Thân Hữu Tiếp Tay...
Người có thể cho qua nhưng ông Trời sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ phá chùa, giẫm đạp lên Phật Pháp.- Mai Tú Ân
( HNPD- ) Chùa Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm,
( HNPD- ) Chùa
Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm, hiền hòa
nằm nép mình dưới tán cây bên bờ sông Sài Gòn quân 2, TP. HCM. Ngôi chùa
như một ư linh nhỏ bé bao năm nay hòa nhịp tâm linh của người dân thành
phố đã không thể biết được số phận tàn nhẫn sắp giáng xuống đầu. Hòa
thượng trụ trì, các Đại đức và phật tử đang ngụ trong chùa cũng không
biết được điều đó. Hơn 500 bộ di cốt của Phật tử đã vãng sanh đang gửi
trong Chùa cũng không biêt được điều đó.
Buổi
sáng sớm ngày 8/9/2016, mặt trời đã lên cao. Gió nhẹ từ bờ sông thổi
vào, mang đến cái tiết cuối thu hơi lành lạnh. Hòa Thượng trụ trì Thích
Không Tánh, người đã sống ở ngôi chùa Liên Trì này 50 năm có lẻ, cùng
với vài các đạo đức khác đang buổi hành lễ sáng. Có vài phật tử, dân oan
ngụ trong chùa đang dọn dẹp quét tước trước sân. Tiếng gõ mõ cóc cóc
quen thuộc vang lên, điểm thêm một tiếng chuông ngân bay xa xa...
Đột
nhiên con đường trước cổng chùa Liên Trì bỗng tối sầm lại, Tiếng còi
hụ, tiếng động cơ xe ô tô rền vang, và những bóng người xa lạ từ đâu
bỗng xuất hiện đầy trước cổng chùa. Các lực lượng CA, CA chìm mặc sơ
vin, bảo vệ, dân phòng...với hàng trăm người cùng với dùi cui, roi điện
và cả súng nữa xuất hiện bao vây kín mít cả ngôi chùa. Một hàng rào Cảnh
sát mặc sắc phục đứng lập vòng rào phía bên ngoài để ngăn cản những
Phật tử và người dân nào muốn vào chùa để chia sẻ nỗi khủng khiếp cùng
với các nhà sư.
Hòa
thượng trụ trì cùng các đại đức ngôi nơi gian chính trong thế Khiết Già
của tinh thần bất bạo động. Bên ngoài là tiếng còi hụ, tiếng loa đọc
lệnh cưỡng chế vang lên cùng tiếng khóc nức nở của một vài Phật tử bị
ngăn không cho vào chùa.
Rồi
đúng 7,30 CA cắt cổng khóa chính và ùa vào chùa như một cơn sóng dữ.
Những thân hình to lớn, những tiếng la hét, tiếng chửi thề của lực lượng
cưỡng chiếm chùa vang lên ầm ĩ trong những tiếng cầu kinh hối hả, tắc
nghẹn cúa các nhà sư, giống như tiếng khóc của bầy chim sẻ nhỏ đang than
khóc cho cái tổ giờ đây đang tan tác tơi bời...
Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật,
Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...
Những
kẻ cướp chùa to lớn không hề nương tay khi nắm lấy từng vị sư đang ngồi
gõ mõ tụng kinh, và rồi cứ 5 nhân viên nắm quặt tay vị sư ra sau lưng
rồi sỗ sàng đẩy họ đi. Những nhân viên công an mặc thường phục lực lưỡng
mở cửa từng phòng để kiểm tra rồi cưỡng chế các tu sĩ đưa ra ngoài
phòng khách làm việc. Hòa thượng Thích Không Tánh đứng chết lặng khi
nhìn những vị đại đức đáng kính cùng vài Phật tử bị đối xử như những kẻ
tội phạm, nhìn ngôi chùa thân thương bao nhiêu năm qua giờ như một cái
trại tập trung nhỏ với từng đoàn Công An chìm nổi hằm hằm đứng canh chật
hết cả chùa. Chưa bao giờ hòa thượng trụ trì lại thấy cảnh hung hăng,
bao ngược của hàng trăm công an chỉ để trấn áp vài vị sư già cùng ngôi
chùa nhỏ bé của mình. Ông ngã xuống gần nơi thờ tự, chỗ chính điện đặt
tượng Phật, tượng các vị Bồ Tát..và ngất đi...
Khi
hòa thượng trụ trì tỉnh dậy, ông buộc phải nằm nghe các lực lượng thay
mặt cho chính quyền đọc lệnh cưỡng chế. Rồi cùng vơí đại đức Thích Đồng
Minh, ông bị đưa ra xe và trong vòng vây của hàng chục công an viên.
Điện thoại bị phá sóng, và trong mấy ngày sau đó các Phật tử phải chia
nhau đi tìm thì mới biết được ông nằm ở bệnh viện quận 2. Các tu sĩ và
Phật tử còn lại của chùa bị cưỡng ép để đưa đến nhà tạm ở mãi tận Cát
Lái. Toàn bộ đồ đạc trong chùa như tượng Phật, pháp khí, di ảnh và mọi
vật dụng của chùa đều bị cưỡng chế di dời. Hơn 500 bộ di cốt ở chùa cũng
bị đưa về nhà tạm. Chùa Liên Trì đã chính thức bị thất thủ.
Những
ngày này ai nặng lòng muốn được nhẹ bước chân thăm ngôi chùa một thời
nổi tiếng đó thì đều bất thành. Như một tiền đồn bị thất thủ, chùa Liên
Trì bị những lưỡi thép, cùng các đơn vị công an bao vây và cấm ngặt mọi
sự nhập chùa. Những tấm ni lôn lớn quây chặt và che kín tất cả mọi con
mắt nhìn vào. Ở đằng sau những tấm vải nilon che giấu là một cuộc phá
chùa vĩ đại mà chính quyền quận 2 đang tiến hành. Tội ác không hề có
được bóng tối nào che bớt đi những tội ác, khi bọn bá Đạo phá chùa. Chỉ
có những Phật tử và người dân gần chùa đang ngẩn ngơ đứng nhìn ngôi
chùa thân quen đang bị công nhân và máy móc đập phá dần, đập phá dần...
Những mảng di vật thiêng liêng, nơi vài năm trước đã từng là tram xá
dành cho các thương phế binh VNCH chen chúc đến khám bệnh. Nơi mà bao
dân oan, dân đen gặp hạn đã từng lăn ra ngủ cũng đang biến dần, biến
dần...
Chùa Liên Trì
không còn nữa. Nó không còn bởi vì 70 năm trước các tu sĩ tiền nhiệm của
sư Thích Không Tánh đã chọn lựa một nơi mà 70 năm sau có bầy ma quỷ
đang nhảy múa vì đã triệt hạ được một ngôi chùa có tên Liên Trì. Ngôi
chùa không còn nữa bởi những kẻ vô Đạo, buôn thần bán thánh đã chà đạp
lên Phật Pháp, đập tan ngôi chùa Liên Trì và giờ đây chúng đang hò reo
ăn mừng cái chiến công ấy. Chùa Liên Trì khóc vì vẫn nhìn thấy cơ hội
được sống của mình nếu như người tham dự biết trân trọng giá trị Phật
Pháp, biết kiềm chế bôi nhọ người Phật tử, biết trân trọng những điều
đáng tôn trọng trong tu hành thì luôn có một lối về bình yên cho tất cả.
Phật Giáo hay bất cứ tôn giáo nào hiện diện trên đất nước này chưa bao
giờ kẻ thù của dân tộc, bởi chính nó là dân tộc. Nếu đến được với nhau
bằng tình yêu thương chứ không phải bằng hàng đoàn cảnh sát, bằng nỗ lực
hòa giải chớ không phải là một cuộc tấn công thì giờ đây Chùa Liên Trì
đã không phải khóc, cái khóc tức tưởi cho hàng ngàn năm nữa...
Rồi
một ngày kia hòa thượng Thích Không Tánh được thả về. Nhà sư đã bàng
hoàng thảng thốt khi bước vội vào cái nơi ngổn ngang gạch đá, mà giờ thì
không còn tìm đâu thấy bóng dáng của chùa xưa nữa. Bất ngờ vị sư già
ngồi sụp xuống nơi đám gạch vụn tan hoang đó và ông bật khóc. Những giọt
nước mắt chưa bao giờ rơi của vị sư trụ trì tuổi 80 bỗng lã chã nhỏ
xuống cái nền đất gạch ngổn ngang, mà mới đó đã từng có một ngôi chùa
nhỏ nép mình dưới tán cây xanh mang tên Chùa Liên Trì...
Hô, hô, hô...
Khóc đi Thầy ơi, Thầy cứ khóc,
Khóc để mai sông cạn khóc đá mòn...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Mai Tú Ân ( HNPD )
Người có thể cho qua nhưng ông Trời sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ phá chùa, giẫm đạp lên Phật Pháp.- Mai Tú Ân
( HNPD- ) Chùa Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm,
( HNPD- ) Chùa
Liên Trì, thuộc GHPGTN một ngôi chùa có tuổi đời đã 70 năm, hiền hòa
nằm nép mình dưới tán cây bên bờ sông Sài Gòn quân 2, TP. HCM. Ngôi chùa
như một ư linh nhỏ bé bao năm nay hòa nhịp tâm linh của người dân thành
phố đã không thể biết được số phận tàn nhẫn sắp giáng xuống đầu. Hòa
thượng trụ trì, các Đại đức và phật tử đang ngụ trong chùa cũng không
biết được điều đó. Hơn 500 bộ di cốt của Phật tử đã vãng sanh đang gửi
trong Chùa cũng không biêt được điều đó.
Buổi
sáng sớm ngày 8/9/2016, mặt trời đã lên cao. Gió nhẹ từ bờ sông thổi
vào, mang đến cái tiết cuối thu hơi lành lạnh. Hòa Thượng trụ trì Thích
Không Tánh, người đã sống ở ngôi chùa Liên Trì này 50 năm có lẻ, cùng
với vài các đạo đức khác đang buổi hành lễ sáng. Có vài phật tử, dân oan
ngụ trong chùa đang dọn dẹp quét tước trước sân. Tiếng gõ mõ cóc cóc
quen thuộc vang lên, điểm thêm một tiếng chuông ngân bay xa xa...
Đột
nhiên con đường trước cổng chùa Liên Trì bỗng tối sầm lại, Tiếng còi
hụ, tiếng động cơ xe ô tô rền vang, và những bóng người xa lạ từ đâu
bỗng xuất hiện đầy trước cổng chùa. Các lực lượng CA, CA chìm mặc sơ
vin, bảo vệ, dân phòng...với hàng trăm người cùng với dùi cui, roi điện
và cả súng nữa xuất hiện bao vây kín mít cả ngôi chùa. Một hàng rào Cảnh
sát mặc sắc phục đứng lập vòng rào phía bên ngoài để ngăn cản những
Phật tử và người dân nào muốn vào chùa để chia sẻ nỗi khủng khiếp cùng
với các nhà sư.
Hòa
thượng trụ trì cùng các đại đức ngôi nơi gian chính trong thế Khiết Già
của tinh thần bất bạo động. Bên ngoài là tiếng còi hụ, tiếng loa đọc
lệnh cưỡng chế vang lên cùng tiếng khóc nức nở của một vài Phật tử bị
ngăn không cho vào chùa.
Rồi
đúng 7,30 CA cắt cổng khóa chính và ùa vào chùa như một cơn sóng dữ.
Những thân hình to lớn, những tiếng la hét, tiếng chửi thề của lực lượng
cưỡng chiếm chùa vang lên ầm ĩ trong những tiếng cầu kinh hối hả, tắc
nghẹn cúa các nhà sư, giống như tiếng khóc của bầy chim sẻ nhỏ đang than
khóc cho cái tổ giờ đây đang tan tác tơi bời...
Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật,
Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật...
Những
kẻ cướp chùa to lớn không hề nương tay khi nắm lấy từng vị sư đang ngồi
gõ mõ tụng kinh, và rồi cứ 5 nhân viên nắm quặt tay vị sư ra sau lưng
rồi sỗ sàng đẩy họ đi. Những nhân viên công an mặc thường phục lực lưỡng
mở cửa từng phòng để kiểm tra rồi cưỡng chế các tu sĩ đưa ra ngoài
phòng khách làm việc. Hòa thượng Thích Không Tánh đứng chết lặng khi
nhìn những vị đại đức đáng kính cùng vài Phật tử bị đối xử như những kẻ
tội phạm, nhìn ngôi chùa thân thương bao nhiêu năm qua giờ như một cái
trại tập trung nhỏ với từng đoàn Công An chìm nổi hằm hằm đứng canh chật
hết cả chùa. Chưa bao giờ hòa thượng trụ trì lại thấy cảnh hung hăng,
bao ngược của hàng trăm công an chỉ để trấn áp vài vị sư già cùng ngôi
chùa nhỏ bé của mình. Ông ngã xuống gần nơi thờ tự, chỗ chính điện đặt
tượng Phật, tượng các vị Bồ Tát..và ngất đi...
Khi
hòa thượng trụ trì tỉnh dậy, ông buộc phải nằm nghe các lực lượng thay
mặt cho chính quyền đọc lệnh cưỡng chế. Rồi cùng vơí đại đức Thích Đồng
Minh, ông bị đưa ra xe và trong vòng vây của hàng chục công an viên.
Điện thoại bị phá sóng, và trong mấy ngày sau đó các Phật tử phải chia
nhau đi tìm thì mới biết được ông nằm ở bệnh viện quận 2. Các tu sĩ và
Phật tử còn lại của chùa bị cưỡng ép để đưa đến nhà tạm ở mãi tận Cát
Lái. Toàn bộ đồ đạc trong chùa như tượng Phật, pháp khí, di ảnh và mọi
vật dụng của chùa đều bị cưỡng chế di dời. Hơn 500 bộ di cốt ở chùa cũng
bị đưa về nhà tạm. Chùa Liên Trì đã chính thức bị thất thủ.
Những
ngày này ai nặng lòng muốn được nhẹ bước chân thăm ngôi chùa một thời
nổi tiếng đó thì đều bất thành. Như một tiền đồn bị thất thủ, chùa Liên
Trì bị những lưỡi thép, cùng các đơn vị công an bao vây và cấm ngặt mọi
sự nhập chùa. Những tấm ni lôn lớn quây chặt và che kín tất cả mọi con
mắt nhìn vào. Ở đằng sau những tấm vải nilon che giấu là một cuộc phá
chùa vĩ đại mà chính quyền quận 2 đang tiến hành. Tội ác không hề có
được bóng tối nào che bớt đi những tội ác, khi bọn bá Đạo phá chùa. Chỉ
có những Phật tử và người dân gần chùa đang ngẩn ngơ đứng nhìn ngôi
chùa thân quen đang bị công nhân và máy móc đập phá dần, đập phá dần...
Những mảng di vật thiêng liêng, nơi vài năm trước đã từng là tram xá
dành cho các thương phế binh VNCH chen chúc đến khám bệnh. Nơi mà bao
dân oan, dân đen gặp hạn đã từng lăn ra ngủ cũng đang biến dần, biến
dần...
Chùa Liên Trì
không còn nữa. Nó không còn bởi vì 70 năm trước các tu sĩ tiền nhiệm của
sư Thích Không Tánh đã chọn lựa một nơi mà 70 năm sau có bầy ma quỷ
đang nhảy múa vì đã triệt hạ được một ngôi chùa có tên Liên Trì. Ngôi
chùa không còn nữa bởi những kẻ vô Đạo, buôn thần bán thánh đã chà đạp
lên Phật Pháp, đập tan ngôi chùa Liên Trì và giờ đây chúng đang hò reo
ăn mừng cái chiến công ấy. Chùa Liên Trì khóc vì vẫn nhìn thấy cơ hội
được sống của mình nếu như người tham dự biết trân trọng giá trị Phật
Pháp, biết kiềm chế bôi nhọ người Phật tử, biết trân trọng những điều
đáng tôn trọng trong tu hành thì luôn có một lối về bình yên cho tất cả.
Phật Giáo hay bất cứ tôn giáo nào hiện diện trên đất nước này chưa bao
giờ kẻ thù của dân tộc, bởi chính nó là dân tộc. Nếu đến được với nhau
bằng tình yêu thương chứ không phải bằng hàng đoàn cảnh sát, bằng nỗ lực
hòa giải chớ không phải là một cuộc tấn công thì giờ đây Chùa Liên Trì
đã không phải khóc, cái khóc tức tưởi cho hàng ngàn năm nữa...
Rồi
một ngày kia hòa thượng Thích Không Tánh được thả về. Nhà sư đã bàng
hoàng thảng thốt khi bước vội vào cái nơi ngổn ngang gạch đá, mà giờ thì
không còn tìm đâu thấy bóng dáng của chùa xưa nữa. Bất ngờ vị sư già
ngồi sụp xuống nơi đám gạch vụn tan hoang đó và ông bật khóc. Những giọt
nước mắt chưa bao giờ rơi của vị sư trụ trì tuổi 80 bỗng lã chã nhỏ
xuống cái nền đất gạch ngổn ngang, mà mới đó đã từng có một ngôi chùa
nhỏ nép mình dưới tán cây xanh mang tên Chùa Liên Trì...
Hô, hô, hô...
Khóc đi Thầy ơi, Thầy cứ khóc,
Khóc để mai sông cạn khóc đá mòn...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Mai Tú Ân ( HNPD )