Cõi Người Ta
NS. Tô Hải - Nền văn hóa đậm đà bản sắc… tả pí lù!
Tình hình nước sôi lửa bỏng bị Tàu bành trướng “bất chiến tự nhiên thành” trên mọi mặt trận quân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, đời sống của mảnh đất
Lâu nay, bị những cái “đinh” của thời cuộc như:
- Nghị quyết 4 của các ông ấy đi vào đời sống…
- Góp ý sửa đổi hiến pháp….
- Mở màn khai cuộc các “trò diễn” của các đại biểu quốc hội của đảng cộng sản Việt Nam Khóa 13 lần thứ ….…
- Tình hình nước sôi lửa bỏng bị Tàu bành trướng “bất chiến tự nhiên thành” trên mọi mặt trận quân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, đời sống của mảnh đất chữ S đã, đang và sẽ “trở thành một… tỉnh Âu Lạc của Đại Hán ..từ nay đến năm 2060”…
- Với sức còn thoi thóp có hạn, mình không thể nào đề cập tới chuyện văn hóa đang đại suy thoái, thậm chí đại loạn, chẳng còn phương hướng nào thậm chí đại quân hồi vô phèng….nhưng không có một cơ quan, một cá nhân nào đủ sức thuyết phục dân văn hóa bớt … nổi loạn cả…
- Thôi thì, nhân những ngày chờ đợi 10 vấn đề anh Tư Sang mới ký kết với các “đồng chí cựu thù trước mắt và nguy hiểm”, được công bố minh bạch trước toàn dân, để có thể tiếp tục làm tiếp cái nhiệm vụ cuối đời tự đặt ra cho mình là Vạch trần những gì là sai trái, là lừa dối, là bịp bợm …nhân dân để muôn năm ngồi trên ngai vàng của cái tập toàn lợi quyền mang tên đảng cộng sản còn sót lại…..Thì
- Mình đành lại nhẩy dzô cái đề tài văn hóa đang có nhiều cơn nổi loạn từ vĩ mô đến vi mô thời gian qua mà, vì quá bận rộn về các vấn đề gai góc trước mắt nên ít nhà nghiên cứu chính trị, văn hóa-xã hội để ý tới. Đó là:
SỰ BIẾN CHẤT KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG NỔI CỦA MỘT NỀN VĂN HÓA VIỆT NAM ĐÃ TỚI MỨC…TẢ PÍ LÙ!
Căn cứ vào những gì đã và đang diễn ra được chính các cơ quan truyền thông các ông ấy phản ảnh hàng ngày trên mọi phương tiện đang vô tình “vạch áo cho thiên hạ xem lưng”, dù đứng ở góc độ nào, không một ai có một chút ít văn hóa mà không thấy: Rõ ràng đây là một thời loạn xà ngầu về lý luận và quan điểm thẩm mỹ nhất, lộn tùng phèo giữa cái Thật và cái Giả nhất, đại nhập nhèm nhất giữa cái Xấu và cái Đẹp, giữa cái Thiện và cái Ác nhất. Đồng thời cũng là một thời đại loạn tạo nên nhiều.. “anh hùng văn hóa” ba lăng nhăng nhất!
Đúng như quy luật mà ông tổ Mác của họ ở bên Đức đã phán từ xa xưa:
Vật chất quyết định ý thức con người…
Kinh tế là cơ sở ha tầng, văn hóa là thượng tầng kiến trúc ….
Nói nôm na: Kinh tế nào đẻ ra nền văn hóa đó!
Ngẫm lại cuộc đời mình, hơn nửa thế kỷ “bỗng dưng” tự chui đầu vào đội ngũ làm công tác “văn hóa của đảng”, được tâng bốc lên làm “kỹ sư tâm hồn” làm….bồi bút cho chủ nghĩa cộng sản từ thời còn huy hoàng, hống hách, huênh hoang đi giải phóng loài người, hưởng cũng khá nhiều những vinh quang… hão (!) nhờ những hoạt động “xây dựng một nền văn hóa công nông, hiện đại và đậm đà bản sắc dân tộc” (sic!) Nhưng sự thật ngày càng lộ ra là chỉ có… phá sạch, đốt sạch cả một quá khứ huy hoàng của các bậc tổ tiên, cha chú, đàn anh đã gây dựng nên để thay thế bằng một nền văn nghệ công nông, phục vụ cho đấu tranh giai cấp mà ..càng nghĩ càng thấy xấu hổ!
Chứng kiến những đau khổ, hàm oan của một số văn nghệ sỹ vì cái Đẹp mà bị đọa đầy cho đến chết không thể nhắm mắt nổi như Nguyến Hữu Đang, Hữu Loan, Trần Dần, Phùng Quán...tiếp theo là lớp người khi chết đi mới dám để lại những “di cảo xám hối” cho đời sau như Nguyễn đình Thi, Chế Lan Viên, Nguyễn Khải…,làm mình đã mở mắt đánh liều vạch ra những thời kỳ, văn nghệ chỉ còn là một công cụ đấu tranh giai cấp và tuyên truyền cho mọi ý đồ của Đảng ra sao để đến hôm nay …tất cả đã bị lịch sử xếp xó! Không ai còn thèm đọc, thèm nghe, thèm xem những cái gọi là “tác phẩm” ngợi ca cải cách ruộng đất, ”hợp tác xã cấy thưa, thừa thóc”, hoặc “xẻ giọc Trường Sơn đi chống Mỹ cứu nước” mà chẳng ai không biết là đi áp đặt chủ nghĩa cộng sản trên đầu hơn 20 triệu dân Việt Nam còn lại ở miền Nam! Không ai không nhớ câu “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc” của ông Lê Duẩn! chứ câu “Không có gì quí hơn độc lập tự do”đã từ lâu chỉ còn là một khẩu hiệu rỗng tuếch, nhằm động viên tầng tầng, lớp lớp trai tráng lên đường chiến đấu và bỏ xác khắp nơi cho một tham vọng điên cuồng: giải phóng loài người xây nên một thế giới đại đồng, người người yêu quí nhau, muốn làm bao nhiêu hưởng bao nhiêu đều được tuốt!
Và hậu quả là chính các hậu duệ trung thành của các ông ấy cũng không thể duy trì được cái đường lối văn nghệ công nông của các ông ấy đề ra khi chiếm được Miền Nam. Dù đã tịch thu hết, đốt hết, cấm hết, nhưng tất cả những gì là Hay, là Đẹp, là Chân Thiện Mỹ cứ ngang nhiên xâm nhập để giải phóng ngay tâm hồn và tư tưởng của người dân miền Bắc lâu nay bị nhai mãi một món ăn vô vị là văn nghệ công nông!
Mình lại nhớ cái thời còn làm việc dưới sự chỉ đạo của các ông Trần Bạch Đằng, Võ văn Kiệt, mình đã được báo Sài gòn Giải Phóng duyệt đăng cả một bài dài phản biện cái ý chỉ đạo “Tuy kinh tế 5 thành phần nhưng văn hóa thì chỉ có 1” là không biện chứng! Mình cũng dẫn chứng tiếp theo bằng những bài tiếp theo “Nhạc nhảy, nhạc rock, pop không có tội, chỉ những người xử dụng nó với những mục đích xấu thì có tội mà thôi, để bảo vệ cho một số nhóm “ca khúc chính trị” tốt bị đánh đồng với một số nhóm “ca khúc chính trị mà vô chính trị” đang đứng trước nguy cơ bị ….dẹp tiệm bởi những cái đầu bảo thủ đến mốc meo!(*)
Nhưng càng về sau mình càng thấy: Không một lý luận gia chính trị, một lý thuyết văn hóa nào, có thể chỉ đạo nổi cáí thứ văn hóa ….vô văn văn hóa cả, khi văn hóa đã bị kinh tế -xã hội bắt làm “con tin”: theo tao, phục vụ tao thì tồn tại!
Quy luật này đã tuyệt đối phát huy khi được cái gọi là “Đổi Mới” (thật ra là trở về như…cũ) phát… hỏa với lời hô của ông tổng bí thư Đỗ Mười: “Tất cả toàn dân hãy làm giầu!”
Sau đó là những lời khuyến khích “văn nghệ sỹ hãy tự cởi trói” hoặc “tự cứu mình trước khi trời cứu”, hoặc “người viết không được bẻ cong ngòi bút”…đã như các pháo lệnh tiến lên tự lột xác mình!
Thế là cả một cái chợ trời văn hóa văn nghệ khổng lồ, đua nhau phát triển ….Thôi thì đủ thứ trường phái, quan niệm thẩm mỹ,…chen vai thích cánh trên đường kiếm…. tiền! Đến nỗi một ông nhạc sỹ khá nổi danh một thời đã phải công khai viết trên một tờ tập san là: Thời buổi kinh tế thị trường này, văn nghệ cũng như hàng hóa! Cái gì bán chạy nhất, cái đó là hay nhất (!) Chẳng hiểu đây là nhận thức của ông ta hay vì bất mãn với thời cuộc mà ông ta kết luận ….thiếu văn hóa đến thế….Nhưng, sau đó thì quả là:
Không ai còn có thể hãm phanh được những “con ngựa văn nghệ điên” được nữa!
Bên cạnh những tác phẩm “tránh xa chính trị” có một vài sáng tác muốn viết bằng “ngòi bút không bẻ cong” đã được rụt rè ra đời như : ”Chuyện kể năm 2.000”, như “Thời của thánh thần”, như “Ba người khác” …
Dù đã biết thân biết phận tự kiểm duyệt nhiều nhưng…cũng lập tức mắc ngay phải cái đuôi “xã hội chủ nghĩa” của khâu xét duyệt, phát hành gây khó khăn không ít.
Tuy nhiên không có đấu tố, phê phán, đi cải tạo, đuổi khỏi Hội Nhà Văn như ngày nào!….Trái lại, các ngành nghệ thuật không có chữ nghĩa cụ thể khác như mỹ thuật, âm nhạc thì được tự do thỏa chí tang bồng hơn!
Đôi khi cãi nhau hết hơi cũng chẳng thể đánh giá thế nào là hay là dở. Cho nên nghệ thuật trừu tượng, sắp đặt, bắt đầu được bung ra mà không một ai dám lên tiếng phê phán, nhận xét vì sợ mang tiếng bảo thủ, lạc hậu, cổ hủ . Thôi thì triển lãm “bướm, lông, chim” bằng người thật việc thật, sắp đặt “đọc sách sống trên bồn cầu” mà người triển lãm ngồi vừa đọc vừa…”ị”cho mọi người xem là chính tác giả…Tiếp theo là nhiếp ảnh truổng cời nghệ thuật, văn học pooc- nô, ”Sợi xích“, thơ không vần với những từ tục nhất được lấy làm ý hay,tứ đẹp bay bổng trên những lông, những mu, những bẹn, những vú, những háng những thứ mà gõ lên chữ, mình cũng không dám vì sợ bẩn tay! Riêng về giới âm nhạc thì xuất hiện như từ trên trời rơi xuống một lớp người nửa Tây, nửa Ta, nửa Tàu, nửa Mỹ đang chiếm lấy đỉnh cao của sự tự do sáng tác nhất thế giới bởi những bài hát mà lời ca là cả nhửng tuyên ngôn về cách sống cho thanh niên thời đại như “Yêu một người là dại”, ”Cho anh yêu em nốt đêm nay”, "Ứ, ừ em chẳng chịu đâu”…mà đỉnh cao phá phách cần đếch gì đời là nhóm “Đại-Lâm-Linh” (**)
Sân khấu thì giã từ mọi thánh đường để lao vào các thứ “Đời cười 1, Đời cười 2”
Điện ảnh thì sau “Ngã Ba Cháo Lòng”, nhà sản xuất, kiêm đạo diễn, kiêm nhà thơ kiêm nhạc sỹ cho biết “làm văn nghệ thời nay dễ như chơi” và nổi tiếng nhất với câu: “Tớ mua Hội Đồng Xét Duyệt Phim trong 5 phút!”! Rồi sau đó, đã biến mất khỏi thị trường văn hóa cho tới nay! Tuy vậy điều anh ta nói cũng ít nhất có cái …đúng vì…từ đó đã khai mào cho sự ra đời của một lô một lốc các nghệ sỹ, đạo diễn phút chốc trở thành sao, siêu sao, ca sỹ, nhạc sỹ không một nốt nhạc lận lưng, không một ngày thèm qua lớp giảng dạy của các ông Đình Quang, Lê đăng Thực, Đoàn Dũng…!
Nhiều, nhiều lắm những chuyện vô lý không có nhẽ trong lãnh vực văn hóa nghệ thuật ở cái xứ Việt “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” này! Nó xảy ra hàng ngày mà tưởng như chuyện tiếu lâm!
Nhưng tất cả, kể cả trời, phật, thánh, thần cũng không sao đưa đến cho đất nước này một nền văn hóa thấm đậm chất nhân văn, dân tộc và khoa học được nữa khi cái xã hội quái thai này nó đã đẻ ra nền văn hóa đại loạn, mất gốc và..cực kỳ ….vô văn hóa mất rồi!
"Thảm cảnh điện ảnh" (photo by Pháp luật & xã hội):
Tấm gương phản chiếu của "thảm cảnh xã hội"
Làm hoa hậu, làm Tú Bà, làm cả gái điếm vẫn không làm cô gái này
tắt nụ cười giơ ngón tay "Number one"
Bà Tưng không ngại tự quảng cao cái bộ ngực khổng lồ của mình
còn được một nhạc sỹ có tên Đào Trong Thịnh bảo kê cho ra một CD ca nhạc !!?
Vậy thì:
Làm gì? Hay chẳng làm gì!
Kể từ cái ngày 14 tháng 3 năm 2010, khi mình cất lên tiếng kêu vô vọng về “sự tha hóa đến thối tha trong văn hóa nghệ thuật” trong phấn đấu ký số 44, tưởng rằng sẽ bị ném đá chết thôi nhưng, té ra chỉ nhận được những lời khen, hoặc những cú điện đồng tình, thậm chí của cả vài chú em đang có ít quyền hành, hứa hẹn sẽ cố gắng chấn chỉnh…Nhưng….cho tới hôm nay xem ra khó ai có thể cản nổi những con ngựa bất kham văn hóa nghệ thuật này: Chỉ kể những sự kiện xảy ra ở cả vĩ mô và vi mô gần đây nhất là đủ thấy rõ ràng: Sự xuống cấp đến thảm hoại là quy luật tất nhiên vô phương cứu chữa.
Lý do: không ai có thể trả lời và giải quyết cho những câu hỏi về các hiện tượng thoái hóa thê thảm của nền văn hóa Việt hôm nay như:
- Ai đã duyệt cho cả 8.000 lễ hội mỗi năm với đủ các hủ tục, kiếm tiền công đức tùm lum?
- Ai cho khai thác đến cả đền thờ vua Hùng bằng cái trò đặt “đá yểm “dỏm để thu hút quần chúng?
-Ai khơi ra cái chuyện đàn XÃ TẮC để rồi cuối cùng chẳng có nổi một kết luận khi có những ý kiến cho là ngay đàn xã tắc ngày nay chẳng có nghĩa gì vì… đã bị vua Lý thứ 8 phế bỏ (!) hoặc “nếu Paris mà cứ giữ lại các di tích kiểu VN thì sẽ chẳng có Paris hoa lệ và ánh sáng ngày nay”
…Vậy mà vấn đề cứ… trờ eo treo!
- Ai đề ra những chiến lược văn hóa, điện ảnh và tầm nhìn đến cả 30 năm sau một cách …” viển vông, vu vơ, nông cạn”, thậm chí không biết nổi thế giới hiện nay đang dần đi tới điện ảnh kỹ thuật số chứ không còn phim ảnh 35 ly như ta hiện nay nữa!
- Ai cho phép mỗi ngày, có tới trên 70 kênh phát các bộ phim thực sự làm khán giả Việt Nam mê say, đặc biệt là phim Tàu (!) trong khi phim Việt Nam đang bị đánh giá là “thảm họa điện ảnh” kiểu “Cảm ứng hoàn hảo” của Nguyễn Lê Dũng (?) và “Nàng men cháy bỏng” của Võ Tấn Bình (?)! Trong khi đó những kẻ nắm quyền điện ảnh nước nhà quẳng ra cả tỷ tỷ đồng cho 2 bộ phim nhà nước "Cát Nóng" (đạo diễn Lê Hoàng) và “Đam Mê” (Đ/d Vũ Tiến Sơn) thì…chiếu vài buồi, vắng khách nên ….bỏ kho! Thảm cảnh điện ảnh này ai gây ra? ai? ai? thủ phạm có cả đấy nhưng nói ra chẳng ai còn muốn cất lời vì ngay giới điện ảnh coi…khinh từ khuya rồi! Bằng chứng là 2 cuộc họp để bàn về chiến lước và tầm nhìn của điện ảnh tổ chức ở 2 miền vừa qua…chẳng ai đang làm điện ảnh thật sự thèm đến dự. Ngoài mấy bố già lụ khụ hết hơi, nhà báo nhiều hơn đại biểu có giấy mời! Tại sao? tại ai? Có gì khó đâu mà không biết!
(đây là 2 tấm gương phản chiếu nhau: Thảm cảnh điện ảnh” và “thảm cảnh xã hội”-ảnh 1,2,3)
-Ai đã đưa sân khấu một thời cực thịnh tới tình trạng tuồng chèo chỉ còn phục vụ vài ông Tây, bà đầm….? Còn các nhà hát quanh gọi là dân tộc thì quanh năm tắt lửa tối đèn? Cón hầu hết các NSND, NSUT kịch nói danh tiếng một thời thì…lao đi đi đóng hài để kiếm ăn bằng cách cù vào nách, vào rốn khán giả? Cho đến hôm nay chỉ cần một cái tít “Sống lại một thời tử tế với Lưu Quang Vũ“ trên báo PNTPHCM cũng đủ nói lên cái thời đang sống nó là cái thời gì? Lại ray rứt với câu hỏi Tại sao? Tại ai?....không đươc, không dám và không… thèm trả lời!
-Ai đã được phép đề cao Hoàng quang Thuận một nhà thơ …thần thánh, một kỹ sư khoa học thông tin, bỗng một đêm thánh đã nhập hồn giúp ông ta viết một mạch 121 bài thơ trong vòng 4 tiếng đồng hồ! Nhà thơ gieo rắc quan niệm thần bí mơ hồ đó lại còn được “Hội Thảo Khoa học”, được tự quảng cáo và tự đề nghị giải Nobel về văn học nữa! Tất cả đều có người cầm cân nảy mực về văn hóa điều khiển cả, khiến gần như toàn thể giới văn học Việt Nam đều phải lên tiếng chửi thẳng thừng!
-Ai đã tổ chức chia chác, đánh giá tác phẩm, để đến nỗi mỗi lần khen thưởng hàng năm lại là một chuỗi những bê bối, phe cánh, vạch xấu nhau, thậm chí thẳng tay chỉ tội đúng ngay những người cầm cân nảy mực là các Hội đồng xét duyệt, các Ban Giám khảo, chẳng có lương tâm cũng chẳng có tài năng hơn ai nên đã khen thưởng những tác phẩm… dở nhất thậm chí đề cao cả nhứng “tác rả” đạo nhạc, đạo văn, đạo cả tranh lẫn đạo…ảnh!
Và còn nhiều nhiều câu hỏi được đặt ra mà không một ai dám thay mặt đảng – Nhà nước trả trả lời vì không thể đổ tội cho lực lượng thù địch nào khác ngoài chính người của các ông cơ cấu ra!
Với mình thì mình lại xin nói thẳng một lần nữa:
Tình hình văn hóa xã hội hiện nay xuống cấp chưa từng thấy: đâm chém, cướp, hiếp, giết người loạn cào cào, mại dâm, buôn người, loạn luân, thủ đoạn lừa đảo ngày càng tinh vi chính là tác động của các thứ văn hóa đại loạn này. Ngược lại chính những hiện tượng ghê tởm của một xã hội “sờ đâu cũng thấy tiêu cực” cũng chính là tấm gương phản ảnh của văn hóa trong một xã hội vô đạo lý! Cụ thể hơn, Đó là:
TỘI CỦA NHỮNG CON NGƯỜI, ĐÃ CHẲNG NHỮNG KHÔNG LÃNH ĐẠO ĐƯỢC AI, CÒN BẤT LỰC TRƯỚC NHỮNG SỰ NỔI LOẠN CỦA CÁC THỨ VĂN HÓA RÁC RƯỞI!
Cụ thể hơn nữa,
ĐÓ LÀ TỘI CỦA ĐẢNG CÁC ÔNG ĐÃ GIAO VIỆC CAI QUẢN TÂM HỒN DÂN TÔI VÀO TAY NHỮNG KẺ VÔ TÀI BẤT TƯỚNG!
Cuộc lấy phiếu tín nhiệm vừa rồi, chính người của các ông cũng bước đầu đánh giá cái tên Hoàng tuấn Anh ở mức tín nhiệm thấp đặc biệt rồi! Nhân dân đã quá biết trình độ của ông này, khi được nghe ông trả lời rất ngây ngô, vớ vẩn như ...chẳng trả lời chi, trước quốc hội của các ông rồi!
Trong khi còn nắm trong tay sự lãnh đạo toàn diện còn chờ gì mà các ông không “lấy điểm” với Nhân Dân mà phế truất ngay những loại người ăn hại đái nát này cơ chứ!
Tô Hải
-------------------
(*) gần 1000 bài báo đã in và được giải thưởng về báo chí của Hội Nhạc sỹ VN mình đang còn lưu giữ được cho đến hôm nay
(**) Mình đã thống kê trên các chương trình truyền hình và ngay trên 70 kênh truyền hình cáp nhà mình (chắc còn thiếu nhiều kênh 2, 3, 4, 5 của các đài lân cận mà mình không biết) thì:
Cùng một ngày có tất cả trên 40 phim Tàu 34 phim Hàn & phim Hồng Kông. Đặc biệt phim Tàu trong tháng 6/2013 có đầy đủ những Tam Quốc, Võ Tắc Thiên, Tây Du Ký, Lộc đỉnh Ký, Dương Quí Phi, Tiếu Ngạo Giang Hồ ….cùng với 3 kênh đặc trị mỗi ngày 8 đến 10 bộ phim Mỹ là HBO, 5 Stars Movies và Cinemax! Sức mấy mà điện ảnh “Việt Lam” cạnh tranh nổi!
Chẳng lẽ: Có bàn tay “thù địch” làm việc mở cửa tênh hênh này?
(Blog Tô Hải)
Bàn ra tán vào (0)
NS. Tô Hải - Nền văn hóa đậm đà bản sắc… tả pí lù!
Tình hình nước sôi lửa bỏng bị Tàu bành trướng “bất chiến tự nhiên thành” trên mọi mặt trận quân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, đời sống của mảnh đất
Lâu nay, bị những cái “đinh” của thời cuộc như:
- Nghị quyết 4 của các ông ấy đi vào đời sống…
- Góp ý sửa đổi hiến pháp….
- Mở màn khai cuộc các “trò diễn” của các đại biểu quốc hội của đảng cộng sản Việt Nam Khóa 13 lần thứ ….…
- Tình hình nước sôi lửa bỏng bị Tàu bành trướng “bất chiến tự nhiên thành” trên mọi mặt trận quân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, đời sống của mảnh đất chữ S đã, đang và sẽ “trở thành một… tỉnh Âu Lạc của Đại Hán ..từ nay đến năm 2060”…
- Với sức còn thoi thóp có hạn, mình không thể nào đề cập tới chuyện văn hóa đang đại suy thoái, thậm chí đại loạn, chẳng còn phương hướng nào thậm chí đại quân hồi vô phèng….nhưng không có một cơ quan, một cá nhân nào đủ sức thuyết phục dân văn hóa bớt … nổi loạn cả…
- Thôi thì, nhân những ngày chờ đợi 10 vấn đề anh Tư Sang mới ký kết với các “đồng chí cựu thù trước mắt và nguy hiểm”, được công bố minh bạch trước toàn dân, để có thể tiếp tục làm tiếp cái nhiệm vụ cuối đời tự đặt ra cho mình là Vạch trần những gì là sai trái, là lừa dối, là bịp bợm …nhân dân để muôn năm ngồi trên ngai vàng của cái tập toàn lợi quyền mang tên đảng cộng sản còn sót lại…..Thì
- Mình đành lại nhẩy dzô cái đề tài văn hóa đang có nhiều cơn nổi loạn từ vĩ mô đến vi mô thời gian qua mà, vì quá bận rộn về các vấn đề gai góc trước mắt nên ít nhà nghiên cứu chính trị, văn hóa-xã hội để ý tới. Đó là:
SỰ BIẾN CHẤT KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG NỔI CỦA MỘT NỀN VĂN HÓA VIỆT NAM ĐÃ TỚI MỨC…TẢ PÍ LÙ!
Căn cứ vào những gì đã và đang diễn ra được chính các cơ quan truyền thông các ông ấy phản ảnh hàng ngày trên mọi phương tiện đang vô tình “vạch áo cho thiên hạ xem lưng”, dù đứng ở góc độ nào, không một ai có một chút ít văn hóa mà không thấy: Rõ ràng đây là một thời loạn xà ngầu về lý luận và quan điểm thẩm mỹ nhất, lộn tùng phèo giữa cái Thật và cái Giả nhất, đại nhập nhèm nhất giữa cái Xấu và cái Đẹp, giữa cái Thiện và cái Ác nhất. Đồng thời cũng là một thời đại loạn tạo nên nhiều.. “anh hùng văn hóa” ba lăng nhăng nhất!
Đúng như quy luật mà ông tổ Mác của họ ở bên Đức đã phán từ xa xưa:
Vật chất quyết định ý thức con người…
Kinh tế là cơ sở ha tầng, văn hóa là thượng tầng kiến trúc ….
Nói nôm na: Kinh tế nào đẻ ra nền văn hóa đó!
Ngẫm lại cuộc đời mình, hơn nửa thế kỷ “bỗng dưng” tự chui đầu vào đội ngũ làm công tác “văn hóa của đảng”, được tâng bốc lên làm “kỹ sư tâm hồn” làm….bồi bút cho chủ nghĩa cộng sản từ thời còn huy hoàng, hống hách, huênh hoang đi giải phóng loài người, hưởng cũng khá nhiều những vinh quang… hão (!) nhờ những hoạt động “xây dựng một nền văn hóa công nông, hiện đại và đậm đà bản sắc dân tộc” (sic!) Nhưng sự thật ngày càng lộ ra là chỉ có… phá sạch, đốt sạch cả một quá khứ huy hoàng của các bậc tổ tiên, cha chú, đàn anh đã gây dựng nên để thay thế bằng một nền văn nghệ công nông, phục vụ cho đấu tranh giai cấp mà ..càng nghĩ càng thấy xấu hổ!
Chứng kiến những đau khổ, hàm oan của một số văn nghệ sỹ vì cái Đẹp mà bị đọa đầy cho đến chết không thể nhắm mắt nổi như Nguyến Hữu Đang, Hữu Loan, Trần Dần, Phùng Quán...tiếp theo là lớp người khi chết đi mới dám để lại những “di cảo xám hối” cho đời sau như Nguyễn đình Thi, Chế Lan Viên, Nguyễn Khải…,làm mình đã mở mắt đánh liều vạch ra những thời kỳ, văn nghệ chỉ còn là một công cụ đấu tranh giai cấp và tuyên truyền cho mọi ý đồ của Đảng ra sao để đến hôm nay …tất cả đã bị lịch sử xếp xó! Không ai còn thèm đọc, thèm nghe, thèm xem những cái gọi là “tác phẩm” ngợi ca cải cách ruộng đất, ”hợp tác xã cấy thưa, thừa thóc”, hoặc “xẻ giọc Trường Sơn đi chống Mỹ cứu nước” mà chẳng ai không biết là đi áp đặt chủ nghĩa cộng sản trên đầu hơn 20 triệu dân Việt Nam còn lại ở miền Nam! Không ai không nhớ câu “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc” của ông Lê Duẩn! chứ câu “Không có gì quí hơn độc lập tự do”đã từ lâu chỉ còn là một khẩu hiệu rỗng tuếch, nhằm động viên tầng tầng, lớp lớp trai tráng lên đường chiến đấu và bỏ xác khắp nơi cho một tham vọng điên cuồng: giải phóng loài người xây nên một thế giới đại đồng, người người yêu quí nhau, muốn làm bao nhiêu hưởng bao nhiêu đều được tuốt!
Và hậu quả là chính các hậu duệ trung thành của các ông ấy cũng không thể duy trì được cái đường lối văn nghệ công nông của các ông ấy đề ra khi chiếm được Miền Nam. Dù đã tịch thu hết, đốt hết, cấm hết, nhưng tất cả những gì là Hay, là Đẹp, là Chân Thiện Mỹ cứ ngang nhiên xâm nhập để giải phóng ngay tâm hồn và tư tưởng của người dân miền Bắc lâu nay bị nhai mãi một món ăn vô vị là văn nghệ công nông!
Mình lại nhớ cái thời còn làm việc dưới sự chỉ đạo của các ông Trần Bạch Đằng, Võ văn Kiệt, mình đã được báo Sài gòn Giải Phóng duyệt đăng cả một bài dài phản biện cái ý chỉ đạo “Tuy kinh tế 5 thành phần nhưng văn hóa thì chỉ có 1” là không biện chứng! Mình cũng dẫn chứng tiếp theo bằng những bài tiếp theo “Nhạc nhảy, nhạc rock, pop không có tội, chỉ những người xử dụng nó với những mục đích xấu thì có tội mà thôi, để bảo vệ cho một số nhóm “ca khúc chính trị” tốt bị đánh đồng với một số nhóm “ca khúc chính trị mà vô chính trị” đang đứng trước nguy cơ bị ….dẹp tiệm bởi những cái đầu bảo thủ đến mốc meo!(*)
Nhưng càng về sau mình càng thấy: Không một lý luận gia chính trị, một lý thuyết văn hóa nào, có thể chỉ đạo nổi cáí thứ văn hóa ….vô văn văn hóa cả, khi văn hóa đã bị kinh tế -xã hội bắt làm “con tin”: theo tao, phục vụ tao thì tồn tại!
Quy luật này đã tuyệt đối phát huy khi được cái gọi là “Đổi Mới” (thật ra là trở về như…cũ) phát… hỏa với lời hô của ông tổng bí thư Đỗ Mười: “Tất cả toàn dân hãy làm giầu!”
Sau đó là những lời khuyến khích “văn nghệ sỹ hãy tự cởi trói” hoặc “tự cứu mình trước khi trời cứu”, hoặc “người viết không được bẻ cong ngòi bút”…đã như các pháo lệnh tiến lên tự lột xác mình!
Thế là cả một cái chợ trời văn hóa văn nghệ khổng lồ, đua nhau phát triển ….Thôi thì đủ thứ trường phái, quan niệm thẩm mỹ,…chen vai thích cánh trên đường kiếm…. tiền! Đến nỗi một ông nhạc sỹ khá nổi danh một thời đã phải công khai viết trên một tờ tập san là: Thời buổi kinh tế thị trường này, văn nghệ cũng như hàng hóa! Cái gì bán chạy nhất, cái đó là hay nhất (!) Chẳng hiểu đây là nhận thức của ông ta hay vì bất mãn với thời cuộc mà ông ta kết luận ….thiếu văn hóa đến thế….Nhưng, sau đó thì quả là:
Không ai còn có thể hãm phanh được những “con ngựa văn nghệ điên” được nữa!
Bên cạnh những tác phẩm “tránh xa chính trị” có một vài sáng tác muốn viết bằng “ngòi bút không bẻ cong” đã được rụt rè ra đời như : ”Chuyện kể năm 2.000”, như “Thời của thánh thần”, như “Ba người khác” …
Dù đã biết thân biết phận tự kiểm duyệt nhiều nhưng…cũng lập tức mắc ngay phải cái đuôi “xã hội chủ nghĩa” của khâu xét duyệt, phát hành gây khó khăn không ít.
Tuy nhiên không có đấu tố, phê phán, đi cải tạo, đuổi khỏi Hội Nhà Văn như ngày nào!….Trái lại, các ngành nghệ thuật không có chữ nghĩa cụ thể khác như mỹ thuật, âm nhạc thì được tự do thỏa chí tang bồng hơn!
Đôi khi cãi nhau hết hơi cũng chẳng thể đánh giá thế nào là hay là dở. Cho nên nghệ thuật trừu tượng, sắp đặt, bắt đầu được bung ra mà không một ai dám lên tiếng phê phán, nhận xét vì sợ mang tiếng bảo thủ, lạc hậu, cổ hủ . Thôi thì triển lãm “bướm, lông, chim” bằng người thật việc thật, sắp đặt “đọc sách sống trên bồn cầu” mà người triển lãm ngồi vừa đọc vừa…”ị”cho mọi người xem là chính tác giả…Tiếp theo là nhiếp ảnh truổng cời nghệ thuật, văn học pooc- nô, ”Sợi xích“, thơ không vần với những từ tục nhất được lấy làm ý hay,tứ đẹp bay bổng trên những lông, những mu, những bẹn, những vú, những háng những thứ mà gõ lên chữ, mình cũng không dám vì sợ bẩn tay! Riêng về giới âm nhạc thì xuất hiện như từ trên trời rơi xuống một lớp người nửa Tây, nửa Ta, nửa Tàu, nửa Mỹ đang chiếm lấy đỉnh cao của sự tự do sáng tác nhất thế giới bởi những bài hát mà lời ca là cả nhửng tuyên ngôn về cách sống cho thanh niên thời đại như “Yêu một người là dại”, ”Cho anh yêu em nốt đêm nay”, "Ứ, ừ em chẳng chịu đâu”…mà đỉnh cao phá phách cần đếch gì đời là nhóm “Đại-Lâm-Linh” (**)
Sân khấu thì giã từ mọi thánh đường để lao vào các thứ “Đời cười 1, Đời cười 2”
Điện ảnh thì sau “Ngã Ba Cháo Lòng”, nhà sản xuất, kiêm đạo diễn, kiêm nhà thơ kiêm nhạc sỹ cho biết “làm văn nghệ thời nay dễ như chơi” và nổi tiếng nhất với câu: “Tớ mua Hội Đồng Xét Duyệt Phim trong 5 phút!”! Rồi sau đó, đã biến mất khỏi thị trường văn hóa cho tới nay! Tuy vậy điều anh ta nói cũng ít nhất có cái …đúng vì…từ đó đã khai mào cho sự ra đời của một lô một lốc các nghệ sỹ, đạo diễn phút chốc trở thành sao, siêu sao, ca sỹ, nhạc sỹ không một nốt nhạc lận lưng, không một ngày thèm qua lớp giảng dạy của các ông Đình Quang, Lê đăng Thực, Đoàn Dũng…!
Nhiều, nhiều lắm những chuyện vô lý không có nhẽ trong lãnh vực văn hóa nghệ thuật ở cái xứ Việt “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” này! Nó xảy ra hàng ngày mà tưởng như chuyện tiếu lâm!
Nhưng tất cả, kể cả trời, phật, thánh, thần cũng không sao đưa đến cho đất nước này một nền văn hóa thấm đậm chất nhân văn, dân tộc và khoa học được nữa khi cái xã hội quái thai này nó đã đẻ ra nền văn hóa đại loạn, mất gốc và..cực kỳ ….vô văn hóa mất rồi!
"Thảm cảnh điện ảnh" (photo by Pháp luật & xã hội):
Tấm gương phản chiếu của "thảm cảnh xã hội"
Làm hoa hậu, làm Tú Bà, làm cả gái điếm vẫn không làm cô gái này
tắt nụ cười giơ ngón tay "Number one"
Bà Tưng không ngại tự quảng cao cái bộ ngực khổng lồ của mình
còn được một nhạc sỹ có tên Đào Trong Thịnh bảo kê cho ra một CD ca nhạc !!?
Vậy thì:
Làm gì? Hay chẳng làm gì!
Kể từ cái ngày 14 tháng 3 năm 2010, khi mình cất lên tiếng kêu vô vọng về “sự tha hóa đến thối tha trong văn hóa nghệ thuật” trong phấn đấu ký số 44, tưởng rằng sẽ bị ném đá chết thôi nhưng, té ra chỉ nhận được những lời khen, hoặc những cú điện đồng tình, thậm chí của cả vài chú em đang có ít quyền hành, hứa hẹn sẽ cố gắng chấn chỉnh…Nhưng….cho tới hôm nay xem ra khó ai có thể cản nổi những con ngựa bất kham văn hóa nghệ thuật này: Chỉ kể những sự kiện xảy ra ở cả vĩ mô và vi mô gần đây nhất là đủ thấy rõ ràng: Sự xuống cấp đến thảm hoại là quy luật tất nhiên vô phương cứu chữa.
Lý do: không ai có thể trả lời và giải quyết cho những câu hỏi về các hiện tượng thoái hóa thê thảm của nền văn hóa Việt hôm nay như:
- Ai đã duyệt cho cả 8.000 lễ hội mỗi năm với đủ các hủ tục, kiếm tiền công đức tùm lum?
- Ai cho khai thác đến cả đền thờ vua Hùng bằng cái trò đặt “đá yểm “dỏm để thu hút quần chúng?
-Ai khơi ra cái chuyện đàn XÃ TẮC để rồi cuối cùng chẳng có nổi một kết luận khi có những ý kiến cho là ngay đàn xã tắc ngày nay chẳng có nghĩa gì vì… đã bị vua Lý thứ 8 phế bỏ (!) hoặc “nếu Paris mà cứ giữ lại các di tích kiểu VN thì sẽ chẳng có Paris hoa lệ và ánh sáng ngày nay”
…Vậy mà vấn đề cứ… trờ eo treo!
- Ai đề ra những chiến lược văn hóa, điện ảnh và tầm nhìn đến cả 30 năm sau một cách …” viển vông, vu vơ, nông cạn”, thậm chí không biết nổi thế giới hiện nay đang dần đi tới điện ảnh kỹ thuật số chứ không còn phim ảnh 35 ly như ta hiện nay nữa!
- Ai cho phép mỗi ngày, có tới trên 70 kênh phát các bộ phim thực sự làm khán giả Việt Nam mê say, đặc biệt là phim Tàu (!) trong khi phim Việt Nam đang bị đánh giá là “thảm họa điện ảnh” kiểu “Cảm ứng hoàn hảo” của Nguyễn Lê Dũng (?) và “Nàng men cháy bỏng” của Võ Tấn Bình (?)! Trong khi đó những kẻ nắm quyền điện ảnh nước nhà quẳng ra cả tỷ tỷ đồng cho 2 bộ phim nhà nước "Cát Nóng" (đạo diễn Lê Hoàng) và “Đam Mê” (Đ/d Vũ Tiến Sơn) thì…chiếu vài buồi, vắng khách nên ….bỏ kho! Thảm cảnh điện ảnh này ai gây ra? ai? ai? thủ phạm có cả đấy nhưng nói ra chẳng ai còn muốn cất lời vì ngay giới điện ảnh coi…khinh từ khuya rồi! Bằng chứng là 2 cuộc họp để bàn về chiến lước và tầm nhìn của điện ảnh tổ chức ở 2 miền vừa qua…chẳng ai đang làm điện ảnh thật sự thèm đến dự. Ngoài mấy bố già lụ khụ hết hơi, nhà báo nhiều hơn đại biểu có giấy mời! Tại sao? tại ai? Có gì khó đâu mà không biết!
(đây là 2 tấm gương phản chiếu nhau: Thảm cảnh điện ảnh” và “thảm cảnh xã hội”-ảnh 1,2,3)
-Ai đã đưa sân khấu một thời cực thịnh tới tình trạng tuồng chèo chỉ còn phục vụ vài ông Tây, bà đầm….? Còn các nhà hát quanh gọi là dân tộc thì quanh năm tắt lửa tối đèn? Cón hầu hết các NSND, NSUT kịch nói danh tiếng một thời thì…lao đi đi đóng hài để kiếm ăn bằng cách cù vào nách, vào rốn khán giả? Cho đến hôm nay chỉ cần một cái tít “Sống lại một thời tử tế với Lưu Quang Vũ“ trên báo PNTPHCM cũng đủ nói lên cái thời đang sống nó là cái thời gì? Lại ray rứt với câu hỏi Tại sao? Tại ai?....không đươc, không dám và không… thèm trả lời!
-Ai đã được phép đề cao Hoàng quang Thuận một nhà thơ …thần thánh, một kỹ sư khoa học thông tin, bỗng một đêm thánh đã nhập hồn giúp ông ta viết một mạch 121 bài thơ trong vòng 4 tiếng đồng hồ! Nhà thơ gieo rắc quan niệm thần bí mơ hồ đó lại còn được “Hội Thảo Khoa học”, được tự quảng cáo và tự đề nghị giải Nobel về văn học nữa! Tất cả đều có người cầm cân nảy mực về văn hóa điều khiển cả, khiến gần như toàn thể giới văn học Việt Nam đều phải lên tiếng chửi thẳng thừng!
-Ai đã tổ chức chia chác, đánh giá tác phẩm, để đến nỗi mỗi lần khen thưởng hàng năm lại là một chuỗi những bê bối, phe cánh, vạch xấu nhau, thậm chí thẳng tay chỉ tội đúng ngay những người cầm cân nảy mực là các Hội đồng xét duyệt, các Ban Giám khảo, chẳng có lương tâm cũng chẳng có tài năng hơn ai nên đã khen thưởng những tác phẩm… dở nhất thậm chí đề cao cả nhứng “tác rả” đạo nhạc, đạo văn, đạo cả tranh lẫn đạo…ảnh!
Và còn nhiều nhiều câu hỏi được đặt ra mà không một ai dám thay mặt đảng – Nhà nước trả trả lời vì không thể đổ tội cho lực lượng thù địch nào khác ngoài chính người của các ông cơ cấu ra!
Với mình thì mình lại xin nói thẳng một lần nữa:
Tình hình văn hóa xã hội hiện nay xuống cấp chưa từng thấy: đâm chém, cướp, hiếp, giết người loạn cào cào, mại dâm, buôn người, loạn luân, thủ đoạn lừa đảo ngày càng tinh vi chính là tác động của các thứ văn hóa đại loạn này. Ngược lại chính những hiện tượng ghê tởm của một xã hội “sờ đâu cũng thấy tiêu cực” cũng chính là tấm gương phản ảnh của văn hóa trong một xã hội vô đạo lý! Cụ thể hơn, Đó là:
TỘI CỦA NHỮNG CON NGƯỜI, ĐÃ CHẲNG NHỮNG KHÔNG LÃNH ĐẠO ĐƯỢC AI, CÒN BẤT LỰC TRƯỚC NHỮNG SỰ NỔI LOẠN CỦA CÁC THỨ VĂN HÓA RÁC RƯỞI!
Cụ thể hơn nữa,
ĐÓ LÀ TỘI CỦA ĐẢNG CÁC ÔNG ĐÃ GIAO VIỆC CAI QUẢN TÂM HỒN DÂN TÔI VÀO TAY NHỮNG KẺ VÔ TÀI BẤT TƯỚNG!
Cuộc lấy phiếu tín nhiệm vừa rồi, chính người của các ông cũng bước đầu đánh giá cái tên Hoàng tuấn Anh ở mức tín nhiệm thấp đặc biệt rồi! Nhân dân đã quá biết trình độ của ông này, khi được nghe ông trả lời rất ngây ngô, vớ vẩn như ...chẳng trả lời chi, trước quốc hội của các ông rồi!
Trong khi còn nắm trong tay sự lãnh đạo toàn diện còn chờ gì mà các ông không “lấy điểm” với Nhân Dân mà phế truất ngay những loại người ăn hại đái nát này cơ chứ!
Tô Hải
-------------------
(*) gần 1000 bài báo đã in và được giải thưởng về báo chí của Hội Nhạc sỹ VN mình đang còn lưu giữ được cho đến hôm nay
(**) Mình đã thống kê trên các chương trình truyền hình và ngay trên 70 kênh truyền hình cáp nhà mình (chắc còn thiếu nhiều kênh 2, 3, 4, 5 của các đài lân cận mà mình không biết) thì:
Cùng một ngày có tất cả trên 40 phim Tàu 34 phim Hàn & phim Hồng Kông. Đặc biệt phim Tàu trong tháng 6/2013 có đầy đủ những Tam Quốc, Võ Tắc Thiên, Tây Du Ký, Lộc đỉnh Ký, Dương Quí Phi, Tiếu Ngạo Giang Hồ ….cùng với 3 kênh đặc trị mỗi ngày 8 đến 10 bộ phim Mỹ là HBO, 5 Stars Movies và Cinemax! Sức mấy mà điện ảnh “Việt Lam” cạnh tranh nổi!
Chẳng lẽ: Có bàn tay “thù địch” làm việc mở cửa tênh hênh này?
(Blog Tô Hải)