Mãn khóa từ Trung Tâm Huấn Luyện Đồng Đế (Nha Trang) giã từ những ngày nắng cháy da người, những đêm di hành dã trại, những nhọc nhằn trong huấn luyện để những
            
                
Kính tặng đến các Đồng Đội, các Chiến Hữu một thời lửa đạn cùng 
với người Em Gái Hậu Phương của khung trời Hoàng Hoa Thám, Chợ Sư Đoàn 
Nhảy Dù (MĐ 94).
 
Huy Hiệu Đại Đội của Tiểu Đoàn 9, Lữ Đoàn 1, Sư Đoàn Nhảy Dù Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Mãn khóa từ Trung Tâm Huấn Luyện Đồng Đế (Nha Trang) giã từ những 
ngày nắng cháy da người, những đêm di hành dã trại, những nhọc nhằn 
trong huấn luyện để những chàng trai trẻ trở thành người Chiến Binh, 
những Sĩ Quan Trung Đội Trưởng đã sẵn sàng tung cánh khắp 04 vùng Chiến 
Thuật… và tôi cùng bốn người bạn về Binh Chủng Nhảy Dù gồm có: Tuyến 
(TĐ1ND tử trận tại Thường Đức,1974) Thuận (Đại Đội 1Trinh Sát Nhảy Dù, 
hiện ở Oregon), Hữu (TĐ8ND, hiện ở Oklahoma) và tôi, Thiện ĐĐ94/TĐ9ND… 
còn một người bạn cùng khóa về chung nhưng đã bị loại vì sức khỏe khi 
khám để học dù, rất tiếc tôi đã không còn nhớ tên người bạn ấy, xin lỗi 
bạn nhé. Nói chung khóa của tôi về Binh Chủng Nhảy Dù chỉ có 05 người, 
một bị loại vì sức khỏe, một tử trân, nay còn liên lạc được ba kể cả 
tôi. Thắm thoát đến nay đã hơn 40 năm, mỗi lần nghĩ đến thì những hình 
ảnh ngày xưa ấy hiện về như mới ngày hôm qua… Sau khi trình diện Bộ Tư 
Lệnh, chúng tôi được chuyển về Khối Bổ Sung để chờ khám sức khỏe học 
Nhảy Dù… Và cũng từ đó những ngày tháng “lang thang” nơi Chợ Sư Đoàn bắt
 đầu vào mỗi khi đơn vị về Hậu Cứ nghĩ “chỉnh bị”… Chợ Sư Đoàn, một danh
 xưng nghe “ngổ ngộ” nhưng lại rất quen thuộc với những ai đã từng là 
Lính Nhảy Dù, trại Hoàng Hoa Thám bản doanh của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy 
Dù, hậu cứ của Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù, Tiểu Đoàn 9 Nhảy Dù, Tiểu Đoàn 2 
Nhảy Dù, Đại Đội 1 Trinh Sát Nhảy Dù, Đại Đội 3 Trinh Sát Nhảy Dù, Tiểu 
Đoàn Công Binh, Tiểu Đoàn Truyền Tin, Bộ Chỉ Huy Pháo Binh Nhảy Dù cùng 
các đơn vị của Tiểu Đoàn Yểm Trợ, Tiểu Đoàn Quân Y… Đặc biệt có Bệnh 
Viện Đỗ Vinh, có Trung Tâm Huấn Luyện Nhảy Dù, có Ngôi Chùa mang tên 
Hưng Pháp, gần với hậu cứ Tiẻu Đoàn 9 Nhảy Dù và Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù. 
Chợ Sư Đoàn gồm có một ngôi chợ nhỏ để các thân nhân như vợ con lính cư 
ngụ trong Trại Gia Binh Hoàng Hoa Thám có điều kiện sinh hoạt mua bán 
hàng ngày… Có hai dãy nhà bán Café, quán cơm, bán bánh mì, tiệm may v.v…
 dọc theo kéo dài đến cổng hàng rào vào Doanh Trại như Bệnh Viện Đỗ 
Vinh, sân banh, Trung Tâm Huấn Luyện Nhảy Dù v.v… quán cơm nổi bật nhất 
tên là Mai Lan, quán Café “ông già cơm tấm”, quán Café Bà Tán, quán Café
 hai chị em Ngọc, Ngà, quán Café bánh mì của cô Oanh (con ông Quế), tiệm
 may Tuấn, tiệm may Sơn, bàn Bida O Hội, bàn Bida bà Dung… và có một 
ngôi Thánh Đường Micae (Nhà Thờ của SĐND) và mái trường mang tên Thống 
Nhất do Cố Linh Mục Vũ Ngọc Đáng sáng lập và làm Hiệu Trưởng cho đến 
ngày “lịch sử sang trang”.

Trại Hoàng Hoa Thám
Cũng từ ngôi trường này và ngôi chợ nhỏ tên là Chợ Sư Đoàn, các cô 
nữ sinh bén duyên với các chàng Chiến Binh Nhảy Dù, có mối tình bền vững
 keo sơn cho đến tận ngày hôm nay, có những mối tình dang dỡ nửa chừng 
vì chàng đã hy sinh đền nợ núi sông… đó là điều khắc nghiệt nhất của 
chiến tranh mà người Lính phải chấp nhận…
Tôi, quê mãi tận Miền Trung nên bạn bè, người thân đều ở xa nên mỗi
 khi đơn vị về hậu cứ nghỉ dưỡng quân, ngoài những giây phút vui chơi 
cùng đồng đội, tôi thường ra Chợ Sư Đoàn uống café, ăn sáng, ăn trưa… 
rồi thật tình cờ, tôi dừng chân bên quán café bánh mì của “cô bé” nữ 
sinh Thống Nhất, có giọng nói ”bắc kỳ” dễ thương và nụ cười hồn nhiên, 
dần dần tôi trở thành khách hàng quen thuộc, thậm chí ghi sổ nợ mỗi khi 
cuối tháng, rồi sẽ trả vào ngày đầu tháng khi lĩnh lương… ”Cô bé” rất có
 cảm tình với tôi, mỗi lần ghé quán uống café, “cô bé’ đem café ra bàn 
và bắt chuyện hỏi thăm…Có lần, tôi nghe được tiếng gọi của của mẹ “cô 
bé”:” Oanh à! Vào đây mợ nhờ tí việc!!!”… Có lẽ mẹ của “cô bé” để ý mỗi 
lần tôi đến quán uống café là “cô bé” rề rề lại nói chuyện nên mẹ của 
“cô bé” e ngại rằng “tình cảm” đến sớm và lúc đó “cô bé” vẫn còn đi học…
 Thật tình lúc đó tôi chỉ coi “cô bé” như một người em gái nhỏ, “cô bé” 
rất thông cảm với đời lính, có lẽ bố của “cô bé” cũng là lính Nhảy Dù 
nên rất dễ hiểu về đời lính. Có những lần tôi cùng bạn bè ăn sáng, uống 
café và tôi ghi sổ… rồi khi có dịp thanh toán trả tiền, tôi mới chợt 
nhận ra là “cô bé” chỉ ghi nợ 50% số tiền, gần nhất khi đơn vị từ căn cứ
 Bình Minh về hậu cứ nghỉ chỉnh bị và nhận lệnh lên đường thụ huấn tại 
Trung Tâm Huấn Luyện Quốc Gia Vạn Kiếp, Vũng Tàu vào đầu tháng 07/1974. 
Sau năm tuần lễ huấn luyện , đơn vị về hậu cứ khoảng hơn một tuần, rồi 
lại vội vả lên đường hành quân. Đó là mặt trận Thường Đức (8/1974) /Đời 
lính là như thế, rày đây , mai đó, tối hôm qua còn uống café bánh mì Chợ
 Sư Đoàn, hôm nay đã có mặt nơi tuyến đầu, giải tỏa Quận Lỵ Thường Đức 
đã bị Cộng Quân tiến chiếm.
Theo chân đơn vị, Trung đội 3/ ĐĐ94ND do tôi chỉ huy tiến chiếm mục tiêu
 trong những ngày đầu đơn vị khai hỏa…Trong lúc xung phong tiến chiếm 
ngọn đồi “lưng ngựa” 383 do đơn vị chỉ định chẳng may một trái đạn cối 
của địch bắn vào đội hình Trung Đội, tôi bị thương và người lính mang 
máy truyền tin là Hạ Sĩ Hòa tử trận. Tôi chỉ kịp nghe tiếng Hạ Sĩ Hòa 
kêu lên:”em bị thương rồi ông Thầy ơi” ( trong binh chủng Nhảy Dù, Trung
 Đội Trưởng thường được những người lính trong Trung Đội gọi là ông 
Thầy)… và sau này tôi biết được là Hạ Sĩ Hòa nhà ở trong Trại Gia Binh 
Hoàng Hoa Thám, là bạn cùng khóa với MĐ 90, như vậy thêm một món nợ ân 
tình về Hoàng Hoa Thám, có thể Hạ Sĩ Hòa đã hứng chịu hết những mảnh đạn
 oan nghiệt đó để tôi được sống cùng các người Lính trong Trung Đội 3/ĐĐ
 94 đã hy sinh trong trận chiến này, tôi viết những dòng chữ này như một
 nén nhang tưởng niệm đến các đồng đội đã hy sinh vì đất nước. Sau này 
do một dịp rất tình cờ MĐ Lém 94 đã tìm gặp mộ của HS Hòa chôn tại Nghĩa
 Trang Quân Đội Biên Hòa, mộ của HS Hòa đã được MĐ Bùi Đức Lạc gởi tiền 
về cho MĐ Lém trùng tu lại năm 2010. Tôi cũng thay mặt Hạ Sĩ Hòa gởi lời
 cảm ơn đến MĐ Bùi Đức Lac, đã không quên các Đồng Đội nằm lạnh lẽo, 
hoang tàn, không người chăm sóc trong NTQĐBH.

Bị thương và tôi được di tản về Bệnh Viện Đỗ Vinh điều trị, nằm tại
 Phòng Sĩ Quan, lầu 1, sát cửa sổ, tôi là một trong những Sĩ Quan Trung 
Đội Trưởng của Tiểu Đoàn 9 Nhảy Dù bị thương đầu tiên khi Tiểu Đoàn 9 
khai hỏa tại Mặt Trận Thường Đức (08/1974), ngày hôm sau có thêm MĐ Bảo 
Huệ 82, MĐ Vinh 94 cũng bị thương chuyển đến nằm chung phòng… buổi trưa 
đang mơ màng tôi thấy thấp thoáng một bộ bà ba trắng, có thêu những bông
 hồng nhỏ màu đỏ… rồi có người lay tôi dậy và một khuôn mặt quen thuộc 
hiện dần ra… thì ra là “cô bé” café bánh mì đến thăm, với giọng nói lo 
lắng, “cô bé” hỏi thăm tôi có bị thương nặng lắm không??? và nụ cười hồn
 nhiên lại nở trên khuôn mặt dễ thương của “cô bé” khi thấy tôi tuy bị 
thương nhưng vẫn còn lành lặn, không quá nghiêm trọng. Quả tình lúc đó 
tôi thật là cảm động vì tình cảm mà “cô bé” đã dành cho tôi, một người 
lính xa nhà, bị thương, gia đình xa tít tận Miền Trung (nên bạn bè 
thường chọc là con Bà Phước) và những thăm hỏi lúc này thật vô cùng đáng
 trân quý, tôi cảm thấy bớt cô đơn trong đời lính xa quê nhưng tôi chỉ 
nghĩ “cô bé” như một người em gái hậu phương, tình cảm thật là trong 
sáng… Tôi nằm điều trị tại BV Đỗ Vinh khoảng hai tháng và hầu như “cô 
bé” đến thăm rất là đều đặn. Sau đó, tôi được Bác Sĩ Sử chuyển lên Tổng Y
 Viện Cộng Hòa điều trị tiếp vì vết thương của tôi không tiện điều trị 
tại Bệnh Viện Đỗ Vinh, như vậy thêm một món nợ tình nghĩa của Trại Hoàng
 Hoa Thám…
Rồi thời cuộc biến chuyển, Miền Nam thất thủ, tôi cũng mất liên lạc với 
trại Hoàng Hoa từ đó, nơi ấy đã được đổi chủ, người em gái nhỏ cũng 
không tin tức… theo thời cuộc, tôi cũng vào chốn lao tù… rồi những tháng
 ngày lang thang nơi Saigon tìm đường ra đi… rồi may mắn cũng mỉm cười, 
tôi cũng đến được bến bờ tự do, gặp lại các bạn bè, đồng đội cũ cùng 
nhau sinh hoạt, nhắc nhớ đến một thời lửa đạn, cố gắng đóng góp chút 
tình nghĩa cho các bạn bè, đồng đội còn kém may mắn nơi quê nhà…Mỗi năm,
 cứ gần đến ngày Đại Hội Nhảy Dù, chúng tôi thường phone cho nhau như 
thăm hỏi, đốc thúc và nhắc nhau nhớ về tham dự Đại Hội để có dịp gặp 
nhau, kể chuyện ngày xưa, ngày nay…
Buổi sáng cuối tuần, chuông điện thoại reng và tôi biết đó là phone
 của MĐ Bảo Huệ: :’Alo, Thiện đây! Ôn có khỏe không? và Mệ có khỏe 
không?
– Bảo Huệ trả lời:” Ôn thì khỏe, còn Mệ đó là Mệ nào mới được chứ?
– Thì Mệ nào cũng là Mệ đó Ôn ơi!
– Có tin vui, cho Thiện nè?
– Tin gì vậy? Ôn.
– Còn nhớ “cô bé’ café bánh mì ở Chợ Sư Đoàn không?
– Nhớ chứ Ôn, làm sao quên được khi mình thường uống Café ghi sổ!
– Đại Hội 33 này tại Atlanta sẽ có mặt Oanh ( là tên “côbé” café bánh mì) Thiện có cần lấy số phone để gọi thăm hỏi không?
– Cảm ơn Ôn, cứ để tự nhiên khi gặp nhau thì sẽ ngạc nhiên nhiều hơn, nếu còn duyên thì còn gặp. OK?
– Ok! Cho Ôn gởi lời thăm bà xã và cháu.
– Mình cũng vậy, chúc Ôn và Mệ sức khỏe. bye bye!
Nếu quả đúng như MĐ Bảo Huệ báo tin thì thật là quả đất này tròn, tôi và
 vợ con đi tham dự Đại Hội 33 Nhảy Dù tổ chức tại Georgia, Atlanta. Tại 
Đại Hội 33, tôi đã có cơ hội gặp lại “cô bé” café bánh mì ngày xưa mà 
còn gặp thêm các cô ở Chợ Sư Đoàn như Mai, Lan, Hường, Hương, Thu, Cúc 
v.v… Nghe “cô bé” kể, sau này nàng lấy chồng cũng là một Sĩ Quan Pháo 
Binh Nhảy Dù, rồi cũng định cư tại Mỹ nhưng phu quân của nàng đã “vắn 
số” vì một tai nạn tại VN khi về thăm quê. Xin chia buồn.
Sau khi Đại Hội trở về nhà, tôi có thời gian kể thêm với vợ con tôi
 về những tháng ngày chinh chiến của thời trai trẻ, xa nhà, bị thương 
nằm Bệnh Viện. rất cô đơn vì người thân ở xa, tận ngoài Miền Trung nhưng
 nhờ “cô bé” thường đến thăm nom, chăm sóc nên cũng đỡ tủi thân vì bạn 
bè thường gọi tôi là con Bà Phước. Nghe xong câu chuyện này, vợ tôi rất 
cảm phục về những nghĩa cử cao đẹp của “cô bé”( tên Oanh) và tôi nói với
 vợ tôi rằng:
– Với anh, “cô bé” bây giờ như một người bạn tri kỷ mà anh không bao giờ quên được”
– Vợ tôi bảo rằng:’’ Anh ơi! Em nghe anh Út Đại Sư, anh Kiệt ốm, 
đều xác nhận là các Anh rất “chung” tình, tình nào cũng “chung” được 
hết”.
– Tôi liền trả lời:’ cảm ơn em ! em nói rất đúng, tình nào tụi Anh 
cũng “chung “ được cả, chỉ có vấn đề là tụi Anh còn sức để “chung” hay 
không? thì là lại là một chuyện khác! Tôi và vợ tôi cùng hiểu và cười..
Trải qua gần 40 năm nhưng những kỷ niệm về đời lính hình như chưa bao
 giờ phai nhạt nay gặp nhau nơi đất khách, quê người nhưng tình cảm về 
những ngày xưa đó vẫn đầy ắp, Hoàng Hoa tuy đã là dĩ vãng nhưng luôn 
sống mãi trong lòng những người Lính Nhảy Dù, riêng tôi như một món nợ 
ân tình về Hoàng Hoa Thám của những ngày đầu bỡ ngỡ Áo Hoa, Mũ Đỏ và 
thật thắm thiết tình Đồng Đội sống chết bên nhau, không bao giờ quên 
nhau. NHẢY DÙ CỐ GẮNG, hằng năm cứ mỗi dịp Xuân về, tôi thường kêu gọi 
các Anh Em giúp đỡ , đóng góp để gởi về Quê Nhà tổ chức “Cây Mùa Xuân” 
như một cách đền đáp những ân tình mà mình và các Anh Em đã trót vay khi
 còn là Lính Áo Hoa, Mũ Đỏ, xung phong nơi tuyến đầu lửa đạn… chân thành
 tri ân những Đồng Đội đã ngã xuống và đã hy sinh phần nào thân thể 
trong cuộc chiến vừa qua… hẹn gặp nhau tại Đại Hội 34 tại Austin, Texas 
với chủ đề “MỘT NGÀY MŨ ĐỎ, MỘT ĐỜI MŨ ĐỎ”.
Kính chúc tất cả Quý Vị nhiều sức khỏe và an bình
Austin, Texas Một ngày đẹp trời sau cơn mưa lớn
Ngày 20 tháng 09 năm 2013
Nhảy Dù Cố Gắng
MĐ Nguyễn Thành Thiện
ĐĐ 94, TĐ 9 Nhảy Dù