Kinh Đời
Trịnh Xuân Thanh dê tế - phần 6. ( 1,2,3,4,5 )
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câ
Đêm đó tôi nằm trằn trọc, rồi lại ngồi dậy pha trà hút thuốc liên miên.
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câu, chửi càng tục càng tốt, kiểu như địt mẹ thằng Hồ Chí Minh là thằng bán nước hại dân, bọn chó cộng sản dã man ...abc này nọ. Cách này đơn giản, không phải nghĩ nhiều, cũng không phải tốn thời gian , công sức và tiền bạc.
Cách đó không bị mang tiếng gì trong giới '' đấu tranh '', tinh thần thể hiện hăng hái thế còn gì nữa.
Cách nữa là thỉnh thoảng làm bài phê phán nhè nhẹ về đường lối cộng sản VN. Mang vẻ ôn hoà , trí thức được lòng tất cả, mà cộng sản cũng không ghét mình lắm. Đôi khi gửi vài trăm usd về làm từ thiện giúp đỡ người nghèo.
Cách cao thủ hơn như nhiều trí thức, nhà báo làm là ủng hộ công việc chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng, giả vờ như không biết đấy là cuộc thanh trừng nội bộ . Coi đó là chống tham nhũng thật và hùa theo nguyền rủa những kẻ bị hạ bệ. Dân chúng Việt Nam vốn đa phần ít cần tìm hiểu, với họ cứ có tên quan tham nào mang ra xử là họ vỗ tay mừng. Cách này vưa được lòng bọn đang mạnh mà vừa được lòng dân. Phần lớn những kẻ làm báo bây giờ thường chọn cách này.
Trong bối cảnh tâm thức của dân trí vừa thích cảnh chém giết, vừa e sợ chế độ cộng sản, vừa chỉ muốn ngóng tin nóng hổi để thoả mãn như trò giải trí. Chế độ thì đang năm phe, bảy phái, Những người cầm bút có cả một khoảng rộng để thể hiện vừa được danh, vừa được tiền, vừa được an thân.
Cách đấu tranh khác là viết bài , lên tiếng, tham gia những phong trào xã hội dân sự, đòi hỏi đa đảng đa nguyên như bao nhiêu người đang làm.
Trịnh Xuân Thanh chỉ là một thằng quan trong chế độ cộng sản, hắn cũng tham nhũng, cũng đục khoét. Bây giờ thì đồng đội của hắn xử hắn để dành lại thị phần kiếm chác. Cớ gì phải dây dưa với hắn. Không khéo mang tiếng nhận tiền, là người của phe nọ, phe kia. Trong khi cái thế của tôi đang không hề bị vẩn đục gì. ?
Tôi quyết định từ chối.
Sáng hôm sau, tức ngày 4 tháng 9. Những người đàn ông kia gặp tôi để nhận câu trả lời.
Thật lạ là họ không ngạc nhiên gì khi thấy tôi từ chối khi câu chuyện bắt đầu. Tôi thấy việc lẽ ra rất gấp với họ, thế nhưng họ tiếp cận tôi rất bình tĩnh và thong thả. Từ lúc ở Houston đến cú điện thoại ở Muechen và cuộc gặp ở Berlin này.
Người đàn ông lịch thiệp nói.
- Gió nghĩ xem, giả dụ bây giờ thằng Thanh đến cơ quan như bình thường, nó không ý kiến phản bác, bằng lòng nhận tội. Chấp nhận làm con dê cho Trọng làm thịt. Mặc dù nó có những bằng chứng để gỡ tội cho mình, nhưng nó nhận tội giúp cho Trọng được thoả mãn.
Ông ta dừng lại nhìn tôi rồi tiếp.
- Thì phong trào dân chủ mà cậu theo đuổi được cái gì.?
Tôi né trách nhiệm, bởi chả có gì bắt tôi phải trách nhiệm cả.
- Em không phải là người lý tưởng, em không quan tâm, em có phận của mình, cứ thế này em chém gió cũng vui. Thằng Thanh đấy teo là việc của nó, cả đàn anh của nó cũng thế. Anh có thể đưa tin cho RFA, BBC, VOA, RFI hay những tờ mạng khác rất nhiều người đọc.
Người đàn ông mỉm cười độ lượng.
- Đúng là có thể đưa tin cho nhiều nơi, nhưng chúng tôi muốn Gió đưa. Vì cậu là dân đen, tiếng nói của cậu là tiếng nói của người dân bình thường. Tôi hỏi Gió, có thật cậu nghĩ rằng Thanh bây giờ cứ ra để Trọng xử. Cái đó sẽ mang lại điều tốt cho cái mà cậu theo đuổi không, cậu không có lý tưởng gì như cậu nói ? Cứ cho là vậy, thế còn những người bạn của cậu. Họ sẽ có lợi gì hay cuộc tranh đấu của họ càng khó khăn hơn nếu một kẻ như Trọng vững vàng giữ chế độ cộng sản.
Tôi lặng im không trả lời, người đàn ông nói về các cuộc diễn biến cách mạng trên thế giới, ông ta nói về tình hình và khả năng của những người đấu tranh dân chủ. Ông ta nhận định rất chính xác và thẳng thắn về khả năng của phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam.
Cuối cùng là khả năng thay đổi đất nước diễn ra ở tầng lớp nào khả dĩ nhất.
Ông ta ngừng lại để tôi hút điếu thuốc nghĩ ngợi. Tôi nghĩ nếu Trịnh Xuân Thanh nộp mình cho Trọng và nhận rõ sai trái, xin đảng khoan hồng. Những người anh em đấu tranh của tôi chả được cái gì. Chỉ có bọn bồi bút đang lăm le chờ đợi điều đó để tung hô Nguyễn Phú Trọng là người liêm khiết, người có thái độ rõ ràng, chúng sẽ ca ngợi sở dĩ chế độ cộng sản này, đất nước này chưa đi lên được vì chưa có người cộng sản chân chính như Nguyễn Phú Trọng thể hiện quyết tâm. Giờ đây ngài TBT đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình làm trong sạch đảng và dành được cảm tình trong dân chúng. Uy tin của ngài và đảng của ngài càng được vững chắc.
Quyền và danh vọng của Nguyễn Phú Trọng và đảng công sản VN càng lớn bao nhiêu, thì sự yếu ớt của phong trào xã hội dân sự , đòi đa nguyên, đa đảng sẽ kém đi bấy nhiêu. Đấy là điều rõ ràng không phải nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Liệu Thanh nó dám chơi đến cùng không, giờ đang lưng chừng nó ra nhận tội, thế thì mình thành trò cười cho thiên hạ. Bọn Trọng nó càng được thể huênh hoang, đấy, cưỡng không lại, phải ra xin xỏ thế này thế kia. Em muốn nói chuyện với Thanh lần nữa.
Phải loay hoay 20 phút chúng tôi mới gọi được Thanh, tôi hỏi ông có dám chống lại thằng Trọng đến cùng không. Vì nếu không thì thôi, bỏ luôn bây giờ đi còn kịp.
Thanh mắt long nói.
- Tôi gọi điện cho bọn Thanh Niên đọc nguyên văn cái lá đơn rồi, bọn này nó không dám đăng đâu. Ông đưa lên hộ tôi.
Tôi nói.
- Khi tôi đưa lên, ông chẳng còn đường lùi nữa đâu.
Cả Thanh và hai người đàn ông đều bật cười trước câu hỏi ngô nghê của tôi. Họ cùng nói.
- Không lùi, Gió yên tâm.
Tôi không phải ngô nghê gì mà không biết chuyện chẳng còn dường lùi khi lá đơn được công bố. Chẳng qua tôi muốn khi người ta bảo mình giúp việc gì dù nhỏ mà hệ trọng đến cuộc đời họ, tôi hỏi lại để mình không mang tiếng gì thôi.
Bây giờ thì tôi vẫn có thể từ chối. Lần nữa cái ý nghĩ so đo lại hiện lên trong đầu tôi. Tự nhiên tôi dấn vào cái việc này làm gì, cuộc thay đổi chắc gì đã đến, nếu nó đến thì một phe kia lên chắc gì đã có thay đổi. Chả có gì đảm bảo cả, trong khi tự nhiên mình sẽ mắc vào mớ lùng bùng rồi mang tiếng là người có quan hệ dây dưa với quan chức cộng sản. Rồi sẽ đầy thứ tai tiếng nằm vùng, hai mang.
Cứ thế này chả hơn sao, trong mắt người Đức tôi là một nhà văn, trong mắt anh em tôi là người tình nghĩa, trong mắt những đấu tranh tôi cũng là một người hết mình. Con đường phía trước của tôi là bằng phẳng, những gì chông gai nhất tôi đã đi qua rồi. Mẹ tôi đã 84 tuổi, cụ ở nhà với đôi mắt nhìn dõi ra cửa với câu hỏi bao giờ trông thấy tôi bước vào nhà.
Như những nhiều chiều của nhiều năm trước, mẹ tôi ngồi bắc ghế trước hiên nhà chờ tôi.
Tôi có thể giảm dần viết về chính trị, chuyển sang viết về đời sống , về những tình cảm gia đình,bạn bè , những món ăn và những kỷ niệm. Rồi tôi sẽ trở về thăm mẹ trong sự tự hào là một Việt Kiều về thăm nhà, thăm bạn bè, hàng xóm.
Tôi sẽ nấu cho mẹ tôi một bát bánh đa cua đồng với rau cải xanh, rồi tối đến quán Lộc Vàng nghe người ca sĩ già hát những bài êm đềm, da diết.
Cuộc đời có những thứ không thể ngờ được, tôi là một thằng lưu manh, ít học, đầy tiền án và tiền sự. Một ngày nào đó tôi trở thành một nhà văn bị áp chế quyền sáng tác, thành một người đấu tranh cho tự do ngôn luận.
Tại sao tôi không dám đặt niềm tin vào một tên quan chức cộng sản có cả biệt thự ở Ciputra sẽ trở thành một nhà đấu tranh, một người dấn thân đòi công bằng cho xã hội. Khi mà hắn đến với tôi bày tỏ nỗi niềm và sẵn sàng chịu chấp nhận.
Nếu tôi không tin hắn, có lẽ tôi cũng chẳng tin mình nữa. Cả tôi và hắn đều là những kẻ xấu xa trong xã hội này, từng làm hại nhân dân của mình ở những góc độ khác nhau.
Trịnh Xuân Thanh bất mãn vì bị đem ra làm vật tế thần trong một cuộc thanh toán chính trị giữa các phe phái trong Đảng. Tôi cũng chả hơn gì hắn, nếu cái ngày 29 tháng 10 năm 2005 các bác sĩ bênh viên Nhi trung ương chỉ cần làm khác đi đôi chút, có lẽ giờ tôi đang ở trong một nhóm tội phạm xã hội đen chuyên cho vay lãi nặng và tổ chức cờ bạc , một nhóm nào đó trong muôn vàn nhóm ở Hà Nội bây giờ.
Dù sao cũng phải để cho Trịnh Xuân Thanh có cơ hội lên tiếng đối đầu với những tên cộng sản gộc đã từng là đồng chí với hắn như Nguyễn Phú Trọng. Còn hơn để hắn lặng lẽ chịu trói mình dâng cho Đảng thêm phần vinh quang, hắn có bị tử hình như Dương Chí Dũng hay tù mọt gông như Trịnh Xuân Sơn...vinh quang thuộc về đảng.
Còn những người đấu tranh cho dân chủ được gì ?
Hay chỉ có những tên bồi bút của Nguyễn Phú Trọng có cơ hội bơm chiến thắng của Minh Chủ để nhận hàng đống usd và thăng chức, rồi đi tống tiền các doanh nghiệp, cấu kết làm tiền các băng đảng như băng đảng Năm Cam.?
Rồi khi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đạo đức sáng ngời, đảng ta trong sạch , được dân tin yêu.
Thì lúc đó cần mẹ gì đến các nhóm hội đoàn, xã hội dân sự. Đảng tốt thế rồi, có chúng mày chỉ loạn thêm.
Chính những tên bồi bút ca ngợi Trọng, Phúc là những tên gián tiếp làm suy yếu phong trào xã hội dân sự, phong trào đấu tranh đòi dân chủ. Một điều tất yếu là đảng cộng sản mạnh lên thì phong trào đấu tranh yếu đi. Những kẻ đang ca ngợi Trọng, Phúc là những tên dư luận viên nham hiểm và xảo quyệt. Hãy nhìn chúng xem, chúng có ô tô, có nhà to cửa rộng, chúng huênh hoang ăn nhậu chỗ này, chỗ kia.
Trịnh Xuân Thanh làm đơn ra khỏi đảng, một cái vỗ ê chề vào mặt Nguyễn Phú Trọng.
Bây giờ anh ta tiếp tục đứng ra đối đầu với Nguyễn Phú Trọng, anh ta cần phải thể hiện. Không để thiên hạ nghi ngờ nếu như anh ta có phát ngôn gì đưa cho tôi là giả mạo.
Tôi đã gửi chứng minh thư và bằng lái xe của mình cho anh ta, nếu anh ta nhận được, anh ta phải cầm những thứ đó trên tay để chụp ảnh làm bằng chứng.
Còn không, phần 6 này là phần kết thúc. Anh Thanh và bạn anh có thể tìm người khác. Tôi sẽ đốt những gì các anh đã gửi tôi, một cách sòng phẳng của giang hồ .
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.- phần 2
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần phần 3.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần - phần 4.
Trịnh Xuân Thanh dê tế thần - phần 5.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/09/trinh-xuan-thanh-de-te-phan-6.html
Trịnh Xuân Thanh dê tế - phần 6.
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câu, chửi càng tục càng tốt, kiểu như địt mẹ thằng Hồ Chí Minh là thằng bán nước hại dân, bọn chó cộng sản dã man ...abc này nọ. Cách này đơn giản, không phải nghĩ nhiều, cũng không phải tốn thời gian , công sức và tiền bạc.
Cách đó không bị mang tiếng gì trong giới '' đấu tranh '', tinh thần thể hiện hăng hái thế còn gì nữa.
Cách nữa là thỉnh thoảng làm bài phê phán nhè nhẹ về đường lối cộng sản VN. Mang vẻ ôn hoà , trí thức được lòng tất cả, mà cộng sản cũng không ghét mình lắm. Đôi khi gửi vài trăm usd về làm từ thiện giúp đỡ người nghèo.
Cách cao thủ hơn như nhiều trí thức, nhà báo làm là ủng hộ công việc chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng, giả vờ như không biết đấy là cuộc thanh trừng nội bộ . Coi đó là chống tham nhũng thật và hùa theo nguyền rủa những kẻ bị hạ bệ. Dân chúng Việt Nam vốn đa phần ít cần tìm hiểu, với họ cứ có tên quan tham nào mang ra xử là họ vỗ tay mừng. Cách này vưa được lòng bọn đang mạnh mà vừa được lòng dân. Phần lớn những kẻ làm báo bây giờ thường chọn cách này.
Trong bối cảnh tâm thức của dân trí vừa thích cảnh chém giết, vừa e sợ chế độ cộng sản, vừa chỉ muốn ngóng tin nóng hổi để thoả mãn như trò giải trí. Chế độ thì đang năm phe, bảy phái, Những người cầm bút có cả một khoảng rộng để thể hiện vừa được danh, vừa được tiền, vừa được an thân.
Cách đấu tranh khác là viết bài , lên tiếng, tham gia những phong trào xã hội dân sự, đòi hỏi đa đảng đa nguyên như bao nhiêu người đang làm.
Trịnh Xuân Thanh chỉ là một thằng quan trong chế độ cộng sản, hắn cũng tham nhũng, cũng đục khoét. Bây giờ thì đồng đội của hắn xử hắn để dành lại thị phần kiếm chác. Cớ gì phải dây dưa với hắn. Không khéo mang tiếng nhận tiền, là người của phe nọ, phe kia. Trong khi cái thế của tôi đang không hề bị vẩn đục gì. ?
Tôi quyết định từ chối.
Sáng hôm sau, tức ngày 4 tháng 9. Những người đàn ông kia gặp tôi để nhận câu trả lời.
Thật lạ là họ không ngạc nhiên gì khi thấy tôi từ chối khi câu chuyện bắt đầu. Tôi thấy việc lẽ ra rất gấp với họ, thế nhưng họ tiếp cận tôi rất bình tĩnh và thong thả. Từ lúc ở Houston đến cú điện thoại ở Muechen và cuộc gặp ở Berlin này.
Người đàn ông lịch thiệp nói.
- Gió nghĩ xem, giả dụ bây giờ thằng Thanh đến cơ quan như bình thường, nó không ý kiến phản bác, bằng lòng nhận tội. Chấp nhận làm con dê cho Trọng làm thịt. Mặc dù nó có những bằng chứng để gỡ tội cho mình, nhưng nó nhận tội giúp cho Trọng được thoả mãn.
Ông ta dừng lại nhìn tôi rồi tiếp.
- Thì phong trào dân chủ mà cậu theo đuổi được cái gì.?
Tôi né trách nhiệm, bởi chả có gì bắt tôi phải trách nhiệm cả.
- Em không phải là người lý tưởng, em không quan tâm, em có phận của mình, cứ thế này em chém gió cũng vui. Thằng Thanh đấy teo là việc của nó, cả đàn anh của nó cũng thế. Anh có thể đưa tin cho RFA, BBC, VOA, RFI hay những tờ mạng khác rất nhiều người đọc.
Người đàn ông mỉm cười độ lượng.
- Đúng là có thể đưa tin cho nhiều nơi, nhưng chúng tôi muốn Gió đưa. Vì cậu là dân đen, tiếng nói của cậu là tiếng nói của người dân bình thường. Tôi hỏi Gió, có thật cậu nghĩ rằng Thanh bây giờ cứ ra để Trọng xử. Cái đó sẽ mang lại điều tốt cho cái mà cậu theo đuổi không, cậu không có lý tưởng gì như cậu nói ? Cứ cho là vậy, thế còn những người bạn của cậu. Họ sẽ có lợi gì hay cuộc tranh đấu của họ càng khó khăn hơn nếu một kẻ như Trọng vững vàng giữ chế độ cộng sản.
Tôi lặng im không trả lời, người đàn ông nói về các cuộc diễn biến cách mạng trên thế giới, ông ta nói về tình hình và khả năng của những người đấu tranh dân chủ. Ông ta nhận định rất chính xác và thẳng thắn về khả năng của phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam.
Cuối cùng là khả năng thay đổi đất nước diễn ra ở tầng lớp nào khả dĩ nhất.
Ông ta ngừng lại để tôi hút điếu thuốc nghĩ ngợi. Tôi nghĩ nếu Trịnh Xuân Thanh nộp mình cho Trọng và nhận rõ sai trái, xin đảng khoan hồng. Những người anh em đấu tranh của tôi chả được cái gì. Chỉ có bọn bồi bút đang lăm le chờ đợi điều đó để tung hô Nguyễn Phú Trọng là người liêm khiết, người có thái độ rõ ràng, chúng sẽ ca ngợi sở dĩ chế độ cộng sản này, đất nước này chưa đi lên được vì chưa có người cộng sản chân chính như Nguyễn Phú Trọng thể hiện quyết tâm. Giờ đây ngài TBT đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình làm trong sạch đảng và dành được cảm tình trong dân chúng. Uy tin của ngài và đảng của ngài càng được vững chắc.
Quyền và danh vọng của Nguyễn Phú Trọng và đảng công sản VN càng lớn bao nhiêu, thì sự yếu ớt của phong trào xã hội dân sự , đòi đa nguyên, đa đảng sẽ kém đi bấy nhiêu. Đấy là điều rõ ràng không phải nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Liệu Thanh nó dám chơi đến cùng không, giờ đang lưng chừng nó ra nhận tội, thế thì mình thành trò cười cho thiên hạ. Bọn Trọng nó càng được thể huênh hoang, đấy, cưỡng không lại, phải ra xin xỏ thế này thế kia. Em muốn nói chuyện với Thanh lần nữa.
Phải loay hoay 20 phút chúng tôi mới gọi được Thanh, tôi hỏi ông có dám chống lại thằng Trọng đến cùng không. Vì nếu không thì thôi, bỏ luôn bây giờ đi còn kịp.
Thanh mắt long nói.
- Tôi gọi điện cho bọn Thanh Niên đọc nguyên văn cái lá đơn rồi, bọn này nó không dám đăng đâu. Ông đưa lên hộ tôi.
Tôi nói.
- Khi tôi đưa lên, ông chẳng còn đường lùi nữa đâu.
Cả Thanh và hai người đàn ông đều bật cười trước câu hỏi ngô nghê của tôi. Họ cùng nói.
- Không lùi, Gió yên tâm.
Tôi không phải ngô nghê gì mà không biết chuyện chẳng còn dường lùi khi lá đơn được công bố. Chẳng qua tôi muốn khi người ta bảo mình giúp việc gì dù nhỏ mà hệ trọng đến cuộc đời họ, tôi hỏi lại để mình không mang tiếng gì thôi.
Bây giờ thì tôi vẫn có thể từ chối. Lần nữa cái ý nghĩ so đo lại hiện lên trong đầu tôi. Tự nhiên tôi dấn vào cái việc này làm gì, cuộc thay đổi chắc gì đã đến, nếu nó đến thì một phe kia lên chắc gì đã có thay đổi. Chả có gì đảm bảo cả, trong khi tự nhiên mình sẽ mắc vào mớ lùng bùng rồi mang tiếng là người có quan hệ dây dưa với quan chức cộng sản. Rồi sẽ đầy thứ tai tiếng nằm vùng, hai mang.
Cứ thế này chả hơn sao, trong mắt người Đức tôi là một nhà văn, trong mắt anh em tôi là người tình nghĩa, trong mắt những đấu tranh tôi cũng là một người hết mình. Con đường phía trước của tôi là bằng phẳng, những gì chông gai nhất tôi đã đi qua rồi. Mẹ tôi đã 84 tuổi, cụ ở nhà với đôi mắt nhìn dõi ra cửa với câu hỏi bao giờ trông thấy tôi bước vào nhà.
Như những nhiều chiều của nhiều năm trước, mẹ tôi ngồi bắc ghế trước hiên nhà chờ tôi.
Tôi có thể giảm dần viết về chính trị, chuyển sang viết về đời sống , về những tình cảm gia đình,bạn bè , những món ăn và những kỷ niệm. Rồi tôi sẽ trở về thăm mẹ trong sự tự hào là một Việt Kiều về thăm nhà, thăm bạn bè, hàng xóm.
Tôi sẽ nấu cho mẹ tôi một bát bánh đa cua đồng với rau cải xanh, rồi tối đến quán Lộc Vàng nghe người ca sĩ già hát những bài êm đềm, da diết.
Cuộc đời có những thứ không thể ngờ được, tôi là một thằng lưu manh, ít học, đầy tiền án và tiền sự. Một ngày nào đó tôi trở thành một nhà văn bị áp chế quyền sáng tác, thành một người đấu tranh cho tự do ngôn luận.
Tại sao tôi không dám đặt niềm tin vào một tên quan chức cộng sản có cả biệt thự ở Ciputra sẽ trở thành một nhà đấu tranh, một người dấn thân đòi công bằng cho xã hội. Khi mà hắn đến với tôi bày tỏ nỗi niềm và sẵn sàng chịu chấp nhận.
Nếu tôi không tin hắn, có lẽ tôi cũng chẳng tin mình nữa. Cả tôi và hắn đều là những kẻ xấu xa trong xã hội này, từng làm hại nhân dân của mình ở những góc độ khác nhau.
Trịnh Xuân Thanh bất mãn vì bị đem ra làm vật tế thần trong một cuộc thanh toán chính trị giữa các phe phái trong Đảng. Tôi cũng chả hơn gì hắn, nếu cái ngày 29 tháng 10 năm 2005 các bác sĩ bênh viên Nhi trung ương chỉ cần làm khác đi đôi chút, có lẽ giờ tôi đang ở trong một nhóm tội phạm xã hội đen chuyên cho vay lãi nặng và tổ chức cờ bạc , một nhóm nào đó trong muôn vàn nhóm ở Hà Nội bây giờ.
Dù sao cũng phải để cho Trịnh Xuân Thanh có cơ hội lên tiếng đối đầu với những tên cộng sản gộc đã từng là đồng chí với hắn như Nguyễn Phú Trọng. Còn hơn để hắn lặng lẽ chịu trói mình dâng cho Đảng thêm phần vinh quang, hắn có bị tử hình như Dương Chí Dũng hay tù mọt gông như Trịnh Xuân Sơn...vinh quang thuộc về đảng.
Còn những người đấu tranh cho dân chủ được gì ?
Hay chỉ có những tên bồi bút của Nguyễn Phú Trọng có cơ hội bơm chiến thắng của Minh Chủ để nhận hàng đống usd và thăng chức, rồi đi tống tiền các doanh nghiệp, cấu kết làm tiền các băng đảng như băng đảng Năm Cam.?
Rồi khi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đạo đức sáng ngời, đảng ta trong sạch , được dân tin yêu.
Thì lúc đó cần mẹ gì đến các nhóm hội đoàn, xã hội dân sự. Đảng tốt thế rồi, có chúng mày chỉ loạn thêm.
Chính những tên bồi bút ca ngợi Trọng, Phúc là những tên gián tiếp làm suy yếu phong trào xã hội dân sự, phong trào đấu tranh đòi dân chủ. Một điều tất yếu là đảng cộng sản mạnh lên thì phong trào đấu tranh yếu đi. Những kẻ đang ca ngợi Trọng, Phúc là những tên dư luận viên nham hiểm và xảo quyệt. Hãy nhìn chúng xem, chúng có ô tô, có nhà to cửa rộng, chúng huênh hoang ăn nhậu chỗ này, chỗ kia.
Trịnh Xuân Thanh làm đơn ra khỏi đảng, một cái vỗ ê chề vào mặt Nguyễn Phú Trọng.
Bây giờ anh ta tiếp tục đứng ra đối đầu với Nguyễn Phú Trọng, anh ta cần phải thể hiện. Không để thiên hạ nghi ngờ nếu như anh ta có phát ngôn gì đưa cho tôi là giả mạo.
Tôi đã gửi chứng minh thư và bằng lái xe của mình cho anh ta, nếu anh ta nhận được, anh ta phải cầm những thứ đó trên tay để chụp ảnh làm bằng chứng.
Còn không, phần 6 này là phần kết thúc. Anh Thanh và bạn anh có thể tìm người khác. Tôi sẽ đốt những gì các anh đã gửi tôi, một cách sòng phẳng của giang hồ .
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.- phần 2
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần phần 3.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần - phần 4.
Trịnh Xuân Thanh dê tế thần - phần 5.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/09/trinh-xuan-thanh-de-te-phan-6.html
Bàn ra tán vào (1)
quang dinh
KINH THIÊN HÃI ĐỊA
*
Cháy nhà lòi mặt chuột Gạc Ma
Đại bảo mười ba khóa Cát Bà
Băng quỷ Kê Gà ba mươi tỷ
Bán dạ Mouse Châu Thị Thu Nga
*
Quét nhà ra Rat Hoàng Sa ba lông chính cống đô la Tập Cận Bình
Lang chù Tôn Nữ Thị Ninh
Bọ Tòng Thị Phóng xạ rình tý nửa đêm
Năm trăm đảng biểu lên thềm nhăn răng cóc hội cộng thêm sản Thúy Kiều
*
Vệ sinh phụ nữ đảng tuyệt chiêu
La Thông tảo bắc kính ngư tiều
Vũn Áng Hồ Chí Minh thiếu tá
Hồ sàng hộ lý chuẩn chiếu yêu
*
Trịnh Xuân Thanh đẻ bọc điều trẻ ranh già chức như diều thượng mã phong
Nửa mùa trăng gió phạm phòng
Bảo an chính trị Thăng Long vệ sỹ đoàn
Doan Ngân Tiến chửa con hoang diêm vương kết án ngọc hoàng dũ sổ tay
*
TÂM THANH
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Trịnh Xuân Thanh dê tế - phần 6. ( 1,2,3,4,5 )
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câ
Trịnh Xuân Thanh dê tế - phần 6.
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câu, chửi càng tục càng tốt, kiểu như địt mẹ thằng Hồ Chí Minh là thằng bán nước hại dân, bọn chó cộng sản dã man ...abc này nọ. Cách này đơn giản, không phải nghĩ nhiều, cũng không phải tốn thời gian , công sức và tiền bạc.
Cách đó không bị mang tiếng gì trong giới '' đấu tranh '', tinh thần thể hiện hăng hái thế còn gì nữa.
Cách nữa là thỉnh thoảng làm bài phê phán nhè nhẹ về đường lối cộng sản VN. Mang vẻ ôn hoà , trí thức được lòng tất cả, mà cộng sản cũng không ghét mình lắm. Đôi khi gửi vài trăm usd về làm từ thiện giúp đỡ người nghèo.
Cách cao thủ hơn như nhiều trí thức, nhà báo làm là ủng hộ công việc chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng, giả vờ như không biết đấy là cuộc thanh trừng nội bộ . Coi đó là chống tham nhũng thật và hùa theo nguyền rủa những kẻ bị hạ bệ. Dân chúng Việt Nam vốn đa phần ít cần tìm hiểu, với họ cứ có tên quan tham nào mang ra xử là họ vỗ tay mừng. Cách này vưa được lòng bọn đang mạnh mà vừa được lòng dân. Phần lớn những kẻ làm báo bây giờ thường chọn cách này.
Trong bối cảnh tâm thức của dân trí vừa thích cảnh chém giết, vừa e sợ chế độ cộng sản, vừa chỉ muốn ngóng tin nóng hổi để thoả mãn như trò giải trí. Chế độ thì đang năm phe, bảy phái, Những người cầm bút có cả một khoảng rộng để thể hiện vừa được danh, vừa được tiền, vừa được an thân.
Cách đấu tranh khác là viết bài , lên tiếng, tham gia những phong trào xã hội dân sự, đòi hỏi đa đảng đa nguyên như bao nhiêu người đang làm.
Trịnh Xuân Thanh chỉ là một thằng quan trong chế độ cộng sản, hắn cũng tham nhũng, cũng đục khoét. Bây giờ thì đồng đội của hắn xử hắn để dành lại thị phần kiếm chác. Cớ gì phải dây dưa với hắn. Không khéo mang tiếng nhận tiền, là người của phe nọ, phe kia. Trong khi cái thế của tôi đang không hề bị vẩn đục gì. ?
Tôi quyết định từ chối.
Sáng hôm sau, tức ngày 4 tháng 9. Những người đàn ông kia gặp tôi để nhận câu trả lời.
Thật lạ là họ không ngạc nhiên gì khi thấy tôi từ chối khi câu chuyện bắt đầu. Tôi thấy việc lẽ ra rất gấp với họ, thế nhưng họ tiếp cận tôi rất bình tĩnh và thong thả. Từ lúc ở Houston đến cú điện thoại ở Muechen và cuộc gặp ở Berlin này.
Người đàn ông lịch thiệp nói.
- Gió nghĩ xem, giả dụ bây giờ thằng Thanh đến cơ quan như bình thường, nó không ý kiến phản bác, bằng lòng nhận tội. Chấp nhận làm con dê cho Trọng làm thịt. Mặc dù nó có những bằng chứng để gỡ tội cho mình, nhưng nó nhận tội giúp cho Trọng được thoả mãn.
Ông ta dừng lại nhìn tôi rồi tiếp.
- Thì phong trào dân chủ mà cậu theo đuổi được cái gì.?
Tôi né trách nhiệm, bởi chả có gì bắt tôi phải trách nhiệm cả.
- Em không phải là người lý tưởng, em không quan tâm, em có phận của mình, cứ thế này em chém gió cũng vui. Thằng Thanh đấy teo là việc của nó, cả đàn anh của nó cũng thế. Anh có thể đưa tin cho RFA, BBC, VOA, RFI hay những tờ mạng khác rất nhiều người đọc.
Người đàn ông mỉm cười độ lượng.
- Đúng là có thể đưa tin cho nhiều nơi, nhưng chúng tôi muốn Gió đưa. Vì cậu là dân đen, tiếng nói của cậu là tiếng nói của người dân bình thường. Tôi hỏi Gió, có thật cậu nghĩ rằng Thanh bây giờ cứ ra để Trọng xử. Cái đó sẽ mang lại điều tốt cho cái mà cậu theo đuổi không, cậu không có lý tưởng gì như cậu nói ? Cứ cho là vậy, thế còn những người bạn của cậu. Họ sẽ có lợi gì hay cuộc tranh đấu của họ càng khó khăn hơn nếu một kẻ như Trọng vững vàng giữ chế độ cộng sản.
Tôi lặng im không trả lời, người đàn ông nói về các cuộc diễn biến cách mạng trên thế giới, ông ta nói về tình hình và khả năng của những người đấu tranh dân chủ. Ông ta nhận định rất chính xác và thẳng thắn về khả năng của phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam.
Cuối cùng là khả năng thay đổi đất nước diễn ra ở tầng lớp nào khả dĩ nhất.
Ông ta ngừng lại để tôi hút điếu thuốc nghĩ ngợi. Tôi nghĩ nếu Trịnh Xuân Thanh nộp mình cho Trọng và nhận rõ sai trái, xin đảng khoan hồng. Những người anh em đấu tranh của tôi chả được cái gì. Chỉ có bọn bồi bút đang lăm le chờ đợi điều đó để tung hô Nguyễn Phú Trọng là người liêm khiết, người có thái độ rõ ràng, chúng sẽ ca ngợi sở dĩ chế độ cộng sản này, đất nước này chưa đi lên được vì chưa có người cộng sản chân chính như Nguyễn Phú Trọng thể hiện quyết tâm. Giờ đây ngài TBT đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình làm trong sạch đảng và dành được cảm tình trong dân chúng. Uy tin của ngài và đảng của ngài càng được vững chắc.
Quyền và danh vọng của Nguyễn Phú Trọng và đảng công sản VN càng lớn bao nhiêu, thì sự yếu ớt của phong trào xã hội dân sự , đòi đa nguyên, đa đảng sẽ kém đi bấy nhiêu. Đấy là điều rõ ràng không phải nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Liệu Thanh nó dám chơi đến cùng không, giờ đang lưng chừng nó ra nhận tội, thế thì mình thành trò cười cho thiên hạ. Bọn Trọng nó càng được thể huênh hoang, đấy, cưỡng không lại, phải ra xin xỏ thế này thế kia. Em muốn nói chuyện với Thanh lần nữa.
Phải loay hoay 20 phút chúng tôi mới gọi được Thanh, tôi hỏi ông có dám chống lại thằng Trọng đến cùng không. Vì nếu không thì thôi, bỏ luôn bây giờ đi còn kịp.
Thanh mắt long nói.
- Tôi gọi điện cho bọn Thanh Niên đọc nguyên văn cái lá đơn rồi, bọn này nó không dám đăng đâu. Ông đưa lên hộ tôi.
Tôi nói.
- Khi tôi đưa lên, ông chẳng còn đường lùi nữa đâu.
Cả Thanh và hai người đàn ông đều bật cười trước câu hỏi ngô nghê của tôi. Họ cùng nói.
- Không lùi, Gió yên tâm.
Tôi không phải ngô nghê gì mà không biết chuyện chẳng còn dường lùi khi lá đơn được công bố. Chẳng qua tôi muốn khi người ta bảo mình giúp việc gì dù nhỏ mà hệ trọng đến cuộc đời họ, tôi hỏi lại để mình không mang tiếng gì thôi.
Bây giờ thì tôi vẫn có thể từ chối. Lần nữa cái ý nghĩ so đo lại hiện lên trong đầu tôi. Tự nhiên tôi dấn vào cái việc này làm gì, cuộc thay đổi chắc gì đã đến, nếu nó đến thì một phe kia lên chắc gì đã có thay đổi. Chả có gì đảm bảo cả, trong khi tự nhiên mình sẽ mắc vào mớ lùng bùng rồi mang tiếng là người có quan hệ dây dưa với quan chức cộng sản. Rồi sẽ đầy thứ tai tiếng nằm vùng, hai mang.
Cứ thế này chả hơn sao, trong mắt người Đức tôi là một nhà văn, trong mắt anh em tôi là người tình nghĩa, trong mắt những đấu tranh tôi cũng là một người hết mình. Con đường phía trước của tôi là bằng phẳng, những gì chông gai nhất tôi đã đi qua rồi. Mẹ tôi đã 84 tuổi, cụ ở nhà với đôi mắt nhìn dõi ra cửa với câu hỏi bao giờ trông thấy tôi bước vào nhà.
Như những nhiều chiều của nhiều năm trước, mẹ tôi ngồi bắc ghế trước hiên nhà chờ tôi.
Tôi có thể giảm dần viết về chính trị, chuyển sang viết về đời sống , về những tình cảm gia đình,bạn bè , những món ăn và những kỷ niệm. Rồi tôi sẽ trở về thăm mẹ trong sự tự hào là một Việt Kiều về thăm nhà, thăm bạn bè, hàng xóm.
Tôi sẽ nấu cho mẹ tôi một bát bánh đa cua đồng với rau cải xanh, rồi tối đến quán Lộc Vàng nghe người ca sĩ già hát những bài êm đềm, da diết.
Cuộc đời có những thứ không thể ngờ được, tôi là một thằng lưu manh, ít học, đầy tiền án và tiền sự. Một ngày nào đó tôi trở thành một nhà văn bị áp chế quyền sáng tác, thành một người đấu tranh cho tự do ngôn luận.
Tại sao tôi không dám đặt niềm tin vào một tên quan chức cộng sản có cả biệt thự ở Ciputra sẽ trở thành một nhà đấu tranh, một người dấn thân đòi công bằng cho xã hội. Khi mà hắn đến với tôi bày tỏ nỗi niềm và sẵn sàng chịu chấp nhận.
Nếu tôi không tin hắn, có lẽ tôi cũng chẳng tin mình nữa. Cả tôi và hắn đều là những kẻ xấu xa trong xã hội này, từng làm hại nhân dân của mình ở những góc độ khác nhau.
Trịnh Xuân Thanh bất mãn vì bị đem ra làm vật tế thần trong một cuộc thanh toán chính trị giữa các phe phái trong Đảng. Tôi cũng chả hơn gì hắn, nếu cái ngày 29 tháng 10 năm 2005 các bác sĩ bênh viên Nhi trung ương chỉ cần làm khác đi đôi chút, có lẽ giờ tôi đang ở trong một nhóm tội phạm xã hội đen chuyên cho vay lãi nặng và tổ chức cờ bạc , một nhóm nào đó trong muôn vàn nhóm ở Hà Nội bây giờ.
Dù sao cũng phải để cho Trịnh Xuân Thanh có cơ hội lên tiếng đối đầu với những tên cộng sản gộc đã từng là đồng chí với hắn như Nguyễn Phú Trọng. Còn hơn để hắn lặng lẽ chịu trói mình dâng cho Đảng thêm phần vinh quang, hắn có bị tử hình như Dương Chí Dũng hay tù mọt gông như Trịnh Xuân Sơn...vinh quang thuộc về đảng.
Còn những người đấu tranh cho dân chủ được gì ?
Hay chỉ có những tên bồi bút của Nguyễn Phú Trọng có cơ hội bơm chiến thắng của Minh Chủ để nhận hàng đống usd và thăng chức, rồi đi tống tiền các doanh nghiệp, cấu kết làm tiền các băng đảng như băng đảng Năm Cam.?
Rồi khi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đạo đức sáng ngời, đảng ta trong sạch , được dân tin yêu.
Thì lúc đó cần mẹ gì đến các nhóm hội đoàn, xã hội dân sự. Đảng tốt thế rồi, có chúng mày chỉ loạn thêm.
Chính những tên bồi bút ca ngợi Trọng, Phúc là những tên gián tiếp làm suy yếu phong trào xã hội dân sự, phong trào đấu tranh đòi dân chủ. Một điều tất yếu là đảng cộng sản mạnh lên thì phong trào đấu tranh yếu đi. Những kẻ đang ca ngợi Trọng, Phúc là những tên dư luận viên nham hiểm và xảo quyệt. Hãy nhìn chúng xem, chúng có ô tô, có nhà to cửa rộng, chúng huênh hoang ăn nhậu chỗ này, chỗ kia.
Trịnh Xuân Thanh làm đơn ra khỏi đảng, một cái vỗ ê chề vào mặt Nguyễn Phú Trọng.
Bây giờ anh ta tiếp tục đứng ra đối đầu với Nguyễn Phú Trọng, anh ta cần phải thể hiện. Không để thiên hạ nghi ngờ nếu như anh ta có phát ngôn gì đưa cho tôi là giả mạo.
Tôi đã gửi chứng minh thư và bằng lái xe của mình cho anh ta, nếu anh ta nhận được, anh ta phải cầm những thứ đó trên tay để chụp ảnh làm bằng chứng.
Còn không, phần 6 này là phần kết thúc. Anh Thanh và bạn anh có thể tìm người khác. Tôi sẽ đốt những gì các anh đã gửi tôi, một cách sòng phẳng của giang hồ .
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần.- phần 2
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần phần 3.
Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần - phần 4.
Trịnh Xuân Thanh dê tế thần - phần 5.
http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2016/09/trinh-xuan-thanh-de-te-phan-6.html