Kinh Khổ
TRƯỚC LẠ SAU …VẪN LẠ - BÙI BẢO TRÚC
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen” thực ra không phải là một câu nói cầu kì gì lắm cho cam. Chúng ta ai chẳng đã nghe, đã sử dụng nó ít nhất một hai lần trong đời sống.
http://thuguibanta.blogspot.com/
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen”
thực ra không phải là một câu nói cầu kì gì lắm cho cam. Chúng ta ai chẳng đã
nghe, đã sử dụng nó ít nhất một hai lần trong đời sống. Nhưng hình như câu tục
ngữ khá quen thuộc này đã bị quên đi, không còn được dùng nữa, ít nhất là tại
một số vùng ở Việt Nam.
Tiếng nói có đời sống của nó. Chữ
nghĩa ra đời, sống rồi chết đi là chuyện thường. Không thế thì sao lại gọi là
sinh ngữ. Cứ mở đọc lại truyện Kiều của Nguyễn Du mà coi. Tuy tác phẩm văn học
này được đọc đi đọc lại biết bao nhiêu lần bởi bao nhiêu thế hệ người Việt, vậy
mà vẫn xẩy ra nhiều trường hợp của những chữ biến mất hồi nào không hay:
…Gia tư nghỉ cũng thường
thường bậc trung…
Ngày nay còn ai dùng đại danh từ
“nghỉ” này nữa, kể cả ở chính quê hương của tác giả cũng không còn ai nghe thấy,
nói chi tới những nơi khác.
Hay chữ “rốn” và chữ “chỉn” cũng
thế:
…Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về
chỉn khôn…
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen”
mãi gần đây tôi mới biết nó đã biến mất ở ngoài Bắc. Câu này tôi nhớ rất rõ là
nó được những người di cư cẩn thận để trong tay nải, va ly, hay những cái túi
hành lý, nhẩy lên tầu há mồm đem vào trong Nam. Nhưng ngay khi vào đến miền Nam
thì người Việt miền Nam ra đón Bắc kỳ di cư cũng nhanh nhảu trấn an phe Bắc kỳ
di cư bằng câu “trước lạ sau quen”. Thế là mọi người yên trí, không sợ
câu tục ngữ đó biến mất, rơi vào quên lãng nữa. Ở miền Nam, ai cũng dùng câu tục
ngữ "thân quen" đó một cách thoải mái nên người ta thấy không có lý do gì để tin
là nó sẽ biến mất đi được.
Tưởng chuyện gìn giữ cho ngôn ngữ
khỏi biến đi, khỏi mất đi thì người Việt miền nào cũng đều làm như thế cả. Nhưng
không hiểu vì sao đặc biệt câu tục ngữ “trước lạ sau quen” lại bị để cho
rơi rớt ở đâu rồi biến mất luôn.
Câu tục ngữ này không còn thấy được
dùng nữa, ít nhất thì cũng là ở miền Bắc, và nay, có thể sự biến mất ấy cũng
đang lan xuống cả miền Nam không biết chừng.
Nó biến mất nên cái gì bị coi là
“lạ” thì bị coi là “lạ” luôn. Không cho trở thành quen được. Tất cả,
người cũng như vật. Hễ lần đầu chưa quen biết, bị gọi là “lạ” thì mãi mãi,
vĩnh viễn bị coi là lạ. Không thể có chuyện dần dần, từ từ chuyển từ lạ sang
quen được. Dẫu cho chiều dài thời gian có là bao nhiêu đi chăng nữa.
Lạ thì cho lạ luôn. Một tuần, một
tháng, một năm, nhiều năm cũng kệ. Cứ lạ tiếp. Không thể “trước lạ sau quen”
như câu tục ngữ kia được.
Từ hơn một năm nay, người dân đánh
cá Việt Nam ở những tỉnh miền Trung đã nhiều lần bị những chiêc tầu võ trang tấn
công, làm đắm một số, gây hư hại nặng cho một số khác. Một số ngư dân thiệt mạng,
một số mất tích, một số bị bắt giữ làm con tin đòi tiền chuộc mạng. Báo chí
trong nước khi tường thật những việc làm ngang ngược, vi phạm chủ quyền lãnh hải
Việt Nam, bất chấp luật lệ quốc tế của những chiếc tầu võ trang trong khu vực
Hoàng Sa, Trường Sa và những vùng cận duyên của Việt Nam đều cho biết đó là
những chiếc “tầu lạ”. Trong khi các hình ảnh chụp được tại hiện trường
đều cho thấy rõ quốc tịch của những chiếc tầu đó qua quốc kỳ và những hàng chữ
viết rõ trên tầu.
Thực ra những hành động ngang ngược
của những chiếc tầu hải giám đó đã diễn ra từ lâu, từ mấy năm nay chứ đâu phải
chỉ mới từ hơn một năm trở lại đây. Nhưng rõ ràng là sau một thời gian dài như
thế, những chiếc tầu hải giám đó vẫn còn bị coi là tầu lạ. Vụ đụng chạm mới nhất
chỉ vừa diễn ra hồi giữa tháng 10. Báo chí trong nước vẫn gọi chúng là tầu “lạ”.
Người ta không chờ đợi là những
người có quyền ở Việt Nam thay đổi và bỗng nhiên nhớ lại câu tục ngữ “trước
lạ sau quen” và nói lên sự “quen biết” với bọn hải tặc ấy.
Nhưng “lạ” cả mấy năm rồi mà
vẫn chưa “quen” được nhau thì có hơi chậm.
Tán gái mà chậm như thế thì cả làng
cười cho đấy! Bác Hồ được giới thiệu chị Nông thị Xuân chỉ vài tháng sau là có
thằng cu Nguyễn Tất Trung ngay đó thôi. Hết “lạ” ngay lập tức đó thôi!
Thế rồi mấy cái tầu ngầm kilo mua
của Nga cũng là đống sắt vụn như tầu Vinashin cả hay sao mà vẫn chỉ nằm chơi ở
Cam Ranh vậy? Không dám rời bến chạy ra hỏi giấy mấy cái tầu lạ ăn hiếp tầu đánh
cá của ngư dân Việt Nam thì mua về làm quái gì?
Vì câu “trước lạ sau quen”
đã biến mất từ hồi nào rồi nên những cái tầu ấy vẫn là tầu “lạ” là như
vậy.
Bố khỉ!http://thuguibanta.blogspot.com/
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Vài Chuyện Buồn 30 Tháng 4" - by Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Sinh Nhật Buồn" - by Khuất Đẩu / Trần Văn Giang (ghi lại).
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
TRƯỚC LẠ SAU …VẪN LẠ - BÙI BẢO TRÚC
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen” thực ra không phải là một câu nói cầu kì gì lắm cho cam. Chúng ta ai chẳng đã nghe, đã sử dụng nó ít nhất một hai lần trong đời sống.
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen”
thực ra không phải là một câu nói cầu kì gì lắm cho cam. Chúng ta ai chẳng đã
nghe, đã sử dụng nó ít nhất một hai lần trong đời sống. Nhưng hình như câu tục
ngữ khá quen thuộc này đã bị quên đi, không còn được dùng nữa, ít nhất là tại
một số vùng ở Việt Nam.
Tiếng nói có đời sống của nó. Chữ
nghĩa ra đời, sống rồi chết đi là chuyện thường. Không thế thì sao lại gọi là
sinh ngữ. Cứ mở đọc lại truyện Kiều của Nguyễn Du mà coi. Tuy tác phẩm văn học
này được đọc đi đọc lại biết bao nhiêu lần bởi bao nhiêu thế hệ người Việt, vậy
mà vẫn xẩy ra nhiều trường hợp của những chữ biến mất hồi nào không hay:
…Gia tư nghỉ cũng thường
thường bậc trung…
Ngày nay còn ai dùng đại danh từ
“nghỉ” này nữa, kể cả ở chính quê hương của tác giả cũng không còn ai nghe thấy,
nói chi tới những nơi khác.
Hay chữ “rốn” và chữ “chỉn” cũng
thế:
…Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về
chỉn khôn…
Câu tục ngữ “trước lạ sau quen”
mãi gần đây tôi mới biết nó đã biến mất ở ngoài Bắc. Câu này tôi nhớ rất rõ là
nó được những người di cư cẩn thận để trong tay nải, va ly, hay những cái túi
hành lý, nhẩy lên tầu há mồm đem vào trong Nam. Nhưng ngay khi vào đến miền Nam
thì người Việt miền Nam ra đón Bắc kỳ di cư cũng nhanh nhảu trấn an phe Bắc kỳ
di cư bằng câu “trước lạ sau quen”. Thế là mọi người yên trí, không sợ
câu tục ngữ đó biến mất, rơi vào quên lãng nữa. Ở miền Nam, ai cũng dùng câu tục
ngữ "thân quen" đó một cách thoải mái nên người ta thấy không có lý do gì để tin
là nó sẽ biến mất đi được.
Tưởng chuyện gìn giữ cho ngôn ngữ
khỏi biến đi, khỏi mất đi thì người Việt miền nào cũng đều làm như thế cả. Nhưng
không hiểu vì sao đặc biệt câu tục ngữ “trước lạ sau quen” lại bị để cho
rơi rớt ở đâu rồi biến mất luôn.
Câu tục ngữ này không còn thấy được
dùng nữa, ít nhất thì cũng là ở miền Bắc, và nay, có thể sự biến mất ấy cũng
đang lan xuống cả miền Nam không biết chừng.
Nó biến mất nên cái gì bị coi là
“lạ” thì bị coi là “lạ” luôn. Không cho trở thành quen được. Tất cả,
người cũng như vật. Hễ lần đầu chưa quen biết, bị gọi là “lạ” thì mãi mãi,
vĩnh viễn bị coi là lạ. Không thể có chuyện dần dần, từ từ chuyển từ lạ sang
quen được. Dẫu cho chiều dài thời gian có là bao nhiêu đi chăng nữa.
Lạ thì cho lạ luôn. Một tuần, một
tháng, một năm, nhiều năm cũng kệ. Cứ lạ tiếp. Không thể “trước lạ sau quen”
như câu tục ngữ kia được.
Từ hơn một năm nay, người dân đánh
cá Việt Nam ở những tỉnh miền Trung đã nhiều lần bị những chiêc tầu võ trang tấn
công, làm đắm một số, gây hư hại nặng cho một số khác. Một số ngư dân thiệt mạng,
một số mất tích, một số bị bắt giữ làm con tin đòi tiền chuộc mạng. Báo chí
trong nước khi tường thật những việc làm ngang ngược, vi phạm chủ quyền lãnh hải
Việt Nam, bất chấp luật lệ quốc tế của những chiếc tầu võ trang trong khu vực
Hoàng Sa, Trường Sa và những vùng cận duyên của Việt Nam đều cho biết đó là
những chiếc “tầu lạ”. Trong khi các hình ảnh chụp được tại hiện trường
đều cho thấy rõ quốc tịch của những chiếc tầu đó qua quốc kỳ và những hàng chữ
viết rõ trên tầu.
Thực ra những hành động ngang ngược
của những chiếc tầu hải giám đó đã diễn ra từ lâu, từ mấy năm nay chứ đâu phải
chỉ mới từ hơn một năm trở lại đây. Nhưng rõ ràng là sau một thời gian dài như
thế, những chiếc tầu hải giám đó vẫn còn bị coi là tầu lạ. Vụ đụng chạm mới nhất
chỉ vừa diễn ra hồi giữa tháng 10. Báo chí trong nước vẫn gọi chúng là tầu “lạ”.
Người ta không chờ đợi là những
người có quyền ở Việt Nam thay đổi và bỗng nhiên nhớ lại câu tục ngữ “trước
lạ sau quen” và nói lên sự “quen biết” với bọn hải tặc ấy.
Nhưng “lạ” cả mấy năm rồi mà
vẫn chưa “quen” được nhau thì có hơi chậm.
Tán gái mà chậm như thế thì cả làng
cười cho đấy! Bác Hồ được giới thiệu chị Nông thị Xuân chỉ vài tháng sau là có
thằng cu Nguyễn Tất Trung ngay đó thôi. Hết “lạ” ngay lập tức đó thôi!
Thế rồi mấy cái tầu ngầm kilo mua
của Nga cũng là đống sắt vụn như tầu Vinashin cả hay sao mà vẫn chỉ nằm chơi ở
Cam Ranh vậy? Không dám rời bến chạy ra hỏi giấy mấy cái tầu lạ ăn hiếp tầu đánh
cá của ngư dân Việt Nam thì mua về làm quái gì?
Vì câu “trước lạ sau quen”
đã biến mất từ hồi nào rồi nên những cái tầu ấy vẫn là tầu “lạ” là như
vậy.
Bố khỉ!http://thuguibanta.blogspot.com/