Thân Hữu Tiếp Tay...
Phương Bích - “Nếu một ngày tôi phải vào tù , Tôi muốn được vào nhà tù cộng sản”
Tôi chợt nhớ thái độ đám côn đồ đuổi đánh, bắt người biểu tình trước cổng trại Lộc Hà. Lúc đó, chúng tưởng như đang ở thế thắng nên rất hung hãn. Mũi chúng
Sau khi blogger Trương Duy Nhất bị bắt, có kẻ từ trước đến nay im re bỗng rú lên mừng rỡ: Rồi sẽ đến lượt chúng mày!
Chúng mày đây hẳn là những kẻ dám nói không yêu chế độ, dám phản đối anh bạn vàng trong vấn đề xâm lấn biển Đông?
Tiếp đến bắt blogger Phạm Viết Đào. Rồi tin đồn sẽ bắt thêm nhiều blogger khác nữa. Nhiều kẻ hý hửng ra mặt, nhặng xị lên.
Tôi chợt nhớ thái độ đám côn đồ đuổi đánh, bắt người biểu tình trước cổng trại Lộc Hà. Lúc đó, chúng tưởng như đang ở thế thắng nên rất hung hãn. Mũi chúng phồng lên, mắt trợn trừng đầy đe dọa. Nhưng chỉ sau mươi phút, chúng lại trở nên hiền lành. Một gã tái mặt khi bị một người phụ nữ chỉ vào mặt hắn, giận dữ gào lên:
- Tao nhớ cái mặt mày nhé, mày là thằng đánh tao nhé.
Hắn to béo, đứng trước mặt tôi và lúng búng nhìn ra chỗ khác:
- Chị buồn cười nhỉ...
Tôi thấy vẻ sợ hãi nhất thời trên gương mặt hắn. Hắn ăn vận giống như bao người khác, và nếu người dân xúm lại đánh hắn, như hắn đã đánh người khác thì sao nhỉ?
Một lúc nào đó, những nhặng xị ấy cũng sẽ lại im re như thế. Nhưng cái giống gió chiều nào che chiều ấy, thì biết đâu, sẽ có lúc lại chĩa vào những kẻ thất thế?
Rồi! Giờ thì thiên hạ tha hồ đoán già đoán non, về nguyên nhân bắt 2 blogger nổi tiếng. Chuyện các blogger nó thẳng, nói thật những suy nghĩ của mình chắc không phải là nguyên nhân bắt bớ, mà là những nguồn thông tin nóng giãy sau những cuộc họp cơ mật cơ.
Khi nói chuyện với công an, tôi bảo các anh nên lo xem theo phe nào là đúng thời cơ, chứ đừng lo đám dân đen chúng tôi. Nói thật với các anh, dân nước nào chứ dân Việt Nam cứ kêu như cháy đồi thế thôi, chứ không lật đổ được chế độ đâu. Trong tay chả có súng ống, chả có quyền, đa số lại chỉ chăm chắm vào cái niêu cơm nhà mình thì có mà lật vào mắt!
Cái mà người ta sợ nhất là bị tiếm quyền. Tiếm quyền lãnh đạo, chứ mấy ai tiếm quyền của dân đen? Mà ai là kẻ có cơ tiếm quyền?
Là đối thủ của họ! Đương nhiên rồi.
Đối thủ của họ phải là ngang cơ, và cũng có quyền hành. Chứ không phải phận con sâu cái kiến như dân ta đâu.
Ờ! Các anh chỉ cười. Gớm, tôi chả phải dạy khôn các anh ý. Nhưng tôi cũng đồ trong lòng các anh có lo lắng đấy.
Nói vậy chứ ai cũng hiểu, chả có gì đảm bảo cho tự do ở đất nước mình. Tội ở mồm các anh phán ra chứ đâu? Mấy anh em tôi gạt mọi lăn tăn sang một bên, đi một chuyến lên Hòa Bình thăm thú cảnh non nước. Blogger Nguyễn Tường Thụy còn mặc cả: chuyến này mọi người phải chiều tôi nhất đấy. Biết đâu đây là chuyến đi chơi cuối cùng?
Mới hôm qua, cộng đồng mạng lại xôn xao tin có danh sách 20 blogger sẽ bị bắt. Nguồn tin là từ blog của nhà văn Nguyễn Trọng Tạo.
Cho dù nguồn tin cũng chỉ là sự trao đổi giữa 2 cá nhân, nhưng chuyện này đâu phải là chuyện có thể nói đùa. Tuy điểm mặt anh hùng thì mình chỉ là hàng tép riu, nhưng biết đâu cách thức lại được tiến hành từ dưới lên trên? Tốt hơn hết là cứ chuẩn bị tinh thần để khỏi “sốc”. Bỗng nhớ những vần thơ của Nguyễn Đắc Kiên:
“Nếu một ngày tôi phải vào tù
Tôi muốn được vào nhà tù cộng sản”
( Theo Phuongbich Blog )
Phương Bích - “Nếu một ngày tôi phải vào tù , Tôi muốn được vào nhà tù cộng sản”
Tôi chợt nhớ thái độ đám côn đồ đuổi đánh, bắt người biểu tình trước cổng trại Lộc Hà. Lúc đó, chúng tưởng như đang ở thế thắng nên rất hung hãn. Mũi chúng
Sau khi blogger Trương Duy Nhất bị bắt, có kẻ từ trước đến nay im re bỗng rú lên mừng rỡ: Rồi sẽ đến lượt chúng mày!
Chúng mày đây hẳn là những kẻ dám nói không yêu chế độ, dám phản đối anh bạn vàng trong vấn đề xâm lấn biển Đông?
Tiếp đến bắt blogger Phạm Viết Đào. Rồi tin đồn sẽ bắt thêm nhiều blogger khác nữa. Nhiều kẻ hý hửng ra mặt, nhặng xị lên.
Tôi chợt nhớ thái độ đám côn đồ đuổi đánh, bắt người biểu tình trước cổng trại Lộc Hà. Lúc đó, chúng tưởng như đang ở thế thắng nên rất hung hãn. Mũi chúng phồng lên, mắt trợn trừng đầy đe dọa. Nhưng chỉ sau mươi phút, chúng lại trở nên hiền lành. Một gã tái mặt khi bị một người phụ nữ chỉ vào mặt hắn, giận dữ gào lên:
- Tao nhớ cái mặt mày nhé, mày là thằng đánh tao nhé.
Hắn to béo, đứng trước mặt tôi và lúng búng nhìn ra chỗ khác:
- Chị buồn cười nhỉ...
Tôi thấy vẻ sợ hãi nhất thời trên gương mặt hắn. Hắn ăn vận giống như bao người khác, và nếu người dân xúm lại đánh hắn, như hắn đã đánh người khác thì sao nhỉ?
Một lúc nào đó, những nhặng xị ấy cũng sẽ lại im re như thế. Nhưng cái giống gió chiều nào che chiều ấy, thì biết đâu, sẽ có lúc lại chĩa vào những kẻ thất thế?
Rồi! Giờ thì thiên hạ tha hồ đoán già đoán non, về nguyên nhân bắt 2 blogger nổi tiếng. Chuyện các blogger nó thẳng, nói thật những suy nghĩ của mình chắc không phải là nguyên nhân bắt bớ, mà là những nguồn thông tin nóng giãy sau những cuộc họp cơ mật cơ.
Khi nói chuyện với công an, tôi bảo các anh nên lo xem theo phe nào là đúng thời cơ, chứ đừng lo đám dân đen chúng tôi. Nói thật với các anh, dân nước nào chứ dân Việt Nam cứ kêu như cháy đồi thế thôi, chứ không lật đổ được chế độ đâu. Trong tay chả có súng ống, chả có quyền, đa số lại chỉ chăm chắm vào cái niêu cơm nhà mình thì có mà lật vào mắt!
Cái mà người ta sợ nhất là bị tiếm quyền. Tiếm quyền lãnh đạo, chứ mấy ai tiếm quyền của dân đen? Mà ai là kẻ có cơ tiếm quyền?
Là đối thủ của họ! Đương nhiên rồi.
Đối thủ của họ phải là ngang cơ, và cũng có quyền hành. Chứ không phải phận con sâu cái kiến như dân ta đâu.
Ờ! Các anh chỉ cười. Gớm, tôi chả phải dạy khôn các anh ý. Nhưng tôi cũng đồ trong lòng các anh có lo lắng đấy.
Nói vậy chứ ai cũng hiểu, chả có gì đảm bảo cho tự do ở đất nước mình. Tội ở mồm các anh phán ra chứ đâu? Mấy anh em tôi gạt mọi lăn tăn sang một bên, đi một chuyến lên Hòa Bình thăm thú cảnh non nước. Blogger Nguyễn Tường Thụy còn mặc cả: chuyến này mọi người phải chiều tôi nhất đấy. Biết đâu đây là chuyến đi chơi cuối cùng?
Mới hôm qua, cộng đồng mạng lại xôn xao tin có danh sách 20 blogger sẽ bị bắt. Nguồn tin là từ blog của nhà văn Nguyễn Trọng Tạo.
Cho dù nguồn tin cũng chỉ là sự trao đổi giữa 2 cá nhân, nhưng chuyện này đâu phải là chuyện có thể nói đùa. Tuy điểm mặt anh hùng thì mình chỉ là hàng tép riu, nhưng biết đâu cách thức lại được tiến hành từ dưới lên trên? Tốt hơn hết là cứ chuẩn bị tinh thần để khỏi “sốc”. Bỗng nhớ những vần thơ của Nguyễn Đắc Kiên:
“Nếu một ngày tôi phải vào tù
Tôi muốn được vào nhà tù cộng sản”
( Theo Phuongbich Blog )