Đoạn Đường Chiến Binh
Ngàn Trùng Xa Cách - Tôn-Nữ Mai-Tâm
Vài dòng tiểu sử:
- Sinh ra trên xứ Huế, Công-Huyền Tôn-Nữ Mai-Tâm được nuôi dưỡng và lớn lên trong ngôi trường Đồng Khánh. Năm 1965, bà theo học Khoa Chính Trị Kinh Doanh, thuộc Viện Đại Học Đà- Lạt, và tốt nghiệp Cử Nhân. Lập gia đình với ông Hồ Khắc Đàm, sĩ quan QLVNCH.
- Trong biến cố đau thương của đất nước năm 1975, bà cùng chồng và 4 con di tản qua Mỹ, và hiện có được 7 cháu nội ngoại. Bà tốt nghiệp Cao Học Mục Vụ (Master of Art in Ministry) tại Union University of California vào năm 2009. Hiện nay, ngoài việc vui với gia đình và phục vụ Chúa, bà viết văn ghi lại ký ức nhẹ nhàng để nhớ lại quãng đường mà Thiên Chúa đã cho bà đi qua cùng với người thân ruột thịt và bằng hữu.
- Văn của bà mang đậm nét yêu thương, vì trên cõi đời này con người chỉ tìm kiếm có 3 điều, đó là: đức tin, sự trông cậy, và tình yêu thương, mà điều quan trọng hơn cả là tình yêu thương...
o O o
(tiếp theo)
Một thời gian sau, Uyển Nhi bùi ngùi từ giã gia đình và xứ Huế với niềm luyến tiếc ngập lòng, quay lưng lại với những bức tường còn đầy vết sẹo, và lỗ chỗ những mảng nám đen của khói lửa. Lòng ngổn ngang, nàng theo phái đoàn sinh viên bước lên máy bay vào Sài Gòn. Đây là điều Thiên Chúa đã ưu đãi nàng, vì nếu không hoạt động cùng đoàn sinh viên Sài Gòn và đoàn Thanh Niên Thiện Chí, và được những người trong ban tổ chức chương trình cứu trợ Mậu Thân Huế thương và hết lòng giúp đỡ, thì làm sao Uyển Nhi có thể tìm được vé máy bay trong thời buổi nhiễu nhương, khó khăn như vậy!
Đến Sài Gòn, cũng phải chen chân khó nhọc, chờ đợi thật lâu, Uyển Nhi, mới có thể mua được vé xe đò Minh Trung để lên Đà Lạt, khiến nàng trở lại cư xá rất trễ với bao vất vả ở dọc đường. Vì tình hình chưa yên, khi đến Định Quán, xe đã phải ngừng lại khá lâu, làm Uyển Nhi bồn chồn, lo lắng, sợ những bất trắc có thể xảy đến. Nhưng sau vài giờ chờ đợi, xe tiếp tục chạy ngang qua Bảo Lộc, Di Linh, Đức Trọng, qua đèo Prenn để vào thành phố Đà Lạt. Một ngày mệt mỏi, đầy lo âu, nhưng rồi Uyển Nhi cũng đến nơi an toàn.
Đà Lạt cũng có những cuộc giao tranh quyết liệt với VC trong những ngày Tết vừa qua. Phải đến mùng 6 Tết, TĐ11 BĐQ, mới được tăng cường đến, giải tỏa thị xã dành được chiến thắng trong nỗi vui mừng của toàn thể dân chúng.
Viện Đại Học Đà Lạt ra thông cáo cho sinh viên nghỉ học một thời gian dài, nên việc học của nàng không bị ảnh hưởng. Uyển Nhi vừa bước chân vào phòng khách Đại Học Xá, TC thấy mặt nàng, mừng rỡ ôm chầm lấy:
- Uyển Nhi ơi, sao lâu quá, giờ này bạn mới trở lên? Lo cho bạn có chuyện gì. Gặp lại bạn thiệt là mừng. Có thư cho bạn đây này.
Thư gởi cho mình? Của ai? Có thể nào lại là tin nhắn của anh, trong lúc tình hình còn trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, khói lửa ngút ngàn. Lòng nhói đau, Uyền Nhi ngồi thụp xuống ghế, nhắm mắt lại, lo sợ những điều bất an.
Sự căng thẳng làm Uyển Nhi như ngừng thở, đầu gục xuống. Nàng liên tưởng đến bao cảnh mất mát, những chia ly vĩnh viễn, những ly biệt tang thương ở Huế. Những đau khổ đó đã làm cho lòng người xứ Huế mòn mỏi, tràn đầy nước mắt. Tim nàng se thắt khiến từng giọt nước mắt rơi xuống làm nhạt nhòa mảnh giấy trên tay.
Quá xúc cảm, hồi hộp, đôi tay run run, Uyển Nhi mở lá thư nhỏ đã ướt nước mắt của nàng. Những hàng chữ ngắn chập chờn hiện ra trước mắt nàng:
“Uyển Nhi yêu của anh, Tết qua đã lâu rồi mà em đang ở đâu? Anh ghé tìm em hai lần mà không gặp! Anh lo cho em lắm. Nhớ em. Anh bình yên và đang ở Đà Lạt cùng TĐ11 BĐQ. Em đừng đi đâu để anh đến thăm khi tình hình cho phép. Hôn em - Yêu em nhiều -Anh- HM”
Người run lên vì cảm động và vì quá ngạc nhiên, Uyển Nhi khép chặt đôi mi. Người lính mũ nâu nàng yêu lại đang ở ngay đây! Uyển Nhi cảm thấy như bay bổng không dám tin đây là sự thật! Có đúng như vậy không? Chính anh lại là người đưa đơn vị, TĐ11BĐQ, lên bảo vệ thành phố Đà Lạt yêu quý mà Uyển Nhi đang ở, và đang đi học! Niềm hạnh phúc ấm áp tràn ngập lòng, như trong giấc mơ, khiến tim nàng đập liên hồi, lòng nàng ngây ngất.
Trải qua những chuỗi ngày dài xa vắng, căng thẳng dồn dập, giờ đạy lòng nàng đang tươi thắm trở lại. Uyển Nhi quên những vất vả dọc đường, ép chặt mảnh giấy nhỏ gói trọn tình yêu của người lính mũ nâu vào ngực, vì nàng đã đón nhận tin “anh bình yên” với niềm vui đầy trọn.
Úp mặt vào bàn tay, những giọt nước mắt mừng vui tuôn tràn, nàng thầm cảm tạ Thiên Chúa đã che chở cho anh và nàng được bình yên sau bao biến cố đổi thay, và có cơ hội trở lại Đà Lạt để còn có dịp được gặp lại nhau:
“Thiên Chúa quý mến! Con biết ơn Ngài, con yêu Ngài. Ngài đã sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp nhất mà con không thể nghĩ ra được…”
Tình hình Đà Lạt có vẻ đã tạm yên, nhưng tuy tiếng súng vẫn còn văng vẳng đâu đây. Mỗi ngày qua là một quãng thời gian đợi chờ dài. Những câu hỏi dồn dập trong đầu thoáng qua trong đầu nàng khi nhớ và lo cho người yêu. Qua cửa sổ phòng mình, nhìn xuyên qua những ngọn đồi và thung lũng ngút ngàn, xa xa, thấp thoáng sau những dãy núi màu xanh xám lạnh lùng kia, có phải anh đang ở nơi sâu thẳm đó không? Có phải anh đang phải chiến đấu gay go với kẻ thù nguy hiểm kia?
Khi đang quay cuồng với niềm nhớ và nỗi lo âu, người lính mũ nâu bất ngờ xuất hiện, oai nghiêm trên chiếc xe Jeep đậu trước cổng cư xá cùng người tài xế và hai người lính cận vệ.
Hoàng Mai mừng rỡ khi thấy bóng dáng người yêu,đang yên lặng ngồi chờ, khi nàng bước vào phòng khách.
Bước ra bên ngoài, khép chặt Uyển Nhi trong vòng tay gói trọn tình yêu, Hoàng Mai nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ướt, cảm động của nàng. Uyển Nhi ôm anh chặt cứng như sợ anh biến mất. Qua bao nguy hiểm rình chờ, sau bao xa cách, cuối cùng hai người đã gặp lại. Hoàng Mai thật xúc động khi gặp lại nàng. Anh bồi hồi, ngậm ngùi trân quý khoảng thời gian ngắn có được bên nhau của hai người.
Dựa đầu vào ngực anh, những sợ tóc đen dài vướng lên chiếc áo hoa rừng thơm mùi cây cỏ và ngát mùi đất của người yêu, Uyển Nhi, lòng đầy xúc cảm, lắng nghe nhịp đập của tim anh, cùng tiếng nói trầm ấm của anh.Từng âm thanh một như thấm vào lòng, mà đã quá lâu nàng thiếu cảm giác êm đềm đó.
Với nét mặt trầm lặng, anh kể cho Uyển Nhi nghe về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.
Lợi dụng thời gian hưu chiến trong những ngày Tết cổ truyền, CS đã đồng loạt mở các cuộc tấn công nhiều nơi nhắm vào thành phố để gây tiếng vang trên chính trường quốc tế.
TĐ11 BĐQ đang nghỉ dưỡng quân tại hậu cứ Biển Hồ, Pleiku, thì sáng mùng một Tết đơn vị đã phải cùng với lực lượng địa phương mở những cuộc phản công đẩy lui Cộng Quân ra khỏi thành phố Pleiku.
Khi đã thanh toán xong những ổ kháng cự cuối cùng và mở rộng vòng đai an toàn cho thành phố, đơn vị anh đã được không vận ngay qua Ban Mê Thuột để giải tỏa áp lực của địch cũng đang đe dọa thành phố này. Sau những ngày cùng với các đơn vị thuộc Sư Đoàn 23 đẩy lui địch quân ra khỏi thành phố, Tiểu Đoàn lại được lệnh di chuyển gấp qua Đalat để chận đứng các cuộc tấn công của địch quân nhắm vào các trung tâm huấn luyện và thành phố Đà Lạt.
Từ khi TĐ11 BĐQ đến thành phố, tình hình nơi đây trở nên yên tĩnh. Sinh hoạt của dân chúng trở lại náo nhiệt như thường lệ, có lẽ vì họ thấy được bóng dáng của đơn vị mũ nâu xuất hiện ở nhiều nơi. Là trung tâm văn hoá và du lịch, Đà Lạt không có bóng dáng của chiến tranh trong suốt nhiều thập niên; bỗng nhiên qua đêm súng nổ khắp nơi khiến người dân bàng hoàng lo sợ. Giờ đây, khi thấy đơn vị BĐQ xuất hiện để bảo vệ an ninh cho họ, sự vui mừng lại bùng dậy một cách tự nhiên như hơi thở qua nếp sinh hoạt của người dân.
Các đơn vị hành chánh vững tin, các trung tâm huấn luyện cũng lên tinh thần để tiếp tục nhiệm vụ đào tạo cấp chỉ huy quân sự và dân sự cho đất nước. Đà Lạt lấy lại sinh khí của những ngày thanh bình trước đó, phần lớn là dựa vào yếu tố tâm lý hơn là quân sự, vì Tiểu Đoàn chưa thấy bóng dáng của VC kể từ ngày tới đây.
Đúng với dự đoán, tình hình yên tĩnh không kéo dài, sau một tuần có vẻ bình yên, tiếng súng bắt đầu nổ trở lại trong đêm về hướng Suối Vàng. Đơn vị tiền đồn của TĐ11 BĐQ nổ súng khi phát giác sự di chuyển của địch quân, khiến chúng để lại vài xác cùng với vài khẩu AK47. Sáng ngày tin tức của dân chúng xác nhận có sự xuất hiện của “dép râu” tại nhiều nơi.
Các đơn vị BĐQ bung ra lục soát đã chạm địch trên các đồi trọc vùng Cây Số 4. Trận đánh bắt đầu, Cộng Quân đào hố “hàm ếch” trên những ngọn đồi không cây cối, nhưng vẫn có những lượn cỏ lau cao bao phủ đầu người, mà chiếc L19 bay lượn trên trên cao không thể thấy được dấu vết hầm hố nào của chúng. Vì địa thế trống trải, BĐQ không thể tiến lên đồi mà không bị tổn thất.
Trận đánh kéo dài, dân chúng hỗ trợ tinh thần với những chiếc xe lam chở thực phẩm tiếp tế cho đơn vị phía sau. Trong khi đó, đơn vị phía trước vẫn tìm cách bò lên gần phòng tuyến của địch với sự yểm trợ của hai khẩu 105 ly đặt tại Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn đóng cạnh Tu Viện Domain Marie.
Đến chiều ngày thứ nhì, sau khi đã cô lập đơn vị CS trên đồi, Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn mới chấp nhận cho đánh “bom đìa” để bứng chúng ra khỏi hầm hố. Chưa hoàn hồn vì sức ép của bom, lại thấy BĐQ hò hét xung phong lên đồi, chúng đã hoảng hốt bỏ chạy.BĐQ xả súng đuổi theo nhưng trời đã sụp tối nên phải ngưng lại để bố trí và thâu lượm chiến trường trước khi trời tối hẳn.
Hoàng Mai cho nàng biết nay tình hình đã khá hơn, cuộc sống của người dân đã tạm ổn trở lại, Đà Lạt không tang thương như Huế! TĐ11 BĐQ đã đẩy lui VC ra khỏi thành phố, đem lại niềm vui và an bình cho dân chúng, và niềm tự hào cho những người lính mũ nâu.
Hoàng Mai lùa những ngón tay vào mái tóc đen dài, giọng nói ấm áp của anh như xuyên qua tim Uyển Nhi:
- Em đừng buồn nữa. Anh rất vui khi được gặp lại em. Anh yêu và nhớ em nhiều lắm. Tình hình đã tốt hơn. Anh sẽ còn lưu lại Đà Lạt khá lâu. Anh sẽ rất bận trong thời gian tạm ở Đà Lạt, nhưng… anh hứa chắc với em, bất cứ ở đâu, khi có cơ hội, anh sẽ tìm cách đến thăm em.
Vài ngày sau, Hoàng Mai lại đột ngột ghé cư xá thăm nàng, cùng với người tài xế và hai chú nghe máy truyền tin. Anh lái xe đưa nàng đến con đường mòn, âm u, đầy những cây thông cao vun vút trên ngọn đồi nhìn xuống hồ Xuân Hương.
Anh ngừng xe, dìu nàng bước xuống, cả hai đi sát bên nhau. Con đường mòn và dốc dẫn xuống hồ đầy lá thông khô rơi rụng nên trơn trợt, dễ ngã. Hai bên đường lác đác vài cánh hoa dại đơn sơ, ẩn mình trong những đám cỏ ven đường. Ôm chặt cánh tay anh, Uyển Nhi dựa vào anh bước từng bước. Anh dắt nàng đi chầm chậm hướng xuống bờ hồ im vắng. Rồi cả hai dừng chân trên thảm cỏ non, tựa vào gốc thông bên hồ, ngắm nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, Nước hồ xanh thẳm êm đềm, dịu dàng, khiến hồn họ như lắng đọng, hoà cùng tiếng gió vi vu.
Vòng tay thắm thiết dành cho hai kẻ yêu nhau khi hai chiếc đầu kề nhau… Hoàng Mai thủ thỉ bên tai Uyển Nhi những lời nhớ nhung. Như giấc mơ, Uyển Nhi ngả đầu trên vai anh, im lặng không nói nên lời, lắng nghe tiếng nói mà nàng đã quá yêu:
- Anh yêu và nhớ em nhiều. Anh mong em hiểu cho bổn phận của anh đối với đơn vị trong lúc này. Em hãy hứa là đợi anh, Uyển Nhi nhé…
Chiến trường đang sôi động, đã không cho phép anh có nhiều thì giờ dành cho Uyển Nhi như anh mong ước. Uyển Nhi, trong vòng tay ấm áp của người yêu, như ngừng thở, xúc động… và rồi thất vọng nhiều, vì lát nữa đây nàng lại phải rời xa anh. Niềm vui thật không trọn vẹn, vì thời gian bên anh quá ngắn! Hồn nàng lại chơi vơi, lạc lõng.
Sau một tuần ở Đà Lạt, Tiểu Đoàn được lệnh di chuyển về Đức Trọng, đóng quân ở khu rừng gần phi trường Liên Khương, cách cư xá thông reo khoảng 30km.
Trong những ngày anh ở đây, thỉnh thoảng Uyển Nhi được đến thăm anh. Khu rừng đẹp man dại, phong cảnh thiên nhiên với những cây thông cao xanh mát, với những thác nước hùng vĩ cao ngất. Nước ầm ầm trút xuống những tảng đá to phía dưới, chia ra thành những nhánh suối. Dòng suối trong veo, róc rách chảy len qua những khe đá, không khí mát lạnh, những hạt nước nho nhỏ văng lên. Hai bên suối, bờ cỏ và rất nhiều lùm cây hoang và ít hoa dại mọc chen nhau vòng quanh các tảng đá lớn, nhỏ, trải ra cả một vùng rộng, dài dọc theo bờ rừng.
Uyển Nhi e dè với phong cảnh ngút ngàn hùng tráng, những tàng cây cao hằng hằng, lớp lớp, không bóng dáng người dân, khi nàng quanh quẩn trong rừng sâu âm u, những lùm cây và cỏ dại. Khi anh bận với công việc của đơn vị, Uyển Nhi hay ngồi đợi anh trên những phiến đá có nhiều đám lau cao quá đầu người vây quanh, đôi lúc nàng đứng tựa vào thân cây cao vút, tư lự nhìn suối nước ào ạt đổ xuống những khối đá, rồi chia ra thành những nhánh nhỏ với dòng nước chảy mãi không ngừng như dòng đời vô tình trôi qua… trôi qua… mà không bao giờ quay trở lại
Có lúc khi nàng đến thăm thì anh còn đang vùi đầu với công việc của đơn vị không thể tiếp nàng, Uyển Nhi một mình trầm ngâm, thấy mình quá bé nhỏ trước khung cảnh núi rừng bát ngát. Hồn nàng như chìm đắm trong khung cảnh bao la của cánh rừng thông còn ngập trong sương mù, đầy giá lạnh, bâng khuâng nhìn những giọt sương tròn còn đọng trên những ngọn lá ở bụi cây ven đường. Uyển Nhi thông cảm, hiểu những điều anh cần phải chu toàn. “Anh yêu! Em không thể ngừng yêu anh…”
Rồi anh ra tìm sau khi tạm xong công việc, Uyển Nhi bám sát theo người yêu, dựa đầu vào vai anh, lắng nghe anh kể lại những cảm tưởng trong khoảng thời gian xa nhau.
Hồi tưởng lại những biến cố vừa qua, khi anh cùng đơn vị liên tục đối đầu với VC trong sự sống và cái chết cận kề., anh vẫn luôn theo dõi tình hình sôi động ở Huế làm. Lòng anh nóng như lửa, vì anh lo cho tính mạng Uyển Nhi. Anh sợ chiến tranh sẽ cướp mất người yêu! Nay được gặp nhau trong hoàn cảnh rất đặc biệt như thế này, thật như một giấc mơ!
Giờ đây, khi được nàng kể về những ngày đầ kinh hoàng mà nàng đã trải qua khi VC tấn công vào thành phố Huế, anh đã bàng hoàng. Hằng ngàn người dân của đất Thần Kinh đã bị sát hại không thương tiếc, vậy mà mạng sống của nàng lại được an toàn giữa dòng người ngã gục. Để rồi, sau đó nàng lại được tham gia vào đoàn cứu trợ giúp làm dịu bớt những đau thương của biết bao người chung quanh đang phải gánh chịu. Trong dịp này Uyển Nhi đã có dịp chứng kiến bao cảnh tang thương, tàn ác, đầy máu lạnh của những kẻ không còn tình người, từ trong rừng ùa vào thành phố chỉ để bắn giết những người dân vô tội quen nếp sống hiền hòa, rồi lại chạy trốn trở lại rừng sâu.
Uyển Nhi không còn như lúc trước -vô tư với tình yêu ngọt ngào anh dành cho mình- mà nay nàng hay suy nghĩ về tình yêu trong thời chiến, sẽ không còn có một sự hứa hẹn vững chắc nào cho bất cứ một mối tình nào của riêng ai. Nàng thật sự lo cho cuộc sống đầy gian nguy của anh. Uyển Nhi ngậm ngùi, không biết chắc mình sẽ có một ngày mai được sống bên anh không? Bấp bênh quá! Sự chia ly sao cứ mãi hiện diện trong cuộc tình của anh dành cho mình!
Sau khi Hoàng Mai trải áo “sô” trên cỏ dại, cả hai ngồi xuống bên nhau. Trời âm u mát lạnh, anh lấy áo khoác choàng cho nàng, lòng chùng xuống, xốn xang. Anh hiểu chính mối tình Uyển Nhi dành cho anh đã đem lại cho nàng nhiều suy tư hơn niềm vui đơn giản. Khuôn mặt trong sáng, tươi vui của người yêu nay phảng phất nét buồn man mác, trong khi đôi mắt đen ngơ ngác, long lanh nay đã pha chút trầm ngâm xa vắng.
Anh không muốn thấy nàng mất đi tánh hồn nhiên ngây thơ. Anh tin tưởng mình sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng. Anh muốn Uyển Nhi vững tâm hơn, hoàn toàn tin tưởng nơi tình yêu anh dành cho nàng. Anh biết mình sẽ phải làm gì để không quá trể. Hoàng Mai thiết tha nhắc nhở:
- Anh đang ở bên cạnh em, em yêu vui lên đi. Em hãy cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Em phải hiểu trách nhiệm của anh đối với đơn vị quan trọng như thế nào, anh mong em hiểu để giúp anh. Riêng với em, anh muốn em hoàn toàn đặt lòng tin vào anh. Em phải luôn nhớ là anh yêu em nhiều lắm…
Uyển Nhi biết rằng khi đã chọn yêu người lính mũ nâu, nàng không thể ích kỷ, anh đã có quá nhiều căng thẳng, gian khổ với cuộc chiến. Nàng không thể là một gánh nặng thêm vào cuộc sống của anh.
Có phải mình luôn tự hào là đã vượt qua nhiều ngăn trở để giữ vững tình yêu dành cho Hoàng Mai? Đây là tình yêu Uyển Nhi tự chọn lựa, nàng không thể làm gì khác hơn là yêu anh nồng nàn như nàng đã yêu, và sẽ yêu anh mãi… Mình phải là nguồn an ủi cho anh tìm đến sau những mệt mỏi do cuộc chiến đưa lại. Muốn vậy, nàng phải là người thông cảm những gian khổ đời lính của anh hơn ai hết.
Uyển Nhi, mơ được có thì giờ bên Hoàng Mai nhiều hơn, “Anh ơi, anh đã hiến cả đời người cho lính. Xa anh quá lâu nên em nhớ anh lắm. Thời gian bên anh quá ít, mà lại trôi qua quá nhanh!”
Trách nhiệm và bổn phận của người chỉ huy đối với đơn vị luôn là ưu tiên hàng đầu, Uyển Nhi hiểu rõ điều đó. Vì thế, nàng chỉ được gặp anh những khi anh không bận việc hành quân. Những giây phút bên anh thật quá ít, không đủ để làm vơi đi những nhớ thương trong lòng.
Cũng không có được bao nhiêu ngày đơn vị anh ở lại Đà Lạt, những lần gặp anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những lúc không đến thăm anh, nàng một mình cô đơn thơ thẩn trong cánh rừng hoang dã, cùng với tiếng nước đổ ầm ầm suốt ngày. Những lúc chờ đợi anh, Uyển Nhi đi loanh quanh một mình dưới những tàng cây xanh, ngạc nhiên, thích thú khi khám phá ra những cành phong lan hoang dại, thanh cảnh, quý phái, màu sắc khác lạ đặc biệt, mọc gởi xa tít trên các thân cây cao vun vút kia, như những nàng tiên kiêu xa đi lạc chốn trần! Những lần đến thăm anh, Uyển Nhi như được bao phủ bởi những chiếc áo hoa rừng, cùng những chiếc mũ nâu rãi rác chung quanh, nàng không thể nghĩ, và tưởng tượng được có ngày nàng gan và liều như vậy, vì nếu có chuyện gì xảy ra thì chính nàng sẽ là gánh nặng cho chàng, và cho những người khác.
Nhìn sinh hoạt của những người lính Biệt Động Quân, Uyển Nhi cảm thương và hiểu được phần nào cuộc sống gian nan của họ, họ không có mái nhà để trú ẩn, không có giường để ngã lưng. Thay vào đó là những chiếc lều được căng lên, cùng những chiếc võng vắt ngang qua các thân cây bên dòng suối. Đời sống của họ quá giản dị, tưởng chừng không thể dản dị hơn, nhưng nàng thấy họ luôn vui vẻ cùng nhau. Hoàng Mai cũng vậy, anh hòa đồng với mọi người trong đơn vị. Nhưng anh cũng như những người lính của TĐ11 BĐQ đều như ở trong vị thế sẳn sàng để “chiến đấu”… Chưa bao giờ Uyển Nhi thấy anh cởi đôi giày đen to, cao với nhiều sợi giây chằng chịt được cột chặt ra khỏi chân. Nàng hiểu thêm được tình chiến binh gắn bó sâu đậm họ dành cho nhau, dám hy sinh cho nhau.
Càng ở gần bên anh trong khung cảnh chiến tranh, Uyển Nhi càng hiểu được trách nhiệm của người chỉ huy đối với đơn vị quan trọng như thế nào! Uyển Nhi biết vị trí của mình, nên nàng im lặng, âm thầm bên anh như một chiếc bóng…
Những giây phút được ở gần anh rất hiếm hoi, nhưng ánh mắt ngọt ngào của người lính mũ nâu dành cho mình, đã là niềm hạnh phúc không thể diễn tả được trong lòng nàng. Yêu anh sâu đậm, nên những căng thẳng, những lo âu nơi đây, Uyển Nhi đều có thể chịu đựng được một cách nhẹ nhàn, chỉ khi chiều tàn, trở về cư xá sau những buổi được đến thăm chàng, lòng lắng đọng trong căn phòng nhỏ, Uyển Nhi tê tái buồn, nghĩ đến lúc sẽ phải chia tay anh, cuộc sống rồi sẽ lại buồn tênh.
Riêng Hoàng Mai, tuy rất bận rộn, nhưng anh trân quý những khoảnh khắc có Uyển Nhi bên cạnh, luôn dành thì giờ riêng cho nàng. Anh biết sau những khoảng thời gian bận rộn và rất ngắn này, sẽ phải rời nơi đây, phải xa nàng trong một ngày thật gần. Với tình hình luôn căng thẳng như hiện tại, không biết bao lâu mới được gặp lại. Đời người lính mũ nâu rày đây mai đó mà.
Khoảng hơn hai tuần, anh cùng TĐ11 BĐQ rời Đà Lạt, di chuyển xuống Lâm Đồng, tuy không xa như Pleiku, nhưng đối với nàng cũng quá xa. Với Uyển Nhi, Pleiku hay Lâm Đồng có gì khác đâu! Sự chia ly đưa đến những trống vắng cùng niềm cô đơn, Uyển Nhi trở lại khung trời đại học với nỗi nhớ thương trong lòng.
Mới đó mà anh đã đi xa rồi. Những ngày vui bên anh trôi qua quá nhanh, thật không đủ để khỏa lấp nổi nhớ thương người yêu. Nhưng Uyển Nhi không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận vì biết đó là một phần của cuộc tình mình dành cho anh. Niềm vui không bao giờ như nàng mơ ước, vẫn mãi ngàn trùng xa cách.
Những chiếc thư xanh thay cho lời nói. Uyển Nhi tự hứa sẽ can đảm hơn để anh hãnh diện và yên tâm phục vụ tổ quốc trong thời chiến. Sau thời gian được gần bên anh, nay nàng phải quay về với việc học, mà nàng không thể sao lãng vì mẹ kỳ vọng rất nhiều ở mình. Cũng nhờ đó, nàng có thể quên bớt những ngày tháng quá dài của sự đợi mong.
Uyển Nhi cắm đầu lo học bên những ly cà phê phin đậm đặc, giúp nàng thức trắng đêm để theo kịp các bạn. Nhưng thực tế thật không dễ, có những lúc nổi nhớ dâng tràn trong mảnh tim cô đơn, dòng chữ như nhảy múa trước mắt, Uyển Nhi chỉ biết gục đầu vào những trang sách dày. Đôi mắt ướt đẩm, nàng nhớ người yêu…rồi ngày qua ngày, nàng vẫn nhớ người yêu… nhớ thiệt nhớ…lòng Uyển Nhi chùng xuống… không có anh … cô đơn quá… bao lâu nữa em mới được gặp lại anh?
Vẫn mãi ngàn trùng xa cách… Rất nhớ…
bietdongquan.com
Tân Sơn Hòa chuyểnBàn ra tán vào (0)
Ngàn Trùng Xa Cách - Tôn-Nữ Mai-Tâm
Vài dòng tiểu sử:
- Sinh ra trên xứ Huế, Công-Huyền Tôn-Nữ Mai-Tâm được nuôi dưỡng và lớn lên trong ngôi trường Đồng Khánh. Năm 1965, bà theo học Khoa Chính Trị Kinh Doanh, thuộc Viện Đại Học Đà- Lạt, và tốt nghiệp Cử Nhân. Lập gia đình với ông Hồ Khắc Đàm, sĩ quan QLVNCH.
- Trong biến cố đau thương của đất nước năm 1975, bà cùng chồng và 4 con di tản qua Mỹ, và hiện có được 7 cháu nội ngoại. Bà tốt nghiệp Cao Học Mục Vụ (Master of Art in Ministry) tại Union University of California vào năm 2009. Hiện nay, ngoài việc vui với gia đình và phục vụ Chúa, bà viết văn ghi lại ký ức nhẹ nhàng để nhớ lại quãng đường mà Thiên Chúa đã cho bà đi qua cùng với người thân ruột thịt và bằng hữu.
- Văn của bà mang đậm nét yêu thương, vì trên cõi đời này con người chỉ tìm kiếm có 3 điều, đó là: đức tin, sự trông cậy, và tình yêu thương, mà điều quan trọng hơn cả là tình yêu thương...
o O o
(tiếp theo)
Một thời gian sau, Uyển Nhi bùi ngùi từ giã gia đình và xứ Huế với niềm luyến tiếc ngập lòng, quay lưng lại với những bức tường còn đầy vết sẹo, và lỗ chỗ những mảng nám đen của khói lửa. Lòng ngổn ngang, nàng theo phái đoàn sinh viên bước lên máy bay vào Sài Gòn. Đây là điều Thiên Chúa đã ưu đãi nàng, vì nếu không hoạt động cùng đoàn sinh viên Sài Gòn và đoàn Thanh Niên Thiện Chí, và được những người trong ban tổ chức chương trình cứu trợ Mậu Thân Huế thương và hết lòng giúp đỡ, thì làm sao Uyển Nhi có thể tìm được vé máy bay trong thời buổi nhiễu nhương, khó khăn như vậy!
Đến Sài Gòn, cũng phải chen chân khó nhọc, chờ đợi thật lâu, Uyển Nhi, mới có thể mua được vé xe đò Minh Trung để lên Đà Lạt, khiến nàng trở lại cư xá rất trễ với bao vất vả ở dọc đường. Vì tình hình chưa yên, khi đến Định Quán, xe đã phải ngừng lại khá lâu, làm Uyển Nhi bồn chồn, lo lắng, sợ những bất trắc có thể xảy đến. Nhưng sau vài giờ chờ đợi, xe tiếp tục chạy ngang qua Bảo Lộc, Di Linh, Đức Trọng, qua đèo Prenn để vào thành phố Đà Lạt. Một ngày mệt mỏi, đầy lo âu, nhưng rồi Uyển Nhi cũng đến nơi an toàn.
Đà Lạt cũng có những cuộc giao tranh quyết liệt với VC trong những ngày Tết vừa qua. Phải đến mùng 6 Tết, TĐ11 BĐQ, mới được tăng cường đến, giải tỏa thị xã dành được chiến thắng trong nỗi vui mừng của toàn thể dân chúng.
Viện Đại Học Đà Lạt ra thông cáo cho sinh viên nghỉ học một thời gian dài, nên việc học của nàng không bị ảnh hưởng. Uyển Nhi vừa bước chân vào phòng khách Đại Học Xá, TC thấy mặt nàng, mừng rỡ ôm chầm lấy:
- Uyển Nhi ơi, sao lâu quá, giờ này bạn mới trở lên? Lo cho bạn có chuyện gì. Gặp lại bạn thiệt là mừng. Có thư cho bạn đây này.
Thư gởi cho mình? Của ai? Có thể nào lại là tin nhắn của anh, trong lúc tình hình còn trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, khói lửa ngút ngàn. Lòng nhói đau, Uyền Nhi ngồi thụp xuống ghế, nhắm mắt lại, lo sợ những điều bất an.
Sự căng thẳng làm Uyển Nhi như ngừng thở, đầu gục xuống. Nàng liên tưởng đến bao cảnh mất mát, những chia ly vĩnh viễn, những ly biệt tang thương ở Huế. Những đau khổ đó đã làm cho lòng người xứ Huế mòn mỏi, tràn đầy nước mắt. Tim nàng se thắt khiến từng giọt nước mắt rơi xuống làm nhạt nhòa mảnh giấy trên tay.
Quá xúc cảm, hồi hộp, đôi tay run run, Uyển Nhi mở lá thư nhỏ đã ướt nước mắt của nàng. Những hàng chữ ngắn chập chờn hiện ra trước mắt nàng:
“Uyển Nhi yêu của anh, Tết qua đã lâu rồi mà em đang ở đâu? Anh ghé tìm em hai lần mà không gặp! Anh lo cho em lắm. Nhớ em. Anh bình yên và đang ở Đà Lạt cùng TĐ11 BĐQ. Em đừng đi đâu để anh đến thăm khi tình hình cho phép. Hôn em - Yêu em nhiều -Anh- HM”
Người run lên vì cảm động và vì quá ngạc nhiên, Uyển Nhi khép chặt đôi mi. Người lính mũ nâu nàng yêu lại đang ở ngay đây! Uyển Nhi cảm thấy như bay bổng không dám tin đây là sự thật! Có đúng như vậy không? Chính anh lại là người đưa đơn vị, TĐ11BĐQ, lên bảo vệ thành phố Đà Lạt yêu quý mà Uyển Nhi đang ở, và đang đi học! Niềm hạnh phúc ấm áp tràn ngập lòng, như trong giấc mơ, khiến tim nàng đập liên hồi, lòng nàng ngây ngất.
Trải qua những chuỗi ngày dài xa vắng, căng thẳng dồn dập, giờ đạy lòng nàng đang tươi thắm trở lại. Uyển Nhi quên những vất vả dọc đường, ép chặt mảnh giấy nhỏ gói trọn tình yêu của người lính mũ nâu vào ngực, vì nàng đã đón nhận tin “anh bình yên” với niềm vui đầy trọn.
Úp mặt vào bàn tay, những giọt nước mắt mừng vui tuôn tràn, nàng thầm cảm tạ Thiên Chúa đã che chở cho anh và nàng được bình yên sau bao biến cố đổi thay, và có cơ hội trở lại Đà Lạt để còn có dịp được gặp lại nhau:
“Thiên Chúa quý mến! Con biết ơn Ngài, con yêu Ngài. Ngài đã sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp nhất mà con không thể nghĩ ra được…”
Tình hình Đà Lạt có vẻ đã tạm yên, nhưng tuy tiếng súng vẫn còn văng vẳng đâu đây. Mỗi ngày qua là một quãng thời gian đợi chờ dài. Những câu hỏi dồn dập trong đầu thoáng qua trong đầu nàng khi nhớ và lo cho người yêu. Qua cửa sổ phòng mình, nhìn xuyên qua những ngọn đồi và thung lũng ngút ngàn, xa xa, thấp thoáng sau những dãy núi màu xanh xám lạnh lùng kia, có phải anh đang ở nơi sâu thẳm đó không? Có phải anh đang phải chiến đấu gay go với kẻ thù nguy hiểm kia?
Khi đang quay cuồng với niềm nhớ và nỗi lo âu, người lính mũ nâu bất ngờ xuất hiện, oai nghiêm trên chiếc xe Jeep đậu trước cổng cư xá cùng người tài xế và hai người lính cận vệ.
Hoàng Mai mừng rỡ khi thấy bóng dáng người yêu,đang yên lặng ngồi chờ, khi nàng bước vào phòng khách.
Bước ra bên ngoài, khép chặt Uyển Nhi trong vòng tay gói trọn tình yêu, Hoàng Mai nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ướt, cảm động của nàng. Uyển Nhi ôm anh chặt cứng như sợ anh biến mất. Qua bao nguy hiểm rình chờ, sau bao xa cách, cuối cùng hai người đã gặp lại. Hoàng Mai thật xúc động khi gặp lại nàng. Anh bồi hồi, ngậm ngùi trân quý khoảng thời gian ngắn có được bên nhau của hai người.
Dựa đầu vào ngực anh, những sợ tóc đen dài vướng lên chiếc áo hoa rừng thơm mùi cây cỏ và ngát mùi đất của người yêu, Uyển Nhi, lòng đầy xúc cảm, lắng nghe nhịp đập của tim anh, cùng tiếng nói trầm ấm của anh.Từng âm thanh một như thấm vào lòng, mà đã quá lâu nàng thiếu cảm giác êm đềm đó.
Với nét mặt trầm lặng, anh kể cho Uyển Nhi nghe về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.
Lợi dụng thời gian hưu chiến trong những ngày Tết cổ truyền, CS đã đồng loạt mở các cuộc tấn công nhiều nơi nhắm vào thành phố để gây tiếng vang trên chính trường quốc tế.
TĐ11 BĐQ đang nghỉ dưỡng quân tại hậu cứ Biển Hồ, Pleiku, thì sáng mùng một Tết đơn vị đã phải cùng với lực lượng địa phương mở những cuộc phản công đẩy lui Cộng Quân ra khỏi thành phố Pleiku.
Khi đã thanh toán xong những ổ kháng cự cuối cùng và mở rộng vòng đai an toàn cho thành phố, đơn vị anh đã được không vận ngay qua Ban Mê Thuột để giải tỏa áp lực của địch cũng đang đe dọa thành phố này. Sau những ngày cùng với các đơn vị thuộc Sư Đoàn 23 đẩy lui địch quân ra khỏi thành phố, Tiểu Đoàn lại được lệnh di chuyển gấp qua Đalat để chận đứng các cuộc tấn công của địch quân nhắm vào các trung tâm huấn luyện và thành phố Đà Lạt.
Từ khi TĐ11 BĐQ đến thành phố, tình hình nơi đây trở nên yên tĩnh. Sinh hoạt của dân chúng trở lại náo nhiệt như thường lệ, có lẽ vì họ thấy được bóng dáng của đơn vị mũ nâu xuất hiện ở nhiều nơi. Là trung tâm văn hoá và du lịch, Đà Lạt không có bóng dáng của chiến tranh trong suốt nhiều thập niên; bỗng nhiên qua đêm súng nổ khắp nơi khiến người dân bàng hoàng lo sợ. Giờ đây, khi thấy đơn vị BĐQ xuất hiện để bảo vệ an ninh cho họ, sự vui mừng lại bùng dậy một cách tự nhiên như hơi thở qua nếp sinh hoạt của người dân.
Các đơn vị hành chánh vững tin, các trung tâm huấn luyện cũng lên tinh thần để tiếp tục nhiệm vụ đào tạo cấp chỉ huy quân sự và dân sự cho đất nước. Đà Lạt lấy lại sinh khí của những ngày thanh bình trước đó, phần lớn là dựa vào yếu tố tâm lý hơn là quân sự, vì Tiểu Đoàn chưa thấy bóng dáng của VC kể từ ngày tới đây.
Đúng với dự đoán, tình hình yên tĩnh không kéo dài, sau một tuần có vẻ bình yên, tiếng súng bắt đầu nổ trở lại trong đêm về hướng Suối Vàng. Đơn vị tiền đồn của TĐ11 BĐQ nổ súng khi phát giác sự di chuyển của địch quân, khiến chúng để lại vài xác cùng với vài khẩu AK47. Sáng ngày tin tức của dân chúng xác nhận có sự xuất hiện của “dép râu” tại nhiều nơi.
Các đơn vị BĐQ bung ra lục soát đã chạm địch trên các đồi trọc vùng Cây Số 4. Trận đánh bắt đầu, Cộng Quân đào hố “hàm ếch” trên những ngọn đồi không cây cối, nhưng vẫn có những lượn cỏ lau cao bao phủ đầu người, mà chiếc L19 bay lượn trên trên cao không thể thấy được dấu vết hầm hố nào của chúng. Vì địa thế trống trải, BĐQ không thể tiến lên đồi mà không bị tổn thất.
Trận đánh kéo dài, dân chúng hỗ trợ tinh thần với những chiếc xe lam chở thực phẩm tiếp tế cho đơn vị phía sau. Trong khi đó, đơn vị phía trước vẫn tìm cách bò lên gần phòng tuyến của địch với sự yểm trợ của hai khẩu 105 ly đặt tại Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn đóng cạnh Tu Viện Domain Marie.
Đến chiều ngày thứ nhì, sau khi đã cô lập đơn vị CS trên đồi, Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn mới chấp nhận cho đánh “bom đìa” để bứng chúng ra khỏi hầm hố. Chưa hoàn hồn vì sức ép của bom, lại thấy BĐQ hò hét xung phong lên đồi, chúng đã hoảng hốt bỏ chạy.BĐQ xả súng đuổi theo nhưng trời đã sụp tối nên phải ngưng lại để bố trí và thâu lượm chiến trường trước khi trời tối hẳn.
Hoàng Mai cho nàng biết nay tình hình đã khá hơn, cuộc sống của người dân đã tạm ổn trở lại, Đà Lạt không tang thương như Huế! TĐ11 BĐQ đã đẩy lui VC ra khỏi thành phố, đem lại niềm vui và an bình cho dân chúng, và niềm tự hào cho những người lính mũ nâu.
Hoàng Mai lùa những ngón tay vào mái tóc đen dài, giọng nói ấm áp của anh như xuyên qua tim Uyển Nhi:
- Em đừng buồn nữa. Anh rất vui khi được gặp lại em. Anh yêu và nhớ em nhiều lắm. Tình hình đã tốt hơn. Anh sẽ còn lưu lại Đà Lạt khá lâu. Anh sẽ rất bận trong thời gian tạm ở Đà Lạt, nhưng… anh hứa chắc với em, bất cứ ở đâu, khi có cơ hội, anh sẽ tìm cách đến thăm em.
Vài ngày sau, Hoàng Mai lại đột ngột ghé cư xá thăm nàng, cùng với người tài xế và hai chú nghe máy truyền tin. Anh lái xe đưa nàng đến con đường mòn, âm u, đầy những cây thông cao vun vút trên ngọn đồi nhìn xuống hồ Xuân Hương.
Anh ngừng xe, dìu nàng bước xuống, cả hai đi sát bên nhau. Con đường mòn và dốc dẫn xuống hồ đầy lá thông khô rơi rụng nên trơn trợt, dễ ngã. Hai bên đường lác đác vài cánh hoa dại đơn sơ, ẩn mình trong những đám cỏ ven đường. Ôm chặt cánh tay anh, Uyển Nhi dựa vào anh bước từng bước. Anh dắt nàng đi chầm chậm hướng xuống bờ hồ im vắng. Rồi cả hai dừng chân trên thảm cỏ non, tựa vào gốc thông bên hồ, ngắm nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, Nước hồ xanh thẳm êm đềm, dịu dàng, khiến hồn họ như lắng đọng, hoà cùng tiếng gió vi vu.
Vòng tay thắm thiết dành cho hai kẻ yêu nhau khi hai chiếc đầu kề nhau… Hoàng Mai thủ thỉ bên tai Uyển Nhi những lời nhớ nhung. Như giấc mơ, Uyển Nhi ngả đầu trên vai anh, im lặng không nói nên lời, lắng nghe tiếng nói mà nàng đã quá yêu:
- Anh yêu và nhớ em nhiều. Anh mong em hiểu cho bổn phận của anh đối với đơn vị trong lúc này. Em hãy hứa là đợi anh, Uyển Nhi nhé…
Chiến trường đang sôi động, đã không cho phép anh có nhiều thì giờ dành cho Uyển Nhi như anh mong ước. Uyển Nhi, trong vòng tay ấm áp của người yêu, như ngừng thở, xúc động… và rồi thất vọng nhiều, vì lát nữa đây nàng lại phải rời xa anh. Niềm vui thật không trọn vẹn, vì thời gian bên anh quá ngắn! Hồn nàng lại chơi vơi, lạc lõng.
Sau một tuần ở Đà Lạt, Tiểu Đoàn được lệnh di chuyển về Đức Trọng, đóng quân ở khu rừng gần phi trường Liên Khương, cách cư xá thông reo khoảng 30km.
Trong những ngày anh ở đây, thỉnh thoảng Uyển Nhi được đến thăm anh. Khu rừng đẹp man dại, phong cảnh thiên nhiên với những cây thông cao xanh mát, với những thác nước hùng vĩ cao ngất. Nước ầm ầm trút xuống những tảng đá to phía dưới, chia ra thành những nhánh suối. Dòng suối trong veo, róc rách chảy len qua những khe đá, không khí mát lạnh, những hạt nước nho nhỏ văng lên. Hai bên suối, bờ cỏ và rất nhiều lùm cây hoang và ít hoa dại mọc chen nhau vòng quanh các tảng đá lớn, nhỏ, trải ra cả một vùng rộng, dài dọc theo bờ rừng.
Uyển Nhi e dè với phong cảnh ngút ngàn hùng tráng, những tàng cây cao hằng hằng, lớp lớp, không bóng dáng người dân, khi nàng quanh quẩn trong rừng sâu âm u, những lùm cây và cỏ dại. Khi anh bận với công việc của đơn vị, Uyển Nhi hay ngồi đợi anh trên những phiến đá có nhiều đám lau cao quá đầu người vây quanh, đôi lúc nàng đứng tựa vào thân cây cao vút, tư lự nhìn suối nước ào ạt đổ xuống những khối đá, rồi chia ra thành những nhánh nhỏ với dòng nước chảy mãi không ngừng như dòng đời vô tình trôi qua… trôi qua… mà không bao giờ quay trở lại
Có lúc khi nàng đến thăm thì anh còn đang vùi đầu với công việc của đơn vị không thể tiếp nàng, Uyển Nhi một mình trầm ngâm, thấy mình quá bé nhỏ trước khung cảnh núi rừng bát ngát. Hồn nàng như chìm đắm trong khung cảnh bao la của cánh rừng thông còn ngập trong sương mù, đầy giá lạnh, bâng khuâng nhìn những giọt sương tròn còn đọng trên những ngọn lá ở bụi cây ven đường. Uyển Nhi thông cảm, hiểu những điều anh cần phải chu toàn. “Anh yêu! Em không thể ngừng yêu anh…”
Rồi anh ra tìm sau khi tạm xong công việc, Uyển Nhi bám sát theo người yêu, dựa đầu vào vai anh, lắng nghe anh kể lại những cảm tưởng trong khoảng thời gian xa nhau.
Hồi tưởng lại những biến cố vừa qua, khi anh cùng đơn vị liên tục đối đầu với VC trong sự sống và cái chết cận kề., anh vẫn luôn theo dõi tình hình sôi động ở Huế làm. Lòng anh nóng như lửa, vì anh lo cho tính mạng Uyển Nhi. Anh sợ chiến tranh sẽ cướp mất người yêu! Nay được gặp nhau trong hoàn cảnh rất đặc biệt như thế này, thật như một giấc mơ!
Giờ đây, khi được nàng kể về những ngày đầ kinh hoàng mà nàng đã trải qua khi VC tấn công vào thành phố Huế, anh đã bàng hoàng. Hằng ngàn người dân của đất Thần Kinh đã bị sát hại không thương tiếc, vậy mà mạng sống của nàng lại được an toàn giữa dòng người ngã gục. Để rồi, sau đó nàng lại được tham gia vào đoàn cứu trợ giúp làm dịu bớt những đau thương của biết bao người chung quanh đang phải gánh chịu. Trong dịp này Uyển Nhi đã có dịp chứng kiến bao cảnh tang thương, tàn ác, đầy máu lạnh của những kẻ không còn tình người, từ trong rừng ùa vào thành phố chỉ để bắn giết những người dân vô tội quen nếp sống hiền hòa, rồi lại chạy trốn trở lại rừng sâu.
Uyển Nhi không còn như lúc trước -vô tư với tình yêu ngọt ngào anh dành cho mình- mà nay nàng hay suy nghĩ về tình yêu trong thời chiến, sẽ không còn có một sự hứa hẹn vững chắc nào cho bất cứ một mối tình nào của riêng ai. Nàng thật sự lo cho cuộc sống đầy gian nguy của anh. Uyển Nhi ngậm ngùi, không biết chắc mình sẽ có một ngày mai được sống bên anh không? Bấp bênh quá! Sự chia ly sao cứ mãi hiện diện trong cuộc tình của anh dành cho mình!
Sau khi Hoàng Mai trải áo “sô” trên cỏ dại, cả hai ngồi xuống bên nhau. Trời âm u mát lạnh, anh lấy áo khoác choàng cho nàng, lòng chùng xuống, xốn xang. Anh hiểu chính mối tình Uyển Nhi dành cho anh đã đem lại cho nàng nhiều suy tư hơn niềm vui đơn giản. Khuôn mặt trong sáng, tươi vui của người yêu nay phảng phất nét buồn man mác, trong khi đôi mắt đen ngơ ngác, long lanh nay đã pha chút trầm ngâm xa vắng.
Anh không muốn thấy nàng mất đi tánh hồn nhiên ngây thơ. Anh tin tưởng mình sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng. Anh muốn Uyển Nhi vững tâm hơn, hoàn toàn tin tưởng nơi tình yêu anh dành cho nàng. Anh biết mình sẽ phải làm gì để không quá trể. Hoàng Mai thiết tha nhắc nhở:
- Anh đang ở bên cạnh em, em yêu vui lên đi. Em hãy cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Em phải hiểu trách nhiệm của anh đối với đơn vị quan trọng như thế nào, anh mong em hiểu để giúp anh. Riêng với em, anh muốn em hoàn toàn đặt lòng tin vào anh. Em phải luôn nhớ là anh yêu em nhiều lắm…
Uyển Nhi biết rằng khi đã chọn yêu người lính mũ nâu, nàng không thể ích kỷ, anh đã có quá nhiều căng thẳng, gian khổ với cuộc chiến. Nàng không thể là một gánh nặng thêm vào cuộc sống của anh.
Có phải mình luôn tự hào là đã vượt qua nhiều ngăn trở để giữ vững tình yêu dành cho Hoàng Mai? Đây là tình yêu Uyển Nhi tự chọn lựa, nàng không thể làm gì khác hơn là yêu anh nồng nàn như nàng đã yêu, và sẽ yêu anh mãi… Mình phải là nguồn an ủi cho anh tìm đến sau những mệt mỏi do cuộc chiến đưa lại. Muốn vậy, nàng phải là người thông cảm những gian khổ đời lính của anh hơn ai hết.
Uyển Nhi, mơ được có thì giờ bên Hoàng Mai nhiều hơn, “Anh ơi, anh đã hiến cả đời người cho lính. Xa anh quá lâu nên em nhớ anh lắm. Thời gian bên anh quá ít, mà lại trôi qua quá nhanh!”
Trách nhiệm và bổn phận của người chỉ huy đối với đơn vị luôn là ưu tiên hàng đầu, Uyển Nhi hiểu rõ điều đó. Vì thế, nàng chỉ được gặp anh những khi anh không bận việc hành quân. Những giây phút bên anh thật quá ít, không đủ để làm vơi đi những nhớ thương trong lòng.
Cũng không có được bao nhiêu ngày đơn vị anh ở lại Đà Lạt, những lần gặp anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những lúc không đến thăm anh, nàng một mình cô đơn thơ thẩn trong cánh rừng hoang dã, cùng với tiếng nước đổ ầm ầm suốt ngày. Những lúc chờ đợi anh, Uyển Nhi đi loanh quanh một mình dưới những tàng cây xanh, ngạc nhiên, thích thú khi khám phá ra những cành phong lan hoang dại, thanh cảnh, quý phái, màu sắc khác lạ đặc biệt, mọc gởi xa tít trên các thân cây cao vun vút kia, như những nàng tiên kiêu xa đi lạc chốn trần! Những lần đến thăm anh, Uyển Nhi như được bao phủ bởi những chiếc áo hoa rừng, cùng những chiếc mũ nâu rãi rác chung quanh, nàng không thể nghĩ, và tưởng tượng được có ngày nàng gan và liều như vậy, vì nếu có chuyện gì xảy ra thì chính nàng sẽ là gánh nặng cho chàng, và cho những người khác.
Nhìn sinh hoạt của những người lính Biệt Động Quân, Uyển Nhi cảm thương và hiểu được phần nào cuộc sống gian nan của họ, họ không có mái nhà để trú ẩn, không có giường để ngã lưng. Thay vào đó là những chiếc lều được căng lên, cùng những chiếc võng vắt ngang qua các thân cây bên dòng suối. Đời sống của họ quá giản dị, tưởng chừng không thể dản dị hơn, nhưng nàng thấy họ luôn vui vẻ cùng nhau. Hoàng Mai cũng vậy, anh hòa đồng với mọi người trong đơn vị. Nhưng anh cũng như những người lính của TĐ11 BĐQ đều như ở trong vị thế sẳn sàng để “chiến đấu”… Chưa bao giờ Uyển Nhi thấy anh cởi đôi giày đen to, cao với nhiều sợi giây chằng chịt được cột chặt ra khỏi chân. Nàng hiểu thêm được tình chiến binh gắn bó sâu đậm họ dành cho nhau, dám hy sinh cho nhau.
Càng ở gần bên anh trong khung cảnh chiến tranh, Uyển Nhi càng hiểu được trách nhiệm của người chỉ huy đối với đơn vị quan trọng như thế nào! Uyển Nhi biết vị trí của mình, nên nàng im lặng, âm thầm bên anh như một chiếc bóng…
Những giây phút được ở gần anh rất hiếm hoi, nhưng ánh mắt ngọt ngào của người lính mũ nâu dành cho mình, đã là niềm hạnh phúc không thể diễn tả được trong lòng nàng. Yêu anh sâu đậm, nên những căng thẳng, những lo âu nơi đây, Uyển Nhi đều có thể chịu đựng được một cách nhẹ nhàn, chỉ khi chiều tàn, trở về cư xá sau những buổi được đến thăm chàng, lòng lắng đọng trong căn phòng nhỏ, Uyển Nhi tê tái buồn, nghĩ đến lúc sẽ phải chia tay anh, cuộc sống rồi sẽ lại buồn tênh.
Riêng Hoàng Mai, tuy rất bận rộn, nhưng anh trân quý những khoảnh khắc có Uyển Nhi bên cạnh, luôn dành thì giờ riêng cho nàng. Anh biết sau những khoảng thời gian bận rộn và rất ngắn này, sẽ phải rời nơi đây, phải xa nàng trong một ngày thật gần. Với tình hình luôn căng thẳng như hiện tại, không biết bao lâu mới được gặp lại. Đời người lính mũ nâu rày đây mai đó mà.
Khoảng hơn hai tuần, anh cùng TĐ11 BĐQ rời Đà Lạt, di chuyển xuống Lâm Đồng, tuy không xa như Pleiku, nhưng đối với nàng cũng quá xa. Với Uyển Nhi, Pleiku hay Lâm Đồng có gì khác đâu! Sự chia ly đưa đến những trống vắng cùng niềm cô đơn, Uyển Nhi trở lại khung trời đại học với nỗi nhớ thương trong lòng.
Mới đó mà anh đã đi xa rồi. Những ngày vui bên anh trôi qua quá nhanh, thật không đủ để khỏa lấp nổi nhớ thương người yêu. Nhưng Uyển Nhi không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận vì biết đó là một phần của cuộc tình mình dành cho anh. Niềm vui không bao giờ như nàng mơ ước, vẫn mãi ngàn trùng xa cách.
Những chiếc thư xanh thay cho lời nói. Uyển Nhi tự hứa sẽ can đảm hơn để anh hãnh diện và yên tâm phục vụ tổ quốc trong thời chiến. Sau thời gian được gần bên anh, nay nàng phải quay về với việc học, mà nàng không thể sao lãng vì mẹ kỳ vọng rất nhiều ở mình. Cũng nhờ đó, nàng có thể quên bớt những ngày tháng quá dài của sự đợi mong.
Uyển Nhi cắm đầu lo học bên những ly cà phê phin đậm đặc, giúp nàng thức trắng đêm để theo kịp các bạn. Nhưng thực tế thật không dễ, có những lúc nổi nhớ dâng tràn trong mảnh tim cô đơn, dòng chữ như nhảy múa trước mắt, Uyển Nhi chỉ biết gục đầu vào những trang sách dày. Đôi mắt ướt đẩm, nàng nhớ người yêu…rồi ngày qua ngày, nàng vẫn nhớ người yêu… nhớ thiệt nhớ…lòng Uyển Nhi chùng xuống… không có anh … cô đơn quá… bao lâu nữa em mới được gặp lại anh?
Vẫn mãi ngàn trùng xa cách… Rất nhớ…
bietdongquan.com
Tân Sơn Hòa chuyển