Di Sản Hồ Chí Minh
Người Buôn Gió: Đại Vệ Chí Dị - Trận Hội Quốc
Kinh Vương cho Tôn Dưa sang Tề, học được trận 244. Cuối năm Ất Mùi nhà Sản hội quần thần ở đền Ba. Vương mang trận 244 ra bày, cho Cả Sáng đứng cửa tiền. Xuân Thời chặn hậu.
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 71.
Vệ Kính Vương năm thứ 5.
Kinh Vương cho Tôn Dưa sang Tề, học được trận 244. Cuối năm Ất Mùi nhà
Sản hội quần thần ở đền Ba. Vương mang trận 244 ra bày, cho Cả Sáng đứng
cửa tiền. Xuân Thời chặn hậu. Đích thân Vương đứng giữa trận điều binh.
Lại khiến bọn Tư Tấn, Tôn Dưa, Sanh Hường sắp hết thời ra tiền trận khiêu chiến, đánh tập kích là tiêu hao sức nhà Chúa.
Chúa người xứ Mâu, họ Nguyễn tên chữ là Bạo. Sau mười năm tung hoành
thiên hạ, đánh đông, dẹp bắc. Sau bị tướng tuỳ tùng là Sanh Phước phản
bội, mang hết bí mật điều binh chạy sang phủ Vệ Kính Vương đầu quân.
Chúa yếu đi từ đó, đến cuối năm Ất Mùi bị Vệ Kính Vương điều liên quân
lão tướng tấn công tám mặt. Lúc bào đến trận 244 người ngựa đã kiệt sức,
quân sĩ rơi rụng.
Trận 244 có đến 5 cửa phải qua, Chúa cố gắng qua được cửa thứ hai, đến cưả thứ ba thì đại bại ở Hội Sản.
Vệ Kính Vương tính tình nham hiểm, thắng trận do lập trận. Nhưng vẫn tỏ vẻ bất ngờ bảo chiến thắng do lòng dân yêu mến.
Mùa xuân năm Bính Thân, Vương gọi Sanh Hường lại bảo.
- Trận Hội Quốc tới, phải tranh thủ kẻ kia đang hoang mang, đánh sớm cho chúng không kịp hồi.
Hường tâu.
- Theo lệ phải đến giữa năm, giờ ra quân đánh sớm, thiên hạ chê rằng nhà Sản phá lệ.
Vệ Kính Vương nói.
- Không phá lệ, làm sao thắng trận Hội Sản, nay thừa cơ xốc tới. Phải đánh gấp. Để chần chừ lúc Ô Mã Vương đến e rằng có biến.
Hường chần chừ, lúc ấy bọn Cả Sáng, Xuân Thời, Sanh Phước đứng đằng sau
Vệ Kính Vương hắng giọng gằn mấy tiếng. Hường hiểu ý bèn phủ phục nhận
chỉ dụ của Vương.
Cuối xuân năm Bính Thình, Vệ Kính Vương nấp sau rèm chỉ huy Sanh Hường mở trận Hội Quốc.
Chúa bấy giờ sức mỏng, thế cô. Tứ bề là địch. Thấy không đương lại, khoanh tay cam chịu. Bị tước hết quyền hành.
Nước Tề thấy mọi việc bên Vệ đã yên, bèn cho đại thần bộ hình Thương
Triệu Tiền sang phủ dụ vỗ về quan lại nước Vệ tiếp tục yên phận chư hầu.
Chuyện kể rằng, lúc Vệ Kính Vương hội mưu thần để nghị việc mình ngồi tiếp ngai vàng. Có người nói.
- Phàm làm Vương, tuỳ tiện phá lệ, dùng mưu ngoại bang để thâu đoạt
quyền hành. Tuổi đã quá mà cố cưỡng mệnh. E rằng trời phạt nước Vệ.
Vương bảo.
- Trời phạt nước Vệ ai chịu trước.
Kẻ kia đáp.
- Bao giờ cũng là dân.
Vương hỏi.
- Từ khi dân bị trời phạt đến quan bị trời phạt là bao lâu .?
Kẻ kia đáp.
- Trời gieo thiên tai, mùa đông băng giá chết gia súc, mùa hè khô cạn
ruộng đồng nứt nẻ chết hoa mầu. Triều đình thất thu lại tăng sưu cao,
thuế nặng. Dân nghèo chịu trước. Các quan nhờ gia sản sung túc, ít ra
cũng dăm năm không ảnh hưởng gì.
Cả Sáng đứng bên cạnh Vương hỏi.
- Thế từ quan đến đại thần, đến Vương là bao lâu.?
Kẻ kia đáp.
- Nhanh thì mười năm.
Vệ Kính Vương, Cả Sáng ngửa cổ lên trời cười sằng sặc, dứt tràng cười, Vương ngước mắt lên trời hỏi.
- Âm và Dương phân chia tạo thành thế giới, 10 năm nữa Trời tìm bản vương ở đâu mà phạt được cơ chứ.
Hỏi xong lại cười ngặt nghẽo, bọn quần thần đứng bên cũng vỗ tay cười theo.
Dứt tràng cười, Vương quay sang nói với Cả Sáng.
- Trời phạt thì dân khổ, dân khổ thì làm sao.?
Cả Sáng nói.
- Làm người phải nghĩ đến mình, làm quan nhà Sản thì phải nghĩ đến
còn Sản còn mình. Trời phạt thì dân khổ, mà dân khổ thì sợ làm loạn. Dân
làm loạn e nhà Sản không còn.
Vương hài lòng khen.
- Ta chọn tướng quân không lầm người, phàm làm tướng phải nghĩ sâu
hơn kẻ tầm thường. Kẻ tầm thương thấy dân khổ thì lo cứu giúp, ấy là
lòng dạ yếu đuối của đàn bà. Kẻ làm đến đại thần thấy dân khổ thì phải
biết lo trước việc chúng làm loạn. Đấy mới là tướng giỏi , là trung thần
cuả nhà Sản.
Cả Sáng lật đật quỳ chắp tay tâu.
- Cám ơn Vương ban khen, nhờ sự nâng đỡ chỉ bảo của Vương, hạ thần đã
ra lệnh phòng ngừa việc dân liên kết nổi loạn. Mới đây ban hành lệnh
khám xét tịch thu phương tiện đi lại, lệnh giải tán đám đông tụ họp. Tới
đây sẽ đem Tam Gàn ra xử nặng để răn đe bọn mho sinh trong thiên hạ.
Năm ấy nước Vệ nhiều hạn lớn, cháy nổ khắp nơi, cầu sập, hạn hán, tai
nạn xảy ra liên miên. Chuyện ấy đến tai Vương, Vệ Kính Vương chỉ cười
nhạt nói biết trước cả rồi.
Nước Vệ thật may mắn có vua tôi tài giỏi như Vệ Kính Vương và Cả Sáng.
Vua biết trước cả lòng trời, tôi biết trước cả lòng người.
Nhà Sản cớ gì không thiên niên vạn đại khi có những người như vậy.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
Người Buôn Gió: Đại Vệ Chí Dị - Trận Hội Quốc
Kinh Vương cho Tôn Dưa sang Tề, học được trận 244. Cuối năm Ất Mùi nhà Sản hội quần thần ở đền Ba. Vương mang trận 244 ra bày, cho Cả Sáng đứng cửa tiền. Xuân Thời chặn hậu.
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 71.
Vệ Kính Vương năm thứ 5.
Kinh Vương cho Tôn Dưa sang Tề, học được trận 244. Cuối năm Ất Mùi nhà
Sản hội quần thần ở đền Ba. Vương mang trận 244 ra bày, cho Cả Sáng đứng
cửa tiền. Xuân Thời chặn hậu. Đích thân Vương đứng giữa trận điều binh.
Lại khiến bọn Tư Tấn, Tôn Dưa, Sanh Hường sắp hết thời ra tiền trận khiêu chiến, đánh tập kích là tiêu hao sức nhà Chúa.
Chúa người xứ Mâu, họ Nguyễn tên chữ là Bạo. Sau mười năm tung hoành
thiên hạ, đánh đông, dẹp bắc. Sau bị tướng tuỳ tùng là Sanh Phước phản
bội, mang hết bí mật điều binh chạy sang phủ Vệ Kính Vương đầu quân.
Chúa yếu đi từ đó, đến cuối năm Ất Mùi bị Vệ Kính Vương điều liên quân
lão tướng tấn công tám mặt. Lúc bào đến trận 244 người ngựa đã kiệt sức,
quân sĩ rơi rụng.
Trận 244 có đến 5 cửa phải qua, Chúa cố gắng qua được cửa thứ hai, đến cưả thứ ba thì đại bại ở Hội Sản.
Vệ Kính Vương tính tình nham hiểm, thắng trận do lập trận. Nhưng vẫn tỏ vẻ bất ngờ bảo chiến thắng do lòng dân yêu mến.
Mùa xuân năm Bính Thân, Vương gọi Sanh Hường lại bảo.
- Trận Hội Quốc tới, phải tranh thủ kẻ kia đang hoang mang, đánh sớm cho chúng không kịp hồi.
Hường tâu.
- Theo lệ phải đến giữa năm, giờ ra quân đánh sớm, thiên hạ chê rằng nhà Sản phá lệ.
Vệ Kính Vương nói.
- Không phá lệ, làm sao thắng trận Hội Sản, nay thừa cơ xốc tới. Phải đánh gấp. Để chần chừ lúc Ô Mã Vương đến e rằng có biến.
Hường chần chừ, lúc ấy bọn Cả Sáng, Xuân Thời, Sanh Phước đứng đằng sau
Vệ Kính Vương hắng giọng gằn mấy tiếng. Hường hiểu ý bèn phủ phục nhận
chỉ dụ của Vương.
Cuối xuân năm Bính Thình, Vệ Kính Vương nấp sau rèm chỉ huy Sanh Hường mở trận Hội Quốc.
Chúa bấy giờ sức mỏng, thế cô. Tứ bề là địch. Thấy không đương lại, khoanh tay cam chịu. Bị tước hết quyền hành.
Nước Tề thấy mọi việc bên Vệ đã yên, bèn cho đại thần bộ hình Thương
Triệu Tiền sang phủ dụ vỗ về quan lại nước Vệ tiếp tục yên phận chư hầu.
Chuyện kể rằng, lúc Vệ Kính Vương hội mưu thần để nghị việc mình ngồi tiếp ngai vàng. Có người nói.
- Phàm làm Vương, tuỳ tiện phá lệ, dùng mưu ngoại bang để thâu đoạt
quyền hành. Tuổi đã quá mà cố cưỡng mệnh. E rằng trời phạt nước Vệ.
Vương bảo.
- Trời phạt nước Vệ ai chịu trước.
Kẻ kia đáp.
- Bao giờ cũng là dân.
Vương hỏi.
- Từ khi dân bị trời phạt đến quan bị trời phạt là bao lâu .?
Kẻ kia đáp.
- Trời gieo thiên tai, mùa đông băng giá chết gia súc, mùa hè khô cạn
ruộng đồng nứt nẻ chết hoa mầu. Triều đình thất thu lại tăng sưu cao,
thuế nặng. Dân nghèo chịu trước. Các quan nhờ gia sản sung túc, ít ra
cũng dăm năm không ảnh hưởng gì.
Cả Sáng đứng bên cạnh Vương hỏi.
- Thế từ quan đến đại thần, đến Vương là bao lâu.?
Kẻ kia đáp.
- Nhanh thì mười năm.
Vệ Kính Vương, Cả Sáng ngửa cổ lên trời cười sằng sặc, dứt tràng cười, Vương ngước mắt lên trời hỏi.
- Âm và Dương phân chia tạo thành thế giới, 10 năm nữa Trời tìm bản vương ở đâu mà phạt được cơ chứ.
Hỏi xong lại cười ngặt nghẽo, bọn quần thần đứng bên cũng vỗ tay cười theo.
Dứt tràng cười, Vương quay sang nói với Cả Sáng.
- Trời phạt thì dân khổ, dân khổ thì làm sao.?
Cả Sáng nói.
- Làm người phải nghĩ đến mình, làm quan nhà Sản thì phải nghĩ đến
còn Sản còn mình. Trời phạt thì dân khổ, mà dân khổ thì sợ làm loạn. Dân
làm loạn e nhà Sản không còn.
Vương hài lòng khen.
- Ta chọn tướng quân không lầm người, phàm làm tướng phải nghĩ sâu
hơn kẻ tầm thường. Kẻ tầm thương thấy dân khổ thì lo cứu giúp, ấy là
lòng dạ yếu đuối của đàn bà. Kẻ làm đến đại thần thấy dân khổ thì phải
biết lo trước việc chúng làm loạn. Đấy mới là tướng giỏi , là trung thần
cuả nhà Sản.
Cả Sáng lật đật quỳ chắp tay tâu.
- Cám ơn Vương ban khen, nhờ sự nâng đỡ chỉ bảo của Vương, hạ thần đã
ra lệnh phòng ngừa việc dân liên kết nổi loạn. Mới đây ban hành lệnh
khám xét tịch thu phương tiện đi lại, lệnh giải tán đám đông tụ họp. Tới
đây sẽ đem Tam Gàn ra xử nặng để răn đe bọn mho sinh trong thiên hạ.
Năm ấy nước Vệ nhiều hạn lớn, cháy nổ khắp nơi, cầu sập, hạn hán, tai
nạn xảy ra liên miên. Chuyện ấy đến tai Vương, Vệ Kính Vương chỉ cười
nhạt nói biết trước cả rồi.
Nước Vệ thật may mắn có vua tôi tài giỏi như Vệ Kính Vương và Cả Sáng.
Vua biết trước cả lòng trời, tôi biết trước cả lòng người.
Nhà Sản cớ gì không thiên niên vạn đại khi có những người như vậy.
Người Buôn Gió
(Blog Người Buôn Gió)