Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

THÁNG NĂM - Việt Nhân

(HNPĐ) Vẫn lệ hằng năm cuối tháng Tư đen, mỗ tôi cùng vài anh bạn thân lính cũ lại ngồi bên nhau chuyện vãn, như thể ngày nào sau tháng tư tan hàng, cũng cùng nhau



(HNPĐ) Vẫn lệ hằng năm cuối tháng Tư đen, mỗ tôi cùng vài anh bạn thân lính cũ lại ngồi bên nhau chuyện vãn, như thể ngày nào sau tháng tư tan hàng, cũng cùng nhau nơi quán cóc lề đường Sài Gòn, lúc đó vẫn còn là tháng Năm chưa bị mắc điếm thằng vẹm.

Khi xưa còn trẻ lại thêm tánh lính tráng vốn quen đùa dỡn, chuyện với nhau không thiếu tiếng cười… Hôm nay thì đã khác! Bên ly cà phê nhìn người qua lại trên phố xứ người, có anh như tiếc nuối mà chép miệng:

-Bây giờ tụi mình già hết rồi.

-Già là cái chắc, tính từ 75 tới nay là 39 năm, cộng thêm từng ấy năm làm sao mà hổng già.

Lại nhắc chuyện cũ, gặp nhau là chỉ bao nhiêu đó thôi, có thể nói ngồi bên nhau loanh quanh rồi cũng lôi những gì ngày xưa mà nói, ở đất Mẽo, đời sống có đủ thứ chuyện đẹp, chuyện vui đến với mình, vậy mà không bao giờ nhắc lấy một tiếng. Có anh lý giải nguyên do có chuyện đó là bởi mình như tờ giấy, ban đầu đầy ắp lửa đạn chiến tranh, rồi đi tù thì bị bôi sơn xám xịt, một nửa sau dù có muốn tô thêm sắc mầu vẫn trớt quớt, còn chổ trống nào nữa đâu để tô?.

Lại có anh bày đặt ta đây chữ nghĩa mà gọi đó là hội chứng, lính Mẽo có hội chứng của chúng chiến tranh Việt Nam, mình có hội chứng của mình, mỗ tôi hỏi anh vậy mình có hội chứng gì, thì anh trả lời gọn lỏn bằng hai chữ: cải  tạo (?!). Đã bắt đầu ăn nói lẩm cẩm rồi, mấy anh già là luôn được ông trời ban cho cái bệnh đó, rồi như không muốn dứt chuyện về thời gian mà bổng có anh hỏi trống không bằng câu: Trong đời tụi mình, năm tháng nào mình thấy như dài nhất.

Ngày tháng trong tù chứ còn gì mà phải hỏi… Tất cả đồng ý cùng mỗ tôi điều đó, năm tháng miệt mù trong tù không dài thì còn lúc nào dài hơn, tù không bản án cóc biết ngày ra, rồi nhớ đủ thứ, vợ, con... Nhớ về người cho đã, rồi nhớ đến các món ăn trong đời đã nếm, đói vàng mắt mà đâm nhớ đâm thèm. Anh bạn tôi lắc đầu quầy quậy, mà rằng đó là tháng Năm 75, thời gian đi tù buồn nhớ thì có, nhưng lao động khờ người thì thời gian cũng qua mau, cái dài là những ngày sau lúc tan hàng tháng năm, đi ra đi vào không biết làm gì, không biết ngài mai ra sao?

Lắm hôm sốt ruột mà đạp xe lọc cọc hơn chục cây số, chỉ để hỏi nhau mỗi câu “Có gì mới hôn?”, mới đây là tin tức “học tập”, vì giữa tháng năm có tin rỉ tai về học tập cải tạo bắt đầu được tung ra. Lúc đó anh em vẫn đùa với nhau là lính đồn Ngụy nghe… giống như sau này trong trại, nhất là những năm 85-86 có câu cửa miệng hay nói là tù đồn tội nghe về chuyện “đi Mỹ”!

Trở lại chuyện tháng Năm, ngày lại ngày sao thấy im re, trong cái cảnh ấy thời gian không thấy dài thì là gì, vả lại lúc ấy trong nhà chỉ còn tí tỉnh tiền còm, cái ăn, cái dùng, nếu tiện tặn cũng chỉ được một hai tháng là hết mức, phải nghĩ đến chuyện đi làm. Nay nghĩ lại lúc đó có đi tìm việc chắc gì đã có ai mướn, ai cũng như mình, chưa ra đâu với đâu, mọi người như chờ một cái gì đó… Đến đầu tháng Sáu, cái gọi là Uỷ Ban Quân Quản Thành Phố có thông cáo cả trên đài lẫn báo, rằng các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi học tập cải tạo.

Cái tệ hại của cả một tháng Năm dài sốt ruột, đã đem đến những cái bây giờ nhớ lại mà mình giận lấy mình, cũng bởi cái tâm đơn thuần mới bị thằng điếm nó lừa… Nghe thông báo biết được địa điểm cùng thời gian trình diện, vậy là ùn ùn kéo nhau đi, đi trước đi sau cũng là đi, tính đi cho xong để còn trở về làm ăn, cái câu các học viên phải mang theo một tháng tiền ăn và những đồ đạc cần thiết, nghe sao nhẹ hều.

Có lắm người không thuộc thành phần như thông cáo nêu, vẫn cố nài để được đi! Cái này xin thông cảm, cái thông cáo nói như vậy ai mà không mong đi xong cho rồi, mắc điếm là ở chổ này, lúc đó BBC, VOA loan các thông cáo cũng không quên kèm lời khen nức nở, nên tất cả anh em dắt nhau vô chuồng một cách xuôi rót, tin vào một tháng, để rồi ở tù mút mùa lệ thủy.

THÁNG NĂM - Ông nhà văn Thanh Nam, sau ngày cộng sản chiếm lấy miền Nam ông trôi dạt tha hương, trên đất khách ngày đầu xuân 77 ông có câu thơ mà mọi người đều cho là hay:

Một năm người có mười hai tháng
Ta trọn năm dài Một Tháng Tư!

Mỗ tôi cùng vài người bạn lính cũ, cũng một cái tâm tháng Tư như thế nên luôn ngồi lại cùng nhau trong những ngày này, nhưng suy cho cùng ngày tháng đó chỉ là cái mốc, mà những gì sau ngày đó mới là cái mọi người đớn đau. Còn ngày miền Nam bị bức tử thì cho tới nay đã quá rõ, nó đã được định từ ba năm trước (1972) cho thân phận một nước nhược tiểu, ngay cả kẻ ngỡ mình anh hùng thì cũng chỉ là con cờ (1975) được cho đi nước thắng.

Để rồi cho rằng ta đã làm nên kỳ tích mà huênh hoang kỷ niệm ngày tháng Tư, ôi thôi đủ cái tên gọi, có cả những bài viết đặt vấn đề gọi thế nào cho xứng với cái mà chúng gọi là “kỳ tích” đó, nhất là với báo chí của cái nhà nước xã nghĩa, chúng gọi là ngày thống nhất, là ngày giải phóng miền Nam. Và còn huênh hoang hơn gọi đó là ngày thắng đế quốc Mỹ, để rồi rầm rộ ăn mừng, pháo hoa cờ xí, câu chuyện hôm nay mỗ tôi không xin thưa về cái những người cộng sản đang ồn ào phét lác…

Mà chỉ xin nói những gì đã đến cùng người dân kể từ đó đến nay, 42 năm chiến thắng! Của cải gom về một mối, đế quốc Mỹ đã cút, dân Ngụy đã nhào, miệng hô đi làm cách mạng vô sản, đến nay đã trở nên những chuyên viên vồ sản lão luyện, còn người dân thì trở nên khố rách áo ôm. Cho nên nói không ngoa từ ngày chiếm được miền Nam, tiếng Việt phong phú có thêm nhiều từ mới mà trong đó hai chữ ‘tư bản đỏ’ và ‘dân oan’ là đậm nét nhất, thử hỏi có hay không hai giai cấp mới mà người dân mĩa mai gọi là hai thái cực?

Một đằng tận cùng dưới đáy xã hội, bị cướp không còn lấy mảnh đất cắm dùi, đem thân làm dân oan sống vất vưởng ngoài công viên hè phố, và đằng khác là ông cách mạng tư bản đỏ, bỏ dép râu nón cối, nay ông đeo kính gọng vàng ngồi co chân nước lụt trên xe Mẹc. Chính các ông một thời tự xưng là cách mạng, nay ông cướp đất dân lành để sinh ra tầng lớp dân oan, và ông từ một thằng du thủ du thực, không một hòn đất chọi chim nay thành đại gia, người ta nhìn địa vị hai bên mà gọi là hai thái cực.

Thực tế cho thấy hai bên là đối nghịch, hai bên là là kẻ thù của nhau, kẻ đi cướp và người bị cướp, cái ăn cướp này nó đã bắt đầu từ những ngày đầu tháng năm, những căn phố lớn phố nhỏ đất Sài gòn một sớm một chiều thay đổi chủ. Anh Tư, anh Ba, chị Năm... theo đảng càng lâu thì căn nhà anh cướp được sẽ ở con đường phố lớn... thế rồi mạnh ai nấy cướp, mấy anh nằm vùng không chịu thua các anh Bắc kỳ hai nút, cả một cái đảng quang vinh đã biến thành đảng cướp.

Các anh trung ương chủ trương đánh tư sản kiếm vàng, thì các anh cò ke lục chốt du kích tổ chức bán bãi vượt biên cũng để lấy vàng, đến khi người giàu cạn kiệt không còn ai, thì các anh lại thêm hai lần đổi tiền năm 78 và 85, để vét nốt những đồng xu cuối của dân nghèo. Hết còn gì để mà cướp, thì các anh chuyển sang đi buôn, bán buôn tất cả những gì trong tầm tay các anh quơ được, cũng vẫn là đất đai tài nguyên là chính để kiếm đô la, đây là nghề không vốn, nhưng dầu sao đất đai các thứ đó nó chỉ có hạn cũng sẽ đến lúc cạn kiệt.

Chỉ có con người, người lại đẻ ra người, chỉ cần bỏ cho dân đói, một khi đói thì đầu gối phải bò, làm bất cứ việc gì để có cái ăn bỏ vô miệng, thế là các anh buôn thêm mặt hàng mới, buôn người, từ trung ương đến các tỉnh, đâu dâu cũng có đường dây. Tỉnh càng nghèo đường dây vươn ra càng xa, kéo mãi tận các nước Liên Sô cũ, các đầu óc xã nghĩa làm ăn lối xã hội đen thì không còn có ai hơn, các đoàn lao nô cứ thế kéo nhau đi không khác những đoàn khất thực năm đói Ất Dậu.

Vì đói, kéo nhau đi bán sức bán thân cho cái ăn, mà dân Việt bị khinh, bị xua đuổi khắp nơi! Còn nhà nước xã nghĩa là kẻ thắng, nhưng bản chất lại đốn mạt, một nhà nước ma cô, cách mạng gì nơi các tay thổ phỉ, từ chổ buôn lao nô thâu tiền cho đầy túi tham, đến cung cấp gái mãi dâm, mặt rô không ai khác lại là nhân viên nhà nước tại những tòa đại sứ nơi đất người.

Tháng năm đã phơi rõ bộ mặt những tay bịp, lộ nguyên hình những tay cướp cạn khoác áo cách mạng, dân miền Nam không thể nào quên được những đoàn xe tháng năm chở đồ ăn cướp đem về Bắc, hay những tay cán bộ vai mang xà cột đánh tư sản, bằng cách đi gõ từng viên gạch sàn nhà để tìm nơi dấu của.

VIỆT NHÂN (HNPĐ)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

THÁNG NĂM - Việt Nhân

(HNPĐ) Vẫn lệ hằng năm cuối tháng Tư đen, mỗ tôi cùng vài anh bạn thân lính cũ lại ngồi bên nhau chuyện vãn, như thể ngày nào sau tháng tư tan hàng, cũng cùng nhau



(HNPĐ) Vẫn lệ hằng năm cuối tháng Tư đen, mỗ tôi cùng vài anh bạn thân lính cũ lại ngồi bên nhau chuyện vãn, như thể ngày nào sau tháng tư tan hàng, cũng cùng nhau nơi quán cóc lề đường Sài Gòn, lúc đó vẫn còn là tháng Năm chưa bị mắc điếm thằng vẹm.

Khi xưa còn trẻ lại thêm tánh lính tráng vốn quen đùa dỡn, chuyện với nhau không thiếu tiếng cười… Hôm nay thì đã khác! Bên ly cà phê nhìn người qua lại trên phố xứ người, có anh như tiếc nuối mà chép miệng:

-Bây giờ tụi mình già hết rồi.

-Già là cái chắc, tính từ 75 tới nay là 39 năm, cộng thêm từng ấy năm làm sao mà hổng già.

Lại nhắc chuyện cũ, gặp nhau là chỉ bao nhiêu đó thôi, có thể nói ngồi bên nhau loanh quanh rồi cũng lôi những gì ngày xưa mà nói, ở đất Mẽo, đời sống có đủ thứ chuyện đẹp, chuyện vui đến với mình, vậy mà không bao giờ nhắc lấy một tiếng. Có anh lý giải nguyên do có chuyện đó là bởi mình như tờ giấy, ban đầu đầy ắp lửa đạn chiến tranh, rồi đi tù thì bị bôi sơn xám xịt, một nửa sau dù có muốn tô thêm sắc mầu vẫn trớt quớt, còn chổ trống nào nữa đâu để tô?.

Lại có anh bày đặt ta đây chữ nghĩa mà gọi đó là hội chứng, lính Mẽo có hội chứng của chúng chiến tranh Việt Nam, mình có hội chứng của mình, mỗ tôi hỏi anh vậy mình có hội chứng gì, thì anh trả lời gọn lỏn bằng hai chữ: cải  tạo (?!). Đã bắt đầu ăn nói lẩm cẩm rồi, mấy anh già là luôn được ông trời ban cho cái bệnh đó, rồi như không muốn dứt chuyện về thời gian mà bổng có anh hỏi trống không bằng câu: Trong đời tụi mình, năm tháng nào mình thấy như dài nhất.

Ngày tháng trong tù chứ còn gì mà phải hỏi… Tất cả đồng ý cùng mỗ tôi điều đó, năm tháng miệt mù trong tù không dài thì còn lúc nào dài hơn, tù không bản án cóc biết ngày ra, rồi nhớ đủ thứ, vợ, con... Nhớ về người cho đã, rồi nhớ đến các món ăn trong đời đã nếm, đói vàng mắt mà đâm nhớ đâm thèm. Anh bạn tôi lắc đầu quầy quậy, mà rằng đó là tháng Năm 75, thời gian đi tù buồn nhớ thì có, nhưng lao động khờ người thì thời gian cũng qua mau, cái dài là những ngày sau lúc tan hàng tháng năm, đi ra đi vào không biết làm gì, không biết ngài mai ra sao?

Lắm hôm sốt ruột mà đạp xe lọc cọc hơn chục cây số, chỉ để hỏi nhau mỗi câu “Có gì mới hôn?”, mới đây là tin tức “học tập”, vì giữa tháng năm có tin rỉ tai về học tập cải tạo bắt đầu được tung ra. Lúc đó anh em vẫn đùa với nhau là lính đồn Ngụy nghe… giống như sau này trong trại, nhất là những năm 85-86 có câu cửa miệng hay nói là tù đồn tội nghe về chuyện “đi Mỹ”!

Trở lại chuyện tháng Năm, ngày lại ngày sao thấy im re, trong cái cảnh ấy thời gian không thấy dài thì là gì, vả lại lúc ấy trong nhà chỉ còn tí tỉnh tiền còm, cái ăn, cái dùng, nếu tiện tặn cũng chỉ được một hai tháng là hết mức, phải nghĩ đến chuyện đi làm. Nay nghĩ lại lúc đó có đi tìm việc chắc gì đã có ai mướn, ai cũng như mình, chưa ra đâu với đâu, mọi người như chờ một cái gì đó… Đến đầu tháng Sáu, cái gọi là Uỷ Ban Quân Quản Thành Phố có thông cáo cả trên đài lẫn báo, rằng các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi học tập cải tạo.

Cái tệ hại của cả một tháng Năm dài sốt ruột, đã đem đến những cái bây giờ nhớ lại mà mình giận lấy mình, cũng bởi cái tâm đơn thuần mới bị thằng điếm nó lừa… Nghe thông báo biết được địa điểm cùng thời gian trình diện, vậy là ùn ùn kéo nhau đi, đi trước đi sau cũng là đi, tính đi cho xong để còn trở về làm ăn, cái câu các học viên phải mang theo một tháng tiền ăn và những đồ đạc cần thiết, nghe sao nhẹ hều.

Có lắm người không thuộc thành phần như thông cáo nêu, vẫn cố nài để được đi! Cái này xin thông cảm, cái thông cáo nói như vậy ai mà không mong đi xong cho rồi, mắc điếm là ở chổ này, lúc đó BBC, VOA loan các thông cáo cũng không quên kèm lời khen nức nở, nên tất cả anh em dắt nhau vô chuồng một cách xuôi rót, tin vào một tháng, để rồi ở tù mút mùa lệ thủy.

THÁNG NĂM - Ông nhà văn Thanh Nam, sau ngày cộng sản chiếm lấy miền Nam ông trôi dạt tha hương, trên đất khách ngày đầu xuân 77 ông có câu thơ mà mọi người đều cho là hay:

Một năm người có mười hai tháng
Ta trọn năm dài Một Tháng Tư!

Mỗ tôi cùng vài người bạn lính cũ, cũng một cái tâm tháng Tư như thế nên luôn ngồi lại cùng nhau trong những ngày này, nhưng suy cho cùng ngày tháng đó chỉ là cái mốc, mà những gì sau ngày đó mới là cái mọi người đớn đau. Còn ngày miền Nam bị bức tử thì cho tới nay đã quá rõ, nó đã được định từ ba năm trước (1972) cho thân phận một nước nhược tiểu, ngay cả kẻ ngỡ mình anh hùng thì cũng chỉ là con cờ (1975) được cho đi nước thắng.

Để rồi cho rằng ta đã làm nên kỳ tích mà huênh hoang kỷ niệm ngày tháng Tư, ôi thôi đủ cái tên gọi, có cả những bài viết đặt vấn đề gọi thế nào cho xứng với cái mà chúng gọi là “kỳ tích” đó, nhất là với báo chí của cái nhà nước xã nghĩa, chúng gọi là ngày thống nhất, là ngày giải phóng miền Nam. Và còn huênh hoang hơn gọi đó là ngày thắng đế quốc Mỹ, để rồi rầm rộ ăn mừng, pháo hoa cờ xí, câu chuyện hôm nay mỗ tôi không xin thưa về cái những người cộng sản đang ồn ào phét lác…

Mà chỉ xin nói những gì đã đến cùng người dân kể từ đó đến nay, 42 năm chiến thắng! Của cải gom về một mối, đế quốc Mỹ đã cút, dân Ngụy đã nhào, miệng hô đi làm cách mạng vô sản, đến nay đã trở nên những chuyên viên vồ sản lão luyện, còn người dân thì trở nên khố rách áo ôm. Cho nên nói không ngoa từ ngày chiếm được miền Nam, tiếng Việt phong phú có thêm nhiều từ mới mà trong đó hai chữ ‘tư bản đỏ’ và ‘dân oan’ là đậm nét nhất, thử hỏi có hay không hai giai cấp mới mà người dân mĩa mai gọi là hai thái cực?

Một đằng tận cùng dưới đáy xã hội, bị cướp không còn lấy mảnh đất cắm dùi, đem thân làm dân oan sống vất vưởng ngoài công viên hè phố, và đằng khác là ông cách mạng tư bản đỏ, bỏ dép râu nón cối, nay ông đeo kính gọng vàng ngồi co chân nước lụt trên xe Mẹc. Chính các ông một thời tự xưng là cách mạng, nay ông cướp đất dân lành để sinh ra tầng lớp dân oan, và ông từ một thằng du thủ du thực, không một hòn đất chọi chim nay thành đại gia, người ta nhìn địa vị hai bên mà gọi là hai thái cực.

Thực tế cho thấy hai bên là đối nghịch, hai bên là là kẻ thù của nhau, kẻ đi cướp và người bị cướp, cái ăn cướp này nó đã bắt đầu từ những ngày đầu tháng năm, những căn phố lớn phố nhỏ đất Sài gòn một sớm một chiều thay đổi chủ. Anh Tư, anh Ba, chị Năm... theo đảng càng lâu thì căn nhà anh cướp được sẽ ở con đường phố lớn... thế rồi mạnh ai nấy cướp, mấy anh nằm vùng không chịu thua các anh Bắc kỳ hai nút, cả một cái đảng quang vinh đã biến thành đảng cướp.

Các anh trung ương chủ trương đánh tư sản kiếm vàng, thì các anh cò ke lục chốt du kích tổ chức bán bãi vượt biên cũng để lấy vàng, đến khi người giàu cạn kiệt không còn ai, thì các anh lại thêm hai lần đổi tiền năm 78 và 85, để vét nốt những đồng xu cuối của dân nghèo. Hết còn gì để mà cướp, thì các anh chuyển sang đi buôn, bán buôn tất cả những gì trong tầm tay các anh quơ được, cũng vẫn là đất đai tài nguyên là chính để kiếm đô la, đây là nghề không vốn, nhưng dầu sao đất đai các thứ đó nó chỉ có hạn cũng sẽ đến lúc cạn kiệt.

Chỉ có con người, người lại đẻ ra người, chỉ cần bỏ cho dân đói, một khi đói thì đầu gối phải bò, làm bất cứ việc gì để có cái ăn bỏ vô miệng, thế là các anh buôn thêm mặt hàng mới, buôn người, từ trung ương đến các tỉnh, đâu dâu cũng có đường dây. Tỉnh càng nghèo đường dây vươn ra càng xa, kéo mãi tận các nước Liên Sô cũ, các đầu óc xã nghĩa làm ăn lối xã hội đen thì không còn có ai hơn, các đoàn lao nô cứ thế kéo nhau đi không khác những đoàn khất thực năm đói Ất Dậu.

Vì đói, kéo nhau đi bán sức bán thân cho cái ăn, mà dân Việt bị khinh, bị xua đuổi khắp nơi! Còn nhà nước xã nghĩa là kẻ thắng, nhưng bản chất lại đốn mạt, một nhà nước ma cô, cách mạng gì nơi các tay thổ phỉ, từ chổ buôn lao nô thâu tiền cho đầy túi tham, đến cung cấp gái mãi dâm, mặt rô không ai khác lại là nhân viên nhà nước tại những tòa đại sứ nơi đất người.

Tháng năm đã phơi rõ bộ mặt những tay bịp, lộ nguyên hình những tay cướp cạn khoác áo cách mạng, dân miền Nam không thể nào quên được những đoàn xe tháng năm chở đồ ăn cướp đem về Bắc, hay những tay cán bộ vai mang xà cột đánh tư sản, bằng cách đi gõ từng viên gạch sàn nhà để tìm nơi dấu của.

VIỆT NHÂN (HNPĐ)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm