Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Những “MƠ ƯỚC” muộn màng _ Việt Nhân ( Mời ghé thăm www.haingoaiphiemdam.com )
Những “MƠ ƯỚC” muộn màng _ Việt Nhân
(HNPĐ) Các con! Cha không muốn nói câu chuyện này, vào thời điểm đúng của nó, ngày “Father’s Day”, chỉ vì e ngại nó không có được cái happy mà mọi người vẫn hằng mong. Vì thế cha nói nó trễ hơn để không làm hỏng lây cái vui của những người cha khác – Ngày “Happy Father’s Day” năm nay cha vẫn có party, chứ không phải cô đơn một mình trong phòng riêng đâu, hôm đó cha vẫn đi nhà thờ. Chỉ có điều muốn tránh nói chuyện cùng mọi người, mà cha làm như đang đọc Thánh Kinh, vài người ngang qua chổ cha ngồi với lời chào khẽ, cha chào đáp mà mắt vẫn không nhìn lên - Nhưng thành thật với các con cha không đọc được một chữ nào trên trang Kinh Thánh.
Môt cô gái tuổi trẻ hơn các con, cô đến bên cha, nụ cười thật tươi cô gắn một cánh hoa lụa lên áo cha và nói Happy Father’s Day – Cha nói lời cám ơn cô, trong khi đó trên bục các cháu nhỏ đang hát lời chúc mừng những người cha. Nhìn cánh hoa trên ngực áo, năm nay nó mang màu tím, không biết có phải vô tình mà cha có một cánh hoa màu tím?, những cánh hoa năm trước, hồng có vàng có trắng cũng có, đủ màu. Chúng nhiều lắm, nằm lẫn lộn cùng với những tấm ảnh các đứa cháu nội ngoại trong một cái hộp cũ, tạo cho cha một cảm giác vui mắt mỗi khi nhìn, cha giữ chúng như đánh dấu năm tháng đã qua lúc tuổi già - Nhưng màu tím này, có phải trong lòng thiếu vui mà thấy nó u buồn, già rồi sinh lẫm cẫm, mà đâm ra thắc mắc cả với cái màu hoa?.
Người bạn tù Việt Bắc, người cùng trại với cha trong những ngày cơ cực sau tháng tư, ông lần từng bước đến bên cha từ hồi nào mà không hay, cơn tai biến mạch máu não khiến ông đi từng bước chậm. Ông đã yếu nhiều, sức khỏe theo ngày tháng ra đi cùng những buồn phiền riêng tư, cho cha thấy bạn mình ngày tháng ông còn chẳng được là bao, trong Hội Thánh này có lẽ chỉ có cha cùng ông là hai người quan tâm lẫn nhau. Những hôm một trong hai đứa không đi lễ, thì lại lo lắng cho nhau, còn gặp nhau thì chỉ ngồi im bên nhau mà không nói - Cuốn Kinh Thánh trong tay, cha cầm như cầm một vật hững hờ, lời giảng cha không còn nghe trong chăm chú. Nhìn bạn một nỗi buồn bổng dưng xâm chiếm, làm lòng cha chùng xuống rồi tự hỏi, đời người đi vào kết thúc như thế này sao? - Sau tiếng hát Tôn vinh tan lễ, cha bước thật chậm cho bạn cùng theo, cả hai đến phòng ăn thông công.
Thông thường người ta có thói quen ngồi tụm lại với nhau, khu những gia đình đoàn tụ đầy đủ xúm lại vẫn là nơi vang tiếng cười nhiều nhất, cha và người bạn vô tình lọt thỏm vào cái không gian đó, cả hai lạc lõng ngồi với nhau trong im lặng. Trong phòng ăn, người ta không còn e ngại nên lớn tiếng chuyện trò cùng nhau, một vài người gần chổ cha ngồi, họ chào nhau để đi về sớm vì còn để dành bụng mà ăn uống party cùng gia đình. Lại có người phải rời vì con cái đang chờ họ cho bửa tiệc nhà hàng. Không biết sao cha cũng đứng dậy, tay cầm đĩa thức ăn chào bạn mà về. Cha chạy trốn cái ồn của những người đang vui, để tìm về cái không gian tĩnh lặng quen thuộc của mình?, cha cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ cảm thấy cần phải rời thế thôi, còn về phòng nằm chẳng qua là thói quen tìm về của bước chân quen lối…
Trong bóng tối cha nằm nghe radio, sau bản tin cuối ngày, tiếng cô xướng ngôn viên nói lời chúc hạnh phúc đến những người cha, như vậy một ngày nữa lại sắp qua, một ngày như mọi ngày với cha, mặc dù hôm nay nó là ngày đặc bỉệt với nhiều người cha khác, nó là ngày Father’s Day. Nếu ai cho cha một điều mong ước, thì ngay lúc này cha sẽ xin được nghe tiếng cười đùa của những đứa cháu, người già thì ai cũng thích tiếng nói của trẻ thơ ríu rít kề bên, còn gì lặng lẽ hơn trong bóng đêm, một người già cô độc trong âm thầm nghe thời gian đang đi qua. Cha không trách các con, cuộc sống khó khăn luôn trước mắt… Có phải người ta chỉ sính lễ nghĩa, khi không còn những lo toan đời thường, mà những khó khăn đời thường thì có lẽ, chỉ đến lúc hai tay buông xuôi ta mới thoát được.
Trong cái buồn người ta luôn mơ cái vui, cái vui của cha thật đơn giản, cha biết rồi đây theo tuổi đời các con sẽ biết cái mơ đó là gì, cha không muốn nói ra sợ chỉ làm thẹn lòng con và đau lòng cha. Nhớ ngày nào trong tù cha nhớ hai con se sắt, những lúc chiều hôm nhìn mây trôi xa xa, phía sau rặng núi Yên Ngựa màu tím thẫm, mà ước mơ biến thành mây bay về cùng con. Rồi ngày cha được xuôi nam, cái mừng lớn trong đời một người cha, một buổi chiều đi lao động về, được bạn tù cho biết đã gặp con, bên bìa rừng đang tìm đến thăm cha. Con có biết đêm đó, cha trông từng khắc thời gian trôi mau, để đến sáng mà được ôm con vào lòng – Chuyện đó đến nay đã gần ba mươi năm nó chưa thêm được một lần như thế.
Ngày Nội đau, thân phận một thằng tù Ngụy đói rách vừa được tha, cha cố chạy cho Nội từng viên thuốc cái chăn, đường đất gập ghềnh không xe, cha cõng Nội hàng cây số đi chữa bệnh, vậy mà ngày Nội mất, phút tử biệt tình phụ tử không tròn. Cha cách xa Nội nữa vòng trái đất, mà đành nước mắt nuốt ngược vào trong, vì không được nhìn Nội lần cuối - Mỗi khi nhớ Nội cha những mong, làm sao Nội sống lại để cha bày tỏ tình thương. Hôm nay ngày Father’s Day cũng đã qua ba ngày rồi, ai vui thì cuộc vui cũng đã tàn, người buồn thì nỗi buồn cũng đã qua, người con nào có muốn tỏ lòng cùng cha hay không, hôm nay cũng đã muộn, còn những người cha dù vui hay buồn, cũng đều trông chờ một ngày Father’s Day năm tới.
Một đài phát thanh tiếng Việt trong giờ đọc truyện nửa khuya, câu chuyện của một ông già, sống trong khu người lớn tuổi, ông vẫn thường lệ như mỗi năm, sáng hôm Father’s Day, ông dậy thật sớm bận quần áo thật đẹp. Và ông vẫn nhờ người quản lý gọi cho ông chiếc Taxi, ông luôn nói với họ rằng con ông mời ông tới nhà đãi tiệc, vì nó bận không rước được ông, nên ông hằng năm vẫn phải dùng Taxi .
Năm nay khu người già, không được đón ông trở về sau bữa tiệc như ông nói, xác ông người ta tìm thấy, ở một công viên vắng ngoại ô thành phố.
Việt Nhân (HNPĐ)
Những “MƠ ƯỚC” muộn màng _ Việt Nhân ( Mời ghé thăm www.haingoaiphiemdam.com )
Những “MƠ ƯỚC” muộn màng _ Việt Nhân
(HNPĐ) Các con! Cha không muốn nói câu chuyện này, vào thời điểm đúng của nó, ngày “Father’s Day”, chỉ vì e ngại nó không có được cái happy mà mọi người vẫn hằng mong. Vì thế cha nói nó trễ hơn để không làm hỏng lây cái vui của những người cha khác – Ngày “Happy Father’s Day” năm nay cha vẫn có party, chứ không phải cô đơn một mình trong phòng riêng đâu, hôm đó cha vẫn đi nhà thờ. Chỉ có điều muốn tránh nói chuyện cùng mọi người, mà cha làm như đang đọc Thánh Kinh, vài người ngang qua chổ cha ngồi với lời chào khẽ, cha chào đáp mà mắt vẫn không nhìn lên - Nhưng thành thật với các con cha không đọc được một chữ nào trên trang Kinh Thánh.
Môt cô gái tuổi trẻ hơn các con, cô đến bên cha, nụ cười thật tươi cô gắn một cánh hoa lụa lên áo cha và nói Happy Father’s Day – Cha nói lời cám ơn cô, trong khi đó trên bục các cháu nhỏ đang hát lời chúc mừng những người cha. Nhìn cánh hoa trên ngực áo, năm nay nó mang màu tím, không biết có phải vô tình mà cha có một cánh hoa màu tím?, những cánh hoa năm trước, hồng có vàng có trắng cũng có, đủ màu. Chúng nhiều lắm, nằm lẫn lộn cùng với những tấm ảnh các đứa cháu nội ngoại trong một cái hộp cũ, tạo cho cha một cảm giác vui mắt mỗi khi nhìn, cha giữ chúng như đánh dấu năm tháng đã qua lúc tuổi già - Nhưng màu tím này, có phải trong lòng thiếu vui mà thấy nó u buồn, già rồi sinh lẫm cẫm, mà đâm ra thắc mắc cả với cái màu hoa?.
Người bạn tù Việt Bắc, người cùng trại với cha trong những ngày cơ cực sau tháng tư, ông lần từng bước đến bên cha từ hồi nào mà không hay, cơn tai biến mạch máu não khiến ông đi từng bước chậm. Ông đã yếu nhiều, sức khỏe theo ngày tháng ra đi cùng những buồn phiền riêng tư, cho cha thấy bạn mình ngày tháng ông còn chẳng được là bao, trong Hội Thánh này có lẽ chỉ có cha cùng ông là hai người quan tâm lẫn nhau. Những hôm một trong hai đứa không đi lễ, thì lại lo lắng cho nhau, còn gặp nhau thì chỉ ngồi im bên nhau mà không nói - Cuốn Kinh Thánh trong tay, cha cầm như cầm một vật hững hờ, lời giảng cha không còn nghe trong chăm chú. Nhìn bạn một nỗi buồn bổng dưng xâm chiếm, làm lòng cha chùng xuống rồi tự hỏi, đời người đi vào kết thúc như thế này sao? - Sau tiếng hát Tôn vinh tan lễ, cha bước thật chậm cho bạn cùng theo, cả hai đến phòng ăn thông công.
Thông thường người ta có thói quen ngồi tụm lại với nhau, khu những gia đình đoàn tụ đầy đủ xúm lại vẫn là nơi vang tiếng cười nhiều nhất, cha và người bạn vô tình lọt thỏm vào cái không gian đó, cả hai lạc lõng ngồi với nhau trong im lặng. Trong phòng ăn, người ta không còn e ngại nên lớn tiếng chuyện trò cùng nhau, một vài người gần chổ cha ngồi, họ chào nhau để đi về sớm vì còn để dành bụng mà ăn uống party cùng gia đình. Lại có người phải rời vì con cái đang chờ họ cho bửa tiệc nhà hàng. Không biết sao cha cũng đứng dậy, tay cầm đĩa thức ăn chào bạn mà về. Cha chạy trốn cái ồn của những người đang vui, để tìm về cái không gian tĩnh lặng quen thuộc của mình?, cha cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ cảm thấy cần phải rời thế thôi, còn về phòng nằm chẳng qua là thói quen tìm về của bước chân quen lối…
Trong bóng tối cha nằm nghe radio, sau bản tin cuối ngày, tiếng cô xướng ngôn viên nói lời chúc hạnh phúc đến những người cha, như vậy một ngày nữa lại sắp qua, một ngày như mọi ngày với cha, mặc dù hôm nay nó là ngày đặc bỉệt với nhiều người cha khác, nó là ngày Father’s Day. Nếu ai cho cha một điều mong ước, thì ngay lúc này cha sẽ xin được nghe tiếng cười đùa của những đứa cháu, người già thì ai cũng thích tiếng nói của trẻ thơ ríu rít kề bên, còn gì lặng lẽ hơn trong bóng đêm, một người già cô độc trong âm thầm nghe thời gian đang đi qua. Cha không trách các con, cuộc sống khó khăn luôn trước mắt… Có phải người ta chỉ sính lễ nghĩa, khi không còn những lo toan đời thường, mà những khó khăn đời thường thì có lẽ, chỉ đến lúc hai tay buông xuôi ta mới thoát được.
Trong cái buồn người ta luôn mơ cái vui, cái vui của cha thật đơn giản, cha biết rồi đây theo tuổi đời các con sẽ biết cái mơ đó là gì, cha không muốn nói ra sợ chỉ làm thẹn lòng con và đau lòng cha. Nhớ ngày nào trong tù cha nhớ hai con se sắt, những lúc chiều hôm nhìn mây trôi xa xa, phía sau rặng núi Yên Ngựa màu tím thẫm, mà ước mơ biến thành mây bay về cùng con. Rồi ngày cha được xuôi nam, cái mừng lớn trong đời một người cha, một buổi chiều đi lao động về, được bạn tù cho biết đã gặp con, bên bìa rừng đang tìm đến thăm cha. Con có biết đêm đó, cha trông từng khắc thời gian trôi mau, để đến sáng mà được ôm con vào lòng – Chuyện đó đến nay đã gần ba mươi năm nó chưa thêm được một lần như thế.
Ngày Nội đau, thân phận một thằng tù Ngụy đói rách vừa được tha, cha cố chạy cho Nội từng viên thuốc cái chăn, đường đất gập ghềnh không xe, cha cõng Nội hàng cây số đi chữa bệnh, vậy mà ngày Nội mất, phút tử biệt tình phụ tử không tròn. Cha cách xa Nội nữa vòng trái đất, mà đành nước mắt nuốt ngược vào trong, vì không được nhìn Nội lần cuối - Mỗi khi nhớ Nội cha những mong, làm sao Nội sống lại để cha bày tỏ tình thương. Hôm nay ngày Father’s Day cũng đã qua ba ngày rồi, ai vui thì cuộc vui cũng đã tàn, người buồn thì nỗi buồn cũng đã qua, người con nào có muốn tỏ lòng cùng cha hay không, hôm nay cũng đã muộn, còn những người cha dù vui hay buồn, cũng đều trông chờ một ngày Father’s Day năm tới.
Một đài phát thanh tiếng Việt trong giờ đọc truyện nửa khuya, câu chuyện của một ông già, sống trong khu người lớn tuổi, ông vẫn thường lệ như mỗi năm, sáng hôm Father’s Day, ông dậy thật sớm bận quần áo thật đẹp. Và ông vẫn nhờ người quản lý gọi cho ông chiếc Taxi, ông luôn nói với họ rằng con ông mời ông tới nhà đãi tiệc, vì nó bận không rước được ông, nên ông hằng năm vẫn phải dùng Taxi .
Năm nay khu người già, không được đón ông trở về sau bữa tiệc như ông nói, xác ông người ta tìm thấy, ở một công viên vắng ngoại ô thành phố.
Việt Nhân (HNPĐ)