Thân Hữu Tiếp Tay...
Mỗi Lần Têt Đến Lại Một Lần Hy Vọng - Lão Ngoan Đồng
( HNPĐ ) Tết Ất Mùi đến, tổng cộng là 40 lần ăn Tết trong cảnh nước mất nhà tan,sống đời làm nô lệ, kể từ Tết Mậu Thìn 1976. Cứ mỗi lần Tết đến trong suốt 39 năm qua, gia đình nào đứng trước bàn thờ Tổ Tiên
( HNPĐ ) Tết Ất Mùi đến, tổng cộng là 40 lần ăn Tết trong cảnh nước mất nhà tan,sống đời làm nô lệ, kể từ Tết Mậu Thìn 1976. Cứ mỗi lần Tết đến trong suốt 39 năm qua, gia đình nào đứng trước bàn thờ Tổ Tiên cũng khấn vái, cầu xin cho bản thân, cho con cháu được đạt thành ý nguyện trong năm tới. Thế nhưng từ năm nầy qua năm khác, những ước vọng cầu xin đó chẳng có cái nào được đạt thành.
Tết Ất Mùi nầy cũng vậy, chúng ta cũng vẫn cứ hy vọng, dùrằng chưa biết lúc nào hy vọng đạt thành. Còn sống là cứ hy vọng, nếu không, đời sống như lục bình trôi, chẳng có hứng thú gì để phấn đấu vươn lên.
Tuổi thanh niên thì hy vọng học hành tấn tới, mong thực hiện được trình độ mà mình ước mong, tương lai sẽ được bảo đảm, có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống được dư dả, không phải cực nhọc trầy vi tróc vảy để kiếm miếng ăn, có thể phụng dưỡng cha mẹ già, báo đền công ơn dưỡng dục.
Những người trong lứa tuổi trung niên, đã có gia đình, ước mong đủ ăn đủ mặc, làm sao nuôi nấng con cái cho nên người, có học thức, biết trọng luân thường đạo lý, xứng đáng là một người Việt Nam có giáo dục, đời sống được luôn hạnh phúc.
Những người già thì mong sao còn được khỏe mạnh, sống lâu để nhìn con cháu thành đạt, hạnh phúc, làm rạng rỡ tổ tiên dòng họ.
Những bậc thức giả, mong được góp bàn tayđể xây dựng xã hội an bình, nước non phát triển, dân chúng được hưởng một cuộc đời hạnh phúc, có thể sánh vai cùng các nước văn minh trong cộng đồng thế giới.
Nếu sống trong một xã hội có đầy đủ tự do, quyền làm người được tôn trọng, những ước ao đó thấy rất đơn giàn, ai cũng có thể đạt được không có gì khó khăn, nếu biết cầu tiến, tự trọng, thành tâm và siêng năng.Nhưng trong nước Việt Nam hiện nay, người dân sống trong một xã hội bị kềm kẹp bởi chủ nghĩa phát xích độc tài việt cộng, những ao ước đó còn khó hơn tìm đường lên cung trăng.
Người dân trong nước mong muốn học hành để có kiến thức văn minh của nhân loại tiến bộ, biết được lịch sử tồn tại của Tổ tiên, văn hóa đặc thù của giống nòi,…hầu tạo dựng một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Nhưng với hiện trạng xã hội “mạnh được yếu thua”, đa số dân sống nghèo đói, không cóđủ khả năng tiếp tục học hành quá tốn kém. Với nền giáo dục của xã hội cộng sản độc tài, chú tâm vào khẩu hiệu “hồng hơn chuyên”, cần người trung thành với đảng cộng sản, không cần người trung thành với Tổ Quốc.Khi tốt nghiệp không tìm được công ăn việc làm, phải sống lây lất qua ngày bằng cách làm đủ thứ nghề, không đúng khả năng chuyên môn của mình, thì làm thế nào để đạt được mộng ước đây ?
Muốn cuộc sống của cá nhân và gia đình được sung túc, thì thiệt là một vấn đề vượt khỏi tầm tay. Trong một xã hội chỉ cần người lao động bằng tay chân, không cần người trí thức, tạo nên một xã hội “ai cũng đói”, ngoại trừ bọn cầm quyền và tay chân thuộc hạ.Với chủ trương “bao tử là trên hết”, chánh sách kinh tế chỉ để làm giàu cho bọn cầm quyền, dân thì phải sống một đời sống nghèo nàn, tự sanh tự diệt.Chánh sách đó, buộc người dân phải luôn luôn nghĩ đến miếng ăn cái mặc, bệnh hoạn, nào còn biết gì đến đòi hỏi dân chủ, tự do để được đổi đời.
Những người may mắn vì bất cứ nguyên do nào đó, có học thức, có thể gọi là những bậc thức giả, nếu không phải làđảng viên ngu đần trung thành với đảng cộng sản, làm gì được tham chánh, làm gì chen chân được vào những vị tríđại diện dân, để góp sức tạo nên một xã hội bình an, quốc gia được phát triển theo đà tiến bộ của loài người ? Cho nên những mong ước của họ chỉ là những hy vọng viễn vong !
Trong một xã hội “còn đảng còn mình”, nếu không hùa theo bầy quỷ cộng sản thì hoạn lộ, sinh độ đều bị tắt nghẻn. Như vậy, người trẻ trong hàng con cháu đang vất vả nghèo nàn, thì làm thế nào phụng dưỡng, báo hiếu với cha mẹông bà được dây?
Bởi vìtrên quê hương Việt Nam hiện tại, không có một kế hoạch, một chương trình nào của bọn cầm quyên lo cho đời sống của những người già, những người đã một đời cực nhọc đóng góp công sức của mình cho xã hội, nay tuổi đã già vẫn phải đem sức tàn lực kiệt của mình, tự tìm cách mưu sinh lây lất qua ngày, chờ ngày về với Ông Bà Ông Vãi. Còn hy vọng gì để nhìn con cháu đủăn đủ mặc trong đời sống hạnh phúc ?
Hy vọng, hy vọng, lại hy vọng…
Hy vọng rằng trong xã hội, mọi người đều được đối xử công bằng trên mọi phương diện, không có cảnh chèn ép bóc lột, mạnh được yếu thua, ai cũng được ăn no mặc ấm.
Hy vọng rằng nước mình cũng giàu mạnh trở lại như thuở trước, trước khi bị đảng cộng sản chiếm đoạt lảnh thổ, cai trị Quốc Gia. Để được ngang bằng với các nước lân bang, mà thuở trước, nước mình đã từng hơn hẳn họ.
Hy vọng rằng, cuộc sống hiện tại không thể xây đấp được mộng ước của mình, mong có một cuộc đổi đời kỳ diệu nào đó, mình có thể vươn lên đến những điều mong ước.
Ở trong xã hội Việt Nam hiện tại với chế độ “xã hội chủ nghĩa”, đích danh là chế độ độc đảng độc tài cảnh sát trị, người dân muốn thực hiện mộng ước của mình, phải được đảng cộng sản Việt Nam cho phép.
-Muốn học hành thành đạt phải có nhiều tiền, lo lót hối lộ những quan chức trong ngành giáo dục;
- Muốn học hành cao hơn bậc trung học phổ thông, phải được đảng truy xét liên hệ ba đời xem có ai chống đảng không;
- Muốn có công ăn việc làm, phài có nhiều tiền để lo lót cho các quan chức trong các cơ sởdo đảng lảnh đạo, công cũng như tư, để đượcnhận vào làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân;
-Muốn đến nhà bà con bạn hữu ở chơi một vài ngày, phải xin phép đảng;
-Muốn di chuyễn đến một địa phương khác để sinh sống, phải xin phép đảng;
-Có đám giổ, đám cưới hay tiệc tùng với sự tham dự của nhiều người, phải xin phép đảng;
-Muốn cất nhà hay canh tác trên mảnh đất của mình do tổ tiên để lại, phải xin phép đảng mới được xử dụng miếng đất đó;…
Còn rất nhiều ước vọng khác nữa, tất cả đều phải được đảng ban ơn mới có thể thỏa mãn phần nào trong muôn một.
Tuy nhiên với chế độ “Luật là Tao, Tao là Luật”, luật thay đổi như chong chóng theo nhu cầu của đảng,những phép tắc trên có thể được đảng chấp thuận, nếu có tiền hối lộ cho quan chức của đảng.
Thế nhưng, có những ngoại lệ dù có tiền để lo hối lộ,nhưng tuyệt đối, không bao giờ được phép tỏ thái độ hoặc hành động chống quân xâm lược tàu cộng,kẻ thù truyền kiếp,và chống đảng cộng sản Việt Nam, kẻ đang đem nòi giống dâng cho quan thầy trung cộng của chúng. Nếu đụng chạm đến hai điều kỵ nầy, sẽ bị tù mọt gông.
Đã 40 năm qua, người dân Việt Nam luôn hy vọng, luôn cầu Trời khẩn Phật giúp cho những quyền tự do tối thiểu của con người được thực hiện, hầu đạt được mộng ước nếu có đủ khả năng. Nhưng tất cả đều vô vọng, không có đấng linh thiêng nào đáp ứng.
Năm nay, thời gian 40 năm dài đăng đẳng của tinh thần nhờ người, nhờ thần linh, có lẻđã quáđủ rồi.Đã 40 năm trường chờđảng ban ơn, nhưng ơn đâu chẳng thấy, chỉ thấy đảng gán ghép tội tình “chống phá nhà nước” cho những ai, tự tìm đến mộng ước của mình mà không hợp ý đảng. Mọi sự cản trở hy vọng của con dân Việt đều do đảng cộng sản Việt Nam thao túng.
Ai cũng biết câu châm ngôn: “nhờ người sao bằng nhờ mình”, nhưng mấy ai có đủ can đảm và tự tin vào sức mình để thực hiện mộng ước ?
Muốn tìm đến mộng ước của mình, chỉ có một điều duy nhứt là phải làm sao dẹp bỏ cái đảng cộng sản tàn bạo ác ôn đó đi
.
Cũng là những nguyện ước từ 40 năm trước, mong rằng trong năm Ất Mùi nầy, người dân Việt Nam vẫn còn những ước mơ, nhưng không phải thụ động ngồi cầu xin Trời Phật, hay những kẻ ác ôn đang cầm vận mệnh của dân tộc, mà phải tự bản thân mình, vực dậy lòng can đảm, dùng hết cả sức lực, tâm trí biến thành hành động, xóa bỏ cái đảng cướp cộng sản hiện tại, dọn đường đi, tiến đến việc thực hiện mộng ước của mình. Và đó cũng là những hy vọng trong đầu năm mới Ất Mùi,là một hy vọng ưu tiên của những người đang tranh đấu chống lại chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa, hèn với giặc ác với dân, xóa tan đi những trở ngại của con người, để tìm đến những ước mơ của mình./.
Lão Ngoan Đồng
( HNPĐ )
( HNPĐ ) Tết Ất Mùi đến, tổng cộng là 40 lần ăn Tết trong cảnh nước mất nhà tan,sống đời làm nô lệ, kể từ Tết Mậu Thìn 1976. Cứ mỗi lần Tết đến trong suốt 39 năm qua, gia đình nào đứng trước bàn thờ Tổ Tiên cũng khấn vái, cầu xin cho bản thân, cho con cháu được đạt thành ý nguyện trong năm tới. Thế nhưng từ năm nầy qua năm khác, những ước vọng cầu xin đó chẳng có cái nào được đạt thành.
Tết Ất Mùi nầy cũng vậy, chúng ta cũng vẫn cứ hy vọng, dùrằng chưa biết lúc nào hy vọng đạt thành. Còn sống là cứ hy vọng, nếu không, đời sống như lục bình trôi, chẳng có hứng thú gì để phấn đấu vươn lên.
Tuổi thanh niên thì hy vọng học hành tấn tới, mong thực hiện được trình độ mà mình ước mong, tương lai sẽ được bảo đảm, có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống được dư dả, không phải cực nhọc trầy vi tróc vảy để kiếm miếng ăn, có thể phụng dưỡng cha mẹ già, báo đền công ơn dưỡng dục.
Những người trong lứa tuổi trung niên, đã có gia đình, ước mong đủ ăn đủ mặc, làm sao nuôi nấng con cái cho nên người, có học thức, biết trọng luân thường đạo lý, xứng đáng là một người Việt Nam có giáo dục, đời sống được luôn hạnh phúc.
Những người già thì mong sao còn được khỏe mạnh, sống lâu để nhìn con cháu thành đạt, hạnh phúc, làm rạng rỡ tổ tiên dòng họ.
Những bậc thức giả, mong được góp bàn tayđể xây dựng xã hội an bình, nước non phát triển, dân chúng được hưởng một cuộc đời hạnh phúc, có thể sánh vai cùng các nước văn minh trong cộng đồng thế giới.
Nếu sống trong một xã hội có đầy đủ tự do, quyền làm người được tôn trọng, những ước ao đó thấy rất đơn giàn, ai cũng có thể đạt được không có gì khó khăn, nếu biết cầu tiến, tự trọng, thành tâm và siêng năng.Nhưng trong nước Việt Nam hiện nay, người dân sống trong một xã hội bị kềm kẹp bởi chủ nghĩa phát xích độc tài việt cộng, những ao ước đó còn khó hơn tìm đường lên cung trăng.
Người dân trong nước mong muốn học hành để có kiến thức văn minh của nhân loại tiến bộ, biết được lịch sử tồn tại của Tổ tiên, văn hóa đặc thù của giống nòi,…hầu tạo dựng một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Nhưng với hiện trạng xã hội “mạnh được yếu thua”, đa số dân sống nghèo đói, không cóđủ khả năng tiếp tục học hành quá tốn kém. Với nền giáo dục của xã hội cộng sản độc tài, chú tâm vào khẩu hiệu “hồng hơn chuyên”, cần người trung thành với đảng cộng sản, không cần người trung thành với Tổ Quốc.Khi tốt nghiệp không tìm được công ăn việc làm, phải sống lây lất qua ngày bằng cách làm đủ thứ nghề, không đúng khả năng chuyên môn của mình, thì làm thế nào để đạt được mộng ước đây ?
Muốn cuộc sống của cá nhân và gia đình được sung túc, thì thiệt là một vấn đề vượt khỏi tầm tay. Trong một xã hội chỉ cần người lao động bằng tay chân, không cần người trí thức, tạo nên một xã hội “ai cũng đói”, ngoại trừ bọn cầm quyền và tay chân thuộc hạ.Với chủ trương “bao tử là trên hết”, chánh sách kinh tế chỉ để làm giàu cho bọn cầm quyền, dân thì phải sống một đời sống nghèo nàn, tự sanh tự diệt.Chánh sách đó, buộc người dân phải luôn luôn nghĩ đến miếng ăn cái mặc, bệnh hoạn, nào còn biết gì đến đòi hỏi dân chủ, tự do để được đổi đời.
Những người may mắn vì bất cứ nguyên do nào đó, có học thức, có thể gọi là những bậc thức giả, nếu không phải làđảng viên ngu đần trung thành với đảng cộng sản, làm gì được tham chánh, làm gì chen chân được vào những vị tríđại diện dân, để góp sức tạo nên một xã hội bình an, quốc gia được phát triển theo đà tiến bộ của loài người ? Cho nên những mong ước của họ chỉ là những hy vọng viễn vong !
Trong một xã hội “còn đảng còn mình”, nếu không hùa theo bầy quỷ cộng sản thì hoạn lộ, sinh độ đều bị tắt nghẻn. Như vậy, người trẻ trong hàng con cháu đang vất vả nghèo nàn, thì làm thế nào phụng dưỡng, báo hiếu với cha mẹông bà được dây?
Bởi vìtrên quê hương Việt Nam hiện tại, không có một kế hoạch, một chương trình nào của bọn cầm quyên lo cho đời sống của những người già, những người đã một đời cực nhọc đóng góp công sức của mình cho xã hội, nay tuổi đã già vẫn phải đem sức tàn lực kiệt của mình, tự tìm cách mưu sinh lây lất qua ngày, chờ ngày về với Ông Bà Ông Vãi. Còn hy vọng gì để nhìn con cháu đủăn đủ mặc trong đời sống hạnh phúc ?
Hy vọng, hy vọng, lại hy vọng…
Hy vọng rằng trong xã hội, mọi người đều được đối xử công bằng trên mọi phương diện, không có cảnh chèn ép bóc lột, mạnh được yếu thua, ai cũng được ăn no mặc ấm.
Hy vọng rằng nước mình cũng giàu mạnh trở lại như thuở trước, trước khi bị đảng cộng sản chiếm đoạt lảnh thổ, cai trị Quốc Gia. Để được ngang bằng với các nước lân bang, mà thuở trước, nước mình đã từng hơn hẳn họ.
Hy vọng rằng, cuộc sống hiện tại không thể xây đấp được mộng ước của mình, mong có một cuộc đổi đời kỳ diệu nào đó, mình có thể vươn lên đến những điều mong ước.
Ở trong xã hội Việt Nam hiện tại với chế độ “xã hội chủ nghĩa”, đích danh là chế độ độc đảng độc tài cảnh sát trị, người dân muốn thực hiện mộng ước của mình, phải được đảng cộng sản Việt Nam cho phép.
-Muốn học hành thành đạt phải có nhiều tiền, lo lót hối lộ những quan chức trong ngành giáo dục;
- Muốn học hành cao hơn bậc trung học phổ thông, phải được đảng truy xét liên hệ ba đời xem có ai chống đảng không;
- Muốn có công ăn việc làm, phài có nhiều tiền để lo lót cho các quan chức trong các cơ sởdo đảng lảnh đạo, công cũng như tư, để đượcnhận vào làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân;
-Muốn đến nhà bà con bạn hữu ở chơi một vài ngày, phải xin phép đảng;
-Muốn di chuyễn đến một địa phương khác để sinh sống, phải xin phép đảng;
-Có đám giổ, đám cưới hay tiệc tùng với sự tham dự của nhiều người, phải xin phép đảng;
-Muốn cất nhà hay canh tác trên mảnh đất của mình do tổ tiên để lại, phải xin phép đảng mới được xử dụng miếng đất đó;…
Còn rất nhiều ước vọng khác nữa, tất cả đều phải được đảng ban ơn mới có thể thỏa mãn phần nào trong muôn một.
Tuy nhiên với chế độ “Luật là Tao, Tao là Luật”, luật thay đổi như chong chóng theo nhu cầu của đảng,những phép tắc trên có thể được đảng chấp thuận, nếu có tiền hối lộ cho quan chức của đảng.
Thế nhưng, có những ngoại lệ dù có tiền để lo hối lộ,nhưng tuyệt đối, không bao giờ được phép tỏ thái độ hoặc hành động chống quân xâm lược tàu cộng,kẻ thù truyền kiếp,và chống đảng cộng sản Việt Nam, kẻ đang đem nòi giống dâng cho quan thầy trung cộng của chúng. Nếu đụng chạm đến hai điều kỵ nầy, sẽ bị tù mọt gông.
Đã 40 năm qua, người dân Việt Nam luôn hy vọng, luôn cầu Trời khẩn Phật giúp cho những quyền tự do tối thiểu của con người được thực hiện, hầu đạt được mộng ước nếu có đủ khả năng. Nhưng tất cả đều vô vọng, không có đấng linh thiêng nào đáp ứng.
Năm nay, thời gian 40 năm dài đăng đẳng của tinh thần nhờ người, nhờ thần linh, có lẻđã quáđủ rồi.Đã 40 năm trường chờđảng ban ơn, nhưng ơn đâu chẳng thấy, chỉ thấy đảng gán ghép tội tình “chống phá nhà nước” cho những ai, tự tìm đến mộng ước của mình mà không hợp ý đảng. Mọi sự cản trở hy vọng của con dân Việt đều do đảng cộng sản Việt Nam thao túng.
Ai cũng biết câu châm ngôn: “nhờ người sao bằng nhờ mình”, nhưng mấy ai có đủ can đảm và tự tin vào sức mình để thực hiện mộng ước ?
Muốn tìm đến mộng ước của mình, chỉ có một điều duy nhứt là phải làm sao dẹp bỏ cái đảng cộng sản tàn bạo ác ôn đó đi
.
Cũng là những nguyện ước từ 40 năm trước, mong rằng trong năm Ất Mùi nầy, người dân Việt Nam vẫn còn những ước mơ, nhưng không phải thụ động ngồi cầu xin Trời Phật, hay những kẻ ác ôn đang cầm vận mệnh của dân tộc, mà phải tự bản thân mình, vực dậy lòng can đảm, dùng hết cả sức lực, tâm trí biến thành hành động, xóa bỏ cái đảng cướp cộng sản hiện tại, dọn đường đi, tiến đến việc thực hiện mộng ước của mình. Và đó cũng là những hy vọng trong đầu năm mới Ất Mùi,là một hy vọng ưu tiên của những người đang tranh đấu chống lại chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa, hèn với giặc ác với dân, xóa tan đi những trở ngại của con người, để tìm đến những ước mơ của mình./.
Lão Ngoan Đồng
( HNPĐ )
Mỗi Lần Têt Đến Lại Một Lần Hy Vọng - Lão Ngoan Đồng
( HNPĐ ) Tết Ất Mùi đến, tổng cộng là 40 lần ăn Tết trong cảnh nước mất nhà tan,sống đời làm nô lệ, kể từ Tết Mậu Thìn 1976. Cứ mỗi lần Tết đến trong suốt 39 năm qua, gia đình nào đứng trước bàn thờ Tổ Tiên
( HNPĐ ) Tết Ất Mùi đến, tổng cộng là 40 lần ăn Tết trong cảnh nước mất nhà tan,sống đời làm nô lệ, kể từ Tết Mậu Thìn 1976. Cứ mỗi lần Tết đến trong suốt 39 năm qua, gia đình nào đứng trước bàn thờ Tổ Tiên cũng khấn vái, cầu xin cho bản thân, cho con cháu được đạt thành ý nguyện trong năm tới. Thế nhưng từ năm nầy qua năm khác, những ước vọng cầu xin đó chẳng có cái nào được đạt thành.
Tết Ất Mùi nầy cũng vậy, chúng ta cũng vẫn cứ hy vọng, dùrằng chưa biết lúc nào hy vọng đạt thành. Còn sống là cứ hy vọng, nếu không, đời sống như lục bình trôi, chẳng có hứng thú gì để phấn đấu vươn lên.
Tuổi thanh niên thì hy vọng học hành tấn tới, mong thực hiện được trình độ mà mình ước mong, tương lai sẽ được bảo đảm, có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống được dư dả, không phải cực nhọc trầy vi tróc vảy để kiếm miếng ăn, có thể phụng dưỡng cha mẹ già, báo đền công ơn dưỡng dục.
Những người trong lứa tuổi trung niên, đã có gia đình, ước mong đủ ăn đủ mặc, làm sao nuôi nấng con cái cho nên người, có học thức, biết trọng luân thường đạo lý, xứng đáng là một người Việt Nam có giáo dục, đời sống được luôn hạnh phúc.
Những người già thì mong sao còn được khỏe mạnh, sống lâu để nhìn con cháu thành đạt, hạnh phúc, làm rạng rỡ tổ tiên dòng họ.
Những bậc thức giả, mong được góp bàn tayđể xây dựng xã hội an bình, nước non phát triển, dân chúng được hưởng một cuộc đời hạnh phúc, có thể sánh vai cùng các nước văn minh trong cộng đồng thế giới.
Nếu sống trong một xã hội có đầy đủ tự do, quyền làm người được tôn trọng, những ước ao đó thấy rất đơn giàn, ai cũng có thể đạt được không có gì khó khăn, nếu biết cầu tiến, tự trọng, thành tâm và siêng năng.Nhưng trong nước Việt Nam hiện nay, người dân sống trong một xã hội bị kềm kẹp bởi chủ nghĩa phát xích độc tài việt cộng, những ao ước đó còn khó hơn tìm đường lên cung trăng.
Người dân trong nước mong muốn học hành để có kiến thức văn minh của nhân loại tiến bộ, biết được lịch sử tồn tại của Tổ tiên, văn hóa đặc thù của giống nòi,…hầu tạo dựng một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Nhưng với hiện trạng xã hội “mạnh được yếu thua”, đa số dân sống nghèo đói, không cóđủ khả năng tiếp tục học hành quá tốn kém. Với nền giáo dục của xã hội cộng sản độc tài, chú tâm vào khẩu hiệu “hồng hơn chuyên”, cần người trung thành với đảng cộng sản, không cần người trung thành với Tổ Quốc.Khi tốt nghiệp không tìm được công ăn việc làm, phải sống lây lất qua ngày bằng cách làm đủ thứ nghề, không đúng khả năng chuyên môn của mình, thì làm thế nào để đạt được mộng ước đây ?
Muốn cuộc sống của cá nhân và gia đình được sung túc, thì thiệt là một vấn đề vượt khỏi tầm tay. Trong một xã hội chỉ cần người lao động bằng tay chân, không cần người trí thức, tạo nên một xã hội “ai cũng đói”, ngoại trừ bọn cầm quyền và tay chân thuộc hạ.Với chủ trương “bao tử là trên hết”, chánh sách kinh tế chỉ để làm giàu cho bọn cầm quyền, dân thì phải sống một đời sống nghèo nàn, tự sanh tự diệt.Chánh sách đó, buộc người dân phải luôn luôn nghĩ đến miếng ăn cái mặc, bệnh hoạn, nào còn biết gì đến đòi hỏi dân chủ, tự do để được đổi đời.
Những người may mắn vì bất cứ nguyên do nào đó, có học thức, có thể gọi là những bậc thức giả, nếu không phải làđảng viên ngu đần trung thành với đảng cộng sản, làm gì được tham chánh, làm gì chen chân được vào những vị tríđại diện dân, để góp sức tạo nên một xã hội bình an, quốc gia được phát triển theo đà tiến bộ của loài người ? Cho nên những mong ước của họ chỉ là những hy vọng viễn vong !
Trong một xã hội “còn đảng còn mình”, nếu không hùa theo bầy quỷ cộng sản thì hoạn lộ, sinh độ đều bị tắt nghẻn. Như vậy, người trẻ trong hàng con cháu đang vất vả nghèo nàn, thì làm thế nào phụng dưỡng, báo hiếu với cha mẹông bà được dây?
Bởi vìtrên quê hương Việt Nam hiện tại, không có một kế hoạch, một chương trình nào của bọn cầm quyên lo cho đời sống của những người già, những người đã một đời cực nhọc đóng góp công sức của mình cho xã hội, nay tuổi đã già vẫn phải đem sức tàn lực kiệt của mình, tự tìm cách mưu sinh lây lất qua ngày, chờ ngày về với Ông Bà Ông Vãi. Còn hy vọng gì để nhìn con cháu đủăn đủ mặc trong đời sống hạnh phúc ?
Hy vọng, hy vọng, lại hy vọng…
Hy vọng rằng trong xã hội, mọi người đều được đối xử công bằng trên mọi phương diện, không có cảnh chèn ép bóc lột, mạnh được yếu thua, ai cũng được ăn no mặc ấm.
Hy vọng rằng nước mình cũng giàu mạnh trở lại như thuở trước, trước khi bị đảng cộng sản chiếm đoạt lảnh thổ, cai trị Quốc Gia. Để được ngang bằng với các nước lân bang, mà thuở trước, nước mình đã từng hơn hẳn họ.
Hy vọng rằng, cuộc sống hiện tại không thể xây đấp được mộng ước của mình, mong có một cuộc đổi đời kỳ diệu nào đó, mình có thể vươn lên đến những điều mong ước.
Ở trong xã hội Việt Nam hiện tại với chế độ “xã hội chủ nghĩa”, đích danh là chế độ độc đảng độc tài cảnh sát trị, người dân muốn thực hiện mộng ước của mình, phải được đảng cộng sản Việt Nam cho phép.
-Muốn học hành thành đạt phải có nhiều tiền, lo lót hối lộ những quan chức trong ngành giáo dục;
- Muốn học hành cao hơn bậc trung học phổ thông, phải được đảng truy xét liên hệ ba đời xem có ai chống đảng không;
- Muốn có công ăn việc làm, phài có nhiều tiền để lo lót cho các quan chức trong các cơ sởdo đảng lảnh đạo, công cũng như tư, để đượcnhận vào làm việc kiếm tiền nuôi sống bản thân;
-Muốn đến nhà bà con bạn hữu ở chơi một vài ngày, phải xin phép đảng;
-Muốn di chuyễn đến một địa phương khác để sinh sống, phải xin phép đảng;
-Có đám giổ, đám cưới hay tiệc tùng với sự tham dự của nhiều người, phải xin phép đảng;
-Muốn cất nhà hay canh tác trên mảnh đất của mình do tổ tiên để lại, phải xin phép đảng mới được xử dụng miếng đất đó;…
Còn rất nhiều ước vọng khác nữa, tất cả đều phải được đảng ban ơn mới có thể thỏa mãn phần nào trong muôn một.
Tuy nhiên với chế độ “Luật là Tao, Tao là Luật”, luật thay đổi như chong chóng theo nhu cầu của đảng,những phép tắc trên có thể được đảng chấp thuận, nếu có tiền hối lộ cho quan chức của đảng.
Thế nhưng, có những ngoại lệ dù có tiền để lo hối lộ,nhưng tuyệt đối, không bao giờ được phép tỏ thái độ hoặc hành động chống quân xâm lược tàu cộng,kẻ thù truyền kiếp,và chống đảng cộng sản Việt Nam, kẻ đang đem nòi giống dâng cho quan thầy trung cộng của chúng. Nếu đụng chạm đến hai điều kỵ nầy, sẽ bị tù mọt gông.
Đã 40 năm qua, người dân Việt Nam luôn hy vọng, luôn cầu Trời khẩn Phật giúp cho những quyền tự do tối thiểu của con người được thực hiện, hầu đạt được mộng ước nếu có đủ khả năng. Nhưng tất cả đều vô vọng, không có đấng linh thiêng nào đáp ứng.
Năm nay, thời gian 40 năm dài đăng đẳng của tinh thần nhờ người, nhờ thần linh, có lẻđã quáđủ rồi.Đã 40 năm trường chờđảng ban ơn, nhưng ơn đâu chẳng thấy, chỉ thấy đảng gán ghép tội tình “chống phá nhà nước” cho những ai, tự tìm đến mộng ước của mình mà không hợp ý đảng. Mọi sự cản trở hy vọng của con dân Việt đều do đảng cộng sản Việt Nam thao túng.
Ai cũng biết câu châm ngôn: “nhờ người sao bằng nhờ mình”, nhưng mấy ai có đủ can đảm và tự tin vào sức mình để thực hiện mộng ước ?
Muốn tìm đến mộng ước của mình, chỉ có một điều duy nhứt là phải làm sao dẹp bỏ cái đảng cộng sản tàn bạo ác ôn đó đi
.
Cũng là những nguyện ước từ 40 năm trước, mong rằng trong năm Ất Mùi nầy, người dân Việt Nam vẫn còn những ước mơ, nhưng không phải thụ động ngồi cầu xin Trời Phật, hay những kẻ ác ôn đang cầm vận mệnh của dân tộc, mà phải tự bản thân mình, vực dậy lòng can đảm, dùng hết cả sức lực, tâm trí biến thành hành động, xóa bỏ cái đảng cướp cộng sản hiện tại, dọn đường đi, tiến đến việc thực hiện mộng ước của mình. Và đó cũng là những hy vọng trong đầu năm mới Ất Mùi,là một hy vọng ưu tiên của những người đang tranh đấu chống lại chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa, hèn với giặc ác với dân, xóa tan đi những trở ngại của con người, để tìm đến những ước mơ của mình./.
Lão Ngoan Đồng
( HNPĐ )