David Thiên Ngọc
(Danlambao) - Từ ngàn xưa, bất cứ một đất nước nào rơi vào một trong hai hoàn cảnh trên thì chính thể đó cũng đều đứng trên bờ vực thẳm, xã hội đại loạn, dân tình chìm đắm trong u mê. Cảnh nước mất nhà tan khó mà tránh khỏi. Ngày xưa trong lịch sử ta và lịch sử Tàu thường có câu: “Đất nước không thể một ngày không Vua” sau những cuộc can qua, đổi thay triều đại hay những biến cố nơi triều chính, cung đình như Vua băng hà đột ngột hay thay Vua đổi Chúa nhưng triều đại không đổi thay. Hai nền chính trị Việt Nam-Trung Hoa luôn có mối dây liên hệ và nhiều điểm tương đồng bởi qua hàng ngàn năm ta bị Tàu đô hộ, xâm lược, cai trị và âm mưu đồng hóa. Do đó những sắc thái cung đình, triều chính có những điểm giống nhau không tránh khỏi theo từng bước thời gian cho dù muốn hay không muốn.
Xét hiện tình đất nước VN qua tiêu đề bài viết.
1- Vua không ngai:
Trên danh nghĩa chủ tịch nước (CTN) là “Vua”. Thế nhưng ta nhìn xem ngài CTN Trương tấn Sang có phải là Vua đích thực? Đâu là chiếc ngai vàng của ông? Ở đây, thời điểm này chữ “ngai vàng” có nghĩa là quyền lực chính trị chứ không còn nghĩa của thời phong kiến nữa!. Thế thì kể từ khi ông được mệnh danh với ngôi vị Vua ông đã thể hiện được gì ngoài sự cựa quậy, vẫy vùng, chạy đôn chạy đáo... liên minh băng đảng để tạo thêm quyền lực, nói đúng hơn là lấy lại quyền lực thực ra phải là của mình, của một vì Vua đúng nghĩa để thoát khỏi cái bóng mờ hư vị, là bù nhìn, là một thứ đồ trang sức rẻ tiền chỉ được dùng trong nghi lễ.
Trên lộ trình “đấu đá, quần thảo” (mạt ngôn trong chính trị ở trong một chính thể hỗn man) nhau trên vũ đài chính trị VN để thực hiện mục đích của mình thì ông Vua không chính danh nói trên chưa làm được việc nào nên trò để tạm gọi là ổn định chính trường. Tuy rằng mục đích của ông là của cá nhân chứ không là vì Quốc Gia Dân Tộc.
Nhưng qua những chiêu thức, trận đồ của ông và băng đảng bày ra cũng phần nào kềm chân được đối phương đang ngấp nghé, chân tiền chân hậu bước lên chiếc ngai vàng.
Trong hoàn cảnh, thân phận là một vì Vua không ra Vua thì mọi công việc Quốc kế Dân sinh, đối nội, đối ngoại sẽ ra sao? Về Quốc kế Dân sinh thì ngoài tầm ngắm của “Ngài” (con Tằm) bởi cái tâm không có mà cái tầm càng lại không, cho nên trong hoàn cảnh nhiều công dân đi ăn mày (xin lỗi các bạn) mà bọn giá áo túi cơm, mạt hạng cũng ngơ ngáo mà nghĩ rằng dân ta cần cù, không ngại gian khó, không quản nắng mưa mà đi làm ăn khắp mọi nơi trên thế giới. Thật ra chúng có biết đâu đa phần phái nữ là làm oshin, nô lệ tình dục, nam thì làm cu li, nô lệ lao động... mà thôi. Có rất nhiều trường hợp phải ngậm đắng nuốt cay mà gieo mình tìm cái chết để giải thoát sự bi thảm, bức hiếp, bóc lột đọa đày không còn chịu đựng được nữa.
Đối với nhân dân trong nước - Đối nội - thì ăn ngược nói xuôi, nói một đàng làm một nẻo. Dẫn chứng cụ thể như “Ngài Vua” trực tiếp vi hành xuống địa phương hô hào bà con chống tham nhũng để làm trong sạch xã hội. Noi gương các Anh hùng Liệt nữ bảo vệ non sông để “ không hổ thẹn với tiền nhân”. Thế thì tại sao ngay sau đó tuổi trẻ VN làm theo lời “Vua dạy” như SV Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha đã nêu cao tinh thần yêu nước theo slogan mà ông phổ biến, hô hào. Các SV đó viết “ Vì danh dự dân tộc chống giặc Tàu-Vì tương lai đất nước chống tham nhũng” thì liền bị tay sai của các ông, bọn mã tà kẻ tay súng người tay đao, kẻ tay còng người hùng hổ ập vào bắt cóc những SV yêu nước đó lôi đi giữa ban ngày ban mặt, trước xã hội đông người mà cứ xem như rừng rú hay bãi tha ma.
Nếu là Vua thì ông có biết câu “Quân bất hí ngôn” không?. Ngày xưa trong lịch sử nếu Vua có hứa với bất cứ một ai điều gì, tuy không lớn lắm nhưng thời gian trôi đi. Sau đó cho dù hàng chục năm trời các đại thần vẫn áp dụng thực hiện lời hứa đó của Vua mà xem là chiếu chỉ! Tuy rằng có hơi hám của tiểu thuyết lịch sử nhưng nó thể hiện một phần nào tinh thần “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy” mà nhất là ở ngôi vị là Vua. Tệ hại hơn là khi các SV yêu nước bị tống vào ngục thất vì tội yêu nước thì các bạn bè của Phương Uyên, những con chim non chưa bước vào đời đã cùng nhau viết thỉnh thư gởi trực tiếp lên ngài khẩn cầu “Vua” rộng lòng can thiệp vì cái tội yêu nước theo lời ngài nên nông nỗi!!! Thì ngài ngoảnh mặt làm ngơ không hề có một tiếng cho dù là an ủi. Mà bức thư đó đành tức tưởi chết khi nó chưa ráo mực và rơi vào sọt rác rồi sau đó lại bị gán oan cho cả thư và những chữ ký kia là giả mạo rồi cuối cùng kết quả là một bản án vô pháp vô luân.
Nơi đây có một phần cũng vì Vua bất lực, ươn hèn, khiếp nhược trước các thế lực chính trị khác đối kháng lại với ông mà ông không dám dính vào vụ các SV yêu nước. Như vậy rõ ràng ông là Vua hư vị. Vua không ngai, một món đồ trang sức quá rẻ tiền với nhiệm vụ phản chiếu dưới ánh đèn nghi lễ.
Về đối ngoại. Biết rõ mình là tượng gỗ, đồng thời biết rõ hơn ai hết về cái tầm của mình đến đâu trong lúc cái tâm-không phải là cái tâm cho dân tộc mà tâm phục vụ cho tham vọng cá nhân-thì quá lớn, khó mà thực hiện được ước mơ. Do đó đối với ngoại bang nước lớn thì gập mình cúi đầu thần phục xin “Làm thân trâu ngựa, đền nghì trúc mai” (Kiều-N.Du) để rồi nhắm mắt tuy chưa mù mà ký chỉ thông qua những gì mà “Họ” đã âm mưu soạn sẵn. Sự ươn hèn trên với một mục đích hy vọng xa vời là mai sau có “Cõi đi về” khi canh tàn trăng lặn...
Đối với những nước khác ngang tầm hay nhỏ hơn thì xin “kết nghĩa vườn đào” tạo thêm vây cánh, làm đồng minh kết giao chiến lược... hầu hãnh tiến hơn trên bước đường ước mơ hoạn lộ của mình. Như vậy rõ ràng ông là Vua không ngai và chiếc ngai kia vẫn còn bỏ trống không thuộc về ông.
2- Ngai không Vua
Thời phong kiến, chiếc ngai vua là vật vô giá... từ vật chất đến tinh thần, nghĩa là quyền lực đem lại nhiều giá trị trên đời nếu người ngồi trên chiếc ngai đó muốn.
Vậy thì chiếc ngai của xã nghĩa Việt Nam thì sao? cũng không ngoài qui luật đó. Có một điều vô phúc cho nhân dân VN ta hiện nay rằng bao quanh chiếc ngai vàng hầu hết là những bàn tay, bước chân của loài ác quỉ. Đều cá mè một lứa như nhau, đang tranh giành, quần thảo nhau khốc liệt để bước lên ngôi vị Vua Xã Nghĩa với tham vọng quyền lực, vật chất vô biên một khi đứng đầu ngôi bá.
Ngoài ông Vua không ngai tôi vừa nêu ở trên ra thì còn lại là ngài tể tướng cùng các thủ lãnh của các bè nhóm trong xã hội “loạn cào cào”, hỗn quan hỗn quân này.
Bây giờ tôi xin nói đến Ba Ếch.
Đã là Ếch Nhái thì hẳn là xuất thân từ đầm ao bờ bãi, bưng biền... Tâm và tầm không hơn gì “Tư Sâu” là vị Vua không ngai đã nói ở trên. Nói về thâm độc thì nhà Ếch này thâm hơn “Sâu” nhiều. Bởi Ếch có chiêu hiểm của “Tây Độc Âu Dương Phong” truyền thụ. Hơn nữa khi thoát ra từ đầm bãi thì dòng họ cha con nhà Ếch đều được trải dài khắp non sông. Dòng nhà Ếch và vây cánh được Ếch chúa nuôi ăn, vỗ béo bằng nhung sâm mang hương vị đậm đà “Bản Việt” nên tinh thần cứng cỏi, cơ bắp vững tay chèo vượt qua thác ghềnh của các trận cuồng phong T.Ư 6-T.Ư 7... Sau những ngày đó Ếch thầm nghĩ rằng “một bước lên Vua”. Nhưng cái thế thời của Ếch và mảnh đất cong cong xã nghĩa này cũng còn nhiều long đong lận đận... Tuy rằng bão tố can qua không gây ra đổ máu nhưng tay chân, bãi biền nhà Ếch có phần nào bị sứt mẻ, mất mát. Thế trận chia ba có khác nào thời hậu Hán ở bên Tàu. Do đó Ếch phải hai đầu nghinh địch, không thẳng tiến đàng hoàng như mơ ước.
Giá như tình thế như vừa qua và hiện nay thuận buồm cho nhà Ếch với âm mưu lật đổ, phá tan nhà Con Sâu (CS) để bày nên một bàn cờ khác. Theo ngu ý của người viết thì thế cờ này có phần hay. Bởi tình hình nhà xã nghĩa hơn 2/3 thế kỷ qua dưới sự bạo tàn, hà khắc, xây hào sâu lũy cao của thành trì nhà CS thì nhân dân xã nghĩa máu đã đổ thành sông, xương chất thành núi... khó mà tìm trong bãi hoang tàn này một chữ “Nhân” để bá tánh nhìn được ánh trăng cho dù là ánh trăng tàn.
Để phá tan thành trì CS đó, hiện giờ chỉ có dòng họ Ếch mới có khả năng cộng với thế hiểm của “Tây Độc Âu Dương Phong”. Nghĩa là trong đó hàm ý có chiêu Độc “Gió Biển Tây Âu” (Tây-Âu-Dương-Phong) tạo ngoại lực bên ngoài, bên trong là nội lực nhà Ếch mới lập nên thế gọng kềm và phá tan gia sản nhà CS. Thế cờ tiếp theo sau là Ếch bước lên với khí tàn lực cạn, máu lửa đầy người, ghế ngồi khập khiễng, xiêu vẹo... chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đổ nhào, vả lại lúc này gió mùa đông bắc tận bên Sở bên Tề cũng âm thầm thổi nhẹ sang kích thích cho lửa sôi sục từ trong lòng nhân dân xã nghĩa hơn 1/2 thế kỷ qua tạo thành đám cháy bùng lên thui sống họ nhà Ếch cho đã căm vì Ếch đã quay lưng đổi chiều gió làm lỡ cuộc cờ mà ”Bắc Phiên” đã mượn tay ”Rợ Hồ” dàn ra mấy mươi năm về trước . Lúc bấy giờ Ếch được “Xào Lăn” hay lột da “Chiên Bơ” là tùy theo thế cuộc của nhân dân. Nhà Ếch cáo chung.
Bấy giờ một vì Vua đích thực mới xuất đầu lộ diện lãnh đạo toàn dân xây lại non sông và “Thiên Hạ Thái Bình”. Một thế cuộc “Hạnh ngộ Đông Tây”, “Quân bình Đông Hải” và Thái Bình Dương mới thật sự Thái Bình như nghĩa của nó. Sâm-Banh cùng Mao-Đài tửu được cùng lúc mở ra... Ở đàng đông ánh Dương đang ló dạng.
Trong tình thế trên - Nhân vật thứ ba cũng tay cầm vũ khí Mác-Lê lăm le xung trận. Nhưng suy cho cùng thì cánh này như một tên hề diễn trò tẻ nhạt và thiếu lửa. Đó là “Tổng Lú”
Khổ một nỗi là bản chất nhà Lú này không hổ danh là “Lú” thật-thật là Lú nặng. Với thế thời hiện đại người ta đã dùng tới vũ khí hạt nhân, máy bay không người lái. Thế mà Lú lại đem mấy thứ giáo Mác-Lê cùn rỉ sét mà nhân loại đã vứt bỏ bên lề đường tiến hóa mà diễu võ dương oai trong thế trận chiến tranh toàn diện thì thật là ý tưởng chạy đua trường lực của thằng mù. Như một học sinh dốt, cắm đầu làm bài văn mà không đọc được đề. Thảm thương cho Lú qua xứ Iran mà giảng kinh Coran, giữa đêm trường nhác ma Linh Mục. Thế cho nên mới có cảnh Bà Đầm xứ Ba-Tây tốc váy chẳng thèm chào. Các bậc thầy của Lú thì kẻ đã chết ở điện Kremlin, các Huynh đệ ở tận Đông Âu thì ngã nhào không trăn trối. Đại sư huynh ở Bắc Môn Quan thì ban ngày mặc áo mưa cầm giáo Mác nhưng ban đêm thì diện bộ Comple sặc sỡ ngả nghiêng trên sàn nhảy... thế mà Lú không chịu mở mắt ra để mà nhìn!
Trong trận chiến Ba-Tư tranh giành ngôi báu, Lú đứng thế liên minh với Tư Sâu chống trả Ba Ếch mà giữ sản nghiệp nhà CS đã hơn 80 năm gầy dựng như trong thế Đông Ngô, Ba Thục tạm thời liên kết phá Ngụy Tào. Như Khổng Minh hiệp kế Chu Du đốt Tào trong Xích Bích trận. Nhưng trong thẳm sâu thì cũng chẳng chung trời. Và trong trận thế Lú bị lầm hơi nặng.
Suốt cuộc can qua, binh lửa... Lú với áo mão cân đai hoàn toàn bằng giấy. Thể hiện qua cảnh nuốt lệ vào trong, nghẹn ngào nói không thành tiếng... trong diễn văn bế mạc hội nghị Trào Đờm T.Ư 6.
Nhìn chung thì tình hình chính trường xã nghĩa đã quá mức hỗn độn. Một xã hội hỗn man, quan quân hỗn tạp. Ông cũng như thằng, người-ma lẫn lộn không phân biệt được thì khó mà tồn tại nếu không có một đấng minh quân đủ tài, đủ đức đứng ra trị Quốc bình Thiên Hạ. Trong nội tình thì không ổn định được trật tự xã hội lẫn chính trường. Cụ thể như trong hai kỳ Hội nghị T.Ư 6 và T.Ư 7 thì quá rõ. Một BCH T.Ư không thực hiện theo kế hoạch của BCT khi đưa ra hình thức kỷ luật đ/cX. Rồi đa số UV T.Ư không thuận theo ý của BCT mà đứng đầu là TBT Lú trong việc bầu bổ sung 2 vị vây cánh của Lú vào BCT mà TBT Lú trực tiếp giới thiệu và ra sức vận động với nỗ lực một mất một còn... cuối cùng là TBT Lú cùng ê-kíp lỡ chuyến đò ngang. Một việc mà từ xưa nay chưa có tiền lệ, để cho 2 ban lớn của đảng phải việt vị trong cảnh dở khóc, dở cười. Kế hoạch “Hốt, hốt liền! không nói” của Bá Thanh đã phá sản và tan theo mây khói để thành Bá Đạo... kết quả là đè nặng lên vai người dân một gánh nặng bởi đội ngũ khổng lồ, cồng kềnh ăn hại, vô công rổi nghề của 2 ban này từ trung ương đến tận mọi địa phương. Nơi đây toát lên một bức tranh với gam màu u tối của một cuộc chiến xấu hổ, tranh giành quyền lợi cá nhân, xem thường lợi ích nhân dân đất nước mà bãi chiến trường là trên đầu của toàn dân.
Từ đó mọi chính sách, đường lối được đưa ra của các ông Vua không ra Vua mà Quan không ra Quan thì người Dân lấy cái gì, dựa vào đâu để có niềm tin mà ủng hộ hay thực hiện, nghe theo? Lời của các vị nói ra nghe và nhìn thấy toàn mùi xôi thịt được ngụy trang bởi những làn sương mỏng, mây mờ lừa mị, dối gian.
Đối với thế giới thì sao? Một đất nước mà cộng đồng thế giới không có lấy một niềm tin cho dù là có ra sức kêu gọi, thì sẽ thế nào một khi những việc mà mình cao giọng tự xưng là “Phương diện Quốc Gia” để ăn nói, ký kết thì ngược lại hoàn toàn trong thực hiện? cụ thể như trong các công ước Quốc Tế về Nhân Quyền. Tôn trọng tự do ngôn luận, báo chí, tôn giáo, hội họp, biểu tình bày tỏ chính kiến ôn hòa... v.v...
Về mặt kinh tế, đối với các tổ chức, cơ quan lớn như WB, IMF, WTO... thì làm gì có được niềm tin một khi ai cũng cho mình là Vua và đứng ra ký kết? Việc Quốc Gia đại sự, việc kinh bang tế thế, liên quan trực tiếp đến kinh tế thương mại, quân sự, ngoại giao... sống còn của đất nước mà người không có chính danh để đại diện thực thụ cho Quốc Gia mà chỉ là người đứng đầu của một tổ chức, một đảng phái, một nhóm người... mà mạo danh, mạo phận đứng ra ký kết? Tỉ như một doanh nghiệp khi Giám Đốc đi vắng mà một ai đó tự đứng ra xin chịu trách nhiệm và ký kết hợp đồng Kinh Tế với đối tác và xưng rằng: “Quí vị hay yên chí lớn mà tin tôi đi! vì tôi là CHA CỦA NÓ (GĐ) mà!” có được không vậy quí vị???
Nếu như một đất nước không có Vua thì thần dân có thể đứng lên lập một vị Vua mới mà vỗ an sơn hà xã tắc. Còn một đất nước với tình trạng có Vua mà không có ngai và có ngai lại không có Vua thì sẽ như thế nào? Có quần mà không có áo, có áo lại không có quần liệu có đi ăn nói được trước cộng đồng xã hội văn minh? “Hồ Xã Nghĩa”, “Loạn Cào Cào” thì không có gì là lạ.
Dứt khoát phải xuất hiện một “Minh Quân” dưới bầu trời nước Việt trong lúc này để lèo lái non sông.
Ngày 4/7/2013