Cõi Người Ta
SƯƠNG MÙA XUÂN - CAO MỴ NHÂN
SƯƠNG MÙA XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Ô sao lạ ...nhưng mà lạ thực chứ, người
tình ơi, mùa xuân trong sáng, tươi vui thế, tưởng là đêm sẽ trong vắt như pha
lê, dè đâu cũng có sương mờ phủ kín ...non sông đấy.
Sáng nay thì cũng như mọi ngày, kéo màn cửa lớn nơi
"đại sảnh", nhìn ra vườn, một màn sương mỏng đêm xuân, vẫn còn phủ
lên những bụi hoa vàng, trong lúc chờ nắng đến. Rặng núi hướng Nam thoắt biến
trong khoảnh khắc.
Người làm thơ có ý chờ xem nắng tới
khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai"
này, ở góc nào trước nhất, để đố người tình
...xa cách "đương nhiên" , rằng hỡi vị thần xúc cảm tuyệt
vời, nắng lên hay nắng xuống?
Người tình có cặp mắt "Thiên lý nhỡn" sẽ
lại cười toáng lên: nắng xuống hay nắng lên, cũng được thôi, miễn là
"thi sĩ" cảm thấy ấm áp, hồn nhiên, yêu đời là được.
Vì sao biết không, người làm thơ tội tình, tội
nghiệp đã khiến ta, tức là nhân vật người tình bên trời bẻ kiếm, phải ngừng tay,
để đọc thơ, rồi người làm thơ kia lại than thở
... Hay thôi, bài thơ buổi chiều
Càng thêm hốt hoảng ...tình yêu
Bởi vì anh không ...đọc được
Khói sương đã phủ thật nhiều ...
(Anh và Thơ - Cao Mỵ
Nhân)
Nhà thơ ...chê ta không biết đọc thơ à?
Lầm rồi, ta thử xem thơ sẽ khốn khổ quay quắt đến
đâu, khi không có ta hiện diện trong hồn thơ ấy.
Cho dẫu có nắng mưa sương gió khói mây, là những
thứ có tác động trực tiếp tới hồn thơ, mà không có ...cái ta đáng ...thương trong
thơ, thì thơ sẽ vô hồn, vô hiệu thôi, biết chưa, thơ phải có ..ta mới hay
được nhé.
Huống chi ta, hồn thơ của người ...thời gian này,
người phải cám ơn ta, chiều chuộng ta, bởi vì hồn thơ của người luôn đòi hỏi một
bóng hình sắt thép, chứ không phải dạng bản văn quan ngồi án
thư có người hầu quạt gió đâu à.
Ô, "ta" cũng chỉ là thấy sương bay
ngoài trời, nên bất giác nhớ nhung, rằng sao mùa xuân đang trải rộng ý
tình tới chân mây, mà vườn "ta" lại phủ sương e có điều chi
chưa ấm áp, trong lành chăng?
Không, không phải vậy đâu, làn sương mỏng mùa
xuân ấy, đã và đang chuyên chở nhớ nhung về cho bất cứ ai thi sĩ để làm thơ, vì
mùa hạ sắp đến, sẽ nồng nàn, à quên, nồng nực chứ.
Ồ, sao viết đoạn trên, nhà thơ lại xưng
"ta" với ta thế, dù biết nhà thơ mang một phần hình ảnh của đời ta,
nhưng trước sau, người thơ cũng chỉ là "nàng thơ" trong cuộc đời này.
Có phải nắng đã tới và sương đã tan không?
Trong nắng cũng có ý thơ. Riêng ta phải trở lại
bên trời để ...bẻ kiếm.
Tại sao lại bẻ kiếm?
Bẻ kiếm để ngó cái bên trong của kiếm, từ đó ta
biết được tuổi kiếm, lòng dạ kiếm, tâm hồn kiếm, tức là xem kiếm có đủ
kiên nhẫn làm lịch sử không ?
Ôi chao, người tình xa cũng có một lúc
nào thơ mộng đấy chứ. Vậy mà lâu nay cứ tưởng "chàng" chỉ thích
đấm đá thôi ..., hay có thơ thì chỉ:
Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
...
(Nhớ Rừng - Thế
Lữ)
Vị thần xúc cảm bỗng như dẫm phải một gai
nhọn, suýt soa:
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng
(Nhớ Rừng - Thế
Lữ)
Biết rồi, biết rồi, thôi về rừng về núi đi
nhé, cho kẻ hèn này ngó cảnh, tiếp tục làm thơ.
Rặng núi mùa xuân ơi, đã hiện mầu
xanh biếc phía chân mây rồi đó hả, khiến tâm tư những
khách "kỷ nhân hồi" phải não nùng tiếc nuối ...
Non sông đang ngập tràn bão loạn.
Và, khúc quân hành cứ đồng vọng vang xa,
càng khiến chúng ta không thể nào không cầm bút viết gởi cho nhau,
cùng tặng cho đời nét đan thanh của trái tim đã một thời sục
sôi công phá đòn thù của địch.
Nắng rực rỡ, nắng chứa chan, cả một bình
minh nắng vàng đổ xuống khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai", vị
thần xúc cảm, người tình viễn mộng, xin mãi cho ta nguồn cảm hứng
... vô bờ.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
SƯƠNG MÙA XUÂN - CAO MỴ NHÂN
SƯƠNG MÙA XUÂN - CAO MỴ NHÂN
Ô sao lạ ...nhưng mà lạ thực chứ, người
tình ơi, mùa xuân trong sáng, tươi vui thế, tưởng là đêm sẽ trong vắt như pha
lê, dè đâu cũng có sương mờ phủ kín ...non sông đấy.
Sáng nay thì cũng như mọi ngày, kéo màn cửa lớn nơi
"đại sảnh", nhìn ra vườn, một màn sương mỏng đêm xuân, vẫn còn phủ
lên những bụi hoa vàng, trong lúc chờ nắng đến. Rặng núi hướng Nam thoắt biến
trong khoảnh khắc.
Người làm thơ có ý chờ xem nắng tới
khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai"
này, ở góc nào trước nhất, để đố người tình
...xa cách "đương nhiên" , rằng hỡi vị thần xúc cảm tuyệt
vời, nắng lên hay nắng xuống?
Người tình có cặp mắt "Thiên lý nhỡn" sẽ
lại cười toáng lên: nắng xuống hay nắng lên, cũng được thôi, miễn là
"thi sĩ" cảm thấy ấm áp, hồn nhiên, yêu đời là được.
Vì sao biết không, người làm thơ tội tình, tội
nghiệp đã khiến ta, tức là nhân vật người tình bên trời bẻ kiếm, phải ngừng tay,
để đọc thơ, rồi người làm thơ kia lại than thở
... Hay thôi, bài thơ buổi chiều
Càng thêm hốt hoảng ...tình yêu
Bởi vì anh không ...đọc được
Khói sương đã phủ thật nhiều ...
(Anh và Thơ - Cao Mỵ
Nhân)
Nhà thơ ...chê ta không biết đọc thơ à?
Lầm rồi, ta thử xem thơ sẽ khốn khổ quay quắt đến
đâu, khi không có ta hiện diện trong hồn thơ ấy.
Cho dẫu có nắng mưa sương gió khói mây, là những
thứ có tác động trực tiếp tới hồn thơ, mà không có ...cái ta đáng ...thương trong
thơ, thì thơ sẽ vô hồn, vô hiệu thôi, biết chưa, thơ phải có ..ta mới hay
được nhé.
Huống chi ta, hồn thơ của người ...thời gian này,
người phải cám ơn ta, chiều chuộng ta, bởi vì hồn thơ của người luôn đòi hỏi một
bóng hình sắt thép, chứ không phải dạng bản văn quan ngồi án
thư có người hầu quạt gió đâu à.
Ô, "ta" cũng chỉ là thấy sương bay
ngoài trời, nên bất giác nhớ nhung, rằng sao mùa xuân đang trải rộng ý
tình tới chân mây, mà vườn "ta" lại phủ sương e có điều chi
chưa ấm áp, trong lành chăng?
Không, không phải vậy đâu, làn sương mỏng mùa
xuân ấy, đã và đang chuyên chở nhớ nhung về cho bất cứ ai thi sĩ để làm thơ, vì
mùa hạ sắp đến, sẽ nồng nàn, à quên, nồng nực chứ.
Ồ, sao viết đoạn trên, nhà thơ lại xưng
"ta" với ta thế, dù biết nhà thơ mang một phần hình ảnh của đời ta,
nhưng trước sau, người thơ cũng chỉ là "nàng thơ" trong cuộc đời này.
Có phải nắng đã tới và sương đã tan không?
Trong nắng cũng có ý thơ. Riêng ta phải trở lại
bên trời để ...bẻ kiếm.
Tại sao lại bẻ kiếm?
Bẻ kiếm để ngó cái bên trong của kiếm, từ đó ta
biết được tuổi kiếm, lòng dạ kiếm, tâm hồn kiếm, tức là xem kiếm có đủ
kiên nhẫn làm lịch sử không ?
Ôi chao, người tình xa cũng có một lúc
nào thơ mộng đấy chứ. Vậy mà lâu nay cứ tưởng "chàng" chỉ thích
đấm đá thôi ..., hay có thơ thì chỉ:
Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
...
(Nhớ Rừng - Thế
Lữ)
Vị thần xúc cảm bỗng như dẫm phải một gai
nhọn, suýt soa:
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng
(Nhớ Rừng - Thế
Lữ)
Biết rồi, biết rồi, thôi về rừng về núi đi
nhé, cho kẻ hèn này ngó cảnh, tiếp tục làm thơ.
Rặng núi mùa xuân ơi, đã hiện mầu
xanh biếc phía chân mây rồi đó hả, khiến tâm tư những
khách "kỷ nhân hồi" phải não nùng tiếc nuối ...
Non sông đang ngập tràn bão loạn.
Và, khúc quân hành cứ đồng vọng vang xa,
càng khiến chúng ta không thể nào không cầm bút viết gởi cho nhau,
cùng tặng cho đời nét đan thanh của trái tim đã một thời sục
sôi công phá đòn thù của địch.
Nắng rực rỡ, nắng chứa chan, cả một bình
minh nắng vàng đổ xuống khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai", vị
thần xúc cảm, người tình viễn mộng, xin mãi cho ta nguồn cảm hứng
... vô bờ.
CAO MỴ NHÂN (HNPD)