Quán Bên Đường
Vết Đêm ( Thơ Đào Phong Lan )
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Vết Đêm
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Những đau đớn mơ hồ
Giờ bắt đầu nứt rạn
Gió đi về trên phố
Như một người mộng du
Lá tơi bời trên ngõ
Như bốn mùa là thu
Nắng thôi về gọi cửa
Đêm rộng dài ngã ba
Sương vấp vào ngọn cỏ
Nhói lời chưa nói ra
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đào Phong Lan
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Những đau đớn mơ hồ
Giờ bắt đầu nứt rạn
Gió đi về trên phố
Như một người mộng du
Lá tơi bời trên ngõ
Như bốn mùa là thu
Nắng thôi về gọi cửa
Đêm rộng dài ngã ba
Sương vấp vào ngọn cỏ
Nhói lời chưa nói ra
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đào Phong Lan
Bàn ra tán vào (0)
Vết Đêm ( Thơ Đào Phong Lan )
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Vết Đêm
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Những đau đớn mơ hồ
Giờ bắt đầu nứt rạn
Gió đi về trên phố
Như một người mộng du
Lá tơi bời trên ngõ
Như bốn mùa là thu
Nắng thôi về gọi cửa
Đêm rộng dài ngã ba
Sương vấp vào ngọn cỏ
Nhói lời chưa nói ra
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đào Phong Lan
Người đi qua đời ta
Như một làn gió thoảng
Những đau đớn mơ hồ
Giờ bắt đầu nứt rạn
Gió đi về trên phố
Như một người mộng du
Lá tơi bời trên ngõ
Như bốn mùa là thu
Nắng thôi về gọi cửa
Đêm rộng dài ngã ba
Sương vấp vào ngọn cỏ
Nhói lời chưa nói ra
Trăng về ngang đường tối
Lại lặng lẽ một mình
Dẫm vào chân nỗi nhớ
Gió qua lòng rộng thênh…
Đào Phong Lan