
Kinh Khổ
Ngày vui nhớn, chuyện buồn nhỏ: Chửi Ta Giúp Tây
Chuyện lái xe taxi ở Việt Nam bắt chẹt khách nước ngoài như báo chí mấy hôm nay đưa lên (*) không phải là điều gì mới mà từ lâu đã thành “chuyện thường ngày ở huyện”.
Một lần chửi Ta giúp Tây

Chuyện lái xe taxi ở Việt Nam bắt chẹt khách nước ngoài như báo chí mấy hôm nay đưa lên (*) không phải là điều gì mới mà từ lâu đã thành “chuyện thường ngày ở huyện”.
Nhân đây, lại nhớ một chuyện tương tự mà chính mình là người trong cuộc.
Chuyện xảy ra cách đây cũng không lâu. Hôm ấy mình ra phố Quang Trung bắt taxi ra sân bay Nội Bài đi Sài Gòn có việc.
Nếu bắt taxi đi từ nội thành Hà Nội ra sân bay thì khách hàng có thể đề nghị trả một số tiền cố định, rẻ hơn so với tính cước theo đồng hồ đo của xe, bù lại thì khi đón được khách theo chiều từ sân bay về thì lái xe sẽ tính cước đắt hơn nhiều. Tập quán này ai thường đi máy bay đều biết.
Hôm ấy, mình và gã lái xe mặt mũi còn non choẹt thỏa thuận số tiền mình phải trả là 170 ngàn đồng.
Xe vừa mới nổ máy di chuyển khoảng vài mét thì đã có ngay một nàng Tây Ba lô phục kích sẵn ở góc phố chạy ra chặn ngang đầu xe vẫy tay xin đi nhờ. Gã lái xe dừng xe đón cô gái lên. Mình vui vẻ mở cửa mời cô Tây vào, nghĩ bụng cũng nên tạo điều kiện để lái xe có thêm thu nhập trong khi trên xe vẫn còn thừa chỗ, mình chẳng mất gì mà lại có thêm bạn đường nói chuyện cũng vui. Thực ra thì cũng hơi bực mình vì thằng cha lái xe chẳng thèm “xin ý kiến” mình một câu trong khi mình là người thuê xe nó đầu tiên.
Trên đường đi, mình bắt chuyện với cô nàng và được biết cô người Úc, sang Việt Nam du lịch được mấy hôm rồi và bây giờ thì về nước. Cô bảo rất may là hôm nay được cùng đi với mình ra sân bay. Mình hỏi sao lại may? Cô nàng bảo vì lát nữa xuống xe có người giúp mặc cả taxi hộ. Chắc cô nàng đã có kinh nghiệm đi taxi ở Việt Nam nên mới nói thế. Mình bảo cô cứ yên tâm.
Khi xuống xe, mình trả cho lái xe 170 ngàn đồng như thỏa thuận. Sau đó như đề nghị của nàng Tây, mình hỏi lái xe bao nhiêu tiền để cô ấy trả thì gã lái xe lạnh lùng nói đây không phải là việc của ông. Mình bảo cô này là bạn chú, cô ấy đã nhờ chú việc này thì cũng là việc của chú. Gã lái xe bảo 500 ngàn. Mình hỏi sao cháu đòi nhiều thế, chú nghĩ cùng lắm là 170 ngàn như số tiền chú đã trả thôi.
Thằng lái xe trợn mắt chửi ngay rất du côn. Nó chửi đ.mẹ thằng già, đây không phải là việc của mày. Cái thằng oắt đáng tuổi con cháu mình mà nó chửi láo quá! Mình hầu như chẳng bao giờ văng tục mà lúc ấy điên tiết chửi luôn địt mẹ mày thằng ranh con, mày có muốn mất nghề không? Mình chửi rất to cốt để tất cả mọi người đứng gần đó đều nghe thấy. Cô nàng người Tây sợ quá núp sau lưng mình rồi dúi tiền cho mình bảo trả đi trả đi, trả cho nó bao nhiêu cũng được. Nhưng thằng lái xe thì bớt hung hăng hẳn vì có lẽ nó không ngờ ông khách com lê cà vạt trịnh trọng như mình lúc ấy mà cũng… biết chửi, và có vẻ cũng sẵn sàng đánh nhau với cung cách cũng chợ búa chẳng kém gì nó. Mình rút tờ 50 ngàn từ tay cô gái rồi đưa cho nó bảo mày có cầm không? Không cầm thì biến! Thế là nó cầm vội tờ 50 ngàn rồi lên xe nổ máy chuồn nhanh. Nàng Tây ôm lấy mình cám ơn rối rít.
Nói chuyện này ra không phải để tự “đề cao” mình vì việc chửi nhau không phải là điều gì hay ho đáng phải khoe khoang. Mình cũng không nghĩ thằng lái xe hôm ấy nó sợ gì mình mà nó thừa khôn ngoan để hiểu rằng nó sẽ ở tình thế rất bất lợi nếu mình làm ầm ĩ chuyện này ở một nơi có đông người qua lại như thế.
Mặc dù nàng Tây ấy có thể biết ơn mình đã giúp nàng trong tình huống khó khăn ấy, lúc ấy mình chỉ có cảm giác thật xấu hổ.
Xấu hổ thay cho thằng lái xe. Xấu hổ cho bản thân mình phải chửi nó bằng những ngôn từ hạ cấp.Và xấu hổ nhất là đã buộc phải chửi Ta để giúp Tây!
Nhưng còn biết làm gì hơn?
Hà Hiển
(Hahien’s Blog)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
Ngày vui nhớn, chuyện buồn nhỏ: Chửi Ta Giúp Tây
Chuyện lái xe taxi ở Việt Nam bắt chẹt khách nước ngoài như báo chí mấy hôm nay đưa lên (*) không phải là điều gì mới mà từ lâu đã thành “chuyện thường ngày ở huyện”.

Chuyện lái xe taxi ở Việt Nam bắt chẹt khách nước ngoài như báo chí mấy hôm nay đưa lên (*) không phải là điều gì mới mà từ lâu đã thành “chuyện thường ngày ở huyện”.
Nhân đây, lại nhớ một chuyện tương tự mà chính mình là người trong cuộc.
Chuyện xảy ra cách đây cũng không lâu. Hôm ấy mình ra phố Quang Trung bắt taxi ra sân bay Nội Bài đi Sài Gòn có việc.
Nếu bắt taxi đi từ nội thành Hà Nội ra sân bay thì khách hàng có thể đề nghị trả một số tiền cố định, rẻ hơn so với tính cước theo đồng hồ đo của xe, bù lại thì khi đón được khách theo chiều từ sân bay về thì lái xe sẽ tính cước đắt hơn nhiều. Tập quán này ai thường đi máy bay đều biết.
Hôm ấy, mình và gã lái xe mặt mũi còn non choẹt thỏa thuận số tiền mình phải trả là 170 ngàn đồng.
Xe vừa mới nổ máy di chuyển khoảng vài mét thì đã có ngay một nàng Tây Ba lô phục kích sẵn ở góc phố chạy ra chặn ngang đầu xe vẫy tay xin đi nhờ. Gã lái xe dừng xe đón cô gái lên. Mình vui vẻ mở cửa mời cô Tây vào, nghĩ bụng cũng nên tạo điều kiện để lái xe có thêm thu nhập trong khi trên xe vẫn còn thừa chỗ, mình chẳng mất gì mà lại có thêm bạn đường nói chuyện cũng vui. Thực ra thì cũng hơi bực mình vì thằng cha lái xe chẳng thèm “xin ý kiến” mình một câu trong khi mình là người thuê xe nó đầu tiên.
Trên đường đi, mình bắt chuyện với cô nàng và được biết cô người Úc, sang Việt Nam du lịch được mấy hôm rồi và bây giờ thì về nước. Cô bảo rất may là hôm nay được cùng đi với mình ra sân bay. Mình hỏi sao lại may? Cô nàng bảo vì lát nữa xuống xe có người giúp mặc cả taxi hộ. Chắc cô nàng đã có kinh nghiệm đi taxi ở Việt Nam nên mới nói thế. Mình bảo cô cứ yên tâm.
Khi xuống xe, mình trả cho lái xe 170 ngàn đồng như thỏa thuận. Sau đó như đề nghị của nàng Tây, mình hỏi lái xe bao nhiêu tiền để cô ấy trả thì gã lái xe lạnh lùng nói đây không phải là việc của ông. Mình bảo cô này là bạn chú, cô ấy đã nhờ chú việc này thì cũng là việc của chú. Gã lái xe bảo 500 ngàn. Mình hỏi sao cháu đòi nhiều thế, chú nghĩ cùng lắm là 170 ngàn như số tiền chú đã trả thôi.
Thằng lái xe trợn mắt chửi ngay rất du côn. Nó chửi đ.mẹ thằng già, đây không phải là việc của mày. Cái thằng oắt đáng tuổi con cháu mình mà nó chửi láo quá! Mình hầu như chẳng bao giờ văng tục mà lúc ấy điên tiết chửi luôn địt mẹ mày thằng ranh con, mày có muốn mất nghề không? Mình chửi rất to cốt để tất cả mọi người đứng gần đó đều nghe thấy. Cô nàng người Tây sợ quá núp sau lưng mình rồi dúi tiền cho mình bảo trả đi trả đi, trả cho nó bao nhiêu cũng được. Nhưng thằng lái xe thì bớt hung hăng hẳn vì có lẽ nó không ngờ ông khách com lê cà vạt trịnh trọng như mình lúc ấy mà cũng… biết chửi, và có vẻ cũng sẵn sàng đánh nhau với cung cách cũng chợ búa chẳng kém gì nó. Mình rút tờ 50 ngàn từ tay cô gái rồi đưa cho nó bảo mày có cầm không? Không cầm thì biến! Thế là nó cầm vội tờ 50 ngàn rồi lên xe nổ máy chuồn nhanh. Nàng Tây ôm lấy mình cám ơn rối rít.
Nói chuyện này ra không phải để tự “đề cao” mình vì việc chửi nhau không phải là điều gì hay ho đáng phải khoe khoang. Mình cũng không nghĩ thằng lái xe hôm ấy nó sợ gì mình mà nó thừa khôn ngoan để hiểu rằng nó sẽ ở tình thế rất bất lợi nếu mình làm ầm ĩ chuyện này ở một nơi có đông người qua lại như thế.
Mặc dù nàng Tây ấy có thể biết ơn mình đã giúp nàng trong tình huống khó khăn ấy, lúc ấy mình chỉ có cảm giác thật xấu hổ.
Xấu hổ thay cho thằng lái xe. Xấu hổ cho bản thân mình phải chửi nó bằng những ngôn từ hạ cấp.Và xấu hổ nhất là đã buộc phải chửi Ta để giúp Tây!
Nhưng còn biết làm gì hơn?
Hà Hiển
(Hahien’s Blog)