Văn Học & Nghệ Thuật
TRAO ĐỔI VỚI ANH THÁI QUỐC MƯU - CHU VƯƠNG MIỆN
TRAO ĐỔI VỚI ANH THÁI QUỐC MƯU
Chu vương miện
-
Trong Bản Dịch {Thuật Hoài ] của chí sĩ Đặng Dung , câu thứ ba anh dịch như sau :
- “Gặp thời giặc cỏ lươn vênh váo “
Người viết sẽ trở lại vấn đề này ngay bây giờ , trước nhất xin có đôi dòng về tác giả .
“ Thuật Hoài” là bài thơ của Đặng Dung ,con Đặng Tất người huyện Thiên Lộc Nghệ An [ nay là Huyện Can Lộc Hà Tĩnh ] sau khi vua Hậu Trần Giản Định Đế giết chết cha ông , ông đón Trần Quí Khóach lập lên làm vua , đánh nhau với quân nhà Minh nhiều trận , sau bị quân địch bắt , ông tử tiết .
Nguyên văn :
Thế sự du du nại não hà !
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Trí chủ hữu hoài phù địa trục
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà
Quốc thù vị phục đầu tiên bạch
Kỷ độ long toàn đái nguyệt ma
DỊCH NÔM
Việc đời bối rối tuổi già vay ?
Trời đất vô cùng một cuộc say
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay
Vai khiêng trái đất mong phò chúa
Giáp gột sông trời khó rạch mây
thù trả chưa xong đầu đã bạc
gươm mài bóng nguyệt biết bao rầy
Phan Kế Bính dịch
Đại Nam Nhất Thống Chí
[Đông Dương tạp chí , lớp mới sớ 116]
*
Ở trang viết này , chúng tôi không làm công việc của nhà phê bình , không khen là bản dịch này hay bản dịch kia không hay , mà chúng tôi chỉ lựa câu thứ ba mà trong câu thơ bẩy chữ này , chúng tôi tách tiêng chỉ chọn hai từ là “ Đồ Điếu ‘ để trao đổi với dịch giả Thái Quốc Mưu. Bản dịch của cụ Phan Kế Bính không dám lạm bàn làm gi ? vì đã qua trên cả trăm năm và ngay lúc bấy giờ chữ Quốc Ngữ còn phôi thai coi như bản dịch tài liệu của lịch sử coi để tham khảo . bây giờ xin trở qua câu thứ ba của dịch gỉa Thái Quốc Mưu :
Gặp thời “ giặc cỏ “ lươn vênh váo.
Hai từ Đồ Điếu theo nghĩa thông thường ma ai cũng hiểu là :
Đồ là Đồ tể người chuyên sống bằng nghề sát sanh , giết heo bò ……
Điếu là người đi câu Cá.
Nguyên nghĩa của bài thơ Thuật Hoài vơi Hai từ Đồ Điếu vốn là binh thường , qua ngòi bút uyên thâm của cụ Phan kế Bính thì từ” Danh từ” chuyển thành “Tĩnh Từ “ .đương chủ từ biến thành tĩnh từ . câu nay bây giờ mà viết như vậy là bất thành cú ,
Nếu tạm dịch Như vầy thi coi như đúng văn phạm.
-“ đựơc thời “ ăn mày “ lên cũng dễ.
chớ bần tiện , keo kiệt , rộng rãi ,cao thượng là tĩnh từ , dịch như vậy là không chuẩn .
Qua anh Thái Quốc Mưu thì hai từ Đồ Điếu được chuyển dịch thành “ Giặc Cỏ”.
Xin diễn giải lại “ Giặc Cỏ “ trong các bộ truyện Tàu thường gọi là Lạc Thảo hay Thủy Bạc .
Ngay cái nghiã ban đầu Đồ là Đồ tể chỉ Trần Bình , có nghề đồ tể , sau thành thừa tướng cho Hán Lưu Bang và Điếu là ám chỉ Hàn Tín , lúc chưa thành đạt thì ngồi câu độ nhật ở con sông gần chợ Hoài Âm , sau trở thành nguyên soái Phá Sở . ngoài Hai vị trên thì thiếu gi ngươi thuộc vào loại Đồ Điếu , như Khương Thượng Tử Nha câu ở cầu sông Vị, nào Bách Lý Hề chăn trâu , Ninh Thích chăn ngựa , Tô Vũ Chăn dê , về sau toàn là anh hùng hào kiệt cả ?
Còn chuyển dịch sang thành từ “ giặc cỏ “ thi không có nghĩa gì cả ?
Sau năm 1975 , chúng tôi hùn hạp anh em mở một quá cà phê ỏ đường Lê Văn Duyệt gần ngã ba Chi Hòa và rạp hát Thanh Vân .
Anh em cũ và mới tụ lại , trong số này có một vị giáo sư nguyên dậy ở trường Trung Học Nguyễn Du tọa lạc trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa , ban ngày thì anh đứng lớp , ban đêm thì anh đi giao mối đùờng cho các tiệm cà phê ăn hoa hồng [ anh em gọi anh là Giáo Đường ] tên thật của anh là Nguyễn Văn Sang . tình cờ nhắc đến bài
Thơ” Thuật Hoài” cuả Đặng Dung , anh tóm tắt như sau :
Theo anh Đồ là Đồ tể , danh từ , Điếu là Động tự , có nghĩa “ được thời Đồ tể đi câu , công danh phú quý tước hầu tước vương “ câu này theo thể nghi vấn .”
Không gặp thời thì Ngư Phủ thứ thiệt có đi câu cũng chẳng có con cá nào ?
Mà gặp thời thì anh chàng Đồ tể [ giết heo bò] đi câu cũng trúng như thường .
Đôi dòng trao đổi cùng anh , chia xẻ lúc tuổi già .
Chu vương miện ( HNPD )Bàn ra tán vào (0)
TRAO ĐỔI VỚI ANH THÁI QUỐC MƯU - CHU VƯƠNG MIỆN
TRAO ĐỔI VỚI ANH THÁI QUỐC MƯU
Chu vương miện
-
Trong Bản Dịch {Thuật Hoài ] của chí sĩ Đặng Dung , câu thứ ba anh dịch như sau :
- “Gặp thời giặc cỏ lươn vênh váo “
Người viết sẽ trở lại vấn đề này ngay bây giờ , trước nhất xin có đôi dòng về tác giả .
“ Thuật Hoài” là bài thơ của Đặng Dung ,con Đặng Tất người huyện Thiên Lộc Nghệ An [ nay là Huyện Can Lộc Hà Tĩnh ] sau khi vua Hậu Trần Giản Định Đế giết chết cha ông , ông đón Trần Quí Khóach lập lên làm vua , đánh nhau với quân nhà Minh nhiều trận , sau bị quân địch bắt , ông tử tiết .
Nguyên văn :
Thế sự du du nại não hà !
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca
Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa
Trí chủ hữu hoài phù địa trục
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà
Quốc thù vị phục đầu tiên bạch
Kỷ độ long toàn đái nguyệt ma
DỊCH NÔM
Việc đời bối rối tuổi già vay ?
Trời đất vô cùng một cuộc say
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay
Vai khiêng trái đất mong phò chúa
Giáp gột sông trời khó rạch mây
thù trả chưa xong đầu đã bạc
gươm mài bóng nguyệt biết bao rầy
Phan Kế Bính dịch
Đại Nam Nhất Thống Chí
[Đông Dương tạp chí , lớp mới sớ 116]
*
Ở trang viết này , chúng tôi không làm công việc của nhà phê bình , không khen là bản dịch này hay bản dịch kia không hay , mà chúng tôi chỉ lựa câu thứ ba mà trong câu thơ bẩy chữ này , chúng tôi tách tiêng chỉ chọn hai từ là “ Đồ Điếu ‘ để trao đổi với dịch giả Thái Quốc Mưu. Bản dịch của cụ Phan Kế Bính không dám lạm bàn làm gi ? vì đã qua trên cả trăm năm và ngay lúc bấy giờ chữ Quốc Ngữ còn phôi thai coi như bản dịch tài liệu của lịch sử coi để tham khảo . bây giờ xin trở qua câu thứ ba của dịch gỉa Thái Quốc Mưu :
Gặp thời “ giặc cỏ “ lươn vênh váo.
Hai từ Đồ Điếu theo nghĩa thông thường ma ai cũng hiểu là :
Đồ là Đồ tể người chuyên sống bằng nghề sát sanh , giết heo bò ……
Điếu là người đi câu Cá.
Nguyên nghĩa của bài thơ Thuật Hoài vơi Hai từ Đồ Điếu vốn là binh thường , qua ngòi bút uyên thâm của cụ Phan kế Bính thì từ” Danh từ” chuyển thành “Tĩnh Từ “ .đương chủ từ biến thành tĩnh từ . câu nay bây giờ mà viết như vậy là bất thành cú ,
Nếu tạm dịch Như vầy thi coi như đúng văn phạm.
-“ đựơc thời “ ăn mày “ lên cũng dễ.
chớ bần tiện , keo kiệt , rộng rãi ,cao thượng là tĩnh từ , dịch như vậy là không chuẩn .
Qua anh Thái Quốc Mưu thì hai từ Đồ Điếu được chuyển dịch thành “ Giặc Cỏ”.
Xin diễn giải lại “ Giặc Cỏ “ trong các bộ truyện Tàu thường gọi là Lạc Thảo hay Thủy Bạc .
Ngay cái nghiã ban đầu Đồ là Đồ tể chỉ Trần Bình , có nghề đồ tể , sau thành thừa tướng cho Hán Lưu Bang và Điếu là ám chỉ Hàn Tín , lúc chưa thành đạt thì ngồi câu độ nhật ở con sông gần chợ Hoài Âm , sau trở thành nguyên soái Phá Sở . ngoài Hai vị trên thì thiếu gi ngươi thuộc vào loại Đồ Điếu , như Khương Thượng Tử Nha câu ở cầu sông Vị, nào Bách Lý Hề chăn trâu , Ninh Thích chăn ngựa , Tô Vũ Chăn dê , về sau toàn là anh hùng hào kiệt cả ?
Còn chuyển dịch sang thành từ “ giặc cỏ “ thi không có nghĩa gì cả ?
Sau năm 1975 , chúng tôi hùn hạp anh em mở một quá cà phê ỏ đường Lê Văn Duyệt gần ngã ba Chi Hòa và rạp hát Thanh Vân .
Anh em cũ và mới tụ lại , trong số này có một vị giáo sư nguyên dậy ở trường Trung Học Nguyễn Du tọa lạc trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa , ban ngày thì anh đứng lớp , ban đêm thì anh đi giao mối đùờng cho các tiệm cà phê ăn hoa hồng [ anh em gọi anh là Giáo Đường ] tên thật của anh là Nguyễn Văn Sang . tình cờ nhắc đến bài
Thơ” Thuật Hoài” cuả Đặng Dung , anh tóm tắt như sau :
Theo anh Đồ là Đồ tể , danh từ , Điếu là Động tự , có nghĩa “ được thời Đồ tể đi câu , công danh phú quý tước hầu tước vương “ câu này theo thể nghi vấn .”
Không gặp thời thì Ngư Phủ thứ thiệt có đi câu cũng chẳng có con cá nào ?
Mà gặp thời thì anh chàng Đồ tể [ giết heo bò] đi câu cũng trúng như thường .
Đôi dòng trao đổi cùng anh , chia xẻ lúc tuổi già .
Chu vương miện ( HNPD )