Cuộc
chiến tại sườn đông châu Âu kéo dài từ ba năm qua, khiến những trẻ em
mồ côi cha mẹ, những thường dân phải đối mặt với tiếng bom đạn hàng
ngày, khiến hàng triệu người phải bỏ nhà bỏ cửa, rời khỏi Ukraina đi
lánh nạn, gây ra những vết thương tâm lý, dù là những binh lính trên
chiến tuyến hay những người tị nạn xa xứ. Nhiều người đã tìm đến trị
liệu bằng nghệ thuật, để “chữa lành” những thương tổn tâm lý đó.
Tại Ukraina, có một “cơn lốc tội lỗi”, theo nhận định của nhà làm phim Iryna Tsilyk, được báo Anh The Guardian trích dẫn: “Mỗi
người trong chúng ta đều cảm thấy tội lỗi. Những người rời khỏi đất
nước cảm thấy tội lỗi với những người ở lại. Những người ở lại nhưng
sống ở hậu phương, cảm thấy tội lỗi với quân đội. Quân đội có tội lỗi
riêng, họ cảm thấy tội lỗi với những người anh em của họ, những người có
những cấp độ kinh nghiệm khác nhau.” Những người sống sót cảm thấy
tội lỗi khi đồng đội bị giết nhưng mình thoát chết, không hề hấn gì. Có
những người cảm thấy tội lỗi vì không “làm đủ” để giúp nỗ lực chiến
tranh.
20 % dân số Ukraina có nguy cơ gặp vấn đề về sức khỏe tinh thần
Theo
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO), trong số những người trải qua chiến tranh
hoặc xung đột, thì 22 % sẽ mắc chứng trầm cảm, lo âu, rối loạn căng
thẳng sau chấn thương, rối loạn lưỡng cực hoặc tâm thần phân liệt. WHO
ước tính có khoảng 9,6 triệu người ở Ukraina (gần một phần tư dân số
Ukraine) có thể có vấn đề về tình trạng sức khỏe tâm thần.
Theo bộ
Giáo dục và Khoa học Ukraina, được Reuters trích dẫn, nếu trong những
ngày đầu cuộc chiến, thách thức lớn nhất là làm sao bảo đảm an toàn cho
người dân trước những đợt tấn công của Nga, thì nhu cầu hỗ trợ tâm lý
cho giáo viên và học sinh dần tăng mạnh vào năm 2023. Hơn 50.000 trẻ em
Ukraina đã tìm kiếm sự trợ giúp chuyên nghiệp về các vấn đề sức khỏe tâm
thần.
Tại một số bệnh viện ở Ukraina, hay trong các trung tâm tiếp đón những người phải di tản vì chiến tranh, hiệp hội ART THERAPY FORCE, sử dụng các liệu pháp nghệ thuật để hỗ trợ sức khoẻ tinh thần, tâm lý và cảm xúc, cho những cựu chiến binh.
Tổ chức phi chính phủ DTCare cũng
đã triển khai chương trình trị liệu nghệ thuật tại Odesa, Ukraina, cùng
với Quỹ từ thiện của Hải quân Ukraina dành cho cựu chiến binh và gia
đình của họ, đặc biệt là trẻ em và phụ nữ.
Nhiều sáng kiến chữa
trị, hỗ trợ tâm lý khác cũng đã được khởi xướng. Tại Kiev, theo tường
trình của RFI tiếng Ukraina, dự án "Support Paw" hỗ trợ cho trẻ em bị
tổn thương do chiến tranh, với phương pháp trị liệu bằng thú cưng giúp
trẻ em thích nghi và giao lưu thông qua trò chơi và đọc sách, bên cạnh
sự đồng hành thú cưng, biến những chú chó thành bác sĩ tâm lý
(canisterapy).
Sunny là tên của một chú chó berger Úc, đã “hành
nghề” trị liệu tâm lý cho trẻ em từ hơn sáu tháng qua. Để đảm nhận vị
trí này, Sunny trước đó phải tham gia các khoá đào đạo đặc biệt. Hiện
Sunny, chơi đùa, đọc sách cùng trẻ trong một hiệu sách ở thủ đô Ukraina.
Bà Maryna Prokopenko, lãnh đạo của trung tâm trị liệu bằng thú cưng
InNikos cho biết : “Ban đầu, những đứa trẻ này vui đùa với chú chó,
cùng làm các động tác khác nhau, ra lệnh, huấn luyện chúng, và ngồi
xuống đọc sách với chúng.”
Một buổi trị liệu bằng thú cưng
kéo dài vài giờ. Trẻ em, lần lượt đọc sách cùng những chú chó. Sách loại
nào không quan trọng, mà quá trình mới quan trọng. Theo những người tổ
chức, việc đọc to giúp trẻ em thư giãn. Sự kiện như vậy, lần đầu tiên
được tổ chức ở hiệu sách này vào ngày 4/02. Ban tổ chức cho biết sẽ duy
trì hoạt động này vào mỗi thứ Ba hàng tuần, mở cửa miễn phí cho tất cả
mọi người.
Đọc sách với chó cũng giúp những đứa trẻ phải di tản vì
chiến tranh, có thể tìm bạn mới, và cảm thấy là thành viên của cộng
đồng. Bà Hanna Khomenko, đồng sáng lập tổ chức « Children of Heroes »,
cho biết : “Đó là những đứa trẻ mồ côi cha hoặc mẹ, hoặc cả hai do
chiến tranh. Tại Ukraina, hiện chúng tôi phụ trách hỗ trợ khoảng 13 000
đứa trẻ. Gần 9 000 gia đình đã mất ít nhất một người thân”.
Trong
khi trẻ em tại Kiev, thường xuyên phải nghe tiếng còi báo động phòng
không, thì gần chiến tuyến, hầu hết các trường học đóng cửa vì lo ngại
về an toàn, theo Reuters, có nghĩa là từ ba năm qua, lũ trẻ hiếm khi
được gặp bạn bè của chúng. Bà Katerina Timakina, sáng lập tổ chức Sane
Ukraine hỗ trợ giáo viên về mặt tâm lý, cho rằng “đây là một vấn đề
lớn mà chúng ta sẽ phải đối mặt trong tương lai vì thế hệ trẻ em này đã
không có các tương tác với bên ngoài, nghĩa là giao tiếp, giao lưu,
thích nghi với thói quen trong 3 năm, phải đối mặt với chứng rối loạn
căng thẳng hậu chấn thương tâm lý và rối loạn phát triển hậu chấn thương
tâm lý vì chiến tranh”.
Vào năm 2022, bộ Y Tế Ukraina ước
tính hơn 90% người dân Ukraina có ít nhất một trong các triệu chứng của
chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Vào năm 2023, bộ này
cho biết có tới 4 triệu trẻ em có thể cần được hỗ trợ tâm lý để đối phó
với những chấn thương của cuộc xâm lược do Nga tiến hành.
Tổ chức
DTCare nêu ra vấn đề chăm sóc sức khoẻ tâm thần tại nước Liên Xô cũ.
Dưới sự kiểm soát của Matxcơva trước khi Liên Xô sụp đổ, những người
phản đối chế độ bị gắn mác là 'bệnh tâm thần' và bị giam giữ trong các
bệnh viện tâm thần. Hệ thống chăm sóc y tế tại Ukraina cũng tồn tại
nhiều bất cập do thiếu lòng tin, thiếu hiểu biết và nhận thức về vấn đề
sức khoẻ tâm ký, sợ kỳ thị và xấu hổ, khiến mọi người ngại ngần tìm sự
giúp đỡ y tế.
Neil Greenberg, giáo sư sức khỏe tâm thần quốc phòng
tại trường đại học King's College ở London, được AP trích dẫn, đã đào
tạo trực tuyến cho quân đội Ukraina về cách xử lý các dấu hiệu tổn
thương tâm lý. Theo ông Greenberg, “không giống như những người lính
đã chiến đấu ở Afghanistan hoặc cho quân đội Hoa Kỳ trong chiến tranh
Việt Nam, những người lính Ukraina đang chiến đấu tại quê hương của họ,
với sự ủng hộ rõ ràng của công chúng, một kẻ thù rõ ràng và các mục tiêu
và lý do chính đáng vững chắc, và điều này có thể giúp giảm bớt hậu quả
về sức khỏe tinh thần cho các cựu chiến binh Ukraina.”
Trị liệu bằng nghệ thuật dưới góc nhìn từ những người tị nạn
Đối
với những người Ukraina phải xa xứ vì chiến tranh, chủ yếu là phụ nữ và
trẻ em và người cao tuổi,( ước tính lên đến 6 triệu người kể từ đầu
cuộc xung đột), liệu pháp nghệ thuật cũng được coi là một biện pháp hỗ
trợ tâm lý, khi phải xa xa gia đình, để lại người thân ở Ukraina, mà
chồng của một số người phải ở lại, gia nhập quân đội chống Nga.
Cô
Angela Itskovych cùng con trai rời Ukraina đến lánh nạn tại Pháp từ năm
2022, và nhận được quy chế bảo hộ tạm thời của châu Âu. Cho đến nay, ký
ức về ngày đầu cuộc chiến nổ ra như thế nào, phải rời khỏi Ukraina trên
chiếc xe chật ních người, sang đến Đức rồi đến Pháp ra sao, vẫn hiện rõ
trong tâm trí cô. Cùng với một nhóm phụ nữ Ukraina khác tại Pháp, vào
tháng 12/2022, cô đã mở một lớp nhảy, hỗ trợ tâm lý cho những phụ nữ
Ukraina khác có cùng hoàn cảnh.
Trả lời RFI Việt ngữ, Angela cho biết :”Lúc
đầu, hoạt động này giúp chúng tôi tạo một cộng đồng của riêng mình. Khi
nhảy cùng nhau, chúng tôi cảm thấy gần gũi hơn, trải qua nhiều thời
gian cùng nhau, và dần dần coi nhau như gia đình. Điều quan trọng nhất
với chúng tôi là làm sao thích ứng được cuộc sống ở đây, để hiểu hoàn
cảnh của chính mình, để hiểu cách những người khác, nhìn thấy chúng tôi
ra sao, và cho phép chúng tôi chia sẻ những câu chuyện ẩn giấu sâu bên
trong. Tại sao lại nhảy ? Vì có những chủ đề không thể nói ra, vì những
phụ nữ này đến từ những thành phố khác nhau của Ukraina, một số đã phải
chứng kiến những cảnh không thể tưởng tượng được và rất khó để hiểu, để
kể chuyện gì đã xảy ra. Hầu hết chúng tôi ai cũng mang theo trẻ con, đi
tị nạn. Việc di chuyển trong các điệu nhảy khác nhau khiến chúng tôi dễ
dàng bày tỏ bằng các chuyển động của cơ thể, và sau đó có thể giãi bày
dễ dàng hơn, cởi mở hơn. Nhảy giúp chúng tôi chữa lành về mặt tâm lý,
không cảm thấy bị đóng băng ở bên trong và cở mở hơn”.
Liệu pháp nghệ thuật
Để hiển thị nội dung Facebook này, phải chấp nhận các cookie quảng cáo và đo lường đối tượng.
Lớp
nhảy trị liệu do cô Angela khởi xướng, ban đầu chỉ là một hoạt động tự
phát, nhưng dần dần đã thu hút được hơn 200 phụ nữ Ukraina từ khắp nước
Pháp tham gia, đủ mọi lứa tuổi. Đó là những phụ nữ di tản từ Kiev,
Odessa, Dnirpo, Lviv, mỗi người có một hành trình câu chuyện riêng. Hiện
cô Angela cũng đã đăng ký để lớp nhảy của mình trở thành một hiệp hội,
không chỉ hỗ trợ cho cộng đồng tị nạn Ukraina tại Pháp, mà cả những
người tị nạn từ Iran, Syria, và cũng mở cửa cho công chúng Pháp muốn
thử.
Cô Anastasia, một trong những người tham gia vào hoạt động này chia sẻ : “ Nếu
là một người tị nạn, thì thường sẽ nghĩ rằng mình là nạn nhân và phải
vượt qua hoàn cảnh đó. Việc kết nối với những người từ các nước khác
trong lớp nhảy này , những người Pháp và những người khác, khiến tôi bắt
đầu thấy họ như là những người bình đẳng chứ không phải những người đến
giúp đỡ, cứu vớt chúng tôi, và chúng tôi là nạn nhân… Bởi trước kia,
tôi từng nghĩ mình là nạn nhân và mắc trầm cảm vì suy nghĩ đó. Khi nhảy,
lúc lăn bò xuống sàn, thực hiện những động tác kỳ lạ cùng với nhau, tôi
cảm thấy cởi mở hơn với mọi người, và khi đi ra khỏi phòng nhảy, tôi có
thể làm những thứ mà trước kia tôi rất sợ, ví dụ như là trả lời phỏng
vấn từ nhà báo, kể câu chuyện của mình. Và tôi thấy rằng thế giới vẫn
rộng mở với tôi, quan trọng là tôi vẫn còn sống”. ”
Ban đầu
lớp nhảy được tổ chức theo tuần, với sự hỗ trợ của một bác sĩ tâm lý và
một giáo viên dạy nhảy, nhưng sau đó dần phát triển thành một dự án hỗ
trợ tâm lý cho những phụ nữ Ukraina qua những khoá nhảy có chủ đề, với
một dự án làm phim tài liệu.
Nhiều nghiên cứu đã
chứng minh hiệu quả của liệu pháp nghệ thuật trong việc giảm các triệu
chứng lo âu, căng thẳng và trầm cảm lên đến 73% và xu hướng tự hủy hại
bản thân ở thanh thiếu niên giảm xuống 54%. Đối với cựu chiến binh, liệu
pháp nghệ thuật đã cho thấy sự cải thiện 50% đối với các triệu chứng
của Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD).
Liệu pháp nghệ thuật - Art Therapy xuất hiện từ khi nào ?
Từ
thời cổ đại, nhà triết học Hy Lạp Aristote đã đề cập đến khái niệm
“catharsis” có nghĩa là “thanh lọc”, “giải phóng cảm xúc”, trong tác
phẩm Poétique. Aristote mô tả cách mà các vở kịch bi thảm cho
người xem trải nghiệm những cảm xúc mạnh, cho phép họ được hoá thân vào
nhân vật, và chuyển hoá những đau đớn thành khoái cảm, giải phóng những
cảm xúc bị kìm nén, từ đó đạt được một trạng thái cân bằng về tinh thần.
Một số nhà nghiên cứu,
đã so sánh catharsis với liệu pháp y học, giống như cách âm nhạc có thể
xoa dịu tâm hồn sau những xúc động mạnh. Những tấn bi kịch đó giúp con
người trải nghiệm những cảm xúc mãnh liệt một cách “an toàn, và “đạt
được sự giải toả”.
Sau này, trị liệu bằng nghệ thuật cũng được các
nhà tâm lý học nổi tiếng như Sigmund Freud và Carl Jung diễn giải, bằng
những cách khác nhau. Nếu như Sigmund Freud coi các hoạt động nghệ
thuật là cách để giải tỏa những xung đột nội tâm, một cách vô thức, thì
Carl Jung cụ thể hoá hơn trong cuốn Sách Đỏ (The Red Book – 2009), cho
rằng sáng tạo nghệ thuật là một công cụ mạnh mẽ để khám phá tiềm thức,
giúp bệnh nhân tự tìm ra giải pháp bên trong mình, thay vì chỉ phụ thuộc
vào trị liệu.
Bà Vibeke Skov, chuyên gia nghiên cứu về Jung, tiến sĩ ngành tâm lý học tại đại học Aalborg University của
Đan Mạch, nêu ra quá trình trị liệu bằng nghệ thuật của bác sĩ tâm thần
người Thụy Sĩ. Ban đầu, bệnh nhân được yêu cầu vẽ một bức tranh hoặc
sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật bất kỳ, không có chủ đích rõ ràng, sau
đó sẽ đặt câu hỏi cho họ, tương tác với hình ảnh hay tác phẩm đó thay vì
đưa ra phân tích, tạo ra một cuộc đối thoại với hình ảnh từ tiềm thức,
để hiểu rõ hơn về cảm xúc ẩn giấu bên trong. Quá trình này giúp bệnh
nhân khám phá vô thức tiềm ẩn và dần tìm được sự hòa hợp trong nội tâm
của mình. Qua đó, bệnh nhân có thể nhận thức được vấn đề và thay đổi
cách suy nghĩ và hành động của mình trước vấn đề đó. Theo Carl Jung,
“liệu pháp nghệ thuật” không chỉ là sự thanh lọc – catharsis, mà còn là
sự kết nối lại bản ngã (ego) và bản thân (seft) thông qua sáng tạo nghệ
thuật.
Trị liệu bằng nghệ thuật cũng thường được sử dụng trong bối
cảnh chiến tranh, để giúp binh lính, hay thường dân, những người còn
sống sót, vượt qua, chữa lành những tổn thương chiến tranh. Trong Đệ Nhị
Thế Chiến, vào năm 1942, Adrian Hill được cho là một trong những người
đặt nền móng cho trị liệu bằng nghệ thuật hiện đại, “hành nghề” này với
các nhóm binh lính tại một trung tâm điều dưỡng, phục hồi sau khi nhiễm
bệnh lao. Ban đầu, ông coi nghệ thuật là cách giết thời gian, thể hiện
sự bất mãn với hoàn cảnh hiện tại, nhưng sau đó, ông cho rằng “liệu pháp
nghệ thuật” có thể chữa lành - nền tảng của phương pháp trị liệu bằng
nghệ thuật ngày nay.