Cõi Người Ta
THUYỀN ĐÃ XA BỜ - CAO MỴ NHÂN
THUYỀN ĐÃ XA BỜ - CAO MỴ NHÂN
Bạn
hỏi tôi là: Sao có một trái tim thôi, mà lúc thì trừu tượng, khi xuất hiện lại
"ghép", rồi còn đập sai nhịp nữa, vậy sống thế nào đây?
Thì
vẫn đang sống đó thôi, trở ngại gì đâu ...
Trái
tim ? Nó chỉ là một khối cơ trơn, nhưng một mớ rối thần kinh vô hình cuốn nùi
trong đó, chỉ có chính mình biết được từng bước nắm rối với trăm mối tơ lòng
quấn chặt vào nhau, không cách nào gỡ nổi.
Trừ
phi người sinh ra nó kéo từng sợi, từng sợi tưởng mong manh, hoá ra dai đẳng vô
cùng, là đấng Hoá công, tạo dựng ra loài người huyền vi, ra tay tháo gỡ, hoặc
anh được Thượng Đế mặc khải, cho anh cái quyền rút cuộn tơ vương nơi tim đó của
mình, để xa điều cám dỗ êm đềm. ..
Anh
không vui, ngó ra dòng sông trước mặt, mặt sông cũng êm đềm như điều cám dỗ.
Nhưng
anh không công bằng với cả mặt sông đang lặng lờ cùng điều cám dỗ sôi nổi của
mình, là phải đưa điều cám dỗ trải dài trên mặt sông, để dòng sông nổi sóng,
cuốn trái tim trừu tượng đi xa, người mang trái tim ...trừu tượng đó, sẽ chết
trong đam mê, say đắm tình buồn.
Khiếp
ai trả công người thơ ngồi viết những lời si dại mộng mơ, mà mình chịu khó tôn
sùng tình anh chất ngất, mênh mang thế ?
Ở
đây chỉ toàn ghi câu hỏi thôi, không đợi những câu trả lời, bởi câu trả lời duy
nhất, lại chính anh là " điều cám dỗ thần bí. "
Lâu
nay mình tự đi tìm nguyên lý, chịu, chỉ có thánh mới trả lời rằng nỗi uyên
nguyên thầm kín, như có lần mình viết: là sẵn có cùng số phận ngài Thượng Đế
trao cho mỗi người, ngay từ đầu kiếp một bản lý lịch rồi.
Buổi
sáng chưa kịp viết những dòng này, đã bắt gặp bài " Kẻ ở ", như một
thông điệp anh gởi cho mình, đúng rồi chúng ta đang đóng nốt những vai tuồng
thật xuất sắc trước khi màn hạ, để nhận những tràng vỗ tay tha nhân thưởng
ngoạn vở kịch đời thương cảm nhất.
Ngày
mình vừa thoát vòng lao lý " cải tạo tập trung", mình có vẻ bất phùng
chế độ xã hội bên ngoài. Cụ bố chồng mình lên tinh thần mình một cách thực
tiễn: " Con ơi, mọi chuyện mọi điều, chỉ là những màn kịch mà ông trời đã
phân vai cho mọi người ở đời này.
Con
muốn thoát nó, diễn viên kịch, thì chỉ trừ phi con sắm xong vai trò mình, nên
hãy đóng nốt phần còn lại của kịch bản, cho thật hay, thật tốt, mà có lỡ ...dở,
cũng chẳng sao, hạ màn rồi.
Hồi
đó, mình có vẻ không vui vì thấy nhân sinh quan cụ bố chồng huỵch toẹt quá, với
cuộc đời mà không có khóm hoa, đàn bướm, quả là vô vị.
Còn
nay, đọc " Kẻ ở " của mình viết cách đây không lâu, tất
cả
những lời trong bài vừa nêu, đều linh cảm được ý nghĩ của anh, mình đã viết
theo quan niệm của anh, tất nhiên mình nằm khóc vùi suốt cả trưa nay...
Nắng
trưa ở một thành phố biển, mây gió hôm nay như đứng lại. Anh đang làm gì ? Vô
lẽ suốt ngày chỉ hỏi một câu : " Anh đang làm gì ?" Và, tất cả những
câu hỏi chỉ ghi ra như một bài test.
Rồi
lại tự trả lời: " Anh làm rất nhiều việc không phải để quên mình, mà để
không còn thì giờ nào trống trong đầu óc anh, trong lòng dạ anh, khiến cái hình
ảnh mình mãi mãi đứng ngoài nhìn vào tâm hồn anh, như kẻ lầm lỗi ăn năn, bứt
rứt...
Mình
lững thững ra chơi một mình ngoài khuôn viên " xơ xác điêu tàn vì ai
". Qua kính viễn vọng, mình thấy anh ngồi trầm tư...
Rõ
ràng quá rồi, ái ngại chuyện gì đây, ngoài vườn sau đó có một chục chậu quỳnh
đang mùa hoa nở, đủ mầu: vàng, cam , tím, trắng vv...
Thời
gian đi mau quá, mới năm ngoái anh hỏi thăm mình về mùa quỳnh nở, mùa đang dành
cho những chậu quỳnh của ... anh, sao anh không thử tới dự thiền trà, đạo trà
thưởng quỳnh nhỉ ?
Để
làm gì ? Mùa sẽ hết, rồi năm sẽ qua ...
Bây
giờ chẳng phải chỉ cây thiên tuế của riêng
anh như mình đã gởi hồn vào đó lâu nay, mà giờ quỳnh nở chứa chan tình nghĩa
kia, mình cũng thầm nói cho ...lòng mình nghe rằng những chậu quỳnh đó, cũng
chỉ của anh thôi.
Trong
tâm tư tình cảm muộn màng của bất cứ ai, sau một buổi trưa
vắng lặng, tất cả đã hoá thân thành một nỗi nhớ to ù: " Cô nhạn nam phi,
hồng bắc khứ " câu thơ khuyết danh, đã hơn một lần anh nói từ khi mới hạnh
ngộ, như nhắc nhở là chuẩn bị chia tay ngay từ buổi gặp đầu...
Thôi
trả lại anh chỗ ngồi ngó ra dòng sông dài dằng dặc, lê thê tự sự thân quen :
Từ
đây mãi mãi không thấy nhau...
Từ
đây mãi mãi ...thuyền anh đã trôi xa, từ đầu bờ, về cuối bến ...mênh mông hương
quỳnh vườn sau hôm nay...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)
Bàn ra tán vào (0)
THUYỀN ĐÃ XA BỜ - CAO MỴ NHÂN
THUYỀN ĐÃ XA BỜ - CAO MỴ NHÂN
Bạn
hỏi tôi là: Sao có một trái tim thôi, mà lúc thì trừu tượng, khi xuất hiện lại
"ghép", rồi còn đập sai nhịp nữa, vậy sống thế nào đây?
Thì
vẫn đang sống đó thôi, trở ngại gì đâu ...
Trái
tim ? Nó chỉ là một khối cơ trơn, nhưng một mớ rối thần kinh vô hình cuốn nùi
trong đó, chỉ có chính mình biết được từng bước nắm rối với trăm mối tơ lòng
quấn chặt vào nhau, không cách nào gỡ nổi.
Trừ
phi người sinh ra nó kéo từng sợi, từng sợi tưởng mong manh, hoá ra dai đẳng vô
cùng, là đấng Hoá công, tạo dựng ra loài người huyền vi, ra tay tháo gỡ, hoặc
anh được Thượng Đế mặc khải, cho anh cái quyền rút cuộn tơ vương nơi tim đó của
mình, để xa điều cám dỗ êm đềm. ..
Anh
không vui, ngó ra dòng sông trước mặt, mặt sông cũng êm đềm như điều cám dỗ.
Nhưng
anh không công bằng với cả mặt sông đang lặng lờ cùng điều cám dỗ sôi nổi của
mình, là phải đưa điều cám dỗ trải dài trên mặt sông, để dòng sông nổi sóng,
cuốn trái tim trừu tượng đi xa, người mang trái tim ...trừu tượng đó, sẽ chết
trong đam mê, say đắm tình buồn.
Khiếp
ai trả công người thơ ngồi viết những lời si dại mộng mơ, mà mình chịu khó tôn
sùng tình anh chất ngất, mênh mang thế ?
Ở
đây chỉ toàn ghi câu hỏi thôi, không đợi những câu trả lời, bởi câu trả lời duy
nhất, lại chính anh là " điều cám dỗ thần bí. "
Lâu
nay mình tự đi tìm nguyên lý, chịu, chỉ có thánh mới trả lời rằng nỗi uyên
nguyên thầm kín, như có lần mình viết: là sẵn có cùng số phận ngài Thượng Đế
trao cho mỗi người, ngay từ đầu kiếp một bản lý lịch rồi.
Buổi
sáng chưa kịp viết những dòng này, đã bắt gặp bài " Kẻ ở ", như một
thông điệp anh gởi cho mình, đúng rồi chúng ta đang đóng nốt những vai tuồng
thật xuất sắc trước khi màn hạ, để nhận những tràng vỗ tay tha nhân thưởng
ngoạn vở kịch đời thương cảm nhất.
Ngày
mình vừa thoát vòng lao lý " cải tạo tập trung", mình có vẻ bất phùng
chế độ xã hội bên ngoài. Cụ bố chồng mình lên tinh thần mình một cách thực
tiễn: " Con ơi, mọi chuyện mọi điều, chỉ là những màn kịch mà ông trời đã
phân vai cho mọi người ở đời này.
Con
muốn thoát nó, diễn viên kịch, thì chỉ trừ phi con sắm xong vai trò mình, nên
hãy đóng nốt phần còn lại của kịch bản, cho thật hay, thật tốt, mà có lỡ ...dở,
cũng chẳng sao, hạ màn rồi.
Hồi
đó, mình có vẻ không vui vì thấy nhân sinh quan cụ bố chồng huỵch toẹt quá, với
cuộc đời mà không có khóm hoa, đàn bướm, quả là vô vị.
Còn
nay, đọc " Kẻ ở " của mình viết cách đây không lâu, tất
cả
những lời trong bài vừa nêu, đều linh cảm được ý nghĩ của anh, mình đã viết
theo quan niệm của anh, tất nhiên mình nằm khóc vùi suốt cả trưa nay...
Nắng
trưa ở một thành phố biển, mây gió hôm nay như đứng lại. Anh đang làm gì ? Vô
lẽ suốt ngày chỉ hỏi một câu : " Anh đang làm gì ?" Và, tất cả những
câu hỏi chỉ ghi ra như một bài test.
Rồi
lại tự trả lời: " Anh làm rất nhiều việc không phải để quên mình, mà để
không còn thì giờ nào trống trong đầu óc anh, trong lòng dạ anh, khiến cái hình
ảnh mình mãi mãi đứng ngoài nhìn vào tâm hồn anh, như kẻ lầm lỗi ăn năn, bứt
rứt...
Mình
lững thững ra chơi một mình ngoài khuôn viên " xơ xác điêu tàn vì ai
". Qua kính viễn vọng, mình thấy anh ngồi trầm tư...
Rõ
ràng quá rồi, ái ngại chuyện gì đây, ngoài vườn sau đó có một chục chậu quỳnh
đang mùa hoa nở, đủ mầu: vàng, cam , tím, trắng vv...
Thời
gian đi mau quá, mới năm ngoái anh hỏi thăm mình về mùa quỳnh nở, mùa đang dành
cho những chậu quỳnh của ... anh, sao anh không thử tới dự thiền trà, đạo trà
thưởng quỳnh nhỉ ?
Để
làm gì ? Mùa sẽ hết, rồi năm sẽ qua ...
Bây
giờ chẳng phải chỉ cây thiên tuế của riêng
anh như mình đã gởi hồn vào đó lâu nay, mà giờ quỳnh nở chứa chan tình nghĩa
kia, mình cũng thầm nói cho ...lòng mình nghe rằng những chậu quỳnh đó, cũng
chỉ của anh thôi.
Trong
tâm tư tình cảm muộn màng của bất cứ ai, sau một buổi trưa
vắng lặng, tất cả đã hoá thân thành một nỗi nhớ to ù: " Cô nhạn nam phi,
hồng bắc khứ " câu thơ khuyết danh, đã hơn một lần anh nói từ khi mới hạnh
ngộ, như nhắc nhở là chuẩn bị chia tay ngay từ buổi gặp đầu...
Thôi
trả lại anh chỗ ngồi ngó ra dòng sông dài dằng dặc, lê thê tự sự thân quen :
Từ
đây mãi mãi không thấy nhau...
Từ
đây mãi mãi ...thuyền anh đã trôi xa, từ đầu bờ, về cuối bến ...mênh mông hương
quỳnh vườn sau hôm nay...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)