Văn Học & Nghệ Thuật
MANG THEO NHỮNG NỤ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
MANG THEO NHỮNG NỤ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
Chỉ còn 4 ngày nữa là sinh nhật tôi, mà người
bạn thân chuyên môn viết
"truyện cười", vẫn nhất định ra
đi về cõi vĩnh hằng.
Trước đó mười ngày, ông còn ...tếu văn hoa, tuy
giọng có hơi yếu một chút rằng: thì
có gì đâu, từ bên kia thế giới, tôi sẽ phone về happy birthday đầy đủ
tình nghĩa thôi mà.
Tác giả truyện cười nghĩ. là không nhiều thì ít,
người đọc nếu không cười lăn chiêng bổ nhào ra, thì cũng nhếch mép một
chút, chứ có ai nghe cười cứ tỉnh bơ đi. .. Thái độ đó gọi là
kém xã giao, hay không biết xử thế vậy.
Qua ý nghĩ đó, tôi nhớ lại những ngày còn
kẹt trong tù cải tạo, khóc cười cũng phải tuỳ theo dòng chảy, nghĩa
là phải tuỳ cơ ứng biến, không phải cứ hô hố cười, hay ré lên như ở
nhà. 5 nhà lớn như những cái
kho, chứa đúng 300 nữ tù. Ít ngày sau, một nữ tù thuộc thẩm
sát viên Cảnh sát Quốc gia trốn trại được, còn 299 nữ tù gồm trên
100 sĩ quan nữ quân nhân và gần 200 sĩ quan nữ cảnh sát.
Chúng tôi phải theo cái thời khoá biểu là: 5
giở, dậy tập thể dục. Rồi đi lao động tới 12 giờ trưa. Về ăn trưa, nghỉ
qua loa, xong lên lớp gọi là học lý thuyết. Tan lớp. , ăn cơm chiều, vệ
sinh, giặt giũ ... 7giờ tối, tập trung. Coi TV tới 10
giờ đi ngủ.
Giờ giấc xít xao như vậy thì ...khóc cười
vào lúc nào chẳng biết.
Nhưng có một khoảng trống tương đối có
thể làm việc ...riêng được, lẫn vào buổi trưa, ấy là đi
vệ sinh, kể một chút tâm sự chẳng hạn, hay đấu láo, nhíp mấy
áo quần rách rưới ...
Lúc này là lúc sống cho mình thật sự,
vì có vô tư hay ưu tư cũng thể thôi.
Vì là một Trung tâm. nữ tù, nên có giữ
gìn là với mấy nữ cán bộ, chứ chúng tôi đã quen hết
tính nết nhau rồi .
Do đó một buổi trưa, bỗng. nghe thấy tiếng
hát ... bình thản thoải mái, từ trong một nhà cầu vọng ra: Con
ở miền Nam ra thăm lăng ... Bác.
Thì chúng tôi đưa mắt nhìn nhau cười nụ
vì lăng Bác là cái nhà cầu trại tập trung đó sao?
May mắn là trại tù chúng tôi không có
cái tệ nạn "ăng ten", như nghe bên các trại tù nam đã có vậy.
Chứ nếu không thì nội cái việc trả
lời tại sao nhà cầu mà bảo là lăng bác cũng chết dở rồi. .
.
Tác giả viết "truyện cười" hỏi
tôi khi gặp lại nhau ở Mỹ, là trong cái trung tâm nữ tù, có bao giờ
có được một nụ cười không?
Tôi dè dặt hỏi lại: có phải ông định hỏi rằng
ở nơi trại nữ tù cải tạo, có lúc nào chúng tôi vui được một chút, hay
thế nào?
Thì vui cái kiểu như vầy: chúng tôi cũng
như các trại tù nam, những ngày lễ của họ, vẫn phải làm văn nghệ, hát,
múa, đóng kịch vv ...
Bên nhà 4 có vở kịch tự biên, tự diễn. Chỉ
có 3 vai: ông chủ, cô con gái và thằng ở. Thằng ở sau đi làm cách mạng, trở
về nhà ông chủ, đòi cưới cô con gái ông chủ.
Chuyện thì tầm thường thôi, nhưng người
chia vai thật nhận xét khá, là chọn một cô có cái
mặt cứ nghệt ra như dân rừng về thành phố, cô này cất giọng
lên thì cả hội trường được dịp cười như ...trả thù đời vậy.
Chúng tôi cười cái sự việc đó, chứ đâu phải
cười mừng rỡ, vui vẻ gì.
Người viết "truyện cười" chép miệng:
thì thế thôi, chứ có gì vui vẻ trong đó. Nhưng chúng tôi hơn các
cô , là có những kho tiếu lâm, kể hoài không hết.
Và những lúc nghe sướng tai, thì cũng gọi là vui thật lòng một lúc.
Ngoài những sự việc thương tâm, đáng tiếc
như chết chóc, bịnh hoạn, trốn trại bị bắt lại, bị xử bắn
...sau này trở về có dịp gặp lại nhau, nhớ thời lao tù Cộng sản, mới
bật cười, hoặc cười nghiêng ngửa vì sao lúc đó có thể thế được.
Khi gặp nhau trong tù, chúng ta cười là
cười sự thay trắng đổi đen, mặc dầu chúng ta không oán ghét, trách cứ
gì nhau, nhưng cảm thấy cảnh ngộ lạ đời, đảo lộn.
Mấy tuần lễ đầu tiên khi chưa được
chuyển về trại tù nữ, chúng tôi bị giữ tại một doanh trại của.
Quân Lực VNCH. ở Hóc Môn. Họ chia 5 tù nữ chúng tôi vào toán
làm bếp. Khi phân phối cơm nước cho các toán khác, tôi bắt gặp nhiều
ánh mắt nhìn vào cái tảng cháy dưới đáy chảo lớn, để sau đó chúng tôi
chia đều cho các thau đựng cơm ...
Chúng tôi có cười thật, nhưng là cái cười
xoà của chung đại tộc Ka ki, không có nghĩa chê bai, mà hoàn toàn
vui vẻ vì cùng hoạn nạn.
Tác giả nhiều cuốn truyện cười xưa, trước. 30 -4
-1975 như muốn tâm sự với tôi: cô biết tôi viết nhiều cuốn truyện cười
rồi chứ gì, nhưng sau cuộc đổi đời vừa qua, có lúc tôi cảm thấy
như không cười được nữa.
Giống như câu chuyện mà tôi bắt gặp từ rất
lâu, có lẽ từ khi tôi còn đi học ở Saigon. Một dịp nghỉ
hè, "ma sơ Thevenet" cho chúng tôi đi Vũng Tàu.
Ngày nào chúng tôi cũng gặp một phụ nữ có gương
mặt buồn đến ...chịu không nổi. ..
Cho tới một lần chúng tôi làm quen và hỏi
thăm, mới biết suốt tháng ngày bà ấy sống sung sướng quá,
nên chỉ muốn kéo tâm hồn cho chùng xuống bớt, để cuộc đời thêm ý nghĩa,
thì các đối tượng liên hệ ...không cho phép bà ấy được buồn, thế là
bà phải đi tìm một nơi thanh vắng, hầu sống cho mình được thăng bằng, được
trọn vẹn hỉ nộ ái ố ..,vv..
Tác giả các truyện cười gật đầu, nói
lời kết: nhưng tôi chưa kịp đón nhận sự thăng bằng, để
thấy được những người càng sống bình thường càng thoải mái, an
nhiên và hạnh phúc.
Một chút gì xa vắng lắm chợt đến với chúng tôi,
tôi hồi đáp người bạn tưởng cũng là thân, trước khi sương khói xoá mờ
chân dung ông đang nở nụ cười dang dở: Trong
văn chương ...ông cười thế, ngoài thực tế ông lại rất ...nghiêm khắc, thì
thôi, có sự thăng bằng rồi, và thế là thanh thản cuộc đời
cho tới ...mãn phần.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
MANG THEO NHỮNG NỤ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
MANG THEO NHỮNG NỤ CƯỜI - CAO MỴ NHÂN
Chỉ còn 4 ngày nữa là sinh nhật tôi, mà người
bạn thân chuyên môn viết
"truyện cười", vẫn nhất định ra
đi về cõi vĩnh hằng.
Trước đó mười ngày, ông còn ...tếu văn hoa, tuy
giọng có hơi yếu một chút rằng: thì
có gì đâu, từ bên kia thế giới, tôi sẽ phone về happy birthday đầy đủ
tình nghĩa thôi mà.
Tác giả truyện cười nghĩ. là không nhiều thì ít,
người đọc nếu không cười lăn chiêng bổ nhào ra, thì cũng nhếch mép một
chút, chứ có ai nghe cười cứ tỉnh bơ đi. .. Thái độ đó gọi là
kém xã giao, hay không biết xử thế vậy.
Qua ý nghĩ đó, tôi nhớ lại những ngày còn
kẹt trong tù cải tạo, khóc cười cũng phải tuỳ theo dòng chảy, nghĩa
là phải tuỳ cơ ứng biến, không phải cứ hô hố cười, hay ré lên như ở
nhà. 5 nhà lớn như những cái
kho, chứa đúng 300 nữ tù. Ít ngày sau, một nữ tù thuộc thẩm
sát viên Cảnh sát Quốc gia trốn trại được, còn 299 nữ tù gồm trên
100 sĩ quan nữ quân nhân và gần 200 sĩ quan nữ cảnh sát.
Chúng tôi phải theo cái thời khoá biểu là: 5
giở, dậy tập thể dục. Rồi đi lao động tới 12 giờ trưa. Về ăn trưa, nghỉ
qua loa, xong lên lớp gọi là học lý thuyết. Tan lớp. , ăn cơm chiều, vệ
sinh, giặt giũ ... 7giờ tối, tập trung. Coi TV tới 10
giờ đi ngủ.
Giờ giấc xít xao như vậy thì ...khóc cười
vào lúc nào chẳng biết.
Nhưng có một khoảng trống tương đối có
thể làm việc ...riêng được, lẫn vào buổi trưa, ấy là đi
vệ sinh, kể một chút tâm sự chẳng hạn, hay đấu láo, nhíp mấy
áo quần rách rưới ...
Lúc này là lúc sống cho mình thật sự,
vì có vô tư hay ưu tư cũng thể thôi.
Vì là một Trung tâm. nữ tù, nên có giữ
gìn là với mấy nữ cán bộ, chứ chúng tôi đã quen hết
tính nết nhau rồi .
Do đó một buổi trưa, bỗng. nghe thấy tiếng
hát ... bình thản thoải mái, từ trong một nhà cầu vọng ra: Con
ở miền Nam ra thăm lăng ... Bác.
Thì chúng tôi đưa mắt nhìn nhau cười nụ
vì lăng Bác là cái nhà cầu trại tập trung đó sao?
May mắn là trại tù chúng tôi không có
cái tệ nạn "ăng ten", như nghe bên các trại tù nam đã có vậy.
Chứ nếu không thì nội cái việc trả
lời tại sao nhà cầu mà bảo là lăng bác cũng chết dở rồi. .
.
Tác giả viết "truyện cười" hỏi
tôi khi gặp lại nhau ở Mỹ, là trong cái trung tâm nữ tù, có bao giờ
có được một nụ cười không?
Tôi dè dặt hỏi lại: có phải ông định hỏi rằng
ở nơi trại nữ tù cải tạo, có lúc nào chúng tôi vui được một chút, hay
thế nào?
Thì vui cái kiểu như vầy: chúng tôi cũng
như các trại tù nam, những ngày lễ của họ, vẫn phải làm văn nghệ, hát,
múa, đóng kịch vv ...
Bên nhà 4 có vở kịch tự biên, tự diễn. Chỉ
có 3 vai: ông chủ, cô con gái và thằng ở. Thằng ở sau đi làm cách mạng, trở
về nhà ông chủ, đòi cưới cô con gái ông chủ.
Chuyện thì tầm thường thôi, nhưng người
chia vai thật nhận xét khá, là chọn một cô có cái
mặt cứ nghệt ra như dân rừng về thành phố, cô này cất giọng
lên thì cả hội trường được dịp cười như ...trả thù đời vậy.
Chúng tôi cười cái sự việc đó, chứ đâu phải
cười mừng rỡ, vui vẻ gì.
Người viết "truyện cười" chép miệng:
thì thế thôi, chứ có gì vui vẻ trong đó. Nhưng chúng tôi hơn các
cô , là có những kho tiếu lâm, kể hoài không hết.
Và những lúc nghe sướng tai, thì cũng gọi là vui thật lòng một lúc.
Ngoài những sự việc thương tâm, đáng tiếc
như chết chóc, bịnh hoạn, trốn trại bị bắt lại, bị xử bắn
...sau này trở về có dịp gặp lại nhau, nhớ thời lao tù Cộng sản, mới
bật cười, hoặc cười nghiêng ngửa vì sao lúc đó có thể thế được.
Khi gặp nhau trong tù, chúng ta cười là
cười sự thay trắng đổi đen, mặc dầu chúng ta không oán ghét, trách cứ
gì nhau, nhưng cảm thấy cảnh ngộ lạ đời, đảo lộn.
Mấy tuần lễ đầu tiên khi chưa được
chuyển về trại tù nữ, chúng tôi bị giữ tại một doanh trại của.
Quân Lực VNCH. ở Hóc Môn. Họ chia 5 tù nữ chúng tôi vào toán
làm bếp. Khi phân phối cơm nước cho các toán khác, tôi bắt gặp nhiều
ánh mắt nhìn vào cái tảng cháy dưới đáy chảo lớn, để sau đó chúng tôi
chia đều cho các thau đựng cơm ...
Chúng tôi có cười thật, nhưng là cái cười
xoà của chung đại tộc Ka ki, không có nghĩa chê bai, mà hoàn toàn
vui vẻ vì cùng hoạn nạn.
Tác giả nhiều cuốn truyện cười xưa, trước. 30 -4
-1975 như muốn tâm sự với tôi: cô biết tôi viết nhiều cuốn truyện cười
rồi chứ gì, nhưng sau cuộc đổi đời vừa qua, có lúc tôi cảm thấy
như không cười được nữa.
Giống như câu chuyện mà tôi bắt gặp từ rất
lâu, có lẽ từ khi tôi còn đi học ở Saigon. Một dịp nghỉ
hè, "ma sơ Thevenet" cho chúng tôi đi Vũng Tàu.
Ngày nào chúng tôi cũng gặp một phụ nữ có gương
mặt buồn đến ...chịu không nổi. ..
Cho tới một lần chúng tôi làm quen và hỏi
thăm, mới biết suốt tháng ngày bà ấy sống sung sướng quá,
nên chỉ muốn kéo tâm hồn cho chùng xuống bớt, để cuộc đời thêm ý nghĩa,
thì các đối tượng liên hệ ...không cho phép bà ấy được buồn, thế là
bà phải đi tìm một nơi thanh vắng, hầu sống cho mình được thăng bằng, được
trọn vẹn hỉ nộ ái ố ..,vv..
Tác giả các truyện cười gật đầu, nói
lời kết: nhưng tôi chưa kịp đón nhận sự thăng bằng, để
thấy được những người càng sống bình thường càng thoải mái, an
nhiên và hạnh phúc.
Một chút gì xa vắng lắm chợt đến với chúng tôi,
tôi hồi đáp người bạn tưởng cũng là thân, trước khi sương khói xoá mờ
chân dung ông đang nở nụ cười dang dở: Trong
văn chương ...ông cười thế, ngoài thực tế ông lại rất ...nghiêm khắc, thì
thôi, có sự thăng bằng rồi, và thế là thanh thản cuộc đời
cho tới ...mãn phần.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)