Cõi Người Ta
NỒNG NÀN NẮNG HẠ - CAO MỴ NHÂN
NỒNG NÀN NẮNG HẠ - CAO MỴ NHÂN
Tại sao anh không đi cùng với mình đến đại vực này , trong một ngày hết sức
mộng mơ , mình tách đoàn ra một chỗ đứng riêng , để nhớ nhung cho đã .
Buổi sáng mặt trời chưa lên hẳn trên cao , những làn sương mỏng trôi là là dưới
lũng sâu kia , khiến đáy vực như lòng chảo phủ khói , anh đang làm gì giờ
này ?
Phải đứng trước bao la , trước mênh mông , trước tuyệt cùng , vô hạn
...mới nghe rõ được lòng mình thống khổ tới đâu . ..
Nhưng nỗi bao la , mênh mông , tuyệt cùng , vô hạn đó , nó chỉ khiến ta trải
rộng tâm hồn ra khắp bốn phương trời , chứ không xoáy mòn vào buồn tủi , sầu
thương đâu, vì thế vị thần xúc cảm mới gật đầu lia lịa , rằng người thơ
ơi , đúng đấy , đúng đấy .
Thế anh có biết là , đôi cánh tay này đã buông thõng xuống thềm đá chắn , mà
dưới kia là lũng sâu ngay sát vòng rào , tại sao không vô trong kia với
đoàn có khá đông du khách tới sớm , chờ mặt trời mọc sắp đầu
ngày ?
Họ đang nghe người hướng dẫn giới thiệu và dặn dò đôi chút về
nội quy . Trong đó có điều chớ tách rời đoàn , để được an toàn cho
cá nhân và cả đoàn nữa .
Họ nói hôm xưa có mấy ông bà tự ý xuống cái dốc thoai
thoải phía xa , chỉ để chụp hình thôi . Nhưng một người đã lỡ
chân , vấp té , đứng lên không được . Quý vị cùng đi cũng không đỡ
được . Sau phải nhờ 911 tìm xe câu , có lưới , lưới khách đó
lên .
Mình liên tưởng ngay tới anh . Giá có anh , mình sẽ đòi anh cho mình
xuống cái lũng sâu hơn nữa , để rửa chân ...bởi mình vừa thấy ánh nước
mầu xanh hồ thuỷ chiếu lên đôi mắt một cô gái tóc vàng .
Vị thần xúc cảm lại lắc đầu : đừng nhé , đừng nhé ...khi nào
lòng buồn thì nên nghỉ ngơi ở nhà , làm thơ tặng anh có phải êm đềm không , vì
thi hào Nguyễn Du đã khẳng định rồi , rằng :
Cảnh nào , cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
(. Đoạn trường tân thanh.
Nguyễn Du. )
Nắng lên rực rỡ chứa chan , những làn sương mỏng lúc hừng đông đã loãng tan từ
lúc nào không biết , sắp tới buổi trưa rồi , cả một vực đầy ắp nắng vàng.
Những vách đá đại vực Grand Canyon như những lá vàng y dát mỏng
dựng sát mí nhau , hay có thể nói tất cả những vách đá đỏ vòng
quanh đại vực đang được dựng sau lớp vàng y đàn
hồi ...
Không có chuyện buồn nào đầy đủ chất lãng mạn , cho bằng nỗi
tuyệt vọng của một người xa cách tình nhân , từ kiếp này sang
kiếp khác .
Grand Canyon có rộng thêm , có sâu thêm , cũng không chứa hết được nước
mắt đời nay chan hoà đến đời sau , của những chàng Romeo ,và
những nàng Juliet . ..đắm say .
Mình không thể đứng lâu một minh trước đại vực , vì mình quá
sợ độ cao và độ sâu , những cặp uyên ương không thể bay hoài trong
gió bão ...
Về thôi , nắng đã bắt đầu chiếu xéo một vài chỗ nơi vách đá ...hàng
tỷ năm kia , và trong những hốc đá ngàn năm có nhiều sắc dân da đỏ ...
Những sắc dân da đỏ ấy , họ sống thế nào , thì phải có cơ hội tìm
hiểu , phải có ngày giờ tới lui nhiệt tình hơn ...
Rồi chiều xuống mau hơn , nhưng vẫn còn ánh sáng lắt lay trên vách
đá cao , tôi nhìn ra , hay là tưởng tượng ra những hình ảnh ...bởi
vách đá linh động ngó như nhân dáng , dung nhan ai , được đấng Hoá
công " điêu khắc. " hàng tỷ năm trước ...còn giữ lại
.
Anh Thân kính ơi , anh cứ ngồi ở phòng văn yên ấm nhé , còn mình thì ai bảo đi
chơi , để ôm vào lòng nỗi bâng khuâng buồn bã vơ vẩn. ..rồi lại than van
chứ .
À phải rồi , nếu không đi kiếm thiên đường , thì làm sao biết được Trời
rộng thế nào .
Và , nếu không đến đại vực Grand Canyon bát ngát , bạt ngàn
kia , thì làm sao so sánh được tình mình đối với anh cũng sẽ cả ...tỷ
năm không phai nhạt .
Tình mình cũng như nắng trong sáng , nồng nàn mùa hạ đang chứa đầy đại
vực kia phải không vị thần xúc cảm mơ hồ của ...tôi ?
Arizona, 01 June 2016
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )
Bàn ra tán vào (0)
NỒNG NÀN NẮNG HẠ - CAO MỴ NHÂN
NỒNG NÀN NẮNG HẠ - CAO MỴ NHÂN
Tại sao anh không đi cùng với mình đến đại vực này , trong một ngày hết sức
mộng mơ , mình tách đoàn ra một chỗ đứng riêng , để nhớ nhung cho đã .
Buổi sáng mặt trời chưa lên hẳn trên cao , những làn sương mỏng trôi là là dưới
lũng sâu kia , khiến đáy vực như lòng chảo phủ khói , anh đang làm gì giờ
này ?
Phải đứng trước bao la , trước mênh mông , trước tuyệt cùng , vô hạn
...mới nghe rõ được lòng mình thống khổ tới đâu . ..
Nhưng nỗi bao la , mênh mông , tuyệt cùng , vô hạn đó , nó chỉ khiến ta trải
rộng tâm hồn ra khắp bốn phương trời , chứ không xoáy mòn vào buồn tủi , sầu
thương đâu, vì thế vị thần xúc cảm mới gật đầu lia lịa , rằng người thơ
ơi , đúng đấy , đúng đấy .
Thế anh có biết là , đôi cánh tay này đã buông thõng xuống thềm đá chắn , mà
dưới kia là lũng sâu ngay sát vòng rào , tại sao không vô trong kia với
đoàn có khá đông du khách tới sớm , chờ mặt trời mọc sắp đầu
ngày ?
Họ đang nghe người hướng dẫn giới thiệu và dặn dò đôi chút về
nội quy . Trong đó có điều chớ tách rời đoàn , để được an toàn cho
cá nhân và cả đoàn nữa .
Họ nói hôm xưa có mấy ông bà tự ý xuống cái dốc thoai
thoải phía xa , chỉ để chụp hình thôi . Nhưng một người đã lỡ
chân , vấp té , đứng lên không được . Quý vị cùng đi cũng không đỡ
được . Sau phải nhờ 911 tìm xe câu , có lưới , lưới khách đó
lên .
Mình liên tưởng ngay tới anh . Giá có anh , mình sẽ đòi anh cho mình
xuống cái lũng sâu hơn nữa , để rửa chân ...bởi mình vừa thấy ánh nước
mầu xanh hồ thuỷ chiếu lên đôi mắt một cô gái tóc vàng .
Vị thần xúc cảm lại lắc đầu : đừng nhé , đừng nhé ...khi nào
lòng buồn thì nên nghỉ ngơi ở nhà , làm thơ tặng anh có phải êm đềm không , vì
thi hào Nguyễn Du đã khẳng định rồi , rằng :
Cảnh nào , cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
(. Đoạn trường tân thanh.
Nguyễn Du. )
Nắng lên rực rỡ chứa chan , những làn sương mỏng lúc hừng đông đã loãng tan từ
lúc nào không biết , sắp tới buổi trưa rồi , cả một vực đầy ắp nắng vàng.
Những vách đá đại vực Grand Canyon như những lá vàng y dát mỏng
dựng sát mí nhau , hay có thể nói tất cả những vách đá đỏ vòng
quanh đại vực đang được dựng sau lớp vàng y đàn
hồi ...
Không có chuyện buồn nào đầy đủ chất lãng mạn , cho bằng nỗi
tuyệt vọng của một người xa cách tình nhân , từ kiếp này sang
kiếp khác .
Grand Canyon có rộng thêm , có sâu thêm , cũng không chứa hết được nước
mắt đời nay chan hoà đến đời sau , của những chàng Romeo ,và
những nàng Juliet . ..đắm say .
Mình không thể đứng lâu một minh trước đại vực , vì mình quá
sợ độ cao và độ sâu , những cặp uyên ương không thể bay hoài trong
gió bão ...
Về thôi , nắng đã bắt đầu chiếu xéo một vài chỗ nơi vách đá ...hàng
tỷ năm kia , và trong những hốc đá ngàn năm có nhiều sắc dân da đỏ ...
Những sắc dân da đỏ ấy , họ sống thế nào , thì phải có cơ hội tìm
hiểu , phải có ngày giờ tới lui nhiệt tình hơn ...
Rồi chiều xuống mau hơn , nhưng vẫn còn ánh sáng lắt lay trên vách
đá cao , tôi nhìn ra , hay là tưởng tượng ra những hình ảnh ...bởi
vách đá linh động ngó như nhân dáng , dung nhan ai , được đấng Hoá
công " điêu khắc. " hàng tỷ năm trước ...còn giữ lại
.
Anh Thân kính ơi , anh cứ ngồi ở phòng văn yên ấm nhé , còn mình thì ai bảo đi
chơi , để ôm vào lòng nỗi bâng khuâng buồn bã vơ vẩn. ..rồi lại than van
chứ .
À phải rồi , nếu không đi kiếm thiên đường , thì làm sao biết được Trời
rộng thế nào .
Và , nếu không đến đại vực Grand Canyon bát ngát , bạt ngàn
kia , thì làm sao so sánh được tình mình đối với anh cũng sẽ cả ...tỷ
năm không phai nhạt .
Tình mình cũng như nắng trong sáng , nồng nàn mùa hạ đang chứa đầy đại
vực kia phải không vị thần xúc cảm mơ hồ của ...tôi ?
Arizona, 01 June 2016
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )