Trong núi Tiên Sơn, dưới những rặng thông già có một ngôi chùa cổ. Trụ trì ngôi chùa là một cao tăng đã công phu tu hành trong núi này hơn 50 năm. Thiên hạ truyền tụng nhiều truyền thuyết về vị cao tăng này. Họ quả quyết, những đêm khuya trăng sáng, từng đoàn hổ gấu hươu nai lợn rừng vượn khỉ kéo nhau đến trước thiền đường cung kính dâng hoa trái lễ Phật rồi ngồi chật cả thiền đường nghe sư thầy đọc sách, giảng kinh.
Dưới chân ngọn núi Tiên Sơn có một hồ rộng và sâu. Vào mùa mưa bão, sóng nước ầm ầm vang xa mấy dặm, vì vậy mà có tên Biển Hồ.
Một ngày nọ, có chú tiểu đến xin làm đệ tử.
Một sớm tinh mơ, hai thầy trò leo lên đỉnh Tiên Sơn. Trên đỉnh núi , gió lạnh vun vút thổi, mây bay ngang tầm tay, mặt trời đỏ ối lừng lững nhô lên. Sư thầy hỏi:
-Biển Hồ đâu rồi?
-Bạch thầy, không có biển Hồ. Chỉ có chiếc lá sen xanh mướt trải rộng mênh mông, trong lòng lá sen, một giọt sương sớm long lanh sáng.
Hai thầy trò ngồi nghỉ chân, lưng tựa vào những gốc thông sần sùi, vạm vỡ. Một con chim sâu bay đến mắt nghiêng ngó nhìn hai thầy trò. Vị sư nói:
-Chim sâu định nói điều gì vậy?
-Bạch thầy, nó bảo kiếp trước là đệ tử của Phật. Cảm động vì sự tận tụy của chim sâu, Đức Phật đã lấy hai hạt ngọc, hà hơi biến thành hai giọt sương rồi bỏ vào mắt cho nó.
Thầy trò cùng đi xuống chân núi. Chim sâu ríu rít bay theo.
Biển Hồ lung linh phẳng lặng như một tấm gương vĩ đại. Bầu trời xanh, cụm mây trắng, vầng thái dương đỏ, ngọn núi Tiên Sa… tất thảy in bóng xuống lòng hồ.
Sư thầy nói:
-Con nhìn kia, giọt sương ngọn cỏ.
-Trong lòng hạt sương có bóng ngọn Tiên Sa hùng vĩ, vầng mặt trời đỏ, cụm mây trắng, bầu trời xanh, có cả Biển Hồ lung linh nắng.
Sư thầy bắt chú chim sâu trên vai đưa ra trước mặt chăm chú nhìn rồi buông tay. Chú chim chao liệng một vòng rồi sà xuống đậu bên ngọn cỏ. Chú nghiêng mỏ hớp gọn giọt sương sớm rồi lại vụt bay mất. Sư thầy nói:
-Chim sâu vừa hớp cả ngọn núi, vầng mặt trời và Biển Hồ.
-Bạch thầy, con chim sâu đó có tên là Thời gian, nó bay về Hư vô.
Thầy trò cùng đi về chùa. Sư thầy dùng thuật thiên lý nhãn, có thể nhìn thấy được những hình ảnh tận cuối chân trời, chỉ nhìn thấy hình mà không nghe được tiếng.
Thầy trò nhìn xuống tòa lâu đài ở một vương quốc xa lạ. Trong lâu đài trải thảm đỏ, cờ hoa, trên tường treo chân dung quốc vương. Rất nhiều bậc nguyên lão đang ngồi trong gian phòng rộng, đang bàn bạc một quyết định trọng đại. Có người căng thẳng như đang ngồi trong phòng đợi của bác sĩ nha khoa, người thì uể oải cố gượng qua cơn buồn ngủ, người lại nhếch mép kín đáo cười ruồi. Tất cả nhìn chằm chằm vào một người đang huyên thuyên bất tận. Chú tiểu nói:
-Bạch thầy, cần có lòng kiên nhẫn của một con lạc đà đi qua sa mạc mới nghe hết bài nói của vị đầu bạc kia.
-Hãy kiên nhẫn.
Hai thầy trò lại im lặng quan sát. Đột nhiên các bậc nguyên lão đồng loạt dơ tay, cả một rừng cánh tay tua tủa. Chú tiểu nói:
-Từ tòa nhà tráng lệ kia đang bốc lên mùi gì đó khác thường, con chưa từng biết.
-Hãy kiên nhẫn.
-Dạ, bạch thầy, mùi… mùi… dối trá.
Sư thầy nghe xong, gương mặt già nua thoáng tái đi. Vị cao tăng nói nhỏ:
-Thôi con đi đi, ta hết chữ để dạy con rồi!