Cõi Người Ta
Quà tặng hình trái tim
Tôi có thói quen rất lười mua sắm. Có lẽ tôi bị ám ảnh là các anh chị em bán hàng đã được huấn luyện kỹ về tiếp thị từ công ty để móc túi tôi một cách nghệ thuật với nhiều thủ thuật “láu cá”. Tôi biết là oan cho các bạn này vì họ mưu sinh khá vất vả và trong lương thiện. Nhưng tiềm thức tôi vẫn văng vẳng lời dạy về chiêu thức cũng như chiến lược tiếp thị trong các bài giảng ở lớp. Chẳng hạn như cô lễ tân tại một viện sửa sắc đẹp nhận chỉ thị là khách bước vào cửa thì cười “Chào Bà”; nhưng khách bước ra về thì phải cúi đầu thật lễ phép và nói “Chào Cô”.
Trong mùa Giáng Sinh, tục lệ tặng quà nhau rất phổ thông, gần như bắt buộc tại Âu Mỹ. Trong những ngày đầu và giữa tháng 12, tìm được một chỗ đậu xe ở một trung tâm mua sắm lớn tại Mỹ là một vấn nạn. Rồi lội bộ khắp đủ loại gian hàng, chen chúc trong đám đông, để tìm món quà thích hợp dù đã lên danh sách, là một cực hình khác. Để thỏa mãn một đại gia đình kiểu Á Châu, chúng ta có thể mất cả tuần như không.
Sau này, khi rủng rỉnh chút tiền bạc thì tôi không cần phải lo khoản này nữa. Cô thư ký riêng của tôi tự lên danh sách và đi tìm quà. Chỉ hơi kẹt là đôi khi vợ con bè bạn mở quà ra buổi sáng 25/12, tôi cũng không biết món quà nào là của tôi tặng? Gần đây, lấy lý do là tôi ở xa xôi tận xứ Tàu, tôi ngồi viết mỗi người một chi phiếu để họ tự mua món quà họ thích. Bọn trẻ thì hoan nghênh, nhưng các bậc chú bác anh chị thì luôn phê bình cái “vô cảm” của thằng tư bản Mỹ này.
Do đó, trong lịch sử tặng quà của tôi có rất nhiều sai phạm cần “tự phê và tự tha thứ”. Tuy nhiên, một món quà luôn làm tôi hãnh diện là quà tôi cho đứa con gái đỡ đầu khi nó tốt nghiệp cử nhân luật tại Yale. Cha mẹ con bé rất giầu, hàng tỷ phú và tôi chắc chắn là nó không thiếu bất cứ một món quà hay trải nghiệm gì trong 22 năm tuổi đời ngắn ngủi.
Tôi thu xếp với một người bạn cũ đang điều hành một đồn điền và một nhà máy chế biến cacao dưới Panama. Tôi nói với Venus,” cháu đã ở khắp các khách sạn 5 sao từ Paris đến Dubai; và đã thực tập tại những công ty luật hàng đầu của thế giới. Chúng rất nhàm chán. Chú sẽ cho cháu một trải nghiệm khác biệt trong 2 tháng hè tới. Cháu sẽ làm nông dân, trồng hái cacao trong đồn điền; rồi qua làm nhân công ở xưởng bột chocolat. Sau 5 ngày lao động, cháu sẽ được đi tắm biển, leo núi…cùng các thổ dân..và học tiếng Tây ban Nha? Có một bạn trai Latin cho một mùa hè cũng sôi bỏng lắm cháu ạ”.
Venus nghe lời tôi và suốt mùa hè, nó gởi tôi một lô postcards kể tỉ mỉ từng niềm vui nỗi buồn. Điều làm tôi hạnh phúc nhất là khi gặp lại. Nó ôm tôi chặt cứng ,” Cám ơn chú về một mùa hè tuyệt vời”.
Tôi không mất một đồng nào cho món quà đó ngoài 30 phút điện thoại. Và còn nhận lại được một thanh chocolat hình trái tim, thiết kế đặc biệt với dòng chữ viết tay của Venus “Love you forever”.
Alan Phan
Bàn ra tán vào (0)
Quà tặng hình trái tim
Tôi có thói quen rất lười mua sắm. Có lẽ tôi bị ám ảnh là các anh chị em bán hàng đã được huấn luyện kỹ về tiếp thị từ công ty để móc túi tôi một cách nghệ thuật với nhiều thủ thuật “láu cá”. Tôi biết là oan cho các bạn này vì họ mưu sinh khá vất vả và trong lương thiện. Nhưng tiềm thức tôi vẫn văng vẳng lời dạy về chiêu thức cũng như chiến lược tiếp thị trong các bài giảng ở lớp. Chẳng hạn như cô lễ tân tại một viện sửa sắc đẹp nhận chỉ thị là khách bước vào cửa thì cười “Chào Bà”; nhưng khách bước ra về thì phải cúi đầu thật lễ phép và nói “Chào Cô”.
Trong mùa Giáng Sinh, tục lệ tặng quà nhau rất phổ thông, gần như bắt buộc tại Âu Mỹ. Trong những ngày đầu và giữa tháng 12, tìm được một chỗ đậu xe ở một trung tâm mua sắm lớn tại Mỹ là một vấn nạn. Rồi lội bộ khắp đủ loại gian hàng, chen chúc trong đám đông, để tìm món quà thích hợp dù đã lên danh sách, là một cực hình khác. Để thỏa mãn một đại gia đình kiểu Á Châu, chúng ta có thể mất cả tuần như không.
Sau này, khi rủng rỉnh chút tiền bạc thì tôi không cần phải lo khoản này nữa. Cô thư ký riêng của tôi tự lên danh sách và đi tìm quà. Chỉ hơi kẹt là đôi khi vợ con bè bạn mở quà ra buổi sáng 25/12, tôi cũng không biết món quà nào là của tôi tặng? Gần đây, lấy lý do là tôi ở xa xôi tận xứ Tàu, tôi ngồi viết mỗi người một chi phiếu để họ tự mua món quà họ thích. Bọn trẻ thì hoan nghênh, nhưng các bậc chú bác anh chị thì luôn phê bình cái “vô cảm” của thằng tư bản Mỹ này.
Do đó, trong lịch sử tặng quà của tôi có rất nhiều sai phạm cần “tự phê và tự tha thứ”. Tuy nhiên, một món quà luôn làm tôi hãnh diện là quà tôi cho đứa con gái đỡ đầu khi nó tốt nghiệp cử nhân luật tại Yale. Cha mẹ con bé rất giầu, hàng tỷ phú và tôi chắc chắn là nó không thiếu bất cứ một món quà hay trải nghiệm gì trong 22 năm tuổi đời ngắn ngủi.
Tôi thu xếp với một người bạn cũ đang điều hành một đồn điền và một nhà máy chế biến cacao dưới Panama. Tôi nói với Venus,” cháu đã ở khắp các khách sạn 5 sao từ Paris đến Dubai; và đã thực tập tại những công ty luật hàng đầu của thế giới. Chúng rất nhàm chán. Chú sẽ cho cháu một trải nghiệm khác biệt trong 2 tháng hè tới. Cháu sẽ làm nông dân, trồng hái cacao trong đồn điền; rồi qua làm nhân công ở xưởng bột chocolat. Sau 5 ngày lao động, cháu sẽ được đi tắm biển, leo núi…cùng các thổ dân..và học tiếng Tây ban Nha? Có một bạn trai Latin cho một mùa hè cũng sôi bỏng lắm cháu ạ”.
Venus nghe lời tôi và suốt mùa hè, nó gởi tôi một lô postcards kể tỉ mỉ từng niềm vui nỗi buồn. Điều làm tôi hạnh phúc nhất là khi gặp lại. Nó ôm tôi chặt cứng ,” Cám ơn chú về một mùa hè tuyệt vời”.
Tôi không mất một đồng nào cho món quà đó ngoài 30 phút điện thoại. Và còn nhận lại được một thanh chocolat hình trái tim, thiết kế đặc biệt với dòng chữ viết tay của Venus “Love you forever”.
Alan Phan