Trang lá cải
Trả thù!
“ Giữa cuộc sống hỗn tạp này, chỉ cần nhầm một bước chân là vào tù, nên tôi và anh hết sức cẩn thận…” Nói thế, nhưng chính nó lại đẩy anh vào tù, vì mọi chứng từ liên quan
(Blog Trần Kỳ Trung )
Anh vào tù!
Điều đau đớn, chính là sự tin người. Có ai ngờ, nói năng nhẹ nhàng, nhất
mực: “ Trong ban lãnh đạo, tôi chỉ tin anh”, rồi “ Giữa cuộc sống hỗn
tạp này, chỉ cần nhầm một bước chân là vào tù, nên tôi và anh hết sức
cẩn thận…” Nói thế, nhưng chính nó lại đẩy anh vào tù, vì mọi chứng từ
liên quan ,khi công an điều tra, có chữ ký của anh . “tình ngay, lý
gian”, anh không chứng minh được, phải lãnh án. Còn nó ôm tiền ,bình an
vô sự.
Đau với thằng tổng giám đốc như thế, nhưng không đau bằng tổn thất về tinh thần do vợ anh gây ra.
…Vợ anh từng cảnh báo: “ Anh hay tin người! Em chả tin ông ấy đâu”. Anh
quát: “ Em nói với anh thế à”. Vợ anh vội im lặng, tính chị hiền lành,
nhẫn nhục. Nó cũng từng đến nhà anh, khen vợ anh đẹp, thậm chí có lúc
trong bữa ăn, nó còn nói: “ Anh có cô vợ đẹp quá, giá như đi thi hoa hậu
quý bà, không hoa hậu thì cũng á hậu một”. Ánh mắt nó nhìn vợ anh đắm
đuối…
Hồi anh mới vào trại , vợ đi cùng con còn lên thăm anh. Mỗi lần gặp mặt,
chỉ có nước mắt, anh thương vợ vô cùng ,giá như hồi đó nghe lời vợ,
cảnh giác, đâu lâm vào cảnh ngộ đau đớn . Anh nói với vợ: “ Được ra tù,
điều đầu tiên anh phải xử thằng này ! Không đợi đến tòa án. Anh chấp nó
cả quyền, cả chức, cả tiền đấy!”.
Vợ nhìn anh, không nói.
Thế mà bây giờ… trong tù, anh lại nghe đồn vợ anh là bồ của thằng khốn nạn đó!
Quá đau! Con gái lên thăm, tâm sự, nó toàn nói lảng sang chuyện khác,
không muốn cho anh nghe, mắt hoe đỏ: “ Con thương ba lắm! Ba đừng nghĩ
về mẹ nữa. Ba ra tù ,con sẽ nuôi ba!”.
Độ hai tháng sau, một tin chấn động, anh không thể tin nổi. Vợ anh phạm
tôi giết người. Vợ, tính tình anh biết, hiền lành, đến con gián, con
chuột còn sợ…sao lại phạm tội giết người!!!
Con anh lên thăm, mới kể đầu đuôi câu chuyện:
-…Ba vào tù, lập tức lão ấy đến ve vãn mẹ, mới đầu mẹ đuổi, nhưng sau
những lần lên thăm ba, mẹ ít nói hẳn với con, không hiểu sao, sau này
khi gặp lão, mẹ lại sởi lởi chủ động mời lão đến nhà chơi, uống cà phê,
đi xem phim… Hàng xóm dị nghị, mẹ bỏ ngoài tai, con tức lắm, cãi với mẹ.
Mẹ đánh, đuổi con về nhà nội. Ngôi nhà chỉ còn một mình mẹ… và tối ấy
lão đến, nhân lúc sơ hở, mẹ lấy con dao dấu dưới đệm đâm lão ấy chết…rồi
bình tĩnh đến nhà nội, đưa con bức thư gửi cho ba, mẹ mới lên công an
đầu thú…
Bức thư chị viết cho anh: “…Không đợi anh trả thù, nó xứng đáng nhận cái
chết này. Ra tù, anh cố gắng nuôi con, lúc nào em vẫn thương anh, nhớ
anh!”.
Trần Kỳ Trung
Bàn ra tán vào (0)
Trả thù!
“ Giữa cuộc sống hỗn tạp này, chỉ cần nhầm một bước chân là vào tù, nên tôi và anh hết sức cẩn thận…” Nói thế, nhưng chính nó lại đẩy anh vào tù, vì mọi chứng từ liên quan
Anh vào tù!
Điều đau đớn, chính là sự tin người. Có ai ngờ, nói năng nhẹ nhàng, nhất
mực: “ Trong ban lãnh đạo, tôi chỉ tin anh”, rồi “ Giữa cuộc sống hỗn
tạp này, chỉ cần nhầm một bước chân là vào tù, nên tôi và anh hết sức
cẩn thận…” Nói thế, nhưng chính nó lại đẩy anh vào tù, vì mọi chứng từ
liên quan ,khi công an điều tra, có chữ ký của anh . “tình ngay, lý
gian”, anh không chứng minh được, phải lãnh án. Còn nó ôm tiền ,bình an
vô sự.
Đau với thằng tổng giám đốc như thế, nhưng không đau bằng tổn thất về tinh thần do vợ anh gây ra.
…Vợ anh từng cảnh báo: “ Anh hay tin người! Em chả tin ông ấy đâu”. Anh
quát: “ Em nói với anh thế à”. Vợ anh vội im lặng, tính chị hiền lành,
nhẫn nhục. Nó cũng từng đến nhà anh, khen vợ anh đẹp, thậm chí có lúc
trong bữa ăn, nó còn nói: “ Anh có cô vợ đẹp quá, giá như đi thi hoa hậu
quý bà, không hoa hậu thì cũng á hậu một”. Ánh mắt nó nhìn vợ anh đắm
đuối…
Hồi anh mới vào trại , vợ đi cùng con còn lên thăm anh. Mỗi lần gặp mặt,
chỉ có nước mắt, anh thương vợ vô cùng ,giá như hồi đó nghe lời vợ,
cảnh giác, đâu lâm vào cảnh ngộ đau đớn . Anh nói với vợ: “ Được ra tù,
điều đầu tiên anh phải xử thằng này ! Không đợi đến tòa án. Anh chấp nó
cả quyền, cả chức, cả tiền đấy!”.
Vợ nhìn anh, không nói.
Thế mà bây giờ… trong tù, anh lại nghe đồn vợ anh là bồ của thằng khốn nạn đó!
Quá đau! Con gái lên thăm, tâm sự, nó toàn nói lảng sang chuyện khác,
không muốn cho anh nghe, mắt hoe đỏ: “ Con thương ba lắm! Ba đừng nghĩ
về mẹ nữa. Ba ra tù ,con sẽ nuôi ba!”.
Độ hai tháng sau, một tin chấn động, anh không thể tin nổi. Vợ anh phạm
tôi giết người. Vợ, tính tình anh biết, hiền lành, đến con gián, con
chuột còn sợ…sao lại phạm tội giết người!!!
Con anh lên thăm, mới kể đầu đuôi câu chuyện:
-…Ba vào tù, lập tức lão ấy đến ve vãn mẹ, mới đầu mẹ đuổi, nhưng sau
những lần lên thăm ba, mẹ ít nói hẳn với con, không hiểu sao, sau này
khi gặp lão, mẹ lại sởi lởi chủ động mời lão đến nhà chơi, uống cà phê,
đi xem phim… Hàng xóm dị nghị, mẹ bỏ ngoài tai, con tức lắm, cãi với mẹ.
Mẹ đánh, đuổi con về nhà nội. Ngôi nhà chỉ còn một mình mẹ… và tối ấy
lão đến, nhân lúc sơ hở, mẹ lấy con dao dấu dưới đệm đâm lão ấy chết…rồi
bình tĩnh đến nhà nội, đưa con bức thư gửi cho ba, mẹ mới lên công an
đầu thú…
Bức thư chị viết cho anh: “…Không đợi anh trả thù, nó xứng đáng nhận cái
chết này. Ra tù, anh cố gắng nuôi con, lúc nào em vẫn thương anh, nhớ
anh!”.
Trần Kỳ Trung