Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

TẢN MẠN CHUYỆN BÁO - Việt Nhân

(HNPĐ) Chủ nhiệm, hay chủ bút hai chữ đó đối với mỗ tôi, không cần phải mất công phân tách cái khác biệt của chúng, đều là chủ tất, vả lại báo giấy nay đâu còn viết

(HNPĐ) Chủ nhiệm, hay chủ bút hai chữ đó đối với mỗ tôi, không cần phải mất công phân tách cái khác biệt của chúng, đều là chủ tất, vả lại báo giấy nay đâu còn viết cho ai nữa đâu mà phải cần rạch ròi như lúc trước, khi thì đi gặp chủ bút, lúc lại đến tìm ông chủ nhiệm. Từ cái quen đã lâu nên chỉ giữ lại mỗi tờ magazine, mà cô em đứng đầu, tôi vốn quen miệng vẫn gọi là cô chủ báo, như anh Đồ đây tôi gọi anh bằng cái tên thân thương, anh chủ biên… Cứ chủ là được rồi, là sếp mỗ tôi, và các ông bà chủ này chắc không phiền về chuyện bài vở, mấy năm trước lúc còn khỏe muốn viết gì thì viết, cùng một số báo, gửi một bài đăng một bài, hai bài đăng hai bài, với hai tên tác giả khác nhau, còn nhiều hơn thì dễ thôi, cô chủ báo tung nó lên online.

Đi ra ngoài phố chợ tết về, lỉnh kỉnh bao bị cùng thức ăn, chúng bị xếp hàng thứ mà bị để nằm lăn lóc dưới sàn nhà, cái quí cái trọng vẫn là tờ báo xuân vừa mua trong một tiệm liquor, tôi vẫn quen tánh thế từ khi còn là chú nhóc. Sách báo luôn trên tay, đọc ngấu nghiến như như kẻ đói chữ, ngồi ăn cơm với cuốn sách để trên đùi, chui vào mùng đi ngủ không quên lận theo trong bụng cuốn truyện đang đọc dở, thì nay có tờ báo xuân không thể cấm tôi đọc trước, còn ăn thì lúc nào ăn mà chẳng được. Trang đầu vẫn là lá thư chủ nhiệm, bài kế tiếp là sớ táo quân, ông táo bận áo không bận quần, theo báo nói là táo cỡi cá chép báo cáo chuyện người, chuyện mình, chuyện trong tòa báo, chuyện ngoài ngã tư quốc tế…

Dân làng báo đã từ bao đời trong tập san xuân của mình vẫn thường không thiếu bài sớ táo quân, còn ai bầy têu thì chịu thua thôi, không biết được là ai và báo nào viết lần đầu, còn kẻ thích người chê thì chuyện đời không tránh khỏi. Có một lần trong tù nghe ý kiến ông anh Trịnh Viết Thành  lúc còn ăn cơm tù ở Gia Trung, ông theo lối phạng thẳng của ông mà gọi đó là cái “ấm ớ”, sao cứ báo xuân thì phải có sớ táo quân là thế nào? Theo ý mỗ tôi thì bài sớ cũng chỉ là một bài có tính tổng hợp, dễ viết và vui thế thôi, nhưng theo ông Thành thư ký tòa soạn một thời của Tiền tuyến, rồi Quật Cường thì sao không viết đại loại những bài như thế giới một năm qua, nghe nó văn chương báo chí hơn. Đấy là ý của ông anh làm báo có tầm vóc, nhô con như tôi không dám lạm bàn!

Nhắc tới trại Gia Trung, xin được trở lại chuyện báo! Trại khổ sai này, cái khắc nghiệt của nó không chỉ vang danh trong nước, mà bay xa ra cả xứ ngoài ai cũng đều biết, thế mà nó lại giở trò bắt tù viết bài ca ngợi chính sách giáo dục cải tạo của chúng. Cuối năm, những ngày sắp tết, mỗi phân trại thường chỉ định một số đội nào đó, mỗi đội một tờ bích báo, để có dăm tờ đón xuân gọi là thi đua cùng nhau trong học tập cải tạo, nơi phân trại tôi có cả chục ông nhà báo vào đây ăn cơm tù, vì tội văn nghệ sĩ phản động, không biết có ai trong các ông đã phải góp bài? Riêng mỗ tôi cũng đã có lúc bị dính, một bận anh Hà Tường Cát hỏi ý tôi việc này, tôi trả lời dứt khoát là nếu bị ép quá, thì tôi giúp phần trang trí tờ báo thế thôi, còn viết bài thì tuyệt đối không, chả là anh Cát cũng bị chỉ định công việc này.

Hôm nay 23 tháng chạp, không khí tết đã lan tỏa khắp nơi, nhưng những sạp báo trong khu phố Saigon nhỏ cái nhộn nhịp như không còn được như xưa, có kẻ nói thời buổi internet, điện báo, cái vi vút lướt mạng, đã đè bẹp cái thú nhâm nhi tách trà xuân với trang báo giấy. Và bạn bè còn giữ lệ gửi bằng bưu điện cho nhau tờ báo xuân ngày càng như ít dần đi, nhớ lúc vàng son báo giấy, anh em mua biếu nhau nhiều quá, có tờ nằm trên bàn đến lúc ném vào thùng recycle chưa được một lần giở ra đọc. Cũng là chữ nghĩa, mà so với lúc xưa để thấy hôm nay sao nó bị xem rẻ, nhớ ngày nào còn bé con ngày tết thích lắm theo mẹ đi chợ tết, lúc về vẫn luôn là mấy tờ báo xuân cho cha, báo xuân những năm ấy, chỉ mỗi cái bìa là in mầu thôi, ruột vẫn là trắng đen.

Những năm trước nơi khu phố Bolsa, trước hàng chè Cali trong khu chợ ABC, một bà cụ già bán báo giấy, bà như thể một người homeless, sạp báo lưu động của bà là chiếc shopping cart với đầy báo ngày, báo tháng , báo tuần… Mỗ tôi là một trong những khách hàng thường xuyên của bà, những đồng tiền tôi đưa bà luôn có dư, và để bà không từ chối mà tôi đùa rằng đó là tôi mời bà ly nước mía, uống lấy sức mà đẩy chữ đi bán… Vẫn luôn để thay cho tiếng cám ơn mà bà nhìn tôi cười, cái cười đôn hậu và bà cũng luôn với cái câu –Cậu lấy thêm báo để coi đi, tôi đi lãnh báo người ta cho tui thêm nhiều lắm... Mỗi lần có dịp đi ngang đấy, thấy bà bán được báo mà lòng nghe vui cho bà, và vui cho cả tôi!

Cũng có lúc ra đến nơi không gặp bà, nhìn những chiếc xe cảnh sát chạy quanh trong khu chợ, mà nghe mắt cay nghĩ đến cảnh thân già chậm chậm, lê bước đẩy chiếc xe cart đầy báo trên hè phố Bolsa. Cô chủ báo đã lâu rồi có lần nói cùng mỗ tôi, “anh không là nhà báo, mà là nhà văn…” - Trật tuốt rồi cô em ơi, nhà báo gì tôi, nhà văn lại càng không dám, nhưng trong tôi không ai biết mình bằng mình, tôi chỉ là kẻ thích viết, mê đọc, mười lần như một ra khu chợ ABC vào tiệm liquor, nhìn những tờ báo nằm im trên quầy, không đến đổi “lá vàng rơi trên giấy, ngoài trời mưa bụi baỵ” nhưng nhìn cảnh mọi người xúm đen xúm đỏ bên quầy lô tô, mà nghe buồn cho những tờ báo giấy nằm im.

Ta đi, ta mang theo quê hương, những ông anh già đã nói thế, khi thấy trên xứ người những rập khuôn sinh hoạt dân mình, vẫn mang đậm sắc thái ngày nào bên quê nhà, nhưng nay phố tết liệu nó có đủ hồn khi vắng đi những sạp báo giấy ngày xuân? Lang thang suốt một buổi chiều, tôi đã hiểu thế nào là cái buồn của nhà thơ Vũ Đình Liên năm xưa trong ông đồ già, “những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ…” để mà nhớ bà cụ bán báo năm xưa giữa phố tết đông người qua, để rồi như nhà thơ hụt hẫng khi thấy hoa đào nay lại nở, nhưng vắng đi người xưa.

Việt Nhân (HNPĐ)


Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

TẢN MẠN CHUYỆN BÁO - Việt Nhân

(HNPĐ) Chủ nhiệm, hay chủ bút hai chữ đó đối với mỗ tôi, không cần phải mất công phân tách cái khác biệt của chúng, đều là chủ tất, vả lại báo giấy nay đâu còn viết

(HNPĐ) Chủ nhiệm, hay chủ bút hai chữ đó đối với mỗ tôi, không cần phải mất công phân tách cái khác biệt của chúng, đều là chủ tất, vả lại báo giấy nay đâu còn viết cho ai nữa đâu mà phải cần rạch ròi như lúc trước, khi thì đi gặp chủ bút, lúc lại đến tìm ông chủ nhiệm. Từ cái quen đã lâu nên chỉ giữ lại mỗi tờ magazine, mà cô em đứng đầu, tôi vốn quen miệng vẫn gọi là cô chủ báo, như anh Đồ đây tôi gọi anh bằng cái tên thân thương, anh chủ biên… Cứ chủ là được rồi, là sếp mỗ tôi, và các ông bà chủ này chắc không phiền về chuyện bài vở, mấy năm trước lúc còn khỏe muốn viết gì thì viết, cùng một số báo, gửi một bài đăng một bài, hai bài đăng hai bài, với hai tên tác giả khác nhau, còn nhiều hơn thì dễ thôi, cô chủ báo tung nó lên online.

Đi ra ngoài phố chợ tết về, lỉnh kỉnh bao bị cùng thức ăn, chúng bị xếp hàng thứ mà bị để nằm lăn lóc dưới sàn nhà, cái quí cái trọng vẫn là tờ báo xuân vừa mua trong một tiệm liquor, tôi vẫn quen tánh thế từ khi còn là chú nhóc. Sách báo luôn trên tay, đọc ngấu nghiến như như kẻ đói chữ, ngồi ăn cơm với cuốn sách để trên đùi, chui vào mùng đi ngủ không quên lận theo trong bụng cuốn truyện đang đọc dở, thì nay có tờ báo xuân không thể cấm tôi đọc trước, còn ăn thì lúc nào ăn mà chẳng được. Trang đầu vẫn là lá thư chủ nhiệm, bài kế tiếp là sớ táo quân, ông táo bận áo không bận quần, theo báo nói là táo cỡi cá chép báo cáo chuyện người, chuyện mình, chuyện trong tòa báo, chuyện ngoài ngã tư quốc tế…

Dân làng báo đã từ bao đời trong tập san xuân của mình vẫn thường không thiếu bài sớ táo quân, còn ai bầy têu thì chịu thua thôi, không biết được là ai và báo nào viết lần đầu, còn kẻ thích người chê thì chuyện đời không tránh khỏi. Có một lần trong tù nghe ý kiến ông anh Trịnh Viết Thành  lúc còn ăn cơm tù ở Gia Trung, ông theo lối phạng thẳng của ông mà gọi đó là cái “ấm ớ”, sao cứ báo xuân thì phải có sớ táo quân là thế nào? Theo ý mỗ tôi thì bài sớ cũng chỉ là một bài có tính tổng hợp, dễ viết và vui thế thôi, nhưng theo ông Thành thư ký tòa soạn một thời của Tiền tuyến, rồi Quật Cường thì sao không viết đại loại những bài như thế giới một năm qua, nghe nó văn chương báo chí hơn. Đấy là ý của ông anh làm báo có tầm vóc, nhô con như tôi không dám lạm bàn!

Nhắc tới trại Gia Trung, xin được trở lại chuyện báo! Trại khổ sai này, cái khắc nghiệt của nó không chỉ vang danh trong nước, mà bay xa ra cả xứ ngoài ai cũng đều biết, thế mà nó lại giở trò bắt tù viết bài ca ngợi chính sách giáo dục cải tạo của chúng. Cuối năm, những ngày sắp tết, mỗi phân trại thường chỉ định một số đội nào đó, mỗi đội một tờ bích báo, để có dăm tờ đón xuân gọi là thi đua cùng nhau trong học tập cải tạo, nơi phân trại tôi có cả chục ông nhà báo vào đây ăn cơm tù, vì tội văn nghệ sĩ phản động, không biết có ai trong các ông đã phải góp bài? Riêng mỗ tôi cũng đã có lúc bị dính, một bận anh Hà Tường Cát hỏi ý tôi việc này, tôi trả lời dứt khoát là nếu bị ép quá, thì tôi giúp phần trang trí tờ báo thế thôi, còn viết bài thì tuyệt đối không, chả là anh Cát cũng bị chỉ định công việc này.

Hôm nay 23 tháng chạp, không khí tết đã lan tỏa khắp nơi, nhưng những sạp báo trong khu phố Saigon nhỏ cái nhộn nhịp như không còn được như xưa, có kẻ nói thời buổi internet, điện báo, cái vi vút lướt mạng, đã đè bẹp cái thú nhâm nhi tách trà xuân với trang báo giấy. Và bạn bè còn giữ lệ gửi bằng bưu điện cho nhau tờ báo xuân ngày càng như ít dần đi, nhớ lúc vàng son báo giấy, anh em mua biếu nhau nhiều quá, có tờ nằm trên bàn đến lúc ném vào thùng recycle chưa được một lần giở ra đọc. Cũng là chữ nghĩa, mà so với lúc xưa để thấy hôm nay sao nó bị xem rẻ, nhớ ngày nào còn bé con ngày tết thích lắm theo mẹ đi chợ tết, lúc về vẫn luôn là mấy tờ báo xuân cho cha, báo xuân những năm ấy, chỉ mỗi cái bìa là in mầu thôi, ruột vẫn là trắng đen.

Những năm trước nơi khu phố Bolsa, trước hàng chè Cali trong khu chợ ABC, một bà cụ già bán báo giấy, bà như thể một người homeless, sạp báo lưu động của bà là chiếc shopping cart với đầy báo ngày, báo tháng , báo tuần… Mỗ tôi là một trong những khách hàng thường xuyên của bà, những đồng tiền tôi đưa bà luôn có dư, và để bà không từ chối mà tôi đùa rằng đó là tôi mời bà ly nước mía, uống lấy sức mà đẩy chữ đi bán… Vẫn luôn để thay cho tiếng cám ơn mà bà nhìn tôi cười, cái cười đôn hậu và bà cũng luôn với cái câu –Cậu lấy thêm báo để coi đi, tôi đi lãnh báo người ta cho tui thêm nhiều lắm... Mỗi lần có dịp đi ngang đấy, thấy bà bán được báo mà lòng nghe vui cho bà, và vui cho cả tôi!

Cũng có lúc ra đến nơi không gặp bà, nhìn những chiếc xe cảnh sát chạy quanh trong khu chợ, mà nghe mắt cay nghĩ đến cảnh thân già chậm chậm, lê bước đẩy chiếc xe cart đầy báo trên hè phố Bolsa. Cô chủ báo đã lâu rồi có lần nói cùng mỗ tôi, “anh không là nhà báo, mà là nhà văn…” - Trật tuốt rồi cô em ơi, nhà báo gì tôi, nhà văn lại càng không dám, nhưng trong tôi không ai biết mình bằng mình, tôi chỉ là kẻ thích viết, mê đọc, mười lần như một ra khu chợ ABC vào tiệm liquor, nhìn những tờ báo nằm im trên quầy, không đến đổi “lá vàng rơi trên giấy, ngoài trời mưa bụi baỵ” nhưng nhìn cảnh mọi người xúm đen xúm đỏ bên quầy lô tô, mà nghe buồn cho những tờ báo giấy nằm im.

Ta đi, ta mang theo quê hương, những ông anh già đã nói thế, khi thấy trên xứ người những rập khuôn sinh hoạt dân mình, vẫn mang đậm sắc thái ngày nào bên quê nhà, nhưng nay phố tết liệu nó có đủ hồn khi vắng đi những sạp báo giấy ngày xuân? Lang thang suốt một buổi chiều, tôi đã hiểu thế nào là cái buồn của nhà thơ Vũ Đình Liên năm xưa trong ông đồ già, “những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ…” để mà nhớ bà cụ bán báo năm xưa giữa phố tết đông người qua, để rồi như nhà thơ hụt hẫng khi thấy hoa đào nay lại nở, nhưng vắng đi người xưa.

Việt Nhân (HNPĐ)


BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm