'Sát nhân 5 cơ' ẩn mình 16 năm trong vỏ bọc đại sư
Trung QuốcSau
khi cướp của giết người, Lực Thiên Hựu bỏ trốn vào chùa đóng giả người
tu hành, cuối cùng trở thành sư trụ trì đức cao vọng trọng.
Lực
Thiên Hựu sinh năm 1977 ở thành phố Túc Thiên, tỉnh Giang Tô. Bỏ học
cấp hai, Hựu đến tỉnh Quảng Đông làm việc trong nhà máy ở quận Phiên
Ngung.
Năm 2001, Hựu và bạn gái họ Ông thuê một căn hộ hai phòng
ngủ gần nhà máy, ở chung với hai đồng nghiệp họ Cảnh và Hồ. Bạn gái từng
phàn nàn chủ nhà họ Lư luôn tìm cơ hội sàm sỡ cô. Nghe kể Lư có nhiều
tiền, Hựu nảy ý đồ chiếm đoạt tài sản.
Đầu năm 2002, Hựu tiếp cận
Cảnh và Hồ, dụ tham gia kế hoạch. Khoảng 22h ngày 5/1, nhóm Hựu trốn
trong phòng trọ, Ông gọi điện cho chủ nhà nói máy nước nóng bị hỏng. Dù
đã khuya, Lư vẫn nhanh chóng đến kiểm tra.
Sau khi "mục tiêu" vào
phòng, Cảnh và Hồ xông ra trói chặt tay chân Lư từ phía sau. Cả ba liên
tục đấm đá nạn nhân, sau đó lục tìm được vài nghìn nhân dân tệ, một sợi
dây chuyền vàng, một chiếc nhẫn vàng, cùng chiếc điện thoại di động nắp
gập thời thượng nhất hồi đó. Hựu đưa điện thoại cho Cảnh và đưa 1.000
nhân dân tệ cho Hồ.
Phát hiện Lư đã chết, Cảnh và Hồ vội thu dọn hành lý bỏ chạy. Ông cũng mua vé tàu định trốn đi nơi khác.
Gia
đình và bạn bè không liên lạc được với Lư nên đi tìm khắp nơi, cuối
cùng báo cảnh sát vào 7/1. Thi thể Lư được tìm thấy trong phòng trọ.
Cảnh
sát kiểm tra camera giám sát, phong tỏa các lối ra vào Phiên Ngung,
nhanh chóng khóa mục tiêu vào nhóm bốn người của Hựu. Sau khi xác nhận
đặc điểm ngoại hình của cả bốn, cảnh sát bắt Ông tại một trạm dừng tàu
hỏa vào hai ngày sau án mạng. Cảnh và Hồ cũng bị bắt dù đã cải trang.
Nhưng
Hựu dường như biến mất không để lại dấu vết. Hắn được đánh giá là tên
tội phạm rất cảnh giác và biết cách tránh bị theo dấu. Hựu không mang
theo hành lý khi bỏ trốn, không tiết lộ gì về điểm đến cho ai khác, ngay
cả bạn gái.
Hựu đổi kiểu tóc, mua kem phấn rẻ tiền để thay đổi
màu da, trốn khỏi tỉnh Quảng Đông bằng cách đi lậu vé tàu hỏa. Hắn không
dám ở lại mỗi thành phố quá lâu, không dám qua đêm trong khách sạn vì
sợ rằng sẽ bị báo cảnh sát trong khi ngủ, chỉ dám chen chúc dưới gầm cầu
cùng những người vô gia cư.
Sau khi tiêu hết tiền, Hựu bán dây
chuyền vàng và nhẫn vàng của nạn nhân ở chợ đen, nhưng cũng chỉ cầm cự
thêm được một thời gian. Khi sắp đến đường cùng, Hựu nảy ý định đóng giả
nhà sư trốn trong chùa trên núi, vừa có chỗ ăn ngủ vừa ít phải tiếp xúc
với người khác. Hắn đến ngôi chùa gần nhất, nói dối bị phá sản, vợ con
bỏ rơi, phải lang thang đầu đường, xin được ở nhờ nhà chùa.
Sau một thời gian, Hựu xin xuống tóc đi tu. Hắn lấy cớ đi khất thực, liên tục thay đổi điểm dừng chân và bỏ trốn gần 10 năm.
Năm
2011, Hựu xin làm chứng minh thư giả và đổi họ thành Dương, sau đó nhận
được giấy chứng nhận do cơ quan quản lý cấp. Hắn quyết định ở lại một
ngôi chùa ở Túc Thiên, Giang Tô, chỉ cách quê nhà một tiếng lái xe.
Hựu biết xoa bóp và châm cứu, chữa bệnh cho người dân địa phương, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, nhờ đó dần tạo dựng uy tín.
Tháng
4/2012, cảnh sát Quảng Châu ban hành lệnh truy nã 54 nam tội phạm bao
gồm chân dung, thông tin cơ bản, tiền thưởng và in trên bộ bài Tây phát
hành rộng rãi. Thông tin về Hựu được in trên lá bài 5 cơ.
Dù ở trong chùa, Hựu vẫn theo dõi hướng đi của cảnh sát Quảng Châu. Hắn còn mua một bộ cất giấu trong phòng.
Năm 2014, Hựu được đề cử trở thành trụ trì tiếp theo, gọi là đại sư Khai Dũng.
Danh
tiếng của Hựu trong cộng đồng Phật giáo địa phương tăng cao, ngày càng
có nhiều tín đồ và đệ tử. Nhưng Hựu rất kín tiếng, hầu như không tham
gia các sự kiện công cộng quy mô lớn, yêu cầu cấm quay phim chụp ảnh khi
thuyết giảng.
Nếu có người xin chụp ảnh chung, hắn sẽ chắp tay,
cúi đầu và nghiêng sang một bên, dùng áo cà sa che gần hết cơ thể. Ai
vào chùa đều phải xuất trình chứng minh thư, đồng thời hắn cũng yêu cầu
các đệ tử đặc biệt chú ý đến người có hộ khẩu Quảng Đông.
Ngôi
chùa Hựu trụ trì thu hút nhiều người hành hương từ khắp nơi trên cả
nước, bao gồm cả người dân từ Phiên Ngung, Quảng Châu. Năm 2016, một du
khách tham gia buổi lễ cầu phúc của đại sư Khai Dũng phát hiện đại sư
này rất giống tên sát nhân trên lá bài 5 cơ nên báo cáo sự việc với cảnh
sát địa phương sau khi trở về Quảng Châu.
Cảnh
sát cử sĩ quan mặc thường phục đến chùa. Sau khi xác nhận các đặc điểm
của đại sư Khai Dũng phù hợp với kẻ sát nhân Lực Thiên Hựu, và phát hiện
chứng minh thư của hắn là giả mạo, cảnh sát nhanh chóng bao vây. Tuy
nhiên, Hựu đã biết tin từ trước và chạy trốn qua cửa sau.
Qua phân tích camera giám sát, cảnh sát Giang Tô tìm được tung tích Hựu trong một nhà trọ nhỏ cạnh ga tàu.
Sáng
29/12/2017, sau thời gian dài mai phục, cảnh sát xông vào nơi ở của
Hựu, phát hiện hắn đang định trốn qua giếng trời. Nhìn thấy cảnh sát,
Hựu sững người, giơ hai tay lên và nói: "Các anh đưa tôi đi đi!".
Hựu
cho biết, sau khi trốn khỏi chùa, hắn gần như cắt đứt liên lạc với mọi
người để tránh bị phát hiện. Sau gần nửa năm sống trong xe tải, Hựu
chuyển đến khu nhà gần ga tàu vào tháng 6/2017. Hắn mở một giếng trời
trên mái nhà, luôn để hé giúp trốn thoát dễ dàng.
Sau khi bắt giữ Hựu, cảnh sát tìm thấy hơn 700.000 nhân dân tệ tiền mặt trong phòng.
Ngày 1/1/2018, Hựu bị áp giải về Phiên Ngung. Hắn bị tuyên tử hình, hoãn thi hành án hai năm.
Tuệ Anh (Theo Toutiao, Sina)
***********
Ngoại tình, có 2 điều người trong cuộc rất lo sợ ở người tình
Thảo
Linh và chồng kết hôn được hơn 10 năm, họ yêu nhau từ khi còn đang học
đại học. Tuy nhiên, một sự việc xảy ra đã khiến cuộc sống của họ trở nên
xáo trộn trong gia đình vốn dĩ hạnh phúc.
Thời trẻ Thảo Linh có
rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ. Cô ấy xinh đẹp và có sức hút. Sau khi
kết hôn, sức hút này giảm dần, không có mấy người đàn ông muốn ngắt hoa
có chủ. Thế rồi mãi đến sau này, vào một bữa tiệc của một người bạn, cô
lại vô tình gặp một người đàn ông.
Anh ta đã bày tỏ tình yêu của
mình với bông hoa xinh đẹp. Bản thân đã có chồng, lại biết người kia có
vợ, Thảo Linh từ chối ngay, nhưng người đó theo đuổi rất kiên trì.
Hết lần này đến lần khác anh ta tìm cách chinh phục, trái tim Thảo Linh cuối cùng đã không tránh khỏi những rung động xốn xang.
Khi
chồng đi công tác, đó là thời điểm chín muồi cho một cuộc phạm lỗi. Cô
ra ngoài hẹn hò, nghĩ rằng chỉ vui một chút rồi thôi, không ai biết sẽ
không có hại gì. Nhưng kể từ hôm đó, do chút men say, họ đã đi quá giới
hạn.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thảo Linh nhận ra mình đã phạm
phải sai lầm. Cô mặc cảm với chồng nhưng không dám nói thật với anh. Mặc
dù đã thẳng thừng cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia và người đó
cũng hứa sẽ không nói chuyện này ra, nhưng anh ta vẫn liên tục theo
đuổi, đòi hỏi cô, khiến cô rơi vào sợ hãi.
Thảo Linh sợ hãi điều gì?
Tỉnh dậy vào hôm sau, cô nhận ra mình đã mắc sai lầm (Ảnh minh họa: Sohu).
Sợ người tình sẽ nói cho chồng biết
Mặc
dù rất dễ bị lừa dối bởi những lời hứa của đàn ông, cả tin vào lời
đường mật của đàn ông, nhưng một khi đã rơi vào mối quan hệ sai lầm, phụ
nữ có thể cảm thấy vô cùng băn khoăn, nghi ngờ.
Giống như Thảo
Linh, dù người đàn ông trong bóng tối đã hứa với cô sẽ không nói cho
chồng cô biết, nhưng việc bị anh ta ép quan hệ khiến cô vô cùng bất an.
Thảo Linh hiểu một điều, nếu chuyện này lộ ra, gia đình cô sẽ tan nát.
Nhưng giờ cô lại không thể làm gì để bảo vệ gia đình đó. Hạnh phúc của
gia đình cô giờ phụ thuộc hoàn toàn vào lời cam kết của một người đàn
ông mà suy cho cùng, không đáng tin.
Sợ coi đây là mối đe dọa
Sau
khi có hành vi ngoại tình, phụ nữ sợ diễn biến của sự việc hơn là hành
động đi quá giới hạn lúc ban đầu. Đây là điều Thảo Linh đã không nghĩ
tới khi quyết định đi hẹn hò sau lưng chồng. Bởi có lần đầu thì sẽ có
lần thứ hai, hành động tội lỗi của cô đã không thể ngừng lại ngay lần
đầu tiên bởi "tòng phạm" của cô không muốn thế. Nỗi lo sợ lớn nhất đã
hình thành: Người tình trở thành mối đe dọa.
Phụ nữ ngoại tình như
Thảo Linh sợ bị người tình ép làm những điều mình không muốn. Một người
phụ nữ ngoại tình nếu vẫn yêu chồng và còn muốn giữ gia đình, có thể sẽ
rơi vào lo lắng, trầm cảm với bí mật quá lớn mà cô ấy đang cất giữ.
Suy
cho cùng, sự không chung thủy khiến chúng ta phải đánh đổi nhiều thứ,
và mang đến nhiều mất mát, trong khi cái được duy nhất của nó chỉ là
chút vui thú, thỏa mãn lúc ban đầu. Nếu ngày càng lún sâu, sẽ tự trượt
theo những sai lầm không thể cứu vãn được.
**********
Vụ án xác lõa thể trong valy ở ga tàu hỏa
Sáng 29/8/1952, tờ The Hindu
đăng bản tin với tiêu đề "Doanh nhân nổi tiếng thành phố mất tích!".
Nạn nhân là Alavandar, 42 tuổi, từng làm sĩ quan tại Bộ chỉ huy quân sự
Ấn Độ trong Thế chiến II. Giải ngũ, anh khởi nghiệp ở Madras với ngành
đồ nhựa.
Thời đại của nhựa bắt đầu ngay sau Thế chiến II và thu
hút sự chú ý của người tiêu dùng Ấn Độ. Nhẹ và rẻ, các mặt hàng nhựa đã
nhanh chóng trở thành mốt. Alavandar thành công và mở thêm một ngành
kinh doanh khác: bán sari (trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ)
theo hình thức trả góp. Đây là kiểu thanh toán vô cùng mới mẻ trong thời
kỳ đó.
Alavandar bán sari trả góp chủ yếu để gần gũi với phụ
nữ. Khách hàng là y tá, sinh viên ở trong ký túc xá, người chưa chồng,
phụ nữ đi làm, những bà nội trợ rảnh rỗi. Khi khách hàng không có tiền
trả, anh ta sẽ gợi ý lấy tình đổi tiền và đưa đến nhà nghỉ gần công ty.
Một người bạn thân cho biết, anh ta thường khoe từng lên giường với hơn
400 phụ nữ thuộc mọi cộng đồng ở Ấn Độ.
Trong khi cảnh sát vẫn
đang đào tung các góc khuất đời tư của doanh nhân này để thiết lập danh
sách các nghi phạm liên quan vụ mất tích, trưa cùng ngày, hành khách
trên chuyến tàu tốc hành Indo-Ceylon đã phàn nàn về mùi hôi bốc ra từ
gầm ghế. Họ lôi ra chiếc hòm lớn bằng thép có mùi hôi bốc ra.
Chiếc
hòm vô chủ, không nằm trong danh sách ký gửi. Cảnh sát địa phương quyết
định sẽ mở nó ra trước sự chứng kiến của các nhân chứng độc lập. Bên
trong có thi thể nam giới khỏa thân, không đầu, hai tay và hai chân bị
chặt rời...
Việc khám nghiệm tử thi được tiến hành. Không may, bác
sĩ X-quang đưa ra kết luận sai lầm rằng nạn nhân là nam giới 25 tuổi.
Cảnh sát địa phương cũng góp thêm một sai lầm trong quá trình phân tích
nhân thân bị hại.
Việc thi thể bị cắt bao quy đầu và sự hiện diện
của đôi tất màu xanh lá cây trên chân khiến họ lầm tưởng rằng nó thuộc
về người đàn ông Hồi giáo, căn cứ các quy định về tôn giáo. Tuy nhiên,
cả hai kết luận, sau này đều được chứng minh là sai bởi chi tiết sợi dây
màu đỏ quanh eo - thường được sử dụng bởi những người đàn ông theo đạo
Hindu, nhằm mục đích giữ chiếc khố ở đúng vị trí. Phong tục này ngày nay
hầu như đã biến mất. Nhưng rõ ràng cảnh sát đã không đủ tinh tế để nhận
ra.
Khi này, ở Madras, cảnh sát đã xác định được, vị "khách hàng"
mà Alavandar đi gặp trước khi mất tích là phụ nữ xinh đẹp có tên
Devaki. Khi nhà chức trách đến nhà Devaki, họ chỉ còn thấy ổ khóa im ỉm
ngoài cửa. Hàng xóm cho biết, vợ chồng cô vừa chuyển nhà đi Bombay (nay
là Mumbai).
Vài ngày sau, người dân phát hiện một gói hàng bồng
bềnh bị sóng biển dâng cao đẩy vào bờ cát, bên trong có áo sơ mi màu
nâu, bọc quanh một chiếc đầu người. Sự việc gây xôn xao trên báo chí và
"dậy sóng" cả thành phố nổi tiếng bé nhỏ yên bình.
Vợ Alavandar đã
đến thăm nhà xác và xác định phần đầu là của chồng mình, với đặc điểm
nhận dạng rõ nhất là hai chiếc răng hình thù kỳ dị ở hàm dưới bên trái.
Khi
đầu và thân được đặt lại với nhau, ăn khớp hoàn hảo. Bác sĩ
Gopalakrishna, một trong những nhà Pháp y giỏi nhất Ấn Độ, kết luận rằng
chúng thuộc cùng một cơ thể. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn muốn chứng minh chắc
chắn rằng nạn nhân là Alvandar.
Hồ sơ của Alavandar tại Trụ sở Bộ chỉ huy Quân sự đã đưa ra câu trả lời cuối cùng: Dấu vân tay nạn nhân trùng khớp.
Khi
làm việc với cảnh sát, hàng xóm của Devaki nói thấy Alavandar hôm đó
bước lên bậc thang và gõ cửa nhà Devaki, song không thấy đi ra.
Cảnh
sát Madras đến Bombay và lần ra tung tích vợ chồng Devaki. Người chồng,
Menon, đang đi dạo ngoài bãi biển, lập tức bỏ chạy khi thấy bóng cảnh
sát.
Hai người bị bắt, dẫn độ về Madras với cáo buộc giết người.
Cảnh
sát đã cố gắng thỏa thuận với Devaki về việc sẽ xóa tội nếu cô làm
chứng chống lại chồng song bị từ chối thẳng thừng. Devaki nói chồng giết
người để cứu danh dự của vợ. Do đó, Devaki sẽ không phản bội người
chồng tốt như vậy. Còn Menon phủ nhận mọi cáo buộc.
Gia đình Menon
có người hầu là cậu bé tỉnh lẻ được thuê chạy việc vặt và ngủ lại tầng
hầm. Cậu bé nói đêm trước có nghe thấy vợ chồng ông chủ thảo luận về một
người tên Alavandar và kế hoạch trừ khử. Devaki khóc nhiều suốt cuộc
thảo luận đó.
Theo cậu bé, Menon đã gây áp lực buộc vợ phải đưa
Alavandar về nhà của họ. Ngày xảy ra án mạng, Menon đưa cậu bé người hầu
một số tiền tiêu vặt và yêu cầu đi chơi vòng quanh thành phố ngắm cảnh.
Là người mới đến Madras, cậu bé vui vẻ làm theo, cảm ơn ông chủ tốt
bụng.
Cảnh sát cũng lần theo dấu vết ở nhà ga xe lửa Egmore, nơi
phát hiện ra chiếc hộp thép với phân thi thể không đầu. Họ tìm được
người khuân vác thuê và đưa cho anh ta một loạt ảnh và hỏi có nhận ra ai
là người thuê mình. Người này nhặt ra đúng bức ảnh của Menon.
Quanh
khu nhà ga, cảnh sát tìm thấy trong bụi rậm chiếc sari dính máu của
Devaki và con dao hung khí. Cửa hàng bán dao xác định Devaki mua nó vào
buổi sáng xảy ra án mạng.
Tháng 8/1953, vợ chồng Devaki, Devaki
hầu tòa. Công tố viên cáo buộc, Devaki và Alavandar có quan hệ tình cảm.
Song năm 1951, biết anh có vợ, cô cắt đứt và cưới Menon. Khi Alavandar
vẫn tiếp tục quấy rối, vợ chồng Devaki quyết định "bịt miệng". Devaki dụ
Alavandar đến nhà, đánh thuốc mê vào đồ uống rồi Menon thực hiện tội
ác.
Luật sư bào chữa đưa ra phiên bản khác. Theo đó, Alavandar đến
nhà trong khi Menon đi vắng, ép Devaki quan hệ. Menon về nhà nhìn thấy
đã không kiểm soát cơn giận và dùng dao bảo vệ vợ.
Bác sĩ
Gopalakrishna với tư cách là nhân chứng chính đã phủ nhận bằng những kết
luận pháp y. Theo ông, phổi và gan bên trái của nạn nhân bị đâm nát bởi
con dao, được dùng với lực đâm thẳng xuống theo hướng bên phải. Chính
vết thương này đã gây ra cái chết. Bản chất của chấn thương không phù
hợp với phiên bản phòng thủ, vật lộn.
Nhát đâm đã được thực hiện
bằng con dao sắc nhọn, sử dụng lực đáng kể nhằm gây ra thiệt hại không
thể cứu. Người nạn nhân không có vết bầm tím của việc vật lộn. "Tất cả
chứng minh đây không phải vô ý giết người mà là cuộc tấn công máu lạnh",
bác sĩ pháp y cho hay.
Ông cũng tạo ra một mô hình nạn nhân bằng thạch cao và mô tả cách thức gây án tại tòa.
Bất
chấp những chứng cứ mạnh mẽ, yếu tố đóng vai trò chính trong kết quả
của vụ án lại là thẩm phán - một tín đồ Thanh giáo truyền thống. Nhận
định công khai tại tòa, ông cho rằng nạn nhân là kẻ lừa đảo đáng khinh
trong xã hội nên "những người như vậy đáng bị loại bỏ". Thẩm phán ủng hộ
lý thuyết phía luật sư bào chữa và tuyên án tù 7 năm với Menon, 3 năm
cho Devaki.
Sau hai năm thi hành án, vợ chồng Menon được ân xá và
chuyển đến Kerala, kinh doanh phát đạt và xây dựng khách sạn ở một thị
trấn lớn tại Keral. Nơi trang trọng nhất của khách sạn này là chân dung
của thẩm phán, được họ ca ngợi là "ân nhân cứu mạng".
Vụ án
Alavandar được ghi nhận là một trong những vụ án nổi tiếng và giật gân
nhất trong lịch sử tội phạm ở Ấn Độ. Năm 1995, bộ phim truyền hình dài
tập gồm 13 phần bằng tiếng Tamil xung quanh vụ án thi thể không đầu của
Alavandar được phát, vẫn làm "dậy sóng" Ấn Độ sau 40 năm.
Hải Thư (Theo Crime Magazine, Medium)
***********
Bị đề nghị tử hình, 'dì ghẻ' Nguyễn Võ Quỳnh Trang đổi ngay thái độ
2–3 minutes
Khi
nghe tòa nói “Hành vi của bị cáo gây bức xúc trong dư luận xã hội, đề
nghị tuyên mức án cao nhất đối với bị cáo”. Rất nhanh "dì ghẻ" lại xin
toà “một con đường quay đầu”.
Chiều ngày 25/11, TAND TP HCM đã
tuyên án đối với "dì ghẻ" Nguyễn Võ Quỳnh Trang và Nguyễn Kim Trung
Thái. Theo HĐXX, trong thời điểm dịch bệnh, cháu V.A. ở nhà học trực
tuyến, đã liên tục bị Trang đánh đập.
Tòa tuyên tử hình ‘dì ghẻ’ Nguyễn Võ Quỳnh Trang, phạt Nguyễn Kim Trung Thái 8 năm tù
Đại
diện VKSND TP HCM nhận định việc truy tố Nguyễn Võ Quỳnh Trang (27
tuổi; quê Gia Lai) và Nguyễn Kim Trung Thái (37 tuổi; quê TP HCM) là
đúng người, đúng tội.
Bị cáo Trang không còn khả năng giáo dục trở
thành người có ích nên cần cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi xã hội mới
có tác dụng răn đe, giáo dục, phòng ngừa chung.
Xét tính chất phạm
tội của các bị cáo, đại diện VKSND TP HCM đề nghị HĐXX tuyên phạt bị
cáo Trang tử hình đối với tội "Giết người", 2-3 năm tù đối với tội "Hành
hạ người khác"; tổng hợp hình phạt là tử hình.
Sau khi nghe người
thực hành quyền công tố luận tội, bị cáo Trang nói: "Hành vi của bị cáo
gây bức xúc trong dư luận xã hội, đề nghị tuyên mức án cao nhất đối với
bị cáo". Tuy nhiên, rất nhanh Trang lại xin toà "một con đường quay
đầu".
Trang nói thêm trong quá trình chung sống với Thái và con
riêng của Thái, ngoài những lần bị cáo có những hành vi sai trái thì gia
đình vẫn có nhiều lúc hạnh phúc. Trang cho biết rất ăn năn, hối cãi và
xin "một con đường quay đầu".
Tuy nhiên ngay sau đó, hội đồng xét
xử tuyên phạt Nguyễn Võ Quỳnh Trang mức án tử hình về tội giết người, 3
năm tù về tội hành hạ người khác, tổng hợp hình phạt là tử hình.
Tuyên
phạt Nguyễn Kim Trung Thái 3 năm tù về tội hành hạ người khác, 5 năm tù
về tội che giấu tội phạm, tổng hợp hình phạt chung là 8 năm tù.
**********
Giọt máu trên găng tay vạch tội gã tài xế săn phụ nữ
MỹCảnh
sát mất gần 40 năm mới xác định được kẻ sát hại hai phụ nữ trẻ vào mùa
đông 1982, sau đó ngỡ ngàng vì từng giải cứu hắn ngay trong đêm án mạng,
gần hiện trường.
Bobbie Jo Oberholtzer, 29 tuổi, và chồng là Jeff
mới chuyển đến định cư tại thị trấn Alma, cách khu nghỉ mát trượt tuyết
nổi tiếng Breckenridge khoảng 30 phút về phía nam, bang Colorado.
Lúc
18h21 ngày 6/1/1982, Bobbie gọi điện cho Jeff thông báo đi uống với bạn
bè ở Breckenridge và sẽ đi nhờ xe về nhà sớm. Việc đi nhờ xe rất phổ
biến ở các thị trấn miền núi vào những năm 1980.
Nhưng Bobbie dường như biến mất vào khoảng 19h50 sau khi rời quán rượu.
Jeff
ngủ quên khi xem tivi. Khi thức dậy vào khoảng nửa đêm, anh thấy Bobbie
vẫn chưa về. Lo lắng, Jeff ra ngoài tìm vợ và đến đồn cảnh sát trình
báo. Nhưng cảnh sát Breckenridge nói rằng không thể làm gì vì Bobbie mất
liên lạc mới vài tiếng đồng hồ, vì vậy Jeff trở về nhà.
Sáng hôm
sau, một chủ trang trại gọi điện cho Jeff, nói tìm thấy bằng lái xe mang
tên Bobbie và một số vật dụng khác của cô trên đường gần nhà. Jeff lập
tức đi đến trang trại và thấy chiếc ba lô của Bobbie, một chiếc găng tay
và khăn giấy đẫm máu trên tuyết.
Sau
đó, một nhóm bạn tổ chức tìm kiếm Bobbie trên đèo Hoosier phủ đầy
tuyết, giữa Breckenridge và Alma. Bobbie thường đi con đường này về nhà.
Họ tìm thấy thi thể Bobbie nằm bên đường, cạnh đống tuyết lớn trên đèo
Hoosier, cách Breckenridge khoảng 16 km, nơi người ta nhìn thấy cô lần
cuối.
Các điều tra viên cho biết thi thể của Bobbie bị đóng băng
dưới thời tiết giá lạnh. Hai bàn tay dán sát vào nhau với dây zip buộc
quanh cổ tay trái. Cảnh sát tin rằng Bobbie bị bắn vào ngực ở cự ly gần
và đã cố gắng trốn thoát kẻ tấn công. Khám nghiệm tử thi cho thấy cô
không bị tấn công tình dục.
Trong bãi đậu xe của đèo Hoosier, cách
không xa thi thể Bobbie, nhà chức trách tìm thấy một chiếc tất màu cam
không thuộc về nạn nhân và một chiếc móc khóa lớn bằng đồng thau do Jeff
làm cho Bobbie dùng để tự vệ.
Ngày 8/1, một ngày sau khi thi thể
Bobbie được phát hiện, một đồng nghiệp trình báo Annette Schnee, 21
tuổi, quản gia tại khách sạn Holiday Inn ở địa phương, mất tích.
Sau
khi tan làm, Annette đến gặp bác sĩ rồi đi nhờ xe đến một hiệu thuốc ở
Breckenridge vào chiều 6/1. Sau khi mua thuốc, Annette không được nhìn
thấy kể từ 16h45, chỉ vài giờ trước khi Bobbie mất tích.
Annette cũng thường đi nhờ xe, đây là một trong những lý do khiến điều tra viên nghi ngờ hai vụ án có thể liên quan đến nhau.
Thi thể của Annette được phát hiện vào ngày 3/7/1982, sáu tháng sau khi cô mất tích.
Một
cậu bé khi đi câu nhìn thấy thi thể của Annette úp mặt xuống nước, còn
nguyên quần áo ở con suối cách Breckenridge khoảng 37 km.
Nhà chức
trách không tìm thấy viên đạn nào, nhưng pháp y cho biết Annette bị bắn
vào lưng khi cô đang chạy xuống dốc về phía con suối. Không thể xác
định được thi thể đã ở trong suối bao lâu.
Cảnh sát nghi ngờ Annette bị tấn công tình dục dựa trên tình trạng quần áo: dây kéo quần jeans bị hỏng và đôi giày đi nhầm chân.
Khi
khám nghiệm tử thi, nhà chức trách nhận thấy Annette đang đi một chiếc
tất màu cam ở chân trái, có vẻ giống với chiếc tất được tìm thấy tại
hiện trường vụ án của Bobbie. Đôi tất vốn là món quà Giáng sinh Annette
nhận được từ bà.
Chi tiết bất ngờ này giúp kết nối hai vụ án được
phát hiện cách nhau 6 tháng. Đôi tất màu cam thuyết phục cảnh sát rằng
họ đang tìm kiếm một kẻ giết người. Các điều tra viên tin rằng Annette
đã đánh rơi một chiếc tất trong xe của kẻ sát nhân khi chạy trốn, nó vẫn
ở đó cho đến vài giờ sau khi hắn cho Bobbie đi nhờ xe và rơi ra khi cô
bỏ chạy.
Dẫu có manh mối quan trọng, vụ sát hại Annette và Bobbie
khiến cảnh sát bế tắc trong gần 40 năm. Nhưng vào thời điểm đó, những
tiến bộ trong công nghệ ADN đã giúp họ tách một hồ sơ ADN nam giới không
xác định khỏi mẫu máu tìm thấy trên găng tay và khăn giấy của Bobbie.
Vào
đầu 2020, mẫu ADN không xác định đó được đưa cho United Data Connect,
một công ty có trụ sở tại Denver điều hành hồ sơ ADN thông qua cơ sở dữ
liệu phả hệ công khai.
Sau một năm, nhà chức trách nhận được hai cái tên có ADN phù hợp: Alan Lee Phillips, 69 tuổi và anh trai Bruce Phillips.
Bruce
cho biết chưa bao giờ sống ở Colorado, nhưng Alan thì có. Alan sống gần
Breckenridge, làm việc trong mỏ hàng chục năm, có cửa hàng cơ khí
riêng.
Cảnh sát phát hiện Alan từng bị kết tội hành hung và trộm
cắp vào năm 1973, gần một thập kỷ trước khi Bobby và Annette mất tích,
bị phạt 6 tháng tù. Khi đó Alan 22 tuổi, thú nhận đã cho một phụ nữ đi
nhờ xe ở Breckenridge và hành hung cô tại một căn nhà gỗ không người.
Sau
khi tìm hiểu sâu hơn về lý lịch của Alan, cảnh sát tin rằng hắn chính
là kẻ đã sát hại Bobbie và Annette. Để có bằng chứng, họ tìm cách bí mật
lấy mẫu ADN của Alan để xem có khớp với máu tìm thấy trên đồ đạc của
Bobbie hay không.
Từ cuối tháng 1/2021, cảnh sát bí mật theo dõi
Alan suốt năm tuần. Một ngày, Alan vứt chiếc túi đựng đồ ăn nhanh vào
thùng rác của bưu điện, gần nơi hắn sống. Cảnh sát lập tức nhặt nó sau
khi hắn rời đi. Mẫu ADN của Alan được trích xuất từ nước bọt trên khăn
ăn trong túi.
Ngày 23/2/2021, kết quả đối chiếu ADN cho thấy máu của Alan có trên găng tay của Bobbie và khăn giấy.
Sau
đó, xét nghiệm ADN được tiến hành trên chiếc tất màu cam được tìm thấy
gần thi thể của Bobbie, xác nhận rằng hai vụ giết người có mối liên hệ
với nhau: ADN của Annette có bên trong chiếc tất và ADN của Bobbie có ở
bên ngoài.
Khi ghép nối dòng thời gian của các sự kiện vào ngày
xảy ra án mạng, cảnh sát tin rằng nạn nhân đầu tiên của Alan là Annette.
Hắn cho Annette đi nhờ xe, tấn công và sát hại cô. Trong cuộc tấn công
đó, Annette đánh rơi một chiếc tất trong xe tải. Cuối ngày hôm đó, Alan
cho Bobbie đi nhờ xe và cũng định tấn công cô. Khi Bobbie đánh trả và
nhảy khỏi xe tải, cô đã đá văng chiếc tất màu cam do Annette để lại ra
ngoài.
Theo cảnh sát, nhờ Bobbie quyết liệt chống trả khiến kẻ sát nhân đổ máu mới có thể vạch trần tội ác của hắn.
Ngày
24/2/2021, Alan bị cảnh sát chặn đường và bắt giữ vì tội giết hai phụ
nữ. Hắn bị buộc tội với hai tội danh giết người cấp độ một, bắt cóc và
hành hung. Alan phủ nhận mọi cáo buộc.
Sau khi Alan bị bắt, Dave
Montoya - đội trưởng đội cứu hỏa địa phương - nhớ lại một sự việc kỳ lạ,
xảy ra ngay trong đêm Bobbie và Annette mất tích vào năm 1982.
Một
hành khách của hãng hàng không phát hiện ánh đèn bên dưới nhấp nháy tín
hiệu SOS bằng mã morse và báo cáo chính quyền. Trong cơn bão tuyết dữ
dội, Dave dẫn đội cứu hỏa lái xe lên con đèo bên ngoài Breckenridge, tìm
thấy một thợ mỏ tên Alan Lee Phillips với chiếc xe tải bị mắc kẹt trong
đống tuyết. Đội cứu hỏa giải cứu Alan mà không biết hắn vừa sát hại hai
phụ nữ vài giờ trước đó.
Dave từng làm việc cùng Alan trong hầm
mỏ. Anh nhớ rằng trên mặt của Alan có một vết bầm tím rõ rệt khi đội cứu
hỏa tìm thấy hắn. Alan giải thích rằng bị ngã khi đi trong tuyết. Nhưng
giờ cảnh sát tin rằng hắn bị bầm tím do Bobbie đánh vào mặt bằng chiếc
móc chìa khóa bằng đồng.
Thời điểm đó, câu chuyện về cuộc
giải cứu Alan xuất hiện trên nhiều tờ báo địa phương, một bản tin còn
xuất hiện liền kề với câu chuyện tìm thấy thi thể Bobbie. Chỉ đến khi kẻ
giết người được xác định gần 40 năm sau, các điều tra viên mới biết
được sự thật cay đắng.
Ngày 15/9/2022, bồi thẩm đoàn kết luận Alan
phạm hai tội danh giết người cấp độ một. Ngày 7/11, Alan bị tuyên hai
bản án chung thân mà không có khả năng được ân xá.
'Sát nhân 5 cơ' ẩn mình 16 năm trong vỏ bọc đại sư
Trung QuốcSau
khi cướp của giết người, Lực Thiên Hựu bỏ trốn vào chùa đóng giả người
tu hành, cuối cùng trở thành sư trụ trì đức cao vọng trọng.
Lực
Thiên Hựu sinh năm 1977 ở thành phố Túc Thiên, tỉnh Giang Tô. Bỏ học
cấp hai, Hựu đến tỉnh Quảng Đông làm việc trong nhà máy ở quận Phiên
Ngung.
Năm 2001, Hựu và bạn gái họ Ông thuê một căn hộ hai phòng
ngủ gần nhà máy, ở chung với hai đồng nghiệp họ Cảnh và Hồ. Bạn gái từng
phàn nàn chủ nhà họ Lư luôn tìm cơ hội sàm sỡ cô. Nghe kể Lư có nhiều
tiền, Hựu nảy ý đồ chiếm đoạt tài sản.
Đầu năm 2002, Hựu tiếp cận
Cảnh và Hồ, dụ tham gia kế hoạch. Khoảng 22h ngày 5/1, nhóm Hựu trốn
trong phòng trọ, Ông gọi điện cho chủ nhà nói máy nước nóng bị hỏng. Dù
đã khuya, Lư vẫn nhanh chóng đến kiểm tra.
Sau khi "mục tiêu" vào
phòng, Cảnh và Hồ xông ra trói chặt tay chân Lư từ phía sau. Cả ba liên
tục đấm đá nạn nhân, sau đó lục tìm được vài nghìn nhân dân tệ, một sợi
dây chuyền vàng, một chiếc nhẫn vàng, cùng chiếc điện thoại di động nắp
gập thời thượng nhất hồi đó. Hựu đưa điện thoại cho Cảnh và đưa 1.000
nhân dân tệ cho Hồ.
Phát hiện Lư đã chết, Cảnh và Hồ vội thu dọn hành lý bỏ chạy. Ông cũng mua vé tàu định trốn đi nơi khác.
Gia
đình và bạn bè không liên lạc được với Lư nên đi tìm khắp nơi, cuối
cùng báo cảnh sát vào 7/1. Thi thể Lư được tìm thấy trong phòng trọ.
Cảnh
sát kiểm tra camera giám sát, phong tỏa các lối ra vào Phiên Ngung,
nhanh chóng khóa mục tiêu vào nhóm bốn người của Hựu. Sau khi xác nhận
đặc điểm ngoại hình của cả bốn, cảnh sát bắt Ông tại một trạm dừng tàu
hỏa vào hai ngày sau án mạng. Cảnh và Hồ cũng bị bắt dù đã cải trang.
Nhưng
Hựu dường như biến mất không để lại dấu vết. Hắn được đánh giá là tên
tội phạm rất cảnh giác và biết cách tránh bị theo dấu. Hựu không mang
theo hành lý khi bỏ trốn, không tiết lộ gì về điểm đến cho ai khác, ngay
cả bạn gái.
Hựu đổi kiểu tóc, mua kem phấn rẻ tiền để thay đổi
màu da, trốn khỏi tỉnh Quảng Đông bằng cách đi lậu vé tàu hỏa. Hắn không
dám ở lại mỗi thành phố quá lâu, không dám qua đêm trong khách sạn vì
sợ rằng sẽ bị báo cảnh sát trong khi ngủ, chỉ dám chen chúc dưới gầm cầu
cùng những người vô gia cư.
Sau khi tiêu hết tiền, Hựu bán dây
chuyền vàng và nhẫn vàng của nạn nhân ở chợ đen, nhưng cũng chỉ cầm cự
thêm được một thời gian. Khi sắp đến đường cùng, Hựu nảy ý định đóng giả
nhà sư trốn trong chùa trên núi, vừa có chỗ ăn ngủ vừa ít phải tiếp xúc
với người khác. Hắn đến ngôi chùa gần nhất, nói dối bị phá sản, vợ con
bỏ rơi, phải lang thang đầu đường, xin được ở nhờ nhà chùa.
Sau một thời gian, Hựu xin xuống tóc đi tu. Hắn lấy cớ đi khất thực, liên tục thay đổi điểm dừng chân và bỏ trốn gần 10 năm.
Năm
2011, Hựu xin làm chứng minh thư giả và đổi họ thành Dương, sau đó nhận
được giấy chứng nhận do cơ quan quản lý cấp. Hắn quyết định ở lại một
ngôi chùa ở Túc Thiên, Giang Tô, chỉ cách quê nhà một tiếng lái xe.
Hựu biết xoa bóp và châm cứu, chữa bệnh cho người dân địa phương, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, nhờ đó dần tạo dựng uy tín.
Tháng
4/2012, cảnh sát Quảng Châu ban hành lệnh truy nã 54 nam tội phạm bao
gồm chân dung, thông tin cơ bản, tiền thưởng và in trên bộ bài Tây phát
hành rộng rãi. Thông tin về Hựu được in trên lá bài 5 cơ.
Dù ở trong chùa, Hựu vẫn theo dõi hướng đi của cảnh sát Quảng Châu. Hắn còn mua một bộ cất giấu trong phòng.
Năm 2014, Hựu được đề cử trở thành trụ trì tiếp theo, gọi là đại sư Khai Dũng.
Danh
tiếng của Hựu trong cộng đồng Phật giáo địa phương tăng cao, ngày càng
có nhiều tín đồ và đệ tử. Nhưng Hựu rất kín tiếng, hầu như không tham
gia các sự kiện công cộng quy mô lớn, yêu cầu cấm quay phim chụp ảnh khi
thuyết giảng.
Nếu có người xin chụp ảnh chung, hắn sẽ chắp tay,
cúi đầu và nghiêng sang một bên, dùng áo cà sa che gần hết cơ thể. Ai
vào chùa đều phải xuất trình chứng minh thư, đồng thời hắn cũng yêu cầu
các đệ tử đặc biệt chú ý đến người có hộ khẩu Quảng Đông.
Ngôi
chùa Hựu trụ trì thu hút nhiều người hành hương từ khắp nơi trên cả
nước, bao gồm cả người dân từ Phiên Ngung, Quảng Châu. Năm 2016, một du
khách tham gia buổi lễ cầu phúc của đại sư Khai Dũng phát hiện đại sư
này rất giống tên sát nhân trên lá bài 5 cơ nên báo cáo sự việc với cảnh
sát địa phương sau khi trở về Quảng Châu.
Cảnh
sát cử sĩ quan mặc thường phục đến chùa. Sau khi xác nhận các đặc điểm
của đại sư Khai Dũng phù hợp với kẻ sát nhân Lực Thiên Hựu, và phát hiện
chứng minh thư của hắn là giả mạo, cảnh sát nhanh chóng bao vây. Tuy
nhiên, Hựu đã biết tin từ trước và chạy trốn qua cửa sau.
Qua phân tích camera giám sát, cảnh sát Giang Tô tìm được tung tích Hựu trong một nhà trọ nhỏ cạnh ga tàu.
Sáng
29/12/2017, sau thời gian dài mai phục, cảnh sát xông vào nơi ở của
Hựu, phát hiện hắn đang định trốn qua giếng trời. Nhìn thấy cảnh sát,
Hựu sững người, giơ hai tay lên và nói: "Các anh đưa tôi đi đi!".
Hựu
cho biết, sau khi trốn khỏi chùa, hắn gần như cắt đứt liên lạc với mọi
người để tránh bị phát hiện. Sau gần nửa năm sống trong xe tải, Hựu
chuyển đến khu nhà gần ga tàu vào tháng 6/2017. Hắn mở một giếng trời
trên mái nhà, luôn để hé giúp trốn thoát dễ dàng.
Sau khi bắt giữ Hựu, cảnh sát tìm thấy hơn 700.000 nhân dân tệ tiền mặt trong phòng.
Ngày 1/1/2018, Hựu bị áp giải về Phiên Ngung. Hắn bị tuyên tử hình, hoãn thi hành án hai năm.
Tuệ Anh (Theo Toutiao, Sina)
***********
Ngoại tình, có 2 điều người trong cuộc rất lo sợ ở người tình
Thảo
Linh và chồng kết hôn được hơn 10 năm, họ yêu nhau từ khi còn đang học
đại học. Tuy nhiên, một sự việc xảy ra đã khiến cuộc sống của họ trở nên
xáo trộn trong gia đình vốn dĩ hạnh phúc.
Thời trẻ Thảo Linh có
rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ. Cô ấy xinh đẹp và có sức hút. Sau khi
kết hôn, sức hút này giảm dần, không có mấy người đàn ông muốn ngắt hoa
có chủ. Thế rồi mãi đến sau này, vào một bữa tiệc của một người bạn, cô
lại vô tình gặp một người đàn ông.
Anh ta đã bày tỏ tình yêu của
mình với bông hoa xinh đẹp. Bản thân đã có chồng, lại biết người kia có
vợ, Thảo Linh từ chối ngay, nhưng người đó theo đuổi rất kiên trì.
Hết lần này đến lần khác anh ta tìm cách chinh phục, trái tim Thảo Linh cuối cùng đã không tránh khỏi những rung động xốn xang.
Khi
chồng đi công tác, đó là thời điểm chín muồi cho một cuộc phạm lỗi. Cô
ra ngoài hẹn hò, nghĩ rằng chỉ vui một chút rồi thôi, không ai biết sẽ
không có hại gì. Nhưng kể từ hôm đó, do chút men say, họ đã đi quá giới
hạn.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thảo Linh nhận ra mình đã phạm
phải sai lầm. Cô mặc cảm với chồng nhưng không dám nói thật với anh. Mặc
dù đã thẳng thừng cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia và người đó
cũng hứa sẽ không nói chuyện này ra, nhưng anh ta vẫn liên tục theo
đuổi, đòi hỏi cô, khiến cô rơi vào sợ hãi.
Thảo Linh sợ hãi điều gì?
Tỉnh dậy vào hôm sau, cô nhận ra mình đã mắc sai lầm (Ảnh minh họa: Sohu).
Sợ người tình sẽ nói cho chồng biết
Mặc
dù rất dễ bị lừa dối bởi những lời hứa của đàn ông, cả tin vào lời
đường mật của đàn ông, nhưng một khi đã rơi vào mối quan hệ sai lầm, phụ
nữ có thể cảm thấy vô cùng băn khoăn, nghi ngờ.
Giống như Thảo
Linh, dù người đàn ông trong bóng tối đã hứa với cô sẽ không nói cho
chồng cô biết, nhưng việc bị anh ta ép quan hệ khiến cô vô cùng bất an.
Thảo Linh hiểu một điều, nếu chuyện này lộ ra, gia đình cô sẽ tan nát.
Nhưng giờ cô lại không thể làm gì để bảo vệ gia đình đó. Hạnh phúc của
gia đình cô giờ phụ thuộc hoàn toàn vào lời cam kết của một người đàn
ông mà suy cho cùng, không đáng tin.
Sợ coi đây là mối đe dọa
Sau
khi có hành vi ngoại tình, phụ nữ sợ diễn biến của sự việc hơn là hành
động đi quá giới hạn lúc ban đầu. Đây là điều Thảo Linh đã không nghĩ
tới khi quyết định đi hẹn hò sau lưng chồng. Bởi có lần đầu thì sẽ có
lần thứ hai, hành động tội lỗi của cô đã không thể ngừng lại ngay lần
đầu tiên bởi "tòng phạm" của cô không muốn thế. Nỗi lo sợ lớn nhất đã
hình thành: Người tình trở thành mối đe dọa.
Phụ nữ ngoại tình như
Thảo Linh sợ bị người tình ép làm những điều mình không muốn. Một người
phụ nữ ngoại tình nếu vẫn yêu chồng và còn muốn giữ gia đình, có thể sẽ
rơi vào lo lắng, trầm cảm với bí mật quá lớn mà cô ấy đang cất giữ.
Suy
cho cùng, sự không chung thủy khiến chúng ta phải đánh đổi nhiều thứ,
và mang đến nhiều mất mát, trong khi cái được duy nhất của nó chỉ là
chút vui thú, thỏa mãn lúc ban đầu. Nếu ngày càng lún sâu, sẽ tự trượt
theo những sai lầm không thể cứu vãn được.
**********
Vụ án xác lõa thể trong valy ở ga tàu hỏa
Sáng 29/8/1952, tờ The Hindu
đăng bản tin với tiêu đề "Doanh nhân nổi tiếng thành phố mất tích!".
Nạn nhân là Alavandar, 42 tuổi, từng làm sĩ quan tại Bộ chỉ huy quân sự
Ấn Độ trong Thế chiến II. Giải ngũ, anh khởi nghiệp ở Madras với ngành
đồ nhựa.
Thời đại của nhựa bắt đầu ngay sau Thế chiến II và thu
hút sự chú ý của người tiêu dùng Ấn Độ. Nhẹ và rẻ, các mặt hàng nhựa đã
nhanh chóng trở thành mốt. Alavandar thành công và mở thêm một ngành
kinh doanh khác: bán sari (trang phục truyền thống của phụ nữ Ấn Độ)
theo hình thức trả góp. Đây là kiểu thanh toán vô cùng mới mẻ trong thời
kỳ đó.
Alavandar bán sari trả góp chủ yếu để gần gũi với phụ
nữ. Khách hàng là y tá, sinh viên ở trong ký túc xá, người chưa chồng,
phụ nữ đi làm, những bà nội trợ rảnh rỗi. Khi khách hàng không có tiền
trả, anh ta sẽ gợi ý lấy tình đổi tiền và đưa đến nhà nghỉ gần công ty.
Một người bạn thân cho biết, anh ta thường khoe từng lên giường với hơn
400 phụ nữ thuộc mọi cộng đồng ở Ấn Độ.
Trong khi cảnh sát vẫn
đang đào tung các góc khuất đời tư của doanh nhân này để thiết lập danh
sách các nghi phạm liên quan vụ mất tích, trưa cùng ngày, hành khách
trên chuyến tàu tốc hành Indo-Ceylon đã phàn nàn về mùi hôi bốc ra từ
gầm ghế. Họ lôi ra chiếc hòm lớn bằng thép có mùi hôi bốc ra.
Chiếc
hòm vô chủ, không nằm trong danh sách ký gửi. Cảnh sát địa phương quyết
định sẽ mở nó ra trước sự chứng kiến của các nhân chứng độc lập. Bên
trong có thi thể nam giới khỏa thân, không đầu, hai tay và hai chân bị
chặt rời...
Việc khám nghiệm tử thi được tiến hành. Không may, bác
sĩ X-quang đưa ra kết luận sai lầm rằng nạn nhân là nam giới 25 tuổi.
Cảnh sát địa phương cũng góp thêm một sai lầm trong quá trình phân tích
nhân thân bị hại.
Việc thi thể bị cắt bao quy đầu và sự hiện diện
của đôi tất màu xanh lá cây trên chân khiến họ lầm tưởng rằng nó thuộc
về người đàn ông Hồi giáo, căn cứ các quy định về tôn giáo. Tuy nhiên,
cả hai kết luận, sau này đều được chứng minh là sai bởi chi tiết sợi dây
màu đỏ quanh eo - thường được sử dụng bởi những người đàn ông theo đạo
Hindu, nhằm mục đích giữ chiếc khố ở đúng vị trí. Phong tục này ngày nay
hầu như đã biến mất. Nhưng rõ ràng cảnh sát đã không đủ tinh tế để nhận
ra.
Khi này, ở Madras, cảnh sát đã xác định được, vị "khách hàng"
mà Alavandar đi gặp trước khi mất tích là phụ nữ xinh đẹp có tên
Devaki. Khi nhà chức trách đến nhà Devaki, họ chỉ còn thấy ổ khóa im ỉm
ngoài cửa. Hàng xóm cho biết, vợ chồng cô vừa chuyển nhà đi Bombay (nay
là Mumbai).
Vài ngày sau, người dân phát hiện một gói hàng bồng
bềnh bị sóng biển dâng cao đẩy vào bờ cát, bên trong có áo sơ mi màu
nâu, bọc quanh một chiếc đầu người. Sự việc gây xôn xao trên báo chí và
"dậy sóng" cả thành phố nổi tiếng bé nhỏ yên bình.
Vợ Alavandar đã
đến thăm nhà xác và xác định phần đầu là của chồng mình, với đặc điểm
nhận dạng rõ nhất là hai chiếc răng hình thù kỳ dị ở hàm dưới bên trái.
Khi
đầu và thân được đặt lại với nhau, ăn khớp hoàn hảo. Bác sĩ
Gopalakrishna, một trong những nhà Pháp y giỏi nhất Ấn Độ, kết luận rằng
chúng thuộc cùng một cơ thể. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn muốn chứng minh chắc
chắn rằng nạn nhân là Alvandar.
Hồ sơ của Alavandar tại Trụ sở Bộ chỉ huy Quân sự đã đưa ra câu trả lời cuối cùng: Dấu vân tay nạn nhân trùng khớp.
Khi
làm việc với cảnh sát, hàng xóm của Devaki nói thấy Alavandar hôm đó
bước lên bậc thang và gõ cửa nhà Devaki, song không thấy đi ra.
Cảnh
sát Madras đến Bombay và lần ra tung tích vợ chồng Devaki. Người chồng,
Menon, đang đi dạo ngoài bãi biển, lập tức bỏ chạy khi thấy bóng cảnh
sát.
Hai người bị bắt, dẫn độ về Madras với cáo buộc giết người.
Cảnh
sát đã cố gắng thỏa thuận với Devaki về việc sẽ xóa tội nếu cô làm
chứng chống lại chồng song bị từ chối thẳng thừng. Devaki nói chồng giết
người để cứu danh dự của vợ. Do đó, Devaki sẽ không phản bội người
chồng tốt như vậy. Còn Menon phủ nhận mọi cáo buộc.
Gia đình Menon
có người hầu là cậu bé tỉnh lẻ được thuê chạy việc vặt và ngủ lại tầng
hầm. Cậu bé nói đêm trước có nghe thấy vợ chồng ông chủ thảo luận về một
người tên Alavandar và kế hoạch trừ khử. Devaki khóc nhiều suốt cuộc
thảo luận đó.
Theo cậu bé, Menon đã gây áp lực buộc vợ phải đưa
Alavandar về nhà của họ. Ngày xảy ra án mạng, Menon đưa cậu bé người hầu
một số tiền tiêu vặt và yêu cầu đi chơi vòng quanh thành phố ngắm cảnh.
Là người mới đến Madras, cậu bé vui vẻ làm theo, cảm ơn ông chủ tốt
bụng.
Cảnh sát cũng lần theo dấu vết ở nhà ga xe lửa Egmore, nơi
phát hiện ra chiếc hộp thép với phân thi thể không đầu. Họ tìm được
người khuân vác thuê và đưa cho anh ta một loạt ảnh và hỏi có nhận ra ai
là người thuê mình. Người này nhặt ra đúng bức ảnh của Menon.
Quanh
khu nhà ga, cảnh sát tìm thấy trong bụi rậm chiếc sari dính máu của
Devaki và con dao hung khí. Cửa hàng bán dao xác định Devaki mua nó vào
buổi sáng xảy ra án mạng.
Tháng 8/1953, vợ chồng Devaki, Devaki
hầu tòa. Công tố viên cáo buộc, Devaki và Alavandar có quan hệ tình cảm.
Song năm 1951, biết anh có vợ, cô cắt đứt và cưới Menon. Khi Alavandar
vẫn tiếp tục quấy rối, vợ chồng Devaki quyết định "bịt miệng". Devaki dụ
Alavandar đến nhà, đánh thuốc mê vào đồ uống rồi Menon thực hiện tội
ác.
Luật sư bào chữa đưa ra phiên bản khác. Theo đó, Alavandar đến
nhà trong khi Menon đi vắng, ép Devaki quan hệ. Menon về nhà nhìn thấy
đã không kiểm soát cơn giận và dùng dao bảo vệ vợ.
Bác sĩ
Gopalakrishna với tư cách là nhân chứng chính đã phủ nhận bằng những kết
luận pháp y. Theo ông, phổi và gan bên trái của nạn nhân bị đâm nát bởi
con dao, được dùng với lực đâm thẳng xuống theo hướng bên phải. Chính
vết thương này đã gây ra cái chết. Bản chất của chấn thương không phù
hợp với phiên bản phòng thủ, vật lộn.
Nhát đâm đã được thực hiện
bằng con dao sắc nhọn, sử dụng lực đáng kể nhằm gây ra thiệt hại không
thể cứu. Người nạn nhân không có vết bầm tím của việc vật lộn. "Tất cả
chứng minh đây không phải vô ý giết người mà là cuộc tấn công máu lạnh",
bác sĩ pháp y cho hay.
Ông cũng tạo ra một mô hình nạn nhân bằng thạch cao và mô tả cách thức gây án tại tòa.
Bất
chấp những chứng cứ mạnh mẽ, yếu tố đóng vai trò chính trong kết quả
của vụ án lại là thẩm phán - một tín đồ Thanh giáo truyền thống. Nhận
định công khai tại tòa, ông cho rằng nạn nhân là kẻ lừa đảo đáng khinh
trong xã hội nên "những người như vậy đáng bị loại bỏ". Thẩm phán ủng hộ
lý thuyết phía luật sư bào chữa và tuyên án tù 7 năm với Menon, 3 năm
cho Devaki.
Sau hai năm thi hành án, vợ chồng Menon được ân xá và
chuyển đến Kerala, kinh doanh phát đạt và xây dựng khách sạn ở một thị
trấn lớn tại Keral. Nơi trang trọng nhất của khách sạn này là chân dung
của thẩm phán, được họ ca ngợi là "ân nhân cứu mạng".
Vụ án
Alavandar được ghi nhận là một trong những vụ án nổi tiếng và giật gân
nhất trong lịch sử tội phạm ở Ấn Độ. Năm 1995, bộ phim truyền hình dài
tập gồm 13 phần bằng tiếng Tamil xung quanh vụ án thi thể không đầu của
Alavandar được phát, vẫn làm "dậy sóng" Ấn Độ sau 40 năm.
Hải Thư (Theo Crime Magazine, Medium)
***********
Bị đề nghị tử hình, 'dì ghẻ' Nguyễn Võ Quỳnh Trang đổi ngay thái độ
2–3 minutes
Khi
nghe tòa nói “Hành vi của bị cáo gây bức xúc trong dư luận xã hội, đề
nghị tuyên mức án cao nhất đối với bị cáo”. Rất nhanh "dì ghẻ" lại xin
toà “một con đường quay đầu”.
Chiều ngày 25/11, TAND TP HCM đã
tuyên án đối với "dì ghẻ" Nguyễn Võ Quỳnh Trang và Nguyễn Kim Trung
Thái. Theo HĐXX, trong thời điểm dịch bệnh, cháu V.A. ở nhà học trực
tuyến, đã liên tục bị Trang đánh đập.
Tòa tuyên tử hình ‘dì ghẻ’ Nguyễn Võ Quỳnh Trang, phạt Nguyễn Kim Trung Thái 8 năm tù
Đại
diện VKSND TP HCM nhận định việc truy tố Nguyễn Võ Quỳnh Trang (27
tuổi; quê Gia Lai) và Nguyễn Kim Trung Thái (37 tuổi; quê TP HCM) là
đúng người, đúng tội.
Bị cáo Trang không còn khả năng giáo dục trở
thành người có ích nên cần cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi xã hội mới
có tác dụng răn đe, giáo dục, phòng ngừa chung.
Xét tính chất phạm
tội của các bị cáo, đại diện VKSND TP HCM đề nghị HĐXX tuyên phạt bị
cáo Trang tử hình đối với tội "Giết người", 2-3 năm tù đối với tội "Hành
hạ người khác"; tổng hợp hình phạt là tử hình.
Sau khi nghe người
thực hành quyền công tố luận tội, bị cáo Trang nói: "Hành vi của bị cáo
gây bức xúc trong dư luận xã hội, đề nghị tuyên mức án cao nhất đối với
bị cáo". Tuy nhiên, rất nhanh Trang lại xin toà "một con đường quay
đầu".
Trang nói thêm trong quá trình chung sống với Thái và con
riêng của Thái, ngoài những lần bị cáo có những hành vi sai trái thì gia
đình vẫn có nhiều lúc hạnh phúc. Trang cho biết rất ăn năn, hối cãi và
xin "một con đường quay đầu".
Tuy nhiên ngay sau đó, hội đồng xét
xử tuyên phạt Nguyễn Võ Quỳnh Trang mức án tử hình về tội giết người, 3
năm tù về tội hành hạ người khác, tổng hợp hình phạt là tử hình.
Tuyên
phạt Nguyễn Kim Trung Thái 3 năm tù về tội hành hạ người khác, 5 năm tù
về tội che giấu tội phạm, tổng hợp hình phạt chung là 8 năm tù.
**********
Giọt máu trên găng tay vạch tội gã tài xế săn phụ nữ
MỹCảnh
sát mất gần 40 năm mới xác định được kẻ sát hại hai phụ nữ trẻ vào mùa
đông 1982, sau đó ngỡ ngàng vì từng giải cứu hắn ngay trong đêm án mạng,
gần hiện trường.
Bobbie Jo Oberholtzer, 29 tuổi, và chồng là Jeff
mới chuyển đến định cư tại thị trấn Alma, cách khu nghỉ mát trượt tuyết
nổi tiếng Breckenridge khoảng 30 phút về phía nam, bang Colorado.
Lúc
18h21 ngày 6/1/1982, Bobbie gọi điện cho Jeff thông báo đi uống với bạn
bè ở Breckenridge và sẽ đi nhờ xe về nhà sớm. Việc đi nhờ xe rất phổ
biến ở các thị trấn miền núi vào những năm 1980.
Nhưng Bobbie dường như biến mất vào khoảng 19h50 sau khi rời quán rượu.
Jeff
ngủ quên khi xem tivi. Khi thức dậy vào khoảng nửa đêm, anh thấy Bobbie
vẫn chưa về. Lo lắng, Jeff ra ngoài tìm vợ và đến đồn cảnh sát trình
báo. Nhưng cảnh sát Breckenridge nói rằng không thể làm gì vì Bobbie mất
liên lạc mới vài tiếng đồng hồ, vì vậy Jeff trở về nhà.
Sáng hôm
sau, một chủ trang trại gọi điện cho Jeff, nói tìm thấy bằng lái xe mang
tên Bobbie và một số vật dụng khác của cô trên đường gần nhà. Jeff lập
tức đi đến trang trại và thấy chiếc ba lô của Bobbie, một chiếc găng tay
và khăn giấy đẫm máu trên tuyết.
Sau
đó, một nhóm bạn tổ chức tìm kiếm Bobbie trên đèo Hoosier phủ đầy
tuyết, giữa Breckenridge và Alma. Bobbie thường đi con đường này về nhà.
Họ tìm thấy thi thể Bobbie nằm bên đường, cạnh đống tuyết lớn trên đèo
Hoosier, cách Breckenridge khoảng 16 km, nơi người ta nhìn thấy cô lần
cuối.
Các điều tra viên cho biết thi thể của Bobbie bị đóng băng
dưới thời tiết giá lạnh. Hai bàn tay dán sát vào nhau với dây zip buộc
quanh cổ tay trái. Cảnh sát tin rằng Bobbie bị bắn vào ngực ở cự ly gần
và đã cố gắng trốn thoát kẻ tấn công. Khám nghiệm tử thi cho thấy cô
không bị tấn công tình dục.
Trong bãi đậu xe của đèo Hoosier, cách
không xa thi thể Bobbie, nhà chức trách tìm thấy một chiếc tất màu cam
không thuộc về nạn nhân và một chiếc móc khóa lớn bằng đồng thau do Jeff
làm cho Bobbie dùng để tự vệ.
Ngày 8/1, một ngày sau khi thi thể
Bobbie được phát hiện, một đồng nghiệp trình báo Annette Schnee, 21
tuổi, quản gia tại khách sạn Holiday Inn ở địa phương, mất tích.
Sau
khi tan làm, Annette đến gặp bác sĩ rồi đi nhờ xe đến một hiệu thuốc ở
Breckenridge vào chiều 6/1. Sau khi mua thuốc, Annette không được nhìn
thấy kể từ 16h45, chỉ vài giờ trước khi Bobbie mất tích.
Annette cũng thường đi nhờ xe, đây là một trong những lý do khiến điều tra viên nghi ngờ hai vụ án có thể liên quan đến nhau.
Thi thể của Annette được phát hiện vào ngày 3/7/1982, sáu tháng sau khi cô mất tích.
Một
cậu bé khi đi câu nhìn thấy thi thể của Annette úp mặt xuống nước, còn
nguyên quần áo ở con suối cách Breckenridge khoảng 37 km.
Nhà chức
trách không tìm thấy viên đạn nào, nhưng pháp y cho biết Annette bị bắn
vào lưng khi cô đang chạy xuống dốc về phía con suối. Không thể xác
định được thi thể đã ở trong suối bao lâu.
Cảnh sát nghi ngờ Annette bị tấn công tình dục dựa trên tình trạng quần áo: dây kéo quần jeans bị hỏng và đôi giày đi nhầm chân.
Khi
khám nghiệm tử thi, nhà chức trách nhận thấy Annette đang đi một chiếc
tất màu cam ở chân trái, có vẻ giống với chiếc tất được tìm thấy tại
hiện trường vụ án của Bobbie. Đôi tất vốn là món quà Giáng sinh Annette
nhận được từ bà.
Chi tiết bất ngờ này giúp kết nối hai vụ án được
phát hiện cách nhau 6 tháng. Đôi tất màu cam thuyết phục cảnh sát rằng
họ đang tìm kiếm một kẻ giết người. Các điều tra viên tin rằng Annette
đã đánh rơi một chiếc tất trong xe của kẻ sát nhân khi chạy trốn, nó vẫn
ở đó cho đến vài giờ sau khi hắn cho Bobbie đi nhờ xe và rơi ra khi cô
bỏ chạy.
Dẫu có manh mối quan trọng, vụ sát hại Annette và Bobbie
khiến cảnh sát bế tắc trong gần 40 năm. Nhưng vào thời điểm đó, những
tiến bộ trong công nghệ ADN đã giúp họ tách một hồ sơ ADN nam giới không
xác định khỏi mẫu máu tìm thấy trên găng tay và khăn giấy của Bobbie.
Vào
đầu 2020, mẫu ADN không xác định đó được đưa cho United Data Connect,
một công ty có trụ sở tại Denver điều hành hồ sơ ADN thông qua cơ sở dữ
liệu phả hệ công khai.
Sau một năm, nhà chức trách nhận được hai cái tên có ADN phù hợp: Alan Lee Phillips, 69 tuổi và anh trai Bruce Phillips.
Bruce
cho biết chưa bao giờ sống ở Colorado, nhưng Alan thì có. Alan sống gần
Breckenridge, làm việc trong mỏ hàng chục năm, có cửa hàng cơ khí
riêng.
Cảnh sát phát hiện Alan từng bị kết tội hành hung và trộm
cắp vào năm 1973, gần một thập kỷ trước khi Bobby và Annette mất tích,
bị phạt 6 tháng tù. Khi đó Alan 22 tuổi, thú nhận đã cho một phụ nữ đi
nhờ xe ở Breckenridge và hành hung cô tại một căn nhà gỗ không người.
Sau
khi tìm hiểu sâu hơn về lý lịch của Alan, cảnh sát tin rằng hắn chính
là kẻ đã sát hại Bobbie và Annette. Để có bằng chứng, họ tìm cách bí mật
lấy mẫu ADN của Alan để xem có khớp với máu tìm thấy trên đồ đạc của
Bobbie hay không.
Từ cuối tháng 1/2021, cảnh sát bí mật theo dõi
Alan suốt năm tuần. Một ngày, Alan vứt chiếc túi đựng đồ ăn nhanh vào
thùng rác của bưu điện, gần nơi hắn sống. Cảnh sát lập tức nhặt nó sau
khi hắn rời đi. Mẫu ADN của Alan được trích xuất từ nước bọt trên khăn
ăn trong túi.
Ngày 23/2/2021, kết quả đối chiếu ADN cho thấy máu của Alan có trên găng tay của Bobbie và khăn giấy.
Sau
đó, xét nghiệm ADN được tiến hành trên chiếc tất màu cam được tìm thấy
gần thi thể của Bobbie, xác nhận rằng hai vụ giết người có mối liên hệ
với nhau: ADN của Annette có bên trong chiếc tất và ADN của Bobbie có ở
bên ngoài.
Khi ghép nối dòng thời gian của các sự kiện vào ngày
xảy ra án mạng, cảnh sát tin rằng nạn nhân đầu tiên của Alan là Annette.
Hắn cho Annette đi nhờ xe, tấn công và sát hại cô. Trong cuộc tấn công
đó, Annette đánh rơi một chiếc tất trong xe tải. Cuối ngày hôm đó, Alan
cho Bobbie đi nhờ xe và cũng định tấn công cô. Khi Bobbie đánh trả và
nhảy khỏi xe tải, cô đã đá văng chiếc tất màu cam do Annette để lại ra
ngoài.
Theo cảnh sát, nhờ Bobbie quyết liệt chống trả khiến kẻ sát nhân đổ máu mới có thể vạch trần tội ác của hắn.
Ngày
24/2/2021, Alan bị cảnh sát chặn đường và bắt giữ vì tội giết hai phụ
nữ. Hắn bị buộc tội với hai tội danh giết người cấp độ một, bắt cóc và
hành hung. Alan phủ nhận mọi cáo buộc.
Sau khi Alan bị bắt, Dave
Montoya - đội trưởng đội cứu hỏa địa phương - nhớ lại một sự việc kỳ lạ,
xảy ra ngay trong đêm Bobbie và Annette mất tích vào năm 1982.
Một
hành khách của hãng hàng không phát hiện ánh đèn bên dưới nhấp nháy tín
hiệu SOS bằng mã morse và báo cáo chính quyền. Trong cơn bão tuyết dữ
dội, Dave dẫn đội cứu hỏa lái xe lên con đèo bên ngoài Breckenridge, tìm
thấy một thợ mỏ tên Alan Lee Phillips với chiếc xe tải bị mắc kẹt trong
đống tuyết. Đội cứu hỏa giải cứu Alan mà không biết hắn vừa sát hại hai
phụ nữ vài giờ trước đó.
Dave từng làm việc cùng Alan trong hầm
mỏ. Anh nhớ rằng trên mặt của Alan có một vết bầm tím rõ rệt khi đội cứu
hỏa tìm thấy hắn. Alan giải thích rằng bị ngã khi đi trong tuyết. Nhưng
giờ cảnh sát tin rằng hắn bị bầm tím do Bobbie đánh vào mặt bằng chiếc
móc chìa khóa bằng đồng.
Thời điểm đó, câu chuyện về cuộc
giải cứu Alan xuất hiện trên nhiều tờ báo địa phương, một bản tin còn
xuất hiện liền kề với câu chuyện tìm thấy thi thể Bobbie. Chỉ đến khi kẻ
giết người được xác định gần 40 năm sau, các điều tra viên mới biết
được sự thật cay đắng.
Ngày 15/9/2022, bồi thẩm đoàn kết luận Alan
phạm hai tội danh giết người cấp độ một. Ngày 7/11, Alan bị tuyên hai
bản án chung thân mà không có khả năng được ân xá.
Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !
Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông
Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng
Mặt mày ai lại đi hồ hởi
Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông
Phải chăng “quý” mặt đã thành mông
Con mắt nay đà có nhưng không
Nên mới chổng khu vào hải đảo
Gia tài gấm vóc của tổ tông?
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .