Thân Hữu Tiếp Tay...
Lại chuyện Đinh La Thăng - Nguyễn Dư
( HNPĐ ) Trong bài trước tôi viết: nếu có theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông, người ta sẽ nhận ra con người và việc làm của ông Thăng liền
( HNPĐ ) Trong bài trước tôi viết: nếu có theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông, người ta sẽ nhận ra con người và việc làm của ông Thăng liền. Hôm nay đọc thêm bài viết của ông Nguyễn Tiến Dân! Ông Dân đã tổng vạch áo ông Thăng, làm cho mọi người nhìn thấy sau lưng có nhiều vết thẹo, nhưng cũng vẫn còn chưa đủ. Đáng lý ra cũng không cần bổ sung. Thôi, không thèm nói chuyện đó nữa. Nhưng có nhiều người bốc thơm, theo Thăng hít bã... ghê quá, nên có đôi điều cần phải nói thêm.
"Đảng ta", từ hồi còn chiến tranh chống Mỹ cứu nước... Tàu, đã nướng những con thiêu thân vào chiến trường miền Nam bằng cách đốt lên những đốm lửa: tuyên dương anh hùng lập thành tích diệt giặc. Thế mà không ít người mù quáng cả tin, nhảy vào đốm lửa để hy sinh.
Khích động người khác, kể cả trẻ con, hình như là một thói quen để bảo vệ chế độ "đảng ta" trong thời chiến; nhưng trong thời buổi này thì trở nên lỗi thời, không còn hiệu nghiệm nữa; nó chỉ như một đốm lửa của phong trào, đốt lên rồi lụi tàn trong chớp nhoáng; chỉ để trang điểm trong chốc lát cho bộ mặt nhớp nhúa của đảng mà thôi, nhưng sau cơn mưa rào thì phấn son tróc hết. Thử hỏi: một người không tài cán gì như ông Thăng -một người của phong trào- mà về trấn giữ thành Hồ thì thôi! "Đảng ta" hết thuốc chữa rồi hay sao?
Ông Thăng là người thi hành đúng theo ý đảng, tức là không ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón" như những người khác; một người đi đầu, "xứng đáng" làm gương (hay đóng kịch gì gì đó) cho những người khác noi theo. Thế thì, nếu để ông Thăng lãnh đạo đội hốt rác thì hợp lý hơn. Bởi lẽ, đội trưởng làm hùng hục thì các đội viên không bao giờ dám đứng nhìn. Hoặc là nếu ông Thăng là một tiểu đội trưởng, dẫn lính đi hành quân thì không chê vào đâu cho được. Đó là thực tế. Nhưng lãnh đạo thành phố đông dân nhất nước, "chơi" theo cái kiểu của ông thì sức mấy...? Mà chịu đựng được mấy năm hơi? Riêng em thì xin chịu thua các bác ạ!
Đảng của ông Thăng quản lý quốc gia giống như quản lý trường mẫu giáo: Cô giáo dạy trẻ bảo các em vỗ tay thì các em vỗ tay; bảo các em ngồi thì các em ngồi; bắt nhịp cho các em hát: "ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng thì các em chỉ biết hát theo, không cần biết có "yêu" hay không "yêu" và cũng không cần thắc mắc. Nhưng xã hội loài người khác hơn nhà trẻ mẫu giáo là phải có cạnh tranh bằng hành động, bằng việc làm; sàn lọc bằng ngôn từ để nhận thức; chế tài bằng luật pháp để ổn định..., không phải chỉ biết học tập rồi làm theo, rời khỏi trường (quay) thì mọi việc vũ như cẩn.
Người lãnh đạo, nếu có khả năng thì cần phải có... cái đầu, trái tim và khối óc tỉnh táo; không xốc vác, năng "nổ" trong công việc. Chuyện ngồi phòng lạnh hay phòng không lạnh nó không phải là vấn đề cần đặt ra. Đôi khi nếu có điều kiện, người lãnh đạo cần phải ở một không gian trong lành, thoáng mát càng tốt. Trên đời này, chỉ có mình ông Hồ mới là người hy sinh, cùng làm, chịu đưng, cùng khổ, đi sát với dân mà thôi (!?)
Người mình hay dị ứng với những người ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón"! Cho nên mới có những loại người như ông Thăng và ông Hồ. Nhưng họ quên rằng những người biết đóng kịch càng khá thì càng mau thăng quan. Nhưng thực chất cái mà người ta cần là làm được việc hay không. Đó mới là điều quan trọng.
Người ta có thể thắc mắc: không lẽ "đảng ta" mù quáng đến nỗi để một người chỉ xứng đáng là tiểu đội trưởng hoặc đội trưởng mà đi lãnh đạo, làm đầu đảng cả một thành phố có nhiều đảng viên và đông dân nhất sao!?
Hay "cái nghề" của ông Thăng từ xưa nay, nhận công việc nào cũng là từ chỗ hái ra tiền? Tiền đẻ ra quyền mấy hồi! Ông Thăng có thể "đốt cháy" phần đông các ủy viên trung ương để bay lên cao như diều gặp gió; cho nên người ta mới "hồ hởi, phấn khởi" cử một người trung với đảng, hiếu (?) với dân như ông về trấn giữ đất phương Nam mặc dù chưa chắc đã hiểu gì về đất và người phương Nam cả!?
Ông Thăng được cái nước năng và "nổ" để mị dân. Hợp với ý đảng lắm thay!
Nguyễn Dư ( HNPĐ )
( HNPĐ ) Trong bài trước tôi viết: nếu có theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông, người ta sẽ nhận ra con người và việc làm của ông Thăng liền. Hôm nay đọc thêm bài viết của ông Nguyễn Tiến Dân! Ông Dân đã tổng vạch áo ông Thăng, làm cho mọi người nhìn thấy sau lưng có nhiều vết thẹo, nhưng cũng vẫn còn chưa đủ. Đáng lý ra cũng không cần bổ sung. Thôi, không thèm nói chuyện đó nữa. Nhưng có nhiều người bốc thơm, theo Thăng hít bã... ghê quá, nên có đôi điều cần phải nói thêm.
"Đảng ta", từ hồi còn chiến tranh chống Mỹ cứu nước... Tàu, đã nướng những con thiêu thân vào chiến trường miền Nam bằng cách đốt lên những đốm lửa: tuyên dương anh hùng lập thành tích diệt giặc. Thế mà không ít người mù quáng cả tin, nhảy vào đốm lửa để hy sinh.
Khích động người khác, kể cả trẻ con, hình như là một thói quen để bảo vệ chế độ "đảng ta" trong thời chiến; nhưng trong thời buổi này thì trở nên lỗi thời, không còn hiệu nghiệm nữa; nó chỉ như một đốm lửa của phong trào, đốt lên rồi lụi tàn trong chớp nhoáng; chỉ để trang điểm trong chốc lát cho bộ mặt nhớp nhúa của đảng mà thôi, nhưng sau cơn mưa rào thì phấn son tróc hết. Thử hỏi: một người không tài cán gì như ông Thăng -một người của phong trào- mà về trấn giữ thành Hồ thì thôi! "Đảng ta" hết thuốc chữa rồi hay sao?
Ông Thăng là người thi hành đúng theo ý đảng, tức là không ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón" như những người khác; một người đi đầu, "xứng đáng" làm gương (hay đóng kịch gì gì đó) cho những người khác noi theo. Thế thì, nếu để ông Thăng lãnh đạo đội hốt rác thì hợp lý hơn. Bởi lẽ, đội trưởng làm hùng hục thì các đội viên không bao giờ dám đứng nhìn. Hoặc là nếu ông Thăng là một tiểu đội trưởng, dẫn lính đi hành quân thì không chê vào đâu cho được. Đó là thực tế. Nhưng lãnh đạo thành phố đông dân nhất nước, "chơi" theo cái kiểu của ông thì sức mấy...? Mà chịu đựng được mấy năm hơi? Riêng em thì xin chịu thua các bác ạ!
Đảng của ông Thăng quản lý quốc gia giống như quản lý trường mẫu giáo: Cô giáo dạy trẻ bảo các em vỗ tay thì các em vỗ tay; bảo các em ngồi thì các em ngồi; bắt nhịp cho các em hát: "ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng thì các em chỉ biết hát theo, không cần biết có "yêu" hay không "yêu" và cũng không cần thắc mắc. Nhưng xã hội loài người khác hơn nhà trẻ mẫu giáo là phải có cạnh tranh bằng hành động, bằng việc làm; sàn lọc bằng ngôn từ để nhận thức; chế tài bằng luật pháp để ổn định..., không phải chỉ biết học tập rồi làm theo, rời khỏi trường (quay) thì mọi việc vũ như cẩn.
Người lãnh đạo, nếu có khả năng thì cần phải có... cái đầu, trái tim và khối óc tỉnh táo; không xốc vác, năng "nổ" trong công việc. Chuyện ngồi phòng lạnh hay phòng không lạnh nó không phải là vấn đề cần đặt ra. Đôi khi nếu có điều kiện, người lãnh đạo cần phải ở một không gian trong lành, thoáng mát càng tốt. Trên đời này, chỉ có mình ông Hồ mới là người hy sinh, cùng làm, chịu đưng, cùng khổ, đi sát với dân mà thôi (!?)
Người mình hay dị ứng với những người ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón"! Cho nên mới có những loại người như ông Thăng và ông Hồ. Nhưng họ quên rằng những người biết đóng kịch càng khá thì càng mau thăng quan. Nhưng thực chất cái mà người ta cần là làm được việc hay không. Đó mới là điều quan trọng.
Người ta có thể thắc mắc: không lẽ "đảng ta" mù quáng đến nỗi để một người chỉ xứng đáng là tiểu đội trưởng hoặc đội trưởng mà đi lãnh đạo, làm đầu đảng cả một thành phố có nhiều đảng viên và đông dân nhất sao!?
Hay "cái nghề" của ông Thăng từ xưa nay, nhận công việc nào cũng là từ chỗ hái ra tiền? Tiền đẻ ra quyền mấy hồi! Ông Thăng có thể "đốt cháy" phần đông các ủy viên trung ương để bay lên cao như diều gặp gió; cho nên người ta mới "hồ hởi, phấn khởi" cử một người trung với đảng, hiếu (?) với dân như ông về trấn giữ đất phương Nam mặc dù chưa chắc đã hiểu gì về đất và người phương Nam cả!?
Ông Thăng được cái nước năng và "nổ" để mị dân. Hợp với ý đảng lắm thay!
Nguyễn Dư ( HNPĐ )
Lại chuyện Đinh La Thăng - Nguyễn Dư
( HNPĐ ) Trong bài trước tôi viết: nếu có theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông, người ta sẽ nhận ra con người và việc làm của ông Thăng liền
( HNPĐ ) Trong bài trước tôi viết: nếu có theo dõi trên mọi phương tiện truyền thông, người ta sẽ nhận ra con người và việc làm của ông Thăng liền. Hôm nay đọc thêm bài viết của ông Nguyễn Tiến Dân! Ông Dân đã tổng vạch áo ông Thăng, làm cho mọi người nhìn thấy sau lưng có nhiều vết thẹo, nhưng cũng vẫn còn chưa đủ. Đáng lý ra cũng không cần bổ sung. Thôi, không thèm nói chuyện đó nữa. Nhưng có nhiều người bốc thơm, theo Thăng hít bã... ghê quá, nên có đôi điều cần phải nói thêm.
"Đảng ta", từ hồi còn chiến tranh chống Mỹ cứu nước... Tàu, đã nướng những con thiêu thân vào chiến trường miền Nam bằng cách đốt lên những đốm lửa: tuyên dương anh hùng lập thành tích diệt giặc. Thế mà không ít người mù quáng cả tin, nhảy vào đốm lửa để hy sinh.
Khích động người khác, kể cả trẻ con, hình như là một thói quen để bảo vệ chế độ "đảng ta" trong thời chiến; nhưng trong thời buổi này thì trở nên lỗi thời, không còn hiệu nghiệm nữa; nó chỉ như một đốm lửa của phong trào, đốt lên rồi lụi tàn trong chớp nhoáng; chỉ để trang điểm trong chốc lát cho bộ mặt nhớp nhúa của đảng mà thôi, nhưng sau cơn mưa rào thì phấn son tróc hết. Thử hỏi: một người không tài cán gì như ông Thăng -một người của phong trào- mà về trấn giữ thành Hồ thì thôi! "Đảng ta" hết thuốc chữa rồi hay sao?
Ông Thăng là người thi hành đúng theo ý đảng, tức là không ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón" như những người khác; một người đi đầu, "xứng đáng" làm gương (hay đóng kịch gì gì đó) cho những người khác noi theo. Thế thì, nếu để ông Thăng lãnh đạo đội hốt rác thì hợp lý hơn. Bởi lẽ, đội trưởng làm hùng hục thì các đội viên không bao giờ dám đứng nhìn. Hoặc là nếu ông Thăng là một tiểu đội trưởng, dẫn lính đi hành quân thì không chê vào đâu cho được. Đó là thực tế. Nhưng lãnh đạo thành phố đông dân nhất nước, "chơi" theo cái kiểu của ông thì sức mấy...? Mà chịu đựng được mấy năm hơi? Riêng em thì xin chịu thua các bác ạ!
Đảng của ông Thăng quản lý quốc gia giống như quản lý trường mẫu giáo: Cô giáo dạy trẻ bảo các em vỗ tay thì các em vỗ tay; bảo các em ngồi thì các em ngồi; bắt nhịp cho các em hát: "ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng thì các em chỉ biết hát theo, không cần biết có "yêu" hay không "yêu" và cũng không cần thắc mắc. Nhưng xã hội loài người khác hơn nhà trẻ mẫu giáo là phải có cạnh tranh bằng hành động, bằng việc làm; sàn lọc bằng ngôn từ để nhận thức; chế tài bằng luật pháp để ổn định..., không phải chỉ biết học tập rồi làm theo, rời khỏi trường (quay) thì mọi việc vũ như cẩn.
Người lãnh đạo, nếu có khả năng thì cần phải có... cái đầu, trái tim và khối óc tỉnh táo; không xốc vác, năng "nổ" trong công việc. Chuyện ngồi phòng lạnh hay phòng không lạnh nó không phải là vấn đề cần đặt ra. Đôi khi nếu có điều kiện, người lãnh đạo cần phải ở một không gian trong lành, thoáng mát càng tốt. Trên đời này, chỉ có mình ông Hồ mới là người hy sinh, cùng làm, chịu đưng, cùng khổ, đi sát với dân mà thôi (!?)
Người mình hay dị ứng với những người ngồi phòng lạnh "chỉ tay năm ngón"! Cho nên mới có những loại người như ông Thăng và ông Hồ. Nhưng họ quên rằng những người biết đóng kịch càng khá thì càng mau thăng quan. Nhưng thực chất cái mà người ta cần là làm được việc hay không. Đó mới là điều quan trọng.
Người ta có thể thắc mắc: không lẽ "đảng ta" mù quáng đến nỗi để một người chỉ xứng đáng là tiểu đội trưởng hoặc đội trưởng mà đi lãnh đạo, làm đầu đảng cả một thành phố có nhiều đảng viên và đông dân nhất sao!?
Hay "cái nghề" của ông Thăng từ xưa nay, nhận công việc nào cũng là từ chỗ hái ra tiền? Tiền đẻ ra quyền mấy hồi! Ông Thăng có thể "đốt cháy" phần đông các ủy viên trung ương để bay lên cao như diều gặp gió; cho nên người ta mới "hồ hởi, phấn khởi" cử một người trung với đảng, hiếu (?) với dân như ông về trấn giữ đất phương Nam mặc dù chưa chắc đã hiểu gì về đất và người phương Nam cả!?
Ông Thăng được cái nước năng và "nổ" để mị dân. Hợp với ý đảng lắm thay!
Nguyễn Dư ( HNPĐ )