Trang Lá Cải Ngày 15 Tháng 5 Năm 2021: Nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long với giả thuyết đầy bất ngờ
Harry nói về 3 lần cảm thấy bất lực khi ở Hoàng gia Anh và tiết lộ ...
**************** Nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long với giả thuyết đầy bất ngờ Lý
Tiểu Long - cuộc đời huyền thoại và sự ra đi đầy uẩn khúc. Có giả
thuyết bất ngờ nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long
Lý Tiểu Long qua đời năm 1973 vì phù não cấp tính. Dù vậy, đến nay cái
chết của huyền thoại Lý Tiểu Long vẫn bủa vây bởi nhiều giả thuyết.
Trong số này, một quan điểm cho rằng ông chết vì dùng cần sa.
Huyền thoại Lý Tiểu Long là một trong những nhân vật nổi tiếng thế giới
có sức ảnh hưởng rộng rãi. Việc ông đột ngột qua đời năm 1973 trở thành
mất mát to lớn đối với người dân thế giới.
Theo báo cáo của bệnh viện Queen Elizabeth ở Hong Kong, cái chết của Lý
Tiểu Long vào năm 32 tuổi là do phù não cấp tính. Điều này có nghĩa
trong não bộ có tích tụ quá nhiều dịch. Khi áp lực lên não ngày càng lớn
thì sẽ cản trở lưu thông máu não và dẫn đến nguy cơ tử vong.
Sau khi thông tin về nguyên nhân tử vong của Lý Tiểu Long được công bố,
một số người cho rằng cái chết của huyền thoại võ thuật này còn nhiều
bí ẩn chưa được làm sáng tỏ.
Trong số này, nhiều giả thuyết cho rằng, Lý Tiểu Long không phải chết
vì chứng phù não cấp tính. Ông có thể qua đời vì nguyên nhân khác.
Suốt nhiều năm qua, dư luận tò mò trước một giả thuyết đưa ra suy đoán Lý Tiểu Long có khả năng qua đời vì sử dụng cần sa.
Sở dĩ giả thuyết này được đưa ra vì các bác sĩ tìm thấy dấu vết của cần
sa trong dạ dày và ruột khi khám nghiệm tử thi Lý Tiểu Long.
Vài tháng trước khi qua đời, Lý Tiểu Long được cho là sử dụng một ít
cần sa vì lý do sức khỏe khi bệnh tình có chuyển biến xấu. Vào thời điểm
ấy, ông được chẩn đoán bị phù não. Việc sử dụng cần sa được lý giải có
thể giúp ông giảm bớt đau đớn.
Dù vậy, Lý Tiểu Long từng được phát hiện trong phòng vệ sinh tại hãng
phim. Thậm chí, ông còn nôn mửa và ngất đi một lần nữa khiến nhiều người
bàng hoàng. Dù vậy, các chuyên gia chưa tìm được bằng chứng nào cho
thấy bệnh phù não cấp tính có mối liên hệ với việc sử dụng cần sa. Do
đó, giả thuyết cho rằng cần sa là nguyên nhân gây phù não, khiến Lý Tiểu
Long tử vong chưa được chứng minh.
Vậy nên, giả thuyết trên vẫn chỉ là giả thuyết. Cái chết của Lý Tiểu
Long vẫn bủa vây bởi nhiều quan điểm trái chiều khiến công chúng tò mò
suốt nhiều năm qua ************** Con gái và chồng cũ Kim Ngân bị chỉ trích, Trizzie Phương Trinh lên tiếng bênh vực
"Nhiều
người lại nói do chồng cũ chị Kim Ngân nhồi nhét điều gì vào đầu mấy
đứa nhỏ, khiến chúng ghét mẹ. Điều này sai hoàn toàn" – Trizzie Phương
Trinh nói.
Ca sĩ Kim Ngân có hai người con gái hiện đang
khá thành đạt tại Mỹ. Con gái lớn của Kim Ngân tên Mai Khanh, còn con
gái nhỏ là Thúy Anh. Đến giờ, Kim Ngân vẫn thi thoảng gọi tên Mai Khanh.
Tuy nhiên, vì nhiều lí do nên hai con gái Kim Ngân không thể đưa mẹ về ở
cùng. Điều này khiến họ bị nhiều người trong cộng đồng mạng chỉ trích.
Tại một livestream gần đây, vợ cũ Bằng Kiều là ca sĩ Trizzie Phương
Trinh đã lên tiếng bênh vực hai con gái Kim Ngân và lí giải vì sao không
dẫn họ đến gặp mẹ ngay được.
Đừng nên ép buộc Mai Khanh phải đi gặp chị Kim Ngân, phải xem tình hình thế nào đã
Hiện tại có rất nhiều ý kiến trái chiều trên cộng đồng mạng. Có những
người trách vì sao con gái chị Kim Ngân lại bỏ rơi mẹ, không chịu gặp mẹ
mình. Có người lại hoài nghi, không biết để cho con gái đến gặp Kim
Ngân thì có làm bệnh tình chị ấy nặng hơn không.
Bây giờ nghe
theo cộng đồng mạng thì rất khó. Nếu Thúy Nga kêu gọi Mai Khanh tới gặp
Kim Ngân như trong clip trước rồi mà Mai Khanh không đến sẽ bị chửi là
bất hiếu.
Nhưng nếu Mai Khanh đến gặp mà khiến chị Kim Ngân nóng giận, điên lên như xưa thì cũng bị chửi vì làm mọi thứ tệ hại hơn.
Vì thế nên tôi nghĩ cứ tùy duyên, đừng nên ép buộc Mai Khanh phải đi
gặp chị Kim Ngân, phải xem tình hình thế nào đã. Biết đâu gặp trong lúc
này chưa phải là tốt, cần thêm một thời gian nữa để chị Kim Ngân tỉnh
hẳn.
Cách đây vài ngày, chị Kim Ngân vẫn nổi nóng chửi Thúy
Nga, chứng tỏ thần kinh chị ấy vẫn chưa ổn định. Cần để Thúy Nga và các
bác sĩ giúp đỡ chị ấy thêm một thời gian nữa cho ổn định hẳn. Lúc đó, để
các con chị Kim Ngân đến gặp chị ấy sẽ tốt hơn.
Nó quay lưng đi vì đau lòng, không muốn nhìn thấy hình ảnh đó
Lần cuối cùng chị Kim Ngân gặp con gái lớn khi tỉnh táo là lúc nó 7
tuổi, giờ nó 39 tuổi rồi thì làm sao chị ấy biết được nó như thế nào.
Mình không trong hoàn cảnh người ta thì đừng vội nói mấy đứa nó bất
hiếu.
Trước khi bị bệnh, chị Kim Ngân đã có cuộc sống riêng và
không gặp hai con gái thường xuyên rồi, thành ra chúng không có ký ức
nhiều về mẹ, điều này hoàn toàn thông cảm được cho chúng.
Có
người lại bảo sao lúc tôi đưa hai con gái chị Kim Ngân xem clip về chỗ
ngủ mẹ, đứa nhỏ lại bỏ đi. Họ bảo nó xấu hổ vì có một người mẹ như vậy.
Điều này là không đúng vì lúc đó chỉ có tôi và bố chúng nó chứ có ai
đâu mà xấu hổ. Tôi giống như người thân trong gia đình chúng rồi.
Nó quay lưng đi vì đau lòng, không muốn nhìn thấy hình ảnh đó. Còn đứa lớn vẫn nhớ được mẹ nên bật khóc.
Nhiều người lại nói do chồng cũ chị Kim Ngân nhồi nhét điều gì vào đầu
mấy đứa nhỏ, khiến chúng ghét mẹ. Điều này sai hoàn toàn. Mọi người đừng
suy diễn vì như thế gợi nên điều xấu tới người khác. **************** Bà Nguyễn Phương Hằng nhắn NSND Hồng Vân: "Tôi sẽ lôi chị ra tòa"
"NSND
Hồng Vân ăn nói quá dại dột, tôi sẽ lôi chị Hồng Vân ra tòa. Chị nói
như vậy là vơ đũa cả nắm rồi" – bà Nguyễn Phương Hằng nói.
Trong vụ lùm xùm giữa bà Nguyễn Phương Hằng - vợ đại gia Dũng "Lò Vôi"
với một số nghệ sĩ trong showbiz vừa qua, NSND Hồng Vân đã vô tình có
những bình luận đụng chạm tới bà Hằng.
Bức xúc trước điều này, bà Nguyễn Phương Hằng mới đây đã livestream tuyên bố kiện NSND Hồn Vân ra tòa. Bà nói:
"Tôi rất cảm ơn những người ủng hộ tôi trong câu chuyện này, còn những
người hồ đồ, nhảy lên để thể hiện mình, không đáng để tôi quan tâm,
không gây cho tôi sự phiền hà nào hết.
Cuộc đời này có những
thước đo và vào những thời điểm nhất định cần đo để thanh lọc mọi thứ
trở lại. Mọi người phải coi lại mình, giống như NSND Hồng Vân ăn nói quá
dại dột, tôi sẽ lôi chị Hồng Vân ra tòa.
Chị nói như vậy là vơ đũa cả nắm rồi, già rồi, đầu hai thứ tóc rồi mà còn dại. Tôi nói thẳng như vậy và tôi không ngại gì hết".
Tiếp đó, bà Nguyễn Phương Hằng cũng trần tình lại về phát ngôn cấm giới nghệ sĩ tới Đại Nam của mình. Bà nói:
"Nói thật với mọi người, từ giờ trở đi trong lòng tôi không còn nghệ sĩ
nữa. Tôi sụp đổ hoàn toàn về hình ảnh nghệ sĩ qua cách hành xử của họ
với tôi, với nhân dân, qua những dối trá, ma mị của họ. Tôi sụp đổ hoàn
toàn, trong lòng không còn gì hết.
Mọi người cho tôi thời gian để suy nghĩ chứ hiện tại tôi thật lòng xin lỗi, không còn gì hết, sụp đổ hoàn toàn.
Còn những nghệ sĩ trong quân đội hay nghệ sĩ lâu năm lại khác. Họ là
những nghệ sĩ cao quý, đâu phải bầy đàn. Tôi chỉ cấm cửa một nhóm nhỏ
nghệ sĩ bầy đàn với nhau thôi và sự bầy đàn này rõ ràng lắm, chứ những
nghệ sĩ khác tôi vẫn chào mừng bình thường.
Nói cách khác, nghệ
sĩ nào đụng chạm tới tôi hoặc hùa theo những kẻ đó thì tôi cấm cửa, còn
những nghệ sĩ khác đĩnh đạc, đàng hoàng tôi vẫn tôn trọng. Tự lương tâm
họ biết hơn tôi biết. Ví dụ, người nào ghét tôi thì người đó tự biết.
Trong lịch sử từ xưa đến giờ tôi mới thấy lộ diện ra một số nghệ sĩ
trắng trợn, lộ liễu từ ăn nói, phát ngôn tới bình luận, nhất là những
người mới được lăng xê lên hoặc những người sắp về hưu. Họ ăn nói bất
chấp.
Nói chung bây giờ tôi thấy sụp đổ toàn diện một số thần
tượng, từ Hoài Linh, Đàm Vĩnh Hưng tới Hồng Vân và một số nghệ sĩ khác.
Giờ cứ nói tới những người đó, công chúng đều chê trách, làm sao mà ngóc
lên được nữa". *************
Vé số trúng 26 triệu USD bị máy giặt nghiền nát
MỹMột phụ nữ ở California cho biết cô là chủ nhân của giải thưởng 26 triệu USD, song tờ vé số đã tan tành do bị cho vào máy giặt.
Ngày
13/5 là hạn cuối cùng để chủ nhân may mắn của giải xổ số trị giá 26
triệu USD tới nhận thưởng, song không ai xuất hiện. Tấm vé này trước đó
được bán ra tại một cửa hàng tiện lợi ở ngoại ô Los Angeles, bang
California.
Tuy nhiên Esperanza Hernandez, một nhân
viên tại cửa hàng, cho biết một ngày trước đó đã có một phụ nữ đến và
trình bày mình là chủ nhân của giải thưởng 26 triệu USD, nhưng đã bỏ
quên tấm vé trong túi quần, khiến nó tan nát sau khi giặt.
Người
phụ nữ này đang đệ đơn kiện lên các quan chức Xổ số California. Quản lý
cửa hàng tiện lợi trong khi đó cho biết camera an ninh cũng ghi lại
được cảnh người phụ nữ này đã mua tấm vé số trúng thưởng.
Theo
quy định xổ số địa phương, nếu người thắng giải thưởng bị mất vé số, họ
sẽ phải cung cấp bằng chứng chứng minh mình từng sở hữu tấm vé. Nếu
không ai nhận giải thưởng, khoản tiền đó sẽ được chuyến tới các trường
công lập ở California, trong khi cửa hàng bán ra tấm vé may mắn cũng
được thưởng 130.00 USD.
Giới chức địa phương cho
biết hiếm khi các giải độc đắc lớn không tìm được chủ nhân. Phát ngôn
viên của xổ số Jorge De La Cruz cho biết 4 giải thưởng trị giá 20 triệu
USD trở lên đã không có người nhận kể từ năm 1997.
*************
Số phận bí ẩn của cụ bà vô gia cư nổi tiếng nhất Nhật Bản: Từng bị đồn ...
Khi
lễ hội địa phương diễn ra, người ta trông thấy người phụ nữ bí ẩn mặc
chiếc váy trắng đứng lặng lẽ bên ngoài cửa hàng bách hóa Matsuzakaya ở
quận Isezakicho, thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa, Nhật Bản. Khuôn mặt
bà được trang điểm đậm bằng phấn trắng, đôi mắt kẻ viền đen tạo nên sự
tương phản nổi bật không lẫn vào đâu được.
Có lúc, người ta lại
thấy bà, vẫn mặc bộ trang phục ấy, vẫn lối trang điểm ấy, đứng gần thang
máy trong tòa nhà GM nằm trên một con phố hẹp của Isezakicho. Bà sống
lay lắt qua ngày nhờ vài đồng tiền boa mọi người cho khi bà bấm thang
máy giúp họ.
Đêm đến, bà nằm ngủ bên cạnh túi hành lý ở ngay hành
lang tòa nhà, lúc thì ngủ gật trên chiếc ghế gỗ nhuốm màu thời gian, mặt
ghế khắc dòng chữ: "Tôi yêu em, Meri".
Những
hình ảnh ấy từng xuất hiện trong bộ phim tài liệu từng đoạt giải thưởng
năm 2006 của đạo diễn Takayuki Nakamura. Bộ phim kể về một trong những
người nổi tiếng nhất ở thành phố Yokohama mang tên “Yokohama Mary”.
Trong
nhiều năm, bà Mary gần như trở thành một "huyền thoại đô thị". Nhiều
người dân địa phương được nghe kể về sự tồn tại của người phụ nữ vô gia
cư này, một số thậm chí đã từng tận mắt nhìn thấy bà, nhưng dường như
không ai thực sự hiểu hết về cuộc đời và con người bà.
‘Yokohama Mary’ đi dạo trên một con phố thuộc quận Wakabacho, lúc còn trẻ.
Một
số người nói rằng Mary từng là một “pan-pan”, một từ để chỉ về các cô
gái làm nghề mại dâm phục vụ cho lính Mỹ thời quân đội Đồng Minh còn
chiếm đóng Nhật Bản. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, họ không nói thêm được
gì về xuất thân của bà.
Cũng có tin đồn rằng Mary từng xuất hiện
trên trang bìa tạp chí Life. Những người khác cho rằng bà không phải là
người vô gia cư, mà sống trong một căn nhà sang trọng ở quận Yamate đắt
đỏ. Người ta thậm chí còn nói rằng Mary là một hậu duệ của gia đình
Hoàng gia, một số người khác gọi bà là "Nữ hoàng".
‘Yokohama Mary’ đang đi ngang qua một con phố ở quận Isezakicho, vào năm 1990.
Takayuki
Nakamura, một người gốc Yokohama, lần đầu tiên tình cờ gặp Mary khi ông
còn học trung học, đúng hôm ông đang trên đường đi xem phim. “Tôi đã rất sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy", Nakamura nhớ lại. “Với
khuôn mặt trắng bệch và tĩnh lặng như vậy, nhìn từ xa tôi đã nghĩ rằng
bà ấy là một bức tượng. Sau lần đó, tôi không còn ngạc nhiên khi bắt gặp
bà ấy trên đường nữa. Bất cứ khi nào tôi vào thành phố, tôi đều thấy bà
ấy".
Năm 1995, Mary đột ngột biến mất. Người dân địa phương
nghĩ rằng bà có thể đã chết do tuổi già sức yếu hoặc đã trở về quê hương
- được cho là ở Ibaraki, Fukushima hoặc tỉnh Hiroshima - và đăng ký vào
một viện dưỡng lão. Tuy nhiên, không ai biết điều gì thực sự đã xảy ra
với bà.
Nakamura ví sự hiện diện của Mary trong khu vực với bức tượng Hachiko gần ga Shibuya của Tokyo.
“Nếu
một ngày nào đó Hachiko biến mất mà không được báo trước, mọi người sẽ
rất bối rối vì sự hiện diện của bức tượng đã trở thành một điều quá quen
thuộc", ông nói. “Sự biến mất của bà ấy cũng gây sốc. Tôi quyết
định làm bộ phim tài liệu ấy vì sự tò mò thuần túy - tôi chỉ muốn biết
Mary là người như thế nào”.
Năm
Nakamura 22 tuổi, ông bắt đầu làm phim tài liệu về Mary. Ông đã dành
một vài năm để nghiên cứu về lịch sử khu vực Yokohama, từ sự xuất hiện
của những con tàu đen và việc mở cửa thương mại vào thế kỷ 19 cho đến sự
thay đổi của Yokohama sau chiến tranh.
Trong cuốn sách “Yokohama
Mary”, do nhà xuất bản Kawade Shobo Shinsha ban hành vào tháng 8,
Nakamura tập trung vào lịch sử mại dâm ở khu vực. Cuốn sách cung cấp
thông tin chi tiết về chabuya, nơi phục vụ đàn ông nước ngoài như một
quán bar, quán rượu, vũ trường và nhà chứa cũng như Hiệp hội Giải trí và
Vui chơi (RAA) chuyên điều hành nhà thổ phục vụ binh lính của quân
chiếm đóng. Biệt hiệu "pan-pan" (chỉ gái mại dâm phục vụ quân lính) cũng
xuất phát từ đấy, sau khi RAA đóng cửa vào năm 1946.
Nhiếp ảnh gia Hideo Mori đứng ở một góc trong tòa nhà GM, nơi từng là chỗ nghỉ ngơi của ‘Yokohama Mary’.
Trong
cuốn sách của mình, Nakamura lưu ý rằng có tin đồn về việc Mary từng
làm việc tại một cơ sở RAA ở Kobe trước khi chuyển đến tỉnh Kanagawa.
“Yokohama
là thành phố luôn chấp nhận, chào đón người nước ngoài kể từ khi thành
lập và cũng vì thế mà gái mại dâm thường chọn đến thành phố này. Điều đó
cũng không thay đổi sau chiến tranh", Nakamura viết. “Sau khi
tìm hiểu lịch sử của Yokohama từ khi mở cửa giao thương cho đến khi kết
thúc Thế chiến thứ II, tôi bắt đầu nhận ra rằng việc Mary xuất hiện và
tồn tại ở Yokohama là điều gần như không thể tránh khỏi".
Nakamura
đã nói chuyện với một số người biết Mary hoặc biết sự tồn tại của bà.
Ông nhận thấy rằng những người biết bà đều thật lòng quan tâm và cố gắng
giúp đỡ bà theo nhiều cách khác nhau. Những người này kể cho ông nghe
về chuyện Mary có chút ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
“Những
người tôi phỏng vấn bắt đầu nói về bản thân họ thông qua Mary - cuộc
sống của họ, gia đình họ, lịch sử của họ và Yokohama hồi đó như thế nào", Nakamura nói. Ca sĩ đồng tính Ganjiro Nagato là một trong những người biết về Mary.
Trước
khi gặp Mary lần đầu tiên vào năm 1991, Nagato đã nghe tin đồn về bà.
Khi ấy, Mary đang đứng bên ngoài lối vào một nhà hát nơi Nagato sắp biểu
diễn và nhìn vào một tấm áp phích quảng cáo sự kiện. Biết bà là ai,
Nagato đã đưa cho bà một tấm vé và mời bà tham dự buổi biểu diễn. Khi
Nagato kết thúc phần biểu diễn, Mary tiến lên sân khấu và tặng anh một
món quà.
Bộ
phim tài liệu bao gồm những cảnh quay về khoảnh khắc này, ghi lại niềm
vui trên khuôn mặt của Nagato khi anh nhận được món quà. Khán giả vỗ tay
hò reo nhiệt liệt khi cả 2 bắt tay nhau.
“Có lẽ ít người biết tôi là ai, nhưng mọi người đều vỗ tay vì Mary là người nổi tiếng khi ấy”, Nagato cười nói trong bộ phim tài liệu. “Tôi sở dĩ quan tâm đến Mary không phải vì tò mò, mà là nhờ được tiếp xúc với bà trong hai, ba năm sau đó".
Nagato
thường gặp Mary tại Morinaga Love, một cửa hàng thức ăn nhanh ở
Isezakicho. Anh biết bà là người vô gia cư nên anh đã cố gắng xin trợ
cấp từ chính phủ giúp bà sống ổn định hơn nhưng không thành công. Nhiều
lần anh muốn đưa cho bà vài đồng để chi tiêu nhưng đều bị từ chối thẳng
thừng.
“Tôi phải bỏ tiền vào một bao thư nhỏ rồi bảo rằng bà hãy dùng để mua những bông hoa thật đẹp nhé”, Nagato nói. “Bà ấy thật sự là một con người rất trang nghiêm”.
Hideo Mori chụp cùng ‘Yokohama Mary’ trong tòa nhà GM.
Mary
không bao giờ quên cảm ơn những người đã giúp đỡ mình và sẽ luôn đáp
lại sự ưu ái bằng một món quà nhỏ hoặc một bức thư viết tay đẹp có chữ
ký của bà với bút danh "Yukiko Nishioka".
Nhiều người khác cũng cố
gắng hỗ trợ Mary. Emiko Fukunaga, làm việc tại cửa hàng mỹ phẩm
Yanagiya, đã tìm giúp bà một số loại phấn trắng không chứa dầu và có thể
rửa sạch dễ dàng bằng nước. Kimiko Yamazaki, điều hành doanh nghiệp
giặt là Hakushinsha cùng chồng, đã cho Mary cất quần áo tại cửa hàng và
đồng ý để bà thay đồ ở đó bất cứ khi nào bà cần. Anh thợ cắt tóc Tatsu
Yuda thì giúp bà làm tóc.
Nhiếp ảnh gia Hideo Mori lần đầu tiên nhìn thấy Mary gần 50 năm trước, khi mới ở độ tuổi 20. “Tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy một thứ mà tôi không nên thấy. Nhưng lúc đó Mary còn trẻ, xinh xắn và ăn mặc rất sành điệu", anh nói và giải thích rằng lúc đó bà vẫn đi làm trên đường phố.
Mori
là con trai của một người bán hàng tạp hóa ở cửa hàng rau địa phương,
là con út thứ hai trong gia đình có 9 anh chị em. Năm 1993, anh gặp lại
Mary trong tòa nhà GM ở Isezakicho. Khi đó, Mori đã xin phép Mary để
được chụp ảnh và bà đồng ý. Vì vậy Mori đã dành cả năm sau đó theo bước
chân của Mary, ghi lại những thói quen hàng ngày của bà. Mori vẫn nhớ
những nơi Mary thường đến ở Yokohama.
Chỉ vào một vị trí trước cửa
tiệm Starbucks, Mori kể rằng Mary thường ngồi trên một chiếc ghế dài
bằng gỗ từng được đặt ở đó và ngủ với tư thế thẳng lưng. Ở đậy từng là
một cửa hàng trang sức và Mary thường đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào
những món đồ có giá trị bên trong.
“Tôi không biết về cuộc sống của bà ấy trước khi đến Yokohama nhưng bà ấy chưa bao giờ có nhà trong thời gian ở đây", Mori nói.
Sự rành rẽ của Mary về đường đi nước bước đã làm cho Mori không khỏi bất ngờ. “Bà giống như thổ địa của khu vực này vậy", Mori nói. "Tôi thường để mất dấu bà ấy bất cứ khi nào bà ấy bước vào một tòa nhà".
Tòa
nhà GM vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, có nhiều nhà hàng và quán bar.
Đứng bên trong tiền sảnh, Mori chỉ vào một góc cạnh cầu thang, nơi có
chiếc ghế Mary từng ngồi. Mori nói: “Đây là nơi Mary đã từng ở khi về già. Không ai đuổi bà ấy đi".
Mori
vẫn tiếp tục hoàn thiện album ảnh về Mary cho tới mùa đông 1995, bà đột
ngột biến mất. Sau đó, anh xuất bản một cuốn sách có tựa đề “Yokohama
Pass: Hama no Meri-san”. Lúc này, Mary đã biến mất khỏi đường phố và anh
không bao giờ có thể cho bà xem những bức ảnh mà anh đã chụp. Mori nói:
“Một thành phố được tạo thành từ nhiều thành phần khác nhau, bao gồm
cả các tòa nhà và con người. Mary là một phần của Yokohama. Khi bà ấy
biến mất, cảnh quan thành phố đã thay đổi hoàn toàn".
Trong
nhiều thập kỷ, thành phố Yokohama đã yêu quý Mary và cư dân ở đây rất
sẵn lòng bỏ qua những điều kỳ quặc của bà. Tuy nhiên, khi thực hiện bộ
phim tài liệu của mình, Nakamura nhận thấy rằng cuối cùng thành phố đã
quay lưng lại với Mary.
Một số người dân địa phương cảm thấy phiền
vì sự hiện diện của bà, họ muốn bà phải dùng một tách trà chuyên dụng
tại quán cà phê hoặc từ chối làm tóc ở cùng một tiệm với bà.
“Từ
những năm 1990, có một sự thay đổi thế hệ rõ rệt giữa những người từng
trải qua chiến tranh và những người chỉ biết đến hòa bình”, Nakamura nói. “Các
thế hệ sau này không có được sự đồng cảm và vị tha dành cho Mary như
những thế hệ trước. Bà dần dà trở thành một vị khách xa lạ ở đây và thời
gian trôi qua, bà cũng không còn tìm được chỗ để dung thân”.
Cuối
cùng Nakamura đã tìm thấy Mary trong một viện dưỡng lão. Bà rời
Yokohama vào tháng 12 năm 1995 và sống với tên thật của mình nhưng bộ
phim không tiết lộ. Bộ phim tài liệu cũng từ chối tiết lộ địa điểm của
viện dưỡng lão vì Nakamura đã hứa với Mary rằng ông sẽ giữ bí mật. Bà
được cho là hài lòng với cuộc sống mới trong ngôi nhà của mình và không
còn trang điểm bằng phấn trắng như xưa nữa.
Năm 2003, Nakamura đã
đưa Nagato đến gặp và biểu diễn cho bà Mary lần cuối cùng trước khi ông
qua đời vì căn bệnh ung thư. Đến tháng 1 năm 2005, huyền thoại đường phố
một thời của Yokohama qua đời ở tuổi 83.
Quận
Isezakicho của thành phố Yokohama chắc chắn đã thay đổi đáng kể kể từ
năm 1995 và nhiều nơi mà Mary từng yêu thích, bao gồm Morinaga Love, cửa
hàng bách hóa Matsuzakaya và tiệm giặt là Hakushinsha, không còn tồn
tại nữa.
Bên cạnh đó, nhiều người xuất hiện trong bộ phim tài liệu, những người chăm sóc cho Mary, bao gồm cả Nagato, cũng đã qua đời.
Tuy
nhiên, Mary là một phần không thể thiếu của thành phố Yokohama và những
người như Nakamura và Mori đều muốn nhắc nhở những người khác về di sản
mà bà để lại.
“Đối với tôi, Mary chính là Yokohama”, Nakamura nói. “Bà chính là gốc rễ tạo nên ý nghĩa của Yokohama trong lòng tôi”.
Nguồn: Japan Times
*************
9 điều Nữ hoàng Anh Elizabeth II tuyệt đối không bao giờ làm: Vậy mới thấy ...
Hoàng
gia Anh có những quy tắc tồn tại từ lâu đời. Nhưng với tư cách là một
người đứng đầu gia tộc, Nữ hoàng Anh Elizabeth II vẫn có quyền thi
thoảng phá vỡ luật lệ mà chẳng lo ai phán xử cả.
Dẫu vậy, vẫn có những quy định mà ngay cả Nữ hoàng cũng không thể từ bỏ, trong đó có những điều tưởng như cực kỳ bình thường.
1. Không bao giờ chụp ảnh selfie
Selfie
- hay chụp ảnh "tự sướng" có lẽ là thứ đã quá phổ biến trong thời đại
mạng xã hội phát triển như hiện nay. Nhưng Nữ hoàng sẽ không bao giờ
chụp selfie cả, đơn giản vì quy định Hoàng gia Anh không cho phép các
thành viên gia tộc làm điều đó.
2. Không được phép mở quà Giáng sinh
Tại
các nước phương Tây vào mỗi buổi sáng ngày Giáng sinh (25/12), ai cũng
được quyền mở quà đặt dưới cây thông Noel. Nhưng với Nữ hoàng Anh thì
không. Kể từ thời Victoria, các món quà Giáng sinh sẽ được mở vào buổi
trà chiều, khi cả gia đình sum họp.
3. Chưa từng thi bằng lái xe, nhưng... rất thích lái
Nữ
hoàng Elizabeth II rất thích tự mình lái xe, nhưng bà chưa từng thi lấy
bằng bao giờ cả. Trên thực tế, bà cũng là người duy nhất tại Anh Quốc
có thể lái xe mà không cần bằng. Thậm chí, xe của bà còn chẳng cần lắp
biển.
4. Chưa từng hẹn hò
Dù
có một đám cưới cổ tích và cuộc hôn nhân viên mãn cùng Hoàng thân
Philip, Nữ hoàng Elizabeth II thực chất chưa từng hẹn hò bao giờ.
Bà
gặp Philip năm 13 tuổi, và họ nhanh chóng phải lòng nhau. Nhưng tình
yêu ấy được ươm mầm qua những bức thư tình. Phải tới năm 1946 - khi Nữ
hoàng tương lai 20 tuổi, Philip quyết định hỏi cưới bà thông qua Vua
George VI. Và kể từ đó, họ chẳng rời nhau 1 bước.
5. Chưa từng đi học
Đúng
hơn là học ở trường. Nữ hoàng Elizabeth II và Công nương Margaret - chị
gái bà là 2 thành viên cuối cùng của Hoàng gia Anh học tại nhà. Nữ
hoàng có một gia sư riêng, chuyên giảng dạy về lịch sử, tiếng Pháp. Thuở
niên thiếu, bà thậm chí còn đăng ký học lớp bảo trì xe cộ.
6. Chưa từng bầu cử
Nữ
hoàng và các thành viên của Hoàng gia Anh có quyền bầu cử, nhưng họ
không làm vậy. Đó là vì Hoàng gia Anh muốn giữ quan điểm trung lập đối
với chính trị, và Nữ hoàng tuân thủ nó một cách cực kỳ nghiêm ngặt.
7. Chưa từng có hộ chiếu
Nữ
hoàng Anh là thành viên duy nhất của hoàng tộc có thể đi nước ngoài mà
chẳng cần hộ chiếu. Mà cũng phải, bởi hộ chiếu nước Anh được phát hành
dưới tên bà, nên bà cũng chẳng cần phải có nó.
8. Chưa từng tự tay cho chó ăn
Đàn
chó corgi của Hoàng gia Anh thực sự nổi tiếng toàn thế giới. Bản thân
Nữ hoàng cũng có từng nuôi tới 30 con corgi, tất cả ở chung trong một
căn phòng của cung điện với chế độ ăn khá đáng ghen tị. Nhưng bà chưa
bao giờ tự tay cho chúng ăn. Một bếp trưởng danh tiếng của Hoàng gia sẽ
đảm nhận điều đó.
9. Sinh nhật không đúng ngày
Đây
thực chất là một truyền thống của gia tộc từ năm 1748. Theo đó, Vua
hoặc Nữ hoàng Anh chỉ tổ chức mừng sinh nhật vào mùa hè thôi. Bởi lẽ,
sinh nhật của nhân vật đứng đầu hoàng tộc phải được tổ chức hoành tráng
trước công chúng, và mùa hè là thời điểm thuận tiện nhất.
Nữ hoàng Elizabeth II sinh ngày 21/4, nhưng luôn phải tổ chức vào ngày thứ Bảy thứ 2 của tháng 6.
Nguồn: BS, VT.co
*************
Tin rao vặt 'thần kỳ' của bà mẹ nghèo
MỹNgày
10/10/1944, Thời báo Chicago đăng mẩu quảng cáo lạ lùng với nội dung
thưởng 5.000 USD cho người đã giết một sĩ quan cảnh sát 12 năm về trước.
Một
đêm đông lạnh giá của năm 1932, cảnh sát tuần tra William D. Lundy, 57
tuổi vừa bước vào quán rượu Vera’s Kitchen thì cùng lúc hai người đàn
ông đột nhiên xông vào và hét lên: "Cướp đây".
Một
tên thấy Lundy trong bộ cảnh phục liền nói: "Thằng cớm, giơ tay lên và
đứng yên đấy". Ẩu đả nổ ra, sau đó là tiếng súng khét lẹt xé màn đêm.
Bọn cướp bỏ chạy khi Lundy ngã xuống.
Nữ chủ quán
cho rằng nhận ra một trong những người đàn ông là Ted Marcinkiewicz, 26
tuổi. Anh ta đã đến cửa hàng bán đồ ăn vặt của cô vài lần trong tháng
qua.
Cảnh sát nghe mật báo, nghi ngờ Ted đang trốn
tại nhà của Joseph Majczek. Nhưng khi cảnh sát ập đến, họ không thấy Ted
đâu mà chỉ có Joseph với vợ và đứa con trai sơ sinh. Joseph bị bắt còn
Ted ra trình báo hơn một tháng sau đó.
Khi
được cảnh sát gọi đến nhận dạng, chủ quán lắc đầu trả lời: "Không phải
họ". Nhưng sau một cuộc thẩm vấn kéo dài, cô thay đổi lời khai.
Chủ
yếu dựa trên lời khai của chủ quán, toà án cấp cao quận Cook chỉ mất 2
giờ 40 phút để kết tội hai bị cáo. Tại phiên xét xử, hai bị cáo đều
trình bày bằng chứng ngoại phạm. Hai người thân và một người giao hàng
khai đã gặp Joseph tại nhà anh vào thời điểm xảy ra vụ án. Trong khi 4
nhân chứng khác cũng xác nhận đã gặp Ted tại nhà của anh ta chính xác
vào thời điểm đó.
Ngày 11/11/1933, Ted và Joseph, mỗi người nhận một bản án 99 năm tù.
Vụ
án chấn động nhanh chóng mờ nhạt trên các trang báo. Nhiều năm trôi
qua, cuộc Đại suy thoái kết thúc và Thế chiến thứ hai bắt đầu. Sau tất
cả, chỉ có mẹ Joseph, bà Tillie, vẫn lặng lẽ tìm cách minh oan cho con
train - kẻ tội đồ giết cảnh sát. Vốn liếng duy nhất của bà mẹ nghèo là
niềm tin con vô tội.
Người phụ nữ nhỏ bé, tóc bạc,
teo tóp, gần 60 tuổi, vô danh sống ở khu rìa bẩn thỉu của thành phố
Chicago cật lực làm công việc cọ rửa sàn nhà trong 11 năm rưỡi, tiết
kiệm từng xu. Khi nghĩ rằng đã tích lũy đủ, bà đi đặt một tin rao vặt
vỏn vẹn 15 từ. "Phần thưởng 5.000 USD cho người đã giết sĩ quan Lundy
vào ngày 9/12/1932. Hãy gọi cho GRO 1758, từ 12h đến 19h".
Mẩu tin nhanh chóng được biên tập viên Chicago Times, tiền thân của tờ Chicago Sun-Times sau này, chú ý. James McGuire, phóng viên theo giàu kinh nghiệm dõi tội phạm được toà soạn cử đi tìm hiểu.
James
gọi cho "GRO. 1758", và tìm đến tận "khu rìa bẩn thỉu của Chicago" để
gặp mẹ của Joseph. Khi James đến trước cửa, bà Tillie đưa cho anh một
tập tài liệu 30 trang mà con trai đã viết sau song sắt.
Theo
đó, Joseph khẳng định, sau khi bồi thẩm đoàn tuyên anh ta có tội, thẩm
phán của phiên tòa đã đưa anh ta vào phòng riêng của mình và hứa với
Joseph sẽ mở phiên tòa mới. "Ông ấy cho rằng đã có một sự sai lầm của
công lý", Joseph viết.
Điều này càng thôi thúc mối
nghi ngờ của James McGuire khi cho rằng có điều gì đó không ổn trong vụ
án. Anh ta nói với biên tập viên của mình: "Hai bị cáo đã không nhận
được bản án thông thường cho tội giết một cảnh sát, là chết trên ghế
điện. Mạng sống của họ đã được tha, có lẽ thẩm phán đã phân vân khi kết
án. Thật tò mò".
"Một thẩm phán mà trò chuyện riêng
với kẻ giết cảnh sát bị kết án trong phòng làm việc riêng thì thật phi
lý nhỉ?", biên tập viên chất vấn James. "Và, nếu đúng, tại sao thẩm phán
đã không thực hiện lời hứa?". Không ai biết lý do. Thẩm phán đã qua đời
năm 1935.
James và đồng sự quay về với manh mối mờ
mịt nhưng gần như là duy nhất: Nhân chứng. Zagata là tài xế xe tải chở
than, người giao hàng cho quán ăn vào đêm đó và rằng hai thanh niên đang
ngồi tù, đã bị kết án oan. Hai phóng viên điều tra tìm thấy Zagata, vẫn
đang làm công việc lái xe tải chở than và may mắn, người này tỏ ra rất
hợp tác.
"James Zagata, người lái xe tải chở than
kể cho Times" là title bài điều tra đầu tiên về vụ án kể từ khi phiên
tòa kết thúc, hơn 11 năm trước. Bài viết có đoạn: Zagata đã gặp Joseph
tại đồn cảnh sát. Nhân chứng này nói rằng không thể nhìn rõ mặt của
những kẻ giết người và không thể nhận dạng và lặp lại điều này tại phiên
tòa", Zagata nói. Không ai trong số những người bị kết án phù hợp với
hồi ức của anh về những kẻ giết người. Anh ta cũng nói "chắc chắn cả hai
tên cướp đều cao hơn Joseph rất nhiều".
Tài
xế này cho biết, vài ngày sau công bố bản án, anh ta đã được thẩm phán
triệu tập đến phòng làm việc. "Tôi đã nói ngay, tôi chắc chắn không ai
trong số 2 người chịu án 99 năm kia, đã tham gia vào vụ giết người",
Zagata tiết lộ. "Thẩm phán sau đó nói sẽ mở lại một phiên xét xử mới."
Trong những ngày liên tiếp, Chicago Times
không ngừng đưa thêm những tiết lộ động trời đằng sau vụ án. Nữ chủ
quán rượu nói bị đe dọa nếu cô từ chối làm chứng chống lại Ted và
Joseph. Và lý do thật sự khiến vị thẩm phán không thể thực hiện lời hứa
mở phiên toà mới vì ông bị công tố viên cảnh báo: "Nó sẽ kết thúc sự
nghiệp chính trị của ông".
Khi hai phóng viên Chicago Times
đào sâu vào vụ án, họ biết được tại sao Ted và Joseph trở thành nghi
phạm ngay từ đầu. Mặc dù ban đầu, chủ quán nói với cảnh sát không biết
ai là kẻ giết người nhưng sau vài giờ thẩm vấn, cô nói một người có thể
là Ted.
Cảnh sát xác định Ted sống trong khu phố
nhưng chẳng ai thấy anh ta ở đâu. Hai tuần trước vụ án, một kẻ buôn lậu
sống trong khu phố đã bị bắt với một thùng rượu whisky. Hắn không bị
truy tố, đổi lại phải khai ra chỗ Joseph ở. Đó là lý do cảnh sát ập vào
nhà Joseph ngày sau đó. Họ không tìm thấy Ted, nhưng đã thấy Joseph
Majczek, nên họ quyết định bắt giữ anh, dù chẳng có lý do gì.
Chủ
quán tiết lộ với phóng viên, sau khi nhận diện trong hai nhóm nghi phạm
riêng rẽ, cô đã dứt khoát tuyên bố rằng Joseph không phải là một trong
những kẻ giết người. Nhưng cô buộc phải khai khác trong lần nhận diện
tiếp theo. Để hợp thức hóa hồ sơ tố tụng, cảnh sát sau đó viết một báo
cáo sai sự thật rằng Joseph bị bắt ngày 23/1/1933, sau khi nữ chủ quán
nhận dạng được anh ta.
Lục soát hồ sơ tại kho cảnh
sát, phóng viên James McGuire tìm thấy báo cáo vụ bắt giữ ban đầu.
Joseph quả thực đã bị bắt vào ngày 22/12, sớm hơn những giấy tờ khống
của cảnh sát, đúng một tháng.
Tất cả những điều này được phơi lên mặt báo. Serie phóng sự Chicago Times lật lại vụ án của Joseph và Ted gây chấn động.
Ngày 15/8 /1945, Thống đốc bang ân xá hoàn toàn cho Joseph, tuyên bố anh vô tội.
"Hôm
nay Joseph Majczek đã có bữa sáng nấu tại nhà đầu tiên sau 11 năm. Anh
ta ăn uống hạnh phúc, cố gắng bù lại 4.196 bữa sáng đã ăn trong khi chấp
hành án tù vì tội mà mình không phạm. Majczek đã được ân xá hoàn toàn
vào ngày hôm qua", The News đăng ngày 17/8/1945.
Mẹ
của Joseph, bà Tillie, được phép giữ tiền chà sàn nhà hơn 11 năm của
mình. Bà đã đề nghị tặng 5.000 USD cho các biên tập viên của Chicago Times nhưng họ từ chối, khẳng định toàn bộ cuộc điều tra vừa qua là một dịch vụ công ích nên làm.
Hollywood
đã chọn câu chuyện về sự tận tâm của một người mẹ này để dựng thành bộ
phim kinh điển, "Call Northside 777" năm 1948, với sự tham gia của James
Stewart trong vai chàng phóng viên điều tra.
Tillie
tiếp tục làm ca đêm, lau sàn cho đến khi nghỉ việc vào năm 1957 sau 30
năm làm việc và qua đời ngày 24/7/1964. Các tờ báo trong cả nước đều đưa
cáo phó. Các tiêu đề ca ngợi bà ấy là "Nữ anh hùng Northside 777" và
"Người mẹ anh hùng", người đã giải thoát con trai mình.
Năm
1947, tiểu bang đã bồi thường cho Joseph 24.000 USD (tương đương
351.000 USD ngày nay) vì kết án oan. Ted Marcinkiewicz, được ân xá 5 năm
sau đó, nhận bồi thường danh dự 35.000 USD.
Những kẻ giết sĩ quan Lundy chưa bao giờ bị bắt.
Hải Thư (Theo True Crime, New York Daily News)
***************
Harry nói về 3 lần cảm thấy bất lực khi ở Hoàng gia Anh và tiết lộ ...
Xuất hiện trên chương trình podcast với Dax Shepherd nhằm quảng bá cho series The Me You Can't See
vào tối ngày 13/5 (giờ địa phương), Công tước xứ Sussex đã không ngần
ngại chia sẻ về 3 lần trong cuộc đời anh cảm thấy thực sự "bất lực" khi
còn ở Hoàng gia Anh.
Harry cho biết: "Có 3 lần tôi cảm thấy
hoàn toàn bất lực khi là một người hoàng gia. Lần đầu tiên lúc đó tôi
còn là một cậu bé, ngồi phía sau ôtô cùng mẹ, bị cánh paparazzi đuổi
theo. Lần thứ hai là khi tôi ở Afghanistan, đang trên chiếc trực thăng
apache và lần thứ ba là khi ngồi cùng vợ tôi, đối thoại về vấn đề trị
liệu tâm lý".
Dax
Shepard, người đồng dẫn chương trình Monica Padman và Hoàng tử Harry
tạo dáng trong một bức ảnh cho podcast về sức khỏe tinh thần
Hary chia sẻ 3 lần anh cảm thấy bất lực nhất khi ở Hoàng gia Anh
Trong
cuộc phỏng vấn của nhà Sussex hồi đầu tháng 3, Meghan cho hay cô đã nói
với chồng về ý định tìm đến cái chết khi mang thai con trai đầu lòng
bởi những áp lực, căng thẳng khi sống trong Cung điện. Bên cạnh đó,
Harry cho biết anh đã phải tìm đến các liệu pháp để xử lý cơn giận của
chính mình liên quan tới những căng thẳng khi là một phần của Hoàng gia
Anh và sự soi mói của truyền thông. Tuy nhiên, nhờ một cuộc trò chuyện
với Meghan mà anh nhận ra mình cần được giúp đỡ.
"Chính là qua
một cuộc trò chuyện với Meghan, người hiện là vợ của tôi, cô ấy đã nhìn
ra ngay. Cô ấy nói tôi đang bị tổn thương và có một số chuyện vượt ra
khỏi tầm kiểm soát đang khiến tôi thực sự giận dữ, làm tôi sôi máu", Harry kể.
Trong
cuộc trò chuyện trên podcast, khi được hỏi cuộc sống hoàng gia thực tế
khác như thế nào so với hình ảnh các Hoàng tử - Công chúa trong phim?
Harry cho hay: "Vợ tôi đã có lời giải thích rất tuyệt vời. Cô ấy nói
rằng: 'Bạn không cần phải làm Hoàng tử hay Công chúa, bạn có thể tạo ra
cuộc sống tốt hơn bất kỳ Hoàng tử hay Công chúa nào'. Và điều đó đến từ
kinh nghiệm sống của chính cô ấy".
Chính vì vậy, Harry quyết
định đưa vợ con sang Mỹ bắt đầu cuộc sống mới thay vì lựa trọn trở thành
"Hoàng tử đúng nghĩa". Harry cũng cho hay, anh cảm thấy tự do hơn kể từ
khi sang Mỹ và họ hiện đang là hàng xóm của cặp đôi Orlando Bloom và
Katy Perry. Cũng trong cuộc phỏng vấn này, Harry tiết lộ anh và Meghan
đã gặp nhau lần đầu tiên trong một siêu thị ở Anh và họ buộc phải "giả
vờ" không biết nhau để tránh thu hút sự chú ý.
Với Harry, Meghan là người đã giúp anh vượt qua "bể khổ"
Trong
cuộc phỏng vấn kéo dài 90 phút, Harry đã đưa ra lần lượt những tuyên bố
gây sốc nhắm vào Hoàng gia Anh và ca ngợi Meghan hết lời, rằng cô là
điểm tựa tinh thần giúp anh quyết tâm rời bỏ gia đình xây dựng cuộc sống
mới tự do. Harry tuyên bố không muốn lặp "nỗi đau di truyền" lên các
con của mình giống như cách mà Thái tử Charles đối xử với anh.
Hiện
Hoàng gia Anh vẫn giữ im lặng trước cuộc phỏng vấn gây sốc của Harry
nhưng các chuyên gia cho rằng Công tước xứ Sussex đang lún sâu vào con
đường sai lầm, việc hòa giải giữa anh với gia đình ngày càng trở nên
mong manh hơn.
Nguồn: The Sun
************
Nhóm trộm nắp cống bị bắt
Bà Rịa - Vũng TàuPhạm
Công Thy, 24 tuổi và ba nghi phạm khác trộm nắp cống thoát nước bằng
gang trên đường, bán ve chai 250-270 nghìn đồng mỗi tấm.
Ngày
14/5, Thy (ở thị xã Phú Mỹ), Nguyễn Bửu Thanh (27 tuổi, ở thị xã Phú
Mỹ), Võ Văn Nhã (20 tuổi, ở An Giang), Trần Tài Nhân (27 tuổi, quê Quảng
Ngãi) bị Công an thị xã Phú Mỹ bắt tạm giam để điều tra hành vi Trộm tài sản. Liên quan vụ án, ba người buôn phế liệu bị khởi tố về hành vi Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có.
Từ
đầu năm đến nay, hàng loạt nắp cống thoát nước trên các con đường ở thị
xã Phú Mỹ bị trộm, gây mất an toàn giao thông. Công an thị xã tung
nhiều lực lượng điều tra, bắt được nhóm Thy. Những người này khai khi
đêm xuống chở nhau bằng xe máy, mang kìm cộng lực tới các con đường vắng
cạy nắp cống, cắt xích trộm 30 tấm gang, chở về bán, chia nhau tiền
tiêu xài.
Quá trình điều tra, Công an thị xã Phú Mỹ
bắt giữ thêm Trần Minh Luân (31 tuổi, ở thị xã Phú Mỹ) với hành vi
tương tự. Từ tháng 3 đến nay, Luân một mình trộm 8 nắp cống, dùng xe tự
chế chở về bán cho tiệm phế liệu lấy tiền chơi ma túy.
Theo
báo cáo Công ty cổ phần khoa học công nghệ Việt Nam, đơn vị quản lý, từ
năm 2018 đến nay, toàn tỉnh có 724 tấm đan bằng gang bị trộm. Riêng thị
xã Phú Mỹ từ đầu năm đến nay mất 159 tấm, TP Bà Rịa 135 tấm.
**************
20 hình ảnh trông cứ "điêu điêu" nhưng hóa ra là thật, phải may mắn lắm mới được chiêm ngưỡng
Có
những địa điểm, phong cảnh đẹp trên thế giới bằng cách nào đó trông rất
"ảo". Nhìn cứ tưởng có ai đó photoshop để dọa dồ nhưng hóa ra toàn của
nhà trồng được. Đảo một vòng kiểm tra thử xem nhỉ?
Tán cây hình phật mà có người dày công tỉa ở gần nhà tôi
Một bể lặn trong khách sạn ở Berlin đó
Cô này make up chứ không phải chỉnh sửa gì đâu ạ
Nhà chú tôi mới mua thú cưng mới!
Simba, mày đấy à!
Đây
là Dean Potter, một người ưa mạo hiểm trứ danh, ông đang đi trên một
sợi dây thừng các hàng nghìn mét trên không trong Công viên Quốc gia
Yosemite.
Lại một người thích make up trêu ngươi
Nhà cửa thế này hoa mắt quá
Các tòa nhà chọc trời đúng nghĩa đó
Ảo luôn
Raphael Biagini đã săn cá vàng khổng lồ trong 6 tháng. Cuối cùng khi câu được con cá, anh ấy đã dành 10 phút quay cuồng với nó.
Đầu ông kia đâu ý nhỉ?
Ối trời, nhà gì hắc ám thế!
Đây là tượng thôi nhé mọi người ơi
Đó là một cái phễu nhân tạo giúp chống ngập lụt.
Một chiếc cột điện bị lửa đốt gần hết, nhưng nó vẫn giữ được trên không
Nó là con lai giữa ngựa vằn / ngựa vằn.
Một chiếc khách sạn ở Hàn Quốc
Đỉnh của đỉnh
Một cuộc động đất đã khiến đường ray tàu hỏa thế này đây...
Nguồn: BuzzNicked
************
Ông lão được minh oan nhờ những lá thư tình
MỹViệc
ông Alvin (57 tuổi) giấu giếm gì trong căn nhà xập xệ ngoài rìa thị
trấn Ringgold (bang Georgia) là câu hỏi với nhiều người dân thị trấn
suốt nhiều năm.
Thỉnh thoảng, ông Alvin lẳng lặng đi lại
trên phố nhưng ông ta không bao giờ nói chuyện với ai, kể cả hàng xóm.
Cả thị trấn không ai ưa ông Alvin vì tính khí lạ lùng của người này. Khi
còn trẻ, ông từng lái ôtô quanh thị trấn với con búp bê thổi hơi ở ghế.
Cũng
vì thế, tin đồn nhanh chóng lan ra toàn thị trấn sau khi họ biết ông
Alvin gọi 911 để báo tin vợ mình ngừng thở vào sáng 4/10/1997. Người ta
bàn tán ông có thể đã giam vợ dưới tầng hầm trong nhiều năm qua nên
chẳng mấy ai biết tới sự tồn tại của bà này.
Khi xe cấp cứu tới
nơi, Virginia Ridley, vợ của ông Alvin, đã chết trong tư thế nằm trên
giường, trên người vẫn mặc nguyên quần áo. Thi thể đã bắt đầu đông cứng,
dấu hiệu cho thấy cái chết đã xảy ra ít nhất 8 tiếng trước. Cảnh sát
nghi ngờ tại sao người chồng lại chờ lâu như vậy mới gọi cấp cứu.
Ông Alvin Ridley (phải) bên cạnh vợ Virginia Ridley. Ảnh: Filmrise.
Quan
sát xung quanh, cảnh sát thấy rằng ngôi nhà của vợ chồng Alvin không có
điện thoại, không lắp đặt vòi nước, và đầy gián chuột. Họ không tìm
được giấy tờ cho thấy Virginia đã được điều trị sức khỏe tại bất cứ bệnh
viện nào trong phạm vi 100 dặm trong 30 năm qua. Cảnh sát cho rằng đây
có thể là dấu hiệu của việc Virginia bị chồng bỏ mặc trong nhiều năm,
chết trong tình trạng suy dinh dưỡng.
Tìm hiểu về Alvin, cảnh sát
được biết trước kia là thợ sửa tivi, công việc kinh doanh ban đầu khá
tốt nhưng cuối cùng đóng phải cửa vì tính khí lạ lùng, thích kiện tụng
của ông chủ. Ông ta kết hôn với Virginia vào năm 1966, khi bà mới 18
tuổi. Ít lâu sau, người vợ cắt đứt liên lạc với gia đình vì lý do họ hay
xen vào chuyện giữa hai vợ chồng.
Làm việc với cảnh sát, ông
Alvin khai khi tỉnh giấc thì thấy Virginia đã chết. Lúc đó, ông ta lái
xe ra ngoài rìa thị trấn để gọi điện thoại công cộng. Tới đây, cảnh sát
đặt nghi vấn tại sao ông đi qua phòng cứu hỏa trên đường đi nhưng không
vào trong trình báo tin cấp cứu mà phải lái tới ngoài thị trấn.
Trong
lời khai, cảnh sát thấy khó hiểu khi ông ta không quay số điện thoại
của bệnh viện địa phương cách đó chỉ 10 phút xe chạy, mà lại gọi cho
bệnh viện ở thành phố ở địa phận bang khác cách xa hơn. Chỉ khi được
nhân viên bệnh viện yêu cầu quay số 911, Alvin mới làm theo. Dù vậy,
trong cuộc gọi tới 911, giọng nói của Alvin thiếu đi sự lo lắng thường
thấy trong tình huống tương tự, cảnh sát nhận định.
Khám nghiệm sơ
bộ, giám định viên pháp y của thị trấn thấy rằng thi thể nạn nhân ở
trong tình trạng suy dinh dưỡng trước khi chết. Quanh mắt có một vài chỗ
bị xuất huyết, dấu hiệu thường thấy ở người tử vong do bị ngạt thở hoặc
siết cổ. Lần khám nghiệm tiếp theo, giám định viên lại phát hiện vết
thâm tím quanh cổ nạn nhân, đặc trưng khi bị bóp cổ. Cuối cùng, giám
định viên kết luận Virginia đã bị sát hại.
Ông Alvin bị khởi tố về tội Giết người nhưng khẳng định mình vô tội. Nếu bị kết tội, ông đối diện với án tù chung thân không ân xá.
Trong cáo trạng, công tố viên chủ yếu dựa vào bản kết luận khám nghiệm thi thể của phòng giám định địa phương.
Để
tìm bằng chứng gỡ tội, luật sư bào chữa của Alvin tới thăm ngôi nhà của
thân chủ. Ở đây, luật sư phát hiện tường ngôi nhà dán hàng trăm trang
nhật ký viết tay, Alvin nói do Virginia viết. Nội dung nhật ký viết về
những hoạt động thường ngày của vợ chồng, nhưng chủ yếu là những lá thư
tình của người vợ dành cho chồng.
Chuyên gia pháp y do luật sư
thuê đối chiếu chữ viết trên trang nhật ký và bút tích trong quá khứ của
Virginia để chứng minh chúng có cùng tác giả. So sánh chữ ký, chuyên
gia thấy trùng khớp, với đặc điểm nổi bật nhất là lối viết thảo và chữ
cái "i" trong chữ ký đều cao hơn các con chữ khác.
Chữ "i" do Virginia ký nhiều năm trước và trong trang nhật ký có đặc điểm giống nhau. Ảnh: Filmrise.
Luật
sư bào chữa cũng phát hiện Virginia bị bệnh động kinh từ nhỏ. Theo
những trang nhật ký, bà đã ngưng uống thuốc chữa động kinh từ nhiều năm
trước.
Khi mang bằng chứng tới bác sĩ thần kinh học, luật sư được
biết những vết xuất huyết quanh mắt của Virginia trùng khớp với hiện
tượng chết đột ngột ở bệnh nhân động kinh. Hiện tượng này thường xảy ra ở
những bệnh nhân không được điều trị đúng cách hoặc không uống thuốc.
Ngoài ra, một trong những triệu chứng thường thấy khác của bệnh động
kinh là chứng ham viết lách, điều này càng thêm củng cố Virginia là chủ
nhân của những tờ nhật ký dán quanh nhà.
Với những vết bầm quanh
cổ, luật sư bào chữa thuê chuyên gia độc lập rà soát lại quy trình khám
nghiệm tử thi của giám định viên địa phương. Từ đây họ phát hiện, nhân
viên phòng giám định đã lấy máu từ cổ thi thể để xét nghiệm độ độc nhưng
việc làm này vi phạm vào quy trình khám nghiệm thông thường. Luật sư
bào chữa lập luận điều này có thể lý giải tại sao vết bầm tím không được
ghi nhận vào lần giám định đầu mà chỉ được phát hiện vào lần sau.
Luật
sư bên bị cũng xoáy sâu rằng đây là trường hợp tử vong đầu tiên mà giám
định viên pháp y địa phương phải khám nghiệm kể từ khi đảm nhiệm chức
vụ nên có thể còn thiếu kinh nghiệm. Đồng thời, luật sư cũng cho rằng vị
giám định viên có thể không công tâm vì có người nghe được giám định
viên nói "người phụ nữ này đã bị giam dưới tầng hầm trong 30 năm" với
đồng nghiệp.
Bên cạnh những chứng cứ trên, luật sư cũng tấn công
vào yếu tố động cơ gây án bằng câu hỏi: "Tại sao Alvin lại giết
Virginia, người bạn duy nhất của mình trong thị trấn này". Nhiều người
đồn rằng ông Alvin giam cầm và bỏ bê vợ trong 30 năm, nhưng tại sao khi
chết, Virginia vẫn ở trong trạng thái được chăm sóc chu đáo như được sơn
móng chân và có những chiếc trâm cài tô điểm mái tóc.
Luật sư vì
thế cho rằng Virginia đã qua đời trong đêm vì bị chứng chết đột ngột
động kinh sau thời gian dài bỏ dùng thuốc. Vị này khẳng định những trang
nhật ký dán tường thể hiện cuộc sống hạnh phúc giữa hai vợ chồng.
Làm
chứng tại tòa, ông Alvin nói không dừng lại ở phòng cứu hỏa vì từng gặp
rắc rối với cơ quan này nên không còn tin tưởng. Ông gọi điện cho bệnh
viện ở xa vì đó là nơi đưa mẹ đi chữa bệnh từ nhiều năm trước và là nơi
duy nhất quen thuộc. Alvin kể ngay trước khi chết, Virginia lên cơn co
giật mạnh nhưng vẫn nói mình ổn. Ông cũng cho hay bệnh động kinh cũng là
lý do vợ không ra khỏi nhà vì quá xấu hổ.
Cuối cùng, sau hai
tiếng nghị án, bồi thẩm đoàn ra phán quyết: Alvin vô tội. Biết tin được
trả tự do, người chồng này nói cảm ơn vợ vì đã ra làm chứng trước tòa
qua những trang nhật ký dán tường.
Ông Alvin và luật sư McCraken Poston. Ảnh: Catoosa News/Adam Cook.
Hiện,
ông Alvin vẫn chủ yếu dành thời gian một mình ở ngôi nhà xập xệ tách
biệt với thị trấn, trừ những buổi ăn trưa cùng người luật sư năm nào đã
bảo vệ mình. Câu chuyện của ông đã được giới thiệu tới nhiều người trên
thế giới qua các chương trình phá án hình sự.
Trang Lá Cải Ngày 15 Tháng 5 Năm 2021: Nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long với giả thuyết đầy bất ngờ
Harry nói về 3 lần cảm thấy bất lực khi ở Hoàng gia Anh và tiết lộ ...
**************** Nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long với giả thuyết đầy bất ngờ Lý
Tiểu Long - cuộc đời huyền thoại và sự ra đi đầy uẩn khúc. Có giả
thuyết bất ngờ nguyên nhân tử vong của huyền thoại Lý Tiểu Long
Lý Tiểu Long qua đời năm 1973 vì phù não cấp tính. Dù vậy, đến nay cái
chết của huyền thoại Lý Tiểu Long vẫn bủa vây bởi nhiều giả thuyết.
Trong số này, một quan điểm cho rằng ông chết vì dùng cần sa.
Huyền thoại Lý Tiểu Long là một trong những nhân vật nổi tiếng thế giới
có sức ảnh hưởng rộng rãi. Việc ông đột ngột qua đời năm 1973 trở thành
mất mát to lớn đối với người dân thế giới.
Theo báo cáo của bệnh viện Queen Elizabeth ở Hong Kong, cái chết của Lý
Tiểu Long vào năm 32 tuổi là do phù não cấp tính. Điều này có nghĩa
trong não bộ có tích tụ quá nhiều dịch. Khi áp lực lên não ngày càng lớn
thì sẽ cản trở lưu thông máu não và dẫn đến nguy cơ tử vong.
Sau khi thông tin về nguyên nhân tử vong của Lý Tiểu Long được công bố,
một số người cho rằng cái chết của huyền thoại võ thuật này còn nhiều
bí ẩn chưa được làm sáng tỏ.
Trong số này, nhiều giả thuyết cho rằng, Lý Tiểu Long không phải chết
vì chứng phù não cấp tính. Ông có thể qua đời vì nguyên nhân khác.
Suốt nhiều năm qua, dư luận tò mò trước một giả thuyết đưa ra suy đoán Lý Tiểu Long có khả năng qua đời vì sử dụng cần sa.
Sở dĩ giả thuyết này được đưa ra vì các bác sĩ tìm thấy dấu vết của cần
sa trong dạ dày và ruột khi khám nghiệm tử thi Lý Tiểu Long.
Vài tháng trước khi qua đời, Lý Tiểu Long được cho là sử dụng một ít
cần sa vì lý do sức khỏe khi bệnh tình có chuyển biến xấu. Vào thời điểm
ấy, ông được chẩn đoán bị phù não. Việc sử dụng cần sa được lý giải có
thể giúp ông giảm bớt đau đớn.
Dù vậy, Lý Tiểu Long từng được phát hiện trong phòng vệ sinh tại hãng
phim. Thậm chí, ông còn nôn mửa và ngất đi một lần nữa khiến nhiều người
bàng hoàng. Dù vậy, các chuyên gia chưa tìm được bằng chứng nào cho
thấy bệnh phù não cấp tính có mối liên hệ với việc sử dụng cần sa. Do
đó, giả thuyết cho rằng cần sa là nguyên nhân gây phù não, khiến Lý Tiểu
Long tử vong chưa được chứng minh.
Vậy nên, giả thuyết trên vẫn chỉ là giả thuyết. Cái chết của Lý Tiểu
Long vẫn bủa vây bởi nhiều quan điểm trái chiều khiến công chúng tò mò
suốt nhiều năm qua ************** Con gái và chồng cũ Kim Ngân bị chỉ trích, Trizzie Phương Trinh lên tiếng bênh vực
"Nhiều
người lại nói do chồng cũ chị Kim Ngân nhồi nhét điều gì vào đầu mấy
đứa nhỏ, khiến chúng ghét mẹ. Điều này sai hoàn toàn" – Trizzie Phương
Trinh nói.
Ca sĩ Kim Ngân có hai người con gái hiện đang
khá thành đạt tại Mỹ. Con gái lớn của Kim Ngân tên Mai Khanh, còn con
gái nhỏ là Thúy Anh. Đến giờ, Kim Ngân vẫn thi thoảng gọi tên Mai Khanh.
Tuy nhiên, vì nhiều lí do nên hai con gái Kim Ngân không thể đưa mẹ về ở
cùng. Điều này khiến họ bị nhiều người trong cộng đồng mạng chỉ trích.
Tại một livestream gần đây, vợ cũ Bằng Kiều là ca sĩ Trizzie Phương
Trinh đã lên tiếng bênh vực hai con gái Kim Ngân và lí giải vì sao không
dẫn họ đến gặp mẹ ngay được.
Đừng nên ép buộc Mai Khanh phải đi gặp chị Kim Ngân, phải xem tình hình thế nào đã
Hiện tại có rất nhiều ý kiến trái chiều trên cộng đồng mạng. Có những
người trách vì sao con gái chị Kim Ngân lại bỏ rơi mẹ, không chịu gặp mẹ
mình. Có người lại hoài nghi, không biết để cho con gái đến gặp Kim
Ngân thì có làm bệnh tình chị ấy nặng hơn không.
Bây giờ nghe
theo cộng đồng mạng thì rất khó. Nếu Thúy Nga kêu gọi Mai Khanh tới gặp
Kim Ngân như trong clip trước rồi mà Mai Khanh không đến sẽ bị chửi là
bất hiếu.
Nhưng nếu Mai Khanh đến gặp mà khiến chị Kim Ngân nóng giận, điên lên như xưa thì cũng bị chửi vì làm mọi thứ tệ hại hơn.
Vì thế nên tôi nghĩ cứ tùy duyên, đừng nên ép buộc Mai Khanh phải đi
gặp chị Kim Ngân, phải xem tình hình thế nào đã. Biết đâu gặp trong lúc
này chưa phải là tốt, cần thêm một thời gian nữa để chị Kim Ngân tỉnh
hẳn.
Cách đây vài ngày, chị Kim Ngân vẫn nổi nóng chửi Thúy
Nga, chứng tỏ thần kinh chị ấy vẫn chưa ổn định. Cần để Thúy Nga và các
bác sĩ giúp đỡ chị ấy thêm một thời gian nữa cho ổn định hẳn. Lúc đó, để
các con chị Kim Ngân đến gặp chị ấy sẽ tốt hơn.
Nó quay lưng đi vì đau lòng, không muốn nhìn thấy hình ảnh đó
Lần cuối cùng chị Kim Ngân gặp con gái lớn khi tỉnh táo là lúc nó 7
tuổi, giờ nó 39 tuổi rồi thì làm sao chị ấy biết được nó như thế nào.
Mình không trong hoàn cảnh người ta thì đừng vội nói mấy đứa nó bất
hiếu.
Trước khi bị bệnh, chị Kim Ngân đã có cuộc sống riêng và
không gặp hai con gái thường xuyên rồi, thành ra chúng không có ký ức
nhiều về mẹ, điều này hoàn toàn thông cảm được cho chúng.
Có
người lại bảo sao lúc tôi đưa hai con gái chị Kim Ngân xem clip về chỗ
ngủ mẹ, đứa nhỏ lại bỏ đi. Họ bảo nó xấu hổ vì có một người mẹ như vậy.
Điều này là không đúng vì lúc đó chỉ có tôi và bố chúng nó chứ có ai
đâu mà xấu hổ. Tôi giống như người thân trong gia đình chúng rồi.
Nó quay lưng đi vì đau lòng, không muốn nhìn thấy hình ảnh đó. Còn đứa lớn vẫn nhớ được mẹ nên bật khóc.
Nhiều người lại nói do chồng cũ chị Kim Ngân nhồi nhét điều gì vào đầu
mấy đứa nhỏ, khiến chúng ghét mẹ. Điều này sai hoàn toàn. Mọi người đừng
suy diễn vì như thế gợi nên điều xấu tới người khác. **************** Bà Nguyễn Phương Hằng nhắn NSND Hồng Vân: "Tôi sẽ lôi chị ra tòa"
"NSND
Hồng Vân ăn nói quá dại dột, tôi sẽ lôi chị Hồng Vân ra tòa. Chị nói
như vậy là vơ đũa cả nắm rồi" – bà Nguyễn Phương Hằng nói.
Trong vụ lùm xùm giữa bà Nguyễn Phương Hằng - vợ đại gia Dũng "Lò Vôi"
với một số nghệ sĩ trong showbiz vừa qua, NSND Hồng Vân đã vô tình có
những bình luận đụng chạm tới bà Hằng.
Bức xúc trước điều này, bà Nguyễn Phương Hằng mới đây đã livestream tuyên bố kiện NSND Hồn Vân ra tòa. Bà nói:
"Tôi rất cảm ơn những người ủng hộ tôi trong câu chuyện này, còn những
người hồ đồ, nhảy lên để thể hiện mình, không đáng để tôi quan tâm,
không gây cho tôi sự phiền hà nào hết.
Cuộc đời này có những
thước đo và vào những thời điểm nhất định cần đo để thanh lọc mọi thứ
trở lại. Mọi người phải coi lại mình, giống như NSND Hồng Vân ăn nói quá
dại dột, tôi sẽ lôi chị Hồng Vân ra tòa.
Chị nói như vậy là vơ đũa cả nắm rồi, già rồi, đầu hai thứ tóc rồi mà còn dại. Tôi nói thẳng như vậy và tôi không ngại gì hết".
Tiếp đó, bà Nguyễn Phương Hằng cũng trần tình lại về phát ngôn cấm giới nghệ sĩ tới Đại Nam của mình. Bà nói:
"Nói thật với mọi người, từ giờ trở đi trong lòng tôi không còn nghệ sĩ
nữa. Tôi sụp đổ hoàn toàn về hình ảnh nghệ sĩ qua cách hành xử của họ
với tôi, với nhân dân, qua những dối trá, ma mị của họ. Tôi sụp đổ hoàn
toàn, trong lòng không còn gì hết.
Mọi người cho tôi thời gian để suy nghĩ chứ hiện tại tôi thật lòng xin lỗi, không còn gì hết, sụp đổ hoàn toàn.
Còn những nghệ sĩ trong quân đội hay nghệ sĩ lâu năm lại khác. Họ là
những nghệ sĩ cao quý, đâu phải bầy đàn. Tôi chỉ cấm cửa một nhóm nhỏ
nghệ sĩ bầy đàn với nhau thôi và sự bầy đàn này rõ ràng lắm, chứ những
nghệ sĩ khác tôi vẫn chào mừng bình thường.
Nói cách khác, nghệ
sĩ nào đụng chạm tới tôi hoặc hùa theo những kẻ đó thì tôi cấm cửa, còn
những nghệ sĩ khác đĩnh đạc, đàng hoàng tôi vẫn tôn trọng. Tự lương tâm
họ biết hơn tôi biết. Ví dụ, người nào ghét tôi thì người đó tự biết.
Trong lịch sử từ xưa đến giờ tôi mới thấy lộ diện ra một số nghệ sĩ
trắng trợn, lộ liễu từ ăn nói, phát ngôn tới bình luận, nhất là những
người mới được lăng xê lên hoặc những người sắp về hưu. Họ ăn nói bất
chấp.
Nói chung bây giờ tôi thấy sụp đổ toàn diện một số thần
tượng, từ Hoài Linh, Đàm Vĩnh Hưng tới Hồng Vân và một số nghệ sĩ khác.
Giờ cứ nói tới những người đó, công chúng đều chê trách, làm sao mà ngóc
lên được nữa". *************
Vé số trúng 26 triệu USD bị máy giặt nghiền nát
MỹMột phụ nữ ở California cho biết cô là chủ nhân của giải thưởng 26 triệu USD, song tờ vé số đã tan tành do bị cho vào máy giặt.
Ngày
13/5 là hạn cuối cùng để chủ nhân may mắn của giải xổ số trị giá 26
triệu USD tới nhận thưởng, song không ai xuất hiện. Tấm vé này trước đó
được bán ra tại một cửa hàng tiện lợi ở ngoại ô Los Angeles, bang
California.
Tuy nhiên Esperanza Hernandez, một nhân
viên tại cửa hàng, cho biết một ngày trước đó đã có một phụ nữ đến và
trình bày mình là chủ nhân của giải thưởng 26 triệu USD, nhưng đã bỏ
quên tấm vé trong túi quần, khiến nó tan nát sau khi giặt.
Người
phụ nữ này đang đệ đơn kiện lên các quan chức Xổ số California. Quản lý
cửa hàng tiện lợi trong khi đó cho biết camera an ninh cũng ghi lại
được cảnh người phụ nữ này đã mua tấm vé số trúng thưởng.
Theo
quy định xổ số địa phương, nếu người thắng giải thưởng bị mất vé số, họ
sẽ phải cung cấp bằng chứng chứng minh mình từng sở hữu tấm vé. Nếu
không ai nhận giải thưởng, khoản tiền đó sẽ được chuyến tới các trường
công lập ở California, trong khi cửa hàng bán ra tấm vé may mắn cũng
được thưởng 130.00 USD.
Giới chức địa phương cho
biết hiếm khi các giải độc đắc lớn không tìm được chủ nhân. Phát ngôn
viên của xổ số Jorge De La Cruz cho biết 4 giải thưởng trị giá 20 triệu
USD trở lên đã không có người nhận kể từ năm 1997.
*************
Số phận bí ẩn của cụ bà vô gia cư nổi tiếng nhất Nhật Bản: Từng bị đồn ...
Khi
lễ hội địa phương diễn ra, người ta trông thấy người phụ nữ bí ẩn mặc
chiếc váy trắng đứng lặng lẽ bên ngoài cửa hàng bách hóa Matsuzakaya ở
quận Isezakicho, thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa, Nhật Bản. Khuôn mặt
bà được trang điểm đậm bằng phấn trắng, đôi mắt kẻ viền đen tạo nên sự
tương phản nổi bật không lẫn vào đâu được.
Có lúc, người ta lại
thấy bà, vẫn mặc bộ trang phục ấy, vẫn lối trang điểm ấy, đứng gần thang
máy trong tòa nhà GM nằm trên một con phố hẹp của Isezakicho. Bà sống
lay lắt qua ngày nhờ vài đồng tiền boa mọi người cho khi bà bấm thang
máy giúp họ.
Đêm đến, bà nằm ngủ bên cạnh túi hành lý ở ngay hành
lang tòa nhà, lúc thì ngủ gật trên chiếc ghế gỗ nhuốm màu thời gian, mặt
ghế khắc dòng chữ: "Tôi yêu em, Meri".
Những
hình ảnh ấy từng xuất hiện trong bộ phim tài liệu từng đoạt giải thưởng
năm 2006 của đạo diễn Takayuki Nakamura. Bộ phim kể về một trong những
người nổi tiếng nhất ở thành phố Yokohama mang tên “Yokohama Mary”.
Trong
nhiều năm, bà Mary gần như trở thành một "huyền thoại đô thị". Nhiều
người dân địa phương được nghe kể về sự tồn tại của người phụ nữ vô gia
cư này, một số thậm chí đã từng tận mắt nhìn thấy bà, nhưng dường như
không ai thực sự hiểu hết về cuộc đời và con người bà.
‘Yokohama Mary’ đi dạo trên một con phố thuộc quận Wakabacho, lúc còn trẻ.
Một
số người nói rằng Mary từng là một “pan-pan”, một từ để chỉ về các cô
gái làm nghề mại dâm phục vụ cho lính Mỹ thời quân đội Đồng Minh còn
chiếm đóng Nhật Bản. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, họ không nói thêm được
gì về xuất thân của bà.
Cũng có tin đồn rằng Mary từng xuất hiện
trên trang bìa tạp chí Life. Những người khác cho rằng bà không phải là
người vô gia cư, mà sống trong một căn nhà sang trọng ở quận Yamate đắt
đỏ. Người ta thậm chí còn nói rằng Mary là một hậu duệ của gia đình
Hoàng gia, một số người khác gọi bà là "Nữ hoàng".
‘Yokohama Mary’ đang đi ngang qua một con phố ở quận Isezakicho, vào năm 1990.
Takayuki
Nakamura, một người gốc Yokohama, lần đầu tiên tình cờ gặp Mary khi ông
còn học trung học, đúng hôm ông đang trên đường đi xem phim. “Tôi đã rất sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy", Nakamura nhớ lại. “Với
khuôn mặt trắng bệch và tĩnh lặng như vậy, nhìn từ xa tôi đã nghĩ rằng
bà ấy là một bức tượng. Sau lần đó, tôi không còn ngạc nhiên khi bắt gặp
bà ấy trên đường nữa. Bất cứ khi nào tôi vào thành phố, tôi đều thấy bà
ấy".
Năm 1995, Mary đột ngột biến mất. Người dân địa phương
nghĩ rằng bà có thể đã chết do tuổi già sức yếu hoặc đã trở về quê hương
- được cho là ở Ibaraki, Fukushima hoặc tỉnh Hiroshima - và đăng ký vào
một viện dưỡng lão. Tuy nhiên, không ai biết điều gì thực sự đã xảy ra
với bà.
Nakamura ví sự hiện diện của Mary trong khu vực với bức tượng Hachiko gần ga Shibuya của Tokyo.
“Nếu
một ngày nào đó Hachiko biến mất mà không được báo trước, mọi người sẽ
rất bối rối vì sự hiện diện của bức tượng đã trở thành một điều quá quen
thuộc", ông nói. “Sự biến mất của bà ấy cũng gây sốc. Tôi quyết
định làm bộ phim tài liệu ấy vì sự tò mò thuần túy - tôi chỉ muốn biết
Mary là người như thế nào”.
Năm
Nakamura 22 tuổi, ông bắt đầu làm phim tài liệu về Mary. Ông đã dành
một vài năm để nghiên cứu về lịch sử khu vực Yokohama, từ sự xuất hiện
của những con tàu đen và việc mở cửa thương mại vào thế kỷ 19 cho đến sự
thay đổi của Yokohama sau chiến tranh.
Trong cuốn sách “Yokohama
Mary”, do nhà xuất bản Kawade Shobo Shinsha ban hành vào tháng 8,
Nakamura tập trung vào lịch sử mại dâm ở khu vực. Cuốn sách cung cấp
thông tin chi tiết về chabuya, nơi phục vụ đàn ông nước ngoài như một
quán bar, quán rượu, vũ trường và nhà chứa cũng như Hiệp hội Giải trí và
Vui chơi (RAA) chuyên điều hành nhà thổ phục vụ binh lính của quân
chiếm đóng. Biệt hiệu "pan-pan" (chỉ gái mại dâm phục vụ quân lính) cũng
xuất phát từ đấy, sau khi RAA đóng cửa vào năm 1946.
Nhiếp ảnh gia Hideo Mori đứng ở một góc trong tòa nhà GM, nơi từng là chỗ nghỉ ngơi của ‘Yokohama Mary’.
Trong
cuốn sách của mình, Nakamura lưu ý rằng có tin đồn về việc Mary từng
làm việc tại một cơ sở RAA ở Kobe trước khi chuyển đến tỉnh Kanagawa.
“Yokohama
là thành phố luôn chấp nhận, chào đón người nước ngoài kể từ khi thành
lập và cũng vì thế mà gái mại dâm thường chọn đến thành phố này. Điều đó
cũng không thay đổi sau chiến tranh", Nakamura viết. “Sau khi
tìm hiểu lịch sử của Yokohama từ khi mở cửa giao thương cho đến khi kết
thúc Thế chiến thứ II, tôi bắt đầu nhận ra rằng việc Mary xuất hiện và
tồn tại ở Yokohama là điều gần như không thể tránh khỏi".
Nakamura
đã nói chuyện với một số người biết Mary hoặc biết sự tồn tại của bà.
Ông nhận thấy rằng những người biết bà đều thật lòng quan tâm và cố gắng
giúp đỡ bà theo nhiều cách khác nhau. Những người này kể cho ông nghe
về chuyện Mary có chút ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
“Những
người tôi phỏng vấn bắt đầu nói về bản thân họ thông qua Mary - cuộc
sống của họ, gia đình họ, lịch sử của họ và Yokohama hồi đó như thế nào", Nakamura nói. Ca sĩ đồng tính Ganjiro Nagato là một trong những người biết về Mary.
Trước
khi gặp Mary lần đầu tiên vào năm 1991, Nagato đã nghe tin đồn về bà.
Khi ấy, Mary đang đứng bên ngoài lối vào một nhà hát nơi Nagato sắp biểu
diễn và nhìn vào một tấm áp phích quảng cáo sự kiện. Biết bà là ai,
Nagato đã đưa cho bà một tấm vé và mời bà tham dự buổi biểu diễn. Khi
Nagato kết thúc phần biểu diễn, Mary tiến lên sân khấu và tặng anh một
món quà.
Bộ
phim tài liệu bao gồm những cảnh quay về khoảnh khắc này, ghi lại niềm
vui trên khuôn mặt của Nagato khi anh nhận được món quà. Khán giả vỗ tay
hò reo nhiệt liệt khi cả 2 bắt tay nhau.
“Có lẽ ít người biết tôi là ai, nhưng mọi người đều vỗ tay vì Mary là người nổi tiếng khi ấy”, Nagato cười nói trong bộ phim tài liệu. “Tôi sở dĩ quan tâm đến Mary không phải vì tò mò, mà là nhờ được tiếp xúc với bà trong hai, ba năm sau đó".
Nagato
thường gặp Mary tại Morinaga Love, một cửa hàng thức ăn nhanh ở
Isezakicho. Anh biết bà là người vô gia cư nên anh đã cố gắng xin trợ
cấp từ chính phủ giúp bà sống ổn định hơn nhưng không thành công. Nhiều
lần anh muốn đưa cho bà vài đồng để chi tiêu nhưng đều bị từ chối thẳng
thừng.
“Tôi phải bỏ tiền vào một bao thư nhỏ rồi bảo rằng bà hãy dùng để mua những bông hoa thật đẹp nhé”, Nagato nói. “Bà ấy thật sự là một con người rất trang nghiêm”.
Hideo Mori chụp cùng ‘Yokohama Mary’ trong tòa nhà GM.
Mary
không bao giờ quên cảm ơn những người đã giúp đỡ mình và sẽ luôn đáp
lại sự ưu ái bằng một món quà nhỏ hoặc một bức thư viết tay đẹp có chữ
ký của bà với bút danh "Yukiko Nishioka".
Nhiều người khác cũng cố
gắng hỗ trợ Mary. Emiko Fukunaga, làm việc tại cửa hàng mỹ phẩm
Yanagiya, đã tìm giúp bà một số loại phấn trắng không chứa dầu và có thể
rửa sạch dễ dàng bằng nước. Kimiko Yamazaki, điều hành doanh nghiệp
giặt là Hakushinsha cùng chồng, đã cho Mary cất quần áo tại cửa hàng và
đồng ý để bà thay đồ ở đó bất cứ khi nào bà cần. Anh thợ cắt tóc Tatsu
Yuda thì giúp bà làm tóc.
Nhiếp ảnh gia Hideo Mori lần đầu tiên nhìn thấy Mary gần 50 năm trước, khi mới ở độ tuổi 20. “Tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy một thứ mà tôi không nên thấy. Nhưng lúc đó Mary còn trẻ, xinh xắn và ăn mặc rất sành điệu", anh nói và giải thích rằng lúc đó bà vẫn đi làm trên đường phố.
Mori
là con trai của một người bán hàng tạp hóa ở cửa hàng rau địa phương,
là con út thứ hai trong gia đình có 9 anh chị em. Năm 1993, anh gặp lại
Mary trong tòa nhà GM ở Isezakicho. Khi đó, Mori đã xin phép Mary để
được chụp ảnh và bà đồng ý. Vì vậy Mori đã dành cả năm sau đó theo bước
chân của Mary, ghi lại những thói quen hàng ngày của bà. Mori vẫn nhớ
những nơi Mary thường đến ở Yokohama.
Chỉ vào một vị trí trước cửa
tiệm Starbucks, Mori kể rằng Mary thường ngồi trên một chiếc ghế dài
bằng gỗ từng được đặt ở đó và ngủ với tư thế thẳng lưng. Ở đậy từng là
một cửa hàng trang sức và Mary thường đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào
những món đồ có giá trị bên trong.
“Tôi không biết về cuộc sống của bà ấy trước khi đến Yokohama nhưng bà ấy chưa bao giờ có nhà trong thời gian ở đây", Mori nói.
Sự rành rẽ của Mary về đường đi nước bước đã làm cho Mori không khỏi bất ngờ. “Bà giống như thổ địa của khu vực này vậy", Mori nói. "Tôi thường để mất dấu bà ấy bất cứ khi nào bà ấy bước vào một tòa nhà".
Tòa
nhà GM vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay, có nhiều nhà hàng và quán bar.
Đứng bên trong tiền sảnh, Mori chỉ vào một góc cạnh cầu thang, nơi có
chiếc ghế Mary từng ngồi. Mori nói: “Đây là nơi Mary đã từng ở khi về già. Không ai đuổi bà ấy đi".
Mori
vẫn tiếp tục hoàn thiện album ảnh về Mary cho tới mùa đông 1995, bà đột
ngột biến mất. Sau đó, anh xuất bản một cuốn sách có tựa đề “Yokohama
Pass: Hama no Meri-san”. Lúc này, Mary đã biến mất khỏi đường phố và anh
không bao giờ có thể cho bà xem những bức ảnh mà anh đã chụp. Mori nói:
“Một thành phố được tạo thành từ nhiều thành phần khác nhau, bao gồm
cả các tòa nhà và con người. Mary là một phần của Yokohama. Khi bà ấy
biến mất, cảnh quan thành phố đã thay đổi hoàn toàn".
Trong
nhiều thập kỷ, thành phố Yokohama đã yêu quý Mary và cư dân ở đây rất
sẵn lòng bỏ qua những điều kỳ quặc của bà. Tuy nhiên, khi thực hiện bộ
phim tài liệu của mình, Nakamura nhận thấy rằng cuối cùng thành phố đã
quay lưng lại với Mary.
Một số người dân địa phương cảm thấy phiền
vì sự hiện diện của bà, họ muốn bà phải dùng một tách trà chuyên dụng
tại quán cà phê hoặc từ chối làm tóc ở cùng một tiệm với bà.
“Từ
những năm 1990, có một sự thay đổi thế hệ rõ rệt giữa những người từng
trải qua chiến tranh và những người chỉ biết đến hòa bình”, Nakamura nói. “Các
thế hệ sau này không có được sự đồng cảm và vị tha dành cho Mary như
những thế hệ trước. Bà dần dà trở thành một vị khách xa lạ ở đây và thời
gian trôi qua, bà cũng không còn tìm được chỗ để dung thân”.
Cuối
cùng Nakamura đã tìm thấy Mary trong một viện dưỡng lão. Bà rời
Yokohama vào tháng 12 năm 1995 và sống với tên thật của mình nhưng bộ
phim không tiết lộ. Bộ phim tài liệu cũng từ chối tiết lộ địa điểm của
viện dưỡng lão vì Nakamura đã hứa với Mary rằng ông sẽ giữ bí mật. Bà
được cho là hài lòng với cuộc sống mới trong ngôi nhà của mình và không
còn trang điểm bằng phấn trắng như xưa nữa.
Năm 2003, Nakamura đã
đưa Nagato đến gặp và biểu diễn cho bà Mary lần cuối cùng trước khi ông
qua đời vì căn bệnh ung thư. Đến tháng 1 năm 2005, huyền thoại đường phố
một thời của Yokohama qua đời ở tuổi 83.
Quận
Isezakicho của thành phố Yokohama chắc chắn đã thay đổi đáng kể kể từ
năm 1995 và nhiều nơi mà Mary từng yêu thích, bao gồm Morinaga Love, cửa
hàng bách hóa Matsuzakaya và tiệm giặt là Hakushinsha, không còn tồn
tại nữa.
Bên cạnh đó, nhiều người xuất hiện trong bộ phim tài liệu, những người chăm sóc cho Mary, bao gồm cả Nagato, cũng đã qua đời.
Tuy
nhiên, Mary là một phần không thể thiếu của thành phố Yokohama và những
người như Nakamura và Mori đều muốn nhắc nhở những người khác về di sản
mà bà để lại.
“Đối với tôi, Mary chính là Yokohama”, Nakamura nói. “Bà chính là gốc rễ tạo nên ý nghĩa của Yokohama trong lòng tôi”.
Nguồn: Japan Times
*************
9 điều Nữ hoàng Anh Elizabeth II tuyệt đối không bao giờ làm: Vậy mới thấy ...
Hoàng
gia Anh có những quy tắc tồn tại từ lâu đời. Nhưng với tư cách là một
người đứng đầu gia tộc, Nữ hoàng Anh Elizabeth II vẫn có quyền thi
thoảng phá vỡ luật lệ mà chẳng lo ai phán xử cả.
Dẫu vậy, vẫn có những quy định mà ngay cả Nữ hoàng cũng không thể từ bỏ, trong đó có những điều tưởng như cực kỳ bình thường.
1. Không bao giờ chụp ảnh selfie
Selfie
- hay chụp ảnh "tự sướng" có lẽ là thứ đã quá phổ biến trong thời đại
mạng xã hội phát triển như hiện nay. Nhưng Nữ hoàng sẽ không bao giờ
chụp selfie cả, đơn giản vì quy định Hoàng gia Anh không cho phép các
thành viên gia tộc làm điều đó.
2. Không được phép mở quà Giáng sinh
Tại
các nước phương Tây vào mỗi buổi sáng ngày Giáng sinh (25/12), ai cũng
được quyền mở quà đặt dưới cây thông Noel. Nhưng với Nữ hoàng Anh thì
không. Kể từ thời Victoria, các món quà Giáng sinh sẽ được mở vào buổi
trà chiều, khi cả gia đình sum họp.
3. Chưa từng thi bằng lái xe, nhưng... rất thích lái
Nữ
hoàng Elizabeth II rất thích tự mình lái xe, nhưng bà chưa từng thi lấy
bằng bao giờ cả. Trên thực tế, bà cũng là người duy nhất tại Anh Quốc
có thể lái xe mà không cần bằng. Thậm chí, xe của bà còn chẳng cần lắp
biển.
4. Chưa từng hẹn hò
Dù
có một đám cưới cổ tích và cuộc hôn nhân viên mãn cùng Hoàng thân
Philip, Nữ hoàng Elizabeth II thực chất chưa từng hẹn hò bao giờ.
Bà
gặp Philip năm 13 tuổi, và họ nhanh chóng phải lòng nhau. Nhưng tình
yêu ấy được ươm mầm qua những bức thư tình. Phải tới năm 1946 - khi Nữ
hoàng tương lai 20 tuổi, Philip quyết định hỏi cưới bà thông qua Vua
George VI. Và kể từ đó, họ chẳng rời nhau 1 bước.
5. Chưa từng đi học
Đúng
hơn là học ở trường. Nữ hoàng Elizabeth II và Công nương Margaret - chị
gái bà là 2 thành viên cuối cùng của Hoàng gia Anh học tại nhà. Nữ
hoàng có một gia sư riêng, chuyên giảng dạy về lịch sử, tiếng Pháp. Thuở
niên thiếu, bà thậm chí còn đăng ký học lớp bảo trì xe cộ.
6. Chưa từng bầu cử
Nữ
hoàng và các thành viên của Hoàng gia Anh có quyền bầu cử, nhưng họ
không làm vậy. Đó là vì Hoàng gia Anh muốn giữ quan điểm trung lập đối
với chính trị, và Nữ hoàng tuân thủ nó một cách cực kỳ nghiêm ngặt.
7. Chưa từng có hộ chiếu
Nữ
hoàng Anh là thành viên duy nhất của hoàng tộc có thể đi nước ngoài mà
chẳng cần hộ chiếu. Mà cũng phải, bởi hộ chiếu nước Anh được phát hành
dưới tên bà, nên bà cũng chẳng cần phải có nó.
8. Chưa từng tự tay cho chó ăn
Đàn
chó corgi của Hoàng gia Anh thực sự nổi tiếng toàn thế giới. Bản thân
Nữ hoàng cũng có từng nuôi tới 30 con corgi, tất cả ở chung trong một
căn phòng của cung điện với chế độ ăn khá đáng ghen tị. Nhưng bà chưa
bao giờ tự tay cho chúng ăn. Một bếp trưởng danh tiếng của Hoàng gia sẽ
đảm nhận điều đó.
9. Sinh nhật không đúng ngày
Đây
thực chất là một truyền thống của gia tộc từ năm 1748. Theo đó, Vua
hoặc Nữ hoàng Anh chỉ tổ chức mừng sinh nhật vào mùa hè thôi. Bởi lẽ,
sinh nhật của nhân vật đứng đầu hoàng tộc phải được tổ chức hoành tráng
trước công chúng, và mùa hè là thời điểm thuận tiện nhất.
Nữ hoàng Elizabeth II sinh ngày 21/4, nhưng luôn phải tổ chức vào ngày thứ Bảy thứ 2 của tháng 6.
Nguồn: BS, VT.co
*************
Tin rao vặt 'thần kỳ' của bà mẹ nghèo
MỹNgày
10/10/1944, Thời báo Chicago đăng mẩu quảng cáo lạ lùng với nội dung
thưởng 5.000 USD cho người đã giết một sĩ quan cảnh sát 12 năm về trước.
Một
đêm đông lạnh giá của năm 1932, cảnh sát tuần tra William D. Lundy, 57
tuổi vừa bước vào quán rượu Vera’s Kitchen thì cùng lúc hai người đàn
ông đột nhiên xông vào và hét lên: "Cướp đây".
Một
tên thấy Lundy trong bộ cảnh phục liền nói: "Thằng cớm, giơ tay lên và
đứng yên đấy". Ẩu đả nổ ra, sau đó là tiếng súng khét lẹt xé màn đêm.
Bọn cướp bỏ chạy khi Lundy ngã xuống.
Nữ chủ quán
cho rằng nhận ra một trong những người đàn ông là Ted Marcinkiewicz, 26
tuổi. Anh ta đã đến cửa hàng bán đồ ăn vặt của cô vài lần trong tháng
qua.
Cảnh sát nghe mật báo, nghi ngờ Ted đang trốn
tại nhà của Joseph Majczek. Nhưng khi cảnh sát ập đến, họ không thấy Ted
đâu mà chỉ có Joseph với vợ và đứa con trai sơ sinh. Joseph bị bắt còn
Ted ra trình báo hơn một tháng sau đó.
Khi
được cảnh sát gọi đến nhận dạng, chủ quán lắc đầu trả lời: "Không phải
họ". Nhưng sau một cuộc thẩm vấn kéo dài, cô thay đổi lời khai.
Chủ
yếu dựa trên lời khai của chủ quán, toà án cấp cao quận Cook chỉ mất 2
giờ 40 phút để kết tội hai bị cáo. Tại phiên xét xử, hai bị cáo đều
trình bày bằng chứng ngoại phạm. Hai người thân và một người giao hàng
khai đã gặp Joseph tại nhà anh vào thời điểm xảy ra vụ án. Trong khi 4
nhân chứng khác cũng xác nhận đã gặp Ted tại nhà của anh ta chính xác
vào thời điểm đó.
Ngày 11/11/1933, Ted và Joseph, mỗi người nhận một bản án 99 năm tù.
Vụ
án chấn động nhanh chóng mờ nhạt trên các trang báo. Nhiều năm trôi
qua, cuộc Đại suy thoái kết thúc và Thế chiến thứ hai bắt đầu. Sau tất
cả, chỉ có mẹ Joseph, bà Tillie, vẫn lặng lẽ tìm cách minh oan cho con
train - kẻ tội đồ giết cảnh sát. Vốn liếng duy nhất của bà mẹ nghèo là
niềm tin con vô tội.
Người phụ nữ nhỏ bé, tóc bạc,
teo tóp, gần 60 tuổi, vô danh sống ở khu rìa bẩn thỉu của thành phố
Chicago cật lực làm công việc cọ rửa sàn nhà trong 11 năm rưỡi, tiết
kiệm từng xu. Khi nghĩ rằng đã tích lũy đủ, bà đi đặt một tin rao vặt
vỏn vẹn 15 từ. "Phần thưởng 5.000 USD cho người đã giết sĩ quan Lundy
vào ngày 9/12/1932. Hãy gọi cho GRO 1758, từ 12h đến 19h".
Mẩu tin nhanh chóng được biên tập viên Chicago Times, tiền thân của tờ Chicago Sun-Times sau này, chú ý. James McGuire, phóng viên theo giàu kinh nghiệm dõi tội phạm được toà soạn cử đi tìm hiểu.
James
gọi cho "GRO. 1758", và tìm đến tận "khu rìa bẩn thỉu của Chicago" để
gặp mẹ của Joseph. Khi James đến trước cửa, bà Tillie đưa cho anh một
tập tài liệu 30 trang mà con trai đã viết sau song sắt.
Theo
đó, Joseph khẳng định, sau khi bồi thẩm đoàn tuyên anh ta có tội, thẩm
phán của phiên tòa đã đưa anh ta vào phòng riêng của mình và hứa với
Joseph sẽ mở phiên tòa mới. "Ông ấy cho rằng đã có một sự sai lầm của
công lý", Joseph viết.
Điều này càng thôi thúc mối
nghi ngờ của James McGuire khi cho rằng có điều gì đó không ổn trong vụ
án. Anh ta nói với biên tập viên của mình: "Hai bị cáo đã không nhận
được bản án thông thường cho tội giết một cảnh sát, là chết trên ghế
điện. Mạng sống của họ đã được tha, có lẽ thẩm phán đã phân vân khi kết
án. Thật tò mò".
"Một thẩm phán mà trò chuyện riêng
với kẻ giết cảnh sát bị kết án trong phòng làm việc riêng thì thật phi
lý nhỉ?", biên tập viên chất vấn James. "Và, nếu đúng, tại sao thẩm phán
đã không thực hiện lời hứa?". Không ai biết lý do. Thẩm phán đã qua đời
năm 1935.
James và đồng sự quay về với manh mối mờ
mịt nhưng gần như là duy nhất: Nhân chứng. Zagata là tài xế xe tải chở
than, người giao hàng cho quán ăn vào đêm đó và rằng hai thanh niên đang
ngồi tù, đã bị kết án oan. Hai phóng viên điều tra tìm thấy Zagata, vẫn
đang làm công việc lái xe tải chở than và may mắn, người này tỏ ra rất
hợp tác.
"James Zagata, người lái xe tải chở than
kể cho Times" là title bài điều tra đầu tiên về vụ án kể từ khi phiên
tòa kết thúc, hơn 11 năm trước. Bài viết có đoạn: Zagata đã gặp Joseph
tại đồn cảnh sát. Nhân chứng này nói rằng không thể nhìn rõ mặt của
những kẻ giết người và không thể nhận dạng và lặp lại điều này tại phiên
tòa", Zagata nói. Không ai trong số những người bị kết án phù hợp với
hồi ức của anh về những kẻ giết người. Anh ta cũng nói "chắc chắn cả hai
tên cướp đều cao hơn Joseph rất nhiều".
Tài
xế này cho biết, vài ngày sau công bố bản án, anh ta đã được thẩm phán
triệu tập đến phòng làm việc. "Tôi đã nói ngay, tôi chắc chắn không ai
trong số 2 người chịu án 99 năm kia, đã tham gia vào vụ giết người",
Zagata tiết lộ. "Thẩm phán sau đó nói sẽ mở lại một phiên xét xử mới."
Trong những ngày liên tiếp, Chicago Times
không ngừng đưa thêm những tiết lộ động trời đằng sau vụ án. Nữ chủ
quán rượu nói bị đe dọa nếu cô từ chối làm chứng chống lại Ted và
Joseph. Và lý do thật sự khiến vị thẩm phán không thể thực hiện lời hứa
mở phiên toà mới vì ông bị công tố viên cảnh báo: "Nó sẽ kết thúc sự
nghiệp chính trị của ông".
Khi hai phóng viên Chicago Times
đào sâu vào vụ án, họ biết được tại sao Ted và Joseph trở thành nghi
phạm ngay từ đầu. Mặc dù ban đầu, chủ quán nói với cảnh sát không biết
ai là kẻ giết người nhưng sau vài giờ thẩm vấn, cô nói một người có thể
là Ted.
Cảnh sát xác định Ted sống trong khu phố
nhưng chẳng ai thấy anh ta ở đâu. Hai tuần trước vụ án, một kẻ buôn lậu
sống trong khu phố đã bị bắt với một thùng rượu whisky. Hắn không bị
truy tố, đổi lại phải khai ra chỗ Joseph ở. Đó là lý do cảnh sát ập vào
nhà Joseph ngày sau đó. Họ không tìm thấy Ted, nhưng đã thấy Joseph
Majczek, nên họ quyết định bắt giữ anh, dù chẳng có lý do gì.
Chủ
quán tiết lộ với phóng viên, sau khi nhận diện trong hai nhóm nghi phạm
riêng rẽ, cô đã dứt khoát tuyên bố rằng Joseph không phải là một trong
những kẻ giết người. Nhưng cô buộc phải khai khác trong lần nhận diện
tiếp theo. Để hợp thức hóa hồ sơ tố tụng, cảnh sát sau đó viết một báo
cáo sai sự thật rằng Joseph bị bắt ngày 23/1/1933, sau khi nữ chủ quán
nhận dạng được anh ta.
Lục soát hồ sơ tại kho cảnh
sát, phóng viên James McGuire tìm thấy báo cáo vụ bắt giữ ban đầu.
Joseph quả thực đã bị bắt vào ngày 22/12, sớm hơn những giấy tờ khống
của cảnh sát, đúng một tháng.
Tất cả những điều này được phơi lên mặt báo. Serie phóng sự Chicago Times lật lại vụ án của Joseph và Ted gây chấn động.
Ngày 15/8 /1945, Thống đốc bang ân xá hoàn toàn cho Joseph, tuyên bố anh vô tội.
"Hôm
nay Joseph Majczek đã có bữa sáng nấu tại nhà đầu tiên sau 11 năm. Anh
ta ăn uống hạnh phúc, cố gắng bù lại 4.196 bữa sáng đã ăn trong khi chấp
hành án tù vì tội mà mình không phạm. Majczek đã được ân xá hoàn toàn
vào ngày hôm qua", The News đăng ngày 17/8/1945.
Mẹ
của Joseph, bà Tillie, được phép giữ tiền chà sàn nhà hơn 11 năm của
mình. Bà đã đề nghị tặng 5.000 USD cho các biên tập viên của Chicago Times nhưng họ từ chối, khẳng định toàn bộ cuộc điều tra vừa qua là một dịch vụ công ích nên làm.
Hollywood
đã chọn câu chuyện về sự tận tâm của một người mẹ này để dựng thành bộ
phim kinh điển, "Call Northside 777" năm 1948, với sự tham gia của James
Stewart trong vai chàng phóng viên điều tra.
Tillie
tiếp tục làm ca đêm, lau sàn cho đến khi nghỉ việc vào năm 1957 sau 30
năm làm việc và qua đời ngày 24/7/1964. Các tờ báo trong cả nước đều đưa
cáo phó. Các tiêu đề ca ngợi bà ấy là "Nữ anh hùng Northside 777" và
"Người mẹ anh hùng", người đã giải thoát con trai mình.
Năm
1947, tiểu bang đã bồi thường cho Joseph 24.000 USD (tương đương
351.000 USD ngày nay) vì kết án oan. Ted Marcinkiewicz, được ân xá 5 năm
sau đó, nhận bồi thường danh dự 35.000 USD.
Những kẻ giết sĩ quan Lundy chưa bao giờ bị bắt.
Hải Thư (Theo True Crime, New York Daily News)
***************
Harry nói về 3 lần cảm thấy bất lực khi ở Hoàng gia Anh và tiết lộ ...
Xuất hiện trên chương trình podcast với Dax Shepherd nhằm quảng bá cho series The Me You Can't See
vào tối ngày 13/5 (giờ địa phương), Công tước xứ Sussex đã không ngần
ngại chia sẻ về 3 lần trong cuộc đời anh cảm thấy thực sự "bất lực" khi
còn ở Hoàng gia Anh.
Harry cho biết: "Có 3 lần tôi cảm thấy
hoàn toàn bất lực khi là một người hoàng gia. Lần đầu tiên lúc đó tôi
còn là một cậu bé, ngồi phía sau ôtô cùng mẹ, bị cánh paparazzi đuổi
theo. Lần thứ hai là khi tôi ở Afghanistan, đang trên chiếc trực thăng
apache và lần thứ ba là khi ngồi cùng vợ tôi, đối thoại về vấn đề trị
liệu tâm lý".
Dax
Shepard, người đồng dẫn chương trình Monica Padman và Hoàng tử Harry
tạo dáng trong một bức ảnh cho podcast về sức khỏe tinh thần
Hary chia sẻ 3 lần anh cảm thấy bất lực nhất khi ở Hoàng gia Anh
Trong
cuộc phỏng vấn của nhà Sussex hồi đầu tháng 3, Meghan cho hay cô đã nói
với chồng về ý định tìm đến cái chết khi mang thai con trai đầu lòng
bởi những áp lực, căng thẳng khi sống trong Cung điện. Bên cạnh đó,
Harry cho biết anh đã phải tìm đến các liệu pháp để xử lý cơn giận của
chính mình liên quan tới những căng thẳng khi là một phần của Hoàng gia
Anh và sự soi mói của truyền thông. Tuy nhiên, nhờ một cuộc trò chuyện
với Meghan mà anh nhận ra mình cần được giúp đỡ.
"Chính là qua
một cuộc trò chuyện với Meghan, người hiện là vợ của tôi, cô ấy đã nhìn
ra ngay. Cô ấy nói tôi đang bị tổn thương và có một số chuyện vượt ra
khỏi tầm kiểm soát đang khiến tôi thực sự giận dữ, làm tôi sôi máu", Harry kể.
Trong
cuộc trò chuyện trên podcast, khi được hỏi cuộc sống hoàng gia thực tế
khác như thế nào so với hình ảnh các Hoàng tử - Công chúa trong phim?
Harry cho hay: "Vợ tôi đã có lời giải thích rất tuyệt vời. Cô ấy nói
rằng: 'Bạn không cần phải làm Hoàng tử hay Công chúa, bạn có thể tạo ra
cuộc sống tốt hơn bất kỳ Hoàng tử hay Công chúa nào'. Và điều đó đến từ
kinh nghiệm sống của chính cô ấy".
Chính vì vậy, Harry quyết
định đưa vợ con sang Mỹ bắt đầu cuộc sống mới thay vì lựa trọn trở thành
"Hoàng tử đúng nghĩa". Harry cũng cho hay, anh cảm thấy tự do hơn kể từ
khi sang Mỹ và họ hiện đang là hàng xóm của cặp đôi Orlando Bloom và
Katy Perry. Cũng trong cuộc phỏng vấn này, Harry tiết lộ anh và Meghan
đã gặp nhau lần đầu tiên trong một siêu thị ở Anh và họ buộc phải "giả
vờ" không biết nhau để tránh thu hút sự chú ý.
Với Harry, Meghan là người đã giúp anh vượt qua "bể khổ"
Trong
cuộc phỏng vấn kéo dài 90 phút, Harry đã đưa ra lần lượt những tuyên bố
gây sốc nhắm vào Hoàng gia Anh và ca ngợi Meghan hết lời, rằng cô là
điểm tựa tinh thần giúp anh quyết tâm rời bỏ gia đình xây dựng cuộc sống
mới tự do. Harry tuyên bố không muốn lặp "nỗi đau di truyền" lên các
con của mình giống như cách mà Thái tử Charles đối xử với anh.
Hiện
Hoàng gia Anh vẫn giữ im lặng trước cuộc phỏng vấn gây sốc của Harry
nhưng các chuyên gia cho rằng Công tước xứ Sussex đang lún sâu vào con
đường sai lầm, việc hòa giải giữa anh với gia đình ngày càng trở nên
mong manh hơn.
Nguồn: The Sun
************
Nhóm trộm nắp cống bị bắt
Bà Rịa - Vũng TàuPhạm
Công Thy, 24 tuổi và ba nghi phạm khác trộm nắp cống thoát nước bằng
gang trên đường, bán ve chai 250-270 nghìn đồng mỗi tấm.
Ngày
14/5, Thy (ở thị xã Phú Mỹ), Nguyễn Bửu Thanh (27 tuổi, ở thị xã Phú
Mỹ), Võ Văn Nhã (20 tuổi, ở An Giang), Trần Tài Nhân (27 tuổi, quê Quảng
Ngãi) bị Công an thị xã Phú Mỹ bắt tạm giam để điều tra hành vi Trộm tài sản. Liên quan vụ án, ba người buôn phế liệu bị khởi tố về hành vi Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có.
Từ
đầu năm đến nay, hàng loạt nắp cống thoát nước trên các con đường ở thị
xã Phú Mỹ bị trộm, gây mất an toàn giao thông. Công an thị xã tung
nhiều lực lượng điều tra, bắt được nhóm Thy. Những người này khai khi
đêm xuống chở nhau bằng xe máy, mang kìm cộng lực tới các con đường vắng
cạy nắp cống, cắt xích trộm 30 tấm gang, chở về bán, chia nhau tiền
tiêu xài.
Quá trình điều tra, Công an thị xã Phú Mỹ
bắt giữ thêm Trần Minh Luân (31 tuổi, ở thị xã Phú Mỹ) với hành vi
tương tự. Từ tháng 3 đến nay, Luân một mình trộm 8 nắp cống, dùng xe tự
chế chở về bán cho tiệm phế liệu lấy tiền chơi ma túy.
Theo
báo cáo Công ty cổ phần khoa học công nghệ Việt Nam, đơn vị quản lý, từ
năm 2018 đến nay, toàn tỉnh có 724 tấm đan bằng gang bị trộm. Riêng thị
xã Phú Mỹ từ đầu năm đến nay mất 159 tấm, TP Bà Rịa 135 tấm.
**************
20 hình ảnh trông cứ "điêu điêu" nhưng hóa ra là thật, phải may mắn lắm mới được chiêm ngưỡng
Có
những địa điểm, phong cảnh đẹp trên thế giới bằng cách nào đó trông rất
"ảo". Nhìn cứ tưởng có ai đó photoshop để dọa dồ nhưng hóa ra toàn của
nhà trồng được. Đảo một vòng kiểm tra thử xem nhỉ?
Tán cây hình phật mà có người dày công tỉa ở gần nhà tôi
Một bể lặn trong khách sạn ở Berlin đó
Cô này make up chứ không phải chỉnh sửa gì đâu ạ
Nhà chú tôi mới mua thú cưng mới!
Simba, mày đấy à!
Đây
là Dean Potter, một người ưa mạo hiểm trứ danh, ông đang đi trên một
sợi dây thừng các hàng nghìn mét trên không trong Công viên Quốc gia
Yosemite.
Lại một người thích make up trêu ngươi
Nhà cửa thế này hoa mắt quá
Các tòa nhà chọc trời đúng nghĩa đó
Ảo luôn
Raphael Biagini đã săn cá vàng khổng lồ trong 6 tháng. Cuối cùng khi câu được con cá, anh ấy đã dành 10 phút quay cuồng với nó.
Đầu ông kia đâu ý nhỉ?
Ối trời, nhà gì hắc ám thế!
Đây là tượng thôi nhé mọi người ơi
Đó là một cái phễu nhân tạo giúp chống ngập lụt.
Một chiếc cột điện bị lửa đốt gần hết, nhưng nó vẫn giữ được trên không
Nó là con lai giữa ngựa vằn / ngựa vằn.
Một chiếc khách sạn ở Hàn Quốc
Đỉnh của đỉnh
Một cuộc động đất đã khiến đường ray tàu hỏa thế này đây...
Nguồn: BuzzNicked
************
Ông lão được minh oan nhờ những lá thư tình
MỹViệc
ông Alvin (57 tuổi) giấu giếm gì trong căn nhà xập xệ ngoài rìa thị
trấn Ringgold (bang Georgia) là câu hỏi với nhiều người dân thị trấn
suốt nhiều năm.
Thỉnh thoảng, ông Alvin lẳng lặng đi lại
trên phố nhưng ông ta không bao giờ nói chuyện với ai, kể cả hàng xóm.
Cả thị trấn không ai ưa ông Alvin vì tính khí lạ lùng của người này. Khi
còn trẻ, ông từng lái ôtô quanh thị trấn với con búp bê thổi hơi ở ghế.
Cũng
vì thế, tin đồn nhanh chóng lan ra toàn thị trấn sau khi họ biết ông
Alvin gọi 911 để báo tin vợ mình ngừng thở vào sáng 4/10/1997. Người ta
bàn tán ông có thể đã giam vợ dưới tầng hầm trong nhiều năm qua nên
chẳng mấy ai biết tới sự tồn tại của bà này.
Khi xe cấp cứu tới
nơi, Virginia Ridley, vợ của ông Alvin, đã chết trong tư thế nằm trên
giường, trên người vẫn mặc nguyên quần áo. Thi thể đã bắt đầu đông cứng,
dấu hiệu cho thấy cái chết đã xảy ra ít nhất 8 tiếng trước. Cảnh sát
nghi ngờ tại sao người chồng lại chờ lâu như vậy mới gọi cấp cứu.
Ông Alvin Ridley (phải) bên cạnh vợ Virginia Ridley. Ảnh: Filmrise.
Quan
sát xung quanh, cảnh sát thấy rằng ngôi nhà của vợ chồng Alvin không có
điện thoại, không lắp đặt vòi nước, và đầy gián chuột. Họ không tìm
được giấy tờ cho thấy Virginia đã được điều trị sức khỏe tại bất cứ bệnh
viện nào trong phạm vi 100 dặm trong 30 năm qua. Cảnh sát cho rằng đây
có thể là dấu hiệu của việc Virginia bị chồng bỏ mặc trong nhiều năm,
chết trong tình trạng suy dinh dưỡng.
Tìm hiểu về Alvin, cảnh sát
được biết trước kia là thợ sửa tivi, công việc kinh doanh ban đầu khá
tốt nhưng cuối cùng đóng phải cửa vì tính khí lạ lùng, thích kiện tụng
của ông chủ. Ông ta kết hôn với Virginia vào năm 1966, khi bà mới 18
tuổi. Ít lâu sau, người vợ cắt đứt liên lạc với gia đình vì lý do họ hay
xen vào chuyện giữa hai vợ chồng.
Làm việc với cảnh sát, ông
Alvin khai khi tỉnh giấc thì thấy Virginia đã chết. Lúc đó, ông ta lái
xe ra ngoài rìa thị trấn để gọi điện thoại công cộng. Tới đây, cảnh sát
đặt nghi vấn tại sao ông đi qua phòng cứu hỏa trên đường đi nhưng không
vào trong trình báo tin cấp cứu mà phải lái tới ngoài thị trấn.
Trong
lời khai, cảnh sát thấy khó hiểu khi ông ta không quay số điện thoại
của bệnh viện địa phương cách đó chỉ 10 phút xe chạy, mà lại gọi cho
bệnh viện ở thành phố ở địa phận bang khác cách xa hơn. Chỉ khi được
nhân viên bệnh viện yêu cầu quay số 911, Alvin mới làm theo. Dù vậy,
trong cuộc gọi tới 911, giọng nói của Alvin thiếu đi sự lo lắng thường
thấy trong tình huống tương tự, cảnh sát nhận định.
Khám nghiệm sơ
bộ, giám định viên pháp y của thị trấn thấy rằng thi thể nạn nhân ở
trong tình trạng suy dinh dưỡng trước khi chết. Quanh mắt có một vài chỗ
bị xuất huyết, dấu hiệu thường thấy ở người tử vong do bị ngạt thở hoặc
siết cổ. Lần khám nghiệm tiếp theo, giám định viên lại phát hiện vết
thâm tím quanh cổ nạn nhân, đặc trưng khi bị bóp cổ. Cuối cùng, giám
định viên kết luận Virginia đã bị sát hại.
Ông Alvin bị khởi tố về tội Giết người nhưng khẳng định mình vô tội. Nếu bị kết tội, ông đối diện với án tù chung thân không ân xá.
Trong cáo trạng, công tố viên chủ yếu dựa vào bản kết luận khám nghiệm thi thể của phòng giám định địa phương.
Để
tìm bằng chứng gỡ tội, luật sư bào chữa của Alvin tới thăm ngôi nhà của
thân chủ. Ở đây, luật sư phát hiện tường ngôi nhà dán hàng trăm trang
nhật ký viết tay, Alvin nói do Virginia viết. Nội dung nhật ký viết về
những hoạt động thường ngày của vợ chồng, nhưng chủ yếu là những lá thư
tình của người vợ dành cho chồng.
Chuyên gia pháp y do luật sư
thuê đối chiếu chữ viết trên trang nhật ký và bút tích trong quá khứ của
Virginia để chứng minh chúng có cùng tác giả. So sánh chữ ký, chuyên
gia thấy trùng khớp, với đặc điểm nổi bật nhất là lối viết thảo và chữ
cái "i" trong chữ ký đều cao hơn các con chữ khác.
Chữ "i" do Virginia ký nhiều năm trước và trong trang nhật ký có đặc điểm giống nhau. Ảnh: Filmrise.
Luật
sư bào chữa cũng phát hiện Virginia bị bệnh động kinh từ nhỏ. Theo
những trang nhật ký, bà đã ngưng uống thuốc chữa động kinh từ nhiều năm
trước.
Khi mang bằng chứng tới bác sĩ thần kinh học, luật sư được
biết những vết xuất huyết quanh mắt của Virginia trùng khớp với hiện
tượng chết đột ngột ở bệnh nhân động kinh. Hiện tượng này thường xảy ra ở
những bệnh nhân không được điều trị đúng cách hoặc không uống thuốc.
Ngoài ra, một trong những triệu chứng thường thấy khác của bệnh động
kinh là chứng ham viết lách, điều này càng thêm củng cố Virginia là chủ
nhân của những tờ nhật ký dán quanh nhà.
Với những vết bầm quanh
cổ, luật sư bào chữa thuê chuyên gia độc lập rà soát lại quy trình khám
nghiệm tử thi của giám định viên địa phương. Từ đây họ phát hiện, nhân
viên phòng giám định đã lấy máu từ cổ thi thể để xét nghiệm độ độc nhưng
việc làm này vi phạm vào quy trình khám nghiệm thông thường. Luật sư
bào chữa lập luận điều này có thể lý giải tại sao vết bầm tím không được
ghi nhận vào lần giám định đầu mà chỉ được phát hiện vào lần sau.
Luật
sư bên bị cũng xoáy sâu rằng đây là trường hợp tử vong đầu tiên mà giám
định viên pháp y địa phương phải khám nghiệm kể từ khi đảm nhiệm chức
vụ nên có thể còn thiếu kinh nghiệm. Đồng thời, luật sư cũng cho rằng vị
giám định viên có thể không công tâm vì có người nghe được giám định
viên nói "người phụ nữ này đã bị giam dưới tầng hầm trong 30 năm" với
đồng nghiệp.
Bên cạnh những chứng cứ trên, luật sư cũng tấn công
vào yếu tố động cơ gây án bằng câu hỏi: "Tại sao Alvin lại giết
Virginia, người bạn duy nhất của mình trong thị trấn này". Nhiều người
đồn rằng ông Alvin giam cầm và bỏ bê vợ trong 30 năm, nhưng tại sao khi
chết, Virginia vẫn ở trong trạng thái được chăm sóc chu đáo như được sơn
móng chân và có những chiếc trâm cài tô điểm mái tóc.
Luật sư vì
thế cho rằng Virginia đã qua đời trong đêm vì bị chứng chết đột ngột
động kinh sau thời gian dài bỏ dùng thuốc. Vị này khẳng định những trang
nhật ký dán tường thể hiện cuộc sống hạnh phúc giữa hai vợ chồng.
Làm
chứng tại tòa, ông Alvin nói không dừng lại ở phòng cứu hỏa vì từng gặp
rắc rối với cơ quan này nên không còn tin tưởng. Ông gọi điện cho bệnh
viện ở xa vì đó là nơi đưa mẹ đi chữa bệnh từ nhiều năm trước và là nơi
duy nhất quen thuộc. Alvin kể ngay trước khi chết, Virginia lên cơn co
giật mạnh nhưng vẫn nói mình ổn. Ông cũng cho hay bệnh động kinh cũng là
lý do vợ không ra khỏi nhà vì quá xấu hổ.
Cuối cùng, sau hai
tiếng nghị án, bồi thẩm đoàn ra phán quyết: Alvin vô tội. Biết tin được
trả tự do, người chồng này nói cảm ơn vợ vì đã ra làm chứng trước tòa
qua những trang nhật ký dán tường.
Ông Alvin và luật sư McCraken Poston. Ảnh: Catoosa News/Adam Cook.
Hiện,
ông Alvin vẫn chủ yếu dành thời gian một mình ở ngôi nhà xập xệ tách
biệt với thị trấn, trừ những buổi ăn trưa cùng người luật sư năm nào đã
bảo vệ mình. Câu chuyện của ông đã được giới thiệu tới nhiều người trên
thế giới qua các chương trình phá án hình sự.
Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !
Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông
Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng
Mặt mày ai lại đi hồ hởi
Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông
Phải chăng “quý” mặt đã thành mông
Con mắt nay đà có nhưng không
Nên mới chổng khu vào hải đảo
Gia tài gấm vóc của tổ tông?
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .