dân Việt Nam, nghĩa là chấp nhận một chỗ đứng trong lòng dân tộc thay vì trên đầu dân tộc. Hoặc một kết thúc rất bi thảm.
Ban biên tập Tổ Quốc
Tác giả gửi trực tiếp đến VA News