Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Ở VN Bây Giờ, Cứt Của Võ Nguyên Giáp Đã Thơm Trở Lại - Đồ Ngu
(HNPĐ)-Đồ Tôi vẫn thường đem câu của cổ nhân để răn mình: Lập Thân Tối Hạ Thị Văn Chương, nghĩa của câu này ý nói: Đừng bao giờ nên dùng chữ nghĩa để kiếm cơm cả. Đồ tôi muốn nói đến tư cách của những người làm báo ở VN. Tư cách của hàng chục ngàn người được gọi là Tổng biên tập, Phóng viên của 800 tờ báo ở VN. Chúng chẳng khác gì bầy chó. Chủ bảo cắn là cắn, sủa thì sủa, nằm im thì phải nằm im.
Trong vụ Võ Nguyên Giáp chết. Trong khi các tin tức loan truyền rõ ràng là hắn đã chết thật rồi. Thế mà từ các đài truyền hình, Thông Tấn Xã, đến các báo giấy báo mạng vẫn êm re. Vào internet để xem các báo "lề phải", sau khi Giáp chết 12 tiếng, thì vẫn những tin chạy ngay trên trang nhất: Lý Nhã Kỳ có ý định bán đấu giá nội y (đã mặc). Nghệ sĩ Cao Thái Sơn mang cái bóp giá 1 tỉ , Hoa hậu Diễm Hương dạo phố với chiếc nhẫn 3 tỉ...
Cho đến khi chủ nhân của chúng là Đảng Cộng sản huýt gió: Sủa đi...Lập tức các báo mới đăng tin về Giáp. Tiếp đó là lệnh: Sủa mạnh lên. Lập tức, ôi chao, cả một kho chữ nghĩa bốc thơm ùa ập, ngập ngụa, phủ đầy xác chết của một viên tướng mà trong quá khứ gần, đảng cộng sản Việt Nam đã vất y vào sọt rác , đã bị chính những đồng chí của y có âm mưu làm thịt nhiều lần, nhưng không thành. Rồi sau, thấy rằng hắn còn giá trị lợi dụng, nên dựng dậy, cho làm tên thợ sơn để tô son trát phấn lên những hình tượng Cộng sản đã mục rữa, trong một ngôi đền hết thiêng, tàn rụi...
Trong một bài viết trước đây, Đồ Ngu tôi đã viết đại ý rằng: Cái phao (vốn đã mục) mang tên bù nhìn Hồ Chí Minh mà bọn cộng sản cố bám víu, càng ngày càng bị Internet phanh phui. Bộc trần nguyên ra một tên Nhạc Bất Quần có cuộc đời chính trị phản trắc, lưu manh, đến một cuộc sống cá nhân nhơ nhớp, lừa đảo chối bỏ người thân, nhắm mắt làm ngơ cho đàn em hiếp dâm người đã đầu gối tay ấp với mình, rồi ném ra đường, lấy xe cán chết để phi tang...
Cái thời hoàng kim của kiểu tuyên truyền nói trắng thành đen, ăn gian nói dối khi mô tả "Cả triệu triệu con tim khóc òa trong đám tang Bác" đến những buổi lễ "tuyên dương những anh hùng khóc Bác nhiều nhất" đã tan loãng cùng với di sản tệ hại do Bác để lại, nhường cho những tin đã được các viện nghiên cứu phương Tây nói về mặt trái của ông Hồ... Ôi thôi, xấu hổ cho bọn lãnh đạo Cộng sản. Cho bọn sử nô, văn nô Việt Cộng với toàn sự thật, với nhân chứng, vật chứng đàng hoàng.
Thất bại ề chế trong chiến dịch "Học theo lời Bác dặn. Theo gương đạo đức của Hồ Chủ tịch" với những "học trò" thấm nhuần những bài học ấy, là chuyện: Ông nội hiếp cháu gái. Cháu trai, trói bà ngoại hiếp dâm cả đêm. Nàng dâu bỏ chồng để thành hôn với bố chồng giầu có. Cha hiếp dâm con gái nhiều năm... Những chuyện xe cán chó ấy, người ta thường quy trách cho nhà trường, cho giáo dục gia đình. Nhưng nguyên nhân chính là một di sản Hồ Chí Minh, một "gương đạo đức cực kỳ bẩn thỉu" mà chính quyền Hà Nội cứ ngày đêm nhắm mắt kêu gào thanh thiếu niên phải học theo...
Trước đến nay, Đồ tôi vẫn thường viết, thái độ tôn sùng thần tượng, bắt nguồn từ tâm lý tư ti, vọng ngoại... cái gì xuất phát từ ngoại quốc đều phải là nhất. Đến khi vỡ mặt vì những gì đến từ người "đàn anh Trung quốc vĩ đại": Từ chính sách bá quyền lớn hiếp nhỏ đến những sản phẩm vừa dỏm, vừa gây bệnh của những anh Chệt nhà quê, được thời...
Cũng chẳng nên chê trách giới thanh niên Việt Nam khi chúng phát cuồng, cúi xuống, ôm hôn chùn chụt vào cái ghế vừa để đít của sao Hàn, hay tranh nhau mua cái quần lót (chưa giặt) của một tên Ả Rập đẹp trai. Không chê trách chúng vì bản thân, từ cha mẹ đến đất nước mà chúng đang sống chẳng có gì đáng được bắt chước, đáng được tự hào...
Người đạt đạo thường suy nghĩ về những lời chê của thiên hạ. Nếu lời chê ấy sai thì chép miệng, không giận, cất đi để tránh vấp váp cho những bước đi sau này. Nhưng họ sẽ rất khó chịu về những lời khen tặng (đa số xuất phát từ bọn vô liêm sỉ) mà thiên hạ khoác cho mình. Vì, không những người khen ta làm hại ta, mà những lời khen quá đáng, những lời khen mà kẻ cho lẫn người nhận đều biết đó là không thật. Người nhận phải đỏ mặt vì xấu hổ với cảm giác bị kẻ khen làm nhục.
Đồ Ngu tôi vẫn nghĩ: Lịch sử cận đại chưa ổn định. Nên, việc xây lăng để dương danh, phá mộ để làm nhục. Lịch sử sẽ công minh phán xét. Huống hồ, cá nhân của ông Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp đầy rẫy những khuất tất. Trong lịch sử thế giới, có khi, chỉ một việc làm nhỏ, một câu nói ngắn đã hủy diệt cả một cuộc đời của một người mà tưởng rằng với "bề dày cống hiến" để họ có thể sẽ thênh thang đi vào sử sách!
Mà thôi, xem bọn nhà báo ở VN tung hô những con đượi showbiz Việt, thì cũng những cây bút ấy, vì miếng cơm manh áo, lại đang tung hô Võ Nguyên Giáp, thì có khác gì nhau?
Đồ Ngu
(HNPĐ)
Ở VN Bây Giờ, Cứt Của Võ Nguyên Giáp Đã Thơm Trở Lại - Đồ Ngu
(HNPĐ)-Đồ Tôi vẫn thường đem câu của cổ nhân để răn mình: Lập Thân Tối Hạ Thị Văn Chương, nghĩa của câu này ý nói: Đừng bao giờ nên dùng chữ nghĩa để kiếm cơm cả. Đồ tôi muốn nói đến tư cách của những người làm báo ở VN. Tư cách của hàng chục ngàn người được gọi là Tổng biên tập, Phóng viên của 800 tờ báo ở VN. Chúng chẳng khác gì bầy chó. Chủ bảo cắn là cắn, sủa thì sủa, nằm im thì phải nằm im.
Trong vụ Võ Nguyên Giáp chết. Trong khi các tin tức loan truyền rõ ràng là hắn đã chết thật rồi. Thế mà từ các đài truyền hình, Thông Tấn Xã, đến các báo giấy báo mạng vẫn êm re. Vào internet để xem các báo "lề phải", sau khi Giáp chết 12 tiếng, thì vẫn những tin chạy ngay trên trang nhất: Lý Nhã Kỳ có ý định bán đấu giá nội y (đã mặc). Nghệ sĩ Cao Thái Sơn mang cái bóp giá 1 tỉ , Hoa hậu Diễm Hương dạo phố với chiếc nhẫn 3 tỉ...
Cho đến khi chủ nhân của chúng là Đảng Cộng sản huýt gió: Sủa đi...Lập tức các báo mới đăng tin về Giáp. Tiếp đó là lệnh: Sủa mạnh lên. Lập tức, ôi chao, cả một kho chữ nghĩa bốc thơm ùa ập, ngập ngụa, phủ đầy xác chết của một viên tướng mà trong quá khứ gần, đảng cộng sản Việt Nam đã vất y vào sọt rác , đã bị chính những đồng chí của y có âm mưu làm thịt nhiều lần, nhưng không thành. Rồi sau, thấy rằng hắn còn giá trị lợi dụng, nên dựng dậy, cho làm tên thợ sơn để tô son trát phấn lên những hình tượng Cộng sản đã mục rữa, trong một ngôi đền hết thiêng, tàn rụi...
Trong một bài viết trước đây, Đồ Ngu tôi đã viết đại ý rằng: Cái phao (vốn đã mục) mang tên bù nhìn Hồ Chí Minh mà bọn cộng sản cố bám víu, càng ngày càng bị Internet phanh phui. Bộc trần nguyên ra một tên Nhạc Bất Quần có cuộc đời chính trị phản trắc, lưu manh, đến một cuộc sống cá nhân nhơ nhớp, lừa đảo chối bỏ người thân, nhắm mắt làm ngơ cho đàn em hiếp dâm người đã đầu gối tay ấp với mình, rồi ném ra đường, lấy xe cán chết để phi tang...
Cái thời hoàng kim của kiểu tuyên truyền nói trắng thành đen, ăn gian nói dối khi mô tả "Cả triệu triệu con tim khóc òa trong đám tang Bác" đến những buổi lễ "tuyên dương những anh hùng khóc Bác nhiều nhất" đã tan loãng cùng với di sản tệ hại do Bác để lại, nhường cho những tin đã được các viện nghiên cứu phương Tây nói về mặt trái của ông Hồ... Ôi thôi, xấu hổ cho bọn lãnh đạo Cộng sản. Cho bọn sử nô, văn nô Việt Cộng với toàn sự thật, với nhân chứng, vật chứng đàng hoàng.
Thất bại ề chế trong chiến dịch "Học theo lời Bác dặn. Theo gương đạo đức của Hồ Chủ tịch" với những "học trò" thấm nhuần những bài học ấy, là chuyện: Ông nội hiếp cháu gái. Cháu trai, trói bà ngoại hiếp dâm cả đêm. Nàng dâu bỏ chồng để thành hôn với bố chồng giầu có. Cha hiếp dâm con gái nhiều năm... Những chuyện xe cán chó ấy, người ta thường quy trách cho nhà trường, cho giáo dục gia đình. Nhưng nguyên nhân chính là một di sản Hồ Chí Minh, một "gương đạo đức cực kỳ bẩn thỉu" mà chính quyền Hà Nội cứ ngày đêm nhắm mắt kêu gào thanh thiếu niên phải học theo...
Trước đến nay, Đồ tôi vẫn thường viết, thái độ tôn sùng thần tượng, bắt nguồn từ tâm lý tư ti, vọng ngoại... cái gì xuất phát từ ngoại quốc đều phải là nhất. Đến khi vỡ mặt vì những gì đến từ người "đàn anh Trung quốc vĩ đại": Từ chính sách bá quyền lớn hiếp nhỏ đến những sản phẩm vừa dỏm, vừa gây bệnh của những anh Chệt nhà quê, được thời...
Cũng chẳng nên chê trách giới thanh niên Việt Nam khi chúng phát cuồng, cúi xuống, ôm hôn chùn chụt vào cái ghế vừa để đít của sao Hàn, hay tranh nhau mua cái quần lót (chưa giặt) của một tên Ả Rập đẹp trai. Không chê trách chúng vì bản thân, từ cha mẹ đến đất nước mà chúng đang sống chẳng có gì đáng được bắt chước, đáng được tự hào...
Người đạt đạo thường suy nghĩ về những lời chê của thiên hạ. Nếu lời chê ấy sai thì chép miệng, không giận, cất đi để tránh vấp váp cho những bước đi sau này. Nhưng họ sẽ rất khó chịu về những lời khen tặng (đa số xuất phát từ bọn vô liêm sỉ) mà thiên hạ khoác cho mình. Vì, không những người khen ta làm hại ta, mà những lời khen quá đáng, những lời khen mà kẻ cho lẫn người nhận đều biết đó là không thật. Người nhận phải đỏ mặt vì xấu hổ với cảm giác bị kẻ khen làm nhục.
Đồ Ngu tôi vẫn nghĩ: Lịch sử cận đại chưa ổn định. Nên, việc xây lăng để dương danh, phá mộ để làm nhục. Lịch sử sẽ công minh phán xét. Huống hồ, cá nhân của ông Hồ Chí Minh hay Võ Nguyên Giáp đầy rẫy những khuất tất. Trong lịch sử thế giới, có khi, chỉ một việc làm nhỏ, một câu nói ngắn đã hủy diệt cả một cuộc đời của một người mà tưởng rằng với "bề dày cống hiến" để họ có thể sẽ thênh thang đi vào sử sách!
Mà thôi, xem bọn nhà báo ở VN tung hô những con đượi showbiz Việt, thì cũng những cây bút ấy, vì miếng cơm manh áo, lại đang tung hô Võ Nguyên Giáp, thì có khác gì nhau?
Đồ Ngu
(HNPĐ)