Trước năm 1975, văn học, văn chương, và văn hóa Việt Nam được thể hiện rõ nét cách biệt với các dòng văn học, văn chương và văn hóa của các nước khác. Điển hình là các nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo đều được sự kính nể, nếu không bộc lộ ra ngoài, thì cũng được trân trọng một cách thầm kín trong chừng mực nào đó, để khi có cơ hội, thi cũng tỏ lộ ra một cách chững chạc, xứng đáng với vị trí của nhân vật nào đó trong văn đàn Việt Nam.
Tuy nhiên, sau 1975, tình hình khác hẳn. Có những nhà văn vẫn giữ khí tiết, thà chết trong tù, nhưng cũng không để tư cách mình xuống thấp. Lại có những người viết văn, làm thơ chuyên nghiệp biến thành văn nô, hay là những kẻ phản bội. Sang đến nước người, một số người được gọi là nhà văn cũng biến chất, thành kẻ nô lệ cho đồng tiền, tay sai cho ác quỷ Cộng sản.
Như Nguyễn Ngọc Ngạn. Người này từng được gọi là nhà văn vì cũng cho ra đời một số truyện dài, truyện ngắn, rồi bất chợt như cánh diều bay cao, khi lọt vào “hũ nếp” của Thúy Nga Paris. Từ đó, nhân vật đó nổi tiếng một cách phù phiếm trong giới văn nghệ, và cũng từ đó, mà các sản phẩm của anh ta được bán giá cao, để từ “nhà văn” biến thành “nhà giầu”, chơi với đủ loại trọc phú, ca sĩ giầu sang. Và cũng từ đó, mà nhân vật này bỗng biến thành một đống rác thối tha, khi làm nô lệ cho đồng tiền máu của Cộng Sản Việt Nam.
Ai cũng biết Thúy Nga Paris bây giờ sang tên đổi chủ, từ Tô Văn Lai, một “thầy giáo gian, giáo dở” và Tô Ngọc Thủy, một tay bài bạc khét tiếng, chuyển sang cho một lũ Cộng Con, tỷ phú làm giầu trên xương máu đồng bào, Từ đó mà Nguyễn Ngọc Ngạn biến thành môt tay “tà lọt”, nâng bi đội đĩa Cộng sản, thi hành nghị quyết 36 của công sản là phát triển văn hóa văn nghệ Xã Hội Chủ Nghĩa, Xếp hạng con Người, Xuống hàng Súc Vật.
Ai cũng biết chủ của Thúy Nga Paris bây giờ là một cặp “đại gia” nhóc tì, xây một cái biệt thự rắc rối, quanh co trong khu gần Bình Dương, với cái cỗng tam quan to đùng khắc chữ: “Thúy Nga Paris”. Bên trong, thì có một cái nhà dài, đề chữ: “Paris By Night” để họp bạn văn nghệ và Cán Bộ lãnh đạo từ Thành ủy đến Trung Ương.
Hãy tưởng tượng “nhà văn” Nguyễn Ngọc Ngạn bắt tay, bắt chân, “cụng ly hồ hởi” với những thứ rác rưởi như tên hề Hoài Linh, người mới vào Đảng, để lãnh danh hiệu “Nghệ sĩ nhân dân ưu tú”, ôm vai âu yếm tay khóc nhè Chế Linh, và một lô một lốc những ca sĩ, nhạc sĩ xuất thân từ lò Xã Hội Chủ Nghĩa.
Hãy tưởng tượng Ngạn nhận chỉ thị của những tên chủ nô mới: “Không được nói gì liên hệ đến bọn Ngụy nhe!” và Ngạn chỉ biết “Dạ! Thưa anh!”
Hãy nghe Ngạn giới thiệu những “Đại Gia” đỏ để giới thiệu trong chương trình:
“Đây là ông Tổng Giám Đốc Công Ty chuyên bán các sản phẩm “Nước” Việt Nam tặng 1000 đô!” hoặc: “Người bảo trợ tài chính cho Thúy Nga Paris số 109 là ông Trần Ích Tắc! Xin kính mời ông cho vài lời…” Sau đó, vào trong hậu trường, Ngạn xun xoe bắt tay các ông Tổng Giám Đốc chuyên bán Nước đó, để được dúi trở lại một phong bì…
Ngoài Nguyễn Ngọc Ngạn “tà lọt” của các đại gia CSVN, còn những thứ ca sĩ rác rưởi từng là tiếng ca thân ái của những tâm hồn yêu nghệ thuật của dân Việt Nam, bây giờ chỉ vì tiền, mà bán linh hồn cho quỷ.
Ngày 8 tháng 10 tới đây, người ta thấy danh sách những ca sĩ có tên trong chương trình Paris by Night 120, lẫn lộn nhiều loại sau đây:
-Đảng viên Cộng Sản Hoài Linh, ca sĩ “Hồi Chánh” Nguyễn Hồng Nhung, Bằng Kiều, Minh Tuyết.
– “Người iêu của lính” như Thanh Tuyền, Chế linh, Hương Lan, “gốc gác H.O.” Như Quỳnh, Phi Nhung, Mai Thiên Vân, Như Loan, Don Hồ.,
-Ca Nhạc Sĩ gốc VNCH Từ Công Phụng, Nguyễn Hưng, Đan Nguyên.
-Các ca sĩ trẻ mê tiền mà quên nguồn như: Ngọc Hạ, Ngọc Anh, Lam Anh, Tâm Đoan, Hương Thủy, Hạ Vy, Tóc tiên, Vũ Khanh, Đình Bảo, Mai Tiến Dũng, Thái Châu, Lương Tùng Quang, Thiên Tôn.
-Ca sĩ Xã Hội Chủ Nghĩa: Hà Trần, Lam Anh, Diễm Sương, Hoàng Nhung, Hoàng Mỹ An, Ngọc Ngữ, Hoài Lâm, Mai Quốc Huy…
Trên hết và nham nhở trên hết là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, từng làm người mẫu “nude” 100%, từng về Việt Nam mở quán cà phê, ôm vai những con mụ Tư Bản Đỏ, vợ, con, cháu của những tên bán nước Việt Nam.
Đủ một bộ sậu gồm những tên, như người xưa thường nói, “Xướng Ca Vô Loại…”
Chúng không thuộc loại nào cả, không Sĩ, không Nông, không Công, không phải Thương, mà chỉ là bọn nô lệ cho đồng tiền, bất kể chính kiến, bất chấp nước Việt đang bị Việt Cộng bán cho kẻ thù truyền kiếp là Trung Cộng.
Vậy mà cũng có khối người đi xem! Về khối người này, không biết xếp loại họ vào loại nào, thôi, chỉ đành gọi những người mua vé vào xem Thúy Nga Paris là bọn Vô Cảm, nếu không nói là “Tiếp tay với bọn Cộng Sản bán nước, hại dân”, tuy không trực tiếp nhúng tay vào máu dân lành, nhưng cũng đã giúp cho chế độ Cộng Sản này tồn tại trên phương diện văn hóa, thực hiện nghị quyết 36 của Cộng Sản, biến người hải ngoại thành người mù trước bản đồ đất nước bị cắt xẻ, người điếc trước tiếng kêu thét của dân oan đang bị đầu độc đến chết, đúng hơn là những người chết biết đi “Dead men walking”…
Thật tội nghiệp cho dân Việt ta đã tới ngày suy tàn không chỉ do bọn Cộng Sản mà còn do một số người mình vừa ngu vừa điếc.
Người lính già cô đơn Nguyễn Trần Việt Nam.