Nhìn dáng vẻ chiếc OH–6 tròn tròn, nho-nhỏ mảnh mai như vậy, mà trong chiến trường VN làm cho nhiều người sợ nó lắm, ngoài địch ra, còn có tui nữa!
Dân miền quê gọi chiếc OH-6 là cái “hột vịt”, chiếc “cán gáo” hay con “cá nóc” đều là nó cả; còn chiếc Cobra mình ốm, thon dài được ví là con “cá lẹp”, hoặc tuỳ theo vùng kêu là con “còng cọc”! Hai anh chàng nầy thường đi có đôi có cặp, hể thấy OH-6 là y như rằng có Cobra quanh quẩn đâu đó!
Cái hột vịt khi bay nghe âm thanh kêu xè xè trộn lẫn với o-o; chứ mình không nghe tiếng phành phạch từ xa, như chiếc UH! Nó nhanh lắm, đến và đi thật lẹ, thường đi săn và bắt sống VC hoài! Mấy tay du kích đi lang thang, lỡ độ đường nghe nó từ xa, lật đật chạy chui vô rừng lẫn trốn, bị nó bám theo hover (bay đứng một chỗ sẵn sàng bóp cò, thì làm sao trốn thoát, hoặc mấy anh vừa chui vô hầm trong đám rừng lá, cũng không khỏi nó cho ăn lựu đạn banh thây! Đôi khi nó cũng bị… “hố”! Hốt nhằm mấy ông nông phu đang ở ngoài ruộng với mấy cây chĩa bảo:
– VC weapons!
Các đơn vị lớn của VC đang ém quân trong rừng, thấy nó cũng khôn hồn nằm im, không dám bắn, vì biết rằng chọc đến nó, là ít phút sau con “cá lẹp” sẽ đến, mà hoả lực của Cobra mạnh khiếp lắm! Tôi có anh bạn là dân bay AD–6, tình cờ một lần về quê bị kẹt xe đò, nên chứng kiến cảnh Cobra đang xịt rocket, và bắn minigun như bò rống, nhìn kiểu đánh và hỏa lực của nó, anh còn phát mê; cứ trầm trồ kể lại và còn gật gù khen:
– Không ngờ “coi gầy gầy… mà thầy chạy” đấy!
Còn OH-6 thì xoay trở nhanh nhẹn, dễ dàng; mới thấy hover đó, mà tạt ngang một cái vèo cách đó độ 100 mét nhanh như cắt! Các bạn có bao giờ quan sát mấy con ruồi lằn (con nhặn) trong buổi sáng sớm chưa? Nó đang kêu vo-vo bay đứng một chỗ, bỗng nghe tiếng rít lên “te” một phát là mất tiêu, rồi hiện ra cách xa đó chừng 5 mét, mà mắt mình không tài nào trông thấy kịp nó bay đến đó cả, nhanh hơn mấy con ruồi thường nhiều! Ấy đấy! mấy chiếc OH –6 cũng nhanh gần như vậy!
Quý bạn đã sống ở ngoại quốc văn minh sạch sẽ nên hiếm khi gặp, và thấy chỗ ruồi bu kiến đậu, nên chắc là không để ý, chứ còn cá nhân tôi được… “hên”, nên thấy hoài và quan sát kỹ lắm! Số là thời gian đầu đi “tập trung cải tạo” tại trại Hốc Môn, mỗi khi đi “thăm lăng Bác” ; ngồi ở dãy nhà cầu có mái tôn che mưa nắng, nằm sát hàng rào kẽm gai doanh trại; do chính mình đào hố, ngăn vách; cũng thưởng thức được cái hoạt cảnh nầy. Ruồi nhặn đang xôn xao, vo–ve bay tùm lum; từ trên cao cả chục con chim én nhào xuống ngược chiều nhau lạng qua, lách lại để bắt ruồi trước mặt mình rồi vọt lên; trông không khác gì mấy chiếc phản lực đang oanh kích vậy. Thỉnh thoảng được làn gió nhẹ thoáng qua thổi mát, ngồi đó mà nhìn cảnh nầy xem như màn giải trí thật thú vị! Nhờ vậy, tôi mới có dịp quan sát kỹ mấy con ruồi lằn, để bây giờ đem so sánh!
Trở lại với chiếc OH-6, tôi có một kỷ niệm, xin kể: Một buổi xế chiều cuối năm 1969, trong phi vụ liên lạc tôi bay UH-1 chở mấy ông Sỉ Quan Bộ Binh đi từ Cần Thơ đến Cao Lảnh, với copilot là anh Lư Chí (sau nầy lên Đ/uý về Biên Hoà và rớt chết trong chuyến bay đêm) và cơ phi là anh Th/ sĩ Chua. Chúng tôi đáp ngoài ruộng khô, trơ gốc rạ; gần Bộ Chỉ Huy hành quân đặt ven tỉnh lỵ, để thả mấy ông sĩ quan xuống, xong tắt máy nằm chờ!
Khoảng nửa giờ sau có một anh OH –6 bay hành quân về, và đáp gần với chiếc của tôi. Tôi chạy đến và xin anh pilot Mỹ cho tôi lên đi bay thử chơi với anh, vì tôi thích nó! Anh đồng ý, tôi bèn quay về lấy helmet và lên ngồi ghế trái! Tôi nói:
– Đây là lần đầu tiên tôi bay thử loại nầy.
Tôi bắt đầu nhấc máy bay lên hover; thấy cũng nhẹ nhàng, máy bay đứng yên một chỗ, không có chao đảo gì cả, tôi yên chí tiếp tục quay tròn 360 độ, rồi bay ngang trái, ngang phải… tiếp theo đó tôi cất cánh đảo một vòng, rồi về đáp. Nói nào cho ngay, tôi cũng ráng “gò” để đáp cho êm, sợ anh Mỹ nầy cười. Anh pilot Mỹ hỏi tôi:
– Cảm thấy thế nào?
Vì phép lịch sự nên cái gì tôi cũng khen good cả, thank you và định leo xuống. Đột nhiên, anh ta nói:
– Let me try it !
Máy bay đang nằm dưới đất, anh bỗng hốt thẳng lên một cái ào cở 30 feet để hover, quay 360 độ một cái vù, rồi giựt sang trái, kéo sang phải vèo vèo, như thể bay test (thử tàu) vậy, xong đáp xuống lại! Rồi lần nầy anh lại kéo vút thẳng đứng lên thật cao cở 100 feet, để hover, xong anh chúi mũi xuống lấy tốc độ, xuống thật thấp, thấp nữa… đúng là bay rase mottes, hai càng (skids) gần liếm gốc rạ! Tôi nhận ra tay nầy bay cũng “bạo” đây, và có thêm tí… “giựt le” nữa, mà tui đâu có ngán!
Đến khi thấy tốc độ khá cao, anh Mỹ mới kéo cho máy bay vọt thẳng đứng lên, thấy máu trên mặt chạy rần rần, tôi cho rằng đó cũng là lẽ thường thôi, đến khi máy bay vọt lên hết đà, anh bắt đầu quẹo ngược lại 180 độ, kiểu như bên khu trục làm loop vậy, tôi không để ý biết là góc độ bao nhiêu, mà lúc đó nhìn xuống chân thấy trời mây không hà! Tôi hoảng hồn, và bắt đầu thấy sợ thiệt! Khi quẹo lại xong, anh tiếp tục bay và vẫn còn trên cao, anh liền nghiêng mình quẹo phải thật gắt; tôi chưa kịp hoàn hồn, thì lại thấy chân cẳng chỉa lên trời một lần nữa. Vậy mà nào đã ngưng đâu, anh cứ bay tới, và thình lình biểu diễn làm một cái quick–stop, coi như thắng gấp vậy. Rồi lần nầy mới khiếp: anh nghiêng quẹo gắt về phía trái, tôi thấy đầu mình chúi xuống đất, nhìn mặt đất cứ dâng dâng lên… Tôi gồng mình mà sợ, nghĩ thầm tự trách mình “sao chơi dại quá, tự dưng đi tìm cái chết lảng xẹt”. Cũng may đầu tôi chưa đập xuống đất, máy bay đã trở lại bình phi và anh đảo một vòng nữa, rồi về đáp.
Tôi chưa có dịp đi theo khu trục để oanh kích, nên chưa được cảm giác mạnh, nhưng tôi nghĩ mỗi khi máy bay lao xuống bỏ bom bắn phá, rồi cất lên,thì mình đã biết trước trong đầu như vậy rồi, tinh thần có chuẩn bị sẵn, nên cũng không sợ lắm đâu. Trái lại đằng nầy tôi không biết trước, và đoán được những phi tác của anh pilot Mỹ nầy, cộng thêm cái góc độ quẹo của chiếc OH-6 nầy quá lớn, hơn hẳn với chiếc UH1. Cả hai cái bất ngờ đó “ập” đến, làm cho tôi kinh sợ cũng phải. Thật lòng mà nói thế, dù ai có chê cười tôi là “chicken”, cũng xin chấp nhận. Thú thật trong suốt gần 20 phút bay đó, tôi chỉ trân mình mà sợ, chớ có thưởng thức được cái hay dở gì của OH-6, và tài nghệ của anh pilot Mỹ nầy đâu!
Lúc máy bay đáp xong, tôi biết rằng mình không chết rồi, mừng hết lớn! Mặt mày không biết có còn tái mét không, nhưng bạo gan, tôi làm bộ tỉnh cũng ngồi yên gật gù khen good, you’re number one nầy nọ; chứ trong bụng muốn leo ra khỏi máy bay ngay lập tức. không cần chờ đợi anh ta tắt máy gì cả; chỉ sợ anh ta được khen, rồi hứng chí hốt máy bay lên biểu diễn tiếp vài cú nữa là… bỏ bu!
Nhìn ra ngoài tôi thấy hai anh Lư Chí, và Chua đang hướng về phía tôi cười ngặt ngoẻo! Vừa về gần đến tàu mình, Lư Chí nói liền:
– Trời đất ơi! thấy nó dợt anh ghê quá, tôi tuởng là anh tiêu tùng rồi đó. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy ai bay như vậy bao giờ cả, ghê quá đi!
Tôi cũng thú nhận:
– Ờ! tao cũng ghê, ớn thật, từ nay xin chừa không dám chơi dại nữa.
Ngay sau đó, tôi cũng bỏ cái tò mò lởn vởn trong đầu là có dịp sẽ bay thử chiếc Cobra xem sao, vì nghe nói chiếc “cá lẹp” nầy sau khi chúi xuống bắn, đôi lúc kéo vọt lên, cũng có lực đè hơn 1G gì đó nữa! Thôi từ nay dẹp cái ý định đó, thà rằng mộng không thành, mà khoẻ hơn.
Anh chàng Mỹ sau khi tắt máy, cũng lại tàu của tôi chuyện trò. Vừa qua cái màn “giao trứng cho ác”, tôi càng cảm thấy “nổi da gà” hơn khi được biết anh ta mới ra trường, và chỉ bay loại nầy được 400 giờ thôi.
Anh khoe máy bay OH-6 xoay trở lẹ làng, bay nhanh, mà có khả năng quẹo góc độ lớn đến 120 (?) độ lận! Anh còn kể : “Nó rất an toàn, như trong Phi Đoàn của anh, lâu lắm rồi có xảy ra một tai nạn máy bay rớt xuống bờ sông, lăn mấy vòng, mà pilot chỉ bị gãy có hai cái răng thôi!
Tai nghe miệng cũng cười đấy; nhưng có nói gì thì nói; chứ cái màn vừa rồi làm tôi sợ muốn té… đái!!! Xin bỏ lỗi cho từ ngữ không được… thanh-bai, văn-vẻ, nhưng rất chính xác nầy.